Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 120: Chuẩn Bị Rời Đi

Bắc Phong Xuy

23/05/2023

Gần đây, có rất nhiều người ra ra vào vào Lâm gia, không cần hỏi thăm cũng biết đó là người của Bạch công tử, ông cảm thấy thế lực của Bạch gia, dù bất kỳ gia tộc nào trên Ô Sơn trấn cũng không thể nào so sánh được.

Mặc dù ông có chút không nỡ, nhưng vẫn cao hứng thay cho hai huynh đệ bọn họ, cũng biết hai huynh đệ bọn họ không phải người quên nguồn cội, tương lai Khúc Điền thôn cũng sẽ càng thấy sự hào vì bọn họ.

Hai huynh đệ bọn họ xông pha ra được thanh danh tốt bên ngoài, Khúc Điền thôn cũng sẽ được lợi, địa vị cũng tăng lên theo bọn họ.

Trưởng thôn lau mồ hôi xong thì vắt chiếc khăn đó qua vai, khoác tay lên vai Lâm Võ đi vào nhà chính, vừa đi vừa không quên tiếp đón Lâm Văn.

Ông vỗ vỗ bả vai Lâm Võ, cao giọng khen:

“Tiểu tử này được lắm, sắp đuổi kịp Huy ca rồi, như vậy cũng tốt, đỡ phải để cho tên tiểu tử kia cho rằng vào Võ Đường xong thì có thể hất đuôi lên trời.”

Lâm Võ vội nói:

“Huy ca làm sao có thể như vậy chứ, Huy ca nói ở Võ Đường cũng rất áp lực, không dám lơi lỏng lười biếng.”

Điền An Lương bưng trà lại, nghe vậy thì cười cười với hai huynh đệ bọn họ.

Trong mắt hắn, A Võ chắc chắn có thể đuổi kịp hoặc vượt xa ca ca mình, thời gian đó chắc chắn cũng không xa, ca ca hắn sẽ càng áp lực hơn rồi.

“Nói đi, có chuyện gì? Có phải mấy đứa định dọn lên trấn trên với cữu cữu hay không? A Võ sắp thành bạn với Huy ca luôn rồi.”

Thôn trưởng mới vừa luyện võ xong, ra một thân mồ hôi, cầm lấy chén nước mà con trai ông vừa mới đưa lên, uống một ngụm lớn, sau đó liền mở miệng nói chuyện.

“Thôn trưởng thật lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn thấu mọi chuyện rồi, con cùng A Võ chẳng cần phải nói gì cả.” Lâm Văn vuốt mông ngựa.

Trưởng thôn nghe vậy thì ha ha cười lớn.

Song nhi Lâm Văn này càng ngày càng khiến cho người ta phải thích, trưởng bối khi nghe mấy lời vuốt mông ngựa này luôn rất vui vẻ, vung tay lên, nói:



“Được rồi, con đừng khen, khi nào dọn, để ta cùng huynh đệ đội săn thú đến chuyển nhà giúp hai đứa, vừa lúc đi theo cho biết nhà, sau này khi chúng ta lên trấn trên cũng có nơi mà dừng chân, như thế còn có thể khoác lác với người trong thôn khác nữa, bọn họ làm gì mà có đãi ngộ tốt như thôn chúng ta.”

Lâm Văn cùng Lâm Võ nhìn nhau cười, cảm ơn lời đề nghị của trưởng thôn.

Chuyện này bọn họ sẽ không từ chối.

Đối với nhóm thúc thúc bá bá trong đội săn thứ mà nói, bọn họ không phải người ngoài.

Sau đó Lâm Văn lại nói đến những chuyện khác, ví dụ như chuyện đất đai cùng nhà của bọn họ, tất cả đều giao cho trưởng thôn an bài, hơn nữa, bọn họ đâu phải một đi không trở lại, chuyện nuôi Hỏa Trân Thỏ vẫn chưa đi lên quỹ đạo của nó, Lâm Văn không muốn bỏ dở nửa chừng.

Đội săn thú đã tóm được mấy đôi thỏ trở lại, bọn họ dựa theo những phương pháp và những điều cần chú ý mà Lâm Văn nói, tỉ mỉ hầu hạ mấy con thỏ, mấy con thỏ này chính là hy vọng của Khúc Điền thôn.

“Những cái khác ta sẽ không nói nhiều, hai đứa nhớ phải nghe lời cữu cữu, sau khi đến Võ Đường rồi thì cùng An Huy giúp đỡ lẫn nhau, sau này thôn của chúng ta cũng có thể sẽ đưa nhiều người hơn đến Võ Đường để học.”

Trưởng thôn lên tiếng dặn dò, nếu năm nay không kịp thì sang năm, Khúc Điền thôn có thể chờ được.

Sau khi rời khỏi nhà trưởng thôn, hai huynh đệ bọn họ đến nhà của Lữ dược sư.

Cũng may bình thường Lữ dược sư thường xuyên chạy lên trấn trên, muốn đích thân chọn lựa dược thảo, cho nên chắc chắn sẽ có thể thường xuyên gặp nhau.

Hơn nữa, mặc dù thời gian hắn cùng Bạch Dịch ở chung không lâu nhưng lại rất thân thiết, có nhiều tiếng nói chung so với trưởng thôn hay những người trong thôn rất nhiều, cho nên hắn cũng đồng ý, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ lên trấn trên ở mấy ngày.

Hắn dạy Điền An Lương không ít dược lý, những vết thương cơ bản Điền An Lương đều đã có thể tự xử lý được rồi.

Lại đến mấy nhà khác để từ biệt, vì thế toàn bộ Khúc Điền thôn đều biết bọn họ sắp đi, người hâm mộ không ít, người đỏ mắt ganh tị nói lời chua ngoa cũng không thiếu, ai bảo Lâm Văn Lâm Võ lại có một cữu cữu giàu có như vậy chứ.

Thấy người của Bạch cữu cữu chuyển từng xe từng xe đồ vào Lâm gia là biết, đó với là người giàu chân chính.

Còn có người nói, mặc dù Bạch cữu cữu không thể đi lại được, nhưng cũng là một Linh Sư rất lợi lại, cái danh hiệu này khiến cho đa số thôn dân phải kính sợ.

Hiện tại, ai mà không nói Lâm Văn Lâm Võ mệnh tốt, sau đó lại chê cười Lâm gia đại phòng đâu chứ.



Cuối cùng thì Lâm Võ cũng đi đến bên chỗ đại phòng bên kia, hơn nữa hắn nhất quyết đi một mình, hắn không muốn ca ca phải đối mặt với tên Lâm Hào súc sinh kia, nếu không hắn sẽ không khống chế được mà lại đập cho Lâm Hào một trận.

Hắn hiểu, sở dĩ mà Bạch cữu cữu không tìm bên kia tính sổ, chỉ vì nể tình hắn cũng cha, đồng thời không muốn để cho ca ca khó xử mà thôi

Nếu không, cái gia đình kia sao có thể yên ổn trong Khúc Điền thôn được, cho nên hắn cũng không muốn ca ca đến bên kia, ca ca căn bản không phải người Lâm gia.

Lão thái thái đi ra mở cửa, vừa thấy người đến là Lâm Võ bất hiếu, liền muốn duỗi tay qua cấu véo tiểu súc sinh này, bọn họ rơi xuống loại hoàn cảnh này đều là do hai tên tiểu tiện nhân Lâm Võ cùng Lâm Văn làm hại.

Đương nhiên Lâm Võ sẽ không để cho lão thái thái cấu véo mình, hắn lắc người tránh đi, đối với lão thái thái luôn dùng lời nói cay nghiệt ác độc để mắng mình thì hoàn toàn chẳng quan tâm, nhưng khi nghe bà ta mắng ca hắn thì trong mắt liền hiện lên vẻ tức giận.

“Tất cả đều vào đi! Bà còn ngại chưa đủ mất mặt, còn muốn người khác chế giễu thêm nữa hay sao?”

Lão gia tử nghe vậy thì gân xanh nảy lên, trước mắt như đang biến thành màu đen, nhanh chóng tự trấn tĩnh bản thân.

Lữ dược sư đã dặn, ông không thể tiếp tục tức giận nữa, nếu không, bệnh cũ tái phát thì chưa chắc đã đủ may mắn để khôi phục lại được.

Hiện tại ông không dám ngã xuống, nếu không thì cái nhà này hoàn toàn xong đời.

Mấy ngày nay lão thái thái bị lão gia tử nghiêm khắc quở trách, không dám phản bác, chỉ đành hậm hực chạy vào trong bếp, nhắm mắt làm ngơ.

Lâm Võ cũng nhận ra trạng thái của lão gia tử không đúng, rót một chén nước đưa đến cho ông, sau đó đứng một bên chờ.

Lão gia tử nhấp một ngụm nước, lúc này mới thở nhẹ một hơi, vô lực hỏi:

“Người trong thôn nói ngươi cùng ca ca sắp lên trấn trên sống rồi có đúng không?”

“Đúng vậy, ca ca đã đưa bạc cho Lữ dược sư, Lữ dược sư sẽ thường xuyên đến thăm khám cho ông, nếu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái ông nhớ đến tìm Lữ dược sư, đừng cố quá.”

Lâm Võ lạnh nhạt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook