Y Đạo Quan Đồ

Chương 844: Bất ngờ (1)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Người làm cha mẹ luôn nói con gái như vậy, nhưng thái độ đối với con gái thì lại khác, đều muốn con gái được gả vào nhà tử tế, cao môn đại hộ thì không sợ, tự hải hầu môn cũng không sợ, nhưng với con trai thì chỉ mong sao nó tìm được một người vợ hiền lương thục đức, ôn nhu khả ái, môn hộ của đối phương đừng quá cao mới tốt, nhưng Sở Yên Nhiên là con gái của tỉnh trưởng Bình Hải, lại là đương gia của tập đoàn tài chính nước Mỹ, nữ hài tử như vậy có thể ở an phận ở nhà giúp chồng dạy con ư? đám bạn gái bên cạnh Trương Dương, Từ Lập Hoa gặp không ít, nhưng người để lại ấn tượng tốt nhất cho bà ta chính là Hà Hâm Nhan, cô gái đó nhu thuận biết điều, lại là con gái nhà ngèo, Từ Lập Hoa trên tình cảm cũng dễ câu thông hơn, có điều con trai mình đã chọn, bà ta cũng không tiện nói gì.

Triệu Tĩnh nói: Vừa hay lần này cha mẹ tới Đông Giang, dứt khoát gặp mặt luôn nhà tỉnh trưởng Tống đi, chuyện của anh ba và chị Yên Nhiên cũng nên định ngày rồi.

Trương Dương nói: Vẫn chưa tới lúc đâu.

Triệu Thiết Sinh gặp bí thư thị ủy đã cảm thấy có chút kinh sợ rồi, bảo y gặp tỉnh trưởng, y thật sự là không dám. Có điều ngẫm lại phần mộ tổ tiên của lão Triệu gia nhà y đúng là bốc hơi nước, con gái sắp được gả cho con trai của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh, con trai thì sắp cưới con gái của tỉnh trưởng, Triệu Thiết Sinh y nằm mơ cũng không nghĩ tới được chuyện tốt như vậy.

Sau khi ăn cơm chiều, Triệu Tĩnh dẫn Đinh Triệu Dũng tới hồ Xuân Thủy chơi, Trương Dương và Đỗ Thiên Dã thì đi lên ban công, xếp một cái bài nhỏ, làm mấy món thức ăn, tiếp tục uống rượu.

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã quen nhau đã nhiều năm, biết mấy năm nay tính tình cương liệt của Đỗ Thiên Dã trong hiện thực đã bị mài đi góc cạnh của ngày trước rồi, rất nhiều chuyện bắt đầu giấu trong lòng, nhưng từ tình huống mà Trương Dương nắm được, Đỗ Thiên Dã gần đây cũng không được tốt lắm, hắn nói khẽ: Lý Đồng Dục tố cáo liệu có gây phiền toái cho anh không?

Đỗ Thiên Dã cười cười: Ủy ban kỷ luật tỉnh chỉ là bước đầu tiên của hắn, theo tôi biết thì hắn đã tới Trung kỉ ủy rồi.

Trương Dương nói: Cái tên vương bát đản này.

Đỗ Thiên Dã nói: Nhưng hắn lại quên mất, tôi trước đây là từ đâu đi ra.

Trương Dương nhìn thấy sự tự tin trên mặt Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã năm đó chính là chủ nhiệm phòng năm của Trung kỉ ủy, quan hệ ở Trung kỉ ủy rất nhiều, loại chuyện bắt bóng bắt gió này, Lý Đồng Dục không lật đổ được gã, vả lại gã bản thân chưa kết hôn, cho dù là Lý Đồng Dục lấy quan hệ của gã và Tô Tiểu Hồng ra chọc ngoáy thì cũng chẳng sợ.

Trương Dương nói: Loại tiểu nhân này không thể không phòng!

Không cần lo lắng cho chuyện của tôi, tôi có thể giải quyết được! Đỗ Thiên Dã so với trước đây thì trấn định hơn vài phần, trấn định một cách dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.

Trương Dương nói: Tôi có chút không hiểu, những thứ vô căn cứ đó, vì sao Ủy ban kỷ luật tỉnh lại coi trọng như vậy?

Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: Tôi và Lý Đồng Dục không quen nhau, nhưng hắn đã có thể làm tới tổng biên tập nhật báo Đông Nam, chắc không phải là một người xung động mù quáng, tố cáo tôi với Ủy ban kỷ luật tỉnh còn có thể lý giải được, nhưng hắn vì sao lại tố cáo cả tỉnh trưởng Tống!

Trương Dương nói: Đều là để báo thù thôi, với anh là mối thù truyền kiếp, còn với tỉnh trưởng Tống là tình cừu.



Đỗ Thiên Dã nói: Nhiều năm như vậy rồi, hắn vì sao phải lựa chọn lúc này, vì sao phải lựa chọn đồng thời tố cáo hai người chúng tôi.

Trương Dương nhíu mày nói: Cái này thì tôi cũng không nghĩ ra.

Đỗ Thiên Dã nói: Bắt đầu tôi cũng không nghĩ ra, Lý Đồng Dục chắc có thể nghĩ rằng sự tố cáo vô căn cứ này sẽ không tạo thành ảnh hưởng trên căn bản gì cho chúng tôi, nhưng hắn cố tình làm như vậy, vì sao? Nhưng hai chuyện phát sinh gần đây khiến tôi bắt đầu hiểu được sau lưng hắn nhất định có người chống lưng, có người đang lợi dụng hắn. Ngoài mặt thì không gây ảnh hưởng gì cho tôi và tỉnh trưởng Tống, nhưng trên thực tế, sự tố cáo của Lý Đồng Dục vẫn tạo thành ảnh hưởng đối với chúng tôi.

Trương Dương nói: Lưu Diễm Hồng đã từ chức rồi!

Đỗ Thiên Dã nói: Cậu chắc cũng không biết bí thư thị ủy thành phố Nam Võ đã được đề danh trở thành phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Bình Hải.

Trương Dương nói: Là y?

Đỗ Thiên Dã nói: Đối tượng được khảo sát tổng cộng có ba người, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính, bí thư thị ủy Nam Võ Tiêu Nãi Vượng, và một người là tôi.

Trương Dương hiểu ra rồi, Lương Thiên Chính bởi vì sự kiện nước sông Thoan bị ô nhiễm mà biến thành tối tăm mặt mũi, chuyện này cũng là do mình một tay tạo thành, Đỗ Thiên Dã hiện tại lại bị Lý Đồng Dục tố cáo, trong ba đối tượng được khảo sát, hai người đã xảy ra vấn đề, Tiêu Nãi Vượng chiến thắng là điều không phải nghi ngờ, từ đó có thể thấy, chuyện này từ lúc đầu chính là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương bài bố, trong sự kiện nước sông Thoan bị ô nhiễm, y quyết đoán tiến hành trừng phạt và chèn ép phía Đông Giang không chỉ là để trả lại sự công bằng cho người dân, mà cũng là để nhân tiện chèn ép Lương Thiên Chính, mà lần này y lại lợi dụng sự kiện Lý Đồng Dục tố cáo, bài trừ Lưu Diễm Hồng và Đỗ Thiên Dã ra khỏi ban lãnh đạo tỉnh ủy, mà Tống Hoài Minh hiện tại không thể xóa sạch phiền toái của mình, đã trở thành cô gia quả nhân. Trương Dương không thể không bội phục sự đa mưu túc trí của Kiều Chấn Lương, nhưng hắn lại có chút khó hiểu, cách làm của Kiều Chấn Lương thật sự có lợi cho Bình Hải ư? Kiều Chấn Lương trong ấn tượng của hắn không phải chỉ là một người lãnh đạo giỏi chơi quyền mưu, hắn không tin sự tố cáo của Lý Đồng Dục là một bộ phận trong kế hoạch của Kiều Chấn Lương, nhưng chuyện lại đúng là do Lý Đồng Dục mà nên, chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp?

Đỗ Thiên Dã nói: Trong quan trường, xếp đội vĩnh viễn là vấn đề mấu chốt.

Trương Dương nói: Anh đứng ở bên nào? Hỏi xong những lời này, Trương Dương thấy mình hỏi có chút dư thừa, Đỗ Thiên Dã đương nhiên là đứng ở phía Tống Hoài Minh, nếu không, Kiều Chấn Lương cũng sẽ không chèn ép gã. Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: Cậu nói đúng, người ta không phải là ở làm quan lớn thế nào, mà làm được chuyện lớn đến đâu, Giang Thành còn chưa làm tốt, tôi cũng không nên nghĩ tới những chuyện khác.

