Chương 1492: Đánh hắc quyền (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Hiện trường phát ra từng đợt tiếng hoan hô: Xé xác hắn, xé xác hắn!
Rất nhiều lúc đây cũng là một loại biểu diễn, chẳng những có thể mang tới tác dụng dấy lên tình tự của người xem, còn có thể chấn nhiếp đối thủ, đồng thời còn có thể tăng cường lòng tin của bản thân.
trong mắt loại cao thủ chân chính như Trương đại quan nhân, hai người ra sân đều chẳng có sáng ý gì cả, càng làm ra bộ dạng hung thần ác sát càng chứng tỏ trong lòng họ đang lo lắng, nói cách khác, bọn họ đều là hung hãn có thừa mà trấn định không đủ, cao thủ chân chính tình tự không được thay đổi, kỳ thật cái trò này chẳng những sẽ gây ảnh hưởng cho đối phương mà cũng sẽ gây ảnh hưởng cho mình.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca, anh thấy ai sẽ thắng?
Trương Dương cười nói: Thắng thua là việc của hai người bọn họ, không liên quan tới anh.
Tiết Vĩ Đồng bĩu môi nói: Anh xem giúp e đi, em phải đặt cược.
Vừa rồi đặt cửa Chân Sắt Tiết Vĩ Đồng Tiết Vĩ Đồng đã thua một vạn, cô ta muốn gỡ lại từ trận này, cái này cũng không phải là Tiết Vĩ Đồng ham cá cược, cô ta cũng không có hứng thú lắm với cờ bạc, có điều cô bé này rất hiếu thắng. Cô ta cho rằng Trương Dương là cao thủ, tất nhiên nhãn lực không giống người bình thường, ai thua ai thắng liếc một cái là có thể nhìn ra được.
Suy nghĩ của Tiết Vĩ Đồng cũng không sai, Trương Dương từ bộ pháp của hai người đã nhìn ra, Xuân Sai so với Dao Cạo thì linh hoạt hơn, hơn nữa từ trên vẻ mặt của hai người có thể nhìn ra Xuân Sai trấn định hơn. Trương Dương nói: Tên Thái Lan kia mạnh hơn một chút.
Tiết Vĩ Đồng lập tức mua hai vạn Xuân Sai thắng.
Từ Kiến Cơ thì vẫn đặt một vạn lên người Dao Cạo, Từ Kiến Cơ cười nói: Tôi vẫn chưa bao giờ nghe nói Dao Cạo thua, Vĩ Đồng, anh thấy lần này em lại thua rồi, quyền Thái sao có thể bằng được công phu Trung Quốc.
Trương Dương nói: Dao Cạo cũng không phải sử dụng công phu Trung Quốc thuần chính, cũng hơn tạm nham một chút, nên nói là kết hợp trung tây, đáng tiếc kết hợp không hoàn mỹ, hắn xuất thân từ hình ý môn, hình ý môn chú trọng tu luyện hạ bàn, hạ bàn của hắn có chút công phu, nhưng trầm ổn có thừa mà linh hoạt thì không đủ, từ bộ pháp cho thấy con khỉ Thái Lan kia linh hoạt hơn so với hắn.
Từ Kiến Cơ nheo mắt lại nhìn, hắn bất kể là như thế nào cũng không nhìn ra được bộ pháp của hai người, hắn cười nói: Cho dù là Dao Cạo thua thì tôi vẫn đặt cửa cho hắn, không có lý do nào tôi lại đặt cho người Thái Lan.
Hồng Nguyệt biểu lộ sự đồng ý đối với lời nói của Từ Kiến Cơ, ôm cánh tay hắn, vẻ mặt ngọt ngào, lòng yêu nước mà Từ Kiến Cơ biểu hiện ra đã đả động cô ta.
Trương Dương nhìn sang An Đạt Văn, không biết thằng ôn này lôi một tên quyền vương Thái Lan tới đây là để làm gì? khihắn nhìn An Đạt Văn, vừa hay An Đạt Văn cũng đang nhìn hắn, ánh mắt của An Đạt Văn tràn ngập vẻ khiêu khích, tựa hồ muốn nói, anh không phải có gan sao? Đi lên thử xem!
Lương Bách Ny nhỏ giọng: với An Đạt Văn: A Văn, loại đấu võ này máu me quá, em không thích!
An Đạt Văn nói: Không sao đâu, biện pháp an toàn rất hoàn thiện, đều là điểm đến thì dừng, không có quá nhiều cảnh máu me đâu. Thằng ôn này là trợn mắt nói dối, trên quyền đài vẫn còn vết máu do Chân Sắt để lại vẫn chưa hoàn toàn được lau sạch.
Trần An Bang Ở bên cạnh nói: An tiên sinh, Dao Cạo này chưa bao giờ thua đâu.
An Đạt Văn nói: Trần tiên sinh là không có lòng tin đối với Xuân Sai hay là không có lòng tin đối với tôi?
Trần An Bang có chút ngượng ngùng cười cười.
An Đạt Văn nói: Xuân Sai là quyền vương ngầm của Thái Lan, cho dù hắn đi tham gia đấu quyền Thái chính thức thì cũng có thể đoạt được đai lưng cấp vàng. Tựa hồ là để thể hiện lòng tin tất thắng của gã, An Đạt Văn đặt một trăm vạn cho Xuân Sai, đây là con số lớn nhất rồi.
Trần An Bang nhìn thấy An Đạt Văn có lòng tin như vậy, hắn cũng đặt một trăm vạn.
Trên quyền đài vang lên tiếng chuông, hai quyền thủ triển khai trận đấu chính thức. Dao Cạo gầm lên trước, một quyền đánh vào mặt Xuân Sai, Xuân Sai vươn tay ra gạt phăng một quyền thế đại lực trầm của Dao Cạo, cánh tay Dao Cạo giống như vao vào thanh thép, xương cốt trên người ngâm ngẩm đau, hắn thầm kêu không ổn, không ngờ công phu mà người Thái Lan này khổ luyện lại cường hãn đến mức này. Hắn nhấc chân đá lên người Xuân Sai, bị Xuân Sai dùng đùi phải cản lại. Một cước này giống như đá vào hòn đá, lại nhìn trên mặt Xuân Sai không hề lộ ra vẻ đau đớn chút nào.
Dao Cạo hét lớn một tiếng, quyền cước đánh lên người Xuân Sai giống như bão tố, không khí hiện trường lập tức trở nên sôi động, dù sao Dao Cạo cũng chưa bao giờ có thành thích bại ở nơi này, đa số mọi người đều đặt cửa trên người hắn, hơn nữa bản thân hắn là người Trung Quốc, đại bộ phận lòng người ở hiện trường đều có khuynh hướng nghiêng về phía hắn. Nhìn thấy Dao Cạo đang chiếm ưu thế, cho nên đồng thanh ủng hộ hắn.
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, Trương Dương cũng đã nhìn ra Dao Cạo tuy rằng đánh rất náo nhiệt, nhưng trên thực tế không hề chiếm được ưu thế gì, bộ pháp của Xuân Sai vô cùng linh hoạt, đối mặt với công kích của Dao Cạo, không phải là lợi dụng thân pháp linh hoạt để thoải mái né tránh thì cũng là dùng tay chân để ngăn cản. Dao Cạo không có một chiêu nào công kích được chỗ yếu hại của hắn, hơn nữa Xuân Sai khổ luyện được công phu cực cao, năng lực đỡ đòn vô cùng cường hãn. Hắn áp dụng sách lược phòng ngự lúc ban đầu là để cố ý tiêu hao thể lực của Dao Cạo, không bao lâu nữa là sẽ chuyển thủ thành công. Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, sau khi Dao Cạo oanh tạc một lượt, Xuân Sai đã lui đến cạnh dây thừng, Dao Cạo nhìn thấy mình đã bức được Xuân Sai đến dây thừng, trong lòng không khỏi vui mừng quá đỗi, hắn muốn đánh ngã Xuân Sai. Một quyền uy lực mười phần đánh vào hai gò má bên trái của Xuân Sai, Dao Cạo tựa hồ đã nhìn thấy cản Xuân Sai bị mình đánh trúng mặt.
Nhưng Xuân Sai rùn người xuống, linh hoạt tránh một quyền này của Dao Cạo, sau đó hắn len qua giữa Dao Cạo và dây bảo hộ, sau đó một quyền đánh vào phần cổ của Dao Cạo, đây là quyền thứ nhất của Xuân Sai.
Thân thể Dao Cạo một cái lảo đảo, gục thẳng vào dây bảo hộ.
Xuân Sai không lập tức tung thêm một đòn, mà là đi tới trung tâm quyền đài, tạo ra một khoảng cách với Dao Cạo, trong khoảng thời gian này Dao Cạo có thể hít thở, thành công xoay người lại, hắn nhìn thấy Xuân Sai chạy lấy đà hai bước, đột nhiên bay lên trời, ở không trung phát ra một tiếng kêu quái dị, giơ thẳng hai đầu gối lên đá vào ngực hắn.
Dao Cạo kinh ngạc trước sức bật kinh người của đối phương, hắn giơ hai tay lên muốn chắn, nhưng hai đầu gối cứng rắn của Xuân Sai chọn dùng phương thức như vậy, lực công kích tăng cường lên mấy lần, nện lên song chưởng của Dao Cạo, Dao Cạo bị đánh cho lui về phái sau, dựa vào dây thừng phòng hộ mới không ngã xuống quyền đài.
Tránh được công kích đầu tiên nhưng không tránh khỏi lần hai, khửu tay trái của Xuân Sai đã hung hăng nện vào đỉnh đầu của Dao Cạo.
Dao Cạo bị khửu tay của Xuân Sai đánh cho trước mắt tối sầm, cả người lắc lư rồi ngã đến rầm, ý chí của hắn cũng tính là cứng cỏi, vội vàng tóm lấy dây thừng, cố gắng để không ngã xuống đất, nhưng Xuân Sai lại tung thêm một quyền, quyền này chỉ là một cú đấm rất bình thường, không nhìn ra có gì tinh diệu, lực lượng cũng không lớn, nhưng một quyền này rõ ràng đã trở thành chí mạng.
Dao Cạo rốt cuộc cũng không chịu nổi, rầm một tiếng ngã xuống, miệng mũi trào ra không ít máu.
Hiện trường vang lên tiếng kinh hô, không ai ngờ được rằng người Thái Lan Thái Lan chỉ mấy chiêu đã đánh ngã được Dao Cạo. Đương nhiên phát ra kinh hô không phải bởi vì bọn họ bởi vì bọn họ lo lắng cho vận mệnh của Dao Cạo, bọn họ đang đau lòng vì mình mất tiền.
Xuân Sai tiến lên định công kích thì bị trọng tài ngăn lại, bắt đầu đếm số, dưới sân có không ít người cổ vũ cho Dao Cạo, nhưng nhìn thấy bộ dạng của thằng ôn này căn bản là không đứng dậy tái chiến nổi nữa rồi.
Ánh mắt Xuân Sai quét xuống bên dưới, kêu ồm ồm.
Ý của hắn là còn ai dám lên nữa không.
Tiết Vĩ Đồng không kiềm chế được nữa rồi, cô ta giật áo Trương Dương, nói: Tam ca, anh đi lên đánh ngã hắn đi, để hắn kiến thức sự lợi hại của công phu Trung Quốc chân chính.
Trương Dương nhìn nhìn An Đạt Văn, phát hiện gã vẫn đang nhìn mình, Trương Dương cảm thấy thằng ôn này hôm nay đến dây khẳng định có mục đích, Xuân Sai trên quyền đài vươn tay ra chỉ vào Trương Dương: hây!
Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, hây cái thằng bố mày, tao không biết mày, cũng không thù không oán với mày, có điều trong lòng hắn cũng rõ, con khỉ Thái Lan này là An Đạt Văn lôi tới đây để khiêu khích, Xuân Sai ở trên đài lại hây một tiếng, vươn tay ra chỉ chỉ vào Trương Dương, sau đó chỉ chỉ lên quyền đài, ý là, mày chỉ cần lên đây thì tao đập chết mày.
Từ Kiến Cơ nhìn rất rõ, hắn nói khẽ: Tam đệ, cậu quen hắn à?
Trương Dương lắc đầu nói: Tuy rằng không biết hắn, nhưng quen An Đạt Văn và Trần An Bang, thằng khỉ Thái Lan này là một con chó do chúng huấn luyện ra.
Rất nhiều lúc đây cũng là một loại biểu diễn, chẳng những có thể mang tới tác dụng dấy lên tình tự của người xem, còn có thể chấn nhiếp đối thủ, đồng thời còn có thể tăng cường lòng tin của bản thân.
trong mắt loại cao thủ chân chính như Trương đại quan nhân, hai người ra sân đều chẳng có sáng ý gì cả, càng làm ra bộ dạng hung thần ác sát càng chứng tỏ trong lòng họ đang lo lắng, nói cách khác, bọn họ đều là hung hãn có thừa mà trấn định không đủ, cao thủ chân chính tình tự không được thay đổi, kỳ thật cái trò này chẳng những sẽ gây ảnh hưởng cho đối phương mà cũng sẽ gây ảnh hưởng cho mình.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca, anh thấy ai sẽ thắng?
Trương Dương cười nói: Thắng thua là việc của hai người bọn họ, không liên quan tới anh.
Tiết Vĩ Đồng bĩu môi nói: Anh xem giúp e đi, em phải đặt cược.
Vừa rồi đặt cửa Chân Sắt Tiết Vĩ Đồng Tiết Vĩ Đồng đã thua một vạn, cô ta muốn gỡ lại từ trận này, cái này cũng không phải là Tiết Vĩ Đồng ham cá cược, cô ta cũng không có hứng thú lắm với cờ bạc, có điều cô bé này rất hiếu thắng. Cô ta cho rằng Trương Dương là cao thủ, tất nhiên nhãn lực không giống người bình thường, ai thua ai thắng liếc một cái là có thể nhìn ra được.
Suy nghĩ của Tiết Vĩ Đồng cũng không sai, Trương Dương từ bộ pháp của hai người đã nhìn ra, Xuân Sai so với Dao Cạo thì linh hoạt hơn, hơn nữa từ trên vẻ mặt của hai người có thể nhìn ra Xuân Sai trấn định hơn. Trương Dương nói: Tên Thái Lan kia mạnh hơn một chút.
Tiết Vĩ Đồng lập tức mua hai vạn Xuân Sai thắng.
Từ Kiến Cơ thì vẫn đặt một vạn lên người Dao Cạo, Từ Kiến Cơ cười nói: Tôi vẫn chưa bao giờ nghe nói Dao Cạo thua, Vĩ Đồng, anh thấy lần này em lại thua rồi, quyền Thái sao có thể bằng được công phu Trung Quốc.
Trương Dương nói: Dao Cạo cũng không phải sử dụng công phu Trung Quốc thuần chính, cũng hơn tạm nham một chút, nên nói là kết hợp trung tây, đáng tiếc kết hợp không hoàn mỹ, hắn xuất thân từ hình ý môn, hình ý môn chú trọng tu luyện hạ bàn, hạ bàn của hắn có chút công phu, nhưng trầm ổn có thừa mà linh hoạt thì không đủ, từ bộ pháp cho thấy con khỉ Thái Lan kia linh hoạt hơn so với hắn.
Từ Kiến Cơ nheo mắt lại nhìn, hắn bất kể là như thế nào cũng không nhìn ra được bộ pháp của hai người, hắn cười nói: Cho dù là Dao Cạo thua thì tôi vẫn đặt cửa cho hắn, không có lý do nào tôi lại đặt cho người Thái Lan.
Hồng Nguyệt biểu lộ sự đồng ý đối với lời nói của Từ Kiến Cơ, ôm cánh tay hắn, vẻ mặt ngọt ngào, lòng yêu nước mà Từ Kiến Cơ biểu hiện ra đã đả động cô ta.
Trương Dương nhìn sang An Đạt Văn, không biết thằng ôn này lôi một tên quyền vương Thái Lan tới đây là để làm gì? khihắn nhìn An Đạt Văn, vừa hay An Đạt Văn cũng đang nhìn hắn, ánh mắt của An Đạt Văn tràn ngập vẻ khiêu khích, tựa hồ muốn nói, anh không phải có gan sao? Đi lên thử xem!
Lương Bách Ny nhỏ giọng: với An Đạt Văn: A Văn, loại đấu võ này máu me quá, em không thích!
An Đạt Văn nói: Không sao đâu, biện pháp an toàn rất hoàn thiện, đều là điểm đến thì dừng, không có quá nhiều cảnh máu me đâu. Thằng ôn này là trợn mắt nói dối, trên quyền đài vẫn còn vết máu do Chân Sắt để lại vẫn chưa hoàn toàn được lau sạch.
Trần An Bang Ở bên cạnh nói: An tiên sinh, Dao Cạo này chưa bao giờ thua đâu.
An Đạt Văn nói: Trần tiên sinh là không có lòng tin đối với Xuân Sai hay là không có lòng tin đối với tôi?
Trần An Bang có chút ngượng ngùng cười cười.
An Đạt Văn nói: Xuân Sai là quyền vương ngầm của Thái Lan, cho dù hắn đi tham gia đấu quyền Thái chính thức thì cũng có thể đoạt được đai lưng cấp vàng. Tựa hồ là để thể hiện lòng tin tất thắng của gã, An Đạt Văn đặt một trăm vạn cho Xuân Sai, đây là con số lớn nhất rồi.
Trần An Bang nhìn thấy An Đạt Văn có lòng tin như vậy, hắn cũng đặt một trăm vạn.
Trên quyền đài vang lên tiếng chuông, hai quyền thủ triển khai trận đấu chính thức. Dao Cạo gầm lên trước, một quyền đánh vào mặt Xuân Sai, Xuân Sai vươn tay ra gạt phăng một quyền thế đại lực trầm của Dao Cạo, cánh tay Dao Cạo giống như vao vào thanh thép, xương cốt trên người ngâm ngẩm đau, hắn thầm kêu không ổn, không ngờ công phu mà người Thái Lan này khổ luyện lại cường hãn đến mức này. Hắn nhấc chân đá lên người Xuân Sai, bị Xuân Sai dùng đùi phải cản lại. Một cước này giống như đá vào hòn đá, lại nhìn trên mặt Xuân Sai không hề lộ ra vẻ đau đớn chút nào.
Dao Cạo hét lớn một tiếng, quyền cước đánh lên người Xuân Sai giống như bão tố, không khí hiện trường lập tức trở nên sôi động, dù sao Dao Cạo cũng chưa bao giờ có thành thích bại ở nơi này, đa số mọi người đều đặt cửa trên người hắn, hơn nữa bản thân hắn là người Trung Quốc, đại bộ phận lòng người ở hiện trường đều có khuynh hướng nghiêng về phía hắn. Nhìn thấy Dao Cạo đang chiếm ưu thế, cho nên đồng thanh ủng hộ hắn.
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, Trương Dương cũng đã nhìn ra Dao Cạo tuy rằng đánh rất náo nhiệt, nhưng trên thực tế không hề chiếm được ưu thế gì, bộ pháp của Xuân Sai vô cùng linh hoạt, đối mặt với công kích của Dao Cạo, không phải là lợi dụng thân pháp linh hoạt để thoải mái né tránh thì cũng là dùng tay chân để ngăn cản. Dao Cạo không có một chiêu nào công kích được chỗ yếu hại của hắn, hơn nữa Xuân Sai khổ luyện được công phu cực cao, năng lực đỡ đòn vô cùng cường hãn. Hắn áp dụng sách lược phòng ngự lúc ban đầu là để cố ý tiêu hao thể lực của Dao Cạo, không bao lâu nữa là sẽ chuyển thủ thành công. Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, sau khi Dao Cạo oanh tạc một lượt, Xuân Sai đã lui đến cạnh dây thừng, Dao Cạo nhìn thấy mình đã bức được Xuân Sai đến dây thừng, trong lòng không khỏi vui mừng quá đỗi, hắn muốn đánh ngã Xuân Sai. Một quyền uy lực mười phần đánh vào hai gò má bên trái của Xuân Sai, Dao Cạo tựa hồ đã nhìn thấy cản Xuân Sai bị mình đánh trúng mặt.
Nhưng Xuân Sai rùn người xuống, linh hoạt tránh một quyền này của Dao Cạo, sau đó hắn len qua giữa Dao Cạo và dây bảo hộ, sau đó một quyền đánh vào phần cổ của Dao Cạo, đây là quyền thứ nhất của Xuân Sai.
Thân thể Dao Cạo một cái lảo đảo, gục thẳng vào dây bảo hộ.
Xuân Sai không lập tức tung thêm một đòn, mà là đi tới trung tâm quyền đài, tạo ra một khoảng cách với Dao Cạo, trong khoảng thời gian này Dao Cạo có thể hít thở, thành công xoay người lại, hắn nhìn thấy Xuân Sai chạy lấy đà hai bước, đột nhiên bay lên trời, ở không trung phát ra một tiếng kêu quái dị, giơ thẳng hai đầu gối lên đá vào ngực hắn.
Dao Cạo kinh ngạc trước sức bật kinh người của đối phương, hắn giơ hai tay lên muốn chắn, nhưng hai đầu gối cứng rắn của Xuân Sai chọn dùng phương thức như vậy, lực công kích tăng cường lên mấy lần, nện lên song chưởng của Dao Cạo, Dao Cạo bị đánh cho lui về phái sau, dựa vào dây thừng phòng hộ mới không ngã xuống quyền đài.
Tránh được công kích đầu tiên nhưng không tránh khỏi lần hai, khửu tay trái của Xuân Sai đã hung hăng nện vào đỉnh đầu của Dao Cạo.
Dao Cạo bị khửu tay của Xuân Sai đánh cho trước mắt tối sầm, cả người lắc lư rồi ngã đến rầm, ý chí của hắn cũng tính là cứng cỏi, vội vàng tóm lấy dây thừng, cố gắng để không ngã xuống đất, nhưng Xuân Sai lại tung thêm một quyền, quyền này chỉ là một cú đấm rất bình thường, không nhìn ra có gì tinh diệu, lực lượng cũng không lớn, nhưng một quyền này rõ ràng đã trở thành chí mạng.
Dao Cạo rốt cuộc cũng không chịu nổi, rầm một tiếng ngã xuống, miệng mũi trào ra không ít máu.
Hiện trường vang lên tiếng kinh hô, không ai ngờ được rằng người Thái Lan Thái Lan chỉ mấy chiêu đã đánh ngã được Dao Cạo. Đương nhiên phát ra kinh hô không phải bởi vì bọn họ bởi vì bọn họ lo lắng cho vận mệnh của Dao Cạo, bọn họ đang đau lòng vì mình mất tiền.
Xuân Sai tiến lên định công kích thì bị trọng tài ngăn lại, bắt đầu đếm số, dưới sân có không ít người cổ vũ cho Dao Cạo, nhưng nhìn thấy bộ dạng của thằng ôn này căn bản là không đứng dậy tái chiến nổi nữa rồi.
Ánh mắt Xuân Sai quét xuống bên dưới, kêu ồm ồm.
Ý của hắn là còn ai dám lên nữa không.
Tiết Vĩ Đồng không kiềm chế được nữa rồi, cô ta giật áo Trương Dương, nói: Tam ca, anh đi lên đánh ngã hắn đi, để hắn kiến thức sự lợi hại của công phu Trung Quốc chân chính.
Trương Dương nhìn nhìn An Đạt Văn, phát hiện gã vẫn đang nhìn mình, Trương Dương cảm thấy thằng ôn này hôm nay đến dây khẳng định có mục đích, Xuân Sai trên quyền đài vươn tay ra chỉ vào Trương Dương: hây!
Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, hây cái thằng bố mày, tao không biết mày, cũng không thù không oán với mày, có điều trong lòng hắn cũng rõ, con khỉ Thái Lan này là An Đạt Văn lôi tới đây để khiêu khích, Xuân Sai ở trên đài lại hây một tiếng, vươn tay ra chỉ chỉ vào Trương Dương, sau đó chỉ chỉ lên quyền đài, ý là, mày chỉ cần lên đây thì tao đập chết mày.
Từ Kiến Cơ nhìn rất rõ, hắn nói khẽ: Tam đệ, cậu quen hắn à?
Trương Dương lắc đầu nói: Tuy rằng không biết hắn, nhưng quen An Đạt Văn và Trần An Bang, thằng khỉ Thái Lan này là một con chó do chúng huấn luyện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.