Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao
Chương 22:
Trà Ô Long Mật Ong
22/11/2024
Định Nam Hầu chỉ gặp Khương Cẩm hai lần, lần đầu tiên là bữa tiệc tẩy trần. Đêm đó, Khương Cẩm bày tỏ tấm lòng trước mọi người, lần thứ hai chính là hoàn toàn xé rách mặt vào buổi tối hôm qua. Theo hắn ta thấy, Khương thị là một nữ nhân co được giản được, không sợ hãi, đầu óc thông minh lanh lẹ.
Nói đơn giản, nữ nhân như vậy thật sự không nhiều. Thê tử của ông ta chính là khôn khéo trong việc nhỏ, đại sự lại hồ đồ, đây còn là xuất thân đại gia tộc đất Hồ Nam, còn có tỷ tỷ là đương quý phi.
Vốn dĩ Hầu phủ và Khương thị cũng không tính là đối địch, nhưng chuyện đêm trước vừa xảy ra, Vương thị đã đắc tội với nàng ta. Mà nói một ngàn lượng bạc thì nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nếu Khương thị thật sự là người có bản lĩnh, không cần mười năm, một ngàn lượng này nàng ta cũng có thể làm ra không ít gia nghiệp.
Huống chi nàng là một nữ nhân, có phần đồ cưới này nàng còn có thể gả cho một gia đình tốt, ai biết nhà chồng tương lai của nàng như thế nào?
Nếu đã định không thể làm bạn, vậy thì đừng cho nàng ta cơ hội Phượng Hoàng niết bàn, sớm chặt đứt cánh của nàng ta, để nàng ta không thể bay được thì càng tốt.
Nhưng việc Vương thị lại ngu xuẩn mà sỉ nhục nàng ấy lần nữa, và việc Liễu Diệp ra mặt gây sự lại nằm ngoài dự tính của Định Nam Hầu. Theo như tính toán của hắn, với tính cách của Khương Cẩm, nàng ta sẽ không đến trước cửa phủ Định Nam náo loạn.
Nàng ta vẫn rất kiêu ngạo.
Nhưng chuyện này không cần thiết phải nói với Lục Tề Lâm, ngược lại có một chuyện khác, Định Nam Hầu muốn dặn dò nhi tử mình: “Tính cách của mẫu thân ngươi, ngươi cũng đã thấy rồi, việc gì cũng làm không xong, lại hay gây chuyện, nhiều việc ngươi đừng nghe lời nàng ấy, chuyện quan trọng cũng đừng giao cho nàng ấy làm.”
Định Nam Hầu phần nào hối hận vì đã cưới người vợ này, may mà trưởng tử hắn thông minh.
Lục Tề Lâm gật đầu, trong lòng hơi khó chịu, nhưng vẫn không nói gì, hắn lại nhớ đến một chuyện khác.
“Vẫn cần phải để mắt đến Khương Cẩm nữa không?”
“Cũng không cần thiết lắm, Khương thị chắc chắn sợ chúng ta chơi xấu nàng ta, nàng ta sẽ không làm gì quá đáng nữa đâu.”
Hai phụ tử này vẫn chưa biết việc này không phải do Khương Cẩm chủ mưu, mà là do một người nào đó muốn xem náo nhiệt, xúi giục Liễu Diệp đi gây chuyện.
Lúc này, Khương Cẩm trong lòng cũng rất bực bội.
Nàng không đơn thuần thiện lương như Liễu Diệp, tự nhiên biết rõ một khi đi đến Hầu phủ náo loạn, một ngàn lượng này chắc chắn không lấy được.
Nhưng Liễu Diệp đã đi náo loạn, cũng không tiện nói gì.
Huống chi, "Cũng không phải không có chỗ tốt, nháo loạn như vậy mọi người đều biết, chắc chắn Định Nam Hầu phủ sẽ không ra tay hại chúng ta."
Lời này kỳ thật chỉ là an ủi Liễu Diệp mà thôi. Khương Cẩm thấy Định Nam Hầu làm việc cực kỳ cẩn thận, là một người thông minh, có mục tiêu rõ ràng, hại các nàng không có bao nhiêu chỗ tốt, còn tăng chứng thực phạm tội, hắn sẽ không bao giờ làm.
"Chuyện này bỏ qua đi, đừng quản Định Nam Hầu phủ như thế nào, chúng ta hãy chuẩn bị cuộc sống tốt trước rồi tính sau."
Dù sao nàng cũng không phải người bản địa, mặc dù cũng có thể biết một số tình huống, nhưng lúc xuyên qua vẫn ở trong Hầu phủ, không ra được, không biết phải sống ở bên ngoài như thế nào.
Nhưng mà, chưa đợi Khương Cẩm nghĩ xong, chiều lại nổi lên sóng gió.
Liễu Diệp phát sốt.
Ban đầu, Khương Cẩm dự định trả tiền cho đại phu trong y quán rồi mới tìm chỗ ở tạm. Ngoài mười lượng bạc Tương Nhị tặng, nàng còn có mười ba, mười bốn lượng bạc. Nếu thuê phòng ở, chỉ cần hơi tử tế một chút, ít nhất cũng mất hơn năm lượng bạc một năm, lại không an toàn.
Khương Cẩm hỏi đại phu trong y quán, nếu tìm được người đáng tin cậy, không cần đến mười lượng bạc, có thể cho người ta cầm cố hai gian phòng và một cái sân nhỏ. Dù nhà cầm cố không có quyền sở hữu, nhưng khi chủ nhà chuộc lại, mười lượng bạc đó vẫn phải trả cho Khương Cẩm.
Hơn nữa, phần lớn người cầm cố nhà đều không có khả năng chuộc lại trong thời gian ngắn, ít nhất cũng có thể ở được ba đến năm năm.
Vì vậy, Khương Cẩm bàn bạc với Liễu Diệp, không bằng kiếm một căn nhà nhà cầm cố để ở. Khi nàng thấy Liễu Diệp trông có vẻ tinh thần sa sút, mặt còn đỏ bừng, Khương Cẩm thấy không ổn, vội gọi đại phu đến xem.
Quả nhiên tình hình không tốt.
Liễu Diệp vốn đã bị thương, lại bị nhốt một đêm. Tối hôm đó ra khỏi phủ, Khương Cẩm bị bệnh, nàng cũng không ngủ ngon, trằn trọc cả đêm, một mặt lo lắng cho Khương Cẩm, một mặt suy nghĩ lời nói của Tương Nhị, sáng sớm lại chạy đến Định Nam Hầu phủ gây náo loạn một trận.
Nói đơn giản, nữ nhân như vậy thật sự không nhiều. Thê tử của ông ta chính là khôn khéo trong việc nhỏ, đại sự lại hồ đồ, đây còn là xuất thân đại gia tộc đất Hồ Nam, còn có tỷ tỷ là đương quý phi.
Vốn dĩ Hầu phủ và Khương thị cũng không tính là đối địch, nhưng chuyện đêm trước vừa xảy ra, Vương thị đã đắc tội với nàng ta. Mà nói một ngàn lượng bạc thì nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nếu Khương thị thật sự là người có bản lĩnh, không cần mười năm, một ngàn lượng này nàng ta cũng có thể làm ra không ít gia nghiệp.
Huống chi nàng là một nữ nhân, có phần đồ cưới này nàng còn có thể gả cho một gia đình tốt, ai biết nhà chồng tương lai của nàng như thế nào?
Nếu đã định không thể làm bạn, vậy thì đừng cho nàng ta cơ hội Phượng Hoàng niết bàn, sớm chặt đứt cánh của nàng ta, để nàng ta không thể bay được thì càng tốt.
Nhưng việc Vương thị lại ngu xuẩn mà sỉ nhục nàng ấy lần nữa, và việc Liễu Diệp ra mặt gây sự lại nằm ngoài dự tính của Định Nam Hầu. Theo như tính toán của hắn, với tính cách của Khương Cẩm, nàng ta sẽ không đến trước cửa phủ Định Nam náo loạn.
Nàng ta vẫn rất kiêu ngạo.
Nhưng chuyện này không cần thiết phải nói với Lục Tề Lâm, ngược lại có một chuyện khác, Định Nam Hầu muốn dặn dò nhi tử mình: “Tính cách của mẫu thân ngươi, ngươi cũng đã thấy rồi, việc gì cũng làm không xong, lại hay gây chuyện, nhiều việc ngươi đừng nghe lời nàng ấy, chuyện quan trọng cũng đừng giao cho nàng ấy làm.”
Định Nam Hầu phần nào hối hận vì đã cưới người vợ này, may mà trưởng tử hắn thông minh.
Lục Tề Lâm gật đầu, trong lòng hơi khó chịu, nhưng vẫn không nói gì, hắn lại nhớ đến một chuyện khác.
“Vẫn cần phải để mắt đến Khương Cẩm nữa không?”
“Cũng không cần thiết lắm, Khương thị chắc chắn sợ chúng ta chơi xấu nàng ta, nàng ta sẽ không làm gì quá đáng nữa đâu.”
Hai phụ tử này vẫn chưa biết việc này không phải do Khương Cẩm chủ mưu, mà là do một người nào đó muốn xem náo nhiệt, xúi giục Liễu Diệp đi gây chuyện.
Lúc này, Khương Cẩm trong lòng cũng rất bực bội.
Nàng không đơn thuần thiện lương như Liễu Diệp, tự nhiên biết rõ một khi đi đến Hầu phủ náo loạn, một ngàn lượng này chắc chắn không lấy được.
Nhưng Liễu Diệp đã đi náo loạn, cũng không tiện nói gì.
Huống chi, "Cũng không phải không có chỗ tốt, nháo loạn như vậy mọi người đều biết, chắc chắn Định Nam Hầu phủ sẽ không ra tay hại chúng ta."
Lời này kỳ thật chỉ là an ủi Liễu Diệp mà thôi. Khương Cẩm thấy Định Nam Hầu làm việc cực kỳ cẩn thận, là một người thông minh, có mục tiêu rõ ràng, hại các nàng không có bao nhiêu chỗ tốt, còn tăng chứng thực phạm tội, hắn sẽ không bao giờ làm.
"Chuyện này bỏ qua đi, đừng quản Định Nam Hầu phủ như thế nào, chúng ta hãy chuẩn bị cuộc sống tốt trước rồi tính sau."
Dù sao nàng cũng không phải người bản địa, mặc dù cũng có thể biết một số tình huống, nhưng lúc xuyên qua vẫn ở trong Hầu phủ, không ra được, không biết phải sống ở bên ngoài như thế nào.
Nhưng mà, chưa đợi Khương Cẩm nghĩ xong, chiều lại nổi lên sóng gió.
Liễu Diệp phát sốt.
Ban đầu, Khương Cẩm dự định trả tiền cho đại phu trong y quán rồi mới tìm chỗ ở tạm. Ngoài mười lượng bạc Tương Nhị tặng, nàng còn có mười ba, mười bốn lượng bạc. Nếu thuê phòng ở, chỉ cần hơi tử tế một chút, ít nhất cũng mất hơn năm lượng bạc một năm, lại không an toàn.
Khương Cẩm hỏi đại phu trong y quán, nếu tìm được người đáng tin cậy, không cần đến mười lượng bạc, có thể cho người ta cầm cố hai gian phòng và một cái sân nhỏ. Dù nhà cầm cố không có quyền sở hữu, nhưng khi chủ nhà chuộc lại, mười lượng bạc đó vẫn phải trả cho Khương Cẩm.
Hơn nữa, phần lớn người cầm cố nhà đều không có khả năng chuộc lại trong thời gian ngắn, ít nhất cũng có thể ở được ba đến năm năm.
Vì vậy, Khương Cẩm bàn bạc với Liễu Diệp, không bằng kiếm một căn nhà nhà cầm cố để ở. Khi nàng thấy Liễu Diệp trông có vẻ tinh thần sa sút, mặt còn đỏ bừng, Khương Cẩm thấy không ổn, vội gọi đại phu đến xem.
Quả nhiên tình hình không tốt.
Liễu Diệp vốn đã bị thương, lại bị nhốt một đêm. Tối hôm đó ra khỏi phủ, Khương Cẩm bị bệnh, nàng cũng không ngủ ngon, trằn trọc cả đêm, một mặt lo lắng cho Khương Cẩm, một mặt suy nghĩ lời nói của Tương Nhị, sáng sớm lại chạy đến Định Nam Hầu phủ gây náo loạn một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.