Chương 1747: Ào ào kéo tới (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương đại quan nhân mặt mày hớn hở, không ngờ chuyện làm khó hắn nhất đến chỗ Kì Sơn thì lại được giải quyết dễ dàng.
Trương đại quan nhân buông điện thoại rồi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ tay, nói với Thường Hải Tâm Chuyện được giải quyết rồi, tới khách sạn Tuệ Nguyên.
Thường Hải Tâm biết với năng lực của Trương Dương thì an bài chuyện này cũng không phải là khó, không lâu sau, Viên Ba gọi điện thoại tới, hắn cũng nghĩ ra một biện pháp, chuẩn bị dọn dẹp sân thượng của Vọng Giang lâu để chỗ ho Trương Dương bày tiệc, Trương Dương cười nói với hắn rằng chuyện đã được giải quyết rồi, Nhậm Văn Bân của Nam Quốc Sơn Trang cũng gọi tới theo, hắn cũng nghĩ ra biện pháp như của Kì Sơn, Trương Dương cảm tạ tất cả, dù sao người nghĩ ra biện pháp đầu tiên cũng là Kì Sơn, hắn đã đáp ứng tới khách sạn Tuệ Nguyên. Nhậm Văn Bân cũng cảm thấy ái ngại, lặp lại rằng vào mùng một tháng năm nhất định sẽ tới khách sạn Tuệ Nguyên uống chén rượu mừng.
Kiều Mộng Viện tuy rằng không tới Đông Giang uống rượu mừng, nhưng cô ta cũng đưa quà tới, tặng cho Triệu Tĩnh một đôi vòng tay bằng phỉ thúy, Thường Hải Thiên thì bận công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nên cũng không tới, có điều hắn cũng gửi quà.
Ngày ba mươi tháng tư, Trương Dương và Cao Liêm Minh cùng nhau ngồi xe tới Đông Giang, phụ trách lái xe là Chu Sơn Hổ, hắn lần này tới Đông Giang cũng là để gặp bạn gái Lưu Hi Đình.
Trên đường, di động của Trương đại quan nhân không ngừng đổ chuông, đa số đều là điện thoại chúc mừng Triệu Tĩnh, rất nhiều người đều là vừa mới nhận được tin tức, trong đó cũng có người là vì giao tình mà gọi, cũng có người muốn muốn thông qua cơ hội lần này để kéo gần quan hệ với Trương Dương, quy mô tiệc rượu của Trương đại quan nhân cũng giống như lăn cầu tuyết mà không ngừng tăng lên, chờ hắn đến Đông Giang thì tính toán sơ sơ chỉ sợ cũng cần ba mươi bàn.
Cao Liêm Minh đang giúp Trương Dương ra số bàn rượu mới nhất: Bí thư Trương, lần này phát tài rồi, ba mươi bàn, không biết thu được bao nhiêu tiền mừng.
Trương Dương trừng mắt lườm hắn một cái: Anh không nói thì không ai bảo anh điếc đâu.
Cao Liêm Minh cười: Tôi nói trước nhé, tôi không có tiền, toàn dựa vào chút tiền lương đáng thương để sống, cha mẹ tôi cũng đều tới uống rượu mừng, tặng phong bì cho Đinh gia rồi, tôi không cần thiết phải tặng nữa đúng không?
Trương Dương tức giận nói: Tùy anh, có điều sáng mai anh tốt nhất đến Tuệ Nguyên sớm vào, còn nhờ anh giúp ghi tên.
Cao Liêm Minh nói: Không thành vấn đề, tôi sẽ tới sớm. Hắn xuống xe ở việc gia thuộc tỉnh ủy, Trương Dương và Chu Sơn Hổ tới thẳng khách sạn Tuệ Nguyên, bởi vì quyết định tổ chức tiệc rượu ở đây, cho nên Trương Dương đã thương lượng một chút với người nhà, dứt khoát bảo Triệu Tĩnh phát giá từ đây, Kì Sơn cũng đã đặc biệt chuẩn bị một căn biệt thự.
Biệt thự ở ven hồ, dọc theo ven hồ đều treo đèn đỏ, mặt cỏ cũng đã được dựng mười cái lều la mã, đây là đặc biệt chuẩn bị cho khách quý, có một số khách quý không muốn bị người ta chú ý, đến lúc đó có thể buông lều La Mã, cung cấp một không gian tương đối tư mật, Kì Sơn cân nhắc vô cùng chu đáo.
