Y Đạo Quan Đồ

Chương 1958: Có chút xa lạ (2)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Trần Quốc Vĩ nói: Đương nhiên rồi, năm đó tôi và Hồng Linh, anh và Tả Hiểu Tình cùng nhau tới núi Thanh Đài, anh có nhớ hay không?

Nghe Trần Quốc Vĩ nhắc tới chuyện này, Trương Dương không khỏi hồi tưởng tới chuyện cũ năm đó, đó là một đoạn năm tháng thuần mỹ, tuy rằng mình vẫn trẻ tuổi như trước, nhưng tâm tính đã khác khi đó rất nhiều.

Trần Quốc Vĩ nói: Tối hôm qua vốn đã hẹn là cùng tới Hoàng Gia Giả Nhật chơi, nhưng sau khi thấy anh, Tả Hiểu Tình liền thay đổi chủ ý đi về nhà.

Trương Dương cười nói: Quốc Vĩ à, cái này thì có liên quan gì tới tôi?

Phúc Hy hoa viên cách khu nghỉ của Nhã Vân hồ không xa, hai người nói chuyện được một lúc thì đã tới nơi, sau khi Trần Quốc Vĩ đăng ký thì xe được cho phép tiến vào, xem ra chế độ quản lý của tiểu khu vô cùng nghiêm khắc.

Tiểu khu này tất cả là biệt thự liền kề, vị trí vô cùng tốt, cách Nhã Vân hồ cũng rất gần, nhà của Tả Hiểu Tình ở ven hồ, bãi đỗ xe trước cửa đã đõ mấy chiếc ô tô, Trần Quốc Vĩ đỗ xe xong, Trương Dương cầm chai rượu vang cùng hắn tiến vào cửa, sau khi bấm chuông cửa thì Hồng Linh chạy tới mở cửa, cô ta cười nói: Bí thư Trương, anh cũng thật là khó mời!

Trương đại quan nhân cười nói: Cô gọi tôi là Trương Dương được không?

Lúc này Tả Hiểu Tình cũng đi tới, cô ta mặc sơ mi màu trắng, cười cười với Trương Dương: Hoan nghênh quang lâm!

Trương Dương cầm rượu vang trong tay đưa cho cô ta.

Cám ơn!

Trương Dương cười nói: Không cần phải khách khí, hoàn cảnh không tồi! Hắn nhìn tình huống bên trong một chút, chậc chậc tán dương: Không tồi, cái này gọi là phong cách nông thôn kiểu Mỹ đúng không?

Tả Hiểu Tình cười nói: Kiến thức rộng rãi quá, liếc một cái liền nhìn ra ngay.

Trương Dương nói: Cô còn coi tôi là một vệ giáo sinh không có kiến thức như trước đây à, hiện tại, tôi chuyện gì cũng biết một chút, có điều nghiên cứu không sâu.

Hồng Linh nói: Thiết bị trong nhà là Hiểu Tình thiết kế đấy, thế nào? Quá tuyệt vời phải không!

Trương Dương cười nói: Cái gì cũng để cô nói hết rồi thì tôi còn biết nói gì nữa?

Mấy người đều bật cười, hôm nay đa số đều là bạn học của Tả Hiểu Tình, Trương Dương tuy rằng quen, nhưng lại không gọi tên được.

Một nam tử mặc áo phông đen đi tới, hắn cười nói: Đây là bạn học của tôi - Trương Dương, vị này là bạn học ở nước Mỹ của tôi - Dương Siêu Phàm.

Trương Dương cười vươn tay ra bắt tay Dương Siêu Phàm, nói: Hạnh ngộ hạnh ngộ!

Dương Siêu Phàm chỉ nắm hờ tay hắn một cái, sau đó thì nhanh chóng buông ra, nói: Nếu là bạn học của Hiểu Tình thì cũng đều là bằng hữu của tôi?

Trương đại quan nhân nghe thấy câu này thì trong lòng lập tức liền có khó chịu, nói kiểu gì thế, mày là cái thá gì? Có điều tu dưỡng khí độ của Trương đại quan nhân hiện giờ đã hơn xa trước đây, hắn mỉm cười gật đầu, sau đó đi đến khu sô pha rồi ngồi xuống, Hồng Linh đi theo, đưa cho hắn một ly trà, nói khẽ: Đừng trách tôi không nhắc nhở anh nhé, Dương Siêu Phàm kia là người Hoa quốc tịch Mỹ, nhà họ rất có tiền, gần đây đang tấn công Hiểu Tình rất mãnh liệt.

Trương Dương cười cười cười cười Hồng Linh trước giờ luôn là người nhiều chuyện, mấy năm nay vẫn không thay đổi chút nào, hắn uống ngụm trà, không nói gì.



Lúc này thêm người người tới, là cha mẹ của Tả Hiểu Tình , Tả Ủng Quân và Tưởng Tâm Tuệ. Hai người nhiệt tình chào hỏi đám người trẻ tuổi, Tả Ủng Quân nhìn thấy Trương Dương thì không khỏi kinh hỉ: Trương Dương, cậu đến đây lúc nào vậy?

Trương Dương đứng dậy cười nói: Tôi tới đây làm chút việc công, vừa hay gặp bọn họ, cho nên mạo muội đăng môn.

Tưởng Tâm Tuệ nhìn thấy Trương Dương thì vẫn có chút mất tự nhiên, lúc trước là một tay bà ta chia rẽ quan hệ luyến ái của con gái và Trương Dương, con gái sau khi tới nước Mỹ tuy rằng có người theo đuổi, nhưng thủy chung không yêu ai, Trương Dương về sau lại trở thành con rể của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh. Có thể nói năm đó bà ta căn bản không ngờ tới người thanh niên này sẽ có được thành tựu lớn như vậy trong sự nghiệp, nếu có tiền hậu nhãn, bà ta khẳng định sẽ không chia rẽ một hôn sự tốt như vậy, nhưng chuyện đã trôi qua nhiều năm rồi, hình như không thể nào thay đổi được gì nữa.

Trương Dương chủ động gọi một tiếng cô Tưởng.

Tưởng Tâm Tuệ cười cười, hiện giờ Trương Dương đã là bí thư thị ủy Tân Hải, bà ta ở trước mặt Trương Dương đã không còn bất kỳ cảm giác về sự ưu việt nào, tất nhiên không thể lấy ra được loại khí thế từ trên cao nhìn xuống nữa. Bà ta cười nói: Trương Dương cũng tới à!

Tả Ủng Quân nói: Buổi trưa tôi đã đặt chỗ ở nghênh tân quán nhã vân hồ, chúng ta tới ăn cơm đi.

Trương Dương không khỏi thầm bật cười, không ngờ mình vòng một vòng rồi lại quay trở về. Hồng Linh thấy vậy thì hỏi: Anh cười cái gì?

Trương Dương nói: Tôi mới từ đó tới, giờ lại quay về điểm xuất phát.

Câu quay về điểm xuất phát khiến nội tâm Tả Hiểu Tình xúc động. Cô ta không tự chủ được nhìn thoáng qua Trương Dương.

Mọi người phân biệt lên xe, Trương Dương vẫn lên xe của Trần Quốc Vĩ, nhìn thấy Tả Hiểu Tình và hai vị bạn học khác lên một chiếc Audi, từ biển số xe cho thấy chắc là một vị lãnh đạo nào đó của Giang Thành.

Hồng Linh cố ý nói: Dương Siêu Phàm theo đuổi nhanh thật!

Trần Quốc Vĩ nói: Tôi thấy Tả Hiểu Tình cũng không thích hắn.

Hồng Linh nói: Ai biết được, Hiểu Tình cũng không còn nhỏ nữa rồi, hai mươi sáu rồi, nữ nhân tới tuổi này mà chưa lấy chồng là sắp bán thành bà cô rồi đấy.

Trương Dương không nói gì, chỉ cười, những lời này của Hồng Linh hiển nhiên là nói cho hắn nghe.

Hồng Linh nhìn thấy Trương Dương không tỏ vẻ gì thì Lại cóchút không nhịn được: Trương Dương, anh hiện tại vẫn một mình phải không?

Trương Dương nói: Vẫn thế.

Hồng Linh nói: Anh còn có khả năng với Hiểu Tình không?

Trương Dương nói: Đến nơi rồi! Hắn không hề trực tiếp đáp lại câu hỏi của Hồng Linh.

Hồng Linh bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái, công phu chơi Thái Cực của người này thực sự là cao minh.

Trương Dương không đem tình cảm của mình ra thảo luận, hắn xuống xe, phát hiện Tả Ủng Quân đặc biệt đang chờ mình, Trương Dương tuy rằng không có thiện cảm lắm với Tưởng Tâm Tuệ, nhưng Tả Ủng Quân ngay từ đầu đã đối với hắn không tồi. Hắn cười nói: Chú Tả, hôm nay lại khiến chú tốn tiền rồi.



