Y Đạo Quan Đồ

Chương 813: An ủi anh một chút (3)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Sự nhắc nhở của Thường Lăng Phong khiến Trương đại quan nhân đột nhiên tỉnh táo lại, cái mà lễ khai mạc coi trọng là hiệu quả và lợi ích chính trị, nếu ở trước mặt người dân toàn tỉnh, trước mặt lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh trình diễn ra một cuốc thịnh yến quảng cáo, chỉ sợ các lãnh đạo sẽ chê trách, như vậy tất cả công sức của mình rất có thể đều hoàn toàn bị phủ định. Trương Dương nói: Lăng Phong à, anh so với tôi thì có thiên phú làm quan hơn đấy.

Thường Lăng Phong nói: Muốn làm cái gì chẳng những phải có thiên phú mà còn phải có tài, chính bởi vì tôi không làm quan, cho nên nhìn vấn đề từ góc độ của người ngoài, do đó đầu óc mới tỉnh táo hơn anh.

Trương Dương nói: Tôi ở trong mắt anh rất là hồ đồ ư?

Thường Lăng Phong cười nói: Tôi luôn luôn cho rằng mình rất có tài nhìn người, nhưng đối anh tôi thủy chung nhìn không rõ, anh đa số thời gian là người thông minh, nhưng ở phương diện quan trường này lại thủy chung nhìn không thấu, có câu gọi là thấy lợi tối mắt, anh có biết không?

Trương Dương gật đầu: Biết chứ!

Anh không phải là thấy lợi tối mắt, anh là bị quyền thế làm cho đầu óc u mê, quá cố chấp quyền lức đã khiến cho anh ở đa số thời gian mất đi sức phán đoán, với năng lực của anh, làm chút chuyện có ý nghĩa há chẳng phải là tốt hơn ư?

Trương Dương nói: Anh thấy việc tôi đang làm hiện tại là không hề có ý nghĩa ư?

Thường Lăng Phong nói: Vậy thì cũng không phải, tôi luôn cảm thấy ý nghĩa mà con người ta sống không phải là phấn đấu vì quyền lực.

Trương Dương nói: Mục tiêu nhân sinh của mỗi người khác nhau, anh không hiểu được suy nghĩ của tôi đâu.

Thường Lăng Phong nói: Tôi tuy rằng không hiểu suy nghĩ nhân sinh của anh, nhưng tôi bị anh cưỡng bách ở cùng, vì mục tiêu nhân sinh của anh mà phấn đấu.

Trương Dương cười ha ha.



Ngoài cửa vang lên một giọng nữ dễ nghe: Bàn chuyện gì mà vui vẻ thế?

Trương Dương kinh hỉ ngẩng đầu lên, liền thấy Hồ Nhân Như xuất hiện ở ngoài cửa và đi cùng cô ta là Kiều Mộng Viện, hai vị mỹ nữ đều mặc áo mỏng, mị lực của phái nữ hiện ra hết cả, Trương đại quan nhân cười cười đứng dậy: Hai vị tổng tài đại giá quang lâm, Trương mỗ không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính!

Kiều Mộng Viện nghe thấy hắn làm trò như vậy, cũng không khỏi bật cười, Hồ Nhân Như lần này tới đây là đặc biệt vì chuyện đấu thầu quảng cáo vận hội tỉnh, Trương Dương giao tất cả đều quyền quản lý quảng cáo vận hội tỉnh cho công ty quảng cáo của cô ta, hiện tại rất nhiều hợp đồng quảng cáo đều đã đến giai đoạn ký hợp đồng, Hồ Nhân Như đến Nam Tích là để chứng thực vấn đề ký hợp đồng cuối cùng.

Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như là trên đường từ Hongkong bay trở về gặp nhau trên máy bay, Kiều Mộng Viện lần này đi Hongkong, mục đích chủ yếu là vì chuyện đầu tư khu đất sân thể dục cũ với An Ngữ Thần, sau khi bàn chuyện xong, cô ta lập tức liền quay trở về Nam Tích.

Trương Dương mời hai người bọn họ ngồi xuống sa lông, cười nói: Uống gì? Chỗ tôii có trà Long Tĩnh mới đó!

Hồ Nhân Như nói: Để tôi đi pha trà!

Trương Dương cũng không khách khí với cô ta, đưa lá trà cho Hồ Nhân Như, đi tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộng Viện, mỉm cười nói: Kiều tổng, chuyến đi lần này tới Hongkong thu hoạch thế nào? Trương đại quan nhân từ sau khi đính hôn với Sở Yên Nhiên, đây là lần đầu tiên gặp mặt Kiều Mộng Viện, trong lòng thầm nghĩ, không biết Kiều Mộng Viện đã biết tin mình đính hôn với Sở Yên Nhiên chưa? Nếu biết rồi, không biết trong lòng cô ta rốt cuộc có cảm tưởng gì?

Kiều Mộng Viện thản nhiên cười nói: Rất thuận lợi, An tiểu thư quyết định tiếp tục hợp tác với tôi, cô ta se đầu nhập hai trăm triệu dùng để xây dựng quảng trường dữ liệu Mộng Thần, tin rằng sự thành công của chúng tôi tại quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm cũng sẽ tiếp tục phát dương quang đại ở thổ địa Nam Tích.

Trương Dương nói: Quảng trường dữ liệu Mộng Thần ư?

Kiều Mộng Viện cười nói: Có phải vị đạo nữ tính quá đậm hay không? chúng tôi sau khi thương lượng quyết định từ trong tên của chúng tôi, lấy của mỗi người một chữ, dùng Mộng Thần để đặt tên cho quảng trường dữ liệu.

Thường Lăng Phong ở bên cạnh nói: Mộng Thần, cái tên này rất hay, đầy mộng tưởng và tinh thần phấn đầu.

Trương Dương nói: Khi son phấn hơi nặng một chút, có điều cũng vốn chính là do con gái mở mà.



Hồ Nhân Như pa trà xong bưng tới, nói: Tôi cũng thấy cái tên này không tồi, khu kinh tế đông nam lấy Bình Hải làm trung tâm quả thực vẫn chưa có một trung tâm dữ liệu quy mô lớn.

Kiều Mộng Viện nhận lấy chén trà uống một ngụm rồi nói: Tiền chuyển nhượng đất rất nhanh sẽ được trả, tôi hi vọng phương diện di dời, phía chính phủ Nam Tích có thể ra sức phối hợp, tận lực đẩy nhanh tiến độ công trình.

Trương Dương nói: Kỳ hạn công trình của Kiều tổng là khi nào?

Kiều Mộng Viện nói: Tháng sáu sẽ tranh thủ khởi công chính thức, tháng bảy sang năm công trình kỳ một của quảng trường dữ liệu sẽ toàn bộ làm xong.

Cái này chẳng những là Trương Dương, ngay cả Thường Lăng Phong cũng phải kinh thán: Kiều tiểu thư, trong vòng một năm hoàn thành công trình kỳ một, thời gian cấp bách quá!

Kiều Mộng Viện cười nói: Trong thời gian hai tháng hoàn thành toàn bộ công trình di dời, bản thân đã chính là một nhiệm vụ gian khổ, tôi nắm lấy khối đất này, chuyên di dời nên do phía chính phủ thành phố Nam Tích phụ trách, làm chậm trễ kỳ hạn công trình thì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của các anh. Kiều Mộng Viện đây là lời xấu nói trước, sinh ý vĩnh viễn là sinh ý, chuyện công ra chuyện công, khi bàn sinh ý luôn phải gác tình cảm sang một bên.

Trương Dương nói: Chuyện này tôi sẽ phụ trách. Trương Dương sở dĩ dám cam đoan như vậy là vì công trình di dời sân thể dục cũ liên quan rất ít tới nhà dân, bởi vì di dời cũng không quá mất thời gian.

Kiều Mộng Viện nói: Thời gian một năm tuy rằng hơi gấp gáp một chút, có điều khi tôi ở Hongkong đã bàn bạc với một vị công trình sư kiến trúc của Hongkong, cảng dữ liệu Hằng Thịnh của Hongkong là công ty của bọn họ phụ trách xây dựng, sau khi anh ta nhìn bản vẽ xây dựng của sân thể dục cũ, đã đưa ra cho tôi phương án thiết kế sơ bộ, cho rằng trong vòng mười tháng có thể hoàn thành xây dựng kỳ một quảng trường dữ liệu, nếu tất cả thuận lợi, công trình kỳ một của chúng tôi vào tháng tư sang năm có thể hoàn công. Kiều Mộng Viện nói xong, từ trong túi lấy ra hai bản vẽ, lần này cô ta tới Hongkong không chỉ là để bàn vấn đề đầu tư với An Ngữ Thần, còn có một nhiệm vụ quan trọng chính là đưa ra phương án thiết kế quảng trường dữ liệu, hai tờ này chính là bản thiết kế của quảng trường dữ liệu Mộng Thần trong tương lai.

Trương Dương cầm bản thiết kế lên xem, hiệu quả kiến trúc khá là kinh người, trên bản vẽ là một tòa nhà công nghệ cao hiện đại hoá ba mươi chín tầng, Trương Dương nói: Đây là quảng trường dữ liệu của các cô à? Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng Trương đại quan nhân nhìn thấy bản vẽ nàyvẫn cảm thấy chấn động.

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: Sáu tầng phía dưới là công trình kỳ một, ba mươi ba tầng trên là bộ phận công trình kỳ ai, công trình kỳ một xây xong, quảng trường dữ liệu có thể kinh doanh với bên ngoài, công trình kỳ một chủ yếu là giành cho ngành bán lẽ và cửa hàng chuyên doanh, công trình kỳ hai chỉ yếu là nhắm vào ngành IT, sau khi xây xong, bãi đỗ xe ngầm của chúng tôi sẽ có năm trăm vị trí đỗ xe, tất cả thiết kệ đều có thể nói là dẫn đầu trong cả nước.

Trương đại quan nhân chép miệng, nói: Đúng là không tồi, nhưng.. thế này tốn bao nhiêu tiền?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook