Chương 957: Có rồi. (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương cười gật đầu nói: Hợp tác buôn bán chính là tin tưởng lẫn nhau, hai người các người hợp tác thật đúng là ăn ý mười phần.
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, tôi nghe nói Xanh Tinh chuẩn bị tiến quân quy mô vào lãnh vực điện thoại di động, hơn nữa muốn tới Nam Tích mở nhà máy?
Trương Dương nói: Tin tức của cô cũng đủ linh thông, Kim Thượng Nguyên chỉ là vừa lộ ra cái ý đồ này, chuyện cụ thể còn phải chờ tới khi hắn khảo sát nhà máy thông tin thiết bị Nam Tích mới có thể định. Tôi không rõ ràng chuyện này, cô hẳn là rõ ràng nội tình hơn so với tôi mà, cô và Xanh Tinh là người hợp tác mà.
Kiều Mộng Viện nói: Nghiệp vụ của Xanh Tinh phạm vi rất rộng, từ sản xuất phần cứng máy vi tính đến sản xuất điện tử tất cả đều có, bây giờ lại theo dõi nghiệp vụ thư từ qua lại ngày càng phát triển, bất quá phạm vi hợp tác của tôi và Xanh Tinh giới hạn trong sản xuất máy tính thôi, phương diện khác cũng không có liên quan đến.
Trương Dương nói: Đầu tháng Kim Thượng Nguyên tiên sinh đến Nam Tích khảo sát, thành phố đã chỉ định tôi đứng ra đón đãi. Nói đến đây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, An Ngữ Thần trừng mắt nhìn chằm chằm Trương Dương.
Nhưng cái này là tiếng chuông điện thoại di động của Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân ủy khuất đầy bụng nói: Không phải tôi, thật sự không phải tôi!
Kiều Mộng Viện cười cầm lấy điện thoại, cô ấy nghe xong điện thoại đứng lên nói: Tôi phải đi trước, tổng giám đốc Ngô Trung Nguyên của Bình Trung kiến thiết tới, tôi phải đi tiếp đãi một chút.
Trương Dương và Ngô Trung Nguyên cũng có giao tiếp, lúc trước trong sân bay mới Giang thành, hắn và Ngô Trung Nguyên không chỉ một lần giao phong, đương nhiên cuối cùng hắn thắng, Trương Dương có cảm giác bình thường đối với Ngô Trung Nguyên, gật đầu nói: Cô đi đi, ngàn vạn lần đừng chậm trễ chính sự.
Kiều Mộng Viện đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có Trương Dương và An Ngữ Thần hai người, biểu tình của An Ngữ Thần bắt đầu trở nên có chút mất tự nhiên, Trương đại quan nhân hướng ngồi sát lại bên người cô một ít, nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, phát hiện khí sắc của cô ấy tốt, đưa tay muốn cầm cổ tay của An Ngữ Thần, lại bị cô ấy né tránh, nhỏ giọng nói: Chổ đông người, anh chú ý chút.
Chú ý cái gì?
Anh là sư phụ của em!
Trương Dương không khỏi cười nói: Trong đáy lòng em còn đem anh trở thành sư phụ à?
An Ngữ Thần cắn cắn môi anh đào, nâng ly nước chanh trước mặt uống: Em hiện tại càng nghĩ hai ta lại càng sai, quan hệ thầy trò sao biến thành như vậy. . . Lúc nói, mặt cười không khỏi đỏ lên.
Trương đại quan nhân cười ha hả nói: Biến thành thế nào? Có câu cách ngôn em biết không sao, nếu muốn học được toàn bộ, trước cùng sư phụ ngủ. . . Nói còn chưa xong, trên ót đã bị An Ngữ Thần cầm đũa gõ một cái.
Trương đại quan nhân nhân cơ hội nắm cổ tay của cô ấy, thứ nhất là thật tâm muốn thân cận, thứ hai hắn muốn thay An Ngữ Thần tìm kiếm một chút mạch đập, nhìn tình trạng thân thể hiện tại của cô ấy làm sao, không dò xét thì thôi, vừa dò xét, Trương đại quan nhân phát hiện một chuyện trong dự liệu, nhưng vẫn cảm giác có chút chấn động … An Ngữ Thần mang thai.
Có rồi! Trương Dương thấp giọng nói.
An Ngữ Thần mắc cở hận không thể chui vào dưới bàn, giãy bàn tay to của Trương Dương, lại nhéo một cái vào vai của hắn một cái: Cũng không phải tại anh sao. . . Lúc đó vì sao anh không áp dụng một chút biện pháp. . .
Trương Dương thầm nghĩ trong lòng Lúc đó cứu em cũng là muốn cho em mang thai, cũng chỉ có như vậy mới có hy vọng trị hết cho em. Thật ra Trương đại quan nhân vẫn đều thấp thỏm, từ khi đi tới thế kỷ hai mươi, hắn còn chưa từng nghiệm chứng qua năng lực sinh sản của mình có bình thường hay không, mặc dù là lúc trước cùng Tần Thanh các nàng thân thiết, vì vạn vô nhất thất, mỗi lần đều là dùng nội lực sát tinh, chỉ có lần này cùng An Ngữ Thần không có áp dụng bất luận biện pháp dự phòng gì, xem ra năng lực của mình trong phương diện này cũng không có bởi vì vượt qua một ngàn năm mà qua kỳ bảo đảm chất lượng, sinh lực vẫn còn rất chuẩn, ngoài miệng nói: Trên đỉnh núi cao như vậy, em kêu anh đi mua chổ nào?
An Ngữ Thần đỏ mặt ghé vào đầu vai hắn cắn một ngụm nói: Anh còn nói, không biết xấu hổ, không cho anh nhắc lại chuyện này.
Trương đại quan nhân đem thân hình mềm mại của cô ấy ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: Cảm giác thế nào? Phản ứng mạnh hay không?
An Ngữ Thần lắc đầu, ngẩng đầu lên, mi mắt như tơ, môi anh đào nửa khép, làm ra vẻ mặc cho người thưởng thức, Trương đại quan nhân cúi đầu, dùng sức hôn một cái lên môi anh đào của cô ấy, An Ngữ Thần đẩy ra hắn nói: Đáng ghét, ăn nhiều đậu hủ thúi quá . . .
Toàn bộ buổi chiều Trương đại quan nhân đều ngâm mình ở trong phòng của An Ngữ Thần, lấy chữa thương hưởng việc ôn nhu, thật ra Trương Dương cũng không phải tìm kế, An Ngữ Thần mắc bệnh kỳ quái như vậy, có thể có dùng phương pháp kỳ quái như thế tới trị cho cô ấy. Bất quá bởi vì hiện tại An Ngữ Thần đã có thai, hành động của Trương đại quan nhân cũng cố kỵ rất nhiều, ngược lại là biểu hiện của An Ngữ Thần cuồng nhiệt hơn hắn rất nhiều.
Cuồng loạn qua đi, An Ngữ Thần lẳng lặng nằm úp ở trong cái ôm ấm áp rộng rãi của Trương Dương lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: Anh hình như không mấy vui vẻ.
Trương Dương khẽ vuốt mái tóc của cô nói: Anh chỉ là lo lắng bệnh tình của em.
An Ngữ Thần nói: Em không biết mình có thể sống đến ngày nào, em chỉ hy vọng có thể thuận lợi đem đứa nhỏ này sinh ra.
Trương Dương không nói chuyện, chỉ là cố sức ôm sát cô ấy.
An Ngữ Thần nói: Anh không cần lo lắng, chuyện này tôi sẽ không nói với bất kỳ ai, em cũng sẽ không gây cho anh bất luận phiền phức gì.
Trương Dương cười nói: Em nghĩ rằng anh sợ em gây phiền phức cho anh?
An Ngữ Thần nói: Em biết anh không sợ, thế nhưng em không muốn anh bởi vì em mà thay đổi sinh hoạt của mình.
Trương Dương nói: Qua mấy tháng nữa, bụng của em sẽ lớn lên.
An Ngữ Thần nở nụ cười, cười rất hạnh phúc, cô ấy cho tới bây giờ đều là một người con gái không quan tâm đến ánh mắt của người khác, dám yêu dám hận, nếu lựa chọn Trương Dương, lựa chọn như vậy, cô ấy có cái gì có thể hối hận?
An Ngữ Thần nói: Em lần này đến đây cũng là muốn nói với anh chuyện này nhi, em muốn đi Thụy Sĩ một thời gian, ông nội ở chổ ấy có cho em một căn biệt thự, chất lượng không khí cũng tốt, em muốn đi đến đó đem đứa nhỏ sinh ra.
Kiều Mộng Viện nói: Trương Dương, tôi nghe nói Xanh Tinh chuẩn bị tiến quân quy mô vào lãnh vực điện thoại di động, hơn nữa muốn tới Nam Tích mở nhà máy?
Trương Dương nói: Tin tức của cô cũng đủ linh thông, Kim Thượng Nguyên chỉ là vừa lộ ra cái ý đồ này, chuyện cụ thể còn phải chờ tới khi hắn khảo sát nhà máy thông tin thiết bị Nam Tích mới có thể định. Tôi không rõ ràng chuyện này, cô hẳn là rõ ràng nội tình hơn so với tôi mà, cô và Xanh Tinh là người hợp tác mà.
Kiều Mộng Viện nói: Nghiệp vụ của Xanh Tinh phạm vi rất rộng, từ sản xuất phần cứng máy vi tính đến sản xuất điện tử tất cả đều có, bây giờ lại theo dõi nghiệp vụ thư từ qua lại ngày càng phát triển, bất quá phạm vi hợp tác của tôi và Xanh Tinh giới hạn trong sản xuất máy tính thôi, phương diện khác cũng không có liên quan đến.
Trương Dương nói: Đầu tháng Kim Thượng Nguyên tiên sinh đến Nam Tích khảo sát, thành phố đã chỉ định tôi đứng ra đón đãi. Nói đến đây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, An Ngữ Thần trừng mắt nhìn chằm chằm Trương Dương.
Nhưng cái này là tiếng chuông điện thoại di động của Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân ủy khuất đầy bụng nói: Không phải tôi, thật sự không phải tôi!
Kiều Mộng Viện cười cầm lấy điện thoại, cô ấy nghe xong điện thoại đứng lên nói: Tôi phải đi trước, tổng giám đốc Ngô Trung Nguyên của Bình Trung kiến thiết tới, tôi phải đi tiếp đãi một chút.
Trương Dương và Ngô Trung Nguyên cũng có giao tiếp, lúc trước trong sân bay mới Giang thành, hắn và Ngô Trung Nguyên không chỉ một lần giao phong, đương nhiên cuối cùng hắn thắng, Trương Dương có cảm giác bình thường đối với Ngô Trung Nguyên, gật đầu nói: Cô đi đi, ngàn vạn lần đừng chậm trễ chính sự.
Kiều Mộng Viện đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có Trương Dương và An Ngữ Thần hai người, biểu tình của An Ngữ Thần bắt đầu trở nên có chút mất tự nhiên, Trương đại quan nhân hướng ngồi sát lại bên người cô một ít, nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, phát hiện khí sắc của cô ấy tốt, đưa tay muốn cầm cổ tay của An Ngữ Thần, lại bị cô ấy né tránh, nhỏ giọng nói: Chổ đông người, anh chú ý chút.
Chú ý cái gì?
Anh là sư phụ của em!
Trương Dương không khỏi cười nói: Trong đáy lòng em còn đem anh trở thành sư phụ à?
An Ngữ Thần cắn cắn môi anh đào, nâng ly nước chanh trước mặt uống: Em hiện tại càng nghĩ hai ta lại càng sai, quan hệ thầy trò sao biến thành như vậy. . . Lúc nói, mặt cười không khỏi đỏ lên.
Trương đại quan nhân cười ha hả nói: Biến thành thế nào? Có câu cách ngôn em biết không sao, nếu muốn học được toàn bộ, trước cùng sư phụ ngủ. . . Nói còn chưa xong, trên ót đã bị An Ngữ Thần cầm đũa gõ một cái.
Trương đại quan nhân nhân cơ hội nắm cổ tay của cô ấy, thứ nhất là thật tâm muốn thân cận, thứ hai hắn muốn thay An Ngữ Thần tìm kiếm một chút mạch đập, nhìn tình trạng thân thể hiện tại của cô ấy làm sao, không dò xét thì thôi, vừa dò xét, Trương đại quan nhân phát hiện một chuyện trong dự liệu, nhưng vẫn cảm giác có chút chấn động … An Ngữ Thần mang thai.
Có rồi! Trương Dương thấp giọng nói.
An Ngữ Thần mắc cở hận không thể chui vào dưới bàn, giãy bàn tay to của Trương Dương, lại nhéo một cái vào vai của hắn một cái: Cũng không phải tại anh sao. . . Lúc đó vì sao anh không áp dụng một chút biện pháp. . .
Trương Dương thầm nghĩ trong lòng Lúc đó cứu em cũng là muốn cho em mang thai, cũng chỉ có như vậy mới có hy vọng trị hết cho em. Thật ra Trương đại quan nhân vẫn đều thấp thỏm, từ khi đi tới thế kỷ hai mươi, hắn còn chưa từng nghiệm chứng qua năng lực sinh sản của mình có bình thường hay không, mặc dù là lúc trước cùng Tần Thanh các nàng thân thiết, vì vạn vô nhất thất, mỗi lần đều là dùng nội lực sát tinh, chỉ có lần này cùng An Ngữ Thần không có áp dụng bất luận biện pháp dự phòng gì, xem ra năng lực của mình trong phương diện này cũng không có bởi vì vượt qua một ngàn năm mà qua kỳ bảo đảm chất lượng, sinh lực vẫn còn rất chuẩn, ngoài miệng nói: Trên đỉnh núi cao như vậy, em kêu anh đi mua chổ nào?
An Ngữ Thần đỏ mặt ghé vào đầu vai hắn cắn một ngụm nói: Anh còn nói, không biết xấu hổ, không cho anh nhắc lại chuyện này.
Trương đại quan nhân đem thân hình mềm mại của cô ấy ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: Cảm giác thế nào? Phản ứng mạnh hay không?
An Ngữ Thần lắc đầu, ngẩng đầu lên, mi mắt như tơ, môi anh đào nửa khép, làm ra vẻ mặc cho người thưởng thức, Trương đại quan nhân cúi đầu, dùng sức hôn một cái lên môi anh đào của cô ấy, An Ngữ Thần đẩy ra hắn nói: Đáng ghét, ăn nhiều đậu hủ thúi quá . . .
Toàn bộ buổi chiều Trương đại quan nhân đều ngâm mình ở trong phòng của An Ngữ Thần, lấy chữa thương hưởng việc ôn nhu, thật ra Trương Dương cũng không phải tìm kế, An Ngữ Thần mắc bệnh kỳ quái như vậy, có thể có dùng phương pháp kỳ quái như thế tới trị cho cô ấy. Bất quá bởi vì hiện tại An Ngữ Thần đã có thai, hành động của Trương đại quan nhân cũng cố kỵ rất nhiều, ngược lại là biểu hiện của An Ngữ Thần cuồng nhiệt hơn hắn rất nhiều.
Cuồng loạn qua đi, An Ngữ Thần lẳng lặng nằm úp ở trong cái ôm ấm áp rộng rãi của Trương Dương lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: Anh hình như không mấy vui vẻ.
Trương Dương khẽ vuốt mái tóc của cô nói: Anh chỉ là lo lắng bệnh tình của em.
An Ngữ Thần nói: Em không biết mình có thể sống đến ngày nào, em chỉ hy vọng có thể thuận lợi đem đứa nhỏ này sinh ra.
Trương Dương không nói chuyện, chỉ là cố sức ôm sát cô ấy.
An Ngữ Thần nói: Anh không cần lo lắng, chuyện này tôi sẽ không nói với bất kỳ ai, em cũng sẽ không gây cho anh bất luận phiền phức gì.
Trương Dương cười nói: Em nghĩ rằng anh sợ em gây phiền phức cho anh?
An Ngữ Thần nói: Em biết anh không sợ, thế nhưng em không muốn anh bởi vì em mà thay đổi sinh hoạt của mình.
Trương Dương nói: Qua mấy tháng nữa, bụng của em sẽ lớn lên.
An Ngữ Thần nở nụ cười, cười rất hạnh phúc, cô ấy cho tới bây giờ đều là một người con gái không quan tâm đến ánh mắt của người khác, dám yêu dám hận, nếu lựa chọn Trương Dương, lựa chọn như vậy, cô ấy có cái gì có thể hối hận?
An Ngữ Thần nói: Em lần này đến đây cũng là muốn nói với anh chuyện này nhi, em muốn đi Thụy Sĩ một thời gian, ông nội ở chổ ấy có cho em một căn biệt thự, chất lượng không khí cũng tốt, em muốn đi đến đó đem đứa nhỏ sinh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.