Chương 1962: Ai đang sắp xếp (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Văn Hạo Nam cũng không phải là lần đầu tiên giao tiếp với Đinh Lâm, biết cô ta rất trấn định, vô cùng khó đối phó, phương diện này hẳn là di truyền từ Đinh Cao Sơn.
Đinh Lâm lạnh lùng nhìn Văn Hạo Nam: Văn cục, anh rất thích bắt nạt đàn bà con gái như tôi à?
Văn Hạo Nam không hề nói nhiều, đưa một tấm ảnh ra trước mặt Đinh Lâm.
Ánh mắt Đinh Lâm đảo qua ảnh, nhận ra người trên ảnh là Lưu Tân Sinh, nói khẽ: Lưu Tân Sinh, lái xe của tôi. Sao? Hắn phạm pháp ư?
Văn Hạo Nam nói: Có một số người cho dù thay đổi bề ngoài, nhưng bọn họ không thể thay đổi tất cả bản thân, tôi đã sai người theo dõi Lưu Tân Sinh một đoạn thời gian rồi, vị lái xe này của cô, làm việc rất cẩn thận, hắn không có vân tay, hẳn là đã làm phẫu thuật, đáng tiếc cẩn thận mấy cũng có sai sót, chúng tôi vẫn tìm được một số thứ thuộc về hắn. Văn Hạo Nam cười cười, rất hợp thời tạm dừng một cách thỏa đáng, ánh mắt thủy chung nhìn thẳng vào hai mắt Đinh Lâm.
Đinh Lâm vẫn trấn định như thường, nói khẽ: Anh hình như đang nói cho tôi biết Lưu Tân Sinh là một tên tội phạm? Tôi thật sự không biết, hắn là tôi mới thuê gần đây, căn cứ vào tư liệu mà thôi có thì hắn không hề có biển bản phạm tội, chắc là một lính vừa xuất ngũ, thông qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, tôi phát hiện hắn lái xe thực sự rất siêu, hơn nữa tính tình cũng khá, vô cùng chuyên nghiệp, đây là toàn bộ tư liệu mà tôi có, anh sẽ không bởi vì vấn đề của lái xe mà bắt tôi phải gánh vác trách nhiệm chứ?
Văn Hạo Nam cười cười lắc đầu, không nhanh không chậm nói: Đinh tiểu thư đối với kỹ thuật hình trinh hiện đại chắc không hiểu nhiều lắm, chúng tôi có thể thông qua nhiễm sắc thể để đối chiếu và xác định thân phận của một người, cho dù bề ngoài của người này đã thay đổi, chỉ cần chúng tôi tìm được một sợi tóc, hay là mẩu da của hắn, đều có thể xác định thân phận của người này.
Nội tâm của Đinh Lâm đã bắt đầu hoảng loạn, nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn thong dong, cô ta cho rằng lời nói trước mắt của Văn Hạo Nam chỉ là dọa dẫm, cố ý tung ngôn luận hòng làm nhiễu loạn trận cước của cô ta, Đinh Lâm nói: Văn cục, anh rốt cuộc muốn làm gì? Không có chứng cớ có thể tùy tiện bắt tôi về hỏi ư? Tôi muốn gặp luật sư của tôi.
Văn Hạo Nam nói: Sẽ được gặp, cô nhất định cần một vị luật sư biện hộ. Ánh mắt của hắn vẫn không hề rời khỏi mặt Đinh Lâm, cẩn thận quan sát mỗi một biến hóa rất nhỏ trên vẻ mặt của cô ta, nói khẽ: Lưu Tân Sinh sống ở phòng của người hầu, chúng tôi ở trong phòng hắn tìm được một ít tóc, nếu chỉ bằng vào tóc để xác định thân phận của một người thì cũng không phải là dễ dàng. Nhưng chúng tôi vừa hay ở trong phòng ngủ của Đinh tiểu thư tìm được một số khăn tay đã dùng, bên trên vừa hay có chút dịch.
Tuy rằng Văn Hạo Nam nói uyển chuyển, nhưng mặt Đinh Lâm đã bắt đầu nóng lên, nội tâm của cô ta cảm giác như bị người hung hăng quất một cái. Tựa hồ mình đã bị người ta lột sạch, đang trần trụi đứng trước mặt Văn Hạo Nam, loại cảm giác này khiến cô ta rất nhục nhã, Đinh Lâm cắn cắn môi. Không hề đáp lại.
Văn Hạo Nam nói: Chưa từng nghe nói hiện tại Đinh tiểu thư có bạn trai, nhưng trước đây thì từng có. Vì thế chúng tôi lấy ra một mẫu, thông qua so sánh đối chiếu, chúng tôi phát hiện, chỗ tóc và dịch này vừa hay khớp với một người đã mất tích. Hắn lại lấy ra một tấm ảnh, chậm rãi đẩy tấm ảnh ra giữa bàn: Phan Cường! Bỏ trốn mất dạng chính là Phan Cường, hắn năm đó sau khi giết chết Phùng Kính Quốc thì bỏ trốn mất dạng. Không ngờ hiện tại biến hóa nhanh chóng trở thành lái xe của cô, hơn nữa lái xe này còn thường xuyên ra vào khuê phòng của Đinh tiểu thư!
Anh nói bậy? Đinh Lâm đã mất đi sự trấn định.
Văn Hạo Nam thở dài nói: Không có chứng cớ thì tôi sẽ không nói như vậy, dù sao việc này cũng liên quan tới danh dự của một vị thiên kim, về phần khăn tay rơi vào tay của bộ môn ngành của chúng tôi, cũng chưa chắc có thể nói rõ chuyện này có liên quan tới cô. Nhưng bên trên không chỉ có dịch của một mình Phan Cường, còn có bộ phận thuộc về Đinh tiểu thư, điều này thực sự không thể không khiến cho người ta suy nghĩ xa.
Đinh Lâm nói: Tôi cho rằng hắn chỉ là một lái xe, tôi không biết thân phận của hắn, tôi thừa nhận, giữa tôi và hắn từng có quan hệ thân mật, nhưng vậy thì sao? Vấn đề sinh hoạt cá nhân của tôi cũng cần cảnh sát hỏi đến ư?
Văn Hạo Nam nói: Đinh tiểu thư nói rốt cuộc có phải thật hay không thì tôi không biết, có lẽ tất cả chỉ có thể chờ chúng tôi tìm được Phan Cường mới có thể chứng thực, nhưng, hiện tại chúng tôi hoài nghi cô có liên quan tới vụ án Phùng Kính Quốc bị giết.
Tôi không giết hắn!
Văn Hạo Nam nói: Đáng tiếc cô không không được được điểm này, muốn rửa sạch hiềm nghi của cô, trừ phi Phan Cường ra làm chứng!
Viên Hiếu Thương đứng trong văn phòng của mình, vẻ mặt âm trầm đáng sợ, Tam ca Viên Hiếu Binh ngồi ở chỗ thuộc về hắn, lặng lẽ hút xì gà, Viên Hiếu Binh nói: Tôi nhất định phải xử lý Văn Hạo Nam.
Viên Hiếu Thương nói khẽ: Hắn không phải là người thường, nếu xuống tay đối với hắn, chẳng khác nào tự đưa bản thân vào tuyệt lộ.
Lão Tứ, làm sao bây giờ? Đại ca đã bị tỉnh thính khống chế rồi, người làm huynh đệ chúng ta không thể nhìn đại ca gặp phiền toái mà ngồi yên không để ý đến?
Viên Hiếu Thương nói: Giúp thì nhất định phải nhất định phải giúp rồi, nhưng phải chú ý sách lược.
Viên Hiếu Binh nói: Chú ý sách lược ư? Chẳng lẽ cứ án binh bất động như vậy? Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không đi tìm không đi tìm hắn thì hắn cũng sẽ tìm tới chúng ta. cậu có nghe nói hay không, Văn Hạo Nam đã xuống tay đối với Đinh gia, Đinh Lâm bị hắn bắt rồi, nghe nói là vì vụ án của Phùng Kính Quốc.
Viên Hiếu Thương khinh thường nói: Nữ nhân này vốn cũng không thanh bạch gì, Phùng Kính Quốc chết như thế nào? Có phải do đắc tội với Đinh gia bọn họ hay không?
Viên Hiếu Binh nói khẽ: Tôi nghe nói Phan Cường đã trở lại.
Viên Hiếu Thương cười lạnh một tiếng, xoay người nói: Cho nên, hiện tại căn bản không cần chúng ta ra tay.
Viên Hiếu Binh kinh ngạc nhìn Viên Hiếu Thương: Lão Tứ, cậu đã sớm biết chuyện này rồi ư?
Viên Hiếu Thương nói: Cái chết của Nhị ca, Đinh gia có hiềm nghi lớn nhất, tôi vẫn luôn đề phòng bọn họ ra tay đối với huynh đệ chúng ta, cho nên đối với bọn họ tất nhiên phải chú ý hơn một chút. Sau khi huynh đệ Đinh Cao Sơn chết, cô gái này của Đinh gia vẫn luôn duy trì náu mình, tựa hồ thực sự muốn thay đổi triệt để làm người lại. Nhưng Đinh gia dù sao vẫn có biến, cô ta mới thuê một người tên là một người tên là Lưu Tân Sinh làm lái xe, tôi đã cho người bí mật điều tra lai lịch của người này, phát hiện người này rất khả nghi.
Viên Hiếu Binh không ngắt lời của Tứ đệ, bên trong huynh đệ, trừ đại ca ra, hắn bội phục nhất chính là huynh đệ này, tuy rằng hắn so với Viên Hiếu Thương thì lớn tuổi hơn, nhưng nói tới xử sự lão luyện và trầm ổn thì người làm anh trai như hắn cũng phải tự thẹn không bằng.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi đã sai người sưu tập tư liệu về hắn, cũng mua được bảo mẫu của Đinh gia, bất ngờ phát hiện Lưu Tân Sinh và Đinh Lâm có tư tình, vì thế tôi tất nhiên nghĩ tới Phan Cường, tôi đã giao một số mẫu cho đại ca, đại ca sau khi cho người giám định thì đã xác nhận thân phận của hắn, Lưu Tân Sinh chính là Phan Cường.
Đinh Lâm lạnh lùng nhìn Văn Hạo Nam: Văn cục, anh rất thích bắt nạt đàn bà con gái như tôi à?
Văn Hạo Nam không hề nói nhiều, đưa một tấm ảnh ra trước mặt Đinh Lâm.
Ánh mắt Đinh Lâm đảo qua ảnh, nhận ra người trên ảnh là Lưu Tân Sinh, nói khẽ: Lưu Tân Sinh, lái xe của tôi. Sao? Hắn phạm pháp ư?
Văn Hạo Nam nói: Có một số người cho dù thay đổi bề ngoài, nhưng bọn họ không thể thay đổi tất cả bản thân, tôi đã sai người theo dõi Lưu Tân Sinh một đoạn thời gian rồi, vị lái xe này của cô, làm việc rất cẩn thận, hắn không có vân tay, hẳn là đã làm phẫu thuật, đáng tiếc cẩn thận mấy cũng có sai sót, chúng tôi vẫn tìm được một số thứ thuộc về hắn. Văn Hạo Nam cười cười, rất hợp thời tạm dừng một cách thỏa đáng, ánh mắt thủy chung nhìn thẳng vào hai mắt Đinh Lâm.
Đinh Lâm vẫn trấn định như thường, nói khẽ: Anh hình như đang nói cho tôi biết Lưu Tân Sinh là một tên tội phạm? Tôi thật sự không biết, hắn là tôi mới thuê gần đây, căn cứ vào tư liệu mà thôi có thì hắn không hề có biển bản phạm tội, chắc là một lính vừa xuất ngũ, thông qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, tôi phát hiện hắn lái xe thực sự rất siêu, hơn nữa tính tình cũng khá, vô cùng chuyên nghiệp, đây là toàn bộ tư liệu mà tôi có, anh sẽ không bởi vì vấn đề của lái xe mà bắt tôi phải gánh vác trách nhiệm chứ?
Văn Hạo Nam cười cười lắc đầu, không nhanh không chậm nói: Đinh tiểu thư đối với kỹ thuật hình trinh hiện đại chắc không hiểu nhiều lắm, chúng tôi có thể thông qua nhiễm sắc thể để đối chiếu và xác định thân phận của một người, cho dù bề ngoài của người này đã thay đổi, chỉ cần chúng tôi tìm được một sợi tóc, hay là mẩu da của hắn, đều có thể xác định thân phận của người này.
Nội tâm của Đinh Lâm đã bắt đầu hoảng loạn, nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn thong dong, cô ta cho rằng lời nói trước mắt của Văn Hạo Nam chỉ là dọa dẫm, cố ý tung ngôn luận hòng làm nhiễu loạn trận cước của cô ta, Đinh Lâm nói: Văn cục, anh rốt cuộc muốn làm gì? Không có chứng cớ có thể tùy tiện bắt tôi về hỏi ư? Tôi muốn gặp luật sư của tôi.
Văn Hạo Nam nói: Sẽ được gặp, cô nhất định cần một vị luật sư biện hộ. Ánh mắt của hắn vẫn không hề rời khỏi mặt Đinh Lâm, cẩn thận quan sát mỗi một biến hóa rất nhỏ trên vẻ mặt của cô ta, nói khẽ: Lưu Tân Sinh sống ở phòng của người hầu, chúng tôi ở trong phòng hắn tìm được một ít tóc, nếu chỉ bằng vào tóc để xác định thân phận của một người thì cũng không phải là dễ dàng. Nhưng chúng tôi vừa hay ở trong phòng ngủ của Đinh tiểu thư tìm được một số khăn tay đã dùng, bên trên vừa hay có chút dịch.
Tuy rằng Văn Hạo Nam nói uyển chuyển, nhưng mặt Đinh Lâm đã bắt đầu nóng lên, nội tâm của cô ta cảm giác như bị người hung hăng quất một cái. Tựa hồ mình đã bị người ta lột sạch, đang trần trụi đứng trước mặt Văn Hạo Nam, loại cảm giác này khiến cô ta rất nhục nhã, Đinh Lâm cắn cắn môi. Không hề đáp lại.
Văn Hạo Nam nói: Chưa từng nghe nói hiện tại Đinh tiểu thư có bạn trai, nhưng trước đây thì từng có. Vì thế chúng tôi lấy ra một mẫu, thông qua so sánh đối chiếu, chúng tôi phát hiện, chỗ tóc và dịch này vừa hay khớp với một người đã mất tích. Hắn lại lấy ra một tấm ảnh, chậm rãi đẩy tấm ảnh ra giữa bàn: Phan Cường! Bỏ trốn mất dạng chính là Phan Cường, hắn năm đó sau khi giết chết Phùng Kính Quốc thì bỏ trốn mất dạng. Không ngờ hiện tại biến hóa nhanh chóng trở thành lái xe của cô, hơn nữa lái xe này còn thường xuyên ra vào khuê phòng của Đinh tiểu thư!
Anh nói bậy? Đinh Lâm đã mất đi sự trấn định.
Văn Hạo Nam thở dài nói: Không có chứng cớ thì tôi sẽ không nói như vậy, dù sao việc này cũng liên quan tới danh dự của một vị thiên kim, về phần khăn tay rơi vào tay của bộ môn ngành của chúng tôi, cũng chưa chắc có thể nói rõ chuyện này có liên quan tới cô. Nhưng bên trên không chỉ có dịch của một mình Phan Cường, còn có bộ phận thuộc về Đinh tiểu thư, điều này thực sự không thể không khiến cho người ta suy nghĩ xa.
Đinh Lâm nói: Tôi cho rằng hắn chỉ là một lái xe, tôi không biết thân phận của hắn, tôi thừa nhận, giữa tôi và hắn từng có quan hệ thân mật, nhưng vậy thì sao? Vấn đề sinh hoạt cá nhân của tôi cũng cần cảnh sát hỏi đến ư?
Văn Hạo Nam nói: Đinh tiểu thư nói rốt cuộc có phải thật hay không thì tôi không biết, có lẽ tất cả chỉ có thể chờ chúng tôi tìm được Phan Cường mới có thể chứng thực, nhưng, hiện tại chúng tôi hoài nghi cô có liên quan tới vụ án Phùng Kính Quốc bị giết.
Tôi không giết hắn!
Văn Hạo Nam nói: Đáng tiếc cô không không được được điểm này, muốn rửa sạch hiềm nghi của cô, trừ phi Phan Cường ra làm chứng!
Viên Hiếu Thương đứng trong văn phòng của mình, vẻ mặt âm trầm đáng sợ, Tam ca Viên Hiếu Binh ngồi ở chỗ thuộc về hắn, lặng lẽ hút xì gà, Viên Hiếu Binh nói: Tôi nhất định phải xử lý Văn Hạo Nam.
Viên Hiếu Thương nói khẽ: Hắn không phải là người thường, nếu xuống tay đối với hắn, chẳng khác nào tự đưa bản thân vào tuyệt lộ.
Lão Tứ, làm sao bây giờ? Đại ca đã bị tỉnh thính khống chế rồi, người làm huynh đệ chúng ta không thể nhìn đại ca gặp phiền toái mà ngồi yên không để ý đến?
Viên Hiếu Thương nói: Giúp thì nhất định phải nhất định phải giúp rồi, nhưng phải chú ý sách lược.
Viên Hiếu Binh nói: Chú ý sách lược ư? Chẳng lẽ cứ án binh bất động như vậy? Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không đi tìm không đi tìm hắn thì hắn cũng sẽ tìm tới chúng ta. cậu có nghe nói hay không, Văn Hạo Nam đã xuống tay đối với Đinh gia, Đinh Lâm bị hắn bắt rồi, nghe nói là vì vụ án của Phùng Kính Quốc.
Viên Hiếu Thương khinh thường nói: Nữ nhân này vốn cũng không thanh bạch gì, Phùng Kính Quốc chết như thế nào? Có phải do đắc tội với Đinh gia bọn họ hay không?
Viên Hiếu Binh nói khẽ: Tôi nghe nói Phan Cường đã trở lại.
Viên Hiếu Thương cười lạnh một tiếng, xoay người nói: Cho nên, hiện tại căn bản không cần chúng ta ra tay.
Viên Hiếu Binh kinh ngạc nhìn Viên Hiếu Thương: Lão Tứ, cậu đã sớm biết chuyện này rồi ư?
Viên Hiếu Thương nói: Cái chết của Nhị ca, Đinh gia có hiềm nghi lớn nhất, tôi vẫn luôn đề phòng bọn họ ra tay đối với huynh đệ chúng ta, cho nên đối với bọn họ tất nhiên phải chú ý hơn một chút. Sau khi huynh đệ Đinh Cao Sơn chết, cô gái này của Đinh gia vẫn luôn duy trì náu mình, tựa hồ thực sự muốn thay đổi triệt để làm người lại. Nhưng Đinh gia dù sao vẫn có biến, cô ta mới thuê một người tên là một người tên là Lưu Tân Sinh làm lái xe, tôi đã cho người bí mật điều tra lai lịch của người này, phát hiện người này rất khả nghi.
Viên Hiếu Binh không ngắt lời của Tứ đệ, bên trong huynh đệ, trừ đại ca ra, hắn bội phục nhất chính là huynh đệ này, tuy rằng hắn so với Viên Hiếu Thương thì lớn tuổi hơn, nhưng nói tới xử sự lão luyện và trầm ổn thì người làm anh trai như hắn cũng phải tự thẹn không bằng.
Viên Hiếu Thương nói: Tôi đã sai người sưu tập tư liệu về hắn, cũng mua được bảo mẫu của Đinh gia, bất ngờ phát hiện Lưu Tân Sinh và Đinh Lâm có tư tình, vì thế tôi tất nhiên nghĩ tới Phan Cường, tôi đã giao một số mẫu cho đại ca, đại ca sau khi cho người giám định thì đã xác nhận thân phận của hắn, Lưu Tân Sinh chính là Phan Cường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.