Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 20:

Trà Ô Long Mật Ong

22/11/2024

Nhưng Định Nam Hầu thật sự không ăn bộ dạng này của nàng, hắn không phải Vương thị!

“Những chuyện này đừng nhắc tới, ta chỉ hỏi, ngươi có biết sai hay không?”

“Cha!”

“Quỳ xuống!” Định Nam Hầu quát lạnh.

“Ta biết sai rồi.” Mặc dù Lục Tử Ngọc không cam lòng nguyện ý, vẫn nhỏ giọng nói.

“Đã biết sai rồi, đi Phật đường quỳ đi.” Định Nam Hầu thản nhiên nói, “Khi nào ca ca ngươi được phong thưởng, ngươi lại ra!”

“Vậy cũng phải nửa tháng nữa ah!”

“Ngươi cũng biết còn nửa tháng nữa?” Định Nam Hầu cười lạnh, “Trong nửa tháng có bao nhiêu biến số? Ca ca của ngươi dùng tính mạng để đổi lấy công lao không phải để cho ngươi chà đạp, thừa dịp tâm tình của ta còn tốt thì nhanh đi đi! Bằng không, cũng không chỉ quỳ Phật đường thôi đâu.”

Lục Tử Ngọc biết mặc dù cha mình không nói nhiều, nhưng chưa bao giờ nói nhảm. Hắn nói nếu như mình không đi, khẳng định không chỉ đơn giản quỳ Phật đường.

Nghĩ đến trước đó vài lần, cả người Lục Tử Ngọc rùng mình một cái, nhanh chóng chạy mất.

Lục Tề Lâm thấy nàng đi rồi, mới vào thư phòng nói chuyện với cha: “Một hai năm nay nuông chiều tiểu muội quá rồi, nếu không quản nàng cũng chỉ có thể gả thấp.”



“Gả thấp?” Định Nam Hầu nhíu mày, đột nhiên nói. “Ngươi cảm thấy Thất hoàng tử như thế nào? Ta nghĩ gả muội muội của ngươi cho hắn cũng không tệ.”

“Làm sao có thể?” Lục Tề Lâm kinh ngạc, “Muội muội vừa mới đắc tội với người ta.”

Định Nam Hầu lại hơi hơi cười. “Nhưng nàng là một người si tình, không phải sao? Chỉ cần truyền ra bên ngoài, Thất hoàng tử còn có danh tiếng khắc thê, muội muội của ngươi lại nguyện ý gả cho hắn, chúng ta tác hợp một chút cũng không phải không có khả năng.”

“Cái này, Thất hoàng tử không có ấn tượng tốt với muội muội, dù sao cũng là chuyện cả đời.” Người làm ca như Lục Kỳ Lâm vẫn rất quan tâm đến hạnh phúc của muội muội.

“Nhưng muội muội của ngươi thích hắn, vậy thì rất khó. Mà đối với nam nhân mà nói, cưới thê tử mình thích hay không không quan trọng, quan trọng là nàng có thể mang đến cho ngươi cái gì.” Định Nam Hầu nói với nhi tử: “Thất hoàng tử không phải kẻ ngu, hắn sẽ hiểu được điều này. Chúng ta cùng hắn liên hôn, cũng là giúp hắn một tay, Đại hoàng tử đó cũng không phải là một chiếc thuyền tốt.”

“Cũng đúng.” Lục Tề Lâm cũng có chút bị phụ thân hắn thuyết phục.

“Đúng rồi, nếu Khương thị đã rời phủ, chuyện của ngươi và quận chúa Trường Ninh cũng phải tiến hành càng sớm càng tốt.” Định Nam Hầu nói tiếp: “Mặc dù Trường Ninh không phải công chúa, nhưng Tần Vương là đệ đệ ruột của Hoàng Thượng, Tần Vương chỉ cần nói giúp ngươi vài câu, tiền đồ của ngươi có thể cao hơn một tầng.”

Lực chú ý của Lục Tề Lâm rất nhanh chuyển đổi đến tiền đồ của mình, chuyện của muội muội Lục Tử Ngọc cũng không để ý tới, chớ nói chi là những chuyện khác.

Mà đối với họ mà nói, Khương thị chỉ là cục đá nhỏ bị đá văng đi, càng là không quan tâm.

Vương thị vốn dĩ tâm tình vui vẻ, nhưng vì nữ nhi bảo bối của bà ồn ào muốn gả cho Thất hoàng tử có tiếng khắc thê, nên bà lại buồn rầu không thôi

Tuy nhiên, mọi việc dường như không đơn giản như vậy.

Sáng sớm hôm sau, cửa lớn của Hầu phủ còn chưa mở ra, trước cửa đã tụ tập không ít người.



Liễu Diệp do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nghe theo Tương Nhị đề nghị, chạy đến trước cửa Hầu phủ quỳ xuống, công khai những chuyện tốt mà Hầu phủ đã làm.

Náo nhiệt đến nỗi người người đều đứng lại xem, huống chi Liễu Diệp một thân bị thương, càng chứng minh thực hư việc này.

Chờ Định Nam Hầu phủ phản ứng lại, chuyện đã náo loạn lớn rồi.

Lúc Định Nam Hầu và Thế tử Lục Tề Lâm hạ triều, chỉ thấy ở cửa Hầu phủ có một đống người vây quanh, bàn tán chỉ trỏ.

Định Nam Hầu lệnh cho gã sai vặt tiến lên hỏi. “Nhìn xem chuyện gì xảy ra, nếu không có chuyện gì , thì đuổi người đi.”

Không ngờ chỉ chốc lát sau, gã sai vặt trở về, sắc mặt không tốt lắm, nhỏ giọng nói: “Hầu lão gia, chuyện của Khương thị đã ầm ĩ ra bên ngoài rồi. Nha hoàn của nàng đang quỳ ở cửa.”

Sắc mặt Định Nam Hầu lập tức âm trầm, Lục Tề Lâm lập tức bùng nổ: “Khương thị đây là cái gì! Hết lần này đến lần khác náo loạn? ”

Gã sai vặt nhỏ giọng nói, “Nghe nói là không đưa một ngàn lượng bạc như đã nói.”

“Khương thị thật là vô sỉ, Hầu phủ chúng ta lại không thiếu một ngàn lượng bạc này, sao lại không đưa nàng?” Lục Tề Lâm căn bản không tin.

Định Nam Hầu lại hỏi gã sai vặt. “Ngươi nói là nha hoàn của nàng quỳ ở đó? Còn Khương thị không tới?”

Nếu hắn nghĩ không lầm, Khương thị không phải là người thích gây chuyện, có lẽ nàng ta nên vội vàng thoát thân mới đúng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook