Chương 845: Bất ngờ (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương nhìn gã một cái, nói: Chán chả buồn nói với anh, Tô Viện Viện này cũng có gì hay đâu, có điều mẹ của cô ta Thẩm Tĩnh Hiền có quan hệ rất phức tạp với đại ca của anh, tôi luôn cảm thấy bà ta không có hảo ý với nhà của các anh.
Đỗ Thiên Dã nói: Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bất kể ai đúng ai sai, chúng ta cũng không có tư cách bình luận, nếu không phải có bức ảnh đó của Tô Viện Viện, cậu cũng sẽ không điều tra rõ được chuyện cũ năm xưa.
Trương Dương cười nói: Điều tra rõ cái gì? Tới hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có điều nhắc tới Thẩm Tĩnh Hiền, Trương Dương lại nổi lên lòng hiếu kỳ muốn tra rõ chuyện này. Thẩm Tĩnh Hiền phát điên ư? Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến bà ta đột nhiên phát điên? Ở trong lòng Trương Dương, nữ nhân vốn tên là Thẩm Lương ngọc này là một người âm trầm và lý trí, người có tính tình như vậy rất khó nổi điên.
Nhưng khi bọn họ tới nhà Tô Viện Viện, mới phát hiện Thẩm Tĩnh Hiền điên thật rồi, miệng không ngừng kêu: Trần Thiên Trọng, tôi giết anh, Trần Thiên Trọng, tôi giết anh!
Tô Viện Viện hoang mang lo sợ, khóc đến phát ngất, cô ta không biết Trần Thiên Trọng là ai, Đỗ Thiên Dã thì biết Trần Thiên Trọng là đại ca của gã.
Tô Viện Viện rưng rưng nói: Mẹ tôi không biết sao lại như vậy, hôm qua nhận được một cú điện thoại, thế là bắt đầu hò hét đòi giết người, tôi không biết nên làm như thế nào cả, cho nên...
Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã liếc Trương Dương.
Trương Dương đi tới, khi tới gần, Thẩm Tĩnh Hiền hoảng sợ nhìn hắn: Trương Giải Phóng... anh giết tôi rồi... anh giết tôi rồi... Tiếng hét này của Thẩm Tĩnh Hiền khiến Trương đại quan nhân hết hồn, Trương Giải Phóng là ai? Trương Giải Phóng chính là cha ruột của hắn, chồng của Từ Lập Hoa, Trương Dương tuy rằng không có bất kỳ ấn tượng nào đối với người cha này, nhưng tên thì hắn biết, Thẩm Tĩnh Hiền sao biết tên của ông già hắn.
Cũng may mà Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện cũng không biết chuyện này, Thẩm Tĩnh Hiền sợ đến nỗi cả người run rẩy: Trương Giải Phóng.... Anh làm nhiều chuyện xấu như vậy.... Sao vẫn còn sống.... Sao vẫn còn sống! Tô Viện Viện cho rằng mẹ mình đầu óc hồ đồ, liền thút thít khuyên nhủ: Mẹ, mẹ nhìn lầm người rồi, đây là chủ nhiệm Trương, Trương Dương...
Tôi không nhìn lầm, anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra anh... Anh là Trương Giải Phóng... Anh là hung thủ…Anh rõ ràng đã chết rồi.... Anh rõ ràng đã chết rồi....
Tô Viện Viện chỉ cho rằng mẹ mình nổi điên rồi, Đỗ Thiên Dã thì cảm thấy chuyện này không tầm thường, trên người Thẩm Tĩnh Hiền có quá nhiều bí ẩn. Giữa bà ta và đại ca của mình có quan hệ gì? Trương Giải Phóng trong miệng bà ta là ai? Trương Giải Phóng này có quan hệ gì với đại ca của mình hay không?
Trương Dương cảm thấy ngạc nhiên hơn bất kỳ ai, hắn lấy hộp châm ra, nói khẽ: Bí thư Đỗ, Tô tiểu thư, phiền hai người ra ngoài một chút, tôi phải thi châm cho bà ta! Nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được vào!
Khi Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện sang phòng bên cạnh, liền đóng cửa lại.
Trương Dương từ trong hộp châm rút ra một cây châm, đâm vào mắt Thẩm Tĩnh Hiền, hai tay bà ta nắm chặt xe lăn, run giọng nói: Trương Giải Phóng.... Anh tới giết tôi... anh tới bà thù...
Trương Dương hừ một tiếng, nói: Không sai, tôi đến giết bà, tôi tới báo thù, bà hại tôi chết rất thảm! Từ trong lời nói của Thẩm Tĩnh Hiền, hắn mơ hồ nghĩ ra được gì đó, chẳng lẽ cái chết của cha mình có liên quan tới người đàn bà này?
Thẩm Tĩnh Hiền nói: Anh quả nhiên đã tới rồi… Tôi biết tên súc sinh anh sẽ không bỏ qua cho tôi... Anh và tên họ Hứa... Các anh tất cả đều là tiểu nhân ti bỉ...
Trương Dương cười nói: Biết là tốt rồi! Trong đầu lại cố tìm xem rốt cuộc là ai có họ Hứa, hắn rất nhanh liền nghĩ tới Hứa Thường Đức, nói khẽ: Bà cho rằng bà không nói thì tôi không biết chuyện giữa bà và Hứa Thường Đức ư?
Thẩm Tĩnh Hiền lẩm bẩm nói: Anh đã chết rồi... Anh rõ ràng đã chết rồi...
Trương Dương nói: Bà nhìn rõ lại đi, tôi là Trương Giải Phóng, tôi tới tìm bà tính sổ đây!
Thẩm Tĩnh Hiền muốn hét lên, nhưng lại bị Trương Dương dùng châm phong bế huyệt đạo ở cổ, bà ta cảm thấy giọng nói của mình biến thành rất yếu.
Trương Dương lo lắng Tô Viện Viện ở bên ngoài nghe lén cho nên cho nên khi nói chuyện với Thẩm Tĩnh Hiền dùng truyền âm nhập mật. Người khác tuy rằng không nghe thấy, nhưng Thẩm Tĩnh Hiền lại nghe rất rõ ràng, bà ta hoảng sợ nói: Anh đã chết rồi... Anh đã chết rồi...
Trương Dương cười nói: Tôi cho dù hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bà.
Thẩm Tĩnh Hiền vốn thần chí mơ hồ, bị hắn dọa cho một cái, lại nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Trương Dương, càng tin người trước mắt chính là Trương Giải Phóng, bà ta rít lên: Anh hại tôi còn chưa đủ ư? Anh hại tôi còn chưa đủ ư?
Trương Dương nói: Bà hại tôi mới đúng! Hắn nhận định Thẩm Tĩnh Hiền chính là hung thủ hại chết cha mình, nghiến răng nghiến lợi nói: Hôm nay tôi trở về để báo thù, tôi chẳng những muốn giết bà, còn muốn giết con gái bảo bối của bà nữa!
Thẩm Tĩnh Hiền nghe thấy câu này, liều mạng đánh Trương Dương, lại bị Trương Dương một chỉ điểm trúng huyệt đạo, Trương Dương lại rút ra một cây châm: Tôi trước tiên giết bà, sau đó tiền dâm hậu sát con gái bà! Trương đại quan nhân tuy rằng chưa từng gặp cha ruột là Trương Giải Phóng, nhưng dù sao cũng là hắn, thù giết cha không đội trời chung, lời độc ác gì cũng nói ra được, thật ra cho hắn làm như vậy hắn cũng không làm được.
Thẩm Tĩnh Hiền Điên điên khùng khùng lại bị dọa: Đừng.... Đừng... Anh không thể làm vậy với nó...! Anh không thể...
Trương Dương cười nói: Vì sao không thể, lúc trước bà hại tôi, hiện tại tôi phải đòi lại gấp bội!
Thẩm Tĩnh Hiền giống như nhìn thấy chuyện khủng bố nhất trên đời: Anh là tên súc sinh, anh năm đó cưỡng hiếp tôi, anh còn đối đãi với con gái ruột của anh như vậy, nó chính là nghiệt chủng do anh lưu lại, nó chính là nghiệt chủng do anh lưu lại!
Trương đại quan nhân như bị sét đánh, mẹ ơi! Bà già này thực sự điên rồi, lời gì cũng nói ra được, quả thật là nói bậy, cha ruột của mình chẳng lẽ lại là hạng người như vậy ư? Trương đại quan nhân tuy rằng có tố chất tâm lý rất mạnh, nhưng nhất thời bán hội cũng có chút không chịu nổi, Thẩm Tĩnh Hiền chuyện rất độc ác, nếu tất cả đều là sự thật, như vậy ông già mình năm đó hãm hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, Tô Viện Viện chính là chị gái cùng cha khác mẹ với hắn, ông trời không phải là đang chơi hắn chứ.
Trương Dương nói: Bà nói thật ư?
Ngực Thẩm Tĩnh Hiền phập phồng kịch liệt, đối diện với một bệnh nhân chi dưới bị liệt, Trương đại quan nhân vốn cũng không đành lòng xuống tay, nhưng chuyện này tra đi tra lại, cuối cùng lại tra tới đầu cha ruột hắn, chuyện này không thể không tra tới cùng, hắn nhất định phải làm rõ chuyện này, hắn lấy kim châm ra đâm vào huyệt đạo nhiều nơi của Thẩm Tĩnh Hiền, cái này không là muốn ép cung, mà là muốn mê hồn, nếu đối với người bình thường, với nội lực hiện tại của Trương Dương không nắm chắc làm được vậy, nhưng đối mặt với Thẩm Tĩnh Hiền đã thần chí mơ hồ thì lại có kỳ hiệu, liên tục đâm mấy châm, vẻ mặt của Thẩm Tĩnh Hiền trở nên càng mê mang hơn, bà ta lẩm bẩm nói: Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?
Bộ châm pháp này của Trương đại quan nhân lợi hại ở chỗ, sau khi bị hắn châm, ý thức của đối phương sẽ mất đi năng lực kháng cự, sẽ thật thà nói ra hết chuyện của mình, Trương Dương sở dĩ nghiên cứu bộ châm pháp này, là vì lần trước ở kinh thành bởi vì nhất thời lơ là, suýt nữa bị cao thủ Nhật Bản Phục Bộ Nhất Hiệp dùng tru hồn mộc ám toán, cho nên hắn mới nhớ tới bộ châm pháp cổ này, trước đây Trương đại quan nhân rất khinh thường loại châm pháp hạ lưu này, nhưng sau khi suýt nữa chịu quả đắng của Phục Bộ Nhất Hiệp, hắn mới một lần nữa nghiên cứu bộ châm pháp cổ này, bộ châm pháp này hắn cũng là lần đầu tiên sử dụng.
Trương Dương nói: Vì sao muốn giết tôi!
Thẩm Tĩnh Hiền mơ màng nói: Anh là một tên súc sinh, anh lợi dụng quốc trạch uy hiếp tôi, anh vũ nhục tôi, anh đã hủy đi cả đời tôi, tôi hận không thể ăn thịt uống máu anh.
Quốc Trạch cũng là con của tôi ư? Trương đại quan nhân trợn mắt lên, mẹ ơi, mình ngàn vạn lần đừng bị mọc thêm một thằng anh nữa, chuyện hôm nay quá đột ngột rồi, sắp vượt khỏi năng lực chịu đựng của hắn rồi.
Thẩm Tĩnh Hiền nói: Anh và tên họ Hứa tất cả đều là hạng súc sinh...
Nghe lời nghe âm, Trương Dương mơ hồ đoán được, con trai của Thẩm Tĩnh Hiền có tám chín phần mười là của Hứa Thường Đức, chẳng lẽ người tra ruột của mình biết Hứa Thường Đức và Thẩm Tĩnh Hiền ăn nằm với nhau, hai người sinh ra một đứa con trai là Tô Quốc Trạch, Trương Giải Phóng lợi dụng chuyện này để uy hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, khi phụ bà ta, khiến bà ta sinh ra Tô Viện Viện. Trương đại quan nhân cảm thấy mặt nóng bừng, cha mình nếu thật sự là hạng người như vậy thì hắn không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa.
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng hiện tại bất kỳ chuyện gì cũng không ngăn cản được lòng hiếu kỳ của Trương đại quan nhân, hắn cười nói: Tô Quốc Trạch là con trai của Hứa Thường Đức!
Thẩm Tĩnh Hiền nói: Anh đã biết, anh trước giờ đều đã biết.
Trương Dương nói: Cho nên bà muốn giết tôi!
Thẩm Tĩnh Hiền mơ màng nói: Hai người các anh đã hại đời tôi, tôi hận anh, tôi hận không thể băm thay các anh ra thành vạn mảnh.
Lúc này điện thoại ở bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông, Trương Dương giật mình, hắn sợ tiếng chuông điện thoại làm kinh động tới Tô Viện Viện và Đỗ Thiên Dã ở bên ngoài, nhưng sau khi điện thoại đổ chuông vài tiếng, bên ngoài vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, xem ra Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện đều không có ở trong nhà.
Đỗ Thiên Dã nói: Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bất kể ai đúng ai sai, chúng ta cũng không có tư cách bình luận, nếu không phải có bức ảnh đó của Tô Viện Viện, cậu cũng sẽ không điều tra rõ được chuyện cũ năm xưa.
Trương Dương cười nói: Điều tra rõ cái gì? Tới hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có điều nhắc tới Thẩm Tĩnh Hiền, Trương Dương lại nổi lên lòng hiếu kỳ muốn tra rõ chuyện này. Thẩm Tĩnh Hiền phát điên ư? Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến bà ta đột nhiên phát điên? Ở trong lòng Trương Dương, nữ nhân vốn tên là Thẩm Lương ngọc này là một người âm trầm và lý trí, người có tính tình như vậy rất khó nổi điên.
Nhưng khi bọn họ tới nhà Tô Viện Viện, mới phát hiện Thẩm Tĩnh Hiền điên thật rồi, miệng không ngừng kêu: Trần Thiên Trọng, tôi giết anh, Trần Thiên Trọng, tôi giết anh!
Tô Viện Viện hoang mang lo sợ, khóc đến phát ngất, cô ta không biết Trần Thiên Trọng là ai, Đỗ Thiên Dã thì biết Trần Thiên Trọng là đại ca của gã.
Tô Viện Viện rưng rưng nói: Mẹ tôi không biết sao lại như vậy, hôm qua nhận được một cú điện thoại, thế là bắt đầu hò hét đòi giết người, tôi không biết nên làm như thế nào cả, cho nên...
Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã liếc Trương Dương.
Trương Dương đi tới, khi tới gần, Thẩm Tĩnh Hiền hoảng sợ nhìn hắn: Trương Giải Phóng... anh giết tôi rồi... anh giết tôi rồi... Tiếng hét này của Thẩm Tĩnh Hiền khiến Trương đại quan nhân hết hồn, Trương Giải Phóng là ai? Trương Giải Phóng chính là cha ruột của hắn, chồng của Từ Lập Hoa, Trương Dương tuy rằng không có bất kỳ ấn tượng nào đối với người cha này, nhưng tên thì hắn biết, Thẩm Tĩnh Hiền sao biết tên của ông già hắn.
Cũng may mà Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện cũng không biết chuyện này, Thẩm Tĩnh Hiền sợ đến nỗi cả người run rẩy: Trương Giải Phóng.... Anh làm nhiều chuyện xấu như vậy.... Sao vẫn còn sống.... Sao vẫn còn sống! Tô Viện Viện cho rằng mẹ mình đầu óc hồ đồ, liền thút thít khuyên nhủ: Mẹ, mẹ nhìn lầm người rồi, đây là chủ nhiệm Trương, Trương Dương...
Tôi không nhìn lầm, anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra anh... Anh là Trương Giải Phóng... Anh là hung thủ…Anh rõ ràng đã chết rồi.... Anh rõ ràng đã chết rồi....
Tô Viện Viện chỉ cho rằng mẹ mình nổi điên rồi, Đỗ Thiên Dã thì cảm thấy chuyện này không tầm thường, trên người Thẩm Tĩnh Hiền có quá nhiều bí ẩn. Giữa bà ta và đại ca của mình có quan hệ gì? Trương Giải Phóng trong miệng bà ta là ai? Trương Giải Phóng này có quan hệ gì với đại ca của mình hay không?
Trương Dương cảm thấy ngạc nhiên hơn bất kỳ ai, hắn lấy hộp châm ra, nói khẽ: Bí thư Đỗ, Tô tiểu thư, phiền hai người ra ngoài một chút, tôi phải thi châm cho bà ta! Nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được vào!
Khi Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện sang phòng bên cạnh, liền đóng cửa lại.
Trương Dương từ trong hộp châm rút ra một cây châm, đâm vào mắt Thẩm Tĩnh Hiền, hai tay bà ta nắm chặt xe lăn, run giọng nói: Trương Giải Phóng.... Anh tới giết tôi... anh tới bà thù...
Trương Dương hừ một tiếng, nói: Không sai, tôi đến giết bà, tôi tới báo thù, bà hại tôi chết rất thảm! Từ trong lời nói của Thẩm Tĩnh Hiền, hắn mơ hồ nghĩ ra được gì đó, chẳng lẽ cái chết của cha mình có liên quan tới người đàn bà này?
Thẩm Tĩnh Hiền nói: Anh quả nhiên đã tới rồi… Tôi biết tên súc sinh anh sẽ không bỏ qua cho tôi... Anh và tên họ Hứa... Các anh tất cả đều là tiểu nhân ti bỉ...
Trương Dương cười nói: Biết là tốt rồi! Trong đầu lại cố tìm xem rốt cuộc là ai có họ Hứa, hắn rất nhanh liền nghĩ tới Hứa Thường Đức, nói khẽ: Bà cho rằng bà không nói thì tôi không biết chuyện giữa bà và Hứa Thường Đức ư?
Thẩm Tĩnh Hiền lẩm bẩm nói: Anh đã chết rồi... Anh rõ ràng đã chết rồi...
Trương Dương nói: Bà nhìn rõ lại đi, tôi là Trương Giải Phóng, tôi tới tìm bà tính sổ đây!
Thẩm Tĩnh Hiền muốn hét lên, nhưng lại bị Trương Dương dùng châm phong bế huyệt đạo ở cổ, bà ta cảm thấy giọng nói của mình biến thành rất yếu.
Trương Dương lo lắng Tô Viện Viện ở bên ngoài nghe lén cho nên cho nên khi nói chuyện với Thẩm Tĩnh Hiền dùng truyền âm nhập mật. Người khác tuy rằng không nghe thấy, nhưng Thẩm Tĩnh Hiền lại nghe rất rõ ràng, bà ta hoảng sợ nói: Anh đã chết rồi... Anh đã chết rồi...
Trương Dương cười nói: Tôi cho dù hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bà.
Thẩm Tĩnh Hiền vốn thần chí mơ hồ, bị hắn dọa cho một cái, lại nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Trương Dương, càng tin người trước mắt chính là Trương Giải Phóng, bà ta rít lên: Anh hại tôi còn chưa đủ ư? Anh hại tôi còn chưa đủ ư?
Trương Dương nói: Bà hại tôi mới đúng! Hắn nhận định Thẩm Tĩnh Hiền chính là hung thủ hại chết cha mình, nghiến răng nghiến lợi nói: Hôm nay tôi trở về để báo thù, tôi chẳng những muốn giết bà, còn muốn giết con gái bảo bối của bà nữa!
Thẩm Tĩnh Hiền nghe thấy câu này, liều mạng đánh Trương Dương, lại bị Trương Dương một chỉ điểm trúng huyệt đạo, Trương Dương lại rút ra một cây châm: Tôi trước tiên giết bà, sau đó tiền dâm hậu sát con gái bà! Trương đại quan nhân tuy rằng chưa từng gặp cha ruột là Trương Giải Phóng, nhưng dù sao cũng là hắn, thù giết cha không đội trời chung, lời độc ác gì cũng nói ra được, thật ra cho hắn làm như vậy hắn cũng không làm được.
Thẩm Tĩnh Hiền Điên điên khùng khùng lại bị dọa: Đừng.... Đừng... Anh không thể làm vậy với nó...! Anh không thể...
Trương Dương cười nói: Vì sao không thể, lúc trước bà hại tôi, hiện tại tôi phải đòi lại gấp bội!
Thẩm Tĩnh Hiền giống như nhìn thấy chuyện khủng bố nhất trên đời: Anh là tên súc sinh, anh năm đó cưỡng hiếp tôi, anh còn đối đãi với con gái ruột của anh như vậy, nó chính là nghiệt chủng do anh lưu lại, nó chính là nghiệt chủng do anh lưu lại!
Trương đại quan nhân như bị sét đánh, mẹ ơi! Bà già này thực sự điên rồi, lời gì cũng nói ra được, quả thật là nói bậy, cha ruột của mình chẳng lẽ lại là hạng người như vậy ư? Trương đại quan nhân tuy rằng có tố chất tâm lý rất mạnh, nhưng nhất thời bán hội cũng có chút không chịu nổi, Thẩm Tĩnh Hiền chuyện rất độc ác, nếu tất cả đều là sự thật, như vậy ông già mình năm đó hãm hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, Tô Viện Viện chính là chị gái cùng cha khác mẹ với hắn, ông trời không phải là đang chơi hắn chứ.
Trương Dương nói: Bà nói thật ư?
Ngực Thẩm Tĩnh Hiền phập phồng kịch liệt, đối diện với một bệnh nhân chi dưới bị liệt, Trương đại quan nhân vốn cũng không đành lòng xuống tay, nhưng chuyện này tra đi tra lại, cuối cùng lại tra tới đầu cha ruột hắn, chuyện này không thể không tra tới cùng, hắn nhất định phải làm rõ chuyện này, hắn lấy kim châm ra đâm vào huyệt đạo nhiều nơi của Thẩm Tĩnh Hiền, cái này không là muốn ép cung, mà là muốn mê hồn, nếu đối với người bình thường, với nội lực hiện tại của Trương Dương không nắm chắc làm được vậy, nhưng đối mặt với Thẩm Tĩnh Hiền đã thần chí mơ hồ thì lại có kỳ hiệu, liên tục đâm mấy châm, vẻ mặt của Thẩm Tĩnh Hiền trở nên càng mê mang hơn, bà ta lẩm bẩm nói: Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?
Bộ châm pháp này của Trương đại quan nhân lợi hại ở chỗ, sau khi bị hắn châm, ý thức của đối phương sẽ mất đi năng lực kháng cự, sẽ thật thà nói ra hết chuyện của mình, Trương Dương sở dĩ nghiên cứu bộ châm pháp này, là vì lần trước ở kinh thành bởi vì nhất thời lơ là, suýt nữa bị cao thủ Nhật Bản Phục Bộ Nhất Hiệp dùng tru hồn mộc ám toán, cho nên hắn mới nhớ tới bộ châm pháp cổ này, trước đây Trương đại quan nhân rất khinh thường loại châm pháp hạ lưu này, nhưng sau khi suýt nữa chịu quả đắng của Phục Bộ Nhất Hiệp, hắn mới một lần nữa nghiên cứu bộ châm pháp cổ này, bộ châm pháp này hắn cũng là lần đầu tiên sử dụng.
Trương Dương nói: Vì sao muốn giết tôi!
Thẩm Tĩnh Hiền mơ màng nói: Anh là một tên súc sinh, anh lợi dụng quốc trạch uy hiếp tôi, anh vũ nhục tôi, anh đã hủy đi cả đời tôi, tôi hận không thể ăn thịt uống máu anh.
Quốc Trạch cũng là con của tôi ư? Trương đại quan nhân trợn mắt lên, mẹ ơi, mình ngàn vạn lần đừng bị mọc thêm một thằng anh nữa, chuyện hôm nay quá đột ngột rồi, sắp vượt khỏi năng lực chịu đựng của hắn rồi.
Thẩm Tĩnh Hiền nói: Anh và tên họ Hứa tất cả đều là hạng súc sinh...
Nghe lời nghe âm, Trương Dương mơ hồ đoán được, con trai của Thẩm Tĩnh Hiền có tám chín phần mười là của Hứa Thường Đức, chẳng lẽ người tra ruột của mình biết Hứa Thường Đức và Thẩm Tĩnh Hiền ăn nằm với nhau, hai người sinh ra một đứa con trai là Tô Quốc Trạch, Trương Giải Phóng lợi dụng chuyện này để uy hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, khi phụ bà ta, khiến bà ta sinh ra Tô Viện Viện. Trương đại quan nhân cảm thấy mặt nóng bừng, cha mình nếu thật sự là hạng người như vậy thì hắn không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa.
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng hiện tại bất kỳ chuyện gì cũng không ngăn cản được lòng hiếu kỳ của Trương đại quan nhân, hắn cười nói: Tô Quốc Trạch là con trai của Hứa Thường Đức!
Thẩm Tĩnh Hiền nói: Anh đã biết, anh trước giờ đều đã biết.
Trương Dương nói: Cho nên bà muốn giết tôi!
Thẩm Tĩnh Hiền mơ màng nói: Hai người các anh đã hại đời tôi, tôi hận anh, tôi hận không thể băm thay các anh ra thành vạn mảnh.
Lúc này điện thoại ở bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông, Trương Dương giật mình, hắn sợ tiếng chuông điện thoại làm kinh động tới Tô Viện Viện và Đỗ Thiên Dã ở bên ngoài, nhưng sau khi điện thoại đổ chuông vài tiếng, bên ngoài vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, xem ra Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện đều không có ở trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.