Chương 894: Đại phu vườn (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Kiều Mộng Viện cắn cắn môi ừ một tiếng
Trương Dương lại nói: Cô đừng có đừng hoảng hốt, lái xe cẩn thận một chút, hay là cô đỗ xe ở đó đi, tôi bảo nhân viên y tế tới đón cô.
Kiều Mộng Viện nói: Yên tâm đi, tôi thực sự không sao mà, tự mình lái xe được.
Trương Dương vốn cho rằng lần này cũng giống như bệnh dịch ở Giang Thành năm ngoái, như không ngờ tình thế so với trong tưởng tượng của hắn thì càng nghiêm trọng hơn nhiều, buổi chiều hôm ấy viện trưởng Chung Lâm cũng sốt cao, lái xe của Cung Kì Vĩ bởi vì viêm đường hô hấp cấp tính, không cứu chữa được nên tử vong, đến tối hôm đó, những người từng tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân chỉ có Kiều Mộng Viện và Trương Dương là không có việc gì.
Hai người bọn họ đều phải ở lại bện viện để quan sát, bệnh viện số hai lâm thơi để ra hai phòng trống làm phòng quan sát, mang tiếng là phòng quan sát nhưng những người bọn họ đều đã bị cách ly rồi. Vào khu cách ly sớm nhất tổng cộng có bốn người, Trương Dương, Kiều Mộng Viện, Từ Quang Thắng, còn có một người là nhân viên phục vụ phụ trách dọn phòng cho vợ chồng Duval.
Do thiếu phán đoán chuẩn xác đối với bệnh tình, thiếu phương pháp trị liệu hữu hiệu, trước mắt phương án ứng phó chính là cách ly những người từng tiếp xúc mật thiết với người bị lây nhiễm, tránh cho tình hình bệnh dịch tiến thêm một bước mở rộng, đây cũng là phương pháp thông thường mà các thành thị khác trong nước áp dụng.
Phía Bệnh viện trang bị ti-vi, điện thoại cho bọn họ, bọn họ có thể thông qua ti-vi để xem tin tức, có thể thông qua điện thoại để liên hệ với bên ngoài.
Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới nay chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, mặc dù là bọn họ ở lại khu quan sát, như mỗi người đều phải đeo một cái khẩu trang to đùng, Từ Quang Thắng thành thật ngồi trong phòng, Trương đại quan nhân thì trước giờ là người không bao giờ chịu ngồi yên, lúc ban đầu còn thật thà ngồi trong phòng của mình, nhưng không lâu sau liền không chịu nổi, hắn lẻn ra ngoài, hộ sĩ của trạm hộ sĩ lập tức gọi lại: Làm gì thế? Làm gì thế? Anh sao lại tự tung tự tác như vậy? Quay lại, quay lại!
Trương Dương chỉ chỉ vào miệng mình: Tôi có đeo khẩu trang mà!
Đeo khẩu trang thì sao? Đeo khẩu trang cũng không phải là không thể mắc bệnh, anh biết không, vừa rồi đã có một người chết rồi đó, anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người khác chứ!
Trương Dương nói: Tình huống của tôi tôi tự mình nắm rõ, tôi không có bệnh, tôi có sức miễn dịch đối với loại bệnh này.
Tiểu hộ sĩ nói: Tất cả người bị cách ly đều nói mình không bị bệnh, người say đều nói mình tỉnh, nhưng không phải anh nói là được, cái gì cũng phải chú ý tới chứng cớ khoa học.
Trương Dương nói: Bạn đầu là lưu viện để quan sát, hiện tại biến thành cách ly, tôi từ buổi sáng tới giờ đều ngồi ở đây, trừ đo nhiệt độ ra thì là ăn com, chẳng khác gì ngồi tù cả, hơn nữa, tôi tất cả đều bình thường.
Tiểu hộ sĩ nói: Mặc kệ anh, đây là quy định của cấp trên, cửa lớn đều bị khóa rồi, viện trưởng của chúng tôi cũng bị cách ly, ông ta cũng bị bệnh đấy!
Trương Dương nói: Tôi không ra ngoài, tôi đi dạo trong hành lang được không?
Tiểu hộ sĩ nói: Vậy anh lây bệnh cho những người khác thì sao?
Trương đại quan nhân dở khóc dở cười nói: Tôi hiện tại rất bình thường, tôi trước đây cũng là bác sĩ.
Anh á? Tiểu hộ sĩ hiển nhiên không biết Trương đại quan nhân là ai.
Từ Quang Thắng nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, y so với Trương Dương còn bịt kín hơn, nói với tiểu hộ sĩ: Tôi nói này tiểu Lưu, phạm vi cách ly có phải nên mở rộng hơn một chút hay không, những người chúng tôi chỉ là trực tiếp hoặc là gián tiếp tiếp xúc với người bị lây nhiễm, cũng không có nghĩa là chúng tôi nhất định sẽ bị bệnh.
Tiểu hộ sĩ nhận ra Từ Quang Thắng, đối với vị chủ nhiệm khoa tiết niệu này vẫn khá khách khí: Chủ nhiệm Từ, đây là quy định trong viện, hiện tại viện trưởng Chung của chúng ta cũng bị bệnh rồi, lái xe của thị trưởng Cung bởi vì ngạt thở mà chết, toàn bộ bệnh viện ai ai cũng hoảng sợ, lãnh đạo của cục vệ sinh và trung tâm phòng chống bệnh dịch sau khi nghiên cứu đã đưa ra quyết định, tiến hành cách ly ngay tại chỗ tất cả những người trực tiếp hoặc là gián tiếp tiếp xúc với người bệnh, trên nguyên tắc thì không cho phép các anh ra ngoài.
Từ Quang Thắng nói: chúng tôi không được ra ngoài! Nhưng cũng không thể nhốt chúng tôi ở trong phòng, có phải nên cho chúng tôi không gian để hoạt động không?
Trương Dương đi tới gần Từ Quang Thắng, Từ Quang Thắng nói: Chủ nhiệm Trương, anh thế nào rồi.
Trương Dương nói: Tôi không sao!
Từ Quang Thắng nói: Tôi vừa liên hệ với phía bệnh viện rồi, chỉ cần là người từng tiếp xúc trực tiếp với người bị lây nhiễm, trên cơ bản đều phát bệnh trong hai mươi tư tiếng đồng hồ, trước mắt không có ngoại lệ.
Trương Dương nói: Theo như lời anh nói, chúng ta ít nhất phải ở lại viện hai mươi tư tiếng đồng hồ ư?
Từ Quang Thắng cười khổ nói: Không biết, dù sao hiện tại tình hình có thể biết được cũng chỉ có chừng ấy, còn lúc nào thì giải trừ cách ly, còn phải đợi tình huống giám sát của bên ngoài.
Tiểu hộ sĩ yêu cầu bọn họ đi đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ cơ thể của Trương Dương và Từ Quang Nhiên đều rất bình thường, có điều nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện đã lên cao, nhiệt độ cơ thể của cô ta trong khoảng thời gian ngắn đã đạt tới 39°C, tiểu hộ sĩ vội vàng thông tri cho bác sĩ, nhưng khi cô ta đang thông tri cho bác sĩ thì Trương Dương đã vào phòng bệnh của Kiều Mộng Viện, khi tiểu hộ sĩ phát hiện ra thì đã không kịp ngăn cản hắn nữa rồi.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy Trương Dương tiến vào, có chút kinh hoảng che miệng mui: Anh ra ngoài, anh mau ra ngoài đi!
Trương Dương chẳng những không ra ngoài, ngược lại còn vào gần hơn, hắn đi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, cười nói: Có lý nào người bệnh lại đuổi bác sĩ ra ngoài không?
Kiều Mộng Viện túm chặt khẩu trang, cô ta co người vào trong chăn: Trương Dương, tôi bị bệnh rồi, tôi bị truyền nhiễm rồi! Anh ra ngoài đi, tôi không muốn lây bệnh sang cho anh!
Trương Dương nói: Lão Đỗ còn chẳng lây được sang tôi, nói gì tới cô, yên tâm đi, tôi có sức miễn dịch đối với bệnh này.
Kiều Mộng Viện nói: Không thể nào, anh ngay cả bệnh gì cũng chưa biết mà.
Trương Dương ngồi xuống cạnh giường, lúc này bác sĩ và hộ sĩ mặc quần áo cách ly đi vào trong phòng, người dẫn đầu là phó chủ nhiệm khoa hô hấp Trương Thu Linh, nhìn thấy Trương Dương không ngờ chạy vào trong phòng của Kiều Mộng Viện. Trương Thu Linh tính tình vốn có chút quái gở, không hay nói cười, cô ta cũng chẳng buồn quan tâm Trương Dương có chức quan gì, ở trong mắt cô ta bệnh nhân ai cũng như nhau, cô ta tức giận nói: Anh làm cái gì thế? Điều lệ cách ly không phải đã nói với các anh rồi ư? Vì sao còn làm như vậy?
Trương đại quan nhân căn bản không thèm để ý tới cô ta, hắn cầm mạch môn của Kiều Mộng Viện kiểm tra mạnh tượng của cô ta một chút, Kiều Mộng Viện tuy rằng trong lòng rất kháng cự, cô ta không muốn Trương Dương bị lây bệnh của mình, nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng không còn do cô ta làm chủ.
Trương Thu Linh đi tới trước mặt Trương Dương: Anh tránh ra đi, đừng làm ảnh hưởng tới việc chữa trị của chúng tôi.
Trương Dương sau khi kiểm tra mạch tượng của Kiều Mộng Viện xong thì đứng dậy, nhường chỗ cho cô ta
Tiểu hộ sĩ họ họ Lưu hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, nói: Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn chạy loạn, anh đây là vô trách nhiệm đối với sức khỏe và sinh mạng của mình, cũng vô trách nhiệm đối với sinh mệnh và sức khỏe của người khác.
Trương Dương cười cười, một mình đi tới trước cửa sổ, nhắm mắt cảm ngộ sự bất đồng trong mạch tượng của Kiều Mộng Viện, hắn cơ hồ có thể kết luận loại bệnh này hoàn toàn bất đồng với loại bệnh ở Giang Thành năm ngoái, Trương Dương cẩn thận suy nghĩ, trong ký ức của hắn không hề có phương pháp cứu trị nào nhằm vào loại bệnh này, từ triều Đại Tùy cho tới hiện tại đã qua hơn một ngàn năm rồi, rất nhiều loại bệnh cũng theo thời gian mà không ngừng biến hóa, các loại bệnh hiện giờ trên thế giới so với trước đây thì thiên biến vạn hóa, cho dù thần kỳ như Trương Dương cũng không dám nói bất kỳ bệnh gì cũng có thể trị được, dưới dưới tình huống thiếu phương pháp trị tận gốc, lựa chọn duy nhất chính là trị liệu đối chứng.
Trên điểm này Tây y và trung y hiển nhiên giống nhau, Trương Thu Linh sau khi kiểm tra xong cho Kiều Mộng Viện liền ở ngay tại chỗ viết lại những điều cần chú ý, đồng thời cô ta cũng đề xuất muốn cách ly một mình Trương Dương, dù sao Trương Dương vừa rồi đã tiếp xúc gần gũi với Kiều Mộng Viện.
Trương Dương cười nói: Cô không cần cách ly tôi, tôi giờ ở ngay đây, cô ta không phải là bị bênh ư? Tôi sẽ chiếu cố.
Trương Thu Linh nói: Anh cho rằng mình sẽ không bị lây bệnh ư?
Trương Dương đầy tin tưởng nói: Tôi chắc là có sức miễn dịch, tới bây giờ tôi vẫn không sao cả, chủ nhiệm Từ từng tiếp xúc với tôi, ông ấy cũng không sau.
Điều này chẳng chứng minh được gì?
Trương Dương nói: Vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc, y học cũng là đạo lý này, bất kỳ một loại tật bệnh nào trên đời đều có thể tìm được biện pháp khắc chế nó, cho dù là bệnh nan y cũng không phải là không có thuốc để trị, mà là chúng ta trước mắt chưa tìm được phương pháp chính xác.
Nghe có vẻ anh cũng hiểu rất nhiều!
Trương Dương mỉm cười nói: Cũng tàm tạm! Hắn đưa phương thuốc mà mình đã viết trước cho Trương Thu Linh: Giúp tôi mua chỗ thuốc này!
Trương Dương lại nói: Cô đừng có đừng hoảng hốt, lái xe cẩn thận một chút, hay là cô đỗ xe ở đó đi, tôi bảo nhân viên y tế tới đón cô.
Kiều Mộng Viện nói: Yên tâm đi, tôi thực sự không sao mà, tự mình lái xe được.
Trương Dương vốn cho rằng lần này cũng giống như bệnh dịch ở Giang Thành năm ngoái, như không ngờ tình thế so với trong tưởng tượng của hắn thì càng nghiêm trọng hơn nhiều, buổi chiều hôm ấy viện trưởng Chung Lâm cũng sốt cao, lái xe của Cung Kì Vĩ bởi vì viêm đường hô hấp cấp tính, không cứu chữa được nên tử vong, đến tối hôm đó, những người từng tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân chỉ có Kiều Mộng Viện và Trương Dương là không có việc gì.
Hai người bọn họ đều phải ở lại bện viện để quan sát, bệnh viện số hai lâm thơi để ra hai phòng trống làm phòng quan sát, mang tiếng là phòng quan sát nhưng những người bọn họ đều đã bị cách ly rồi. Vào khu cách ly sớm nhất tổng cộng có bốn người, Trương Dương, Kiều Mộng Viện, Từ Quang Thắng, còn có một người là nhân viên phục vụ phụ trách dọn phòng cho vợ chồng Duval.
Do thiếu phán đoán chuẩn xác đối với bệnh tình, thiếu phương pháp trị liệu hữu hiệu, trước mắt phương án ứng phó chính là cách ly những người từng tiếp xúc mật thiết với người bị lây nhiễm, tránh cho tình hình bệnh dịch tiến thêm một bước mở rộng, đây cũng là phương pháp thông thường mà các thành thị khác trong nước áp dụng.
Phía Bệnh viện trang bị ti-vi, điện thoại cho bọn họ, bọn họ có thể thông qua ti-vi để xem tin tức, có thể thông qua điện thoại để liên hệ với bên ngoài.
Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới nay chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, mặc dù là bọn họ ở lại khu quan sát, như mỗi người đều phải đeo một cái khẩu trang to đùng, Từ Quang Thắng thành thật ngồi trong phòng, Trương đại quan nhân thì trước giờ là người không bao giờ chịu ngồi yên, lúc ban đầu còn thật thà ngồi trong phòng của mình, nhưng không lâu sau liền không chịu nổi, hắn lẻn ra ngoài, hộ sĩ của trạm hộ sĩ lập tức gọi lại: Làm gì thế? Làm gì thế? Anh sao lại tự tung tự tác như vậy? Quay lại, quay lại!
Trương Dương chỉ chỉ vào miệng mình: Tôi có đeo khẩu trang mà!
Đeo khẩu trang thì sao? Đeo khẩu trang cũng không phải là không thể mắc bệnh, anh biết không, vừa rồi đã có một người chết rồi đó, anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người khác chứ!
Trương Dương nói: Tình huống của tôi tôi tự mình nắm rõ, tôi không có bệnh, tôi có sức miễn dịch đối với loại bệnh này.
Tiểu hộ sĩ nói: Tất cả người bị cách ly đều nói mình không bị bệnh, người say đều nói mình tỉnh, nhưng không phải anh nói là được, cái gì cũng phải chú ý tới chứng cớ khoa học.
Trương Dương nói: Bạn đầu là lưu viện để quan sát, hiện tại biến thành cách ly, tôi từ buổi sáng tới giờ đều ngồi ở đây, trừ đo nhiệt độ ra thì là ăn com, chẳng khác gì ngồi tù cả, hơn nữa, tôi tất cả đều bình thường.
Tiểu hộ sĩ nói: Mặc kệ anh, đây là quy định của cấp trên, cửa lớn đều bị khóa rồi, viện trưởng của chúng tôi cũng bị cách ly, ông ta cũng bị bệnh đấy!
Trương Dương nói: Tôi không ra ngoài, tôi đi dạo trong hành lang được không?
Tiểu hộ sĩ nói: Vậy anh lây bệnh cho những người khác thì sao?
Trương đại quan nhân dở khóc dở cười nói: Tôi hiện tại rất bình thường, tôi trước đây cũng là bác sĩ.
Anh á? Tiểu hộ sĩ hiển nhiên không biết Trương đại quan nhân là ai.
Từ Quang Thắng nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, y so với Trương Dương còn bịt kín hơn, nói với tiểu hộ sĩ: Tôi nói này tiểu Lưu, phạm vi cách ly có phải nên mở rộng hơn một chút hay không, những người chúng tôi chỉ là trực tiếp hoặc là gián tiếp tiếp xúc với người bị lây nhiễm, cũng không có nghĩa là chúng tôi nhất định sẽ bị bệnh.
Tiểu hộ sĩ nhận ra Từ Quang Thắng, đối với vị chủ nhiệm khoa tiết niệu này vẫn khá khách khí: Chủ nhiệm Từ, đây là quy định trong viện, hiện tại viện trưởng Chung của chúng ta cũng bị bệnh rồi, lái xe của thị trưởng Cung bởi vì ngạt thở mà chết, toàn bộ bệnh viện ai ai cũng hoảng sợ, lãnh đạo của cục vệ sinh và trung tâm phòng chống bệnh dịch sau khi nghiên cứu đã đưa ra quyết định, tiến hành cách ly ngay tại chỗ tất cả những người trực tiếp hoặc là gián tiếp tiếp xúc với người bệnh, trên nguyên tắc thì không cho phép các anh ra ngoài.
Từ Quang Thắng nói: chúng tôi không được ra ngoài! Nhưng cũng không thể nhốt chúng tôi ở trong phòng, có phải nên cho chúng tôi không gian để hoạt động không?
Trương Dương đi tới gần Từ Quang Thắng, Từ Quang Thắng nói: Chủ nhiệm Trương, anh thế nào rồi.
Trương Dương nói: Tôi không sao!
Từ Quang Thắng nói: Tôi vừa liên hệ với phía bệnh viện rồi, chỉ cần là người từng tiếp xúc trực tiếp với người bị lây nhiễm, trên cơ bản đều phát bệnh trong hai mươi tư tiếng đồng hồ, trước mắt không có ngoại lệ.
Trương Dương nói: Theo như lời anh nói, chúng ta ít nhất phải ở lại viện hai mươi tư tiếng đồng hồ ư?
Từ Quang Thắng cười khổ nói: Không biết, dù sao hiện tại tình hình có thể biết được cũng chỉ có chừng ấy, còn lúc nào thì giải trừ cách ly, còn phải đợi tình huống giám sát của bên ngoài.
Tiểu hộ sĩ yêu cầu bọn họ đi đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ cơ thể của Trương Dương và Từ Quang Nhiên đều rất bình thường, có điều nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện đã lên cao, nhiệt độ cơ thể của cô ta trong khoảng thời gian ngắn đã đạt tới 39°C, tiểu hộ sĩ vội vàng thông tri cho bác sĩ, nhưng khi cô ta đang thông tri cho bác sĩ thì Trương Dương đã vào phòng bệnh của Kiều Mộng Viện, khi tiểu hộ sĩ phát hiện ra thì đã không kịp ngăn cản hắn nữa rồi.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy Trương Dương tiến vào, có chút kinh hoảng che miệng mui: Anh ra ngoài, anh mau ra ngoài đi!
Trương Dương chẳng những không ra ngoài, ngược lại còn vào gần hơn, hắn đi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, cười nói: Có lý nào người bệnh lại đuổi bác sĩ ra ngoài không?
Kiều Mộng Viện túm chặt khẩu trang, cô ta co người vào trong chăn: Trương Dương, tôi bị bệnh rồi, tôi bị truyền nhiễm rồi! Anh ra ngoài đi, tôi không muốn lây bệnh sang cho anh!
Trương Dương nói: Lão Đỗ còn chẳng lây được sang tôi, nói gì tới cô, yên tâm đi, tôi có sức miễn dịch đối với bệnh này.
Kiều Mộng Viện nói: Không thể nào, anh ngay cả bệnh gì cũng chưa biết mà.
Trương Dương ngồi xuống cạnh giường, lúc này bác sĩ và hộ sĩ mặc quần áo cách ly đi vào trong phòng, người dẫn đầu là phó chủ nhiệm khoa hô hấp Trương Thu Linh, nhìn thấy Trương Dương không ngờ chạy vào trong phòng của Kiều Mộng Viện. Trương Thu Linh tính tình vốn có chút quái gở, không hay nói cười, cô ta cũng chẳng buồn quan tâm Trương Dương có chức quan gì, ở trong mắt cô ta bệnh nhân ai cũng như nhau, cô ta tức giận nói: Anh làm cái gì thế? Điều lệ cách ly không phải đã nói với các anh rồi ư? Vì sao còn làm như vậy?
Trương đại quan nhân căn bản không thèm để ý tới cô ta, hắn cầm mạch môn của Kiều Mộng Viện kiểm tra mạnh tượng của cô ta một chút, Kiều Mộng Viện tuy rằng trong lòng rất kháng cự, cô ta không muốn Trương Dương bị lây bệnh của mình, nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng không còn do cô ta làm chủ.
Trương Thu Linh đi tới trước mặt Trương Dương: Anh tránh ra đi, đừng làm ảnh hưởng tới việc chữa trị của chúng tôi.
Trương Dương sau khi kiểm tra mạch tượng của Kiều Mộng Viện xong thì đứng dậy, nhường chỗ cho cô ta
Tiểu hộ sĩ họ họ Lưu hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, nói: Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn chạy loạn, anh đây là vô trách nhiệm đối với sức khỏe và sinh mạng của mình, cũng vô trách nhiệm đối với sinh mệnh và sức khỏe của người khác.
Trương Dương cười cười, một mình đi tới trước cửa sổ, nhắm mắt cảm ngộ sự bất đồng trong mạch tượng của Kiều Mộng Viện, hắn cơ hồ có thể kết luận loại bệnh này hoàn toàn bất đồng với loại bệnh ở Giang Thành năm ngoái, Trương Dương cẩn thận suy nghĩ, trong ký ức của hắn không hề có phương pháp cứu trị nào nhằm vào loại bệnh này, từ triều Đại Tùy cho tới hiện tại đã qua hơn một ngàn năm rồi, rất nhiều loại bệnh cũng theo thời gian mà không ngừng biến hóa, các loại bệnh hiện giờ trên thế giới so với trước đây thì thiên biến vạn hóa, cho dù thần kỳ như Trương Dương cũng không dám nói bất kỳ bệnh gì cũng có thể trị được, dưới dưới tình huống thiếu phương pháp trị tận gốc, lựa chọn duy nhất chính là trị liệu đối chứng.
Trên điểm này Tây y và trung y hiển nhiên giống nhau, Trương Thu Linh sau khi kiểm tra xong cho Kiều Mộng Viện liền ở ngay tại chỗ viết lại những điều cần chú ý, đồng thời cô ta cũng đề xuất muốn cách ly một mình Trương Dương, dù sao Trương Dương vừa rồi đã tiếp xúc gần gũi với Kiều Mộng Viện.
Trương Dương cười nói: Cô không cần cách ly tôi, tôi giờ ở ngay đây, cô ta không phải là bị bênh ư? Tôi sẽ chiếu cố.
Trương Thu Linh nói: Anh cho rằng mình sẽ không bị lây bệnh ư?
Trương Dương đầy tin tưởng nói: Tôi chắc là có sức miễn dịch, tới bây giờ tôi vẫn không sao cả, chủ nhiệm Từ từng tiếp xúc với tôi, ông ấy cũng không sau.
Điều này chẳng chứng minh được gì?
Trương Dương nói: Vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc, y học cũng là đạo lý này, bất kỳ một loại tật bệnh nào trên đời đều có thể tìm được biện pháp khắc chế nó, cho dù là bệnh nan y cũng không phải là không có thuốc để trị, mà là chúng ta trước mắt chưa tìm được phương pháp chính xác.
Nghe có vẻ anh cũng hiểu rất nhiều!
Trương Dương mỉm cười nói: Cũng tàm tạm! Hắn đưa phương thuốc mà mình đã viết trước cho Trương Thu Linh: Giúp tôi mua chỗ thuốc này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.