Xuyên Về Cổ Đại, Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao
Chương 8:
Trà Ô Long Mật Ong
15/11/2024
Quận chúa Trường Ninh chỗ nào cũng tốt, chỉ là được Tần Vương bảo vệ quá tốt, nên tính cách nhu nhược quen được nuông chiều, Lục Tề Lâm tốn rất nhiều công phu mới dỗ được nàng ta.
Vốn dĩ nếu không có Ngũ hoàng tử Tiêu Dung thêm dầu vào lửa thì còn đỡ, nhưng quận chúa Trường Ninh dễ tin người, Lục Tề Lâm nói nàng tin, lời của Tiêu Dung nàng cũng nghe bốn năm phần.
Nếu như không phải Thất hoàng tử Tiêu Dĩnh đi cùng hỗ trợ giải vây, đừng nói trước khi trời tối Lục Tề Lâm căn bản không thể thoát thân.
Không biết chừng, ngày mai tin đồn về Thế tử Nam Hầu sẽ lại lên đầu đề tin tức thị phi của kinh thành!
Sau một hồi ồn ào, khi Lục Tề Lâm trở về Hầu phủ, cũng sắp đến giờ dùng bữa tối.
Gã sai vặt Mặc Dương hầu hạ bên cạnh hắn liền hỏi: “Thế tử, chúng ta còn đi Tố Hương Viện nữa không? Giờ này, nếu không về dùng cơm trước?”
Lục Tề Lâm trợn mắt nhìn Mặc Dương, giận dữ nói: “Tức đến no luôn rồi, còn ăn cơm được sao!”
“Tiểu nhân hồ đồ!”
Mặc Dương giả vờ tự tát mình một cái, nhưng thực tế không hề dùng sức.
Lục Tề Lâm không phát hiện ra tiểu xảo của gã sai vặt, mà tiếp tục trút giận.
“Cái tên Tiêu Dung quả thực là con chó điên, thấy người liền sủa gâu gâu không ngừng! Sủa thì thôi đi, còn xúi Trường Ninh đi tìm ta gây phiền toái! Quả thực là con của tiện nhân! Cái gì là nam tử đẹp nhất kinh thành? Ta xem so hắn với Tiêu Dĩ ở bên cạnh đẹp hơn hắn mấy phần!”
Bỏ qua thành kiến của Lục Tề Lâm, lời này thật ra cũng không có gì sai.
Năm đó, mẫu thân của Tiêu Dung và Tiêu Dĩ đều là những người được tuyển chọn từ các nơi, đã được huấn luyện kỹ lưỡng ở Lệ Viên phường, rồi được đưa đến trước mặt Hoàng Thượng.
Một người là ca cơ, một người là vũ cơ, đều có thể nói là tuyệt sắc, chẳng qua là ca cơ vận khí tốt, sống lâu, lăn lộn thành sủng phi, vũ cơ bị người ta vu oan, đắc tội Hoàng đế, thất sủng rồi chết sớm.
Bởi vậy nếu chỉ luận về dung mạo, Ngũ hoàng tử thật sự chưa chắc đã áp chế được Thất hoàng tử, mặc dù Ngũ hoàng tử tuấn mỹ khó gặp, hồng y tóc đen, tay cầm hoa cùng một nụ cười mỉm cũng làm người ta rung động lòng người.
Thất hoàng tử cũng trong sáng như trăng, Ngọc thụ chi lan, khí độ thanh hoa, một thân bạch y phấn tuyết như tiên nhân.
Nhưng mà số mệnh của Thất hoàng tử này không tốt, hoàng đế không thích hắn, mẹ đẻ địa vị thấp kém lại mất sớm, còn hắn thì liên tiếp khắc chết ba vị hôn thê, bởi vậy cũng không có ai thích nhắc tới hắn.
May mà Thất hoàng tử này là người cũng cực kỳ khiêm tốn, lại gây thiện cảm xung quanh, phần lớn mọi người cũng không có ghét bỏ hắn.
Ít nhất Lục Tề Lâm không chán ghét hắn, sau một hồi chửi Ngũ hoàng tử hắn lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Sau này có yến tiệc, đừng quên gửi thiếp mời cho Thất hoàng tử.”
Nhớ tới yến tiệc, Lục Tề Lâm liền nhớ tới Khương Cẫm.
“Không ăn cơm, trước tiên đi Tố Hương Viện.” Lục Tề Lâm nói với gã sai vặt xong, ngẩng đầu đi về phía Tố Hương Viện.
Dù thế nào đi nữa, cũng phải giải quyết cho xong chuyện rắc rối ở Tố Hương Viện trước khi chính thức mở yến tiệc.
Chuyện xảy ra trong gia yến như vậy còn có thể che giấu, nếu trong đại tiệc, Khương thị xuất hiện sẽ bị mấy thứ đệ của hắn lợi dụng để đè thấp hắn, cho dù hắn ta có mất mặt cũng không thể không công nhận người thê tử này.
Không nói đến việc thiếu một trợ giúp bên thông gia, hắn cũng sẽ từ một người được săn đón khắp thành thành trò cười.
Hơn nữa Lục Tề Lâm tháng sau là sinh thần 23 tuổi, còn chưa cưới vợ. Nam tử như hắn hôn sự xem như đã trễ nải rồi, mặc kệ là liên hôn với Tần Vương, hay vì thanh danh, hắn muốn càng sớm càng tốt.
Lục Tề Lâm suy nghĩ chính sự, vẻ mặt khôi phục lạnh lẽo. Hắn chán ghét Ngũ hoàng tử cũng giống như Ngũ hoàng tử căm ghét hắn. Đây hoàn toàn là oán hận từ nhỏ.
Nhưng nếu hắn là kẻ ngu, thì không có khả năng còn sống sót từ Nam Cương trở về.
Trong Tố Hương Viện, Khương Cẩm và Liễu Diệp đang chuẩn bị nấu cơm.
Phu nhân Định Nam Hầu Vương thị ghét bỏ Khương Cẩm, bắt buộc Khương Cẩm ăn chay. Mới đầu phòng bếp còn đưa chút đồ chay. Thời gian lâu dài, quản sự phòng bếp lớn ghét bỏ phiền toái, liền lấy cớ phòng bếp lớn làm đồ ăn thịt cá, không được thanh tịnh, bẩm với Vương thị để cho Khương Cẩm tự lo.
Vương thị dứt khoát gọi người đến Tố Hương Viện tạm bợ dựng một cái bếp nhỏ, lại đưa chút gạo mì tới, để cho Khương Cẩm thế tử phu nhân trên danh nghĩa tự nấu ăn.
Cho nên trong ngày thường, ngày nào Khương Cẩm cũng tự mình làm ba bữa cơm.
Vốn dĩ nếu không có Ngũ hoàng tử Tiêu Dung thêm dầu vào lửa thì còn đỡ, nhưng quận chúa Trường Ninh dễ tin người, Lục Tề Lâm nói nàng tin, lời của Tiêu Dung nàng cũng nghe bốn năm phần.
Nếu như không phải Thất hoàng tử Tiêu Dĩnh đi cùng hỗ trợ giải vây, đừng nói trước khi trời tối Lục Tề Lâm căn bản không thể thoát thân.
Không biết chừng, ngày mai tin đồn về Thế tử Nam Hầu sẽ lại lên đầu đề tin tức thị phi của kinh thành!
Sau một hồi ồn ào, khi Lục Tề Lâm trở về Hầu phủ, cũng sắp đến giờ dùng bữa tối.
Gã sai vặt Mặc Dương hầu hạ bên cạnh hắn liền hỏi: “Thế tử, chúng ta còn đi Tố Hương Viện nữa không? Giờ này, nếu không về dùng cơm trước?”
Lục Tề Lâm trợn mắt nhìn Mặc Dương, giận dữ nói: “Tức đến no luôn rồi, còn ăn cơm được sao!”
“Tiểu nhân hồ đồ!”
Mặc Dương giả vờ tự tát mình một cái, nhưng thực tế không hề dùng sức.
Lục Tề Lâm không phát hiện ra tiểu xảo của gã sai vặt, mà tiếp tục trút giận.
“Cái tên Tiêu Dung quả thực là con chó điên, thấy người liền sủa gâu gâu không ngừng! Sủa thì thôi đi, còn xúi Trường Ninh đi tìm ta gây phiền toái! Quả thực là con của tiện nhân! Cái gì là nam tử đẹp nhất kinh thành? Ta xem so hắn với Tiêu Dĩ ở bên cạnh đẹp hơn hắn mấy phần!”
Bỏ qua thành kiến của Lục Tề Lâm, lời này thật ra cũng không có gì sai.
Năm đó, mẫu thân của Tiêu Dung và Tiêu Dĩ đều là những người được tuyển chọn từ các nơi, đã được huấn luyện kỹ lưỡng ở Lệ Viên phường, rồi được đưa đến trước mặt Hoàng Thượng.
Một người là ca cơ, một người là vũ cơ, đều có thể nói là tuyệt sắc, chẳng qua là ca cơ vận khí tốt, sống lâu, lăn lộn thành sủng phi, vũ cơ bị người ta vu oan, đắc tội Hoàng đế, thất sủng rồi chết sớm.
Bởi vậy nếu chỉ luận về dung mạo, Ngũ hoàng tử thật sự chưa chắc đã áp chế được Thất hoàng tử, mặc dù Ngũ hoàng tử tuấn mỹ khó gặp, hồng y tóc đen, tay cầm hoa cùng một nụ cười mỉm cũng làm người ta rung động lòng người.
Thất hoàng tử cũng trong sáng như trăng, Ngọc thụ chi lan, khí độ thanh hoa, một thân bạch y phấn tuyết như tiên nhân.
Nhưng mà số mệnh của Thất hoàng tử này không tốt, hoàng đế không thích hắn, mẹ đẻ địa vị thấp kém lại mất sớm, còn hắn thì liên tiếp khắc chết ba vị hôn thê, bởi vậy cũng không có ai thích nhắc tới hắn.
May mà Thất hoàng tử này là người cũng cực kỳ khiêm tốn, lại gây thiện cảm xung quanh, phần lớn mọi người cũng không có ghét bỏ hắn.
Ít nhất Lục Tề Lâm không chán ghét hắn, sau một hồi chửi Ngũ hoàng tử hắn lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Sau này có yến tiệc, đừng quên gửi thiếp mời cho Thất hoàng tử.”
Nhớ tới yến tiệc, Lục Tề Lâm liền nhớ tới Khương Cẫm.
“Không ăn cơm, trước tiên đi Tố Hương Viện.” Lục Tề Lâm nói với gã sai vặt xong, ngẩng đầu đi về phía Tố Hương Viện.
Dù thế nào đi nữa, cũng phải giải quyết cho xong chuyện rắc rối ở Tố Hương Viện trước khi chính thức mở yến tiệc.
Chuyện xảy ra trong gia yến như vậy còn có thể che giấu, nếu trong đại tiệc, Khương thị xuất hiện sẽ bị mấy thứ đệ của hắn lợi dụng để đè thấp hắn, cho dù hắn ta có mất mặt cũng không thể không công nhận người thê tử này.
Không nói đến việc thiếu một trợ giúp bên thông gia, hắn cũng sẽ từ một người được săn đón khắp thành thành trò cười.
Hơn nữa Lục Tề Lâm tháng sau là sinh thần 23 tuổi, còn chưa cưới vợ. Nam tử như hắn hôn sự xem như đã trễ nải rồi, mặc kệ là liên hôn với Tần Vương, hay vì thanh danh, hắn muốn càng sớm càng tốt.
Lục Tề Lâm suy nghĩ chính sự, vẻ mặt khôi phục lạnh lẽo. Hắn chán ghét Ngũ hoàng tử cũng giống như Ngũ hoàng tử căm ghét hắn. Đây hoàn toàn là oán hận từ nhỏ.
Nhưng nếu hắn là kẻ ngu, thì không có khả năng còn sống sót từ Nam Cương trở về.
Trong Tố Hương Viện, Khương Cẩm và Liễu Diệp đang chuẩn bị nấu cơm.
Phu nhân Định Nam Hầu Vương thị ghét bỏ Khương Cẩm, bắt buộc Khương Cẩm ăn chay. Mới đầu phòng bếp còn đưa chút đồ chay. Thời gian lâu dài, quản sự phòng bếp lớn ghét bỏ phiền toái, liền lấy cớ phòng bếp lớn làm đồ ăn thịt cá, không được thanh tịnh, bẩm với Vương thị để cho Khương Cẩm tự lo.
Vương thị dứt khoát gọi người đến Tố Hương Viện tạm bợ dựng một cái bếp nhỏ, lại đưa chút gạo mì tới, để cho Khương Cẩm thế tử phu nhân trên danh nghĩa tự nấu ăn.
Cho nên trong ngày thường, ngày nào Khương Cẩm cũng tự mình làm ba bữa cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.