Chương 1523: Chim mổ mắt (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, anh cũng nói quan hệ của anh và bí thư Hạng không tốt, nhưng lần này tôi ở kinh thành thì thấy hai người rất hợp nhau mà.
Trương Dương hạ chén rượu xuống, nói: Chuyện luôn phát triển và biến hóa không ngừng, tôi và bí thư Hạng lại không có ân oán riêng tư gì cả, chúng tôi trước đây quả thực đã phát sinh một ít chuyện không vui, nhưng đều là trong công tác.
Hồng Thi Kiều nói: Lần đầu tiên tôi thấy anh đã biết anh là người làm đại sự rồi.
Trương Dương nói: Đừng đề cao tôi, con người tôi dễ xiêu lắm, nếu thật sự sướng đến bay tận lên mây thì tôi khóc cũng không kịp đâu.
Hồng Thi Kiều nói: Đừng sợ, có đây, tôi giúp anh giữ lại gốc!
Trương đại quan nhân nghe vậy trong lòng liền giật thót, nghe ám muội quá đi, ngẩng đầu nhìn thì thấy Hồng Thi Kiều đã mặt đỏ ửng, không biết là do uống rượu hay là do thẹn thùng, trông vô cùng dụ người.
Trương đại quan nhân thầm nhắc nhở mình, trăm ngàn lần phải cảnh giác, Hồng Thi Kiều và mình quen nhau chưa bao lâu, mình không biết gì về con bé này, ai biết cô ta liệu có mục đích gì không? Nghĩ đến đây, Trương Dương nói tránh đi: Cô công tác ở ban trú kinh, nhất định biết rất nhiều nội tình của thị lý phải không?
Hồng Thi Kiều gật đầu nói: Biết một chút, ví dụ như ân oán giữa anh và Trần Cương.
Trương Dương cười nói: Đừng nói bừa, tôi không có ân oán với ai cả.
Hồng Thi Kiều nói: Còn nói không có nữa à, trong thể chế Bắc Cảng ai chẳng biết hai người các anh không hợp nhau, anh vừa tới Tân Hải đã đá em ruột của hắn đi, Trần Cương không hận anh thì hận ai? Hồng Thi Kiều mượn chút hơi rượu nên cái gì cũng dám nói.
Trương Dương nói: Trần Khải bị điều chức không liên quan gì tới tôi, là quyết định của cấp trên, hắn hận nhầm người rồi.
Hồng Thi Kiều nói: Thôi đi, ai lên đài mà không cần dùng người của mình, tôi đã nghe nói rồi, cục trưởng công an đương nhiệm Trình Diễm Đông là hạ cấp cũ của anh, nếu anh không gật đầu, hắn có thể đến Tân Hải ư?
Trương Dương cười khổ nhìn Hồng Thi Kiều, cô bé này sao uống chút rượu vào thì cái gì cũng dám nói? Mình dù sao cũng là lãnh đạo, cô ta nói chuyện trước mặt mình chẳng kiêng kỵ gì cả. Có điều Trương Dương thấy cũng có chút thú vị, hắn cố ý thử nói: Tôi còn bảo cô cô tới làm chủ nhiệm ban chiêu thương, cô ta chắc sẽ không cũng thấy tôi cố ý nhằm vào cô ta chứ?
Hồng Thi Kiều lại uống một ngụm rượu rồi nói: Tôi tuy rằng chỉ là một khoa viên nho nhỏ, nhưng ở ban trú kinh lâu rồi, ít nhiều cũng biết một số quy tắc trên quan trường.
Trương Dương cười nói: Nói nghe thử đi, tôi học hỏi cô!
Hồng Thi Kiều nói: Trên quan trường phải chú ý đoàn kết, nói dễ nghe thì là đoàn kết, nhưng nói trắng ra là kéo bè kết phái, đoàn kết tất cả người có thể đoàn kết bên cạnh mình, về phần người không thể đoàn kết, sẽ tiến hành đả kích quyết đoán, có ai mà không muốn dùng người của mình chứ, ở trong quan trường, muốn đạt được đề thăng, phải trở thành người một nhà của lãnh đạo.
Trương Dương nói: Cô nhìn thấu triệt như vậy, bí thư Trần cũng muốn phát triển cô trở thành người một nhà, cô vì sao còn muốn cự tuyệt?
Câu này khiến Hồng Thi Kiều mặt đỏ bừng, cô ta gắt: Nhìn cái bộ dạng gấu của hắn, tôi thấy hắn đã buồn nôn rồi!
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, Hồng Thi Kiều này là chưa gặp người thích hợp, nếu không phải là Trần Cương muốn quấy rối cô ta, đổi lại là mình, chỉ sợ nha đầu kia tám chín phần mười sẽ không cự tuyệt, Trương đại quan nhân nhìn Hồng Thi Kiều sóng mắt lưu chuyển, cũng thấy cô nàng này quả thực có chút hương vị, lúc này di động của hắn đổ chuông, hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, mình sao lại có suy nghĩ như vậy, Hồng Thi Kiều tuyệt đối không phải là một loại chim non đơn thuần như tờ giấy trắng, đối đãi với loại nữ nhân này phải lưu lại tâm nhãn, cẩn thận tuyệt đối, cú điện thoại này gọi tới rất kịp lúc.
Hắn cầm điện thoại lên, nghe thấy giọng nói ê a, trong lòng Trương đại quan nhân lập tức ấm áp, một loại cảm xúc khó có thể hình dung lấp đầy lòng hắn, giọng nói này đến từ chính cốt nhục thân sinh của hắn, chính là con trai Thiên Tứ của hắn.
Trương Dương cầm điện thoại đi tới bãi biển cách đó không xa, hắn nói khẽ: Bảo bối à!
Đầu kia điện thoại bật cười khanh khách, tuy rằng thằng bé vẫn chưa biết nói, nhưng Trương Dương giống như nhìn thấy bộ dạng của con trai vậy, sự thương nhớ chảy trong huyết quản của hắn.
An Ngữ Thần cuối cùng cũng cầm máy, cười nói: Nó nghe thấy giọng của anh thì cười rất vui.
Trương Dương nói: Đương nhiên rồi! Anh rất nhớ hai mẹ con!
An Ngữ Thần nói: Em cũng vậy, nói với anh một tin tức tốt, tháng sau em sẽ về một chuyến.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới tháng sau chính là tiết thanh minh, An Ngữ Thần lần này trở về tám chín phần mười là để tới núi Thanh Đài tảo mộ.
Trương Dương nói: Mang cả Thiên Tứ về à?
An Ngữ Thần nói: Không tiện, hơn nữa em cũng không muốn những người khác biết tới sự tồn tại của nó.
Trương Dương nói khẽ: Xin lỗi!
An Ngữ Thần nói: Đừng nói bậy, em rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc! Không có anh thì em không sống được đến bây giờ, càng không có được Thiên Tứ hoạt bát khả ái như vậy, ông trời thật sự quá hậu ái với em, hiện tại anh ở trong lòng em chỉ xếp thứ hai thôi.
Trương đại quan nhân nói: Kể ra anh có chút đố kỵ với thằng nhóc đó.
An Ngữ Thần cười nói: Chờ tháng sau về, em sẽ mang ít hình và phim của nó, cho anh xem chán luôn.
Trương Dương nói: Được!
An Ngữ Thần nói: Gần đây có gặp Mộng Viện không?
Trương Dương nói: Không, cũng có nói chuyện điện thoại một lần.
An Ngữ Thần nói: Em rất lo lắng trạng thái của cô ta, lần này trở về muốn gặp mặt cô ta một lần, khai thông cho cô ta. Cô ta và Kiều Mộng Viện trước đây từng nhiều lần hợp tác làm ăn, tình bạn giữa hai người rất thâm hậu.
Trương Dương nói: Mộng Viện là người kiên cường, chuyện của Kiều gia hiện giờ cũng đã qua rồi, tin rằng cô ta sẽ sớm vượt qua cơn sống này.
An Ngữ Thần nói: Có cơ hội thì anh khai thông cho cô ta đi, cô ta rất nghe lời anh.
Trương đại quan nhân giả bộ hồ đồ nói: Sao lại nói vậy.
An Ngữ Thần nói: Đừng quên một câu, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, anh là loại người nào thì em hiện tại biết rất rõ.
Trương đại quan nhân cười nói: Tình yêu của anh đối với em là lõa lồ không giữ lại chút gì.
Emnhổ vào! Đợi em về tính sổ với anh!
Trương Dương nói: Hôn con trai cho anh nhé, cũng bảo nó hôn anh với!
Giọng nói của An Ngữ Thần trở nên ôn nhu, cô ta nói khẽ: Chờ gặp anh rồi nhất định sẽ cho anh hôn chán thì thôi.
Trương đại quan nhân trở lại bên cạnh Hồng Thi Kiều, Hồng Thi Kiều đầy thâm ý nói: Bạn gái à?
Trương Dương cười cười: Lòng hiếu kỳ của cô mạnh quá!
Hồng Thi Kiều nói: Tôi nghe nói vợ chưa cưới của anh rất xinh đẹp, còn rất có tiền nữa!
Trương Dương nói: Về sau chắc có cơ hộ gặp mặt, thôi đừng nói chuyện của tôi nữa, cô có bạn trai chưa?
Hồng Thi Kiều lộ ra vẻ xấu hổ, cô ta lắc đầu nói: Chưa có!
Trương đại quan nhân lộ ra vẻ không tin: Không thể nào, một đại mỹ nữ như cô không ngờ lại không có bạn trai? Tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa mà!
Hồng Thi Kiều cười gắt: Anh thật đáng ghét, biến pháp nói tôi già! Uống rượu!
Trương Dương nói: Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi!
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, anh bát quái quá! Muốn biết thì rót rượu đi. Cô ta bạc nộ khinh sân, rất giỏi về biểu hiện vẻ phong tình của mình, trẻ tuổi như vậy đã giỏi lợi dụng tài nguyên của bản thân, tiền đồ của Hồng Thi Kiều này không thể hạn lượng.
Trương đại quan nhân cười ha ha uống chén rượu đó, Hồng Thi Kiều không ngờ cũng uống cạn chén rượu đó, cô ta mang theo một cân rượu, không lâu sau đã bị bọn họ uống cạn, Hồng Thi Kiều nói: Uống rượu với anh thật thống khoái, hay là chúng ta làm thêm một chai nữa đi.
Trương Dương nói: Thôi đủ rồi, đừng để uông say!
Hồng Thi Kiều nói: Anh sợ cái gì, một nữ hài tử như tôi còn không sợ cơ mà! Cô ta vẫy tay muốn gọi rượu.
Trương Dương nói: Cô nếu thật sự muốn uống thì tôi vào xe lấy, rượu bên ngoài tôi thực sự thấy không an tâm. Hắn đứng dậy vào xe lấy một cân Đại Minh xuân ra, gần đây Lưu Kim Thành tặng cho hắn không ít, Trương Dương trên cơ bản đều để ở xe.
Từ lời nói cử chỉ của Hồng Thi Kiều, cô ta chắc chưa say, có chút ngà ngà thì là thật, nhưng chỉ chẳng qua là có chút hưng phấn, cô ta nhấp thử Đại Minh xuân: Rượu này không tồi, so với rượu tôi mang đến còn ngon hơn.
Trương Dương nói: Nữ hài tử, nhất là nữ hài tử xinh đẹp giống như cô ở bên ngoài nên nói ít thôi, vạn nhất uống say rồi thì gặp người xấu chẳng phải sẽ phiền toái ư?
Hồng Thi Kiều nói: Tôi thấy anh không giống người xấu.
Trương Dương nói: Người ta không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Hồng Thi Kiều nói: Vạn nhất tôi nhìn nhầm, tôi cũng chấp nhận!
Trương đại quan nhân nghĩ thầm nha đầu này không đơn giản, ngoài mặt thì giả vờ ngây thơ, chưa biết chừng tâm cơ không phải là sâu bình thường, hắn mỉm cười một tiếng, cầm chén rượu lên uống ực một cái, trong lòng thầm tính toán, lại uống thêm vài chén rồi đuổi cô ta về, nếu chuốc cô ta say rồi chẳng phải là phiền phức ư?
Hồng Thi Kiều bỗng nhiên thở dài: Tôi thường thường hay nhìn lầm người.
Trương Dương nói: Người trẻ tuổi nhìn lầm người cũng là điều khó tránh khỏi, theo tuổi tác lớn dần, năng lực phân biệt cũng dần dần tăng cường.
Trương Dương hạ chén rượu xuống, nói: Chuyện luôn phát triển và biến hóa không ngừng, tôi và bí thư Hạng lại không có ân oán riêng tư gì cả, chúng tôi trước đây quả thực đã phát sinh một ít chuyện không vui, nhưng đều là trong công tác.
Hồng Thi Kiều nói: Lần đầu tiên tôi thấy anh đã biết anh là người làm đại sự rồi.
Trương Dương nói: Đừng đề cao tôi, con người tôi dễ xiêu lắm, nếu thật sự sướng đến bay tận lên mây thì tôi khóc cũng không kịp đâu.
Hồng Thi Kiều nói: Đừng sợ, có đây, tôi giúp anh giữ lại gốc!
Trương đại quan nhân nghe vậy trong lòng liền giật thót, nghe ám muội quá đi, ngẩng đầu nhìn thì thấy Hồng Thi Kiều đã mặt đỏ ửng, không biết là do uống rượu hay là do thẹn thùng, trông vô cùng dụ người.
Trương đại quan nhân thầm nhắc nhở mình, trăm ngàn lần phải cảnh giác, Hồng Thi Kiều và mình quen nhau chưa bao lâu, mình không biết gì về con bé này, ai biết cô ta liệu có mục đích gì không? Nghĩ đến đây, Trương Dương nói tránh đi: Cô công tác ở ban trú kinh, nhất định biết rất nhiều nội tình của thị lý phải không?
Hồng Thi Kiều gật đầu nói: Biết một chút, ví dụ như ân oán giữa anh và Trần Cương.
Trương Dương cười nói: Đừng nói bừa, tôi không có ân oán với ai cả.
Hồng Thi Kiều nói: Còn nói không có nữa à, trong thể chế Bắc Cảng ai chẳng biết hai người các anh không hợp nhau, anh vừa tới Tân Hải đã đá em ruột của hắn đi, Trần Cương không hận anh thì hận ai? Hồng Thi Kiều mượn chút hơi rượu nên cái gì cũng dám nói.
Trương Dương nói: Trần Khải bị điều chức không liên quan gì tới tôi, là quyết định của cấp trên, hắn hận nhầm người rồi.
Hồng Thi Kiều nói: Thôi đi, ai lên đài mà không cần dùng người của mình, tôi đã nghe nói rồi, cục trưởng công an đương nhiệm Trình Diễm Đông là hạ cấp cũ của anh, nếu anh không gật đầu, hắn có thể đến Tân Hải ư?
Trương Dương cười khổ nhìn Hồng Thi Kiều, cô bé này sao uống chút rượu vào thì cái gì cũng dám nói? Mình dù sao cũng là lãnh đạo, cô ta nói chuyện trước mặt mình chẳng kiêng kỵ gì cả. Có điều Trương Dương thấy cũng có chút thú vị, hắn cố ý thử nói: Tôi còn bảo cô cô tới làm chủ nhiệm ban chiêu thương, cô ta chắc sẽ không cũng thấy tôi cố ý nhằm vào cô ta chứ?
Hồng Thi Kiều lại uống một ngụm rượu rồi nói: Tôi tuy rằng chỉ là một khoa viên nho nhỏ, nhưng ở ban trú kinh lâu rồi, ít nhiều cũng biết một số quy tắc trên quan trường.
Trương Dương cười nói: Nói nghe thử đi, tôi học hỏi cô!
Hồng Thi Kiều nói: Trên quan trường phải chú ý đoàn kết, nói dễ nghe thì là đoàn kết, nhưng nói trắng ra là kéo bè kết phái, đoàn kết tất cả người có thể đoàn kết bên cạnh mình, về phần người không thể đoàn kết, sẽ tiến hành đả kích quyết đoán, có ai mà không muốn dùng người của mình chứ, ở trong quan trường, muốn đạt được đề thăng, phải trở thành người một nhà của lãnh đạo.
Trương Dương nói: Cô nhìn thấu triệt như vậy, bí thư Trần cũng muốn phát triển cô trở thành người một nhà, cô vì sao còn muốn cự tuyệt?
Câu này khiến Hồng Thi Kiều mặt đỏ bừng, cô ta gắt: Nhìn cái bộ dạng gấu của hắn, tôi thấy hắn đã buồn nôn rồi!
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, Hồng Thi Kiều này là chưa gặp người thích hợp, nếu không phải là Trần Cương muốn quấy rối cô ta, đổi lại là mình, chỉ sợ nha đầu kia tám chín phần mười sẽ không cự tuyệt, Trương đại quan nhân nhìn Hồng Thi Kiều sóng mắt lưu chuyển, cũng thấy cô nàng này quả thực có chút hương vị, lúc này di động của hắn đổ chuông, hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, mình sao lại có suy nghĩ như vậy, Hồng Thi Kiều tuyệt đối không phải là một loại chim non đơn thuần như tờ giấy trắng, đối đãi với loại nữ nhân này phải lưu lại tâm nhãn, cẩn thận tuyệt đối, cú điện thoại này gọi tới rất kịp lúc.
Hắn cầm điện thoại lên, nghe thấy giọng nói ê a, trong lòng Trương đại quan nhân lập tức ấm áp, một loại cảm xúc khó có thể hình dung lấp đầy lòng hắn, giọng nói này đến từ chính cốt nhục thân sinh của hắn, chính là con trai Thiên Tứ của hắn.
Trương Dương cầm điện thoại đi tới bãi biển cách đó không xa, hắn nói khẽ: Bảo bối à!
Đầu kia điện thoại bật cười khanh khách, tuy rằng thằng bé vẫn chưa biết nói, nhưng Trương Dương giống như nhìn thấy bộ dạng của con trai vậy, sự thương nhớ chảy trong huyết quản của hắn.
An Ngữ Thần cuối cùng cũng cầm máy, cười nói: Nó nghe thấy giọng của anh thì cười rất vui.
Trương Dương nói: Đương nhiên rồi! Anh rất nhớ hai mẹ con!
An Ngữ Thần nói: Em cũng vậy, nói với anh một tin tức tốt, tháng sau em sẽ về một chuyến.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới tháng sau chính là tiết thanh minh, An Ngữ Thần lần này trở về tám chín phần mười là để tới núi Thanh Đài tảo mộ.
Trương Dương nói: Mang cả Thiên Tứ về à?
An Ngữ Thần nói: Không tiện, hơn nữa em cũng không muốn những người khác biết tới sự tồn tại của nó.
Trương Dương nói khẽ: Xin lỗi!
An Ngữ Thần nói: Đừng nói bậy, em rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc! Không có anh thì em không sống được đến bây giờ, càng không có được Thiên Tứ hoạt bát khả ái như vậy, ông trời thật sự quá hậu ái với em, hiện tại anh ở trong lòng em chỉ xếp thứ hai thôi.
Trương đại quan nhân nói: Kể ra anh có chút đố kỵ với thằng nhóc đó.
An Ngữ Thần cười nói: Chờ tháng sau về, em sẽ mang ít hình và phim của nó, cho anh xem chán luôn.
Trương Dương nói: Được!
An Ngữ Thần nói: Gần đây có gặp Mộng Viện không?
Trương Dương nói: Không, cũng có nói chuyện điện thoại một lần.
An Ngữ Thần nói: Em rất lo lắng trạng thái của cô ta, lần này trở về muốn gặp mặt cô ta một lần, khai thông cho cô ta. Cô ta và Kiều Mộng Viện trước đây từng nhiều lần hợp tác làm ăn, tình bạn giữa hai người rất thâm hậu.
Trương Dương nói: Mộng Viện là người kiên cường, chuyện của Kiều gia hiện giờ cũng đã qua rồi, tin rằng cô ta sẽ sớm vượt qua cơn sống này.
An Ngữ Thần nói: Có cơ hội thì anh khai thông cho cô ta đi, cô ta rất nghe lời anh.
Trương đại quan nhân giả bộ hồ đồ nói: Sao lại nói vậy.
An Ngữ Thần nói: Đừng quên một câu, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, anh là loại người nào thì em hiện tại biết rất rõ.
Trương đại quan nhân cười nói: Tình yêu của anh đối với em là lõa lồ không giữ lại chút gì.
Emnhổ vào! Đợi em về tính sổ với anh!
Trương Dương nói: Hôn con trai cho anh nhé, cũng bảo nó hôn anh với!
Giọng nói của An Ngữ Thần trở nên ôn nhu, cô ta nói khẽ: Chờ gặp anh rồi nhất định sẽ cho anh hôn chán thì thôi.
Trương đại quan nhân trở lại bên cạnh Hồng Thi Kiều, Hồng Thi Kiều đầy thâm ý nói: Bạn gái à?
Trương Dương cười cười: Lòng hiếu kỳ của cô mạnh quá!
Hồng Thi Kiều nói: Tôi nghe nói vợ chưa cưới của anh rất xinh đẹp, còn rất có tiền nữa!
Trương Dương nói: Về sau chắc có cơ hộ gặp mặt, thôi đừng nói chuyện của tôi nữa, cô có bạn trai chưa?
Hồng Thi Kiều lộ ra vẻ xấu hổ, cô ta lắc đầu nói: Chưa có!
Trương đại quan nhân lộ ra vẻ không tin: Không thể nào, một đại mỹ nữ như cô không ngờ lại không có bạn trai? Tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa mà!
Hồng Thi Kiều cười gắt: Anh thật đáng ghét, biến pháp nói tôi già! Uống rượu!
Trương Dương nói: Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi!
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, anh bát quái quá! Muốn biết thì rót rượu đi. Cô ta bạc nộ khinh sân, rất giỏi về biểu hiện vẻ phong tình của mình, trẻ tuổi như vậy đã giỏi lợi dụng tài nguyên của bản thân, tiền đồ của Hồng Thi Kiều này không thể hạn lượng.
Trương đại quan nhân cười ha ha uống chén rượu đó, Hồng Thi Kiều không ngờ cũng uống cạn chén rượu đó, cô ta mang theo một cân rượu, không lâu sau đã bị bọn họ uống cạn, Hồng Thi Kiều nói: Uống rượu với anh thật thống khoái, hay là chúng ta làm thêm một chai nữa đi.
Trương Dương nói: Thôi đủ rồi, đừng để uông say!
Hồng Thi Kiều nói: Anh sợ cái gì, một nữ hài tử như tôi còn không sợ cơ mà! Cô ta vẫy tay muốn gọi rượu.
Trương Dương nói: Cô nếu thật sự muốn uống thì tôi vào xe lấy, rượu bên ngoài tôi thực sự thấy không an tâm. Hắn đứng dậy vào xe lấy một cân Đại Minh xuân ra, gần đây Lưu Kim Thành tặng cho hắn không ít, Trương Dương trên cơ bản đều để ở xe.
Từ lời nói cử chỉ của Hồng Thi Kiều, cô ta chắc chưa say, có chút ngà ngà thì là thật, nhưng chỉ chẳng qua là có chút hưng phấn, cô ta nhấp thử Đại Minh xuân: Rượu này không tồi, so với rượu tôi mang đến còn ngon hơn.
Trương Dương nói: Nữ hài tử, nhất là nữ hài tử xinh đẹp giống như cô ở bên ngoài nên nói ít thôi, vạn nhất uống say rồi thì gặp người xấu chẳng phải sẽ phiền toái ư?
Hồng Thi Kiều nói: Tôi thấy anh không giống người xấu.
Trương Dương nói: Người ta không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Hồng Thi Kiều nói: Vạn nhất tôi nhìn nhầm, tôi cũng chấp nhận!
Trương đại quan nhân nghĩ thầm nha đầu này không đơn giản, ngoài mặt thì giả vờ ngây thơ, chưa biết chừng tâm cơ không phải là sâu bình thường, hắn mỉm cười một tiếng, cầm chén rượu lên uống ực một cái, trong lòng thầm tính toán, lại uống thêm vài chén rồi đuổi cô ta về, nếu chuốc cô ta say rồi chẳng phải là phiền phức ư?
Hồng Thi Kiều bỗng nhiên thở dài: Tôi thường thường hay nhìn lầm người.
Trương Dương nói: Người trẻ tuổi nhìn lầm người cũng là điều khó tránh khỏi, theo tuổi tác lớn dần, năng lực phân biệt cũng dần dần tăng cường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.