Chương 1130: Di chỉ cổ tự (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Tuệ Không gật đầu: Lần này tôi đến để thương thảo về việc này, làm phiền giáo thụ Tần quan tâm nhiều hơn!
Tần Thanh mãi cho đến ba giờ chiếu mới từ thị lý trở lại bộ chỉ huy, phát hiện cha không ở dây, hỏi qua mới biết Trương Dương dã đưa đến cha cô ta tới Nam Quốc Sơn Trang.
Tần Thanh không khỏi oán giận nói: Cha e vừa xuống xe, em còn chưa gặp ông ấy mà anh đã đưa tới Nam Quốc Sơn Trang làm gì?
Trương Dương cười nói: Anh không định đưa ông ấy tới đây đâu, là ông ấy kiên trì đòi tới, muốn nói chuyện với pháp sư pháp sư về chuyện trùng kiến chùa Thu Hà, em cũng biết đấy, ông ấy đã làm việc thì quên hết tất cả, anh bảo Chu Sơn Hổ đi theo rồi, vừa làm vệ sĩ vừa làm lái xe, không sao đâu, hơn nữa điều kiện bên Nam Quốc Sơn Trang rất tốt, anh đã dặn Nhậm Văn Bân rồi, để y an bài cho lão gia tử phòng tốt để nghỉ ngơi.
Tần Thanh nói: Cha em thế nào thì anh không phải là không biết, cứ làm việc là căn bản quên cả thời gian, em sợ ông ấy mệt.
Không sao đâu, sức khỏe của chú Tần vẫn rất tốt.
Tần Thanh nói: Không được, em phải đi thăm cha em, ông ấy không biết giữ sức khỏe của mình đâu.
Trương Dương nói: Em không phải cũng vậy ư, từ lúc đảm nhiệm người phụ trách bộ chỉ huy khu nội thành mới, làm đến quên ăn quên ngủ, ngay cả người bên cạnh cũng không quan tâm.
Tần Thanh trừng mắt lườm hắn một cái, biết người bên cạnh mà hắn nói chính là hắn. Có điều Trương Dương nói cũng rất đúng, đoạn thời gian gần đây, cô ta chỉ lo công tác, hai người bọn họ rất ít khi ở riêng với nhau.
Tần Thanh nói: Hôm nay thị trưởng Phương gọi em đi họp, đặc biệt chỉ tên bộ chỉ huy của chúng ta, nói tiến độ công trình của chúng ta quá chậm, công tác di dời đến bây giờ vẫn chưa làm xong, công trình cơ sở cũng không tiến hành theo tốc độ đã định trước, ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho em rất mật mặt.
Trương Dương nói: Y còn không biết xấu hổ mà nói à, nhà máy gia công thịt gia cầm chính là của cháu ngoại y, để anh tìm y tính sổ.
Tần Thanh nói: Được rồi, lãnh đạo nói vài câu thì phải nghe, anh nên thay đổi cái tính của anh đi, hôm nay em gặp thính trưởng Vinh, ông ấy cũng có ý kiến với anh đấy, anh sau này bỏ tinh lực vào trong công tác khu nội thành mới đi, những chuyện khác anh đừng có quản.
Trương Dương nói: Thật ra con người của anh không thích sinh sự đâu, nhưng chuyện lại cứ tìm tới đàu anh, em nói xem, anh làm cán bộ quốc gia thì cũng không thể cả ngày ra vẻ đáng thương để người khác bắt nạt được.
Tần Thanh nói: Ai bắt nạt anh? Em sao chưa từng nghe thấy là có ai bắt nạt anh nhỉ?
Trương đại quan nhân cười hắc hắc.
Tần Thanh nhấc chân đá hắn một cái, nhưng lại bị hai chân hắn kẹp lấy, Tần Thanh dùng sức muốn rút ra, Trương Dương nói: Em không rút ra được đâu!
Tần Thanh mắng: Anh lưu manh, anh quấy rối lãnh đạo thượng cấp.
Trương Dương nói: Anh thích!
Điện thoại trên bàn Tần Thanh đổ chuông, cô ta cầm điện thoại lên: Alo! Sau khi cô ta nghe xong nội dung điện thoại, không khỏi nhíu mày, nói khẽ: Tôi biết rồi, Lưu cục, không có chuyện gì.
Bỏ điện thoại xuống, mặt lập tức phủ lên một tầng sương, tức giận nhìn Trương Dương, nói: Che em hôm nay có phải thiếu chút nữa bị xe đụng phải hay không?
Trương Dương lúc này mới biết người gọi điện thoại tới là Lưu Hiểu Trung, không ngờ y dùng tới chiều này, chủ động xin lỗi Tần Thanh, Trương Dương rất nhanh liền đoán ra dụng ý của Lưu Hiểu Trung, Trương Dương ác danh bên ngoài, Lưu Hiểu Trung biết hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, Trương Dương trước khi rời đi kiên quyết đòi truy cứu trách nhiệm của lái xe, lái xe của Lưu Hiểu Trung chắc là thân thích của y, cho nên Lưu Hiểu Trung chỉ nói mà thôi, không thật sự xử lý hắn, nhưng y lại lo cố tình sinh sự, sau khi hỏi thăm mới biết được lão nhân đi khập khiễng đó là cha của Tần Thanh, phó tổng chỉ huy bộ chỉ huy khu nội thành mới, Lưu Hiểu Trung lúc này mới gọi điện thoại cho Tần Thanh, một là hắn cho rằng Tần Thanh nhất định sẽ biết chuyện này, thứ hai hắn trước tiên lấy thành ý ra, đoán được rằng Tần Thanh vì mặt mũi sẽ không nói gì, dù sao cha cô ta cũng không bị thương.
Trương Dương gật đầu nói: Đúng, xe của cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung thiếu chút nữa đụng phải chú ấy, anh đã đập cho thằng lái xe một trận.
Tần Thanh nói: Anh vì sao không nói với em? Cha em có bị thương không?
Trương Dương nói: “Không bị thương, ngay cả tóc cũng không rụng một sợi, không phải là anh không muốn nói với em, mà là cha em sợ em lo lắng cho ông ấy cho nên không cho anh nói.
Tần Thanh thở dài: Hiện tại em không phải là đã biết rồi ư?
Trương Dương nói: Lưu Hiểu Trung đúng là gian xảo, không ngờ lại tiên hạ thủ vi cường, lái xe đó là người thế nào với hắn? có đáng để hắn bảo vệ như vậy không?
Tần Thanh nói: “Thôi, chuyện đã qua rồi thì bỏ đi, cha em không sao là tốt rồi.
Trương Dương nói: Không thể như vậy được, anh sẽ không tha cho hắn.
Tần Thanh nói: Lưu Hiểu Trung căn bản là muốn bảo vệ tên lái xe đó, anh hiện tại đi tìm tên lái xe đó gây phiền toái thì hắn nhất định sẽ có cớ để chọc ngoáy.
Trương Dương nói: Ý của em là bảo anh trước tiên cứ bỏ qua ư?
Tần Thanh nói: Mặc kệ anh, ai có nhiều quỷ kế như anh chứ.
Trương Dương cười hì hì: Anh không thể để bố vợ anh chịu thiệt được, em nói xem có đúng không?
Tần Thanh thật sự là bất lực với hắn.
Di động của Trương Dương đổ chuông, hắn móc ra xem, là An Ngữ Thần gọi tới.
Hiện tại cô ta đang trong thời kỳ mang theo cuối, Trương Dương lo lắng cô ta có việc gì nên vội vàng ra ngoài nhấc máy.
Giọng nói của An Ngữ Thần rất khẩn trương, cô ta ngày hôm qua thường xuyên đau bụng, có thể là đã động, bác sĩ bảo cô ta nằm trên giường tĩnh dưỡng, An Ngữ Thần không phải coi trọng tính mạng của mình, cô ta lo lắng thai nhi có vấn đề, cho nên gọi điện thoại nói cho Trương Dương biết, ai ngờ di động của Trương Dương lại vứt trong tủ quần áo, thủy chung không có người nhấc máy.
Trương Dương không khỏi lo lắng: Em hiện tại thế nào rồi.
An Ngữ Thần nói: Vẫn ổn, bác sĩ bảo em tính dưỡng, mấy ngày nay Ân Thiện pháp sư cũng tới đây, em nghĩ chắc không sao đâu.
Trương Dương định trung tuần tháng sau sẽ tới, nhưng nhận được cú điện thoại này của An Ngữ Thần, tâm tình của hắn không thể bình tĩnh được, sau khi cân nhắc một chút, phải lập tức tới đó. Tình huống của An Ngữ Thần khác với người bình thường, cô ta vốn trời sinh mạch, sau khi mang thai gánh nặng sức khỏe bị tăng thêm, càng tới thời kỳ cuối thì càng nguy hiểm, tính ra hiện giờ đã hơn tám tháng rồi, mình lại một mực không ở bên cạnh cô ta, vạn nhất xảy ra sơ xuất gì thì nhất định phải hối hận cả đời.
Trương Dương trước tiên gọi cho Phó Trường Chinh nhưng hắn nhanh chóng đi đặt vé máy bay, Phó Trường Chinh nói với Trương Dương chuyến bay sớm nhất là chín giờ sáng ngày mai, Trương Dương ngay sau đó liên hệ với Trần Tuyết đang ở kinh thành, lần này cần phải để Trần Tuyết đi cùng một chuyến, khi tất yếu hộ giá giúp hắn, nội lực tinh thuần của Trần Tuyết là cực kỳ hiếm có. Trương Dương giao chuyện đi lại của Trần Tuyết cho nghĩa muội Tiết Vĩ Đồng của hắn an bài, Trần Tuyết dù sao cũng là sinh viên nghèo, từ kinh thành đi cần một khoản phí dụng không nhỏ. Để cô ta xuất lực chẳng lẽ còn bắt cô ta bỏ tiền.
Trở lại văn phòng trước tiên nói chuyện ngày mai mình sẽ đi cho Tần Thanh, nghe thấy Trương Dương phải đi, Tần Thanh không khỏi ngây ra một thoáng, hiện tại công tác xây dựng khu nội thành mới vừa mới bắt đầu, chính là lúc Tần Thanh nhất, hắn lại phải đi đúng lúc này, Tần Thanh cũng biết nếu không phải là đại sự quan trọng thì Trương Dương nhất định sẽ không đi. Cho nên Tần Thanh cũng không do dự, nói khẽ nói khẽ: Đã có chuyện quan trọng thì phải đi thôi!
Trương Dương nói: Em không hỏi anh là chuyện gì à?
Tần Thanh nói: Có gì mà phải hỏi? Nếu anh có thể nói thì nhất định sẽ nói cho em biết, nếu anh không tiện nói thì em có hỏi cũng vô ích. Trong lòng Tần Thanh cảm thấy có chút ủy khuất, trong mắt cô ta thì Trương Dương không có bất kỳ chuyện gì cần giấu cô ta cả.
Trương đại quan nhân cũng không muốn giấu, nhưng chuyện này thật sự khó nói. Nói chung không thể nói với Tần Thanh rằng, trong bụng An Ngữ Thần hiện tại đang mang đứa con của hắn, mình phải đi giúp cô ta sinh? Tần Thanh tuy rằng khoan dung, nhưng cô ta nếu biết Trương Dương và An Ngữ Thần đã có kết tinh tình yêu, bụng dạ có rộng rãi hơn nữa cũng nhất định khó mà nghĩ thông được.
Nhưng Trương Dương cũng không đành lòng lừa gạt Tần Thanh, thành thành thật thật nói: Có nhớ chuyến đi lần trước của anh không?
Tần Thanh gật đầu, khi đó Trương Dương còn ở Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm, lúc ấy hắn và Triệu Thiên Tài, Chu Sơn Hổ cùng nhau lái xe đi để tìm kiếm có liên quan. Thông minh như cô ta hiện tại đã nghĩ tới Trương Dương lần này đi mười phần là có liên quan tới An Ngữ Thần.
Trương Dương trước tiên nói với Tần Thanh về bệnh tình của An Ngữ Thần, Trương Dương nói: Tiểu yêu tuyên bố với bên ngoài là cô ta đi Thụy Sĩ, thật ra cô ta trong khoảng thời gian này vẫn đang chữa thương, lần trước anh đi, trùng hợp kết bạn với một vị cao tăng đắc đạo là Ân Thiện pháp sư, ông ta là người Ấn Độ, là ông ta dạy tiểu yêu minh hằng du già thuật, trì hoãn bệnh tình của cô ta, tiểu yêu ở lại, dưới sự trợ giúp của Ân Thiện pháp sư tiến hành trị liệu, bệnh tình của cô ta cũng đã được để hóa giải, nhưng vừa rồi cô ta gọi điện thoại tới đây, nói bệnh tình lại tái phát, cho nên...
Tần Thanh nói: Cứu người quan trọng hơn! Tiểu yêu thiện lương đơn thuần, lại là cháu gái được An lão thích nhất, An gia đối với Xuân Dương, đối với Giang Thành, thậm chí đối với toàn bộ Bình Hải đã có cống hiến cực lớn, bất kể là về công hay về tư anh đều nên đi cứu cô ta.
Trương Dương nói: Cho tới bây giờ anh vẫn không nắm chắc cứu được cô ta hay không.
Tần Thanh ôn nhu nói: Cát nhân đều có tướng, em tin tiểu yêu nhất định sẽ không có việc gì.
Em hiện tại đang là lúc cần dùng người, anh lựa chọn đi vào lúc này thật sự có chút không đúng với em.
Tần Thanh nói: Sao lại nói vậy? Anh ở lại thì cũng giúp được gì chứ? Hiện tại Thường Lăng Phong đã tới, còn có bọn Hải Tâm giúp em, nhiều trợ thủ đắc lực như vậy, có thêm anh cũng không nhiều mà không có anh thì cũng không ít.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Anh đối với em là vô vị vậy ư?
Tần Thanh nói: Em là đang nói với anh, anh đối với bộ chỉ huy còn lâu mới quan trọng như anh nghĩ, địa cậu không có anh thì vẫn quay thôi. Giọng nói của cô ta thấp xuống, nói khẽ: Nhưng em thì không thiếu anh được. Cho nên, anh nhất định phải bình an trở về, trở về sớm một chút, ở bên ngoài phải biết tự chiếu cố mình.
Trương Dương gật đầu nói: Em yên tâm, anh sẽ trị khỏi cho tiểu yêu, nhất định sẽ mau trở lại.
Tần Thanh nói: Mỗi lần anh vì chữa thương cho người khác luôn xá sinh vong tử, Trương Dương, em biết tiểu yêu đối với anh rất quan trọng, nhưng.... Cô ta còn chưa nói hết thì trong mắt đã ngấn lệ. Trương Dương biết Tần Thanh muốn nói gì, cũng hiểu rõ cô ta vì sao cuối cùng không nói ra miệng, trịnh trọng bảo: Tiểu Thanh, em yên tâm, anh biết bảo trọng cho mình!
Tần Thanh mãi cho đến ba giờ chiếu mới từ thị lý trở lại bộ chỉ huy, phát hiện cha không ở dây, hỏi qua mới biết Trương Dương dã đưa đến cha cô ta tới Nam Quốc Sơn Trang.
Tần Thanh không khỏi oán giận nói: Cha e vừa xuống xe, em còn chưa gặp ông ấy mà anh đã đưa tới Nam Quốc Sơn Trang làm gì?
Trương Dương cười nói: Anh không định đưa ông ấy tới đây đâu, là ông ấy kiên trì đòi tới, muốn nói chuyện với pháp sư pháp sư về chuyện trùng kiến chùa Thu Hà, em cũng biết đấy, ông ấy đã làm việc thì quên hết tất cả, anh bảo Chu Sơn Hổ đi theo rồi, vừa làm vệ sĩ vừa làm lái xe, không sao đâu, hơn nữa điều kiện bên Nam Quốc Sơn Trang rất tốt, anh đã dặn Nhậm Văn Bân rồi, để y an bài cho lão gia tử phòng tốt để nghỉ ngơi.
Tần Thanh nói: Cha em thế nào thì anh không phải là không biết, cứ làm việc là căn bản quên cả thời gian, em sợ ông ấy mệt.
Không sao đâu, sức khỏe của chú Tần vẫn rất tốt.
Tần Thanh nói: Không được, em phải đi thăm cha em, ông ấy không biết giữ sức khỏe của mình đâu.
Trương Dương nói: Em không phải cũng vậy ư, từ lúc đảm nhiệm người phụ trách bộ chỉ huy khu nội thành mới, làm đến quên ăn quên ngủ, ngay cả người bên cạnh cũng không quan tâm.
Tần Thanh trừng mắt lườm hắn một cái, biết người bên cạnh mà hắn nói chính là hắn. Có điều Trương Dương nói cũng rất đúng, đoạn thời gian gần đây, cô ta chỉ lo công tác, hai người bọn họ rất ít khi ở riêng với nhau.
Tần Thanh nói: Hôm nay thị trưởng Phương gọi em đi họp, đặc biệt chỉ tên bộ chỉ huy của chúng ta, nói tiến độ công trình của chúng ta quá chậm, công tác di dời đến bây giờ vẫn chưa làm xong, công trình cơ sở cũng không tiến hành theo tốc độ đã định trước, ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho em rất mật mặt.
Trương Dương nói: Y còn không biết xấu hổ mà nói à, nhà máy gia công thịt gia cầm chính là của cháu ngoại y, để anh tìm y tính sổ.
Tần Thanh nói: Được rồi, lãnh đạo nói vài câu thì phải nghe, anh nên thay đổi cái tính của anh đi, hôm nay em gặp thính trưởng Vinh, ông ấy cũng có ý kiến với anh đấy, anh sau này bỏ tinh lực vào trong công tác khu nội thành mới đi, những chuyện khác anh đừng có quản.
Trương Dương nói: Thật ra con người của anh không thích sinh sự đâu, nhưng chuyện lại cứ tìm tới đàu anh, em nói xem, anh làm cán bộ quốc gia thì cũng không thể cả ngày ra vẻ đáng thương để người khác bắt nạt được.
Tần Thanh nói: Ai bắt nạt anh? Em sao chưa từng nghe thấy là có ai bắt nạt anh nhỉ?
Trương đại quan nhân cười hắc hắc.
Tần Thanh nhấc chân đá hắn một cái, nhưng lại bị hai chân hắn kẹp lấy, Tần Thanh dùng sức muốn rút ra, Trương Dương nói: Em không rút ra được đâu!
Tần Thanh mắng: Anh lưu manh, anh quấy rối lãnh đạo thượng cấp.
Trương Dương nói: Anh thích!
Điện thoại trên bàn Tần Thanh đổ chuông, cô ta cầm điện thoại lên: Alo! Sau khi cô ta nghe xong nội dung điện thoại, không khỏi nhíu mày, nói khẽ: Tôi biết rồi, Lưu cục, không có chuyện gì.
Bỏ điện thoại xuống, mặt lập tức phủ lên một tầng sương, tức giận nhìn Trương Dương, nói: Che em hôm nay có phải thiếu chút nữa bị xe đụng phải hay không?
Trương Dương lúc này mới biết người gọi điện thoại tới là Lưu Hiểu Trung, không ngờ y dùng tới chiều này, chủ động xin lỗi Tần Thanh, Trương Dương rất nhanh liền đoán ra dụng ý của Lưu Hiểu Trung, Trương Dương ác danh bên ngoài, Lưu Hiểu Trung biết hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, Trương Dương trước khi rời đi kiên quyết đòi truy cứu trách nhiệm của lái xe, lái xe của Lưu Hiểu Trung chắc là thân thích của y, cho nên Lưu Hiểu Trung chỉ nói mà thôi, không thật sự xử lý hắn, nhưng y lại lo cố tình sinh sự, sau khi hỏi thăm mới biết được lão nhân đi khập khiễng đó là cha của Tần Thanh, phó tổng chỉ huy bộ chỉ huy khu nội thành mới, Lưu Hiểu Trung lúc này mới gọi điện thoại cho Tần Thanh, một là hắn cho rằng Tần Thanh nhất định sẽ biết chuyện này, thứ hai hắn trước tiên lấy thành ý ra, đoán được rằng Tần Thanh vì mặt mũi sẽ không nói gì, dù sao cha cô ta cũng không bị thương.
Trương Dương gật đầu nói: Đúng, xe của cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung thiếu chút nữa đụng phải chú ấy, anh đã đập cho thằng lái xe một trận.
Tần Thanh nói: Anh vì sao không nói với em? Cha em có bị thương không?
Trương Dương nói: “Không bị thương, ngay cả tóc cũng không rụng một sợi, không phải là anh không muốn nói với em, mà là cha em sợ em lo lắng cho ông ấy cho nên không cho anh nói.
Tần Thanh thở dài: Hiện tại em không phải là đã biết rồi ư?
Trương Dương nói: Lưu Hiểu Trung đúng là gian xảo, không ngờ lại tiên hạ thủ vi cường, lái xe đó là người thế nào với hắn? có đáng để hắn bảo vệ như vậy không?
Tần Thanh nói: “Thôi, chuyện đã qua rồi thì bỏ đi, cha em không sao là tốt rồi.
Trương Dương nói: Không thể như vậy được, anh sẽ không tha cho hắn.
Tần Thanh nói: Lưu Hiểu Trung căn bản là muốn bảo vệ tên lái xe đó, anh hiện tại đi tìm tên lái xe đó gây phiền toái thì hắn nhất định sẽ có cớ để chọc ngoáy.
Trương Dương nói: Ý của em là bảo anh trước tiên cứ bỏ qua ư?
Tần Thanh nói: Mặc kệ anh, ai có nhiều quỷ kế như anh chứ.
Trương Dương cười hì hì: Anh không thể để bố vợ anh chịu thiệt được, em nói xem có đúng không?
Tần Thanh thật sự là bất lực với hắn.
Di động của Trương Dương đổ chuông, hắn móc ra xem, là An Ngữ Thần gọi tới.
Hiện tại cô ta đang trong thời kỳ mang theo cuối, Trương Dương lo lắng cô ta có việc gì nên vội vàng ra ngoài nhấc máy.
Giọng nói của An Ngữ Thần rất khẩn trương, cô ta ngày hôm qua thường xuyên đau bụng, có thể là đã động, bác sĩ bảo cô ta nằm trên giường tĩnh dưỡng, An Ngữ Thần không phải coi trọng tính mạng của mình, cô ta lo lắng thai nhi có vấn đề, cho nên gọi điện thoại nói cho Trương Dương biết, ai ngờ di động của Trương Dương lại vứt trong tủ quần áo, thủy chung không có người nhấc máy.
Trương Dương không khỏi lo lắng: Em hiện tại thế nào rồi.
An Ngữ Thần nói: Vẫn ổn, bác sĩ bảo em tính dưỡng, mấy ngày nay Ân Thiện pháp sư cũng tới đây, em nghĩ chắc không sao đâu.
Trương Dương định trung tuần tháng sau sẽ tới, nhưng nhận được cú điện thoại này của An Ngữ Thần, tâm tình của hắn không thể bình tĩnh được, sau khi cân nhắc một chút, phải lập tức tới đó. Tình huống của An Ngữ Thần khác với người bình thường, cô ta vốn trời sinh mạch, sau khi mang thai gánh nặng sức khỏe bị tăng thêm, càng tới thời kỳ cuối thì càng nguy hiểm, tính ra hiện giờ đã hơn tám tháng rồi, mình lại một mực không ở bên cạnh cô ta, vạn nhất xảy ra sơ xuất gì thì nhất định phải hối hận cả đời.
Trương Dương trước tiên gọi cho Phó Trường Chinh nhưng hắn nhanh chóng đi đặt vé máy bay, Phó Trường Chinh nói với Trương Dương chuyến bay sớm nhất là chín giờ sáng ngày mai, Trương Dương ngay sau đó liên hệ với Trần Tuyết đang ở kinh thành, lần này cần phải để Trần Tuyết đi cùng một chuyến, khi tất yếu hộ giá giúp hắn, nội lực tinh thuần của Trần Tuyết là cực kỳ hiếm có. Trương Dương giao chuyện đi lại của Trần Tuyết cho nghĩa muội Tiết Vĩ Đồng của hắn an bài, Trần Tuyết dù sao cũng là sinh viên nghèo, từ kinh thành đi cần một khoản phí dụng không nhỏ. Để cô ta xuất lực chẳng lẽ còn bắt cô ta bỏ tiền.
Trở lại văn phòng trước tiên nói chuyện ngày mai mình sẽ đi cho Tần Thanh, nghe thấy Trương Dương phải đi, Tần Thanh không khỏi ngây ra một thoáng, hiện tại công tác xây dựng khu nội thành mới vừa mới bắt đầu, chính là lúc Tần Thanh nhất, hắn lại phải đi đúng lúc này, Tần Thanh cũng biết nếu không phải là đại sự quan trọng thì Trương Dương nhất định sẽ không đi. Cho nên Tần Thanh cũng không do dự, nói khẽ nói khẽ: Đã có chuyện quan trọng thì phải đi thôi!
Trương Dương nói: Em không hỏi anh là chuyện gì à?
Tần Thanh nói: Có gì mà phải hỏi? Nếu anh có thể nói thì nhất định sẽ nói cho em biết, nếu anh không tiện nói thì em có hỏi cũng vô ích. Trong lòng Tần Thanh cảm thấy có chút ủy khuất, trong mắt cô ta thì Trương Dương không có bất kỳ chuyện gì cần giấu cô ta cả.
Trương đại quan nhân cũng không muốn giấu, nhưng chuyện này thật sự khó nói. Nói chung không thể nói với Tần Thanh rằng, trong bụng An Ngữ Thần hiện tại đang mang đứa con của hắn, mình phải đi giúp cô ta sinh? Tần Thanh tuy rằng khoan dung, nhưng cô ta nếu biết Trương Dương và An Ngữ Thần đã có kết tinh tình yêu, bụng dạ có rộng rãi hơn nữa cũng nhất định khó mà nghĩ thông được.
Nhưng Trương Dương cũng không đành lòng lừa gạt Tần Thanh, thành thành thật thật nói: Có nhớ chuyến đi lần trước của anh không?
Tần Thanh gật đầu, khi đó Trương Dương còn ở Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm, lúc ấy hắn và Triệu Thiên Tài, Chu Sơn Hổ cùng nhau lái xe đi để tìm kiếm có liên quan. Thông minh như cô ta hiện tại đã nghĩ tới Trương Dương lần này đi mười phần là có liên quan tới An Ngữ Thần.
Trương Dương trước tiên nói với Tần Thanh về bệnh tình của An Ngữ Thần, Trương Dương nói: Tiểu yêu tuyên bố với bên ngoài là cô ta đi Thụy Sĩ, thật ra cô ta trong khoảng thời gian này vẫn đang chữa thương, lần trước anh đi, trùng hợp kết bạn với một vị cao tăng đắc đạo là Ân Thiện pháp sư, ông ta là người Ấn Độ, là ông ta dạy tiểu yêu minh hằng du già thuật, trì hoãn bệnh tình của cô ta, tiểu yêu ở lại, dưới sự trợ giúp của Ân Thiện pháp sư tiến hành trị liệu, bệnh tình của cô ta cũng đã được để hóa giải, nhưng vừa rồi cô ta gọi điện thoại tới đây, nói bệnh tình lại tái phát, cho nên...
Tần Thanh nói: Cứu người quan trọng hơn! Tiểu yêu thiện lương đơn thuần, lại là cháu gái được An lão thích nhất, An gia đối với Xuân Dương, đối với Giang Thành, thậm chí đối với toàn bộ Bình Hải đã có cống hiến cực lớn, bất kể là về công hay về tư anh đều nên đi cứu cô ta.
Trương Dương nói: Cho tới bây giờ anh vẫn không nắm chắc cứu được cô ta hay không.
Tần Thanh ôn nhu nói: Cát nhân đều có tướng, em tin tiểu yêu nhất định sẽ không có việc gì.
Em hiện tại đang là lúc cần dùng người, anh lựa chọn đi vào lúc này thật sự có chút không đúng với em.
Tần Thanh nói: Sao lại nói vậy? Anh ở lại thì cũng giúp được gì chứ? Hiện tại Thường Lăng Phong đã tới, còn có bọn Hải Tâm giúp em, nhiều trợ thủ đắc lực như vậy, có thêm anh cũng không nhiều mà không có anh thì cũng không ít.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Anh đối với em là vô vị vậy ư?
Tần Thanh nói: Em là đang nói với anh, anh đối với bộ chỉ huy còn lâu mới quan trọng như anh nghĩ, địa cậu không có anh thì vẫn quay thôi. Giọng nói của cô ta thấp xuống, nói khẽ: Nhưng em thì không thiếu anh được. Cho nên, anh nhất định phải bình an trở về, trở về sớm một chút, ở bên ngoài phải biết tự chiếu cố mình.
Trương Dương gật đầu nói: Em yên tâm, anh sẽ trị khỏi cho tiểu yêu, nhất định sẽ mau trở lại.
Tần Thanh nói: Mỗi lần anh vì chữa thương cho người khác luôn xá sinh vong tử, Trương Dương, em biết tiểu yêu đối với anh rất quan trọng, nhưng.... Cô ta còn chưa nói hết thì trong mắt đã ngấn lệ. Trương Dương biết Tần Thanh muốn nói gì, cũng hiểu rõ cô ta vì sao cuối cùng không nói ra miệng, trịnh trọng bảo: Tiểu Thanh, em yên tâm, anh biết bảo trọng cho mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.