Chương 812: An ủi anh một chút (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Liêu Vĩ Trung hôm nay phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng cũng chỉ có thể ăn hoàng liên thì tự mình biết, ngoài mặt vẫn tỏ ra rất rộng lượng, khẳng khái cười nói: Nhà máy thuốc lá là xí nghiệp địa phương Nam Tích, ở Nam Tích có đại sự thì nhất định phải làm gương, chúng ta không phải thường nói lấy của dân thì phải chi cho dân ư? Khoản tiền này tôi sớm đã tính toán từ trước rồi. Trong lòng lại mắng thầm, thằng ôn mà rõ ràng là đào hố! Người ta bỏ tiền ra ít nhiều gì thì cũng được quảng cáo, nhà máy thuốc lá của bọn tao bỏ tiền ra thì chẳng lấy được gì.
Trương Dương đương nhiên biết tình tự trong lòng Liêu Vĩ Trung, bỏ ra tám trăm vạn mà chẳng đổi lại được gì, loại chuyện này ai gặp phải thì trong lòng cũng thấy khó chịu cả, bát Trương đại quan nhân cầm lấy bình rượu chủ động rót cho Liêu Vĩ Trung một chén rượu, mỉm cười nói: Bí thư Liêu, trước mắt mà nói thì nhà máy thuốc lá của các anh là xí nghiệp có cống hiến lớn nhất cho vận hội tỉnh, tôi và các lãnh đạo đã thương lượng một chút, để khen ngợi sự cống hiến của xí nghiệp các anh đối với vận hội tỉnh của chúng ta lần này, cho nên định sẽ giao cho Đại Thành ấn vụ của thuốc lá của các anh lo chuyện in vé vào cửa vận hội tỉnh và đơn tuyên truyền.
Liêu Vĩ Trung vừa nghe thấy vậy nụ cười trên mặt liền tắt ngóm, còn nói là khen ngợi tôi à, đây chắc phải là chơi tôi ư? Đại Thành Ấn Vụ là xí nghiệp phụ thuộc của nhà máy thuốc lá, chuyên môn in quảng cáo cho nhà máy thuốc lá, bởi vì có nhà máy thuốc lá ở sau lưng giúp đỡ, trong ngành sản xuất in ấn Nam Tích cũng là long đầu lão đại. Liêu Vĩ Trung nghĩ rằng có tám phần là muốn tôi làm không công rồi, dựa theo phong cách trước giờ của Trương Dương, có tám chín phần mười là như vậy.
Trương Dương cười nói: Anh biết đó, tiền thì chúng ta để sau hẵng nói.
Liêu Vĩ Trung đang chuẩn bị nói rằng có tiền hay không cũng không sao cả, chiết khấu từ tám trăm vạn là được. tôi lại nói: Tôi định ở trên tất cả quảng cáo và vé vào cửa in thêm dòng chữ nhà tài trợ duy nhất Nhất Phẩm Cẩm Loan, anh thấy sao?
Một câu này khiến tâm tình của Liêu Vĩ Trung lập tức long trời lỡ đất, đây chính là đại hỷ sự từ trên trời giáng xuống, nếu trên tất cả vé vào cửa và trang màu tuyên truyền đều thêm quảng cáo cho Nhất Phẩm Cẩm Loan, hiệu quả này khẳng định là không tầm thường, Liêu Vĩ Trung cũng rõ, đây là Trương Dương cho gã một cái nhân tình, người thông minh nhìn thấu nhưng không nói ra, Liêu Vĩ Trung có thể thống lĩnh một xí nghiệp lớn như nhà máy thuốc lá thì tuyệt không phải là người tầm thường, gã cười nói: Chủ nhiệm Trương, thế này đi, những trang màu tuyên truyền và vé vào cửa này, chúng tôi sẽ tài trợ miễn phí toàn bộ, các anh chỉ cần đưa ra phương án thiết kế, tôi lập tức sẽ bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ in ấn, tuyệt đối sẽ đặt chuyện của vận hội tỉnh lên hàng đầu.
Trương Dương nghĩ thầm, Liêu Vĩ Trung quả nhiên là người thông minh.
Nhưng chỉ chút quyền quảng cáo trên giấy đó thôi với Liêu Vĩ Trung là chưa đủ, gã lại nói: Chủ nhiệm Trương, nhà máy thuốc lá của chúng tôi có tập một vũ đạo cỡ lớn, cũng gọi là Nhất Phẩm Cẩm Loan, ngài xem có thể cho thêm vào lễ khai mạc không?
Trương Dương cười nói: Bí thư Liêu, anh đúng là không bỏ qua bất kỳ một cơ hội quảng cáo nào cho xí nghiệp cả.
Liêu Vĩ Trung cười ha ha, nói: Tôi là chưởng môn nhân của nhà máy thuốc lá, đương nhiên phải từng thời từng khắc bận tâm đến lợi ích của nhà máy thuốc lá rồi.
Trương Dương thống khoái gật đầu: Được! Không thành vấn đề, múa mở màn sau khi các đoàn thể thao diễu hành sẽ để giành cho các anh, cũng gọi là Nhất Phẩm Cẩm Loan!
Lúc này tâm tình của Liêu Vĩ Trung đã thoải mái hơn rất nhiều, tám trăm vạn này mình bỏ ra cũng không phí phạm, anh đã giao nhiệm vụ in vé và đơn tuyên truyền cho tôi, tôi tới lúc đó sẽ in phô thiên cái địa, tôi sẽ khiến Nam Tích, không, tôi sẽ khiến cho phố lớn ngõ nhỏ cả Bình Hải được rải đầy quảng cáo Nhất Phẩm Cẩm Loan của chúng tôi.
Trương đại quan nhân thủy chung cho rằng, cái gọi là tài trợ đều có mục đích của mình, đám người này Lương Thành Long, Viên Ba tài trợ là xuất phát từ nghĩa khí của bạn hữu, là để giúp hắn kéo tới nhiều tài trợ hơn, nhưng đồng thời cũng có được cơ hội tuyên truyền nhiều hơn, đạt được lợi ích nhiều hơn trên buôn bán. Còn đám người Liêu Vĩ Trung, Chu Hưng Vượng là để giúp xí nghiệp phát triển tốt hơn. Ở trên một mẫu ba phân đất Nam Tích lăn lộn kiếm ăn, địa phương có hoạt động lớn nhỏ gì, bọn họ cũng đều phải tỏ thái độ, chuyện này là rất bình thường.
Ngồi ở trongvăn phòng, Trương Dương rất đắc ý, một cuốc rước đuốc mà thu được ba ngàn vạn, hơn nữa còn bán đấu giá những bó đuốc về sau, tài chính có thể cuồn cuộn không ngừng chảy vào tài khoản, điều này đối với khai triển công tác kế tiếp của Ủy ban thể dục thể thao mà nói thì là chuyện tốt.
Thường Lăng Phong từ sắc mặt vui mừng của Trương Dương biết tâm tình của hắn đang rất tốt, Thường Lăng Phong nhắc nhở hắn: Chỉ dựa vào tài trợ vẫn chưa đủ, chúng ta gặp phải thiếu hụt tài chính rất lớn.
Trương Dương nói: Gần đủ rồi.
Thường Lăng Phong nói: Đừng quên, nhiệm vụ mà thị lý giao cho chúng ta không chỉ là tổ chức vận hội tỉnh, còn có hội kinh mậu nữa, hai chuyện này đều cần tiền, ba ngàn vạn này, chỉ khoản công trình của trung tâm thể dục mới cũng không đủ.
Trương Dương nói: kéo dài lâu rồi, Lương Thành Long gần đây cũng không dễ dàng gì, dựa theo hợp đồng mà làm việc, cái nên trả thì đừng có khất mãi, chúng ta cũng phải hết lòng tuân thủ hợp đồng.
Thường Lăng Phong gật đầu nói: Công tác trù bị vận hội tỉnh đã triển khai toàn diện rồi, diễn luyện lễ khai mạc cũng cần dùng tiền, nhữn huấn luyện viên cao cấp được mời đến này cũng cần dùng tiền, thiết bị thể dục thể thao mới cũng cần dùng tiền.
Trương Dương thở dài nói: Tâm tình vốn đang tốt lại bị anh nói vậy làm bay biến sạch rồi.
Thường Lăng Phong bật cười ha ha: Tôi chỉ là bày việc ra đó thôi, tình huống hiện thực cũng không phải xấu đến như vậy.
Trương Dương nói: Nhà máy thuốc lá chuẩn bị chuẩn bị muốn làm một điệu múa tập thể, gọi là Nhất Phẩm Cẩm Loan, tôi cũng đồng ý rồi.
Thường Lăng Phong cười nói: Múa quảng cáo à!
Kệ hắn, chỉ cần không bắt tôi bỏ tiền là được, hơn nữa biểu diễn cũng được, cớ gì mà không làm, ài, anh nói chúng ta có phải là nên mở rộng hình thức này không, để các xí nghiệp lớn nhận lo tiết mục, mỗi xí nghiệp bỏ ra một hai tiết mục như vậy, khi diễn xuất, trên màn hình lớn sẽ đăng quảng cáo của xí nghiệp bọn họ, như vậy lễ khai mạc chúng ta có thể không tốt một xu nào.
Thường Lăng Phong cười ha ha, nói: Anh thật đúng là lắm trò, nếu thật sự làm như vậy, lễ khai mạc chẳng phải là thành buổi biểu diễn dành riêng cho quảng cáo ư?
Trương Dương nói: Cái này mới gọi là nắm chắc mạch đập của thời đại.
Tôi thấy chuyện này vẫn phải cẩn thận, lễ khai mạc lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố đều sẽ tham dự, anh nếu để hương vị buôn bán đậm quá được, khẳng định là cố hết sức mà không được lòng, các lãnh đạo mặc kệ quá trình tổ chức vận hội tỉnh của chúng ta vất vả như thế nào, cái mà bọn họ muốn nhìn thấy là kết quả, anh phí sức đưa vận hội tỉnh đi lên, nhưng đến thời khắc mấu chốt bọn họ kiểm duyệt mà anh lại trình diễn một đêm quảng cáo, bọn họ chưa chắc đã thích, không khéo sẽ xóa hết tất cả công sức trước đó của chúng ta. Thường Lăng Phong tạm dừng một chút nói: Sự dối trá trên chính trị thật sự là quá nhiều, bất kể anh dùng thủ đoạn nào, nhưng trình hiện ra trước mắt người ta phải là một mặt chỉn chu nhất.
Trương Dương đương nhiên biết tình tự trong lòng Liêu Vĩ Trung, bỏ ra tám trăm vạn mà chẳng đổi lại được gì, loại chuyện này ai gặp phải thì trong lòng cũng thấy khó chịu cả, bát Trương đại quan nhân cầm lấy bình rượu chủ động rót cho Liêu Vĩ Trung một chén rượu, mỉm cười nói: Bí thư Liêu, trước mắt mà nói thì nhà máy thuốc lá của các anh là xí nghiệp có cống hiến lớn nhất cho vận hội tỉnh, tôi và các lãnh đạo đã thương lượng một chút, để khen ngợi sự cống hiến của xí nghiệp các anh đối với vận hội tỉnh của chúng ta lần này, cho nên định sẽ giao cho Đại Thành ấn vụ của thuốc lá của các anh lo chuyện in vé vào cửa vận hội tỉnh và đơn tuyên truyền.
Liêu Vĩ Trung vừa nghe thấy vậy nụ cười trên mặt liền tắt ngóm, còn nói là khen ngợi tôi à, đây chắc phải là chơi tôi ư? Đại Thành Ấn Vụ là xí nghiệp phụ thuộc của nhà máy thuốc lá, chuyên môn in quảng cáo cho nhà máy thuốc lá, bởi vì có nhà máy thuốc lá ở sau lưng giúp đỡ, trong ngành sản xuất in ấn Nam Tích cũng là long đầu lão đại. Liêu Vĩ Trung nghĩ rằng có tám phần là muốn tôi làm không công rồi, dựa theo phong cách trước giờ của Trương Dương, có tám chín phần mười là như vậy.
Trương Dương cười nói: Anh biết đó, tiền thì chúng ta để sau hẵng nói.
Liêu Vĩ Trung đang chuẩn bị nói rằng có tiền hay không cũng không sao cả, chiết khấu từ tám trăm vạn là được. tôi lại nói: Tôi định ở trên tất cả quảng cáo và vé vào cửa in thêm dòng chữ nhà tài trợ duy nhất Nhất Phẩm Cẩm Loan, anh thấy sao?
Một câu này khiến tâm tình của Liêu Vĩ Trung lập tức long trời lỡ đất, đây chính là đại hỷ sự từ trên trời giáng xuống, nếu trên tất cả vé vào cửa và trang màu tuyên truyền đều thêm quảng cáo cho Nhất Phẩm Cẩm Loan, hiệu quả này khẳng định là không tầm thường, Liêu Vĩ Trung cũng rõ, đây là Trương Dương cho gã một cái nhân tình, người thông minh nhìn thấu nhưng không nói ra, Liêu Vĩ Trung có thể thống lĩnh một xí nghiệp lớn như nhà máy thuốc lá thì tuyệt không phải là người tầm thường, gã cười nói: Chủ nhiệm Trương, thế này đi, những trang màu tuyên truyền và vé vào cửa này, chúng tôi sẽ tài trợ miễn phí toàn bộ, các anh chỉ cần đưa ra phương án thiết kế, tôi lập tức sẽ bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ in ấn, tuyệt đối sẽ đặt chuyện của vận hội tỉnh lên hàng đầu.
Trương Dương nghĩ thầm, Liêu Vĩ Trung quả nhiên là người thông minh.
Nhưng chỉ chút quyền quảng cáo trên giấy đó thôi với Liêu Vĩ Trung là chưa đủ, gã lại nói: Chủ nhiệm Trương, nhà máy thuốc lá của chúng tôi có tập một vũ đạo cỡ lớn, cũng gọi là Nhất Phẩm Cẩm Loan, ngài xem có thể cho thêm vào lễ khai mạc không?
Trương Dương cười nói: Bí thư Liêu, anh đúng là không bỏ qua bất kỳ một cơ hội quảng cáo nào cho xí nghiệp cả.
Liêu Vĩ Trung cười ha ha, nói: Tôi là chưởng môn nhân của nhà máy thuốc lá, đương nhiên phải từng thời từng khắc bận tâm đến lợi ích của nhà máy thuốc lá rồi.
Trương Dương thống khoái gật đầu: Được! Không thành vấn đề, múa mở màn sau khi các đoàn thể thao diễu hành sẽ để giành cho các anh, cũng gọi là Nhất Phẩm Cẩm Loan!
Lúc này tâm tình của Liêu Vĩ Trung đã thoải mái hơn rất nhiều, tám trăm vạn này mình bỏ ra cũng không phí phạm, anh đã giao nhiệm vụ in vé và đơn tuyên truyền cho tôi, tôi tới lúc đó sẽ in phô thiên cái địa, tôi sẽ khiến Nam Tích, không, tôi sẽ khiến cho phố lớn ngõ nhỏ cả Bình Hải được rải đầy quảng cáo Nhất Phẩm Cẩm Loan của chúng tôi.
Trương đại quan nhân thủy chung cho rằng, cái gọi là tài trợ đều có mục đích của mình, đám người này Lương Thành Long, Viên Ba tài trợ là xuất phát từ nghĩa khí của bạn hữu, là để giúp hắn kéo tới nhiều tài trợ hơn, nhưng đồng thời cũng có được cơ hội tuyên truyền nhiều hơn, đạt được lợi ích nhiều hơn trên buôn bán. Còn đám người Liêu Vĩ Trung, Chu Hưng Vượng là để giúp xí nghiệp phát triển tốt hơn. Ở trên một mẫu ba phân đất Nam Tích lăn lộn kiếm ăn, địa phương có hoạt động lớn nhỏ gì, bọn họ cũng đều phải tỏ thái độ, chuyện này là rất bình thường.
Ngồi ở trongvăn phòng, Trương Dương rất đắc ý, một cuốc rước đuốc mà thu được ba ngàn vạn, hơn nữa còn bán đấu giá những bó đuốc về sau, tài chính có thể cuồn cuộn không ngừng chảy vào tài khoản, điều này đối với khai triển công tác kế tiếp của Ủy ban thể dục thể thao mà nói thì là chuyện tốt.
Thường Lăng Phong từ sắc mặt vui mừng của Trương Dương biết tâm tình của hắn đang rất tốt, Thường Lăng Phong nhắc nhở hắn: Chỉ dựa vào tài trợ vẫn chưa đủ, chúng ta gặp phải thiếu hụt tài chính rất lớn.
Trương Dương nói: Gần đủ rồi.
Thường Lăng Phong nói: Đừng quên, nhiệm vụ mà thị lý giao cho chúng ta không chỉ là tổ chức vận hội tỉnh, còn có hội kinh mậu nữa, hai chuyện này đều cần tiền, ba ngàn vạn này, chỉ khoản công trình của trung tâm thể dục mới cũng không đủ.
Trương Dương nói: kéo dài lâu rồi, Lương Thành Long gần đây cũng không dễ dàng gì, dựa theo hợp đồng mà làm việc, cái nên trả thì đừng có khất mãi, chúng ta cũng phải hết lòng tuân thủ hợp đồng.
Thường Lăng Phong gật đầu nói: Công tác trù bị vận hội tỉnh đã triển khai toàn diện rồi, diễn luyện lễ khai mạc cũng cần dùng tiền, nhữn huấn luyện viên cao cấp được mời đến này cũng cần dùng tiền, thiết bị thể dục thể thao mới cũng cần dùng tiền.
Trương Dương thở dài nói: Tâm tình vốn đang tốt lại bị anh nói vậy làm bay biến sạch rồi.
Thường Lăng Phong bật cười ha ha: Tôi chỉ là bày việc ra đó thôi, tình huống hiện thực cũng không phải xấu đến như vậy.
Trương Dương nói: Nhà máy thuốc lá chuẩn bị chuẩn bị muốn làm một điệu múa tập thể, gọi là Nhất Phẩm Cẩm Loan, tôi cũng đồng ý rồi.
Thường Lăng Phong cười nói: Múa quảng cáo à!
Kệ hắn, chỉ cần không bắt tôi bỏ tiền là được, hơn nữa biểu diễn cũng được, cớ gì mà không làm, ài, anh nói chúng ta có phải là nên mở rộng hình thức này không, để các xí nghiệp lớn nhận lo tiết mục, mỗi xí nghiệp bỏ ra một hai tiết mục như vậy, khi diễn xuất, trên màn hình lớn sẽ đăng quảng cáo của xí nghiệp bọn họ, như vậy lễ khai mạc chúng ta có thể không tốt một xu nào.
Thường Lăng Phong cười ha ha, nói: Anh thật đúng là lắm trò, nếu thật sự làm như vậy, lễ khai mạc chẳng phải là thành buổi biểu diễn dành riêng cho quảng cáo ư?
Trương Dương nói: Cái này mới gọi là nắm chắc mạch đập của thời đại.
Tôi thấy chuyện này vẫn phải cẩn thận, lễ khai mạc lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố đều sẽ tham dự, anh nếu để hương vị buôn bán đậm quá được, khẳng định là cố hết sức mà không được lòng, các lãnh đạo mặc kệ quá trình tổ chức vận hội tỉnh của chúng ta vất vả như thế nào, cái mà bọn họ muốn nhìn thấy là kết quả, anh phí sức đưa vận hội tỉnh đi lên, nhưng đến thời khắc mấu chốt bọn họ kiểm duyệt mà anh lại trình diễn một đêm quảng cáo, bọn họ chưa chắc đã thích, không khéo sẽ xóa hết tất cả công sức trước đó của chúng ta. Thường Lăng Phong tạm dừng một chút nói: Sự dối trá trên chính trị thật sự là quá nhiều, bất kể anh dùng thủ đoạn nào, nhưng trình hiện ra trước mắt người ta phải là một mặt chỉn chu nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.