Y Đạo Quan Đồ

Chương 1602: Ám tiễn khó phòng (2)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Tưởng Hồng Cương nghe thấy những lời này của Trương Dương, trong lòng thầm hâm mộ, đây là sức mạnh, sức mạnh của Trương Dương không phải là là đến từ năng lực của hắn, trên thực tế Tưởng Hồng Cương không cho rằng năng lực của Trương Dương mạnh bao nhiêu, lịch duyệt chính trị và thủ đoạn chính trị Trương Dương Trương Dương căn bản không thể so sánh với hắn, nhưng Trương Dương chính là có sức mạnh như vậy, sức mạnh của hắn đến từ chính bối cảnh của hắn, trên quan trường bất kể anh có bao nhiêu năng lực, một ưu thế bối cảnh đã đủ để mở cho anh mười con đường, nhìn thấy sự đắc ý của Trương Dương, hắn không khỏi liên tưởng tới sự thất ý của mình, Tưởng Hồng Cương cầm chén rượu lên uống cạn, nói khẽ: Trên sĩ đồ, chúng ta đều là chân trần đi đường, cho dù là một cái đinh nho nhỏ cũng có thể khiến cho chân cậu chảy máu.

Trương Dương biết Tưởng Hồng Cương đang hảo tâm nhắc nhở mình, hắn rót đầy rượu cho Tưởng Hồng Cương, cụng lý với hắn: Bí thư Tưởng, biết tôi vì sao không thông tri cho cảnh sát Bắc Cảng trước không?

Tưởng Hồng Cương không nói gì, hai mắt thâm trầm lẳng lặng đợi Trương Dương giải thích.

Trương Dương nói: Chúng tôi nhận được tin tức, Hưng Long hiệu này cùng với hàng hóa bên trên tất cả là của Viên Hiếu Nông.

Tưởng Hồng Cương nhíu mày: Cậu là nói Viên Hiếu Nông của thương mậu Minh Đức, em trai của đồng chí Hiếu Công ư?

Trương Dương gật đầu nói: Lo lắng có tin tức tiết lộ ra ngoài, cho nên mới áp dụng hành động đột nhiên, quả nhiên bắt được cả người và tang vật.

Tưởng Hồng Cương nói: Cậu có chứng cớ chứng minh chuyện này có liên quan tới Viên Hiếu Nông không?

Trương Dương lắc đầu nói: Không có, nếu tôi có thể tìm được chứng cớ, Viên Hiếu Công cũng sẽ không bám lấy chuyện này không tha. Thuyền được đăng ký dưới tên người khác, hàng hóa cũng không thể chứng minh là của hắn.

Tưởng Hồng Cương nói: Vậy thì là không có chứng cớ.

Trương Dương nói: Rồi sẽ tìm được chứng cớ.

Tưởng Hồng Cương thở dài: Tôi hiểu rồi.

Trương Dương nói: Bí thư Tưởng, hôm nay chúng tôi ở trên Hưng Long hiệu chẳng những tìm được rất nhiều xe lậu, hơn nữa còn hơn nữa còn tra được rượu vang buôn lậu giá trị năm trăm vạn nguyên, cái này có tính là đại án không?

Tưởng Hồng Cương có chút giật mình nói: Nghiêm trọng như vậy ư?

Trương Dương nói: Tôi thật sự có chút buồn bực, chúng tôi đả hắc trừ ác trừ ác có gì sai? Hiện tại chúng tôi tìm được rất nhiều tang vật và hàng hóa buôn lậu, nhưng lãnh đạo chẳng những không khen ngợi chúng tôi, ngược lại lên án công khai chúng tôi, thế có phải là có chút không bình thường hay không? Tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc là kết quả quan trọng hay là quy tắc quan trọng?

Tưởng Hồng Cương nói: Nhân sinh chỉ là một cuộc chơi, có lớn có nhỏ, nhưng mỗi trò chơi đều sẽ có quy tắc, anh làm trái với quy tắc, người tức giận đầu tiên chính là người chế định quy tắc, Trương Dương, tôi nghĩ, tôi không cần phải nhắc đến những lời như cây cao gió cả, cho dù là lưng của cậu có thể đỡ được mưa giông bão tố, nhưng cây cối bên cạnh cậu chưa chắc đã có thể chịu được khảo nghiệm như cậu.

Trương Dương nhấp ngụm rượu, nghiền ngẫm những lời này của Tưởng Hồng Cương, hắn nói khẽ: Bí thư Tưởng, trước khi tôi đến Bắc Cảng đã nghe nói nạn buôn lậu ở Bắc Cảng rất ngang ngược, chuyện này có phải là sự thật hay không?

Tưởng Hồng Cương thở dài nói: hai chuyện này chính là u ác tính kìm hãm sự phát triển của Bắc Cảng, cho dù cắt được khối u thì trong ngắn hạn cũng không thể thanh trừ triệt để trừ, bởi vì... Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói. Chứng bệnh đã sớm khuếch tán rồi.

Từ trong những lời này của Tưởng Hồng Cương Trương Dương đã cảm nhận được sự bất đắc dĩ của hắn.



Hai người kế tiếp không nói chuyện chính vụ nữa, chỉ nói chuyện phiếm vài câu rồi tám giờ rưỡi Trương Dương đề xuất cáo từ.

Lái chiếc Mercedes việt dã của Kiều Mộng Viện vừa rời khỏi viện gia thuộc thị ủy thì di động của Trương Dương đổ chuông, hắn cầm điện thoại, nghe thấy giọng nói thần bí mà hắn vẫn đang chờ mong đó.

Bí thư Trương, anh quả nhiên không khiến tôi thất vọng.

Trương Dương đỗ xe vào ven đường, quan sát chung quanh một chút rồi nói khẽ: Để anh nói trúng rồi, cây gậy này không đánh trúng được diêm vương.

Đối phương bật cười: Thỏ khôn có ba hang, không dễ dàng bị anh xoá sạch như vậy đâu.

Trương Dương nói: Viên Hiếu Công có phải cũng có vấn đề không?

Đối phương nói: Bí thư Trương, chuyện không có chứng cớ tôi sẽ không nói lung tung, hôm nay tôi gọi điện thoại tới là muốn nhắc nhở anh, anh đã chọc giận một số người, bọn họ rất có thể sẽ xuống tay đối với anh.

Trương Dương nói: Ai lớn gan như vậy? Cứ để hắn phóng ngựa tới đây đi!

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, bí thư Trương, tôi khuyên anh cẩn thận vẫn tốt hơn.

Trương Dương nói: Trong tay anh rốt cuộc có chứng cớ có thể chứng minh chuyện của Hưng Long hiệu là Viên Hiếu Nông gây nên hay không?

Đối phương không hề trực tiếp trả lời vấn đề của Trương Dương: Bắc Cảng là một vũng bùn lớn, ở đây có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là rất khó, rất nhiều người sẽ bị nước bùn nuốt trọn, biết Mã Thiên Lý không?

Trương Dương chưa từng nghe nói tới cái tên này, hắn lắc đầu nói: Không biết!

Đi tìm hiểu đi, đúng rồi, bí thư Trương, đừng quên lời nói của tôi, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Sau khi kết thúc trò chuyện, Trương Dương trực tiếp gọi cho Trình Diễm Đông, bảo Trình Diễm Đông tra cái tên Mã Thiên Lý, Trình Diễm Đông bên kia ngây ra một thoáng rồi nói: Mã Thiên Lý là tiền cục trưởng công an Bắc Cảng, ba năm trước đã bị bệnh mà chết.

Trương Dương nghe vậy không khỏi nhíu mày, hắn tin đối phương sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới cái tên này, chẳng lẽ cái chết của Mã Thiên Lý có gì đó khả nghi? Hắn thấp giọng dặn dò: Tra kỹ chuyện của Mã Thiên Lý đi, chuyện này nhất định phải tiến hành bí mất, đừng cho những người khác biết.

Trình Diễm Đông ừ một tiếng.

Trương Dương nói: Viên Hiếu Công có làm khó anh hay không?

Trình Diễm Đông nói: Hắn nói một đống đạo lý với tôi, tôi nói với hắn là đảng chỉ huy súng, tôi phải nghe theo bí thư đảng uỷ.

Trương Dương nghe vậy thì phá lên cười.



Lúc này, ba anh em Viên Hiếu Nông và Viên Hiếu Binh, Viên Hiếu Thương đều tụ họp ở trên phố uống rượu, Viên Hiếu Nông tâm tình vô cùng ác liệt, lão Tam Viên Hiếu Binh vỗ vai hắn, nói vỗ vai hắn, nói: Nhị ca, tiền tài là vật ngoài thân, bình an là quan trọng nhất.

Viên Hiếu Nông cầm chén rượu uống cạn, nói: Cậu nói nghe dễ nhỉ, tôi và lão Tứ tổng cộng tổn thất hơn hai ngàn vạn, đấy là còn chưa tính con thuyền đó, Ma Cửu theo tôi mười mấy năm, hiện tại hắn phải gánh tội cho tôi... Khi Viên Hiếu Nông nói những lời này thì cảm thấy áy náy, hắn vươn tay ra cầm bình rượu, lại bị Viên Hiếu Thương giữ lại: Nhị ca, anh uống say rồi, đừng uống nữa.

Viên Hiếu Nông căm tức nhìn hắn, nói: Cút ngay, chuyện của tôi không cần cậu lo!

Viên Hiếu Thương nói: Nhị ca, chuyện đã như vậy rồi, anh tức giận cũng vô ích? Lúc trước các huynh đệ không phải đã khuyên anh rồi ư, không thể đụng vào xe đen, nhất là xe xịn, người có thể mua chiếc xe mấy trăm vạn, ai mà không có năng lực chứ? Nhưng anh cố tình không nghe, chỉ nhìn chằm chằm vào cái lợi nhỏ này, hiện tại gặp phiền toái rồi? Thấy không?

Viên Hiếu Nông thô bạo đẩy cánh tay hắn ra, cầm lấy bình rượu ngửa cổ uống một hơi.

Viên Hiếu Thương vốn định đoạt lại bình rượu thì lại bị lão Tam Viên Hiếu Binh dùng mắt ngăn lại. Là huynh đệ đều hiểu lão nhị này, rất coi trọng tiền, tổn thất lần này lớn như vậy, Viên Hiếu Nông đau như cắt da cắt thịt.

Viên Hiếu Thương thầm oán một câu trong lòng, ý thức nông dân cá thể.

Viên Hiếu Nông ném mạnh bình rượu lên bàn, liếc Tứ đệ Viên Hiếu Thương, nói: Lão Tứ, tôi biết cậu oán tôi, tôi nói rồi, tổn thất lần này tôi chịu, cậu tổn thất bao nhiêu tôi sẽ đền cậu bấy nhiêu.

Viên Hiếu Thương lắc đầu nói: Nhị ca, anh hiểu lầm em rồi, chúng ta là đệ ruột thịt? Năm trăm vạn không tính là gì cả? Đừng nói là năm trăm vạn, cho dù là năm ngàn vạn, em cũng sẽ không nói nửa chữ, nhưng em hy vọng anh có thể nhận được bài học, sau này làm việc phải cẩn thận một chút.

Viên Hiếu Nông tức giận nói: Không cần cậu dạy khôn tôi!

Viên Hiếu Thương nói: Nhị ca, lần này coi như chúng ta may mắn, lúc trước phòng ngừa chu đáo, đăng ký con thuyền này dưới tên của người khác, nếu có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy thuyền là của chúng ta, hàng là của chúng ta, chúng ta xong rồi! Làm cái nghề này như sống trên mũi dao, hơi không cẩn thận một chút là thua cả bàn.

Viên Hiếu Binh nói: Trên điểm này tôi đồng ý với cái nhìn của lão Tam.

Viên Hiếu Nông nói: Đều là tôi sai! Tôi đáng chết được chưa!

Viên Hiếu Binh và Viên Hiếu Thương liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ vẻ bất đắc dĩ, vị nhị ca này quả thực không thể khiến người ta bớt lo.

Viên Hiếu Nông nghiến răng nghiến lợi nói: Trương Dương hắn có gì hơn người chứ? Người khác sợ hắn nhưng lão tử không sợ hắn! Con rể của Bí thư tỉnh ủy thì sao? Đắc tội với tôi thì tôi sẽ bắt hắn phải trả giá bằng máu!

Viên Hiếu Thương nghe vậy thì kinh hãi hắn hắn vội vàng nói: Nhị ca, anh không thể dính vào hắn được, hiện tại phong đầu đang găng, anh trăm ngàn lầm đừng làm việc ngu ngốc!

Viên Hiếu Binh gật đầu nói: Nhị ca, chúng ta là cầu, đừng đấu với hắn! Hai người đều rất lo lắng, sợ lão Nhị nhất thời quẫn quá làm làm chuyện gì sai lầm, tới lúc đó thì khó mà thu thập được.

Viên Hiếu Nông tức giận nói: Tất cả là bọn đéo có chim, đây là Bắc Cảng, chẳng lẽ huynh đệ chúng ta bị người khác khi dễ thì chỉ có thể bị đánh rớt răng cửa thì nuốt vào bụng ư? Người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Về sau còn ai để chúng ta vào mắt nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook