Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao
Chương 23:
Trà Ô Long Mật Ong
22/11/2024
Đại phu cũng có chút hối hận, “Ta thật sự nên ngăn cản Liễu Diệp cô nương, nàng vốn là bị thương, lại không dưỡng thương cho tốt, bị sốt như vậy thật nghiêm trọng.”
“Ài, cũng là không có cách nào.”
Khương Cẩm hiểu được vết thương này có thể lớn có thể nhỏ, nếu ở hiện đại, có thuốc kháng sinh, mấy kim đâm xuống cũng không có chuyện gì lớn. Nhưng điều kiện chữa bệnh cổ đại đang bày ra đó, tuy rằng vết thương bị nhiễm trùng không phải bệnh nan y, nhưng cũng không phải bệnh nhẹ.
Tình huống Liễu Diệp lại xác thực không tốt lắm, đến buổi tối người trực tiếp sốt đến hôn mê. Nếu không phải phu thê lão đại phu trong y quán là người tốt thì chỉ sợ căn bản sẽ không thu lưu hai người bọn họ, đã sớm đuổi các nàng ra ngoài.
Nhưng đây không phải là chuyện nàng lo lắng nhất, đến nửa đêm, hai hàm răng Liễu Diệp đóng chặt, ngay cả nước thuốc cũng không rót vào được.
Lão đại phu thở dài. “Đến tình huống này, y thuật của ta có hạn, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.”
Mặc dù nói không rõ ràng lắm, nhưng Khương Cẩm cũng hiểu được ý của lão đại phu, trên cơ bản đây chỉ là chờ chết.
Nhìn thấy Liễu Diệp nằm trên giường, mặt đỏ ửng, nước mắt Khương Cẩm cứ thế lăn dài.
Dù Liễu Diệp không thông minh, nhưng nàng rất thật thà, với mình thì tuyệt đối trung thành, trên đời này, nàng chỉ có một người là nàng nương tựa vào nhau, vậy mà giờ đây người duy nhất ấy sắp chết.
Lão đại phu thấy nước mắt Khương Cẩm cứ như chuỗi hạt bị đứt, không ngừng lăn dài trên má, làm ướt cả áo, mà nàng lại không dám khóc lớn, lòng ông cũng đau đớn vô cùng.
Thê tử ông càng không chịu nổi, nhìn những giọt lệ long lanh trên mặt Khương Cẩm dưới ánh đèn, bà bắt đầu lau nước mắt, vừa lau vừa mắng Định Nam Hầu phủ vô nhân đạo.
Ngập ngừng một lát, lão đại phu thở dài nói: “Khương cô nương chớ vội, nếu Liễu Diệp cô nương có thể vượt qua đêm nay, ngày mai có lẽ còn có chút hy vọng.”
“Thật sao?” Khương Cẩm vội vàng quay đầu lại. “Tôn lão gia, ngài đã có cách rồi sao?”
Thấy mắt nàng sáng lên, Tôn lão đại phu thở dài nói: “Chỉ là một cơ hội phải liều mạng thôi. Ta có một sư thúc, tuổi còn trẻ hơn ta, nhưng y thuật lại hơn ta gấp mười lần, chỉ là hắn có một sở thích kỳ quái, chữa bệnh cho người ta phải lấy bạc trước. Bất kể chữa khỏi hay không, trước tiên phải đưa mười lượng bạc.”
“Ta không thu phí thuốc của ngươi nữa, ngươi cầm bạc vị Tương thị vệ kia đưa, mời ông ấy khám cho.”
Tôn lão đại phu là đại phu nhân từ, ít nhiều có chút không thích cách chữa bệnh lấy bạc kia, cho nên thường ngày họ cũng không qua lại nhiều với vị sư thúc này. Nhưng y thuật của đối phương cũng xác thực vô cùng cao siêu, ông ấy không so sánh được.
Bây giờ là giới nghiêm, cấm đi lại ban đêm, không ra khỏi cửa được, chính là có đi ra ngoài, người nọ cũng sẽ không khám bệnh, cho nên cũng phải nhìn mệnh Liễu Diệp.
“Nhưng mà lời của ta cũng phải nói rõ ràng, tình huống của Liễu Diệp cô nương, sư thúc kia của ta cũng chưa chắc có thể chữa khỏi”
Khương Cẩm đâu có bận tâm đến những thứ này, vội nói cảm ơn với Tôn lão đại phu, sau đó nắm tay Liễu Diệp cổ vũ nàng cố gắng kiên trì.
Khó khăn lắm mới chờ đến rạng sáng, Tôn lão đại phu còn phải giúp Khương Cẩm khám cho Liễu Diệp, bảo thê tử đi cùng Khương Cẩm tới cửa bái phỏng.
Người nọ ở cách y quán của Tôn đại phu cũng không quá xa, nhưng khí phái hơn nhiều, nhà tam tiến, đại môn trụ cột đen bóng, còn có gác cổng trông coi.
Hai người Khương Cẩm và Tôn bà bà cùng đi đến gõ cửa, nói tình huống rõ ràng, hi vọng đối phương có thể đi qua khám.
Không ngờ, Khương Cẩm lại ăn bế môn canh.
Người nọ cửa cũng không mở, chỉ bảo người gác cổng truyền một câu.
“Hôm nay tâm tình không tốt, không muốn khám bệnh.”
“Cái này, sao lại không khám bệnh?” Tôn bà bà lo lắng, gõ cửa nói: “Ta là lão bà của Tôn Thành Kim, mời Sử đại phu xem như nể mặt sư điệt của hắn, đi một chuyến được không?”
Người nọ tính cách cổ quái, sư môn truyền thừa lại là trưởng bối, Tôn lão đại phu cũng không có cách nào bảo hắn đi khám.
Khương Cẩm càng không có cách nào, nhưng trong lòng nàng biết, cầu người luôn phải có thái độ cầu người, đành phải quỳ gối trước cửa, khóc nói: “Ta chỉ hy vọng Sử đại phu thấy chúng ta đáng thương, thương cảm một chút. Bạc, ta cũng gom đủ, sẽ không thiếu một xu.”
Người gác cổng cũng bất đắc dĩ, Tôn bà bà lại nói một chút, đối phương rốt cuộc cũng không phải người nhẫn tâm, lại đồng ý giúp đỡ truyền lời.
Không ngờ chỉ chốc lát sau, người gác cổng vẫn chỉ một mình trở lại.
“Ài, cũng là không có cách nào.”
Khương Cẩm hiểu được vết thương này có thể lớn có thể nhỏ, nếu ở hiện đại, có thuốc kháng sinh, mấy kim đâm xuống cũng không có chuyện gì lớn. Nhưng điều kiện chữa bệnh cổ đại đang bày ra đó, tuy rằng vết thương bị nhiễm trùng không phải bệnh nan y, nhưng cũng không phải bệnh nhẹ.
Tình huống Liễu Diệp lại xác thực không tốt lắm, đến buổi tối người trực tiếp sốt đến hôn mê. Nếu không phải phu thê lão đại phu trong y quán là người tốt thì chỉ sợ căn bản sẽ không thu lưu hai người bọn họ, đã sớm đuổi các nàng ra ngoài.
Nhưng đây không phải là chuyện nàng lo lắng nhất, đến nửa đêm, hai hàm răng Liễu Diệp đóng chặt, ngay cả nước thuốc cũng không rót vào được.
Lão đại phu thở dài. “Đến tình huống này, y thuật của ta có hạn, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.”
Mặc dù nói không rõ ràng lắm, nhưng Khương Cẩm cũng hiểu được ý của lão đại phu, trên cơ bản đây chỉ là chờ chết.
Nhìn thấy Liễu Diệp nằm trên giường, mặt đỏ ửng, nước mắt Khương Cẩm cứ thế lăn dài.
Dù Liễu Diệp không thông minh, nhưng nàng rất thật thà, với mình thì tuyệt đối trung thành, trên đời này, nàng chỉ có một người là nàng nương tựa vào nhau, vậy mà giờ đây người duy nhất ấy sắp chết.
Lão đại phu thấy nước mắt Khương Cẩm cứ như chuỗi hạt bị đứt, không ngừng lăn dài trên má, làm ướt cả áo, mà nàng lại không dám khóc lớn, lòng ông cũng đau đớn vô cùng.
Thê tử ông càng không chịu nổi, nhìn những giọt lệ long lanh trên mặt Khương Cẩm dưới ánh đèn, bà bắt đầu lau nước mắt, vừa lau vừa mắng Định Nam Hầu phủ vô nhân đạo.
Ngập ngừng một lát, lão đại phu thở dài nói: “Khương cô nương chớ vội, nếu Liễu Diệp cô nương có thể vượt qua đêm nay, ngày mai có lẽ còn có chút hy vọng.”
“Thật sao?” Khương Cẩm vội vàng quay đầu lại. “Tôn lão gia, ngài đã có cách rồi sao?”
Thấy mắt nàng sáng lên, Tôn lão đại phu thở dài nói: “Chỉ là một cơ hội phải liều mạng thôi. Ta có một sư thúc, tuổi còn trẻ hơn ta, nhưng y thuật lại hơn ta gấp mười lần, chỉ là hắn có một sở thích kỳ quái, chữa bệnh cho người ta phải lấy bạc trước. Bất kể chữa khỏi hay không, trước tiên phải đưa mười lượng bạc.”
“Ta không thu phí thuốc của ngươi nữa, ngươi cầm bạc vị Tương thị vệ kia đưa, mời ông ấy khám cho.”
Tôn lão đại phu là đại phu nhân từ, ít nhiều có chút không thích cách chữa bệnh lấy bạc kia, cho nên thường ngày họ cũng không qua lại nhiều với vị sư thúc này. Nhưng y thuật của đối phương cũng xác thực vô cùng cao siêu, ông ấy không so sánh được.
Bây giờ là giới nghiêm, cấm đi lại ban đêm, không ra khỏi cửa được, chính là có đi ra ngoài, người nọ cũng sẽ không khám bệnh, cho nên cũng phải nhìn mệnh Liễu Diệp.
“Nhưng mà lời của ta cũng phải nói rõ ràng, tình huống của Liễu Diệp cô nương, sư thúc kia của ta cũng chưa chắc có thể chữa khỏi”
Khương Cẩm đâu có bận tâm đến những thứ này, vội nói cảm ơn với Tôn lão đại phu, sau đó nắm tay Liễu Diệp cổ vũ nàng cố gắng kiên trì.
Khó khăn lắm mới chờ đến rạng sáng, Tôn lão đại phu còn phải giúp Khương Cẩm khám cho Liễu Diệp, bảo thê tử đi cùng Khương Cẩm tới cửa bái phỏng.
Người nọ ở cách y quán của Tôn đại phu cũng không quá xa, nhưng khí phái hơn nhiều, nhà tam tiến, đại môn trụ cột đen bóng, còn có gác cổng trông coi.
Hai người Khương Cẩm và Tôn bà bà cùng đi đến gõ cửa, nói tình huống rõ ràng, hi vọng đối phương có thể đi qua khám.
Không ngờ, Khương Cẩm lại ăn bế môn canh.
Người nọ cửa cũng không mở, chỉ bảo người gác cổng truyền một câu.
“Hôm nay tâm tình không tốt, không muốn khám bệnh.”
“Cái này, sao lại không khám bệnh?” Tôn bà bà lo lắng, gõ cửa nói: “Ta là lão bà của Tôn Thành Kim, mời Sử đại phu xem như nể mặt sư điệt của hắn, đi một chuyến được không?”
Người nọ tính cách cổ quái, sư môn truyền thừa lại là trưởng bối, Tôn lão đại phu cũng không có cách nào bảo hắn đi khám.
Khương Cẩm càng không có cách nào, nhưng trong lòng nàng biết, cầu người luôn phải có thái độ cầu người, đành phải quỳ gối trước cửa, khóc nói: “Ta chỉ hy vọng Sử đại phu thấy chúng ta đáng thương, thương cảm một chút. Bạc, ta cũng gom đủ, sẽ không thiếu một xu.”
Người gác cổng cũng bất đắc dĩ, Tôn bà bà lại nói một chút, đối phương rốt cuộc cũng không phải người nhẫn tâm, lại đồng ý giúp đỡ truyền lời.
Không ngờ chỉ chốc lát sau, người gác cổng vẫn chỉ một mình trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.