Y Đạo Quan Đồ

Chương 1652: Bắt đầu tính sổ (2)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Trương Dương nói: Cô thì biết cái gì? Chín quá hóa nẫu, thế là được rồi. Đang nói chuyện thì nhìn thấy Trần Cương lái xe vội vàng rời đi.

Trương Dương cũng quay đầu. Rời khỏi bãi đỗ xe dưới đất.

Tang Bối Bối tràn ngập trào phúng nói: Đám cán bộ Bắc Cảng các anh tất cả đều là lũ dâm dê!

Trương Dương nói: Trần Cương là lão sắc lang, tôi đang muốn tìm hắn gây phiền toái đây, không ngờ hắn chủ động chọc tới đầu tôi.

Tang Bối Bối phát hiện Trương Dương đang từ xa bám theo xe của Trần Cương, cô ta cười nói: Anh muốn theo dõi bọn họ?

Trương Dương không phủ nhận.

Tang Bối Bối nói: Không cần sát vậy đâu, tôi đã láp một máy truy tung trên người tên lưu manh kia rồi. Hắn trốn không thoát đâu.

Trương đại quan nhân có chút ngạc nhiên nhìn Tang Bối Bối: Nha đầu, đúng là nhân tài!

Anh họ. Tôi giúp anh xử lý chuyện này, anh cám tạ tôi thế nào?

Trương đại quan nhân nói: Chữ bát còn chưa phẩy đã đòi thù lao rồi, chúng ta xem xem có phát hiện được gì không đã!

Trần Khải nằm trên ghế phụ hơn nữa ngày mới cảm thấy đau đớn giảm bớt một chút, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: Em không tha cho cô ta đâu!

Trần Cương nói: Còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, tối nay nếu không phải vì mày thì sao lại phiền phức như vậy.

Trần Khải có chút ủy khuất nói: Em còn không phải là vì.. Đang nói thì nhìn thấy sắc mặt âm trầm của đại ca, câu tiếp theo không dám nói ra nữa.

Khi lái vào đường phân luồng, hắn cẩn thận nhìn nhìn về phía sau, xe Trương Dương không hề đi theo.

Trần Khải nói: Đại ca, anh yên tâm, chuyện này em sẽ không bỏ qua đâu.

Trần Cương nói: Tao thấy tốt nhất cứ bỏ đi, không cần chúng ta ra tay, tự có người đối phó hắn.

Sau khi đưa Trần Khải về nhà, Trần Cương không hề về nhà, chuyện đêm nay khiến y cảm thấy vô cùng buồn bực, trong lòng đầy lửa giận, muốn phát tiết, y cầm điện thoại lên bấm một dãy số quen thuộc, Trần Cương chỉ nói một câu: Tôi ở chỗ cũ chờ cô.

Chỗ cũ mà Trần Cương nói là Gia Thịnh uyển, y ở đây có một căn phòng ba gian, rất ít người biết nơi này, Trần Cương đỗ xe trong gara, theo thói quen nhìn xung quanh một chút, sau đó đi lên lầu.

vào trong phòng, Trần Cương cởi âu phục, cởi thắt lưng, ngồi trên sô pha, nhắm mắt lại nhắm mắt lại hồi tưởng những gì phát sinh vào buổi tối, trong lòng càng thấy căm tức hơn.



Hơn mười phút sau, y nghe thấy tiếng mở cửa, rồi tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên, Trần Cương nói khẽ: Đừng bật đèn!

Sau khi Cửa phòng đóng lại thì được khóa trái, Trần Cương nghe thấy một tiếng thở dài quen thuộc.

Trần Cương nói: Sao lâu như vậy mới đến?

Một giọng nữ u oán nói: Đã muộn thế này rồi anh mới nhớ tới tôi à?

Nữ nhân chậm rãi bước vào trong ánh trăng, khuôn mặt cô ta lờ mờ hiện ra, nữ nhân này chính là tiền chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Tân Hải Hồng Trường Thanh.

Trần Cương vẫy vẫy tay với cô ta, Hồng Trường Thanh đi tới bên cạnh y, ôn nhu nói: Muốn trước tiên ắm rửa một cái đã không?

Trần Cương không nói gì, bỗng nhiên y ôm lấy Hồng Trường Thanh, cực kỳ thô lỗ đè cô ta xuống ghế, tốc váy cô ta lên, không có bất kỳ điềm báo nào xâm nhập vào người cô ta. Hồng Trường Thanh hổn hển hét: Lão già, anh nhẹ chút...

Trần Cương hạ giọng nói: Cô không phải thích tôi dùng sức ư? Cô không phải thích tôi đối đãi hung bạo với cô ư? Nữ nhân các cô đều là ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng thích một kiểu. Tối nay Trần Cương rất điên cuồng.

Đùi trắng nõn của Hồng Trường Thanh quặp chặt lấy Trần Cương, dùng phương thức như vậy để làm chậm động tác của y, cô ta thở hồng hộc nói: Sao? Ai chọc tức anh à? Dùng tôi để phát tiết ư? Cô ta từ trong đáy lòng rất khinh bỉ nam nhân này, lần điều động này khiến cô ta triệt để thấy rõ được bộ mặt của Trần Cương, mình trả giá vì hắn nhiều như vậy, đến cuối cùng, hắn lại phân mình tới phòng tổng hợp cục khoa học kỹ thuật khu khai phá, một nha môn nước trong không hề có quyền lực, hơn nữa từ sau khi điều động, Trần Cương không còn tìm cô ta nữa.

Trần Cương không nói lời nào, máy móc hoạt động trên người Hồng Trường Thanh, y nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ đến Hồng Thi Kiều, cháu gái của Hồng Trường Thanh.

Hồng Trường Thanh nói: Tôi tới cục khoa học kỹ thuật đã được một đoạn thời gian rồi, anh thấy có phải có thể giúp tôi đổi nơi khác không?

Có lẽ là để trả thù những lời này của cô ta, Trần Cương hung hăng rướn lên, sau đó nói: Thi Kiều gần đây đang làm gì?

Hồng Trường Thanh cắn cắn môi, cảm thấy một loại vũ nhục.

Hai người không biết, khi bọn họ đang giao chiến kịch liệt, Trương đại quan nhân và Tang Bối Bối đang ở trên ban công dùng kính hông ngoại nhìn vào bên trong.

Tang Bối Bối căn bản không ngờ hai người này vừa vào đã diễn xuất trường hợp giao phong nóng bỏng này, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, cô ta không dám nhìn, Trương đại quan nhân thì lại xem rất vui vẻ. Hắn huých Tang Bối Bối, Tang Bối Bối giống như gặp rết né sang một bên, Trương Dương vươn năm ngón tay ra, ý là bảo cô ta đưa máy ảnh mimi, Tang Bối Bối tới Tân Hải đúng là rất tốt, có rất nhiều trang bị gián điệp công nghệ cao để dùng.

Tang Bối Bối đưa máy ảnh cho hắn.

Trương đại quan nhân ra hiệu cho cô ta, sau đó kéo cửa, đối với Trương đại quan nhân mà nói thì đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện loại này, có thể nói là ngựa quen đường cũ, ấn nút tạch tạch, ánh đèn lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt bởi vì hoảng sợ mà trở nên vặn vẹo của Trần Cương.

Trong đầu Trần Cương cũng bởi vì ánh đèn loang loáng mà trở nên trống rỗng, khi ý thức của Trần Cương dần dần trở lại trong cơ thể y, y muốn xông lên bất chấp tất cả cướp lại máy ảnh trong tay đối phương thì đối phương đã biến mất khỏi ban công rồi.



Trần Cương muốn đuổi theo, nhưng Hồng Trường Thanh bởi vì hoảng sợ mà ôm chặt lấy y, trong trí nhớ của Trần Cương, cô ta chưa bao giờ thắt chặt như vậy, ở sau lưng một luống khí lạnh xộc thẳng lên não, sau đó Trần Cương cảm thấy mình tinh phun ra như suối, cả người sụi lơ.

Không biết qua bao lâu, Trần Cương mới khôi phục lại chút sinh khí, y từ từ bò dậy từ trên người Hồng Trường Thanh, run run rẩy rẩy mặc quần áo, y nghe thấy tiếng khóc nức nở của Hồng Trường Thanh trong bóng đêm.'

Trần Cương châm một điếu thuốc, ngồi trong bóng tối lặng lẽ hút, một lát sau y cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gầm khẽ: Khóc cái gì?

Hồng Trường Thanh khóc thút thít nói: Rốt cuộc là ai?

Trần Cương không nói gì, bởi vì y căn bản là không nhìn rõ, đối phương từ đầu đến cuối đều ẩn thân trong bóng đêm, hơn nữa động tác của hắn rất nhanh, sau khi chụp xong cũng đi ngay. Trần Cương lúc này mới nhớ tới mình đang ở tầng bốn, rốt cuộc là hắn làm thế nào mà bò lên được?

Hồng Trường Thanh nói: Giờ thì xong rồi, vạn nhất bức ảnh đó được truyền ra, tôi làm sao mà sống được!

Trần Cương tức giận nói: Khóc khóc khóc!Cô diễn trò cho ai xem?

Hồng Trường Thanh sửng sốt, nuốt lệ nhìn Trần Cương: Anh có ý gì? Anh nói tôi diễn trò ư? Tôi diễn làm gì? Nhiều năm như vậy rồi, anh đã làm được gì cho tôi? Gọi thì đến đuổi thì đi à? Anh hiện tại không ngờ hoài nghi tôi, anh có phải là người không?

Trần Cương chỉ vào phía cửa lớn: Cút!

Hồng Trường Thanh cắn môi dùng sức lắc đầu, cô ta hôm nay xem như đã triệt để nhận rõ bộ mặt thật của Trần Cương, cô ta đứng lên đi ra cửa, tới trước cửa thì cô ta dừng chân, xoay người nói với Trần Cương: Anh nhớ kỹ cho tôi, trên đời này không đạo lý ăn bánh mà không trả tiền, nếu tôi xảy ra bất kỳ chuyện gì, anh cũng sẽ không được sống yên đâu, còn nữa, anh nhớ kỹ cho tôi, chuyện công tác anh không muốn giải quyết thì anh phải bồi thường cho tôi bằng cái khác! Tự anh nghĩ đi! Nói xong Hồng Trường Thanh đi.

Trần Cương tức giận đến nỗi cầm chén trà trên bàn lên ném mạnh vào tường, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: Kỹ nữ! Quả phụ vô tình, kỹ nữ vô nghĩa, hôm nay Trần Cương xem như đã nhận thức được sâu sắc ý nghĩa của những lời này.

Trương Dương và Tang Bối Bối trốn ở trong xe, nhìn Hồng Trường Thanh rời khỏi Gia thịnh uyển, Hồng Trường Thanh thỉnh thoảng che miệng, tựa hồ đang khóc.

Tang Bối Bối thở dài nói: Trương Dương à Trương Dương, anh dùng loại thủ đoạn này để đối phó với người khác thì có phải là quá ti bỉ không?

Trương đại quan nhân nói: Ai bảo hắn khi dễ em họ tôi?

Tang Bối Bối trừng mắt lườm hắn một cái: Tôi không cần loại anh họ như anh! Cô ta chỉ chỉ vào máy ảnh trong tay Trương Dương: Chuyện này anh định làm thế nào?

Trương Dương cười nói: Dưới tình huống lúc đó Trần Cương không thấy rõ là ai làm, có điều hắn khẳng định sẽ hoài nghi tôi.

Tang Bối Bối nói: Anh là muốn lợi dụng cơ hội lần này để chơi chết hắn, hay là giữ trong tay rồi dần dần dày vò? Tôi thấy anh khẳng định sẽ chọn cái sau.

Trương đại quan nhân tỏ vẻ tán thưởng với những lời này của Tang Bối Bối: Nha đầu, càng lúc càng hiểu tôi đấy, trong thường ủy Bắc Cảng, sẽ không có một ai nguyện ý lên tiếng giúp tôi, cô nói thằng chó Trần Cương này nếu đột nhiên đổi hưởng, đám thường ủy đó có phải sẽ trợn mắt lên mà nhìn tôi không?

Trần Cương cân nhắc mãi, chuyện này hắn không nói với bất kỳ ai, bao gồm cả em ruột y, tối hôm qua y chỉ chạm mặt với Trương Dương, Trần Cương nghĩ tới nghĩ lui, nếu nói có kẻ thù, như vậy Trương Dương không nghi ngờ gì nữa là kẻ thù lớn nhất trước mắt của y, trước đây y vẫn muốn trả thù Trương Dương, mà Trương Dương cũng làm không ít chuyện nhằm vào y, gần đây y nghe được phong thanh, Trương Dương tuyên bố muốn thay thế vị trí thường ủy của y, đương nhiên cái này chỉ là nghe nói, tính đáng tin cũng không lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook