Chương 1837: Câu lạc bộ Hồng Kỳ (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Giang Quang Á nói: Hôm qua thị trưởng Tạ Khôn Thành của thành phố Tân Hải tới suối nước nóng cốc Lục Ấm, tắm xong đi thì cửa xe bị xước. Tạ Khôn Thành tức giận, vì thế sai người đánh cho lái xe đối phương một trận, không ngờ người mà hắn đánh là lái xe của Kiều lão, chuyện khéo vậy đó, Kiều lão và Chu lão đều đang tắm ở suối nước nóng, càng khéo hơn là, Kiều lão lúc đó không ngồi xe của mình, cho nên mới xảy ra một hồi hiểu lầm như vậy.
Trương Dương thầm lấy làm kỳ, chuyện ngày hôm qua mình không nói với ai, Tạ Khôn Thành chọc phải xui xẻo như vậy, lại không phải là việc làm rạng rỡ tổ tông gì, hắn khẳng định sẽ không nói, chẳng lẽ là Kiều lão và Chu lão để lộ phong thanh? Với tu vi chính trị của bọn họ, vô tâm tiết lộ hiển nhiên là không thể, tám chín phần mười là cố ý tiết lộ rồi. Có điều Tạ Khôn Thành không đánh người, Tông Thịnh cũng không chịu thiệt, người động thủ là mình, không biết vì sao không ai nhắc tới hắn.
Lời nói kế tiếp của Giang Quang Á càng chứng tỏ phán đoán của Trương Dương.
Hiện tại rất nhiều người đều nói Tạ Khôn Thành xúi quẩy rồi, vốn đã xác định hắn sẽ đảm nhận chức bí thư thị ủy thành phố Tân Hải, hiện tại chỉ sợ có biến số rồi.
Tra Vi nói: Quang Á, anh từ lúc nào bắt đầu cảm thấy hứng thú với chính trị như vậy?
Giang Quang Á nói: Gần đây thường tới câu lạc bộ Hồng Kỳ, bên đó mọi người thích tán gẫu về chính trịlắm.
Tra Vi cười cười thở dài: Thanh danh của con cháu Cán bộ đều là bị nhóm người các anh vấy bẩn rồi , Quang Á, anh đừng theo chân bọn họ học xấu.
Giang Quang Á nói: Không, tôi chỉ thích tới đó chơi thôi.
Tra Vi nói: Tôi mặc dù ở nước ngoài, cũng từng nghe nói tới danh tiếng của câu lạc bộ Hồng Kỳ, trước đây đều nói kinh thành Tam công tử, hiện tại đều nói thời đại của bọn họ đã là quá khứ rồi.
Giang Quang Á cười nói: Không phải là quá khứ đâu, chỉ người ta là một lòng nhào vào sự nghiệp, không thích chơi nữa thôi, lại có một đám người trẻ tuổi ngóc đầu lên, cầm đầu là Từ Kiến Quốc, là bạn tiểu học của tôi, anh Trương, chắc là anh cũng quen, hắn là em trai của Từ Kiến Cơ.
Trương Dương nói: Từng nghe nói nhưng chưa từng gặp.
Giang Quang Á nói: Tôi dẫn hai người tới câu lạc bộ Hồng Kỳ chơi, vui lắm, toàn là người trẻ tuổi thôi.
Tra Vi nói: Nghe anh nói như vậy, tôi cảm giác mình già rồi.
Trương Dương nói: Tôi cũng cảm thấy là mình già rồi.
Giang Quang Á cười nói: Đừng vậy mà, chỉ là đi chơi thôi, mọi người cùng nhau vui vẻ là được.
Trương Dương vốn không muốn, dù sao trong lòng còn vướng bận chuyện của Tần Manh Manh, nhưng nhớ tới La Tuệ Ninh trước chuyện đã nhắc nhở hắn, muốn hắn cố gắng đừng tới đại sứ quán Bahamas, để tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết, vì thế gật đầu đáp ứng.
Cái gọi là câu lạc bộ Hồng Kỳ, nguyên hình là bãi bắn bia, không lâu trước đây được chuyển thành nơi tụ hội. Người dẫn đầu trong đó chính là Từ Kiến Quốc, thằng ôn này cũng không phải là hạng người làm việc đàng hoàng. Kinh phí đem bãi bắn bia xây lại thành câu lạc bộ Hồng Kỳ là do hắn nhõng nhẽo xin từ chỗ anh trai hắn là Từ Kiến Cơ, có điều đám tiểu tử này rất có bản lĩnh, mọi người hợp mưu hợp sức, kéo được không ít tài trợ. Trải qua hơn nửa năm kinh doanh, bên này cũng đã có quy mô.
Lái vào cửa lớn câu lạc bộ Hồng Kỳ, nhìn thấy bên trên cắm cờ đỏ, trên biển viết bốn chữ to nông trường Hồng Kỳ, vừa mới lái vào liền nhìn thấy tiểu ba tầng lợp ngói đỏ phía trước, bên trên bắt mắt quảng cáo bắt mắt, đả đảo tất cả chủ nghĩa đế quốc phái phản động, tiến hành cách mạng giai cấp vô sản tới cùng.
Tra Vi cười nói: Cái đám nhóc con các anh cũng biết chơi nhỉ. Nếu không biết còn tưởng rằng về lại những năm 70.
Giang Quang Á nói: Kiến Quốc nói đây là hoài cựu. Hắn ngừng xe BMW trước lâu.
Mấy người xuống xe. Lập tức có hai người trẻ tuổi mặc quân trang bước ra, còn có có vài phần khí thế quân nhân, tới trước mặt bọn họ. Hai người trẻ tuổi đồng loạt cúi chào: Hoan nghênh thủ trưởng tới chỉ đạo công tác.
Trương đại quan nhân tự hỏi đã nhìn quen trường hợp, nhưng chuyện mới mẻ như vậy thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhà ăn bắt chước phong cách hoài cựu những năm bảy mươi hắn cũng đã tới không ít. Nhưng loại câu lạc bộ chủ đề này thì Trương Dương vẫn chưa từng gặp ba giờ.
Hai người trẻ tuổi đưa một xâu chìa khóa cho mỗi người, Giang Quang Á giới thiệu: Đến đây phải mặc đồng phục.
Trương đại quan nhân gật đầu, Tra Vi và Hứa Di cười cười đi tới binh doanh của nữ binh, hắn và Giang Quang Á thì đi tới binh doanh của nam binh.
Trương Dương thau một thân quân trang màu xanh lá mạ, cầm mũ thì lại có chút, thứ này đội lên xui lắm.
Giang Quang Á nói: Đội đi! Nơi này yêu cầu phải mũ mão chỉnh tề. Hắn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu lam, quần vải màu lam, trước ngực còn cắm hai cây bút máu. Trên đầu đội mũ lam.
Trương Dương nói: Hay là hai ta đổi bộ đi.
Giang Quang Á cười nói: Cũng không phải thực sự đội nón xanh cho anh mà, anh cứ đội đi, nơi này tuyệt đại đa số là kẻ đội nón xanh đó.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Tôi đội. Hắn đội mũ quân đội lên, Giang Quang Á lại dạy hắn đeo vũ trang bên ngoài.
Trương đại quan nhân cảm thán nói: Tôi nếu mặc bộ này ra ngoài, người khác kiểu gì cũng cảm thấy tôi chơi trội.
Giang Quang Á nói: Cái này thì phải nhìn hoàn cảnh, ở đây toàn là ăn mặc kiểu này.
Hai người lính vừa rồi cũng là giả. Thật ra là nhân viên phục vụ của nông trường Hồng Kỳ, bọn họ đưa cho Trương Dương và Giang Quang Á mỗi người một quyển sách quý màu đỏ, bên trong không phải là lời trích mà là bản đồ của nông trường Hồng Kỳ.
Trương Dương và Giang Quang Á một trước một sau ra khỏi nam binh doanh, tới bên ngoài thì nhìn thấy một cô gái thắt đuôi sam, đội mũ cùng màu với Trương đại quan nhân đứng ở bên ngoài, cô ta cười khanh khách nói: Chào thủ trưởng, tôi phụ trách dẫn đường cho hai vị.
Trương đại quan nhân cười nói: Chúng tôi còn có hai người nữa. Vừa dứt lời thì Tra Vi và Hứa Di cũng đã thay quần áo xong, hai người đều mặc sườn xám màu lam, đi dày vải đế bằng màu đen, thoạt nhìn cứ như là em gái học sinh năm 40 vậy.
Trương đại quan nhân nói: Còn có cả trước giải phóng à, không mặc thế này, tôi còn cho rằng toàn là những năm bảy mươi chứ.
Tra Vi cười nói: Tôi mặc quân trang không quen, mặc quần áo học sinh để tìm kiếm một chút cảm giác của thanh niên năm bốn mươi năm mươi.
Trương Dương nói: Thế không phải là thác loạn thời không ư? Hắn nói với cô gái tết tóc: Tiểu thư, có long bào không? Cho tôi một bộ.
Cô gái đó cười nói: Thủ trưởng, xin gọi tôi là tiểu đồng chí, ở chỗ chúng tôi không có tiểu thư, chỉ có đồng chí thôi.
Bọn Tra Vi đều bật cười.
Giang Quang Á nói: Đi chơi nào! Bọn họ dọc theo đường nhỏ đi ra, một mảng sân bãi rộng lớn xuất hiện trước mắt bọn họ, không ngờ còn có hai chiếc xe tăng kiểu 59, còn có bốn chiếc máy kéo, bốn chiếc xe jeep kiểu cũ, hơn mười chiếc xe máy thùng, Trương đại quan nhân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi bật cười, đây là thế nào vậy, cái đám này đúng là chịu chơi, đến cả máy kéo cũng kiếm tới được.
Trương đại quan nhân cũng muốn chọn xe tăng, đáng tiếc hắn không biết lái, cho nên lên xe máy thùng, Giang Quang Á và Hứa Di chui vào trong xe tăng, khiến Trương Dương không ngờ là Giang Quang Á không ngờ biết lái xe tăng.
Tra Vi chỉ vào chiếc máy kéo nói: Trương Dương, chúng ta lái máy kéo.
Trương đại quan nhân cười nói: Thứ đó không đi được!
Tra Vi nói: Chưa ngồi bao giờ, ngồi thử cho biết!
Theo như lời Giang Quang Á thì câu lạc bộ Hồng Kỳ ở trung tâm nông trường Hồng Kỳ, cách vị trí của bọn họ không đến năm trăm thước, Trương đại quan nhân lái máy kéo, trong tiếng ìn ìn cùng đi ngang với xe tăng. Tra Vi vui vẻ ngửa tới ngửa lui, đúng như lời của cô ta, người tới đây đều là muốn tìm cảm giác kích thích mới mẻ, đám con cháu quan lớn này chẳng có gì là chưa chơi, chưa gặp, cho nên thích những thứ cổ xưa.
Lối vào câu lạc bộ Hồng Kỳ còn dựng hai pháo đài, bên ngoài là bãi đỗ xe, Trương đại quan nhân lái máy kéo vẫn chưa đã nghiền thì đã tới rồi. Hắn nhảy xuống trước, khi Tra Vi mặc váy xuống máy kéo thì một tay váy, tay kia đưa cho Trương Dương, đây là để tránh lộ hàng, Trương đại quan nhân cười xấu xa nói: Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi.
Tra Vi đỏ mặt gắt: Nhìn thấy cái đại đầu quỷ anh á.
Trương đại quan nhân Trương đại quan nhân: Đại đầu quỷ của tôi từ lúc nào chui vào váy cô vậy?
Tra Vi tức giận đến nỗi hận không thể nhấc chân đá cho hắn một cái, nhưng nếu làm vậy thì lộ hàng mất.
Một nam tử trẻ tuổi mặc quân trang Bát Lộ quân màu xám đi nhanh ra đón, hắn từ xa đã cười nói: Quang Á, anh đã lâu rồi không tới cổ động cho tôi.
Không đợi Giang Quang Á giới thiệu, hắn đã cười nói: Chị Vi cũng tới à! Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Trương Dương, có chút kích động nói: Đây không phải là anh Trương Dương ư?
Trương đại quan nhân nghe hắn nói như vậy thì lập tức liền đoán được đây là Từ Kiến Quốc, em trai của Từ Kiến Cơ, Trương Dương và Từ Kiến Cơ là anh em kết nghĩa, Từ Kiến Quốc gọi hắn gọi hắn một tiếng anh cũng là đương nhiên.
Trương Dương thầm lấy làm kỳ, chuyện ngày hôm qua mình không nói với ai, Tạ Khôn Thành chọc phải xui xẻo như vậy, lại không phải là việc làm rạng rỡ tổ tông gì, hắn khẳng định sẽ không nói, chẳng lẽ là Kiều lão và Chu lão để lộ phong thanh? Với tu vi chính trị của bọn họ, vô tâm tiết lộ hiển nhiên là không thể, tám chín phần mười là cố ý tiết lộ rồi. Có điều Tạ Khôn Thành không đánh người, Tông Thịnh cũng không chịu thiệt, người động thủ là mình, không biết vì sao không ai nhắc tới hắn.
Lời nói kế tiếp của Giang Quang Á càng chứng tỏ phán đoán của Trương Dương.
Hiện tại rất nhiều người đều nói Tạ Khôn Thành xúi quẩy rồi, vốn đã xác định hắn sẽ đảm nhận chức bí thư thị ủy thành phố Tân Hải, hiện tại chỉ sợ có biến số rồi.
Tra Vi nói: Quang Á, anh từ lúc nào bắt đầu cảm thấy hứng thú với chính trị như vậy?
Giang Quang Á nói: Gần đây thường tới câu lạc bộ Hồng Kỳ, bên đó mọi người thích tán gẫu về chính trịlắm.
Tra Vi cười cười thở dài: Thanh danh của con cháu Cán bộ đều là bị nhóm người các anh vấy bẩn rồi , Quang Á, anh đừng theo chân bọn họ học xấu.
Giang Quang Á nói: Không, tôi chỉ thích tới đó chơi thôi.
Tra Vi nói: Tôi mặc dù ở nước ngoài, cũng từng nghe nói tới danh tiếng của câu lạc bộ Hồng Kỳ, trước đây đều nói kinh thành Tam công tử, hiện tại đều nói thời đại của bọn họ đã là quá khứ rồi.
Giang Quang Á cười nói: Không phải là quá khứ đâu, chỉ người ta là một lòng nhào vào sự nghiệp, không thích chơi nữa thôi, lại có một đám người trẻ tuổi ngóc đầu lên, cầm đầu là Từ Kiến Quốc, là bạn tiểu học của tôi, anh Trương, chắc là anh cũng quen, hắn là em trai của Từ Kiến Cơ.
Trương Dương nói: Từng nghe nói nhưng chưa từng gặp.
Giang Quang Á nói: Tôi dẫn hai người tới câu lạc bộ Hồng Kỳ chơi, vui lắm, toàn là người trẻ tuổi thôi.
Tra Vi nói: Nghe anh nói như vậy, tôi cảm giác mình già rồi.
Trương Dương nói: Tôi cũng cảm thấy là mình già rồi.
Giang Quang Á cười nói: Đừng vậy mà, chỉ là đi chơi thôi, mọi người cùng nhau vui vẻ là được.
Trương Dương vốn không muốn, dù sao trong lòng còn vướng bận chuyện của Tần Manh Manh, nhưng nhớ tới La Tuệ Ninh trước chuyện đã nhắc nhở hắn, muốn hắn cố gắng đừng tới đại sứ quán Bahamas, để tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết, vì thế gật đầu đáp ứng.
Cái gọi là câu lạc bộ Hồng Kỳ, nguyên hình là bãi bắn bia, không lâu trước đây được chuyển thành nơi tụ hội. Người dẫn đầu trong đó chính là Từ Kiến Quốc, thằng ôn này cũng không phải là hạng người làm việc đàng hoàng. Kinh phí đem bãi bắn bia xây lại thành câu lạc bộ Hồng Kỳ là do hắn nhõng nhẽo xin từ chỗ anh trai hắn là Từ Kiến Cơ, có điều đám tiểu tử này rất có bản lĩnh, mọi người hợp mưu hợp sức, kéo được không ít tài trợ. Trải qua hơn nửa năm kinh doanh, bên này cũng đã có quy mô.
Lái vào cửa lớn câu lạc bộ Hồng Kỳ, nhìn thấy bên trên cắm cờ đỏ, trên biển viết bốn chữ to nông trường Hồng Kỳ, vừa mới lái vào liền nhìn thấy tiểu ba tầng lợp ngói đỏ phía trước, bên trên bắt mắt quảng cáo bắt mắt, đả đảo tất cả chủ nghĩa đế quốc phái phản động, tiến hành cách mạng giai cấp vô sản tới cùng.
Tra Vi cười nói: Cái đám nhóc con các anh cũng biết chơi nhỉ. Nếu không biết còn tưởng rằng về lại những năm 70.
Giang Quang Á nói: Kiến Quốc nói đây là hoài cựu. Hắn ngừng xe BMW trước lâu.
Mấy người xuống xe. Lập tức có hai người trẻ tuổi mặc quân trang bước ra, còn có có vài phần khí thế quân nhân, tới trước mặt bọn họ. Hai người trẻ tuổi đồng loạt cúi chào: Hoan nghênh thủ trưởng tới chỉ đạo công tác.
Trương đại quan nhân tự hỏi đã nhìn quen trường hợp, nhưng chuyện mới mẻ như vậy thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhà ăn bắt chước phong cách hoài cựu những năm bảy mươi hắn cũng đã tới không ít. Nhưng loại câu lạc bộ chủ đề này thì Trương Dương vẫn chưa từng gặp ba giờ.
Hai người trẻ tuổi đưa một xâu chìa khóa cho mỗi người, Giang Quang Á giới thiệu: Đến đây phải mặc đồng phục.
Trương đại quan nhân gật đầu, Tra Vi và Hứa Di cười cười đi tới binh doanh của nữ binh, hắn và Giang Quang Á thì đi tới binh doanh của nam binh.
Trương Dương thau một thân quân trang màu xanh lá mạ, cầm mũ thì lại có chút, thứ này đội lên xui lắm.
Giang Quang Á nói: Đội đi! Nơi này yêu cầu phải mũ mão chỉnh tề. Hắn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu lam, quần vải màu lam, trước ngực còn cắm hai cây bút máu. Trên đầu đội mũ lam.
Trương Dương nói: Hay là hai ta đổi bộ đi.
Giang Quang Á cười nói: Cũng không phải thực sự đội nón xanh cho anh mà, anh cứ đội đi, nơi này tuyệt đại đa số là kẻ đội nón xanh đó.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Tôi đội. Hắn đội mũ quân đội lên, Giang Quang Á lại dạy hắn đeo vũ trang bên ngoài.
Trương đại quan nhân cảm thán nói: Tôi nếu mặc bộ này ra ngoài, người khác kiểu gì cũng cảm thấy tôi chơi trội.
Giang Quang Á nói: Cái này thì phải nhìn hoàn cảnh, ở đây toàn là ăn mặc kiểu này.
Hai người lính vừa rồi cũng là giả. Thật ra là nhân viên phục vụ của nông trường Hồng Kỳ, bọn họ đưa cho Trương Dương và Giang Quang Á mỗi người một quyển sách quý màu đỏ, bên trong không phải là lời trích mà là bản đồ của nông trường Hồng Kỳ.
Trương Dương và Giang Quang Á một trước một sau ra khỏi nam binh doanh, tới bên ngoài thì nhìn thấy một cô gái thắt đuôi sam, đội mũ cùng màu với Trương đại quan nhân đứng ở bên ngoài, cô ta cười khanh khách nói: Chào thủ trưởng, tôi phụ trách dẫn đường cho hai vị.
Trương đại quan nhân cười nói: Chúng tôi còn có hai người nữa. Vừa dứt lời thì Tra Vi và Hứa Di cũng đã thay quần áo xong, hai người đều mặc sườn xám màu lam, đi dày vải đế bằng màu đen, thoạt nhìn cứ như là em gái học sinh năm 40 vậy.
Trương đại quan nhân nói: Còn có cả trước giải phóng à, không mặc thế này, tôi còn cho rằng toàn là những năm bảy mươi chứ.
Tra Vi cười nói: Tôi mặc quân trang không quen, mặc quần áo học sinh để tìm kiếm một chút cảm giác của thanh niên năm bốn mươi năm mươi.
Trương Dương nói: Thế không phải là thác loạn thời không ư? Hắn nói với cô gái tết tóc: Tiểu thư, có long bào không? Cho tôi một bộ.
Cô gái đó cười nói: Thủ trưởng, xin gọi tôi là tiểu đồng chí, ở chỗ chúng tôi không có tiểu thư, chỉ có đồng chí thôi.
Bọn Tra Vi đều bật cười.
Giang Quang Á nói: Đi chơi nào! Bọn họ dọc theo đường nhỏ đi ra, một mảng sân bãi rộng lớn xuất hiện trước mắt bọn họ, không ngờ còn có hai chiếc xe tăng kiểu 59, còn có bốn chiếc máy kéo, bốn chiếc xe jeep kiểu cũ, hơn mười chiếc xe máy thùng, Trương đại quan nhân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi bật cười, đây là thế nào vậy, cái đám này đúng là chịu chơi, đến cả máy kéo cũng kiếm tới được.
Trương đại quan nhân cũng muốn chọn xe tăng, đáng tiếc hắn không biết lái, cho nên lên xe máy thùng, Giang Quang Á và Hứa Di chui vào trong xe tăng, khiến Trương Dương không ngờ là Giang Quang Á không ngờ biết lái xe tăng.
Tra Vi chỉ vào chiếc máy kéo nói: Trương Dương, chúng ta lái máy kéo.
Trương đại quan nhân cười nói: Thứ đó không đi được!
Tra Vi nói: Chưa ngồi bao giờ, ngồi thử cho biết!
Theo như lời Giang Quang Á thì câu lạc bộ Hồng Kỳ ở trung tâm nông trường Hồng Kỳ, cách vị trí của bọn họ không đến năm trăm thước, Trương đại quan nhân lái máy kéo, trong tiếng ìn ìn cùng đi ngang với xe tăng. Tra Vi vui vẻ ngửa tới ngửa lui, đúng như lời của cô ta, người tới đây đều là muốn tìm cảm giác kích thích mới mẻ, đám con cháu quan lớn này chẳng có gì là chưa chơi, chưa gặp, cho nên thích những thứ cổ xưa.
Lối vào câu lạc bộ Hồng Kỳ còn dựng hai pháo đài, bên ngoài là bãi đỗ xe, Trương đại quan nhân lái máy kéo vẫn chưa đã nghiền thì đã tới rồi. Hắn nhảy xuống trước, khi Tra Vi mặc váy xuống máy kéo thì một tay váy, tay kia đưa cho Trương Dương, đây là để tránh lộ hàng, Trương đại quan nhân cười xấu xa nói: Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi.
Tra Vi đỏ mặt gắt: Nhìn thấy cái đại đầu quỷ anh á.
Trương đại quan nhân Trương đại quan nhân: Đại đầu quỷ của tôi từ lúc nào chui vào váy cô vậy?
Tra Vi tức giận đến nỗi hận không thể nhấc chân đá cho hắn một cái, nhưng nếu làm vậy thì lộ hàng mất.
Một nam tử trẻ tuổi mặc quân trang Bát Lộ quân màu xám đi nhanh ra đón, hắn từ xa đã cười nói: Quang Á, anh đã lâu rồi không tới cổ động cho tôi.
Không đợi Giang Quang Á giới thiệu, hắn đã cười nói: Chị Vi cũng tới à! Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Trương Dương, có chút kích động nói: Đây không phải là anh Trương Dương ư?
Trương đại quan nhân nghe hắn nói như vậy thì lập tức liền đoán được đây là Từ Kiến Quốc, em trai của Từ Kiến Cơ, Trương Dương và Từ Kiến Cơ là anh em kết nghĩa, Từ Kiến Quốc gọi hắn gọi hắn một tiếng anh cũng là đương nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.