Chương 1351: Có chút xa xỉ. (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương đại quan nhân ăn xong cơm tối, đi bộ một vòng trong nhà, cuối cùng trở lại phòng ngủ nằm lên giường lớn, trời đã tối rồi, hiện tại nhìn không thấy hải cảnh, chỉ có thể nghe được tiếng sóng biển, Trương Dương cầm lấy điện thoại di động gọi một cú điện thoại cho Tần Thanh. Hắn gọi điện thoại không chỉ là bởi vì tương tư, còn có một chút vấn đề muốn thỉnh giáo Tần Thanh.
Tần Thanh đang ở nhà xem tin tức, nhận được điện thoại của Trương Dương, cô ấy tắt tiếng TV, ôn nhu nói: Thế nào? Ngày đầu tiên công tác thuận lợi chứ?
Trương Dương nói: Biết em hiện đang làm gì không?
Chị không nhìn thấy em, làm sao có thể biết?
Trương đại quan nhân cười nói: Nằm trên giường, giường lớn rộng hai mét!
Mặt cười của Tần Thanh có chút nóng lên, nhẹ giọng nói: Đầu óc của em đều là cái loại chuyện này!
Trương Dương nói: Em cũng không nghĩ cái loại chuyện này, là chị nghĩ sai trước, em đang nói sự thật, chị căn bản không tưởng tượng được, chổ của em là một biệt thự ba tầng, trên đỉnh núi, phía trước là biển rộng, cảnh đẹp vô cùng. . . . Trương đại quan nhân đem điều kiện công tác và điều kiện sinh hoạt của mình miêu tả một lần.
Tần Thanh nghe rất chăm chú.
Trương Dương khi nói xong thì nói: Chị Thanh, em cuối cùng cảm thấy không đúng, một thị trấn nho nhỏ sao có thể tiêu xài như thế, cái này đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng !
Tần Thanh nói: Em dự định làm sao bây giờ?
Trương Dương nói: Bây giờ còn không có manh mối, em cảm giác nơi này không thể ở, qua hai ngày nữa phải dọn đi ra ngoài.
Tần Thanh nói: Phải mau chóng nắm giữ tình huống, nhất định phải nhanh hòa mình với cán bộ địa phương, phải để cho bọn họ ăn thật nói thật với em, em nhất định phải làm cho bọn họ sản sinh tín nhiệm.
Trương Dương sửng sốt một chút, lời này của Tần Thanh khiến cho hắn tiêu hóa một hồi lâu, hắn thấp giọng nói: Chị Thanh, chị có ý gì? Nếu đám người này tham ô, em cũng phải tham ô với bọn họ à
Tần Thanh cười nói: Em có nghe nói qua tự nhiên mà liệu hay không?
Trương Dương nói: Là bảo em không làm sao?
Tần Thanh nói: Đều nói quan mới tiền nhiệm đốt ba mồi lửa, thế nhưng nếu như dựa theo phương pháp này tới làm, khẳng định rất nhiều vấn đề sẽ bị che giấu, người khác sẽ sản sinh đề phòng đối với em, rất nhiều vấn đề sẽ bị tận lực ẩn dấu, cho nên lúc đầu tiền nhiệm tận lực đừng cho người khác sản sinh cảnh giác, chân chính thăm dò tình huống rồi hãy mở ra công tác, nhất định phải nhớ kỹ, hiện tại em là người đứng đầu huyện Tân Hải, hành động của em sẽ ảnh hưởng đến bước tiếp theo của người khác, em lý giải bọn họ, bọn họ cũng tích cực lý giải em.
Trương Dương bừng tỉnh đại ngộ nói: Em rõ ràng, lúc đầu em còn muốn làm gương dọn đi ra ngoài, xem ra không cần.
Tần Thanh nói: Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, điều kiện ăn ở và làm việc đều là việc nhỏ, ai quy định lãnh đạo thì nhất định phải gian khổ mộc mạc? Với tính cách của em, cũng căn bản không làm được gian khổ mộc mạc, dưới tiền đề hợp lý hợp pháp, khiến cho sinh hoạt của mình được tốt cũng không phải sai phạm gì, thời đại đã thay đổi, Trương Dương, Tân Hải nếu như là cái loại tình huống theo lời em nói, sợ rằng phiền phức sau này không thể thiếu, được rồi, em phải giữ khoảng cách với hai người phục vụ, thân phận hiện tại của em rất mẫn cảm, rất nhiều người hữu tâm đang muốn tìm vấn đề trong tác phong sinh hoạt.
Trương Dương cười nói: Chị suy nghĩ nhiều, hiện tại em đã không có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt.
Có trời mới tin tưởng em.
Trương Dương và Tần Thanh nói điện thoại xong, lại bình an với từng người, cuối cùng hắn lại gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, điều lệnh của Trình Diễm Đông đã chính thức đưa xuống, bất quá công tác của hắn tại Nam Tích còn không có bàn giao xong, một tuần sau mới có thể đến đây, Trình Diễm Đông đối với điều động lần này vô cùng thoả mãn, nếu như cho hắn một lựa chọn, hắn không muốn đi sở tỉnh quá sớm, tới Tân Hải chẳng khác nào chiến đấu với ổ phạm tội.
Trương Dương và Trình Diễm Đông hàn huyên vài câu thì bị tiếng chuông điện thoại bàn cắt đứt, hắn buông điện thoại di động rời khỏi giường nghe điện thoại bàn, người gọi tới là thường vụ phó huyện trưởng Đổng Ngọc Võ, ngày hôm nay Trương Dương tới, ông ta xuống nông thôn thị sát, cho nên không có gặp mặt Trương Dương, lúc này gọi điện đến đây là hỏi Trương Dương có nghỉ ngơi hay không, trong lời nói để lộ ra ý muốn tới bái phỏng.
Thời gian còn chưa đến tám giờ, Trương Dương vui vẻ nói: Ngọc Võ đồng chí, ông đến đây cũng được, chúng ta thấy mặt tùy tiện tâm sự.
Chiếm được đáp ứng của Trương Dương, Đổng Ngọc Võ mười phút sau nhấn chuông cửa nhà Trương Dương, Trương Dương mở cửa mời ông ta đi vào, Đổng Ngọc Võ năm nay bốn mươi chín tuổi, vóc người hơi béo, tướng mạo hiền lành, ông ta cũng không có đi tay không đến đây, cầm hai hộp trà cho bí thư huyện uỷ tân nhậm.
Trương Dương nắm tay Đổng Ngọc Võ, cười nói: Tới được rồi, còn mang lễ vật cái gì?
Đổng Ngọc Võ cười nói: Trà của bạn bè đưa cho tôi, tôi là mượn hoa hiến phật, lần đầu tiên đăng môn, tay không đến đây luôn luôn không tốt, Trương bí thư cần phải nhận lấy.
Trương Dương cười gật đầu, lưu ý đến nơi sản sinh của lá trà lại là Nam Tích, mỉm cười nói: Trà Vân Vụ của Nam Tích!
Đổng Ngọc Võ đạo: Trương bí thư uống qua?
Trương Dương nói: Tôi công tác qua tại Nam Tích, đương nhiên uống qua!
Đổng Ngọc Võ đạo: Bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ là bạn học cũ của tôi! Trà này cũng là lúc tôi đi Nam Tích công tác ông ấy đưa cho tôi.
Trương đại quan nhân nhất thời rõ ràng dụng ý đích thực của Đổng Ngọc Võ khi tặng trà cho mình, làm quan cũng là có thể vòng vo. Đưa trà chỉ là một ngụy trang, dụng ý chân chính là muốn lôi ra quan hệ bạn học của ông ta và Lý Trường Vũ.
So với Lý Trường Vũ mà nói thì con đường làm quan của Đổng Ngọc Võ mấy năm nay rõ ràng không được tốt lắm, hiện tại Lý Trường Vũ đã là bí thư thị ủy thành phố Nam Tích, mà Đổng Ngọc Võ vẫn chỉ là một thường vụ phó huyện trưởng huyện Tân Hải.
Trương Dương mời Đổng Ngọc Võ ngồi xuống, mỉm cười nói: Bí thư Lý là lãnh đạo cũ của tôi, lúc tôi ở tại Giang thành đã được ông ấy chỉ dạy, luôn luôn đem ông ấy trở thành lão sư.
Đổng Ngọc Võ đã sớm lý giải rõ ràng đối với quan hệ giữa Trương Dương và Lý Trường Vũ, cười nói: Trương bí thư, nói như vậy chúng ta càng thân cận, tôi và Trường Vũ là bạn học cũ, lúc học đại học ở cùng một ký túc xá.
Trương Dương cười nói: Bạn cũ!
Đổng Ngọc Võ gật đầu, nhấp một ngụm trà nói: Ngày hôm nay tôi xuống nông thôn thị sát, không có tham gia hội gặp mặt Trương bí thư.
Trương Dương nói: Lúc này không phải gặp được?
Đổng Ngọc Võ đạo: Trương bí thư, điều kiện làm việc và sinh hoạt có thoả mãn không?
Trương Dương nói: Thoả mãn, công tác còn chưa có chính thức bắt đầu, về phần sinh hoạt cảm giác rất không tồi, các người lo lắng rất chu đáo.
Đổng Ngọc Võ đạo: Tôi nghe nói Trương bí thư ngày hôm nay lần đầu tiên đến đây thì gặp phải việc thu phí nhầm?
Trương Dương đem chuyện ở trạm thu phí nói cho huyện trưởng Hứa Song Kỳ, không ngờ rằng nhanh như vậy truyền tới lỗ tai của Đổng Ngọc Võ, chuyện này có hai loại khả năng, một là quan hệ của Đổng Ngọc Võ và Hứa Song Kỳ rất tốt, hai là Hứa Song Kỳ đem chuyện này trở thành đại sự đi làm, bảo Đổng Ngọc Võ đi để ý.
Trương Dương cười nói: Việc nhỏ mà thôi, qua rồi thì thôi.
Đổng Ngọc Võ đạo: Chuyện này tôi sẽ đi thăm dò, nhất định mau chóng cho Trương bí thư một công đạo.
Trương Dương lắc đầu nói: Không cần phải chuyện bé xé ra to, Ngọc Võ đồng chí, tôi vừa tới Tân Hải, thế nhưng cảm giác trạm thu phí ở đây nhiều lắm, cái đó không phù hợp với chủ đề thị trấn mở ra đối ngoại, nghênh tiếp khách mới đến.
Đổng Ngọc Võ đạo: Chuyện huỷ bỏ trạm thu phí lúc trước đã đề cập qua vài lần, nhưng cuối cùng đều không giải quyết được gì, dù sao cái này quan hệ đến tài chính trong huyện, hơn nữa hiện tại thành phố xung quanh chổ nào không làm trạm thu phí? Chúng ta cũng là thuận theo thuỷ triều.
Trương Dương nói: Ngọc Võ đồng chí, tôi ngày hôm nay đến đây, thấy giao thông của huyện Tân Hải tương đối hỗn loạn, chiếm dụng kinh doanh, vi phạm luật giao thông tương đối nhiều, cho lãnh đạo đến đây ấn tượng không tốt.
Đổng Ngọc Võ đạo: Trương bí thư, chuyện này tôi biết, trong huyện cũng nhằm vào tình trạng này mà đưa ra chỉnh sửa vài lần, thế nhưng đều không chiếm được đổi mới.
Trương Dương nói: Vẫn không có hạ quyết tâm!
Đổng Ngọc Võ đạo: Rất nhiều vấn đề đều là tích lũy lâu dài, thay đổi cần thời gian. Ông ta nói rất cẩn thận, ngày hôm nay mục đích đến đây chủ yếu là vì quan sát vị bí thư huyện uỷ mới tới, Trương Dương ngoại trừ đưa ra một ít ý kiến đối với tình huống giao thông cũng không nói thêm gì, thậm chí ngay cả trận hoản họa làm cho Cữu Thế Kiệt xuống đài cũng không có nhắc tới.
Đổng Ngọc Võ cũng không có ở lâu, ngồi nửa tiếng thì đứng dậy cáo từ, Trương Dương tiễn ra ngoài cửa, ngày đầu tiên đi tới Tân Hải cứ như vậy nhàn nhạt trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Trương Dương đến cơ quan, từ Hải Dương Hoa Viên đến trung tâm hành chính huyện chỉ có khoảng một km, Trương Dương không có lái xe, lựa chọn đi bộ qua, hiện tại hầu như trong trung tâm hành chính ai ai cũng đều nhớ kỹ hình dạng của bí thư huyện uỷ tân nhậm.
Trương Dương đi qua cửa lớn, hai gã cảnh vệ liền đứng thẳng, đồng thời hô: Xin chào Trương bí thư!
Sau đó Trương Dương thấy mấy người đi qua bên cạnh đều chào hỏi hắn, Trương đại quan nhân cũng mỉm cười liên tiếp gật đầu đáp lại, hắn có chút hối hận không lái xe đến đây, hắn vốn tưởng rằng đi bộ đến đây có vẻ thân thiết hơn dân và điệu thấp một ít, không ngờ rằng hoàn toàn ngược lại, mấy vị lãnh đạo huyện ủy vốn dĩ là ngồi xe tới, nhưng lúc đi qua bên cạnh Trương Dương, nhanh chóng dừng xe lại, đi ra chào hỏi hắn, cái này tạo thành một hiện tượng kỳ quái, Trương bí thư đi vài bước thì có một chiếc ô tô dừng lại, hắn từ cửa lớn đi tới ký túc xá, đã có năm chiếc ô tô dừng lại.
Trương Dương đi căn tin, hắn chưa ăn điểm tâm, ngày hôm qua Lâm Học Tĩnh trước khi đi đã làm cơm hộp cho hắn ăn trưa, Trương Dương trực tiếp đi căn tin, người chọn căn tin ăn sáng cũng không ít, Trương Dương vốn dĩ chuẩn bị đi xếp hàng, nhưng chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Hồng Trường Thanh đã đi tới, cô ấy ngày hôm nay xuống ca đêm, vừa rồi mới ăn xong điểm tâm, cô ấy hướng Trương Dương nói: Trương bí thư, bữa sáng của ngài đã chuẩn bị, ở trong phòng.
Trương đại quan nhân gật đầu, đi tới phòng, thấy bữa sáng đã chuẩn bị, bánh mì, bánh kem, trứng luộc nước sôi, hoa quả, dinh dưỡng phối hợp vô cùng hợp lý, Trương Dương ngồi xuống nói: Chị Hồng, sau này không nên an bài riêng, tôi đi bên ngoài ăn, đừng làm cái gì đặc thù hóa.
Hồng Trường Thanh nói: Lúc trước đều là như thế này.
Trương Dương nói: Lúc trước là Cữu bí thư làm đương gia! Câu này toát ra một chút hờn giận.
Tần Thanh đang ở nhà xem tin tức, nhận được điện thoại của Trương Dương, cô ấy tắt tiếng TV, ôn nhu nói: Thế nào? Ngày đầu tiên công tác thuận lợi chứ?
Trương Dương nói: Biết em hiện đang làm gì không?
Chị không nhìn thấy em, làm sao có thể biết?
Trương đại quan nhân cười nói: Nằm trên giường, giường lớn rộng hai mét!
Mặt cười của Tần Thanh có chút nóng lên, nhẹ giọng nói: Đầu óc của em đều là cái loại chuyện này!
Trương Dương nói: Em cũng không nghĩ cái loại chuyện này, là chị nghĩ sai trước, em đang nói sự thật, chị căn bản không tưởng tượng được, chổ của em là một biệt thự ba tầng, trên đỉnh núi, phía trước là biển rộng, cảnh đẹp vô cùng. . . . Trương đại quan nhân đem điều kiện công tác và điều kiện sinh hoạt của mình miêu tả một lần.
Tần Thanh nghe rất chăm chú.
Trương Dương khi nói xong thì nói: Chị Thanh, em cuối cùng cảm thấy không đúng, một thị trấn nho nhỏ sao có thể tiêu xài như thế, cái này đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng !
Tần Thanh nói: Em dự định làm sao bây giờ?
Trương Dương nói: Bây giờ còn không có manh mối, em cảm giác nơi này không thể ở, qua hai ngày nữa phải dọn đi ra ngoài.
Tần Thanh nói: Phải mau chóng nắm giữ tình huống, nhất định phải nhanh hòa mình với cán bộ địa phương, phải để cho bọn họ ăn thật nói thật với em, em nhất định phải làm cho bọn họ sản sinh tín nhiệm.
Trương Dương sửng sốt một chút, lời này của Tần Thanh khiến cho hắn tiêu hóa một hồi lâu, hắn thấp giọng nói: Chị Thanh, chị có ý gì? Nếu đám người này tham ô, em cũng phải tham ô với bọn họ à
Tần Thanh cười nói: Em có nghe nói qua tự nhiên mà liệu hay không?
Trương Dương nói: Là bảo em không làm sao?
Tần Thanh nói: Đều nói quan mới tiền nhiệm đốt ba mồi lửa, thế nhưng nếu như dựa theo phương pháp này tới làm, khẳng định rất nhiều vấn đề sẽ bị che giấu, người khác sẽ sản sinh đề phòng đối với em, rất nhiều vấn đề sẽ bị tận lực ẩn dấu, cho nên lúc đầu tiền nhiệm tận lực đừng cho người khác sản sinh cảnh giác, chân chính thăm dò tình huống rồi hãy mở ra công tác, nhất định phải nhớ kỹ, hiện tại em là người đứng đầu huyện Tân Hải, hành động của em sẽ ảnh hưởng đến bước tiếp theo của người khác, em lý giải bọn họ, bọn họ cũng tích cực lý giải em.
Trương Dương bừng tỉnh đại ngộ nói: Em rõ ràng, lúc đầu em còn muốn làm gương dọn đi ra ngoài, xem ra không cần.
Tần Thanh nói: Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, điều kiện ăn ở và làm việc đều là việc nhỏ, ai quy định lãnh đạo thì nhất định phải gian khổ mộc mạc? Với tính cách của em, cũng căn bản không làm được gian khổ mộc mạc, dưới tiền đề hợp lý hợp pháp, khiến cho sinh hoạt của mình được tốt cũng không phải sai phạm gì, thời đại đã thay đổi, Trương Dương, Tân Hải nếu như là cái loại tình huống theo lời em nói, sợ rằng phiền phức sau này không thể thiếu, được rồi, em phải giữ khoảng cách với hai người phục vụ, thân phận hiện tại của em rất mẫn cảm, rất nhiều người hữu tâm đang muốn tìm vấn đề trong tác phong sinh hoạt.
Trương Dương cười nói: Chị suy nghĩ nhiều, hiện tại em đã không có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt.
Có trời mới tin tưởng em.
Trương Dương và Tần Thanh nói điện thoại xong, lại bình an với từng người, cuối cùng hắn lại gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, điều lệnh của Trình Diễm Đông đã chính thức đưa xuống, bất quá công tác của hắn tại Nam Tích còn không có bàn giao xong, một tuần sau mới có thể đến đây, Trình Diễm Đông đối với điều động lần này vô cùng thoả mãn, nếu như cho hắn một lựa chọn, hắn không muốn đi sở tỉnh quá sớm, tới Tân Hải chẳng khác nào chiến đấu với ổ phạm tội.
Trương Dương và Trình Diễm Đông hàn huyên vài câu thì bị tiếng chuông điện thoại bàn cắt đứt, hắn buông điện thoại di động rời khỏi giường nghe điện thoại bàn, người gọi tới là thường vụ phó huyện trưởng Đổng Ngọc Võ, ngày hôm nay Trương Dương tới, ông ta xuống nông thôn thị sát, cho nên không có gặp mặt Trương Dương, lúc này gọi điện đến đây là hỏi Trương Dương có nghỉ ngơi hay không, trong lời nói để lộ ra ý muốn tới bái phỏng.
Thời gian còn chưa đến tám giờ, Trương Dương vui vẻ nói: Ngọc Võ đồng chí, ông đến đây cũng được, chúng ta thấy mặt tùy tiện tâm sự.
Chiếm được đáp ứng của Trương Dương, Đổng Ngọc Võ mười phút sau nhấn chuông cửa nhà Trương Dương, Trương Dương mở cửa mời ông ta đi vào, Đổng Ngọc Võ năm nay bốn mươi chín tuổi, vóc người hơi béo, tướng mạo hiền lành, ông ta cũng không có đi tay không đến đây, cầm hai hộp trà cho bí thư huyện uỷ tân nhậm.
Trương Dương nắm tay Đổng Ngọc Võ, cười nói: Tới được rồi, còn mang lễ vật cái gì?
Đổng Ngọc Võ cười nói: Trà của bạn bè đưa cho tôi, tôi là mượn hoa hiến phật, lần đầu tiên đăng môn, tay không đến đây luôn luôn không tốt, Trương bí thư cần phải nhận lấy.
Trương Dương cười gật đầu, lưu ý đến nơi sản sinh của lá trà lại là Nam Tích, mỉm cười nói: Trà Vân Vụ của Nam Tích!
Đổng Ngọc Võ đạo: Trương bí thư uống qua?
Trương Dương nói: Tôi công tác qua tại Nam Tích, đương nhiên uống qua!
Đổng Ngọc Võ đạo: Bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ là bạn học cũ của tôi! Trà này cũng là lúc tôi đi Nam Tích công tác ông ấy đưa cho tôi.
Trương đại quan nhân nhất thời rõ ràng dụng ý đích thực của Đổng Ngọc Võ khi tặng trà cho mình, làm quan cũng là có thể vòng vo. Đưa trà chỉ là một ngụy trang, dụng ý chân chính là muốn lôi ra quan hệ bạn học của ông ta và Lý Trường Vũ.
So với Lý Trường Vũ mà nói thì con đường làm quan của Đổng Ngọc Võ mấy năm nay rõ ràng không được tốt lắm, hiện tại Lý Trường Vũ đã là bí thư thị ủy thành phố Nam Tích, mà Đổng Ngọc Võ vẫn chỉ là một thường vụ phó huyện trưởng huyện Tân Hải.
Trương Dương mời Đổng Ngọc Võ ngồi xuống, mỉm cười nói: Bí thư Lý là lãnh đạo cũ của tôi, lúc tôi ở tại Giang thành đã được ông ấy chỉ dạy, luôn luôn đem ông ấy trở thành lão sư.
Đổng Ngọc Võ đã sớm lý giải rõ ràng đối với quan hệ giữa Trương Dương và Lý Trường Vũ, cười nói: Trương bí thư, nói như vậy chúng ta càng thân cận, tôi và Trường Vũ là bạn học cũ, lúc học đại học ở cùng một ký túc xá.
Trương Dương cười nói: Bạn cũ!
Đổng Ngọc Võ gật đầu, nhấp một ngụm trà nói: Ngày hôm nay tôi xuống nông thôn thị sát, không có tham gia hội gặp mặt Trương bí thư.
Trương Dương nói: Lúc này không phải gặp được?
Đổng Ngọc Võ đạo: Trương bí thư, điều kiện làm việc và sinh hoạt có thoả mãn không?
Trương Dương nói: Thoả mãn, công tác còn chưa có chính thức bắt đầu, về phần sinh hoạt cảm giác rất không tồi, các người lo lắng rất chu đáo.
Đổng Ngọc Võ đạo: Tôi nghe nói Trương bí thư ngày hôm nay lần đầu tiên đến đây thì gặp phải việc thu phí nhầm?
Trương Dương đem chuyện ở trạm thu phí nói cho huyện trưởng Hứa Song Kỳ, không ngờ rằng nhanh như vậy truyền tới lỗ tai của Đổng Ngọc Võ, chuyện này có hai loại khả năng, một là quan hệ của Đổng Ngọc Võ và Hứa Song Kỳ rất tốt, hai là Hứa Song Kỳ đem chuyện này trở thành đại sự đi làm, bảo Đổng Ngọc Võ đi để ý.
Trương Dương cười nói: Việc nhỏ mà thôi, qua rồi thì thôi.
Đổng Ngọc Võ đạo: Chuyện này tôi sẽ đi thăm dò, nhất định mau chóng cho Trương bí thư một công đạo.
Trương Dương lắc đầu nói: Không cần phải chuyện bé xé ra to, Ngọc Võ đồng chí, tôi vừa tới Tân Hải, thế nhưng cảm giác trạm thu phí ở đây nhiều lắm, cái đó không phù hợp với chủ đề thị trấn mở ra đối ngoại, nghênh tiếp khách mới đến.
Đổng Ngọc Võ đạo: Chuyện huỷ bỏ trạm thu phí lúc trước đã đề cập qua vài lần, nhưng cuối cùng đều không giải quyết được gì, dù sao cái này quan hệ đến tài chính trong huyện, hơn nữa hiện tại thành phố xung quanh chổ nào không làm trạm thu phí? Chúng ta cũng là thuận theo thuỷ triều.
Trương Dương nói: Ngọc Võ đồng chí, tôi ngày hôm nay đến đây, thấy giao thông của huyện Tân Hải tương đối hỗn loạn, chiếm dụng kinh doanh, vi phạm luật giao thông tương đối nhiều, cho lãnh đạo đến đây ấn tượng không tốt.
Đổng Ngọc Võ đạo: Trương bí thư, chuyện này tôi biết, trong huyện cũng nhằm vào tình trạng này mà đưa ra chỉnh sửa vài lần, thế nhưng đều không chiếm được đổi mới.
Trương Dương nói: Vẫn không có hạ quyết tâm!
Đổng Ngọc Võ đạo: Rất nhiều vấn đề đều là tích lũy lâu dài, thay đổi cần thời gian. Ông ta nói rất cẩn thận, ngày hôm nay mục đích đến đây chủ yếu là vì quan sát vị bí thư huyện uỷ mới tới, Trương Dương ngoại trừ đưa ra một ít ý kiến đối với tình huống giao thông cũng không nói thêm gì, thậm chí ngay cả trận hoản họa làm cho Cữu Thế Kiệt xuống đài cũng không có nhắc tới.
Đổng Ngọc Võ cũng không có ở lâu, ngồi nửa tiếng thì đứng dậy cáo từ, Trương Dương tiễn ra ngoài cửa, ngày đầu tiên đi tới Tân Hải cứ như vậy nhàn nhạt trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Trương Dương đến cơ quan, từ Hải Dương Hoa Viên đến trung tâm hành chính huyện chỉ có khoảng một km, Trương Dương không có lái xe, lựa chọn đi bộ qua, hiện tại hầu như trong trung tâm hành chính ai ai cũng đều nhớ kỹ hình dạng của bí thư huyện uỷ tân nhậm.
Trương Dương đi qua cửa lớn, hai gã cảnh vệ liền đứng thẳng, đồng thời hô: Xin chào Trương bí thư!
Sau đó Trương Dương thấy mấy người đi qua bên cạnh đều chào hỏi hắn, Trương đại quan nhân cũng mỉm cười liên tiếp gật đầu đáp lại, hắn có chút hối hận không lái xe đến đây, hắn vốn tưởng rằng đi bộ đến đây có vẻ thân thiết hơn dân và điệu thấp một ít, không ngờ rằng hoàn toàn ngược lại, mấy vị lãnh đạo huyện ủy vốn dĩ là ngồi xe tới, nhưng lúc đi qua bên cạnh Trương Dương, nhanh chóng dừng xe lại, đi ra chào hỏi hắn, cái này tạo thành một hiện tượng kỳ quái, Trương bí thư đi vài bước thì có một chiếc ô tô dừng lại, hắn từ cửa lớn đi tới ký túc xá, đã có năm chiếc ô tô dừng lại.
Trương Dương đi căn tin, hắn chưa ăn điểm tâm, ngày hôm qua Lâm Học Tĩnh trước khi đi đã làm cơm hộp cho hắn ăn trưa, Trương Dương trực tiếp đi căn tin, người chọn căn tin ăn sáng cũng không ít, Trương Dương vốn dĩ chuẩn bị đi xếp hàng, nhưng chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Hồng Trường Thanh đã đi tới, cô ấy ngày hôm nay xuống ca đêm, vừa rồi mới ăn xong điểm tâm, cô ấy hướng Trương Dương nói: Trương bí thư, bữa sáng của ngài đã chuẩn bị, ở trong phòng.
Trương đại quan nhân gật đầu, đi tới phòng, thấy bữa sáng đã chuẩn bị, bánh mì, bánh kem, trứng luộc nước sôi, hoa quả, dinh dưỡng phối hợp vô cùng hợp lý, Trương Dương ngồi xuống nói: Chị Hồng, sau này không nên an bài riêng, tôi đi bên ngoài ăn, đừng làm cái gì đặc thù hóa.
Hồng Trường Thanh nói: Lúc trước đều là như thế này.
Trương Dương nói: Lúc trước là Cữu bí thư làm đương gia! Câu này toát ra một chút hờn giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.