Chương 1107: Bắn nhanh lên(1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Kim Vĩnh Lượng thấy sức lực của Trương Dương kinh người, bèn chọn cho hắn một chiếc cung kép với chất liệu chủ yếu là trúc, đây là một chiếc cung rất dài, uy lực lớn, bắn được xa, yêu cầu rất cao về sức lực của xạ thủ, mũi tên đi cùng với nó cũng là được đặc chế, nặng gấp đôi so với những cây cung bình thường khác.
Kim Vĩnh Lượng nói: “Chiếc cung này được nhập khảu từ Nhật Bản, từ lúc mở trường săn đến bây giờ đều chưa có ai chọn.” Trương Dương thử kéo chiếc cung, biểu thị sự hài lòng với độ mạnh mẽ của nó.
Phùng Cảnh Lượng cũng đến thử, gã chỉ kéo đến một nửa, đã không thở được ra hơi rồi, giờ mới biết rằng sực lực của Trương Dương không phải là thứ gã có thể so bì.
Mỗi người đều chọn cho mình vũ khí mình ưng ý, Kim Vĩnh Lượng nói: “Trường săn phân thành ba khu vực nhỏ, bên ngoài là những động vật nhỏ như thỏ, gà, ở giữa là những động vật lớn, có rất nhiều nai hoa, khu trung tâm không mở cửa.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Còn con nào lớn hơn chút không?”
Kim Vĩnh Lượng nói: “Có sói, có điều phải dùng súng săn kìa…”
Từ Kiến Cơ nói: “Thế thì đi săn sói đi! Không dùng súng săn, mà dùng cung tên!” Lúc này mọi người đều coi mình là hiệp khách cả.
Kim Vĩnh Lượng nói: “Vậy thì phải có người của chúng tôi đi cùng, mặc dù sói là sói được nuôi, nhưng dù sao thì chúng vẫn có dã tính.”
Mặc dù Trương Dương cảm thấy hơi mạo hiểm, nhưng thấy họ hứng khởi như vậy, dù sao hắn cũng không thể nào phá hoại hứng thú của người ta, bèn khuyên họ đừng đi săn sói vội, mà phải luyện một chút đã.
Sau khi họ chọn vũ khí xong, liền đi cùng huấn luyện viên đến trường săn, những người khách đến đây đều là đã tiếp xúc với vũ khí, nhưng đa số đều không quen với việc bắn cung, rất nhiều người thậm chí còn chưa động đến bao giờ, huấn luyện viên thị phạm cho họ trước một lần, sau đó bảo Từ Kiến Cơ làm trước, động tác của Từ Kiến Cơ khá chuẩn, nhưng bắn đến năm tên, chẳng có mũi tên nào trúng vào bia cả. Chu Hưng Quốc khá hơn gã một chút, bắn ra năm tên, thì có bốn tên trúng vào bia, trong đó hai tên trúng vào giữa bia.
Tiết Vĩ Đồng chọn chiếc nỏ máy, vì có hệ thống ngắm bắn hiện đại, nên vũ khí này không khó bằng cung tên. Cô bắn ra năm mũi tên, tiến bộ hơn so với Chu Hưng Quốc, có ba mũi tên trúng vào tâm bia.
Huấn luyện viên nhắc nhở Tiết Vĩ Đồng, khoảng cách bắn của nỏ phải ngắn hơn cung tên, ưu thế là ở tốc độ bắn nhanh, ngắm chuẩn.
Trương Dương cầm chiếc cung kép dài đó, không có ý định bắn thử, khi mọi người yêu cầu nhiều lần, hắn mới miễn cưỡng lấy ra một mũi tên, đứng ở trước tháp, ngắm chuẩn vào chiếc bia, bỏ tay phải ra, cung tên bắn nhanh như sao băng về phía trước, vì chiếc cung này có sức rất lớn, vì vậy tốc độ bắn của mũi tên nhanh hơn gấp nhiều lần so với những loại cung tên khác, sau khi mũi tên rời khỏi dây cung, gần như lao thẳng về phía trước, đầu nhọn phát ra tiếng ù ù.
Tất cả mọi người đều cảm thấy uy lực của mũi tên này rất lớn, gần như không có thời gian suy nghĩ xem tốc độ của nó là bao nhiêu nữa, mũi tên đã cắm phập vào tâm bia, đầu nhọn của mũi tên xuyên qua bia, đâm thẳng ra đằng sau tạo thành môt jloox.
Phùng Cảnh Lượng nhìn thấy cảnh đó không ngớt lời khen, rồi lại nhìn bên cạnh, những người khác cũng đang tấm tắc như mình.
Huấn luyện viên chớp chớp mắt liên tục, dường như không tin được những gì mình nhìn thấy nữa, nếu nói rằng mũi tên cắm đúng vào tâm bia có thể là may mắn, nhưng sức lực đó thì không thể nào điều trùng hợp được, một mũi tên xuyên qua cả tâm, cần một độ chuẩn xác và sức lực rất lớn, ít nhất là gã không thể nào làm được.
Trương đại quan cười hà hà nói: “Trùng hợp, trùng hợp thôi!” Tiết Vĩ Đồng vỗ vỗ vai hắn rồi nói: “Khiêm nhường, làm người phải khiêm nhường.”
Một hàng người dưới sự dẫn dắt của hai người khác cưỡi ngựa đi vào khu săn bắn, vì cuộc săn ngày hôm nay, Trương Dương đã nói trước với Viên Ba, bao trọn trường săn Bát Kỳ này, không tiếp bất kì khách nào khác.
Vừa bước vào thảm cỏ xanh rì, Tiết Vĩ Đồng đã cảm thấy hưng phấn hẳn lên, đến đây có cảm giác như muốn rong ruổi ngựa đi khắp thiên hạ vậy, cô thúc con ngựa Mông Cổ chạy về phía tước, một người hướng dẫn đi theo phía sau.
Từ Kiến Cơ và Phùng Cảnh Lượng cũng hò reo thúc ngựa.
Chu Hưng Quốc và Trương Dương chậm chạp rớt lại phía sau, gã cười nói: “Đúng là món mới mẻ, dùng cung để săn, dường như được quay lại thời cổ đại vậy.”
Đáng tiếc quá trình săn của họ không hề thuận lợi, chạy ở ngoài hơn nửa tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy một con thỏ, Tiết Vĩ Đồng giương nỏ lên, nhắm thẳng vào con thỏ bóp cò mấy lần, vì sao phải bóp cò liên tục, vì cô không chắc chắn, đừng tưởng vừa rồi có ba mũi tên trúng vào tâm bia, nhưng giờ đây là đang cưỡi trên lưng ngựa, làm sao bắn dễ dàng như vậy được? Sau khi một hàng cung tên đã được bắn ra, con ngựa đó chẳng hề tổn hại gì, chạy băng băng vào bụi cỏ.
Từ Kiến Cơ giương cung tên, gã xuống hẳn ngựa, đứng ở đó ngắm chuẩn, tay ổn định hơn một chút, nhưng đến khi gã chuẩn bị xong xuôi, thì con thỏ đó đã trốn hẳ vào lùm cỏ không thấy đâu nữa rồi.
Chu Hưng Quốc cười: “Mọi người thật sự coi mình là anh hùng xạ điêu rồi đấy à?”
Trương Dương chỉ lên trên trời rồi nói: “Đại điêu thì không có, nhưng đại nhạn thì không ít đâu, Kiến Cơ, anh bắn lên trời đi!”
Mỗi năm vào dịp thu sang là lúc Nhạn bay từ nam về bắc, trên trời thỉnh thoảng lại có một đám nhạn bay qua, Từ Kiến Cơ ngước đầu nhìn lên bầu trời, đàn nhạn bay quá cao, chỉ dựa vào chiếc cung tên trong tay gã, có lẽ chẳng thể chạm được vào lông nhạn. Từ Kiến Cơ cũng biết tự lượng sức mình, gã lắc lắc đầu: “Cao quá!”
Tiết Vĩ Đồng không đuổi kịp đám thỏ, lại nhảy xuống từ lưng ngựa: “Này! Thế này là thế nào chứ? Săn bắn là hoạt động tập thể, cần phải mọi người phối hợp cùng hành động, Trương Dương, Chu lão đại, hai người các anh tiêu cực quá, cứ thế này, thì chúng ta không bắt được con gì, chẳng phải đói rồi sao?’ Cô nói xong, liền phát hiện ra mấy người đều nhìn lên trên bầu trời, Tiết Vĩ Đồng nói: “Thiên nga à?”
Phùng Cảnh Lượng nói: “Toàn là chim nhạn thôi.” Nói xong ngay lập tức gã ý thức được mình đã lắm lời, Tiết Vĩ Đồng đang chửi khéo gã là một con cóc.
Cóc muốn ăn thịt thiên nga, họ đương nhiên không phải là có, có điều họ cũng rất muốn ăn thịt chim nhạn, Chu Hưng Quốc kéo mũi tên, thử bắn ra một mũi, sức lực của gã rõ ràng không đủ, mũi tên vẫy chưa bay đến độ cao của đàn nhạn, sức lực đã dùng cạn rồi, nó liền rơi xuống đất.
Tiết Vĩ Đồng lên nỏ, cũng bắn lên trời, cự ly bắn của nỏ còn gần hơn, cô rõ ràng là đang lãng phí đạn dược. Nhìn đám nhạn bay ngày càng xa, Tiết Vĩ Đồng lo: “Bắn đi! Trương Dương! Anh bắn đi chứ!”
Trương đại quan thấy Tiết Vĩ Đồng nói vậy, đột nhiên nghĩ sang chuyện khác, gặp phải ánh mắt của Phùng Cảnh Lượng, phát hiện tên này cũng mặt đầy ý xấu xa: “Trương Dương, Tiết gia bảo anh ‘bắn’ nhanh lên kìa!” (Chữ “Xạ” trong tiếng Trung có nghĩa là bắn, nhưng cũng dùng với một nghĩa lóng là xuất tinh)
Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ cũng nói: “Trương Dương, anh bắn nhanh lên!” Thái độ mỗi người đều kỳ lạ.
Trương đại quan đương nhiên hiểu rằng đám người này đang trêu chọc, nhưng Tiết Vĩ Đồng lại không nhận ra: “Trương Dương, anh bắn nhanh lên, tôi đợi lâu quá rồi!”
Trương đại quan thật sự không chịu nổi nữa, nếu cứ thế này, thì có lẽ sẽ cười bể bụng mất, hắn cưỡi ngựa đi lên đằng trước, đằng sau vang lên tiếng cười của Chu Hưng Quốc và mấy người nữa, Tiết Vĩ Đồng khó chịu lườm bọn họ: “Cười gì mà cười? Các anh đúng là vô dụng, có bắn bao nhiêu cũng là lãng phí cả thôi, Trương Dương, trông cậy hết vào anh đấy, bắn nhanh lên!”
Trương đại quan rút ra một mũi tên, vừa cưỡi ngựa, vừa nhắm thẳng lên trời, nhưng nghe thấy đằng sau vang lên tiếng giục của Tiết Vĩ Đồng: “Trương Dương, anh bắn nhanh lên!” Trương đại quan liền phì cười một tiếng, mũi tên này bắn không trúng vào đâu cả.
Tiết Vĩ Đồng cưỡi ngựa đuổi theo: “Không bắn trúng, Trương Dương, anh nhắm chuẩn vào rồi bắn lại đi!”
Phùng Cảnh Lượng ở phía sau buồn cười đến độ rớt từ trên lưng ngựa xuống.
Chu Hưng Quốc cũng cười, chỉ vào Phùng Cảnh Lượng mắng: “Mẹ kiếp, đúng là chẳng ra sao cả, cười cái gì mà cười? Có gì mà đáng cười chứ?”
Từ Kiến Cơ nói: “Trương Dương, anh bắn nhanh lên, anh bắn nhanh lên đi chứ!” Cũng chỉ khi Tiết Vĩ Đồng đi xa rồi gã mới dám nói vậy, lời này nếu như để Tiết Vĩ Đồng nghe thấy, nhất định sẽ không tha cho gã.
Chu Hưng Quốc cười đến độ không dựng thẳng được lưng, mắng: “Các anh đúng là chẳng tốt đẹp gì, Tiết gia của chúng ta đơn thuần, người ta không nghĩ nhiều như vậy, không ai được cười cả, để xem Trương Dương bắn thế nào.” Nói đến đây, gã cũng cười ha ha.
Trương đại quan lại rút ra một mũi tên, ở mũi tên thứ hai này, hắn muốn thể hiện cung pháp của mình, cưỡi trên lưng ngựa, quay đầu lại, cung như vầng trăng, nhắm chuẩn vào đàn nhạn trên trời, mũi tên như sao băng, đầu nhọn tạo thành một vệt sáng trên trời.
Tiếng cười của tất cả mọi người đều tắt ngấm, ánh mắt nhìn lên nền trời, thấy đàn nhạn trở nên hỗn loạn, sau đó một con nhạn lớn từ trong không trung rơi xuống đất, mũi tên đâm xuyên qua bia vừa rồi của Trương Dương không làm họ chấn động như lúc này, cần phải biết đàn nhạn đang chuyển động, còn Trương Dương lại cưỡi trên lưng ngựa, bắn mục tiêu di động trong lúc mình đang chuyển động, khó hơn rất nhiều so với việc bắn mục tiêu cố định, nhưng Trương Dương vẫn bắn trúng mục tiêu.
Kim Vĩnh Lượng nói: “Chiếc cung này được nhập khảu từ Nhật Bản, từ lúc mở trường săn đến bây giờ đều chưa có ai chọn.” Trương Dương thử kéo chiếc cung, biểu thị sự hài lòng với độ mạnh mẽ của nó.
Phùng Cảnh Lượng cũng đến thử, gã chỉ kéo đến một nửa, đã không thở được ra hơi rồi, giờ mới biết rằng sực lực của Trương Dương không phải là thứ gã có thể so bì.
Mỗi người đều chọn cho mình vũ khí mình ưng ý, Kim Vĩnh Lượng nói: “Trường săn phân thành ba khu vực nhỏ, bên ngoài là những động vật nhỏ như thỏ, gà, ở giữa là những động vật lớn, có rất nhiều nai hoa, khu trung tâm không mở cửa.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Còn con nào lớn hơn chút không?”
Kim Vĩnh Lượng nói: “Có sói, có điều phải dùng súng săn kìa…”
Từ Kiến Cơ nói: “Thế thì đi săn sói đi! Không dùng súng săn, mà dùng cung tên!” Lúc này mọi người đều coi mình là hiệp khách cả.
Kim Vĩnh Lượng nói: “Vậy thì phải có người của chúng tôi đi cùng, mặc dù sói là sói được nuôi, nhưng dù sao thì chúng vẫn có dã tính.”
Mặc dù Trương Dương cảm thấy hơi mạo hiểm, nhưng thấy họ hứng khởi như vậy, dù sao hắn cũng không thể nào phá hoại hứng thú của người ta, bèn khuyên họ đừng đi săn sói vội, mà phải luyện một chút đã.
Sau khi họ chọn vũ khí xong, liền đi cùng huấn luyện viên đến trường săn, những người khách đến đây đều là đã tiếp xúc với vũ khí, nhưng đa số đều không quen với việc bắn cung, rất nhiều người thậm chí còn chưa động đến bao giờ, huấn luyện viên thị phạm cho họ trước một lần, sau đó bảo Từ Kiến Cơ làm trước, động tác của Từ Kiến Cơ khá chuẩn, nhưng bắn đến năm tên, chẳng có mũi tên nào trúng vào bia cả. Chu Hưng Quốc khá hơn gã một chút, bắn ra năm tên, thì có bốn tên trúng vào bia, trong đó hai tên trúng vào giữa bia.
Tiết Vĩ Đồng chọn chiếc nỏ máy, vì có hệ thống ngắm bắn hiện đại, nên vũ khí này không khó bằng cung tên. Cô bắn ra năm mũi tên, tiến bộ hơn so với Chu Hưng Quốc, có ba mũi tên trúng vào tâm bia.
Huấn luyện viên nhắc nhở Tiết Vĩ Đồng, khoảng cách bắn của nỏ phải ngắn hơn cung tên, ưu thế là ở tốc độ bắn nhanh, ngắm chuẩn.
Trương Dương cầm chiếc cung kép dài đó, không có ý định bắn thử, khi mọi người yêu cầu nhiều lần, hắn mới miễn cưỡng lấy ra một mũi tên, đứng ở trước tháp, ngắm chuẩn vào chiếc bia, bỏ tay phải ra, cung tên bắn nhanh như sao băng về phía trước, vì chiếc cung này có sức rất lớn, vì vậy tốc độ bắn của mũi tên nhanh hơn gấp nhiều lần so với những loại cung tên khác, sau khi mũi tên rời khỏi dây cung, gần như lao thẳng về phía trước, đầu nhọn phát ra tiếng ù ù.
Tất cả mọi người đều cảm thấy uy lực của mũi tên này rất lớn, gần như không có thời gian suy nghĩ xem tốc độ của nó là bao nhiêu nữa, mũi tên đã cắm phập vào tâm bia, đầu nhọn của mũi tên xuyên qua bia, đâm thẳng ra đằng sau tạo thành môt jloox.
Phùng Cảnh Lượng nhìn thấy cảnh đó không ngớt lời khen, rồi lại nhìn bên cạnh, những người khác cũng đang tấm tắc như mình.
Huấn luyện viên chớp chớp mắt liên tục, dường như không tin được những gì mình nhìn thấy nữa, nếu nói rằng mũi tên cắm đúng vào tâm bia có thể là may mắn, nhưng sức lực đó thì không thể nào điều trùng hợp được, một mũi tên xuyên qua cả tâm, cần một độ chuẩn xác và sức lực rất lớn, ít nhất là gã không thể nào làm được.
Trương đại quan cười hà hà nói: “Trùng hợp, trùng hợp thôi!” Tiết Vĩ Đồng vỗ vỗ vai hắn rồi nói: “Khiêm nhường, làm người phải khiêm nhường.”
Một hàng người dưới sự dẫn dắt của hai người khác cưỡi ngựa đi vào khu săn bắn, vì cuộc săn ngày hôm nay, Trương Dương đã nói trước với Viên Ba, bao trọn trường săn Bát Kỳ này, không tiếp bất kì khách nào khác.
Vừa bước vào thảm cỏ xanh rì, Tiết Vĩ Đồng đã cảm thấy hưng phấn hẳn lên, đến đây có cảm giác như muốn rong ruổi ngựa đi khắp thiên hạ vậy, cô thúc con ngựa Mông Cổ chạy về phía tước, một người hướng dẫn đi theo phía sau.
Từ Kiến Cơ và Phùng Cảnh Lượng cũng hò reo thúc ngựa.
Chu Hưng Quốc và Trương Dương chậm chạp rớt lại phía sau, gã cười nói: “Đúng là món mới mẻ, dùng cung để săn, dường như được quay lại thời cổ đại vậy.”
Đáng tiếc quá trình săn của họ không hề thuận lợi, chạy ở ngoài hơn nửa tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy một con thỏ, Tiết Vĩ Đồng giương nỏ lên, nhắm thẳng vào con thỏ bóp cò mấy lần, vì sao phải bóp cò liên tục, vì cô không chắc chắn, đừng tưởng vừa rồi có ba mũi tên trúng vào tâm bia, nhưng giờ đây là đang cưỡi trên lưng ngựa, làm sao bắn dễ dàng như vậy được? Sau khi một hàng cung tên đã được bắn ra, con ngựa đó chẳng hề tổn hại gì, chạy băng băng vào bụi cỏ.
Từ Kiến Cơ giương cung tên, gã xuống hẳn ngựa, đứng ở đó ngắm chuẩn, tay ổn định hơn một chút, nhưng đến khi gã chuẩn bị xong xuôi, thì con thỏ đó đã trốn hẳ vào lùm cỏ không thấy đâu nữa rồi.
Chu Hưng Quốc cười: “Mọi người thật sự coi mình là anh hùng xạ điêu rồi đấy à?”
Trương Dương chỉ lên trên trời rồi nói: “Đại điêu thì không có, nhưng đại nhạn thì không ít đâu, Kiến Cơ, anh bắn lên trời đi!”
Mỗi năm vào dịp thu sang là lúc Nhạn bay từ nam về bắc, trên trời thỉnh thoảng lại có một đám nhạn bay qua, Từ Kiến Cơ ngước đầu nhìn lên bầu trời, đàn nhạn bay quá cao, chỉ dựa vào chiếc cung tên trong tay gã, có lẽ chẳng thể chạm được vào lông nhạn. Từ Kiến Cơ cũng biết tự lượng sức mình, gã lắc lắc đầu: “Cao quá!”
Tiết Vĩ Đồng không đuổi kịp đám thỏ, lại nhảy xuống từ lưng ngựa: “Này! Thế này là thế nào chứ? Săn bắn là hoạt động tập thể, cần phải mọi người phối hợp cùng hành động, Trương Dương, Chu lão đại, hai người các anh tiêu cực quá, cứ thế này, thì chúng ta không bắt được con gì, chẳng phải đói rồi sao?’ Cô nói xong, liền phát hiện ra mấy người đều nhìn lên trên bầu trời, Tiết Vĩ Đồng nói: “Thiên nga à?”
Phùng Cảnh Lượng nói: “Toàn là chim nhạn thôi.” Nói xong ngay lập tức gã ý thức được mình đã lắm lời, Tiết Vĩ Đồng đang chửi khéo gã là một con cóc.
Cóc muốn ăn thịt thiên nga, họ đương nhiên không phải là có, có điều họ cũng rất muốn ăn thịt chim nhạn, Chu Hưng Quốc kéo mũi tên, thử bắn ra một mũi, sức lực của gã rõ ràng không đủ, mũi tên vẫy chưa bay đến độ cao của đàn nhạn, sức lực đã dùng cạn rồi, nó liền rơi xuống đất.
Tiết Vĩ Đồng lên nỏ, cũng bắn lên trời, cự ly bắn của nỏ còn gần hơn, cô rõ ràng là đang lãng phí đạn dược. Nhìn đám nhạn bay ngày càng xa, Tiết Vĩ Đồng lo: “Bắn đi! Trương Dương! Anh bắn đi chứ!”
Trương đại quan thấy Tiết Vĩ Đồng nói vậy, đột nhiên nghĩ sang chuyện khác, gặp phải ánh mắt của Phùng Cảnh Lượng, phát hiện tên này cũng mặt đầy ý xấu xa: “Trương Dương, Tiết gia bảo anh ‘bắn’ nhanh lên kìa!” (Chữ “Xạ” trong tiếng Trung có nghĩa là bắn, nhưng cũng dùng với một nghĩa lóng là xuất tinh)
Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ cũng nói: “Trương Dương, anh bắn nhanh lên!” Thái độ mỗi người đều kỳ lạ.
Trương đại quan đương nhiên hiểu rằng đám người này đang trêu chọc, nhưng Tiết Vĩ Đồng lại không nhận ra: “Trương Dương, anh bắn nhanh lên, tôi đợi lâu quá rồi!”
Trương đại quan thật sự không chịu nổi nữa, nếu cứ thế này, thì có lẽ sẽ cười bể bụng mất, hắn cưỡi ngựa đi lên đằng trước, đằng sau vang lên tiếng cười của Chu Hưng Quốc và mấy người nữa, Tiết Vĩ Đồng khó chịu lườm bọn họ: “Cười gì mà cười? Các anh đúng là vô dụng, có bắn bao nhiêu cũng là lãng phí cả thôi, Trương Dương, trông cậy hết vào anh đấy, bắn nhanh lên!”
Trương đại quan rút ra một mũi tên, vừa cưỡi ngựa, vừa nhắm thẳng lên trời, nhưng nghe thấy đằng sau vang lên tiếng giục của Tiết Vĩ Đồng: “Trương Dương, anh bắn nhanh lên!” Trương đại quan liền phì cười một tiếng, mũi tên này bắn không trúng vào đâu cả.
Tiết Vĩ Đồng cưỡi ngựa đuổi theo: “Không bắn trúng, Trương Dương, anh nhắm chuẩn vào rồi bắn lại đi!”
Phùng Cảnh Lượng ở phía sau buồn cười đến độ rớt từ trên lưng ngựa xuống.
Chu Hưng Quốc cũng cười, chỉ vào Phùng Cảnh Lượng mắng: “Mẹ kiếp, đúng là chẳng ra sao cả, cười cái gì mà cười? Có gì mà đáng cười chứ?”
Từ Kiến Cơ nói: “Trương Dương, anh bắn nhanh lên, anh bắn nhanh lên đi chứ!” Cũng chỉ khi Tiết Vĩ Đồng đi xa rồi gã mới dám nói vậy, lời này nếu như để Tiết Vĩ Đồng nghe thấy, nhất định sẽ không tha cho gã.
Chu Hưng Quốc cười đến độ không dựng thẳng được lưng, mắng: “Các anh đúng là chẳng tốt đẹp gì, Tiết gia của chúng ta đơn thuần, người ta không nghĩ nhiều như vậy, không ai được cười cả, để xem Trương Dương bắn thế nào.” Nói đến đây, gã cũng cười ha ha.
Trương đại quan lại rút ra một mũi tên, ở mũi tên thứ hai này, hắn muốn thể hiện cung pháp của mình, cưỡi trên lưng ngựa, quay đầu lại, cung như vầng trăng, nhắm chuẩn vào đàn nhạn trên trời, mũi tên như sao băng, đầu nhọn tạo thành một vệt sáng trên trời.
Tiếng cười của tất cả mọi người đều tắt ngấm, ánh mắt nhìn lên nền trời, thấy đàn nhạn trở nên hỗn loạn, sau đó một con nhạn lớn từ trong không trung rơi xuống đất, mũi tên đâm xuyên qua bia vừa rồi của Trương Dương không làm họ chấn động như lúc này, cần phải biết đàn nhạn đang chuyển động, còn Trương Dương lại cưỡi trên lưng ngựa, bắn mục tiêu di động trong lúc mình đang chuyển động, khó hơn rất nhiều so với việc bắn mục tiêu cố định, nhưng Trương Dương vẫn bắn trúng mục tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.