Từ Lập Hoa và Triệu Thiết Sinh trở lại phòng mình, cả hai đồng thời thở dài.

Triệu Thiết Sinh nói: Mẹ nó à, bà thở dài gì vậy?

Từ Lập Hoa cũng nói: Vậy ông thở dài gì?

Triệu Thiết Sinh nói: Tôi không muốn đi Đông Giang.

Từ Lập Hoa không nói gì, gật đầu theo, bà ta cũng không muốn đi.



Triệu Thiết Sinh nói: Thằng bé Triệu Dũng đó không tồi, tôi có thể nhìn ra nó là thật lòng với tiểu Tĩnh của chúng ta, nhưng người ta là, cha mẹ đều là cán bộ lớn, tôi chỉ là một công nhân bình thường, bà nói xem chúng ta lấy gì ra mà so với người ta.

Từ Lập Hoa lại thở dài, bà ta nói khẽ: Tôi sợ chúng ta không đi, sẽ thiếu cấp bậc lễ nghĩa, con gái kết hôn, hai nhà dù sao cũng phải gặp mặt, trốn cũng không được, nhưng lại sợ gặp mặt thì không biết nói gì, vạn nhất nói sai rồi thì lại gây thêm phiền cho tiểu Tĩnh.

Còn không phải ư, hôm nay tôi thấy bí thư Đỗ đến là chân đã bị chuột rút rồi đây này, nếu gặp cán bộ cấp tỉnh, chỉ sợ tới ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Hai vợ chồng càng nói càng sợ, không khỏi thở ngắn than dài, kết quả sau khi thương lượng là quyết định để Từ Lập Hoa đi tìm Trương Dương, nói với hắn, xem chuyện này hắn có thể đại diện toàn quyền không.

Trương Dương vừa nghe thấy vậy lập tức lắc đầu: Mẹ, chuyện này con sao có thể làm thay được? Lệnh cha mẹ, lời mai mối, người lớn phải bàn chuyện hôn nhân với nhau, hai người không ra mặt thì còn ra thể thống gì nữa?

Thằng ba...

Không đợi mẹ nói xong, Trương Dương đã biết bọn họ đang lo lắng điều gì, hắn cười nói: Mẹ, mẹ yên tâm, có con đi cùng, hai người chỉ cần ra mặt là được rồi, những chuyện khác cứ để con lo.

Từ Lập Hoa nói: Nhưng người ta....

Trương Dương nói: Bí thư ủy ban chính pháp Tỉnh cũng là người thôi, không có gì đáng sợ cả, hai người không đi, trong lòng tiểu Tĩnh sẽ nghĩ gì? Nó sẽ nghĩ cha mẹ không thương nó, phía Đinh gia sẽ nghĩ gì? Người ta sẽ cho rằng hai người không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Nghe con trai nói như vậy, Từ Lập Hoa cũng không tiện nói gì nữa, thở dài bảo: Được rồi, mẹ và chú Triệu của con đành cố gắng đi một chuyến, có điều, mẹ cũng phải nói trước, con phải theo chúng ta đó.

Trương Dương lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy mẹ khẩn trương như vậy, không khỏi bật cười.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, mở cửa phòng ra thì thấy là Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã bước vào chào một tiếng dì Từ rồi gọi Trương Dương ra ngoài, có chút khẩn trương nói: Cậu lập tức theo tôi về Giang Thành một chuyến.

Nhìn thấy vẻ mặt của gã, Trương Dương biết nhất định đã xảy ra chuyện, Trương Dương không nói câu nào, quay về báo với mẹ một tiếng rồi theo Đỗ Thiên Dã ra ngoài, khi lái xe ra khỏi Xuân Dương, Đỗ Thiên Dã mới nói: Tô Viện Viện gọi điện thoại tới, nói mẹ của cô ta đột nhiên lên cơn điên, vừa hay anh trai của cô ấy lại ra ngoài, cho nên...

Trương Dương nghe thấy lại là chuyện của Tô Viện Viện, không khỏi thở dài nói: Anh đối với cô ta đúng là tốt thật.

Đỗ Thiên Dã nói: Mọi người dù sao cũng quen nhau, hơn nữa chuyện trước đã nói rõ rồi, cô ta không phải là có lòng muốn hại tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook