Y Đạo Quan Đồ

Chương 782: Chuyện cũ đau thương (2)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Cung Kỳ Vĩ cũng không biết chuyện cũ giữa Lý Đồng Dục cùng Trương Dương, cười nói: Lần này tôi mời Tổng biên tập Lý qua, chính là vì giúp chúng ta làm tốt tiến công tuyên truyền, đem ưu điểm cùng sở trưởng của Nam Tích chúng ta tuyên truyền ra toàn bộ tỉnh, cuối tuần này, Nhật Báo Đông Nam sẽ đặc biệt mở ra một trang báo dành cho Tỉnh Vận Hội, đưa tin về chuyện liên quan với lần thịnh hội này, phỏng vấn các huấn luyện viên, vận động viên của Nam Tích, còn có cả người làm công tác thể dục ưu tú, cậu cũng có phần đó!

Trương Dương nói: Tôi hay là quên đi, tôi sợ nhất chính là hấp dẫn tầm mắt của công chúng. Cung Kỳ Vĩ muốn nói cái gì đó thì lúc này thư ký của y đi qua, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai y nói câu gì đó, Cung Kỳ Vĩ lập tức đứng dậy nói: Ngại quá, tôi có chút việc gấp cần trở lại xử Lý, Trương Dương, cậu thay tôi chiêu đãi Tổng biên tập Lý, buổi tối tôi an bài rồi, ngay tại nhà khách mở tiệc chiêu đãi hoan nghênh Tổng biên tập Lý đến. Cung Kỳ Vĩ nói xong liền vội vã đi ra, xem ra đích xác có việc gấp phải làm.

Trương Dương từ đáy lòng là không muốn tiếp nhận cái việc này, nhưng chuyện đã đè đến trên đầu, hắn không thể không tiếp, chỉ có thể nhẫn nại nói vài câu có lệ với Lý Đồng Dục.

Lý Đồng Dục vẫn là bộ dạng mỉm cười, nâng chung trà lên uống một ngụm, không nhanh không chậm nói: Chủ nhiệm Trương, anh cùng bên tập Lưu Hi Văn chúng tôi là bạn cũ phải không?

Trương Dương cười nói: Thật ra cũng có chút quen biết, không nói là bạn cũ, quen đầu tiên là ở thôn Tiểu Kiều xã Hắc Giả Sơn, anh ta dẫn một đám phóng viên nằm vùng, giựt giây dân chúng nháo sự, chúng ta còn xảy ra một chút mâu thuẫn, chính là không hòa thuận, từ đó bắt đầu quen biết. Trương đại quan nhân trên mặt đầy hòa khí, trong miệng nói lại không chút khách khí.

Lý Đồng Dục cười ha ha lên: Xem ra chủ nhiệm Trương chưa hiểu đầy đủ đối với người viết báo chúng tôi, chúng tôi làm tin tức chỉ có một nguyên tắc, đó chính là tôn trọng sự thực, tại trong tin tức đưa tin cần phải làm làm được công bằng, không thể hỗn loạn cảm tình cá nhân vào. Trong lòng Trương Dương nói công bằng cái rắm, cho tới bây giờ hắn cũng đều không thể hiểu được động cơ trước đây của Lưu Hi Văn, hắn cho rằng người giật dây Lưu Hi Văm làm loạn ở thôn Tiểu Kiều tuyệt không chỉ là vì tìm tin tức đưa lên trang báo, mục đích của bọn họ là nhằm vào bí thư Thành ủy Giang Thành Ðỗ Thiên Dã. Trương Dương nói: Ðều nói phóng viên là Ông Vua không ngai, tôi cũng có chút ước ao nghề nghiệp của các vị.

Lý Đồng Dục nói: Kỳ thực phóng viên là một nghề nghiêp có tính mạo hiểm rất cao, lúc chiến tranh, số người chết nhiều nhất chính là binh sĩ, thứ hai phải kể tới phóng viên chúng tôi, cho dù là xã hội hiện nay, rất nhiều người cũng không biết công việc của phóng viên chúng tôi, cho rằng chúng tôi chỉ tới các chỗ náo nhiệt, vắt óc tìm mưu kế đưa tin nội tình đen tối của người ta, có rất nhiều người, truyền ra lời vô liêm sỉ đề phòng phóng viên như phòng cháy phòng kẻ cắp. Trương Dương ha hả nở nụ cười, trong lòng lại cực kỳ không cho là ðúng, phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên, lời này sai ở chỗ nào chứ?

Lý Đồng Dục nói: Thị trưởng Cung là bạn già của tôi, lần này Nhật Báo Đông Nam chúng tôi sẽ phối hợp với Ban Tuyên truyền Thành Ủy Nam Tích và Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thành phố Nam Tích các anh, tận lực làm tốt công tác tuyên truyền cho Tỉnh Vận Hội, có điều là chủ nhiệm Trương cũng phải cho phóng viên Nhật Báo Đông Nam chúng tôi một cái đường đi xanh.

Trương Dương nói: Vì Tỉnh Vận Hội lần này, chúng tôi đặc biệt thiết lập một trung tâm tiếp sóng tin tức tại sân thể dục chính, chính là cho các phóng viên thể thao sử dụng.

Lý Đồng Dục nói: Tốt, đây đủ để chứng minh phía Nam Tích các anh rất coi trọng đối với công tác truyền thông, tôn trọng đối với người viết báo chúng tôi, cũng nói rơ ánh mắt của chủ nhiệm Trương tương ðối đi trước, đã có thể sánh bước theo thế giới.

Trương Dương nói: Tôi nào có vĩ đại như vậy.

Lý Đồng Dục bỗng nhiên nói: Anh gần đây có gặp qua Yên Nhiên hay không?

Thình lình xảy ra câu hỏi làm cho Trương Dương sững sờ, hắn có chút cực kỳ kinh ngạc nhìn Lý Đồng Dục, chẳng biết vì sao y lại đột nhiên nhắc tới Sở Yên Nhiên?



Lý Đồng Dục cười cười nói: Có phải cảm thấy có chút kỳ quái hay không? Từ lúc Yên Nhiên còn bé tôi đã biết nó, hơn mười năm bởi vì quan hệ công tác nên không liên lạc, nhưng mà ngày lễ ngày tết nào tôi cũng đều tới chỗ Tư lệnh Sở thăm hỏi.

Trương Dương cảm thấy Lý Đồng Dục cũng không chỉ có là kéo gần quan hệ hai bên đơn giản như vậy, hắn tỉ mỉ tìm tòi ký ức liên quan tới Lý Đồng Dục trong quá khứ, rốt cục nhớ ra, trước đây khi người miền núi ở thôn Tiểu Kiều làm loạn, sau khi hắn hướng chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh báo cáo, lúc nhắc tới Lý Đồng Dục thì vẻ mặt của Tống Hoài Minh có vẻ có chút mất tự nhiên, lẽ nào y đã sớm quen biết cùng Tống Hoài Minh?

Lời Lý Đồng Dục nói kế tiếp càng chứng thực điểm này, y cười nói: Tôi cùng mẹ của Yên Nhiên quen biết từ nhỏ, Tư lệnh Sở đã cứu cha tôi, sau khi lập nước, cha tôi đã từng đảm nhiệm bí thư Thành Ủy tại thành phố Bắc Nguyên, lúc bị ép hại gần chết, là Tư lệnh Sở bảo vệ cho cả nhà chúng tôi.

Trương Dương còn không biết Lý Đồng Dục cùng Sở gia lại có thể có uyên nguyên sâu xa đến vậy, hắn nhẹ giọng nói: Tổng biên tập Lý cùng chủ tịch tỉnh Tống cũng nhất định rất quen thuộc chứ?

Nhắc tới Tống Hoài Minh, trên mặt Lý Đồng Dục toát ra một tia khinh miệt, y không chút nào che giấu phản cảm đối với Tống Hoài Minh, lạnh lùng nói: Tôi không bình luận về người này, khi tuổi còn trẻ, chúng tôi đã từng là bạn tốt, hắn cùng Tĩnh Chi kết bạn cũng chính do tôi! Nhắc tới cái chuyện cũ này, trong lòng của Lý Đồng Dục đau đớn giống như bị rắn độc cắn, chuyện hối hận nhất cả đời này của y chính là giới thiệu cho tĩnh Chi quen với Tống Hoài Minh, nếu như không có chuyện này, làm sao Tĩnh Chi lại gặp được Tống Hoài Minh, rồi lại làm sao yêu Tống Hoài Minh, gả cho hắn, rồi sinh hạ con gái cho hắn, mà Tống Hoài Minh cho nàng cái gì?

Trương Dương mơ hồ đoán được giữa Lý Đồng Dục, Tống Hoài Minh cùng Sở Tĩnh Chi nhất định có một phe khúc mắc tình cảm, chuyện tình cảm đó hắn không có tiện hỏi.

Lý Đồng Dục cũng không có ý tiếp tục giải thích, y lại nâng chung trà lên, lại phát hiện nước trong chén trà đã cạn, Trương Dương nâng chung bình trà lên rót trà nóng cho y, lời nói vừa rồi của Lý Đồng Dục đã khơi dậy lê hứng thú trong lòng hắn, Trương đại quan nhân muốn nghe y tiếp tục nói.

Lý Đồng Dục nói: Tĩnh Chi mất quá sớm, ký ức của Yên Nhiên đối với mẹ chỉ sợ không có bao nhiêu.

Trương Dương nói: Yên Nhiên từ đáy lòng thủy chung vẫn nhớ mãi mẹ của mình, chính là vì nguyên nhân như thế, nàng đem cái chết của mẹ quy tội cho cha của nàng, ðến bây giờ còn chưa thực sự hòa giải với cha.

Lý Đồng Dục lạnh lùng nói: Về cái chết của Tĩnh Chi, hắn đích xác không thể trốn tránh trách nhiệm.Giọng nói kiên quyết làm cho Trương Dương chợt cả kinh, xem ra Lý Đồng Dục rất rõ ràng đối với chuyện nãm đó. Trương Dương tại lúc này, thích hợp nhất là sắm vai một người lắng nghe.

Lý Đồng Dục nói: Thời gian có thể hòa tan tất cả, thế nhưng vĩnh viễn không thể xóa đi sự thực.Trong tay tôi có một đồ vật của Tĩnh Chi, vẫn muốn giao cho Yên Nhiên, nhưng quá khứ Yên Nhiên quá nhỏ, hôm nay cô ấy đã trưởng thành, tôi nghĩ là đã đến lúc đem thứ này giao cho cô ấy. Trương Dương bỗng nhiên có loại dự cảm, mấy thứ trong tay Lý Đồng Dục kia chưa hẳn đã là chuyện tốt đối với Yên Nhiên, hắn cười cười nói: Tổng biên tập Lý, chuyện quá khứ dù sao cũng đã qua đi, nếu Yên Nhiên bây giờ đang hạnh phúc, hà tất lại phải muốn vạch trần dấu vết, làm cho vết thương chảy máu một lần nữa chứ? Lý Đồng Dục nói: Trương Dương! Xin cho phép tôi được gọi cậu như thế, bỏ qua tất cả chức vị, tôi hẳn là được cho là trường bối của cậu, tôi xin khuyên cậu một câu, giữa người với người quan trọng nhất chính là phải thẳng thắn đối đãi, lừa dối chính là lừa dối, không nên ngụy trang đánh lên thiện ý, bất luận nói ra lời nói dối dù có Lý do đàng hoàng thế nào, vẫn không thay đổi được sự thực, không được nói sai chuyện có thật! Lừa dối cùng nói dối bản thân chính là một loại tự thương tổn! Trương Dương không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đồng quan điểm đối với nhận thức này của Lý Đồng Dục.

Lý Đồng Dục nói: Yên Nhiên là một cô gái tốt, cậu phải biết quý trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook