Chương 1505: Công phu sư tử ngoạm (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương định trước tiên đặt chuyện khu khai phá sang một bên, dù sao khu khai phá hiện tại cũng chỉ có hai xí nghiệp, tỉ lệ chiếm cũng không phải quá lớn, trước tiên trả lại đất ruộng bị bỏ hoang cho người dân đã, đồng thời ở phía đông bắc và đông nam cảng Phước Long vạch ra một khu đất làm khu khai phá, một khi như vậy thì sẽ bao gồm cả cảng Phước Long, so với khu khai phá vốn có thì quy mô lớn hơn gấp đôi. Quy hoạch này của Trương Dương vẫn là được hoàn thành dưới sự trợ giúp và đề nghị của Thường Lăng Phong, một khi quy hoạch có thể thực hiện, khu khai phá Tân Hải so với khu khai phá kinh tế Bắc Cảng còn lớn hơn.
Có điều quy hoạch dù sao cũng là quy hoạch, thực thi cụ thể còn cần một đoạn thời gian rất dài.
Tình huống trên cuộc họp thường ủy Trương Dương cũng đã nhìn thấy, tuy rằng mình ở trong huyện ủy đã tạo được quyền uy tuyệt đối, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả thường ủy đều tâm phục khẩu phục mình, huyện trưởng Hứa Song Kì rõ ràng đã đứng ở phía đối nghịch với mình, một đoàn đội như vậy thì nói gì tới lực ngưng tụ, cho nên hắn phải yếu thành lập được một ban lãnh đạo lấy mình là trung tâm, chỉ có như vậy mới có thể làm được trên dưới một lòng.
Đối tượng đầu tiên mà Trương Dương muốn đoàn kết chính là phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ, dù sao cũng có tầng quan hệ đó của Lý Trường Vũ.
Sau cuộc họp thường ủy, Trương Dương gọi Đổng Ngọc Vũ vào văn phòng mình, hắn trước tiên ném cho Đổng Ngọc Vũ một bao gấu mèo nhỏ, Đổng Ngọc Vũ ít nhiều có chút thụ sủng nhược kinh, trước giờ đều là hạ cấp tặng lễ cho thượng cấp, ai đã thấy ngược lại bao giờ đâu, hắn vội vàng đặt lại bao thuốc lên bàn Trương Dương: Bí thư Trương, ngài quá khách khí rồi.
Trương Dương cười nói: Khi tôi đến kinh thành có bạn tăng, tôi lại không hút thuốc lá, anh cứ cầm mà hút, đừng khách khí với tôi, tôi cho anh thuốc cũng không tính là đút lót nhận hối lộ dâu. Hắn lại đẩy bao thuốc đi, Đổng Ngọc Vũ không thể cự tuyệt nữa, cự tuyệt nữa thì lại thành mình kiêu. Hắn cảm ơn rồi tươi cười ngồi xuống ghế.
Trương Dương uống ngụm trà, nhìn thì như nói rất thờ ơ: Lão Đổng à, trong khoảng thời gian tôi tới kinh thành có phát sinh chuyện gì không?
Đổng Ngọc Vũ nói: Không có chuyện gì cả, chỉ là việc di dời xí nghiệp của khu khai phá gặp chút phiền toái.
Trương Dương nói: Nếu gặp phiền toái thì trước tiên cứ để đó đã, dẫu sao thì cũng không phải là lập tức di dời mà.
Đổng Ngọc Vũ nói: Thật ra tình trạng kinh doanh của hai xí nghiệp đó cũng không tốt lắm, nếu không có chuyện di dời thì bọn họ chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu nữa cũng sẽ tự động triệt vốn, nhưng hiện tại, vừa nghe nói chính phủ chúng ta muốn di dời khu khai phá, bọn họ liền động ý xấu.
Trương Dương cười nói: Muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của ý mà, cũng không chịu nghĩ xem, đất là của quốc gia, bọn họ chiếm đất của chúng ta còn muốn tìm chúng ta đòi tiền ư?
Đổng Ngọc Vũ nói: Tuy là nói vậy, nhưng Liddell đó là người Pháp.
Trương Dương nói: Người Pháp thì sao? Cổ kim nội ngoại, anh đã thấy tá điều khi dễ địa chủ bao giờ chưa?
Đổng Ngọc Vũ cười cười không nói gì.
Trương Dương đại khái không muốn tiếp tục đề tài này, uống ngụm trà rồi nói khẽ: Huyền lí gần đây không có chuyện gì thật ư?
Đổng Ngọc Vũ hiểu rồ, vị bí thư Trương này là muốn bồi dưỡng mình vào nội tuyến đây mà, điều mà hắn muốn hỏi không phải là khu khai phá, mà là bên trong ban lãnh đạo huyện, Đổng Ngọc Vũ biết có một số lời vẫn không nên nói, tuy rằng Trương Dương có chút bối cảnh, nhưng quan hệ rắc rối khó gỡ của Tân Hải Bắc Cảng cho dù là hắn cũng không nắm rõ, bản thân mình chỉ là một phó huyện trưởng thường vụ, nói ít vẫn là tốt nhất, nghĩ tới đây, hắn cười nói: Không có gì!
Trương Dương nói: Không có gì ư?
Ừ, không có gì!
Ánh mắt Trương đại quan nhân chiếu lên bao thuốc, trong lòng mắng thầm, con mẹ mày Đổng Ngọc Vũ, đồ của tao thì mày nhận mà không chịu nói chút chuyện thật lòng với tao à.
Đổng Ngọc Vũ từ trong ánh mắt của Trương Dương lập tức ngộ được suy nghĩa của thằng ôn này, nghĩ thầm, mày tưởng tao muốn nhận đồ của mày lắm à, đây không phải là thuốc, đây căn bản là củ khoai lang nóng, ta ném chẳng dám ném, để trong tay thì sợ bỏng, con mẹ nó mâu thuẫn lắm.
Vào lúc Đổng Ngọc Vũ đang vô cùng lo lắng mâu thuẫn thì tiếng gõ cửa của Thường Hải Tâm đã vây giúp hắn, hắn nhân cơ hội đứng dậy, cười nói: Tiểu Thường tới rồi, bí thư Trương, hai người nói chuyện đi, tôi quên mất là hôm nay còn phải xuống nông thôn thị sát nông nghiệp.
Trương Dương xua tay, Đổng Ngọc Vũ đi rồi Trương Dương mới phát hiện, bao gấu mèo kia vẫn nằm trên ghế.
Thường Hải Tâm cũng nhìn thấy thuốc, nhặt lên đặt trên bàn làm việc của Trương Dương: Sao? Hắn tặng anh à! Không biết anh không hút thuốc lá ư?
Trương Dương đang định lên tiếng thì Đổng Ngọc Vũ lại từ bên ngoài quay lại, hắn cười nói: Quên không cầm thuốc!
Thường Hải Tâm đưa thuốc cho Đổng Ngọc Vũ, Đổng Ngọc Vũ đi rồi mà quay lại là có nguyên nhân, hắn ban đầu không cầm bao thuốc đó, bởi vì hắn bởi vì hắn cho rằng mình không cung cấp được tình báo có giá trị, bao thuốc này vào tay thì có chút không hay, nhưng sau khi đi rồi, lập tức ngộ ra một đạo lý, nếu mình không cầm bao thuốc này, há chẳng phải là chứng tỏ với Trương Dương rằng mình không muốn đứng cùng một trận tuyến với hắn ư, cho nên Đổng Ngọc Vũ vội vàng quay lại cầm thuốc, đây là tỏ rõ thái độ của mình.
Thường Hải Tâm nhìn Đổng Ngọc Vũ vội vàng đến rồi vội vàng đi, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng Trương Dương làm việc trước giờ đều là như vậy, cô ta cũng không tiện hỏi rõ, Trương Dương vỗ vỗ đùi mình, ý bảo Thường Hải Tâm ngồi xuống đó, Thường Hải Tâm trợn mắt lườm hắn, nơi này là văn phòng, hắn còn tưởng rằng là nhà mình chắc. Cô ta ngồi xuống sô pha mà Đổng Ngọc Vũ vừa rồi đã ngồi, nói khẽ: Ở kinh thành thế nào?
Trương Dương nói: Vẫn ổn, uống mấy trận, đánh mấy trận, những cái khác thì quên mất rồi.
Thường Hải Tâm không nhịn được liền bật cười.
Trương Dương nhìn thấy cô ta tươi như hoa, không nhịn được có chút động lòng, ngoắc ngón tay với cô ta: Ngồi gần lại một chút, để anh ngắm em cho kỹ.
Thường Hải Tâm nói: Không! em tới là để bàn chính sự với anh.
Trương Dương gật đầu nói: Nói đi!
Thường Hải Tâm nói: Anh em tới Giang Thành rồi, công trình bên kia xảy ra chút chuyện, anh ấy nói giáo thụ Trình cuối tuần sẽ tới, bảo chúng ta làm tốt công tác tiếp đãi.
Trương Dương nói: Chuyện này em đi ngươi phụ trách, phương diện tiếp đãi nhất định phải là tiêu chuẩn cao nhất, cần phải lưu lại một ấn tượng tốt cho giáo thụ Trình.
Thường Hải Tâm nói: Anh tới kinh thành một chuyến, chuyện bỏ huyện lập thành phố đã giải quyết được chưa?
Trương Dương cười nói: Gần được ròi, không lâu nhưng em sẽ là bí thư đoàn thị ủy.Thằng ôn này chép miệng nói, anh đúng là có lộ ăn, thử bí thư đoàn huyện ủy rồi, giờ được thử bí thư đoàn thị ủy thì không biết có mùi vị gì nhỉ.
Thường Hải Tâm đỏ mặt nói: Khi anh quen chị Thanh, chị ấy cũng không phải là bí thư đoàn thị ủy ư?
Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, Thường Hải Tâm nói không sai, có điều khi mình và Tần Thanh làm chuyện đó, cô ta đã bí thư huyện ủy rồi, thằng ôn này vui thầm trong lòng, nhưng loại chuyện này không thích hợp giải thích.
Thường Hải Tâm nhìn thấy vẻ mặt cười dâm đãng của hắn, không nhịn được sẳng giọng mắng: Vẻ mặt sắc lang!
Trong văn phòng liếc mắt đưa tình cũng có tình thú, Trương đại quan nhân tâm tư máy động, vào mùa xuân con người ta đặc biệt dễ xung động, phòng bên cạnh là phòng nghỉ, ở đó có một cái giường lớn rất thoải mái. Trương Dương nói: Hải Tâm, hay là để anh dẫn em đi thăm phòng nghỉ của anh nhé.
Thường Hải Tâm lắc đầu nói: Không đi! Cô ta đương nhiên biết thằng ôn này có chủ ý gì.
Khi Trương Dương đang định lên tiếng đang định lên tiếng thì điện thoại của hắn đổ chuông, Trương Dương điện thoại, là Phó Trường Chinh gọi tới, thì ra lão tổng nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha Liddell đến, hắn muốn gặp Trương Dương, trực tiếp nói chuyện việc di dời xí nghiệp, Trương Dương nghĩ thầm bố đây còn chưa tìm mày mà mày đã tìm tao trước à, hắn nghĩ một chút rồi nói với Phó Trường Chinh: Cậu đợi nửa tiếng nữa thì cho hắn vào.
Thường Hải Tâm nghe nói Trương Dương có việc, đứng lên nói: Em đi trước!
Trương Dương nói: Đừng đi vội mà! Hắn đứng dậy.
Thường Hải Tâm nói: Em còn có việc!
Trương Dương tiến tới gần cô ta, một tay ôm eo, tay kia thì nhẹ nhòng bóp vú cô ta một cái, Thường Hải Tâm mặt, rướn tới hôn như chuồn chuồn đạp nước lên môi Trương Dương, ôn nhu nói: Ngoan, tập trung làm việc đi, sau khi tan làm, em sẽ gọi điện thoại cho anh. Nói xong cô ta dãy ra khỏi lòng Trương Dương, bước nhanh ra khỏi văn phòng của hắn.
Trương đại quan nhân sờ sờ môi, khóe môi vẫn dư hương, con người ta sống tới loại cảnh giới của cho thì đúng là không còn cầu gì hơn.
Sau khi chờ nửa giờ, Liddell người Pháp gốc Hoa cuối cùng cũng dưới sự dẫn dắt của Phó Trường Chinh đi vào văn phòng của bí thư huyện ủy Trương Dương, bí thư Trương đang vùi đầu nghiên cứu văn kiện, tựa hồ căn bản không để ý là hắn tới.
Phó Trường Chinh không quấy rầy Trương Dương, hắn đi theo bên cạnh Trương Dương công tác đã rất nhiều năm rồi, biết Trương Dương không thể không nhận thấy được là bọn họ vào. Trương Dương làm như vậy chính là cố ý, Phó Trường Chinh chỉ chỉ vào sô pha, ý bảo Liddell ngồi xuống trước, sau đó thì lui ra ngoài.
Có điều quy hoạch dù sao cũng là quy hoạch, thực thi cụ thể còn cần một đoạn thời gian rất dài.
Tình huống trên cuộc họp thường ủy Trương Dương cũng đã nhìn thấy, tuy rằng mình ở trong huyện ủy đã tạo được quyền uy tuyệt đối, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả thường ủy đều tâm phục khẩu phục mình, huyện trưởng Hứa Song Kì rõ ràng đã đứng ở phía đối nghịch với mình, một đoàn đội như vậy thì nói gì tới lực ngưng tụ, cho nên hắn phải yếu thành lập được một ban lãnh đạo lấy mình là trung tâm, chỉ có như vậy mới có thể làm được trên dưới một lòng.
Đối tượng đầu tiên mà Trương Dương muốn đoàn kết chính là phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ, dù sao cũng có tầng quan hệ đó của Lý Trường Vũ.
Sau cuộc họp thường ủy, Trương Dương gọi Đổng Ngọc Vũ vào văn phòng mình, hắn trước tiên ném cho Đổng Ngọc Vũ một bao gấu mèo nhỏ, Đổng Ngọc Vũ ít nhiều có chút thụ sủng nhược kinh, trước giờ đều là hạ cấp tặng lễ cho thượng cấp, ai đã thấy ngược lại bao giờ đâu, hắn vội vàng đặt lại bao thuốc lên bàn Trương Dương: Bí thư Trương, ngài quá khách khí rồi.
Trương Dương cười nói: Khi tôi đến kinh thành có bạn tăng, tôi lại không hút thuốc lá, anh cứ cầm mà hút, đừng khách khí với tôi, tôi cho anh thuốc cũng không tính là đút lót nhận hối lộ dâu. Hắn lại đẩy bao thuốc đi, Đổng Ngọc Vũ không thể cự tuyệt nữa, cự tuyệt nữa thì lại thành mình kiêu. Hắn cảm ơn rồi tươi cười ngồi xuống ghế.
Trương Dương uống ngụm trà, nhìn thì như nói rất thờ ơ: Lão Đổng à, trong khoảng thời gian tôi tới kinh thành có phát sinh chuyện gì không?
Đổng Ngọc Vũ nói: Không có chuyện gì cả, chỉ là việc di dời xí nghiệp của khu khai phá gặp chút phiền toái.
Trương Dương nói: Nếu gặp phiền toái thì trước tiên cứ để đó đã, dẫu sao thì cũng không phải là lập tức di dời mà.
Đổng Ngọc Vũ nói: Thật ra tình trạng kinh doanh của hai xí nghiệp đó cũng không tốt lắm, nếu không có chuyện di dời thì bọn họ chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu nữa cũng sẽ tự động triệt vốn, nhưng hiện tại, vừa nghe nói chính phủ chúng ta muốn di dời khu khai phá, bọn họ liền động ý xấu.
Trương Dương cười nói: Muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của ý mà, cũng không chịu nghĩ xem, đất là của quốc gia, bọn họ chiếm đất của chúng ta còn muốn tìm chúng ta đòi tiền ư?
Đổng Ngọc Vũ nói: Tuy là nói vậy, nhưng Liddell đó là người Pháp.
Trương Dương nói: Người Pháp thì sao? Cổ kim nội ngoại, anh đã thấy tá điều khi dễ địa chủ bao giờ chưa?
Đổng Ngọc Vũ cười cười không nói gì.
Trương Dương đại khái không muốn tiếp tục đề tài này, uống ngụm trà rồi nói khẽ: Huyền lí gần đây không có chuyện gì thật ư?
Đổng Ngọc Vũ hiểu rồ, vị bí thư Trương này là muốn bồi dưỡng mình vào nội tuyến đây mà, điều mà hắn muốn hỏi không phải là khu khai phá, mà là bên trong ban lãnh đạo huyện, Đổng Ngọc Vũ biết có một số lời vẫn không nên nói, tuy rằng Trương Dương có chút bối cảnh, nhưng quan hệ rắc rối khó gỡ của Tân Hải Bắc Cảng cho dù là hắn cũng không nắm rõ, bản thân mình chỉ là một phó huyện trưởng thường vụ, nói ít vẫn là tốt nhất, nghĩ tới đây, hắn cười nói: Không có gì!
Trương Dương nói: Không có gì ư?
Ừ, không có gì!
Ánh mắt Trương đại quan nhân chiếu lên bao thuốc, trong lòng mắng thầm, con mẹ mày Đổng Ngọc Vũ, đồ của tao thì mày nhận mà không chịu nói chút chuyện thật lòng với tao à.
Đổng Ngọc Vũ từ trong ánh mắt của Trương Dương lập tức ngộ được suy nghĩa của thằng ôn này, nghĩ thầm, mày tưởng tao muốn nhận đồ của mày lắm à, đây không phải là thuốc, đây căn bản là củ khoai lang nóng, ta ném chẳng dám ném, để trong tay thì sợ bỏng, con mẹ nó mâu thuẫn lắm.
Vào lúc Đổng Ngọc Vũ đang vô cùng lo lắng mâu thuẫn thì tiếng gõ cửa của Thường Hải Tâm đã vây giúp hắn, hắn nhân cơ hội đứng dậy, cười nói: Tiểu Thường tới rồi, bí thư Trương, hai người nói chuyện đi, tôi quên mất là hôm nay còn phải xuống nông thôn thị sát nông nghiệp.
Trương Dương xua tay, Đổng Ngọc Vũ đi rồi Trương Dương mới phát hiện, bao gấu mèo kia vẫn nằm trên ghế.
Thường Hải Tâm cũng nhìn thấy thuốc, nhặt lên đặt trên bàn làm việc của Trương Dương: Sao? Hắn tặng anh à! Không biết anh không hút thuốc lá ư?
Trương Dương đang định lên tiếng thì Đổng Ngọc Vũ lại từ bên ngoài quay lại, hắn cười nói: Quên không cầm thuốc!
Thường Hải Tâm đưa thuốc cho Đổng Ngọc Vũ, Đổng Ngọc Vũ đi rồi mà quay lại là có nguyên nhân, hắn ban đầu không cầm bao thuốc đó, bởi vì hắn bởi vì hắn cho rằng mình không cung cấp được tình báo có giá trị, bao thuốc này vào tay thì có chút không hay, nhưng sau khi đi rồi, lập tức ngộ ra một đạo lý, nếu mình không cầm bao thuốc này, há chẳng phải là chứng tỏ với Trương Dương rằng mình không muốn đứng cùng một trận tuyến với hắn ư, cho nên Đổng Ngọc Vũ vội vàng quay lại cầm thuốc, đây là tỏ rõ thái độ của mình.
Thường Hải Tâm nhìn Đổng Ngọc Vũ vội vàng đến rồi vội vàng đi, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng Trương Dương làm việc trước giờ đều là như vậy, cô ta cũng không tiện hỏi rõ, Trương Dương vỗ vỗ đùi mình, ý bảo Thường Hải Tâm ngồi xuống đó, Thường Hải Tâm trợn mắt lườm hắn, nơi này là văn phòng, hắn còn tưởng rằng là nhà mình chắc. Cô ta ngồi xuống sô pha mà Đổng Ngọc Vũ vừa rồi đã ngồi, nói khẽ: Ở kinh thành thế nào?
Trương Dương nói: Vẫn ổn, uống mấy trận, đánh mấy trận, những cái khác thì quên mất rồi.
Thường Hải Tâm không nhịn được liền bật cười.
Trương Dương nhìn thấy cô ta tươi như hoa, không nhịn được có chút động lòng, ngoắc ngón tay với cô ta: Ngồi gần lại một chút, để anh ngắm em cho kỹ.
Thường Hải Tâm nói: Không! em tới là để bàn chính sự với anh.
Trương Dương gật đầu nói: Nói đi!
Thường Hải Tâm nói: Anh em tới Giang Thành rồi, công trình bên kia xảy ra chút chuyện, anh ấy nói giáo thụ Trình cuối tuần sẽ tới, bảo chúng ta làm tốt công tác tiếp đãi.
Trương Dương nói: Chuyện này em đi ngươi phụ trách, phương diện tiếp đãi nhất định phải là tiêu chuẩn cao nhất, cần phải lưu lại một ấn tượng tốt cho giáo thụ Trình.
Thường Hải Tâm nói: Anh tới kinh thành một chuyến, chuyện bỏ huyện lập thành phố đã giải quyết được chưa?
Trương Dương cười nói: Gần được ròi, không lâu nhưng em sẽ là bí thư đoàn thị ủy.Thằng ôn này chép miệng nói, anh đúng là có lộ ăn, thử bí thư đoàn huyện ủy rồi, giờ được thử bí thư đoàn thị ủy thì không biết có mùi vị gì nhỉ.
Thường Hải Tâm đỏ mặt nói: Khi anh quen chị Thanh, chị ấy cũng không phải là bí thư đoàn thị ủy ư?
Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, Thường Hải Tâm nói không sai, có điều khi mình và Tần Thanh làm chuyện đó, cô ta đã bí thư huyện ủy rồi, thằng ôn này vui thầm trong lòng, nhưng loại chuyện này không thích hợp giải thích.
Thường Hải Tâm nhìn thấy vẻ mặt cười dâm đãng của hắn, không nhịn được sẳng giọng mắng: Vẻ mặt sắc lang!
Trong văn phòng liếc mắt đưa tình cũng có tình thú, Trương đại quan nhân tâm tư máy động, vào mùa xuân con người ta đặc biệt dễ xung động, phòng bên cạnh là phòng nghỉ, ở đó có một cái giường lớn rất thoải mái. Trương Dương nói: Hải Tâm, hay là để anh dẫn em đi thăm phòng nghỉ của anh nhé.
Thường Hải Tâm lắc đầu nói: Không đi! Cô ta đương nhiên biết thằng ôn này có chủ ý gì.
Khi Trương Dương đang định lên tiếng đang định lên tiếng thì điện thoại của hắn đổ chuông, Trương Dương điện thoại, là Phó Trường Chinh gọi tới, thì ra lão tổng nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha Liddell đến, hắn muốn gặp Trương Dương, trực tiếp nói chuyện việc di dời xí nghiệp, Trương Dương nghĩ thầm bố đây còn chưa tìm mày mà mày đã tìm tao trước à, hắn nghĩ một chút rồi nói với Phó Trường Chinh: Cậu đợi nửa tiếng nữa thì cho hắn vào.
Thường Hải Tâm nghe nói Trương Dương có việc, đứng lên nói: Em đi trước!
Trương Dương nói: Đừng đi vội mà! Hắn đứng dậy.
Thường Hải Tâm nói: Em còn có việc!
Trương Dương tiến tới gần cô ta, một tay ôm eo, tay kia thì nhẹ nhòng bóp vú cô ta một cái, Thường Hải Tâm mặt, rướn tới hôn như chuồn chuồn đạp nước lên môi Trương Dương, ôn nhu nói: Ngoan, tập trung làm việc đi, sau khi tan làm, em sẽ gọi điện thoại cho anh. Nói xong cô ta dãy ra khỏi lòng Trương Dương, bước nhanh ra khỏi văn phòng của hắn.
Trương đại quan nhân sờ sờ môi, khóe môi vẫn dư hương, con người ta sống tới loại cảnh giới của cho thì đúng là không còn cầu gì hơn.
Sau khi chờ nửa giờ, Liddell người Pháp gốc Hoa cuối cùng cũng dưới sự dẫn dắt của Phó Trường Chinh đi vào văn phòng của bí thư huyện ủy Trương Dương, bí thư Trương đang vùi đầu nghiên cứu văn kiện, tựa hồ căn bản không để ý là hắn tới.
Phó Trường Chinh không quấy rầy Trương Dương, hắn đi theo bên cạnh Trương Dương công tác đã rất nhiều năm rồi, biết Trương Dương không thể không nhận thấy được là bọn họ vào. Trương Dương làm như vậy chính là cố ý, Phó Trường Chinh chỉ chỉ vào sô pha, ý bảo Liddell ngồi xuống trước, sau đó thì lui ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.