Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 2:

Trà Ô Long Mật Ong

13/11/2024

“Tạ Hầu gia khen ngợi.” Khương Cẩm cười, hành lễ. “Trời cũng không còn sớm, ta có việc phải làm không tham gia náo nhiệt với mọi người, cáo từ.”

“Tiễn Khương cô nương đi.”

Định Nam Hầu vừa ra lệnh, lập tức có hai nha hoàn mỹ miều bước đến, nửa dìu nửa kéo Khương Cẩm ra khỏi cửa chính của viện.

Trong gió mơ hồ truyền đến tiếng quát giận dữ của Định Nam Hầu.

Khương Cẩm nghe được âm thanh kia, trong lòng cười lạnh.

Có lẽ, chờ nàng - kẻ ngoại lai - rời đi rồi, Định Nam hầu mới phát tác đây! Tiếng quát “hồ nháo” kia, rốt cuộc ai mới là kẻ gây loạn?

Khi đến cổng, thấy nha hoàn của Khương Cẩm là Liễu Diệp như kiến bò trên chảo nóng, đang sốt ruột chờ đợi. Thấy Khương Cẩm được hai nha hoàn dìu ra, Liễu Diệp vội vàng chạy đến.

“Đại nãi nãi.”

“Sau này gọi ta là cô nương đi.”

Khương Cẩm cũng không để ý tới Liễu Diệp kinh ngạc, mà mỉm cười nói với hai nha hoàn trong chính viện: “Làm phiền hai vị cô nương, nha đầu của ta tới, để nàng đỡ ta trở về là được.”

Khương Cẩm ở Tố Hương Viện, nằm phía tây Định Nam Hầu phủ, rất xa, hôm nay tháng mười thời tiết lại lạnh, hai nha đầu này sống thanh nhàn, lại muốn trở về yến tiệc kiếm chút đồ ăn, xem ca vũ, tự nhiên không có chuyện không đáp ứng.

“Vậy thì làm phiền Liễu Diệp rồi.”

Mặc dù trong lòng Liễu Diệp có đầy nghi vấn, nhưng thấy tình thế không ổn, vẫn không nói chuyện, chỉ đỡ Khương Cẩm đi về Tố Hương Viện.



Gần đến hoa viên, Liễu Diệp thấy xung quanh không có ai, mới nhẹ giọng nói:“Đại nãi nãi, sao người bảo nô tỳ gọi người là cô nương?”

“Đại nãi nãi, sau này ta không phải là đại nãi nãi nữa ” Khương Cẩm khẽ thở dài, “Cũng không thể nói là chuyện tốt hay chuyện xấu, trở về hãy nói sau.”

Liễu Diệp muốn hỏi thêm, nhưng thấy dưới ánh trăng, khuôn mặt vốn vàng vọt của Khương Cẩm lại ngày càng tái nhợt, đành nhịn không nói.

Cũng may không nói, chờ đi qua hoa viên, mơ hồ có động tĩnh kỳ quái, Liễu Diệp vốn định gọi người, nhưng Khương Cẩm lại ấn tay cô, lắc đầu.

Phủ Định Nam hầu này, nước quá sâu, huống chi nàng còn chưa có chỗ đứng vững vàng, hà tất phải gây thêm chuyện?

Chủ tớ hai người dìu nhau đến cổng Tố Hương viện, Khương Cẩm mới thả lỏng đôi chút.

Gió lạnh thổi qua, Khương Cẩm bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, liên tục hắt xì vài cái, vội vàng bước vào trong phòng.

Diệp Liễu hầu hạ nàng đổi quần áo, quay người lại cả kinh nói, “Phu nhân, sao lưng người lại ướt đẫm thế này?”

Lúc này Khương Cẩm mới kinh ngạc phát hiện lưng mình đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Cũng không trách nàng biểu hiện như vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm , Định Nam Hầu thế tử trở về tất nhiên là bánh nhân bánh từ trên trời rơi xuống.

Nhưng mà, cái bánh nhân vàng này, nàng không chụp được, xém chút nó đập chết nàng.

Yến hội hôm nay, đây chính là Hồng Môn yến trong truyền thuyết.



Nếu nàng không tỏ thái độ, chỉ sợ Định Nam Hầu sẽ là người thứ nhất không tha cho nàng!

Khương Cẩm hiểu rõ, Định Nam hầu phu nhân còn tốt, bà ta chỉ là mang lòng oán hận. Còn ánh mắt Định Nam hầu, đó chính là sát ý.

Cũng đúng, nhi tử của mình tiền đồ tốt, còn có thể liên hôn với quận chúa công chúa, làm sao có thể cưới con gái của tiểu thương hộ thấp hèn?

Khương Cẩm vừa suy nghĩ vừa thay quần áo, Liễu Diệp bưng trà nóng đến, hỏi: “Đại nãi nãi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Không phải nói phu nhân mời người qua trò chuyện sao?”

Khương Tú nhấp một ngụm trà nóng, trong lòng có chút do dự, lời này nên nói như thế nào đây? Nói thật, trong lòng nàng còn có chút mơ hồ.

Khương Cẩm quả thật là xui xẻo .

Nàng vốn chẳng phải chủ nhân thực sự của thân thể này, chỉ có thể nói là nhảy ra gặp phải cục diện rối rắm này.

Kiếp trước, nàng từng mở ba tiệm bánh bao liên hoàn, tuy nhỏ nhưng cũng là một bà chủ, cuộc sống cũng rất thoải mái. Khó khăn lắm mới tìm được một tiểu bạch kiểm vừa ý, chuẩn bị kết hôn thì hắn lại chạy theo một cô gái giàu có khác.

Trong cơn tức giận, nàng đi du lịch giải sầu, nhưng chẳng may gặp nạn, rồi xuyên không đến đây, một nơi gọi là Đại Lương, không rõ có tồn tại trong lịch sử hay không.

Nguyên chủ của thân thể này còn thê thảm hơn.

Nàng cũng tên Khương Cẩm, mọi người thường gọi Cẩm nương. Vốn dĩ là tiểu thư gia đình giàu có, dù không đến mức cẩm y ngọc thực, nhưng cũng không lo về ăn mặc. Không may, mẹ nàng qua đời, cha nàng cưới một kế mẫu.

Có kế mẫu thì sẽ có kế phụ. Khi nghe tin thế tử Định Nam hầu tử trận nơi chiến trường, Định Nam hầu phu nhân là Vương thị muốn bỏ ra một số tiền mua người về để thủ tiết cho con trai, mọi người gọi là minh hôn.

Một mặt, bà muốn dẫn dắt hồn phách của con trở về, tránh cho nó lang thang không biết nhà để về, mặt khác, bà vẫn chưa có tôn tử nên sẽ để con thứ của Định Nam hầu kế vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook