Chương 805: Chúc anh hạnh phúc (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trong kế hoạch trở mặt giữa đường của Trương đại quan nhân đổ vỡ giữa đường, khiến hắn không thể không bội phục con cáo già họ Lý, người ta phòng ngừa chu đáo, đã dự đoán được Trương Dương sẽ lợi dụng quyền đưa tin để báo thù y, thế nên chủ động từ bỏ trước khi hắn lên tiếng, điều này khiến cho Trương Dương không có cơ hội trút giận.
Trương đại quan nhân thật sự nổi giận rồi, trở lại Ủy ban thể dục thể thao, Thường Lăng Phong liếc một cái đã phát hiện ra vẻ mặt khó coi của hắn, còn tưởng rằng hắn bị chọc giận ở chỗ Cung Kì Vĩ, liền cười bảo: Sao? Thị trưởng Cung không cho à?
Trương Dương mắng: Đúng là con cáo già! Hắn đem chuyện vừa rồi trước sau kể lại một lượt cho Thường Lăng Phong, sau đó căm giận nói: Tôi lát nữa sẽ triệu tập mấy nhà truyền thông, đồng thời đăng một thông báo, tuyên bố chuyện chấm dứt quan hệ hợp tác giữa chúng ta và nhật báo Đông Nam ra công chúng!
Thường Lăng Phong nói: Anh thấy làm như vậy cố ý nghĩa gì không?
Trương Dương nói: Rõ ràng là tôi từ chối y, hiện tại không ngờ lại bị y cướp trước!
Thường Lăng Phong cười nói: Tranh khí thế nhất thời để làm gì? Việc cấp bách của chúng ta là làm tốt vận hội tỉnh và hội kinh mậu, loại việc nhỏ này không đáng gì cả, cho dù anh tranh về được khí thế, người khác liệu có bội phục anh không? Theo lời anh nói, Lý Đồng Dục chia rẽ quan hệ cha con của tỉnh trưởng Tống, y cuối cùng không hề thành công, hiện tại trong lòng đang rất khó chịu, người nên cảm thấy mất mát là y mới đúng.
Trương Dương nói: Tôi cảm thấy người này khẳng định sẽ không dễ dàng tử bỏ, không khéo sẽ lại nghĩ ra chủ ý ác độc gì đó.
Thường Lăng Phong nói: Bối cảnh của Lý Đồng Dục không đơn giản, đại ca của y là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, anh hai của y là tổng biên tập báo Trung Hoa, địa vị trong lĩnh vực tuyên truyền trong nước khá là hiển hách, người như vậy nên bớt tiếp xúc vi diệu thôi, anh cũng biết, những năm nay ai cũng phải phòng cháy, phóng trộm, phòng phóng viên, y không chủ động tìm anh gây chuyện chính là phúc của anh rồi, anh đi trêu chọc y làm gì?
Trương Dương nói: Tôi chỉ lo hắn gây bất lợi cho Yên Nhiên thôi!
Thường Lăng Phong mỉm cười nói: Yên Nhiên đang ở nước Mỹ,y chỉ sợ là với không tới đâu. Gã nói khẽ: Chẳng lẽ anh lo lắng y sẽ gây bất lợi đối với tỉnh trưởng Tống ư?
Trương Dương gật đầu, con người của Lý Đồng Dục rất ti bỉ, chuyện gì chuyện gì cũng làm ra được.
Thường Lăng Phong nói: Một tổng biên tập của một tòa soạn báo, cho dù căn cơ của y có sâu hơn nữa, bối cảnh có cường thịnh đến thế nào thì muốn ganh đua với tỉnh trưởng Tống chỉ sợ là vẫn chưa đủ sức đâu.
Trương Dương nói: Rất nhiều lúc cừu hận sẽ làm người ta mất lý trí.
Thường Lăng Phong nói: Tỉnh trưởng Tống có thể lên tới vị trí như ngày hôm nay tuyệt đối không phải là chỉ trông vào hai chữ ngẫu nhiên, đối phó với loại người như Lý Đồng Dục không cần phải phí quá nhiều tinh lực.
Trương Dương tán đồng những lời này của Thường Lăng Phong, chỉ bằng vào thủ đoạn mà Tống Hoài Minh đối phó với Tôn Quốc Chính, chỉ một tổng biên tập của một tờ báo thì có tính là gì? Khi hắn đang chuẩn bị tham thảo chuyện quyền đưa tin với Thường Lăng Phong thì Thường Lăng Phong cười nói: Đã tan tầm rồi, có chuyện gì thì cũng phải đi ăn cơm đã, đi, buổi tối tôi mời mọi người ăn hải sản.
Trương Dương nói: Lại tới Nam Dương Quốc Tế à?
Thường Lăng Phong nói: Không phải Nam Dương Quốc Tế, tôi vừa mới phát hiện một nhà hàng hải sản và đồ nướng rất ngon.
Trương Dương đứng dậy nói: Đi, gọi cả bọn Hải Tâm nữa.
Thường Lăng Phong cười cười gật đầu.
Thường Hải Tâm vẫn đang làm việc ở trung tâm tin tức, Cao Liêm Minh mời Đường Đường từ nước Mỹ về, hệ thống và dữ liệu đã được sửa chữa, bởi vì có bài học lần trước, lần này Đường Đường đặc biệt cấp cho trung tâm tin tức hai sinh viên vừa được mời tới để huấn luyện cho mọi người, hai sinh viên này đều là chuyên gia máy tính, sau này sẽ phụ trách bảo trì hệ thống của trung tâm tin tức.
Cao Liêm Minh cũng ở bên cạnh, nhìn thấy bọn Trương Dương tiến vào, Cao Liêm Minh vội vàng chạy lên: Tôi nói này Trương Dương, anh về cả ngày rồi mà sao không báo lấy một tiếng.
Trương Dương nói: Chẳng có tôn ti trật tự gì cả, gọi tôi là gì?
Cao Liêm Minh thè lưỡi nói: Chủ nhiệm Trương!
Trương Dương đi đến bên cạnh Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm vẫn rất chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính, Trương Dương nói: Tôi rất bận, cả nửa ngày phải báo cáo công tác với thị trưởng đại nhân. Hắn ngoài mặt là nói cho Cao Liêm Minh nghe, nhưng thật ra là nói cho Thường Hải Tâm.
Cao Liêm Minh vui vẻ nói: Sao lại tới đây giờ này, có phải là muốn mời khách không?
Trương Dương cười nói: Thằng ôn cậu cũng thông minh đấy? Có điều người mời khách không phải là tôi, chủ nhiệm Thường mời khách, mời mọi người đi ăn hải sản và đồ nướng.
Cao Liêm Minh hoan hô một tiếng.
Trương Dương đi tới đối diện Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm không thể cứ giả vờ như không thấy hắn, đôi mắt trong sáng ngẩng lên, nhìn tôi, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Cô ta đã nghe nói tin tức Trương Dương và Sở Yên Nhiên đính hôn, từ khi biết được tin tức này, trong lòng Thường Hải Tâm tràn ngập mâu thuẫn, cô ta bỗng nhiên không biết mình nên đối mặt với Trương Dương như thế nào, về sau xử lý quan hệ của bọn họ như thế nào.
Trương Dương mỉm cười nói: Hải Tâm, mau chuẩn bị đi, chúng ta đi ăn cơm!
Thường Hải Tâm cười cười, cô ta lập tức quay sang Đường Đường: Đường Đường, đừng làm nữa, đi, cùng nhau đi ăn cơm!
Mấy người ra khỏi cửa, Trương Dương bảo mọi người lên xe jeep của mình, theo Thường Lăng Phong chỉ đi tới ngõ nhỏ gần Ủy ban thể dục thể thao, thật ra trước đây khi Ủy ban thể dục thể thao chưa chuyển nhà, Trương Dương thường xuyên đến đây ăn cơm, có điều hắn không ngờ Thường Lăng Phong cũng có thể tìm được nơi này, con đường này vừa tới trời tối, đâu đâu cũng sẽ tràn ngập múi than củi, không biết từ lúc nào đã biến thành phố đồ nướng, bởi vì địa thế hẻo lánh, chỉnh trị bộ mặt thành phố cũng rất ít khi bận tâm đến loại địa phương này.
Thường Lăng Phong dẫn bọn họ tới quán, Trương Dương lại gọi điện thoại cho Triệu Thiên Tài, bảo Triệu Thiên Tài cũng đến góp vui.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra tình tự của Thường Hải Tâm không tốt, Trương đại quan nhân trong lòng biết biết rõ, tình tự của Thường Hải Tâm không tốt là có liên quan tới mình, nhưng ở trước mặt mọi người, hắn cũng không tiện nói gì.
Cũng may là đề tài của mọi người chủ yếu xoay quanh công việc.
Đường Đường nói: Hai sinh viên mới tới trung tâm tin tức đó rất thông minh, tôi thấy vài ngày nữa, bọn họ sẽ quen thuộc với toàn bộ hệ thống, về sau không cần tôi phải từ xa chạy tới nữa.
Trương Dương nói: Đường Đường, trình độ máy tính của cô cao như vậy, có từng nghĩ về nước phát triển không?
Đường Đường nói: Hoàn cảnh của phương diện này ở trong nước vẫn chưa ổn, tôi trước tiên muốn ở Mỹ rèn luyện vài năm, chờ thị trường trong nước chín muồi rồi sẽ về nước phát triển.
Trương Dương nói: Hiện tại cơ sở sản xuất hải ngoại của công ty Yingde Seoul đã đặt ở Nam Tích, Nam Tích chúng ta trong vài năm nữa phải xây dựng khu khai phá kỹ thuật công nghệ cao, chúng tôi vừa rồi đã thảo luận về khu đất sân thể dục mới, xác định phải dựng lên một số quảng trường nhất lưu của toàn quốc, đến lúc đó Nam Tích chúng ta sẽ trở thành thị trường giao lưu IT được chú ý, tôi cảm thấy, cô nên về sớm một chút, ở đây khẳng định sẽ có cơ hội phát triển rất lớn.”
Thật ra Đường Đường cũng đã nghe nói tới chuyện này, cô ta cười nói: Anh thật đúng là tận hết sức lực tuyên truyền cho Nam Tích, nếu mỗi vị cán bộ đảng đều tận chức tận trách giống như anh, kinh tế Trung Quốc đã sớm phát triển đi lên rồi.
Trương đại quan nhân thật sự nổi giận rồi, trở lại Ủy ban thể dục thể thao, Thường Lăng Phong liếc một cái đã phát hiện ra vẻ mặt khó coi của hắn, còn tưởng rằng hắn bị chọc giận ở chỗ Cung Kì Vĩ, liền cười bảo: Sao? Thị trưởng Cung không cho à?
Trương Dương mắng: Đúng là con cáo già! Hắn đem chuyện vừa rồi trước sau kể lại một lượt cho Thường Lăng Phong, sau đó căm giận nói: Tôi lát nữa sẽ triệu tập mấy nhà truyền thông, đồng thời đăng một thông báo, tuyên bố chuyện chấm dứt quan hệ hợp tác giữa chúng ta và nhật báo Đông Nam ra công chúng!
Thường Lăng Phong nói: Anh thấy làm như vậy cố ý nghĩa gì không?
Trương Dương nói: Rõ ràng là tôi từ chối y, hiện tại không ngờ lại bị y cướp trước!
Thường Lăng Phong cười nói: Tranh khí thế nhất thời để làm gì? Việc cấp bách của chúng ta là làm tốt vận hội tỉnh và hội kinh mậu, loại việc nhỏ này không đáng gì cả, cho dù anh tranh về được khí thế, người khác liệu có bội phục anh không? Theo lời anh nói, Lý Đồng Dục chia rẽ quan hệ cha con của tỉnh trưởng Tống, y cuối cùng không hề thành công, hiện tại trong lòng đang rất khó chịu, người nên cảm thấy mất mát là y mới đúng.
Trương Dương nói: Tôi cảm thấy người này khẳng định sẽ không dễ dàng tử bỏ, không khéo sẽ lại nghĩ ra chủ ý ác độc gì đó.
Thường Lăng Phong nói: Bối cảnh của Lý Đồng Dục không đơn giản, đại ca của y là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, anh hai của y là tổng biên tập báo Trung Hoa, địa vị trong lĩnh vực tuyên truyền trong nước khá là hiển hách, người như vậy nên bớt tiếp xúc vi diệu thôi, anh cũng biết, những năm nay ai cũng phải phòng cháy, phóng trộm, phòng phóng viên, y không chủ động tìm anh gây chuyện chính là phúc của anh rồi, anh đi trêu chọc y làm gì?
Trương Dương nói: Tôi chỉ lo hắn gây bất lợi cho Yên Nhiên thôi!
Thường Lăng Phong mỉm cười nói: Yên Nhiên đang ở nước Mỹ,y chỉ sợ là với không tới đâu. Gã nói khẽ: Chẳng lẽ anh lo lắng y sẽ gây bất lợi đối với tỉnh trưởng Tống ư?
Trương Dương gật đầu, con người của Lý Đồng Dục rất ti bỉ, chuyện gì chuyện gì cũng làm ra được.
Thường Lăng Phong nói: Một tổng biên tập của một tòa soạn báo, cho dù căn cơ của y có sâu hơn nữa, bối cảnh có cường thịnh đến thế nào thì muốn ganh đua với tỉnh trưởng Tống chỉ sợ là vẫn chưa đủ sức đâu.
Trương Dương nói: Rất nhiều lúc cừu hận sẽ làm người ta mất lý trí.
Thường Lăng Phong nói: Tỉnh trưởng Tống có thể lên tới vị trí như ngày hôm nay tuyệt đối không phải là chỉ trông vào hai chữ ngẫu nhiên, đối phó với loại người như Lý Đồng Dục không cần phải phí quá nhiều tinh lực.
Trương Dương tán đồng những lời này của Thường Lăng Phong, chỉ bằng vào thủ đoạn mà Tống Hoài Minh đối phó với Tôn Quốc Chính, chỉ một tổng biên tập của một tờ báo thì có tính là gì? Khi hắn đang chuẩn bị tham thảo chuyện quyền đưa tin với Thường Lăng Phong thì Thường Lăng Phong cười nói: Đã tan tầm rồi, có chuyện gì thì cũng phải đi ăn cơm đã, đi, buổi tối tôi mời mọi người ăn hải sản.
Trương Dương nói: Lại tới Nam Dương Quốc Tế à?
Thường Lăng Phong nói: Không phải Nam Dương Quốc Tế, tôi vừa mới phát hiện một nhà hàng hải sản và đồ nướng rất ngon.
Trương Dương đứng dậy nói: Đi, gọi cả bọn Hải Tâm nữa.
Thường Lăng Phong cười cười gật đầu.
Thường Hải Tâm vẫn đang làm việc ở trung tâm tin tức, Cao Liêm Minh mời Đường Đường từ nước Mỹ về, hệ thống và dữ liệu đã được sửa chữa, bởi vì có bài học lần trước, lần này Đường Đường đặc biệt cấp cho trung tâm tin tức hai sinh viên vừa được mời tới để huấn luyện cho mọi người, hai sinh viên này đều là chuyên gia máy tính, sau này sẽ phụ trách bảo trì hệ thống của trung tâm tin tức.
Cao Liêm Minh cũng ở bên cạnh, nhìn thấy bọn Trương Dương tiến vào, Cao Liêm Minh vội vàng chạy lên: Tôi nói này Trương Dương, anh về cả ngày rồi mà sao không báo lấy một tiếng.
Trương Dương nói: Chẳng có tôn ti trật tự gì cả, gọi tôi là gì?
Cao Liêm Minh thè lưỡi nói: Chủ nhiệm Trương!
Trương Dương đi đến bên cạnh Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm vẫn rất chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính, Trương Dương nói: Tôi rất bận, cả nửa ngày phải báo cáo công tác với thị trưởng đại nhân. Hắn ngoài mặt là nói cho Cao Liêm Minh nghe, nhưng thật ra là nói cho Thường Hải Tâm.
Cao Liêm Minh vui vẻ nói: Sao lại tới đây giờ này, có phải là muốn mời khách không?
Trương Dương cười nói: Thằng ôn cậu cũng thông minh đấy? Có điều người mời khách không phải là tôi, chủ nhiệm Thường mời khách, mời mọi người đi ăn hải sản và đồ nướng.
Cao Liêm Minh hoan hô một tiếng.
Trương Dương đi tới đối diện Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm không thể cứ giả vờ như không thấy hắn, đôi mắt trong sáng ngẩng lên, nhìn tôi, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Cô ta đã nghe nói tin tức Trương Dương và Sở Yên Nhiên đính hôn, từ khi biết được tin tức này, trong lòng Thường Hải Tâm tràn ngập mâu thuẫn, cô ta bỗng nhiên không biết mình nên đối mặt với Trương Dương như thế nào, về sau xử lý quan hệ của bọn họ như thế nào.
Trương Dương mỉm cười nói: Hải Tâm, mau chuẩn bị đi, chúng ta đi ăn cơm!
Thường Hải Tâm cười cười, cô ta lập tức quay sang Đường Đường: Đường Đường, đừng làm nữa, đi, cùng nhau đi ăn cơm!
Mấy người ra khỏi cửa, Trương Dương bảo mọi người lên xe jeep của mình, theo Thường Lăng Phong chỉ đi tới ngõ nhỏ gần Ủy ban thể dục thể thao, thật ra trước đây khi Ủy ban thể dục thể thao chưa chuyển nhà, Trương Dương thường xuyên đến đây ăn cơm, có điều hắn không ngờ Thường Lăng Phong cũng có thể tìm được nơi này, con đường này vừa tới trời tối, đâu đâu cũng sẽ tràn ngập múi than củi, không biết từ lúc nào đã biến thành phố đồ nướng, bởi vì địa thế hẻo lánh, chỉnh trị bộ mặt thành phố cũng rất ít khi bận tâm đến loại địa phương này.
Thường Lăng Phong dẫn bọn họ tới quán, Trương Dương lại gọi điện thoại cho Triệu Thiên Tài, bảo Triệu Thiên Tài cũng đến góp vui.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra tình tự của Thường Hải Tâm không tốt, Trương đại quan nhân trong lòng biết biết rõ, tình tự của Thường Hải Tâm không tốt là có liên quan tới mình, nhưng ở trước mặt mọi người, hắn cũng không tiện nói gì.
Cũng may là đề tài của mọi người chủ yếu xoay quanh công việc.
Đường Đường nói: Hai sinh viên mới tới trung tâm tin tức đó rất thông minh, tôi thấy vài ngày nữa, bọn họ sẽ quen thuộc với toàn bộ hệ thống, về sau không cần tôi phải từ xa chạy tới nữa.
Trương Dương nói: Đường Đường, trình độ máy tính của cô cao như vậy, có từng nghĩ về nước phát triển không?
Đường Đường nói: Hoàn cảnh của phương diện này ở trong nước vẫn chưa ổn, tôi trước tiên muốn ở Mỹ rèn luyện vài năm, chờ thị trường trong nước chín muồi rồi sẽ về nước phát triển.
Trương Dương nói: Hiện tại cơ sở sản xuất hải ngoại của công ty Yingde Seoul đã đặt ở Nam Tích, Nam Tích chúng ta trong vài năm nữa phải xây dựng khu khai phá kỹ thuật công nghệ cao, chúng tôi vừa rồi đã thảo luận về khu đất sân thể dục mới, xác định phải dựng lên một số quảng trường nhất lưu của toàn quốc, đến lúc đó Nam Tích chúng ta sẽ trở thành thị trường giao lưu IT được chú ý, tôi cảm thấy, cô nên về sớm một chút, ở đây khẳng định sẽ có cơ hội phát triển rất lớn.”
Thật ra Đường Đường cũng đã nghe nói tới chuyện này, cô ta cười nói: Anh thật đúng là tận hết sức lực tuyên truyền cho Nam Tích, nếu mỗi vị cán bộ đảng đều tận chức tận trách giống như anh, kinh tế Trung Quốc đã sớm phát triển đi lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.