Chương 1247: Ai dối trá hơn? (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Chiếc xe ở phía trước thủy chung đi không nhanh không chậm, ô tô đi hướng tới phía Cẩm Bình Sơn, bởi vì lo lắng bị đối phương phát hiện, Trương đại quan nhân thủy chung vẫn duy trì khoảng cách 200m về phía sau, thế nhưng do tuyết rơi nên trên đường rất ít ô tô, hắn thậm chí hoài nghi đối phương đã phát hiện ra ý đồ của mình, thế nhưng từ tốc độ của chiếc xe kia mà xem, có lẽ là đã sinh ra hoài nghi.
Chiếc xe kia tiến nhập vào đường hầm Cẩm Bình Sơn, Trương Dương liền chậm lại tốc độ xe, khoảng cách giữa hai xe liền giật lại một chút, Trương Dương là phi thường quen thuộc con đường này, hắn biết đi tiếp về phía trước chính là khu quân sự, nghĩ tới hồi trước Trương đại quan nhân tại kinh đô đã từng có một lần kinh nghiệm vào nhầm khu quân sự, lần này hắn đã có đề phòng, sau khi rời khỏi đường hầm, thấy chiếc xe kia tiến vào khu quân sự. Trương đại quan nhân bỏ đi ý niệm tiếp tục theo dõi trong đầu, hắn quay đầu xe hướng phía đông vào trong Giang Thành chạy tới.
Nhưng hắn không lâu sau liền phát hiện, chiếc xe kia lại xông ra từ phía sau, lần này biến thành Trương Dương bị theo dõi, Trương đại quan nhân biết chính mình đã bại lộ, hắn thẳng thắn đem chiếc xe việt dã đứng ở ven đường.
Chiếc xe kia chậm rãi đi qua, dừng lại song song với chiếc xe việt dã của Trương Dương, từ trên xe có hai gã đàn ông mặc áo da màu đen nhảy xuống, từ thể trạng và dáng đi của bọn họ là có thể nhìn ra được hai người đều là cao thủ đã qua huấn luyện.
Trong đó một người đi qua đi gõ cửa sổ xe, ý bảo Trương Dương đi xuống khỏi xe.
Trương đại quan nhân tuy rằng biết hai người này là thủ hạ của Tra Tấn Bắc, vốn dự định cấp cho Tra Tấn Bắc chút mặt mũi, nhưng vừa rồi quán trà Mộ Xuân nghe được phiên nói chuyện kia, làm cho hắn tràn ngập phản cảm đối với Tra Tấn Bắc, Trương Dương hạ cửa sổ xe xuống, trong đó có một gã đàn ông áo đen chỉ vào Trương Dương nói: Anh là ai? Vì sao muốn theo dõi chúng tôi?
Trương Dương bỗng nhiên mở cửa xe, cửa xe nặng nề đánh lên trên thân thể gã đàn ông áo đen, sau đó Trương đại quan nhân như con báo từ bên trong xe chạy đi ra, một cước liền đem gã đó đá bay đi ra ngoài, gã đàn ông áo đen khác huy quyền hướng Trương Dương đánh tới, thế nhưng tốc độ quyền của gã căn bản vô pháp so sánh với Trương Dương, nắm quyền của gã vừa ra đến giữa đường, nắm tay to lớn có lực của Trương đại quan nhân đã đánh trúng bụng của gã, đánh cho gã kêu lên một tiếng đau đớn, bưng trước ngực ngồi chồm hổm xuống, đây vẫn là Trương đại quan nhân ra tay lưu tình, nếu không thì hai người này căn bản không thể nào còn mạng.
Lúc đầu Tra Tấn Bắc cũng không có nhận ra Trương Dương, thế nhưng khi thấy tài xế và bảo tiêu của mình bị đối phương thẳng thắn lưu loát đánh ngã, y bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khâu Phượng Tiên, thúc đẩy mở cửa xe nói: Trương Dương, làm sao lại là cậu?
Lúc Trương đại quan nhân nghe được thanh âm của Tra Tấn Bắc, vẫn hướng bảo tiêu trên mặt đất đạp một cước, lúc này mới ra vẻ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: Tổng giám đốc Tra, làm sao lại là anh? Các người theo tôi làm gì?
Trong lòng Tra Tấn Bắc thầm mắng, thằng nhãi này là ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là ngươi theo dõi ta bị phát hiện, chúng ta phản theo dõi, hiện tại ngược lại thành theo dõi ngươi, nhưng trên mặt vẫn cười nh gió xuân quất vào mặt: Trương Dương, thân thủ của cậu vẫn nhanh nhẹn như vậy. Nhìn hai gã thủ hạ một hồi lâu mới có thể từ trên mặt đất đứng lên, trong lòng nói ngươi ra tay đủ nặng đó.
Khâu Phượng Tiên cũng cười khanh khách đi tới: Trương chủ nhiệm, hôm nay ngày đông giá lạnh, ngài làm sao lại có hứng thú đến chỗ hoang sơn dã lĩnh này vậy?
Trương Dương nói: Lòng buồn, không ngủ được cho nên đi ra giải sầu, không nghĩ tới bị các vị đuổi kịp, nhìn thấy hai người bọn họ lao về phía tôi, tôi còn tưởng rằng gặp phải cướp, cho nên hạ thủ cũng không do dự, thực sự là ngại quá! Thằng nhãi này giả vờ quan tâm hướng về phía hai người bảo tiêu cùng tài xế ngã trên mặt đất kia nói: Đau nhức không, có muốn đi bệnh viện xem qua hay không?
Hai gã bảo tiêu cứng rắn chống đỡ đứng lên từ trên mặt đất, Trương Dương xuất thủ vẫn là hạ thủ lưu tình, hai người bọn họ chỉ là tại trong khoảng thời gian ngắn đánh mất năng lực phản kháng, vết thương thực sự cũng không nặng.
Sau khi Tra Tấn Bắc vững tin bọn họ không có việc gì, cười nói: Những bảo tiêu này của tôi tại trước mặt cậu căn bản là không cần nhắc tới, Trương Dương, tôi còn nói muốn ngày mai đi bái phỏng cậu đó, không nghĩ tới lại gặp ở đây.
Trương đại quan nhân cười nói: Duyên phận, nếu như người ta có duyên phận, ở đâu cũng đều có thể gặp mặt.
Tra Tấn Bắc ha ha cười nói: Không thể như vậy chứ!
Hai người đứng ở nơi đó nắm tay, lộ ra một cổ mùi vị hư tình giả ý, Khâu Phượng Tiên nói: Trời lạnh như thế, đừng đứng đây nói như vậy, tìm một chỗ trò chuyện tiếp đi.
Tra Tấn Bắc lúc này mới buông tay của Trương Dương ra: Trương Dương, nếu không chúng ta tìm một chỗ nào đó uống chút gì đi?
Trương Dương cười nói: Nơi hoang sơn dã lĩnh này, đi đến chỗ đi tìm quán uống rượu chứ? Nếu không cứ như vậy đi, để ngày mai, ngày mai tôi mời.
Tra Tấn Bắc nói: Muốn mời không bằng ngẫu nghiên gặp, cứ đêm nay đi, bây giờ chưa tới tám giờ, chúng ta đi. . .
Cư Tửu Ốc! Khâu Phượng Tiên đề nghị nói.
Trương Dương không nghĩ tới Khâu Phượng Tiên cũng biết Cư Tửu Ốc, lúc ban đầu hắn đi tới Cư Tửu Ốc chính là Cố Giai Đồng dẫn hắn qua, vật đổi sao dời, người ấy đã qua đời, Trương Dương thật lâu chưa có tới địa phương này, sợ trông vật nhớ người, câu dẫn ra hồi ức thương tâm của mình.
Cư Tửu Ốc ở phái tây của Đông Giang vẫn duy trì được phong thái trong quá khứ, bất quá bà chủ Mỹ Hạc Tử cũng không ở chỗ này, nàng và chồng có việc đã trở về Nhật Bản, phụ trách buôn bán ở tỏng quán chỉ là một người bạn của Mỹ Hạc Tử, gọi là Gia Đại, buôn bán tỏng thời tiết này vốn không tốt, Cư Tửu Ốc không có khách, khi nhóm Trương Dương và Tra Tấn Bắc đi tới Cư Tửu Ốc, Khâu Phượng Tiên có chút quen thuộc đối với nơi này, tiếng Nhật của nàng rất tốt, chí ít tại trong mắt Trương đại quan nhân, trình độ tiếng Nhật của Khâu Phượng Tiên tuyệt không kém tiếng Trung của nàng.
Ba người bọn họ tới trong gian phòng ngồi xuống, Khâu Phượng Tiên gọi thức ăn Nhật và Thanh Tửu, Tra Tấn Bắc cười tủm tỉm hướng Trương Dương nói: Uống được rượu quán này không?
Trương Dương gật đầu nói: Rượu gì tôi cũng đều có thể uống được.
Khâu Phượng Tiên mỉm cười nói: Chủ nhiệm Trương là người có tửu lượng tốt nhất tôi từng thấy.
Trương Dương nói: Khâu tiểu thư cũng là người nói chuyện hay nhất tôi từng gặp .
Khâu Phượng Tiên tựa hồ có chút xấu hổ, khuôn mặt nổi lên rạng mây hơi đỏ ửng: Chủ nhiệm Trương nói móc tôi.
Trương Dương cười ha ha, bưng lên chén Thanh Tửu nói: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, không nghĩ tới chúng ta có thể tụ tập ở chỗ này, tôi xin kính hai vị một chén.
Tra Tấn Bắc cười nói: Tôi mời, là chủ nhân phải kính khách nhân mới đúng.
Trương Dương nói: Nơi này là Bình Hải, tôi là địa chủ, đương nhiên phải do tôi tới kính rượu.
Ba người uống một chén Thanh Tửu, sóng mắt Khâu Phượng Tiên vừa chuyển, nhẹ giọng nói: Vừa rồi chúng tôi còn tưởng rằng gặp người xấu, thấy chiếc xe việt dã kia thủy chung đi theo phía sau chúng tôi. Khâu Phượng Tiên căn bản là cố ý nhắc tới chuyện này.
Chiếc xe kia tiến nhập vào đường hầm Cẩm Bình Sơn, Trương Dương liền chậm lại tốc độ xe, khoảng cách giữa hai xe liền giật lại một chút, Trương Dương là phi thường quen thuộc con đường này, hắn biết đi tiếp về phía trước chính là khu quân sự, nghĩ tới hồi trước Trương đại quan nhân tại kinh đô đã từng có một lần kinh nghiệm vào nhầm khu quân sự, lần này hắn đã có đề phòng, sau khi rời khỏi đường hầm, thấy chiếc xe kia tiến vào khu quân sự. Trương đại quan nhân bỏ đi ý niệm tiếp tục theo dõi trong đầu, hắn quay đầu xe hướng phía đông vào trong Giang Thành chạy tới.
Nhưng hắn không lâu sau liền phát hiện, chiếc xe kia lại xông ra từ phía sau, lần này biến thành Trương Dương bị theo dõi, Trương đại quan nhân biết chính mình đã bại lộ, hắn thẳng thắn đem chiếc xe việt dã đứng ở ven đường.
Chiếc xe kia chậm rãi đi qua, dừng lại song song với chiếc xe việt dã của Trương Dương, từ trên xe có hai gã đàn ông mặc áo da màu đen nhảy xuống, từ thể trạng và dáng đi của bọn họ là có thể nhìn ra được hai người đều là cao thủ đã qua huấn luyện.
Trong đó một người đi qua đi gõ cửa sổ xe, ý bảo Trương Dương đi xuống khỏi xe.
Trương đại quan nhân tuy rằng biết hai người này là thủ hạ của Tra Tấn Bắc, vốn dự định cấp cho Tra Tấn Bắc chút mặt mũi, nhưng vừa rồi quán trà Mộ Xuân nghe được phiên nói chuyện kia, làm cho hắn tràn ngập phản cảm đối với Tra Tấn Bắc, Trương Dương hạ cửa sổ xe xuống, trong đó có một gã đàn ông áo đen chỉ vào Trương Dương nói: Anh là ai? Vì sao muốn theo dõi chúng tôi?
Trương Dương bỗng nhiên mở cửa xe, cửa xe nặng nề đánh lên trên thân thể gã đàn ông áo đen, sau đó Trương đại quan nhân như con báo từ bên trong xe chạy đi ra, một cước liền đem gã đó đá bay đi ra ngoài, gã đàn ông áo đen khác huy quyền hướng Trương Dương đánh tới, thế nhưng tốc độ quyền của gã căn bản vô pháp so sánh với Trương Dương, nắm quyền của gã vừa ra đến giữa đường, nắm tay to lớn có lực của Trương đại quan nhân đã đánh trúng bụng của gã, đánh cho gã kêu lên một tiếng đau đớn, bưng trước ngực ngồi chồm hổm xuống, đây vẫn là Trương đại quan nhân ra tay lưu tình, nếu không thì hai người này căn bản không thể nào còn mạng.
Lúc đầu Tra Tấn Bắc cũng không có nhận ra Trương Dương, thế nhưng khi thấy tài xế và bảo tiêu của mình bị đối phương thẳng thắn lưu loát đánh ngã, y bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khâu Phượng Tiên, thúc đẩy mở cửa xe nói: Trương Dương, làm sao lại là cậu?
Lúc Trương đại quan nhân nghe được thanh âm của Tra Tấn Bắc, vẫn hướng bảo tiêu trên mặt đất đạp một cước, lúc này mới ra vẻ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: Tổng giám đốc Tra, làm sao lại là anh? Các người theo tôi làm gì?
Trong lòng Tra Tấn Bắc thầm mắng, thằng nhãi này là ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là ngươi theo dõi ta bị phát hiện, chúng ta phản theo dõi, hiện tại ngược lại thành theo dõi ngươi, nhưng trên mặt vẫn cười nh gió xuân quất vào mặt: Trương Dương, thân thủ của cậu vẫn nhanh nhẹn như vậy. Nhìn hai gã thủ hạ một hồi lâu mới có thể từ trên mặt đất đứng lên, trong lòng nói ngươi ra tay đủ nặng đó.
Khâu Phượng Tiên cũng cười khanh khách đi tới: Trương chủ nhiệm, hôm nay ngày đông giá lạnh, ngài làm sao lại có hứng thú đến chỗ hoang sơn dã lĩnh này vậy?
Trương Dương nói: Lòng buồn, không ngủ được cho nên đi ra giải sầu, không nghĩ tới bị các vị đuổi kịp, nhìn thấy hai người bọn họ lao về phía tôi, tôi còn tưởng rằng gặp phải cướp, cho nên hạ thủ cũng không do dự, thực sự là ngại quá! Thằng nhãi này giả vờ quan tâm hướng về phía hai người bảo tiêu cùng tài xế ngã trên mặt đất kia nói: Đau nhức không, có muốn đi bệnh viện xem qua hay không?
Hai gã bảo tiêu cứng rắn chống đỡ đứng lên từ trên mặt đất, Trương Dương xuất thủ vẫn là hạ thủ lưu tình, hai người bọn họ chỉ là tại trong khoảng thời gian ngắn đánh mất năng lực phản kháng, vết thương thực sự cũng không nặng.
Sau khi Tra Tấn Bắc vững tin bọn họ không có việc gì, cười nói: Những bảo tiêu này của tôi tại trước mặt cậu căn bản là không cần nhắc tới, Trương Dương, tôi còn nói muốn ngày mai đi bái phỏng cậu đó, không nghĩ tới lại gặp ở đây.
Trương đại quan nhân cười nói: Duyên phận, nếu như người ta có duyên phận, ở đâu cũng đều có thể gặp mặt.
Tra Tấn Bắc ha ha cười nói: Không thể như vậy chứ!
Hai người đứng ở nơi đó nắm tay, lộ ra một cổ mùi vị hư tình giả ý, Khâu Phượng Tiên nói: Trời lạnh như thế, đừng đứng đây nói như vậy, tìm một chỗ trò chuyện tiếp đi.
Tra Tấn Bắc lúc này mới buông tay của Trương Dương ra: Trương Dương, nếu không chúng ta tìm một chỗ nào đó uống chút gì đi?
Trương Dương cười nói: Nơi hoang sơn dã lĩnh này, đi đến chỗ đi tìm quán uống rượu chứ? Nếu không cứ như vậy đi, để ngày mai, ngày mai tôi mời.
Tra Tấn Bắc nói: Muốn mời không bằng ngẫu nghiên gặp, cứ đêm nay đi, bây giờ chưa tới tám giờ, chúng ta đi. . .
Cư Tửu Ốc! Khâu Phượng Tiên đề nghị nói.
Trương Dương không nghĩ tới Khâu Phượng Tiên cũng biết Cư Tửu Ốc, lúc ban đầu hắn đi tới Cư Tửu Ốc chính là Cố Giai Đồng dẫn hắn qua, vật đổi sao dời, người ấy đã qua đời, Trương Dương thật lâu chưa có tới địa phương này, sợ trông vật nhớ người, câu dẫn ra hồi ức thương tâm của mình.
Cư Tửu Ốc ở phái tây của Đông Giang vẫn duy trì được phong thái trong quá khứ, bất quá bà chủ Mỹ Hạc Tử cũng không ở chỗ này, nàng và chồng có việc đã trở về Nhật Bản, phụ trách buôn bán ở tỏng quán chỉ là một người bạn của Mỹ Hạc Tử, gọi là Gia Đại, buôn bán tỏng thời tiết này vốn không tốt, Cư Tửu Ốc không có khách, khi nhóm Trương Dương và Tra Tấn Bắc đi tới Cư Tửu Ốc, Khâu Phượng Tiên có chút quen thuộc đối với nơi này, tiếng Nhật của nàng rất tốt, chí ít tại trong mắt Trương đại quan nhân, trình độ tiếng Nhật của Khâu Phượng Tiên tuyệt không kém tiếng Trung của nàng.
Ba người bọn họ tới trong gian phòng ngồi xuống, Khâu Phượng Tiên gọi thức ăn Nhật và Thanh Tửu, Tra Tấn Bắc cười tủm tỉm hướng Trương Dương nói: Uống được rượu quán này không?
Trương Dương gật đầu nói: Rượu gì tôi cũng đều có thể uống được.
Khâu Phượng Tiên mỉm cười nói: Chủ nhiệm Trương là người có tửu lượng tốt nhất tôi từng thấy.
Trương Dương nói: Khâu tiểu thư cũng là người nói chuyện hay nhất tôi từng gặp .
Khâu Phượng Tiên tựa hồ có chút xấu hổ, khuôn mặt nổi lên rạng mây hơi đỏ ửng: Chủ nhiệm Trương nói móc tôi.
Trương Dương cười ha ha, bưng lên chén Thanh Tửu nói: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, không nghĩ tới chúng ta có thể tụ tập ở chỗ này, tôi xin kính hai vị một chén.
Tra Tấn Bắc cười nói: Tôi mời, là chủ nhân phải kính khách nhân mới đúng.
Trương Dương nói: Nơi này là Bình Hải, tôi là địa chủ, đương nhiên phải do tôi tới kính rượu.
Ba người uống một chén Thanh Tửu, sóng mắt Khâu Phượng Tiên vừa chuyển, nhẹ giọng nói: Vừa rồi chúng tôi còn tưởng rằng gặp người xấu, thấy chiếc xe việt dã kia thủy chung đi theo phía sau chúng tôi. Khâu Phượng Tiên căn bản là cố ý nhắc tới chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.