Ô tô dừng lại trước biệt thự, Trương Dương nhìn thấy nhị ca Triệu Lập Quân ra đón, Trương Dương mở cửa xe nhảy xuống, cười nói: Nhị ca!
Triệu Lập Vũ tiến lên rất thân thiết ôm vai Trương Dương: Cậu ba, tôi còn tưởng cậu tới từ ngày hôm qua.
Trương Dương nói: Công tác bận quá, thật sự không thể phân thân được, an bài xong việc thì trời chưa sáng đã chạy tới đây ngay. Hắn nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ.
Triệu Lập Vũ nhiệt tình chào Chu Sơn Hổ một tiếng, bọn họ cùng nhau đi vào tr biệt thự, trong biệt thự cũng bố trí rất rực rỡ, bất kể Trương Dương có thừa nhận hay không thì Kì Sơn cũng vô cùng tận tcũng trong chuyện này, hơn nữa Trương Dương trong chuyện này còn thiếu hắn một cái nhân tình.
Đại ca Triệu Lập Quân của Trương Dương và vợ Du Mĩ Liên cũng tới, Trương Dương chào hỏi họ, Trương Dương không có hào cảm với bà chị dâu này, Du Mĩ Liên thì rất vô duyên, hét to: Bí thư thị ủy của Nhà chúng ta về rồi, chú ba, tôi đang nghĩ tới cậu đây, cậu làm bí thư thị ủy rồi, có thể giúp tôi an bài công việc cho tôi và anh trai cậu không?
Triệu Lập Quân nghe thấy đến lão bà chưa gì đã sồn sồn lên thì không khỏi có chút xấu hổ.
Phía sau vang lên giọng nói của Triệu Thiết Sinh: Người nhà vừa gặp mặt, đừng có lắm lời?
Du Mĩ Liên bị bố vợ nói cho, đỏ mặt cúi đầu, cô ta cũng không phải là sợ Triệu Thiết Sinh, cô ta sợ Trương Dương, trước đây chú em chồng này từng không chút khách khí cho cô ta một cái tát, đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ như in, ở Triệu gia, người có địa vị cao nhất chính là anh con riêng này.
Giọng nói của Từ Lập Hoa cũng vang lên: Thằng ba về rồi à, mẹ làm thức ăn rồi đấy, Mỹ Liên mau tới giúp mẹ.
Vợ chưa cưới Thiệu Vĩnh Hồng của Triệu Lập Vũ bưng đồ ăn từ bếp ra, trang bị trong biệt thự rất đầy đủ, có thể tự nấu cơm, vốn Kì Sơn đã an bài để người mang đồ ăn tới, nhưng Từ Lập Hoa kiên trì muốn tự làm, bà ta biết con trai chỉ thích ăn đồ mà mình làm.
Trương Dương thân thiết gọi một tiếng ba mẹ, hắn và Chu Sơn Hổ cùng nhau đi rửa tay, sau khi mọi người ngồi xuống, Trương Dương phát hiện Triệu Tĩnh không ở đây, có chút kinh ngạc nói: Tiểu Tĩnh đâu?
Thiệu Vĩnh Hồng nói: Đang sửa áo cưới, phần eo có chút không vừa.
Trương Dương gật đầu, hắn gọi vọng vào bếp: Mẹ! ra ăn cơm đi, đừng làm nữa.
Giọng nói của Từ Lập Hoa từ trong phòng bếp truyền đến: Mấy người cứ ăn uống trước đi, mẹ làm thêm vài món nữa rồi ra!
Triệu Lập Vũ đi mở rượu, Chu Sơn Hổ giành mở, hắn rót cho tất cả mọi người, còn mình thì không uống, Trương Dương nói: Cậu cũng uống đi, chiều cho cậu nghỉ đi chơi với Hy Đình.
Chu Sơn Hổ mỉm cười rất chất phác.
Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Cha, con kính cha!
Triệu Thiết Sinh được Trương Dương gọi là cha, trong lòng rất ấm áp dễ chịu, y biết với thái độ đối đãi trước đây của mình với Trương Dương, người ta hiện tại không để ý tới mình cũng là đáng, nhưng người ta chẳng những không ghi hận mình, hiện tại ngược lại còn lấy ơn báo oán, Trương Dương là vì gì chứ? Còn không phải là vì muốn y đối đãi tới Từ Lập Hoa ư, Triệu Thiết Sinh mấy năm nay đã thay đổi rất nhiều, y nhấp môi nói: Nào, chúng ta làm một ly.
Mấy người nhà uống cạn chén này, Triệu Thiết Sinh nói: Thằng ba, lần này lo liệu hôn lễ của tiểu Tĩnh xài hết bao nhiêu tiền?
Du Mĩ Liên bưng đồ ăn đi tới, vừa hay nghe thấy câu này, cô ta chen miệng vào: Đúng vậy rượu là rượu ngũ lương, thuốc là thuốc Trung Hoa, tiệc rượu đặt ở khách sạn năm sao năm sao, điều đáng tiếc duy nhất là ngoài trời.
Triệu Thiết Sinh nhíu mày, Triệu Lập Quân không nhịn được mắng: Cô thì biết cái gì, cô xem phim Mỹ chưa, kết hôn giờ đang thịnh làm ở bãi cỏ, cấp bậc này người bình thường không được hưởng thụ đâu.
Triệu Lập Vũ nói: Anh tôi nói đúng đây. Đây là trào lưu mới. Chị quê mùa quá.
Du Mĩ Liên bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh Triệu Lập Quân, Triệu Thiết Sinh khó chịu nói: Mỹ Liên, đi xem xem mẹ con xong chưa. Ý tứ rất rõ ràng, mẹ chồng cô còn chưa ngồi, ai cho cô ngồi?
Du Mĩ Liên ngượng ngùng đứng dậy, vừa hay lúc này Từ Lập Hoa và Thiệu Vĩnh Hồng đều bưng đồ ăn đi tới, Trương Dương đứng dậy bảo mẹ ngồi bên cạnh mình.
Từ Lập Hoa gọi Du Mĩ Liên ngồi xuống, trải qua mấy lần bị mắng, sắc mặt của Du Mĩ Liên đã rất khó coi.
Sau Vài chén rượu. Triệu Thiết Sinh nói: Thằng ba, cha mẹ con đã thương lượng rồi, tiền tiệc rượu chúng ta sẽ lo.
Trương Dương cười nói: Cha, mẹ. Hai người đừng khách khí với con, tiểu Tĩnh là con gái hai người, nhưng nó cũng là em gái con, nó xuất giá, người làm anh trai như con tổ chức cho nó mấy bàn rượu thì tính là gì, hơn nữa, người được mời đến đa số đều là bằng hữu và đồng sự của con, con sao có thể bắt hai người chi tiền được.
Du Mĩ Liên giả bộ rất giống: Đúng đấy, con thấy cậu ba căn bản sẽ không để ý tới chỗ tiền này đâu, chỉ cần là người tới, ai mà không tặng lễ hơn hai trăm đồng, ba mươi bàn, dù thế nào cũng phải có hơn mười vạn tiền biếu.
Triệu Lập Quân nhìn ra vẻ mặt người nhà đột nhiên trở nên khinh bỉ, hắn có chút xấu hổ ho khan một tiếng, nhắc nhở lão bà đừng nói thêm gì đi nữa.
Nhưng Du Mĩ Liên lại là hạng vô duyên, cô ta nói rất hưng trí: Cậu ba là bí thư thị ủy, ông chủ muốn nịnh bợ cậu ấy nhiều lắm, chỉ cần cậu ba nhắc một cái, người tranh trả tiền xếp thành hàng.
Triệu Thiết Sinh tức giận đến nỗi cầm cốc lên đập mạnh lên bàn, Từ Lập Hoa cũng xoay đầu sang một bên. Đứa con dâu Này thật sự là khiến bọn họ đau đầu.
Trương Dương rất hiểu Du Mĩ Liên, tất nhiên không thèm chấp nhặt với cô ta, hắn cười nói: Chị dâu, chị đừng nói như vậy, công là công mà tư là tư. Tôi nếu thực sự làm như vậy thì cách ngày bị bắn không còn xa nữa.
Du Mĩ Liên nói: Loại chuyện này tôi thấy nhiều rồi. Đừng nói là người làm lớn như vậy, cậu bảy của tôi chỉ là phó trưởng xã, khuê nữ nhà ông ta lấy chồng, bày hơn bảy mươi bàn, tiền biếu cũng thu tới mấy vạn.
Triệu Lập Quân nói: Em đừng nói linh tinh!
Du Mĩ Liên nói: Em sao lại nói linh tinh? Hiện tại người làm quan có mấy ai không thu lễ?
Triệu Thiết Sinh nói: Lập Quân, mày là đồ vô dụng!
Triệu Lập Quân ngạc nhiên nói: Cha, chao sao lại mắng con?
Trương đại quan nhân buông điện thoại rồi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ tay, nói với Thường Hải Tâm Chuyện được giải quyết rồi, tới khách sạn Tuệ Nguyên.
Thường Hải Tâm biết với năng lực của Trương Dương thì an bài chuyện này cũng không phải là khó, không lâu sau, Viên Ba gọi điện thoại tới, hắn cũng nghĩ ra một biện pháp, chuẩn bị dọn dẹp sân thượng của Vọng Giang lâu để chỗ ho Trương Dương bày tiệc, Trương Dương cười nói với hắn rằng chuyện đã được giải quyết rồi, Nhậm Văn Bân của Nam Quốc Sơn Trang cũng gọi tới theo, hắn cũng nghĩ ra biện pháp như của Kì Sơn, Trương Dương cảm tạ tất cả, dù sao người nghĩ ra biện pháp đầu tiên cũng là Kì Sơn, hắn đã đáp ứng tới khách sạn Tuệ Nguyên. Nhậm Văn Bân cũng cảm thấy ái ngại, lặp lại rằng vào mùng một tháng năm nhất định sẽ tới khách sạn Tuệ Nguyên uống chén rượu mừng.
Kiều Mộng Viện tuy rằng không tới Đông Giang uống rượu mừng, nhưng cô ta cũng đưa quà tới, tặng cho Triệu Tĩnh một đôi vòng tay bằng phỉ thúy, Thường Hải Thiên thì bận công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu nên cũng không tới, có điều hắn cũng gửi quà.
Ngày ba mươi tháng tư, Trương Dương và Cao Liêm Minh cùng nhau ngồi xe tới Đông Giang, phụ trách lái xe là Chu Sơn Hổ, hắn lần này tới Đông Giang cũng là để gặp bạn gái Lưu Hi Đình.
Trên đường, di động của Trương đại quan nhân không ngừng đổ chuông, đa số đều là điện thoại chúc mừng Triệu Tĩnh, rất nhiều người đều là vừa mới nhận được tin tức, trong đó cũng có người là vì giao tình mà gọi, cũng có người muốn muốn thông qua cơ hội lần này để kéo gần quan hệ với Trương Dương, quy mô tiệc rượu của Trương đại quan nhân cũng giống như lăn cầu tuyết mà không ngừng tăng lên, chờ hắn đến Đông Giang thì tính toán sơ sơ chỉ sợ cũng cần ba mươi bàn.
Cao Liêm Minh đang giúp Trương Dương ra số bàn rượu mới nhất: Bí thư Trương, lần này phát tài rồi, ba mươi bàn, không biết thu được bao nhiêu tiền mừng.
Trương Dương trừng mắt lườm hắn một cái: Anh không nói thì không ai bảo anh điếc đâu.
Cao Liêm Minh cười: Tôi nói trước nhé, tôi không có tiền, toàn dựa vào chút tiền lương đáng thương để sống, cha mẹ tôi cũng đều tới uống rượu mừng, tặng phong bì cho Đinh gia rồi, tôi không cần thiết phải tặng nữa đúng không?
Trương Dương tức giận nói: Tùy anh, có điều sáng mai anh tốt nhất đến Tuệ Nguyên sớm vào, còn nhờ anh giúp ghi tên.
Cao Liêm Minh nói: Không thành vấn đề, tôi sẽ tới sớm. Hắn xuống xe ở việc gia thuộc tỉnh ủy, Trương Dương và Chu Sơn Hổ tới thẳng khách sạn Tuệ Nguyên, bởi vì quyết định tổ chức tiệc rượu ở đây, cho nên Trương Dương đã thương lượng một chút với người nhà, dứt khoát bảo Triệu Tĩnh phát giá từ đây, Kì Sơn cũng đã đặc biệt chuẩn bị một căn biệt thự.
Biệt thự ở ven hồ, dọc theo ven hồ đều treo đèn đỏ, mặt cỏ cũng đã được dựng mười cái lều la mã, đây là đặc biệt chuẩn bị cho khách quý, có một số khách quý không muốn bị người ta chú ý, đến lúc đó có thể buông lều La Mã, cung cấp một không gian tương đối tư mật, Kì Sơn cân nhắc vô cùng chu đáo.
Ô tô dừng lại trước biệt thự, Trương Dương nhìn thấy nhị ca Triệu Lập Quân ra đón, Trương Dương mở cửa xe nhảy xuống, cười nói: Nhị ca!
Triệu Lập Vũ tiến lên rất thân thiết ôm vai Trương Dương: Cậu ba, tôi còn tưởng cậu tới từ ngày hôm qua.
Trương Dương nói: Công tác bận quá, thật sự không thể phân thân được, an bài xong việc thì trời chưa sáng đã chạy tới đây ngay. Hắn nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ.
Triệu Lập Vũ nhiệt tình chào Chu Sơn Hổ một tiếng, bọn họ cùng nhau đi vào tr biệt thự, trong biệt thự cũng bố trí rất rực rỡ, bất kể Trương Dương có thừa nhận hay không thì Kì Sơn cũng vô cùng tận tcũng trong chuyện này, hơn nữa Trương Dương trong chuyện này còn thiếu hắn một cái nhân tình.
Đại ca Triệu Lập Quân của Trương Dương và vợ Du Mĩ Liên cũng tới, Trương Dương chào hỏi họ, Trương Dương không có hào cảm với bà chị dâu này, Du Mĩ Liên thì rất vô duyên, hét to: Bí thư thị ủy của Nhà chúng ta về rồi, chú ba, tôi đang nghĩ tới cậu đây, cậu làm bí thư thị ủy rồi, có thể giúp tôi an bài công việc cho tôi và anh trai cậu không?
Triệu Lập Quân nghe thấy đến lão bà chưa gì đã sồn sồn lên thì không khỏi có chút xấu hổ.
Phía sau vang lên giọng nói của Triệu Thiết Sinh: Người nhà vừa gặp mặt, đừng có lắm lời?
Du Mĩ Liên bị bố vợ nói cho, đỏ mặt cúi đầu, cô ta cũng không phải là sợ Triệu Thiết Sinh, cô ta sợ Trương Dương, trước đây chú em chồng này từng không chút khách khí cho cô ta một cái tát, đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ như in, ở Triệu gia, người có địa vị cao nhất chính là anh con riêng này.
Giọng nói của Từ Lập Hoa cũng vang lên: Thằng ba về rồi à, mẹ làm thức ăn rồi đấy, Mỹ Liên mau tới giúp mẹ.
Vợ chưa cưới Thiệu Vĩnh Hồng của Triệu Lập Vũ bưng đồ ăn từ bếp ra, trang bị trong biệt thự rất đầy đủ, có thể tự nấu cơm, vốn Kì Sơn đã an bài để người mang đồ ăn tới, nhưng Từ Lập Hoa kiên trì muốn tự làm, bà ta biết con trai chỉ thích ăn đồ mà mình làm.
Trương Dương thân thiết gọi một tiếng ba mẹ, hắn và Chu Sơn Hổ cùng nhau đi rửa tay, sau khi mọi người ngồi xuống, Trương Dương phát hiện Triệu Tĩnh không ở đây, có chút kinh ngạc nói: Tiểu Tĩnh đâu?
Thiệu Vĩnh Hồng nói: Đang sửa áo cưới, phần eo có chút không vừa.
Trương Dương gật đầu, hắn gọi vọng vào bếp: Mẹ! ra ăn cơm đi, đừng làm nữa.
Giọng nói của Từ Lập Hoa từ trong phòng bếp truyền đến: Mấy người cứ ăn uống trước đi, mẹ làm thêm vài món nữa rồi ra!
Triệu Lập Vũ đi mở rượu, Chu Sơn Hổ giành mở, hắn rót cho tất cả mọi người, còn mình thì không uống, Trương Dương nói: Cậu cũng uống đi, chiều cho cậu nghỉ đi chơi với Hy Đình.
Chu Sơn Hổ mỉm cười rất chất phác.
Trương Dương cầm chén rượu lên nói: Cha, con kính cha!
Triệu Thiết Sinh được Trương Dương gọi là cha, trong lòng rất ấm áp dễ chịu, y biết với thái độ đối đãi trước đây của mình với Trương Dương, người ta hiện tại không để ý tới mình cũng là đáng, nhưng người ta chẳng những không ghi hận mình, hiện tại ngược lại còn lấy ơn báo oán, Trương Dương là vì gì chứ? Còn không phải là vì muốn y đối đãi tới Từ Lập Hoa ư, Triệu Thiết Sinh mấy năm nay đã thay đổi rất nhiều, y nhấp môi nói: Nào, chúng ta làm một ly.
Mấy người nhà uống cạn chén này, Triệu Thiết Sinh nói: Thằng ba, lần này lo liệu hôn lễ của tiểu Tĩnh xài hết bao nhiêu tiền?
Du Mĩ Liên bưng đồ ăn đi tới, vừa hay nghe thấy câu này, cô ta chen miệng vào: Đúng vậy rượu là rượu ngũ lương, thuốc là thuốc Trung Hoa, tiệc rượu đặt ở khách sạn năm sao năm sao, điều đáng tiếc duy nhất là ngoài trời.
Triệu Thiết Sinh nhíu mày, Triệu Lập Quân không nhịn được mắng: Cô thì biết cái gì, cô xem phim Mỹ chưa, kết hôn giờ đang thịnh làm ở bãi cỏ, cấp bậc này người bình thường không được hưởng thụ đâu.
Triệu Lập Vũ nói: Anh tôi nói đúng đây. Đây là trào lưu mới. Chị quê mùa quá.
Du Mĩ Liên bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh Triệu Lập Quân, Triệu Thiết Sinh khó chịu nói: Mỹ Liên, đi xem xem mẹ con xong chưa. Ý tứ rất rõ ràng, mẹ chồng cô còn chưa ngồi, ai cho cô ngồi?
Du Mĩ Liên ngượng ngùng đứng dậy, vừa hay lúc này Từ Lập Hoa và Thiệu Vĩnh Hồng đều bưng đồ ăn đi tới, Trương Dương đứng dậy bảo mẹ ngồi bên cạnh mình.
Từ Lập Hoa gọi Du Mĩ Liên ngồi xuống, trải qua mấy lần bị mắng, sắc mặt của Du Mĩ Liên đã rất khó coi.
Sau Vài chén rượu. Triệu Thiết Sinh nói: Thằng ba, cha mẹ con đã thương lượng rồi, tiền tiệc rượu chúng ta sẽ lo.
Trương Dương cười nói: Cha, mẹ. Hai người đừng khách khí với con, tiểu Tĩnh là con gái hai người, nhưng nó cũng là em gái con, nó xuất giá, người làm anh trai như con tổ chức cho nó mấy bàn rượu thì tính là gì, hơn nữa, người được mời đến đa số đều là bằng hữu và đồng sự của con, con sao có thể bắt hai người chi tiền được.
Du Mĩ Liên giả bộ rất giống: Đúng đấy, con thấy cậu ba căn bản sẽ không để ý tới chỗ tiền này đâu, chỉ cần là người tới, ai mà không tặng lễ hơn hai trăm đồng, ba mươi bàn, dù thế nào cũng phải có hơn mười vạn tiền biếu.
Triệu Lập Quân nhìn ra vẻ mặt người nhà đột nhiên trở nên khinh bỉ, hắn có chút xấu hổ ho khan một tiếng, nhắc nhở lão bà đừng nói thêm gì đi nữa.
Nhưng Du Mĩ Liên lại là hạng vô duyên, cô ta nói rất hưng trí: Cậu ba là bí thư thị ủy, ông chủ muốn nịnh bợ cậu ấy nhiều lắm, chỉ cần cậu ba nhắc một cái, người tranh trả tiền xếp thành hàng.
Triệu Thiết Sinh tức giận đến nỗi cầm cốc lên đập mạnh lên bàn, Từ Lập Hoa cũng xoay đầu sang một bên. Đứa con dâu Này thật sự là khiến bọn họ đau đầu.
Trương Dương rất hiểu Du Mĩ Liên, tất nhiên không thèm chấp nhặt với cô ta, hắn cười nói: Chị dâu, chị đừng nói như vậy, công là công mà tư là tư. Tôi nếu thực sự làm như vậy thì cách ngày bị bắn không còn xa nữa.
Du Mĩ Liên nói: Loại chuyện này tôi thấy nhiều rồi. Đừng nói là người làm lớn như vậy, cậu bảy của tôi chỉ là phó trưởng xã, khuê nữ nhà ông ta lấy chồng, bày hơn bảy mươi bàn, tiền biếu cũng thu tới mấy vạn.
Triệu Lập Quân nói: Em đừng nói linh tinh!
Du Mĩ Liên nói: Em sao lại nói linh tinh? Hiện tại người làm quan có mấy ai không thu lễ?
Triệu Thiết Sinh nói: Lập Quân, mày là đồ vô dụng!
Triệu Lập Quân ngạc nhiên nói: Cha, chao sao lại mắng con?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.