Chương 956: Có rồi. (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
An Ngữ Thần đi tới Nam Tích, làm một trong những đầu tư của quảng trường số Mộng Thần, cô ấy vẫn là lần đầu tiên đi tới hiện trường, thấy đầu tư của mình ở cái khối đất này, An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện hợp tác tốt, cô ấy tuyệt đối tín nhiệm đối với Kiều Mộng Viện, số tiền ông để cho cô ấy chủ yếu cô ấy dùng để xây dựng Hồng Kỳ tiểu học, còn có một chút tiền cũng là đầu tư, Nam Lâm Tự đầu tư thu được tiền lời tương đối lớn, An Ngữ Thần đối với tiền tài cho tới bây giờ đều nhìn rất nhạt, tính cách bản thân cô ấy là tùy tiện, còn có một điều là cô ấy cảm thấy mình không ở nhân thế lâu, nhìn tiền tài đều nhạt hơn so với bất luận kẻ nào một ít.
Kiều Mộng Viện lúc quyết định khởi công xây dựng quảng trường số Mộng Thần, người đầu tư thứ nhất nghĩ đến cũng là An Ngữ Thần, lúc trước quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự hợp tác khoái trá, cô ấy và An Ngữ Thần cũng thành bạn bè tốt, An Ngữ Thần cũng không bao giờ hỏi chi tiết, mà Kiều Mộng Viện cho tới bây giờ đều thẳng thắn đối với An Ngữ Thần, hợp tác giữa các nàng không có phát sinh bất luận không hài lòng gì, Kiều Mộng Viện tìm An Ngữ Thần đầu tư quảng trường số Mộng Thần chỉ nói một câu nói, cô ấy muốn đầu tư cái khối đất của sân thể dục cũ tại Nam Tích này, cảm giác tiền cảnh không tồi. An Ngữ Thần hỏi cần bao nhiêu tiền, Kiều Mộng Viện thiếu hai trăm triệu, An Ngữ Thần không nói hai lời đem hai trăm triệu tài chính chuyển đến, muốn hợp tác khăng khít thì phải làm được tin tưởng lẫn nhau.
An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện mang theo nón bảo hộ cùng nhau đứng ở miếng đất của sân thể dục cũ, công tác phá bỏ và dời đi nơi khác đã hoàn thành toàn bộ, Kiều Mộng Viện chỉ vào miếng đất dưới chân nói: Cuối tuần công trình cơ sở sẽ chính thức bắt đầu, công ty kiến trúc đã tuyển định, Bình Trung kiến thiết!
An Ngữ Thần tuy rằng đầu tư thế nhưng cô ấy không hỏi về chi tiết đầu tư, cô ấy cười nói: Chị Mộng Viện, em chỉ quản đầu tư, chuyện còn lại chị quản nha.
Kiều Mộng Viện và cô ấy ở chung lâu như vậy đương nhiên biết tính tình của cô ấy, cười nói: Được, chị không nói, nói chung quảng trường số Mộng Thần sau khi thành, hiệu quả và lợi ích mang đến khẳng định vượt hơn quảng trường thương nghiệp trước Nam Lâm Tự.
An Ngữ Thần nghe Kiều Mộng Viện phác thảo bản kế hoạch, trong lòng lại không để ý đến, cô ấy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút nói: Trương Dương xảy ra chuyện gì vậy? Nói mười một giờ rưỡi đến đây, lúc này đã mười hai giờ, không tuân thủ thời gian gì hết!
Kiều Mộng Viện nói: Quan niệm thời gian của hắn luôn luôn đúng giờ, ngày hôm nay không biết vì sao?
Hai người đang trò chuyện, thấy xe jeep của Trương Dương chạy đến đây, Trương đại quan nhân cuối cùng cũng tới, bất quá lúc hắn xuống xe vẫn đang gọi điện thoại, gọi đủ năm phút đồng hồ mới kết thúc, đi tới trước mặt hai người, cười cười nói: Ngại quá, ủy ban thể dục tỉnh ngày hôm nay đến đây kiểm tra tình huống trù bị của đại hội tỉnh, tôi cùng chạy lòng vòng hết một buổi sáng, cũng may bọn họ trực tiếp đi Cẩm Loan du ngoạn, không ở lại ăn, nếu không tôi lại trễ hẹn rồi.
Kiều Mộng Viện nói: Chủ nhiệm Trương đương nhiên phải lấy công tác làm trọng.
An Ngữ Thần nói: Cũng không gọi điện thoại đến đây trước, làm hại chúng tôi ở chỗ này chờ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Trương Dương cười nói: Cái điện thoại này nãy giờ vẫn chưa từng được yên. . . lúc nói lại có người gọi điện thoại đến đây, hắn bất đắc dĩ cười cười, vừa đi tới vừa tiếp điện thoại. Lúc Trương Dương gọi điện thoại, trên bầu trời tích tí rớt mưa nhỏ xuống, An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện nhanh chóng về ô tô chờ, mắt thấy mưa nhỏ biến thành mưa to, không bao lâu mưa nặng hạt rơi xuống, Trương Dương trốn mưa trên xe jeep của mình, quay đầu lại nhìn chiếc Cadillac của Kiều Mộng Viện một chút, gọi điện thoại, kêu hai người đi theo mình.
Trương Dương đã sớm an bài tiệc đón gió tại Hải Thiên, xe của bọn họ trực tiếp chạy đến bãi đỗ xe của khách sạn Hải Thiên, thằng nhãi này lúc đi xuống xe vẫn còn đang gọi điện thoại, An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện đối với cái này rất có phê bình kín đáo. Thật vất vả chờ hắn cúp điện thoại, An Ngữ Thần mở đầu oán giận nói: Tôi nói sư phụ này, sao anh không lễ phép như thế, tôi từ xa tới Nam Tích thăm anh, anh từ đầu tới đuôi đều gọi điện thoại, con mắt cũng không nhìn qua tôi.
Kiều Mộng Viện nói theo: Cũng phải, quá không lễ phép!
Trương Dương áy náy cười nói: Ngày hôm nay thật sự là bận, thị trưởng Cung kêu tôi hỗ trợ an bài vấn đề chổ làm của hơn bốn trăm công nhân, tôi đang chứng thực.
Kiều Mộng Viện có chút kinh ngạc nói: Anh lại đổi nghề quản cải cách xí nghiệp khi nào thế?
Trương Dương nói: Mấy lãnh đạo của thành phố đem tôi trở thành dầu Vạn Kim, chỗ cần thì thắp chổ đó.
Kiều Mộng Viện không khỏi cười nói: Hai ngày trước còn nói chán nản, ngày hôm nay lại khôi phục nhiệt tình? Hơn nữa anh bận việc còn hơn lúc xưa.
An Ngữ Thần nói: Hắn cũng là một người không có việc gì tự đi tìm việc!
Ba người cười nói đi vào sản, Trương Dương nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thấy bên ngoài mưa càng rơi càng lớn, toàn bộ bầu trời đều bao phủ trong mưa, hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc, lại cầm lấy điện thoại.
An Ngữ Thần kháng nghị nói: Có bệnh có phải không? Một chút không gọi điện thoại là anh sống không nổi à?
Trương Dương cười nói: Mưa lớn như vậy, tôi bỗng nhiên nhớ tới một việc, chuẩn bị báo tin Lương Thành Long. Tôi nhớ kỹ trước đó vài ngày hắn làm qua một nhóm quảng cáo, hiện tại đại hội tỉnh sắp tổ chức, tôi kêu hắn đặc biệt ấn chế một nhóm bảng quảng cáo, cũng tiện hơn cho dân chúng, lại tuyên truyền đại hội tỉnh, thuận tiện giúp bọn họ làm quảng cáo, cớ sao không làm.
Kiều Mộng Viện nói: Anh đừng tìm hắn, chuyện này để tôi làm.
Trương Dương nói: Được!
Kiều Mộng Viện nói: Năm mươi ngàn có đủ hay không?
Trương đại quan nhân thè lưỡi, hắn vốn chuẩn bị kiếm mười ngàn làm quảng cáo, không ngờ rằng Kiều tiểu thư ra tay khí phách như vậy, hắn cười nói: Tốt, trên mặt viết như thế này, quảng trường Mộng Thần nhiệt liệt chúc mừng đại hội tỉnh tổ chức tại Nam Tích!
Kiều Mộng Viện không nhịn được cười nói: Anh đừng quản, tôi sẽ tìm người thiết kế, vừa mỹ quan, lại vừa có hiệu quả quảng cáo.
Ba người vào phòng, bởi vì bọn họ ba người, Trương Dương chỉ gọi vài món nhẹ ngon miệng, hắn cười tủm tỉm hướng An Ngữ Thần nói: Thế nào? An tổng ngày hôm nay khảo sát kết quả thế nào?
An Ngữ Thần nói: Tôi là một người thường trong phương diện buôn bán, bất quá chị Mộng Viện xem trọng sinh ý hẳn là không sai.
Kiều Mộng Viện lúc quyết định khởi công xây dựng quảng trường số Mộng Thần, người đầu tư thứ nhất nghĩ đến cũng là An Ngữ Thần, lúc trước quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự hợp tác khoái trá, cô ấy và An Ngữ Thần cũng thành bạn bè tốt, An Ngữ Thần cũng không bao giờ hỏi chi tiết, mà Kiều Mộng Viện cho tới bây giờ đều thẳng thắn đối với An Ngữ Thần, hợp tác giữa các nàng không có phát sinh bất luận không hài lòng gì, Kiều Mộng Viện tìm An Ngữ Thần đầu tư quảng trường số Mộng Thần chỉ nói một câu nói, cô ấy muốn đầu tư cái khối đất của sân thể dục cũ tại Nam Tích này, cảm giác tiền cảnh không tồi. An Ngữ Thần hỏi cần bao nhiêu tiền, Kiều Mộng Viện thiếu hai trăm triệu, An Ngữ Thần không nói hai lời đem hai trăm triệu tài chính chuyển đến, muốn hợp tác khăng khít thì phải làm được tin tưởng lẫn nhau.
An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện mang theo nón bảo hộ cùng nhau đứng ở miếng đất của sân thể dục cũ, công tác phá bỏ và dời đi nơi khác đã hoàn thành toàn bộ, Kiều Mộng Viện chỉ vào miếng đất dưới chân nói: Cuối tuần công trình cơ sở sẽ chính thức bắt đầu, công ty kiến trúc đã tuyển định, Bình Trung kiến thiết!
An Ngữ Thần tuy rằng đầu tư thế nhưng cô ấy không hỏi về chi tiết đầu tư, cô ấy cười nói: Chị Mộng Viện, em chỉ quản đầu tư, chuyện còn lại chị quản nha.
Kiều Mộng Viện và cô ấy ở chung lâu như vậy đương nhiên biết tính tình của cô ấy, cười nói: Được, chị không nói, nói chung quảng trường số Mộng Thần sau khi thành, hiệu quả và lợi ích mang đến khẳng định vượt hơn quảng trường thương nghiệp trước Nam Lâm Tự.
An Ngữ Thần nghe Kiều Mộng Viện phác thảo bản kế hoạch, trong lòng lại không để ý đến, cô ấy giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút nói: Trương Dương xảy ra chuyện gì vậy? Nói mười một giờ rưỡi đến đây, lúc này đã mười hai giờ, không tuân thủ thời gian gì hết!
Kiều Mộng Viện nói: Quan niệm thời gian của hắn luôn luôn đúng giờ, ngày hôm nay không biết vì sao?
Hai người đang trò chuyện, thấy xe jeep của Trương Dương chạy đến đây, Trương đại quan nhân cuối cùng cũng tới, bất quá lúc hắn xuống xe vẫn đang gọi điện thoại, gọi đủ năm phút đồng hồ mới kết thúc, đi tới trước mặt hai người, cười cười nói: Ngại quá, ủy ban thể dục tỉnh ngày hôm nay đến đây kiểm tra tình huống trù bị của đại hội tỉnh, tôi cùng chạy lòng vòng hết một buổi sáng, cũng may bọn họ trực tiếp đi Cẩm Loan du ngoạn, không ở lại ăn, nếu không tôi lại trễ hẹn rồi.
Kiều Mộng Viện nói: Chủ nhiệm Trương đương nhiên phải lấy công tác làm trọng.
An Ngữ Thần nói: Cũng không gọi điện thoại đến đây trước, làm hại chúng tôi ở chỗ này chờ hơn nửa tiếng đồng hồ.
Trương Dương cười nói: Cái điện thoại này nãy giờ vẫn chưa từng được yên. . . lúc nói lại có người gọi điện thoại đến đây, hắn bất đắc dĩ cười cười, vừa đi tới vừa tiếp điện thoại. Lúc Trương Dương gọi điện thoại, trên bầu trời tích tí rớt mưa nhỏ xuống, An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện nhanh chóng về ô tô chờ, mắt thấy mưa nhỏ biến thành mưa to, không bao lâu mưa nặng hạt rơi xuống, Trương Dương trốn mưa trên xe jeep của mình, quay đầu lại nhìn chiếc Cadillac của Kiều Mộng Viện một chút, gọi điện thoại, kêu hai người đi theo mình.
Trương Dương đã sớm an bài tiệc đón gió tại Hải Thiên, xe của bọn họ trực tiếp chạy đến bãi đỗ xe của khách sạn Hải Thiên, thằng nhãi này lúc đi xuống xe vẫn còn đang gọi điện thoại, An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện đối với cái này rất có phê bình kín đáo. Thật vất vả chờ hắn cúp điện thoại, An Ngữ Thần mở đầu oán giận nói: Tôi nói sư phụ này, sao anh không lễ phép như thế, tôi từ xa tới Nam Tích thăm anh, anh từ đầu tới đuôi đều gọi điện thoại, con mắt cũng không nhìn qua tôi.
Kiều Mộng Viện nói theo: Cũng phải, quá không lễ phép!
Trương Dương áy náy cười nói: Ngày hôm nay thật sự là bận, thị trưởng Cung kêu tôi hỗ trợ an bài vấn đề chổ làm của hơn bốn trăm công nhân, tôi đang chứng thực.
Kiều Mộng Viện có chút kinh ngạc nói: Anh lại đổi nghề quản cải cách xí nghiệp khi nào thế?
Trương Dương nói: Mấy lãnh đạo của thành phố đem tôi trở thành dầu Vạn Kim, chỗ cần thì thắp chổ đó.
Kiều Mộng Viện không khỏi cười nói: Hai ngày trước còn nói chán nản, ngày hôm nay lại khôi phục nhiệt tình? Hơn nữa anh bận việc còn hơn lúc xưa.
An Ngữ Thần nói: Hắn cũng là một người không có việc gì tự đi tìm việc!
Ba người cười nói đi vào sản, Trương Dương nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thấy bên ngoài mưa càng rơi càng lớn, toàn bộ bầu trời đều bao phủ trong mưa, hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc, lại cầm lấy điện thoại.
An Ngữ Thần kháng nghị nói: Có bệnh có phải không? Một chút không gọi điện thoại là anh sống không nổi à?
Trương Dương cười nói: Mưa lớn như vậy, tôi bỗng nhiên nhớ tới một việc, chuẩn bị báo tin Lương Thành Long. Tôi nhớ kỹ trước đó vài ngày hắn làm qua một nhóm quảng cáo, hiện tại đại hội tỉnh sắp tổ chức, tôi kêu hắn đặc biệt ấn chế một nhóm bảng quảng cáo, cũng tiện hơn cho dân chúng, lại tuyên truyền đại hội tỉnh, thuận tiện giúp bọn họ làm quảng cáo, cớ sao không làm.
Kiều Mộng Viện nói: Anh đừng tìm hắn, chuyện này để tôi làm.
Trương Dương nói: Được!
Kiều Mộng Viện nói: Năm mươi ngàn có đủ hay không?
Trương đại quan nhân thè lưỡi, hắn vốn chuẩn bị kiếm mười ngàn làm quảng cáo, không ngờ rằng Kiều tiểu thư ra tay khí phách như vậy, hắn cười nói: Tốt, trên mặt viết như thế này, quảng trường Mộng Thần nhiệt liệt chúc mừng đại hội tỉnh tổ chức tại Nam Tích!
Kiều Mộng Viện không nhịn được cười nói: Anh đừng quản, tôi sẽ tìm người thiết kế, vừa mỹ quan, lại vừa có hiệu quả quảng cáo.
Ba người vào phòng, bởi vì bọn họ ba người, Trương Dương chỉ gọi vài món nhẹ ngon miệng, hắn cười tủm tỉm hướng An Ngữ Thần nói: Thế nào? An tổng ngày hôm nay khảo sát kết quả thế nào?
An Ngữ Thần nói: Tôi là một người thường trong phương diện buôn bán, bất quá chị Mộng Viện xem trọng sinh ý hẳn là không sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.