Tả Ủng Quân nói: Tôi thích ở cùng một chỗ với người tuổi trẻ các cậu, nghe thấy tiếng nói cười của các cậu, tôi cảm thấy mình như trẻ ra nhiều. Hai người bất tri bất giác liền đi sau cùng.

Trương Dương nói: Tôi đã nghe nói chuyện của thị trưởng Tả.

Tả Ủng Quân bật cười bật cười em trai lên làm bí thư thị ủy Giang Thành. Y tất nhiên cảm thấy cao hứng, Tả Ủng Quân nói: Tôi cũng vừa mới nghe nói tới chuyện này. Bí thư Đỗ lần này đi quá đột nhiên, trước đó không có bất kỳ dấu hiệu gì!

Trương Dương nói: Hắn đã sớm là thường ủy tỉnh ủy rồi, tôi vốn còn cho rằng hắn sắp tới sẽ đến tỉnh lý nhậm chức, không ngờ lại sải bước rộng như vậy.

Tả Ủng Quân nói: Bí thư Đỗ đã được chú định là người đi lên trên, tiền đồ không thể hạn lượng. Hứng thú đối với chính trị của Tả Ủng Quân không lớn, cái này có liên quan tới vị trí trước mắt của y, với tuổi và kinh lịch của y, không thể đi xa hơn được nữa rồi, ngay cả Trương Dương bên cạnh hiện giờ cũng đã là cán bộ cấp chính ban, cùng cấp với y, nếu nói đến quyền lực trên thực tế thì Tả Ủng Quân không thể so sánh được.

Nghênh tân quán của Nhã Vân hồ là nơi công vụ được chỉ định của chính phủ thành phố Giang Thành, ở đây gặp người lãnh đạo của thành phố Giang Thành cũng không bất ngờ, Trương Dương ở đại sảnh liền gặp phó thị trưởng thành phố Giang Thành Tào Hướng Đông và phó thị trưởng Giang Thành Tiếu Minh.

Tào Hướng Đông và Tiếu Minh hôm nay tới đây là có nhiệm vụ tiếp đãi, hai người nhìn thấy Trương Dương thì lập tức cười cười đi tới.

Tào Hướng Đông cười nói: Bí thư Trương, tới lúc nào vậy?

Trương Dương đi tới bắt tay với hai người bọn họ, hắn từng giải trừ bệnh cho cha của Tào Hướng Đông, kể ra thì Tào Hướng Đông còn nợ hắn một nhân tình không nhỏ không lớn, về phần Tiếu Minh, là người quen cũ của Trương Dương, trước đây hai người một độ từng đi lại rất thân thiết, nhưng về sau hành vi hái cỏ đầu tường của Tiếu Minh dẫn tới sự phản cảm của Trương Dương, cho nên giữa bọn họ cũng càng lúc càng xa, từ sau khi Trương Dương rời khỏi Giang Thành thì hai người rất ít liên lạc.

Trương Dương nói: Đến ngày hôm qua, vừa hay gặp những bạn học này.

Tả Ủng Quân cũng đi tới chào hỏi.

Tào Hướng Đông nói: Bí thư Trương, cùng nhau ăn cơm đi.

Trương Dương cười nói: Không được, tôi đã đáp ứng viện trưởng Tả rồi.

Tào Hướng Đông gật đầu.

Tiếu Minh và Tả Ủng Quân vô cùng nhiệt tình, kéo tay y nói: Ủng Quân, cháu ngoại tôi sao rồi.

Tả Ủng Quân cười nói: Là người trẻ tuổi không tồi.

Tiếu Minh nói: Tôi thấy hắn và Hiểu Tình rất hợp ý, ánh mắt của người làm cha như anh đừng có khó khăn quá.

Trương Dương giờ mới biết, thì ra Dương Siêu Phàm là cháu ngoại của Tiếu Minh, khó trách hắn khó trách hắn lại lái xe công của chính phủ thành phố Giang Thành, chắc là Tiếu Minh cho hắn mượn dùng.

Tới phòng mà Tả Ủng Quân đặt, thức ăn đã được đưa lên, Tưởng Tâm Tuệ không nhịn được thầm oán: Lão Tả, đi đâu mà tới muộn thế, mọi người đang đợi anh đó.

Tả Ủng Quân cười nói: Vừa rồi ở đại sảnh gặp thị trưởng Tào và thị trưởng Tiếu.

Dương Siêu Phàm nói: Cậu tôi cũng tới à? Trong thanh âm của hắn lộ ra vẻ vui sướng và đắc ý, khi nói chuyện còn cố ý nhìn thoáng qua Trương Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook