Chương 1569: Giám thị (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Ban lãnh đạo khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tổ kiến dựa theo kế hoạch của Trương Dương, hắn nghe theo đề nghị của Thường Hải Thiên, trước tiên không vội bắt tay vào giải quyết vấn đề biên chế của những nhân viên mới gia nhập, tạm thời toàn bố áp dụng chế độ tạm thời, từ mấy nhân vật mấu chốt ra thì những nhân viên công tác khác đều có ba tháng thử việc, như vậy có thể tránh được lời ong tiếng ve của ngoại giới.
Khu bảo lưu thuế nhập khẩu khiến Tân Hải xuất hiện một chỗ hổng nhân tài cực lớn, Trương đại quan nhân nhằm vào tiến cử nhân tài định ra một loạt điều kiện ưu đãi, ví dụ như ở bên cạnh hải dương hoa viên đặc biệt phê một khối đất dùng để xây dựng hoa viên nhân tài, dùng để cung cấp chỗ ở cho những nhân tài đang có của Tân Hải và nhân tài tiến cử trong tương lai, phương diện đãi ngộ cũng định ra phương án tương ứng, có điều việc này cũng không thể tiến hành lộ liễu mà tiến hành thầm lặng.
Tân Hải đầu tiên tiến hành cải tạo đường và đèn đường, ở tất cả giao lộ giao thông đều xây dựng lâm viên xanh hoá, đây là một bộ phận thiết kế của giáo thụ Trình Nhuận Sinh, lúc mới khởi công giáo thụ Trình Nhuận Sinh đặc biệt tới Tân Hải tiến hành chỉ huy ở hiện trường.
Trương Dương lại làm ra một chuyện khiến ban lãnh đạo Tân Hải chú ý, hắn chuyển ra khỏi hoa viên, hoàn toàn tặng biệt thự mà mình hiện tại đang ở cho Trình Nhuận Sinh, điều này khiến cho các lãnh đạo huyện trong hải dương hoa viên đều cảm thấy có chút bất an, cách làm của Trương Dương có phải có nghĩa là bắt đầu thay đổi không?
Hứa Song Kì gần đây trên cơ bản đều lựa chọn trầm mặc, nhưng cũng không có nghĩa là y không chú ý tới biến hóa của Tân Hải, y phát hiện thị lý đối với Trương Dương tựa hồ càng lúc càng khoan dung, trong mắt y sự khoan dung thì có nghĩa là phóng túng, có nghĩa là là Hạng Thành thiếu thủ đoạn chế hành Trương Dương một cách hữu hiệu, rõ ràng là mặc kệ hắn. Hứa Song Kì rất buồn khổ, ở Tân Hải y càng lúc càng không tìm thấy vị trí của mình, ham muốn khống chế quyền lực của Trương Dương rất mạnh, mình ở Tân Hải trở nên càng lúc càng không có quyền lên tiếng.
Hứa Song Kì tìm tới bạn nối khố Tảm Thế Kiệt của mình, vị phó chủ nhiệm khoa ủy này hiện tại sống cũng không được thoải mái.
Tảm Thế Kiệt hỏi phát triển biến hóa của Tân Hải trong đoạn thời gian gần đây, mặc dù đã rời khỏi chức vị bí thư huyện ủy nhưng Tảm Thế Kiệt vẫn rất chú ý tới Tân Hải.
Hứa Song Kì nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, hiện tại cả ngày họp liền nghe thấy hắn kêu khẩu hiệu, không gì ngoài tích cực tiến cử nhân tài, tăng nhanh xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, khẩu hiệu tuy rằng nghe rất vang nhưng trên thực tế tiến triển không lớn.
Tảm Thế Kiệt khinh thường cười nói: Làm bất kỳ chuyện gì cũng đều là cần, vấn đề này không giải quyết được thì khẩu hiệu kêu vang mấy cũng vô dụng.
Hứa Song Kì nói: Tôi nghe nói hắn tranh thủ được một khoản tiền của quốc gia, con số cụ thể thì không rõ lắm.
Tảm Thế Kiệt thở dài nói: Không thể không thừa nhận hắn ở thượng tầng có chút quan hệ.
Hứa Song Kì nói: Có điều tôi có chút không hiểu, hiện tại xí nghiệp và thương gia muốn tới Tân Hải đầu tư rất nhiều, nhưng hắn lại áp dụng phương pháp xử lý đùn đẩy, Chẳng lẽ hắn không sợ những nhà đầu tư này mất đi kiên nhẫn, đi đầu tư ở chỗ khác ư? Trung Quốc lớn như vậy cũng không phải chỉ có ở Tân Hải là kiếm được tiền.
Tảm Thế Kiệt nói: Đây là chỗ thông minh của hắn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tuy rằng đã được định ra, nhưng hắn vẫn chưa hoàn thành công tác trù bị, lấy gì mà bàn với người khác? Những nhà đầu tư này không có một ai là tới Tân Hải hiến tình yêu cả, tất cả đều nhìn trúng tiền cảnh đầu tư của Tân Hải, có lợi nhuận để kiếm cho nên bọn họ sẽ phải kiên nhẫn.
Hứa Song Kì nói: Hắn đem biệt thự ngài ở trước đây tặng cho giáo thụ Trình Nhuận Sinh làm thiết kế thành thị lâm viên cho Tân Hải, còn ở bên cạnh hải dương hoa viên dưng lên một cái nhân tài hoa viên, nói là muốn phân phối cho nhân tài ưu tú tới Tân Hải công tác.
Tảm Thế Kiệt nói: Tìm thấy nhân tài nào chưa?
Hứa Song Kì nói: Hắn mời mấy vị cố vấn, trước đây đều là làm kinh thương, người dẫn đầu là Thường Hải Thiên, là con lớn nhất của bí thư thị ủy Thường Tụng Lam Sơn, còn có một người nắm chất lượng công trình tên là Quy Điền Hạo Nhị, là người Nhật Bản, tôi đã điều tra rồi, những người này trước đây đều là quan hệ bằng hữu với hắn, Quy Điền Hạo Nhị đó từng nhiều lần hợp tác với Trương Dương.
Tảm Thế Kiệt lạnh lùng nói: Còn không phải là dùng người không khách quan ư?
Hứa Song Kì nói: Thị trường giao dịch ô tô sau khi bị hắn chỉnh đốn thì hiện tại thị trường tiêu điều đi rất nhiều, rất nhiều thương gia đã đóng cửa, hiện tại thị trường phía Lâm mông rất tấp nập, trước đây căn bản không có cách nào so được với chúng ta, thị trường đang tốt thì bị hắn phá rối.
Tảm Thế Kiệt nói: Hắn có động tác khác hay không?
Hứa Song Kì lắc đầu: Tinh lực chủ yếu của hắn vẫn là ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, đối với những chuyện khác không có quá nhiều hứng thú.
Tảm Thế Kiệt nói: Có khu bảo lưu thuế nhập khẩu hút tinh lực của hắn là tốt, loại người như hắn nhất định là muốn tiến lên trên, anh cứ nhìn xem, không tới mấy năm nữa hắn sẽ được điều đi, Tân Hải chỉ là một cái bàn đạp của hắn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu là vốn chính trị lớn nhất của hắn ở Tân Hải, chỉ cần hắn kiếm đủ vốn thì cũng là lúc hắn bước lên trên.
Hứa Song Kì nói: Tôi thấy hắn là mượn chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu để nhân cơ hội khuếch trương thế lực của mình, xa lánh những người chúng tôi.
Tảm Thế Kiệt nói: Ai lên đài cũng sẽ phát triển thế lực của mình, Song Kỳ, bí thư Hạng đối với chuyện Tân Hải cũng chẳng quan tâm, chúng ta có năng lực làm gì chứ? Cứ tĩnh quan kỳ biến là được rồi. Nói xong y lại bổ sung: Giữ chắc ngư dường của mình, những chuyện khác cứ mặc hắn đi.
Công tác tiến cử nhân tài của Trương Dương gần đây tiến hành vô cùng thuận lợi, nhân mạch của hắn cũng mang tới tác dụng tương đối lớn, Thường Lăng Phong , Thường Hải Thiên, Hồ Nhân Như đều tích cực giúp hắn chiêu binh mãi mã, trong một tháng ngắn ngủn ban quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải đã bước đầu được dựng lên, đồng thời cũng đưa nhóm nhân viên quản lý trẻ tuổi được chiêu mộ đầu tiên tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tùng Dương của thành phố Hỗ Hải học tập. Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, trước tiên phải quản lý dàn giáo tốt thì mới có thể chính thức bắt đầu xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Thông qua sự tích cực và cố gắng của Trương đại quan nhân, tỉnh lý cũng đại lực ủng hộ và phối hợp, chỉ khoản tài chính của quốc gia đã tranh thủ được tới hai tỷ, tỉnh Bình Hải sau khi thông qua thảo luận đã quyết định, chi năm tỷ cho xây dựng kỳ một của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, khoảnn tài chính của chính phủ cho tổng ngạch đạt tới bảy tỷ là con số lớn nhất trong lịch sử của Bình Hải, sau khi tin tức này được chứng thực, toàn bộ Tân Hải đều sôi trào, chuyện này chuyện này cũng khiến không ít thành thị ghen ghét.
Bắc Cảng là thành thị chủ quản của Tân Hải, là lão đại ca của Tân Hải, cũng có cảm giác tất cả vinh quang bị đoạt hết.
Bí thư thị ủy Hạng Thành tâm tình không được tốt, trên cuộc họp thường ủy y truyền đạt bản văn kiện này cho mọi người, hiện trường rất yên tĩnh, đa số người đều trầm tư, sau khi Hạng Thành đọc xong văn kiện thì y cười nói: Ngân sách bảy tỷ của chính phủ là có một không hai trong lịch sử Bình Hải, bởi vậy có thể thấy được, lãnh đạo thượng cấp rất coi trọng khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, chính bởi vì vậy, chúng ta cần phải hoàn thành xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu thật tốt, phải giao cho quốc gia, cho lãnh đạo, cho toàn thể ngời dân một đáp án hài lòng.
Thị trưởng Cung Hoàn Sơn thầm than trong lòng, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải làm tốt đến mấy cũng chẳng liên quan chó gì tới tôi? Mặt mũi là của Trương Dương, chính tích là của Trương Dương, tỉnh lý lần này chi mạnh tay như vậy còn không phải bởi vì Trương Dương là con rể của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh ư? Có ngân sách bảy tỷ, một thị trấn nhỏ kiểu chó gì chả phát triển được, Tân Hải có thể nói là nhất thời phong quang vô nhị, nhưng Bắc Cảng thân là thành thị thượng cấp thì trở nên ảm đạm. Cung Hoàn Sơn không phải thiếu cái nhìn đại cục, hắn là cảm thấy chuyện này ngay từ đầu đã thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, sau khi Trương Dương tới Tân Hải, Tân Hải dưới sự thao túng của hắn dần dần trở thành một vương quốc độc lập, càng chạy càng xa khỏi Bắc Cảng, hắn thậm chí cho rằng mục đích cuối cùng của Trương Dương là tách Tân Hải ra khỏi Bắc Cảng.
Hạng Thành nói: Quốc gia và tỉnh lý đều ủng hộ đối với xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu như vậy, chúng ta đương nhiên không thể thờ ơ, tuy rằng tài chính của Bắc Cảng rất khẩn trương, nhưng chúng ta cũng phải ủng hộ xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong khả năng. Hạng Thành khi nói ra những lời này trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, trong chuyện này y phải bỏ tiền, quốc gia đã bỏ tiền rồi, tỉnh lý đã bỏ tiền rồi, anh thân là thành thị thượng cấp anh không bỏ chút tiền thì biết ăn nói thế nào? Người khác sẽ không nghĩ là phương diện tài chính của anh khó khăn, chỉ biết lòng dạ của anh hẹp hói. Y nói xong những lời này, ánh mắt dừng ở trên người Cung Hoàn Sơn: Hoàn Sơn à, anh nói đi, với tình huống tài chính trước mắt của Bắc Cảng thì cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu bao nhiêu tiền là thích hợp?
Khu bảo lưu thuế nhập khẩu khiến Tân Hải xuất hiện một chỗ hổng nhân tài cực lớn, Trương đại quan nhân nhằm vào tiến cử nhân tài định ra một loạt điều kiện ưu đãi, ví dụ như ở bên cạnh hải dương hoa viên đặc biệt phê một khối đất dùng để xây dựng hoa viên nhân tài, dùng để cung cấp chỗ ở cho những nhân tài đang có của Tân Hải và nhân tài tiến cử trong tương lai, phương diện đãi ngộ cũng định ra phương án tương ứng, có điều việc này cũng không thể tiến hành lộ liễu mà tiến hành thầm lặng.
Tân Hải đầu tiên tiến hành cải tạo đường và đèn đường, ở tất cả giao lộ giao thông đều xây dựng lâm viên xanh hoá, đây là một bộ phận thiết kế của giáo thụ Trình Nhuận Sinh, lúc mới khởi công giáo thụ Trình Nhuận Sinh đặc biệt tới Tân Hải tiến hành chỉ huy ở hiện trường.
Trương Dương lại làm ra một chuyện khiến ban lãnh đạo Tân Hải chú ý, hắn chuyển ra khỏi hoa viên, hoàn toàn tặng biệt thự mà mình hiện tại đang ở cho Trình Nhuận Sinh, điều này khiến cho các lãnh đạo huyện trong hải dương hoa viên đều cảm thấy có chút bất an, cách làm của Trương Dương có phải có nghĩa là bắt đầu thay đổi không?
Hứa Song Kì gần đây trên cơ bản đều lựa chọn trầm mặc, nhưng cũng không có nghĩa là y không chú ý tới biến hóa của Tân Hải, y phát hiện thị lý đối với Trương Dương tựa hồ càng lúc càng khoan dung, trong mắt y sự khoan dung thì có nghĩa là phóng túng, có nghĩa là là Hạng Thành thiếu thủ đoạn chế hành Trương Dương một cách hữu hiệu, rõ ràng là mặc kệ hắn. Hứa Song Kì rất buồn khổ, ở Tân Hải y càng lúc càng không tìm thấy vị trí của mình, ham muốn khống chế quyền lực của Trương Dương rất mạnh, mình ở Tân Hải trở nên càng lúc càng không có quyền lên tiếng.
Hứa Song Kì tìm tới bạn nối khố Tảm Thế Kiệt của mình, vị phó chủ nhiệm khoa ủy này hiện tại sống cũng không được thoải mái.
Tảm Thế Kiệt hỏi phát triển biến hóa của Tân Hải trong đoạn thời gian gần đây, mặc dù đã rời khỏi chức vị bí thư huyện ủy nhưng Tảm Thế Kiệt vẫn rất chú ý tới Tân Hải.
Hứa Song Kì nói: Khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, hiện tại cả ngày họp liền nghe thấy hắn kêu khẩu hiệu, không gì ngoài tích cực tiến cử nhân tài, tăng nhanh xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, khẩu hiệu tuy rằng nghe rất vang nhưng trên thực tế tiến triển không lớn.
Tảm Thế Kiệt khinh thường cười nói: Làm bất kỳ chuyện gì cũng đều là cần, vấn đề này không giải quyết được thì khẩu hiệu kêu vang mấy cũng vô dụng.
Hứa Song Kì nói: Tôi nghe nói hắn tranh thủ được một khoản tiền của quốc gia, con số cụ thể thì không rõ lắm.
Tảm Thế Kiệt thở dài nói: Không thể không thừa nhận hắn ở thượng tầng có chút quan hệ.
Hứa Song Kì nói: Có điều tôi có chút không hiểu, hiện tại xí nghiệp và thương gia muốn tới Tân Hải đầu tư rất nhiều, nhưng hắn lại áp dụng phương pháp xử lý đùn đẩy, Chẳng lẽ hắn không sợ những nhà đầu tư này mất đi kiên nhẫn, đi đầu tư ở chỗ khác ư? Trung Quốc lớn như vậy cũng không phải chỉ có ở Tân Hải là kiếm được tiền.
Tảm Thế Kiệt nói: Đây là chỗ thông minh của hắn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tuy rằng đã được định ra, nhưng hắn vẫn chưa hoàn thành công tác trù bị, lấy gì mà bàn với người khác? Những nhà đầu tư này không có một ai là tới Tân Hải hiến tình yêu cả, tất cả đều nhìn trúng tiền cảnh đầu tư của Tân Hải, có lợi nhuận để kiếm cho nên bọn họ sẽ phải kiên nhẫn.
Hứa Song Kì nói: Hắn đem biệt thự ngài ở trước đây tặng cho giáo thụ Trình Nhuận Sinh làm thiết kế thành thị lâm viên cho Tân Hải, còn ở bên cạnh hải dương hoa viên dưng lên một cái nhân tài hoa viên, nói là muốn phân phối cho nhân tài ưu tú tới Tân Hải công tác.
Tảm Thế Kiệt nói: Tìm thấy nhân tài nào chưa?
Hứa Song Kì nói: Hắn mời mấy vị cố vấn, trước đây đều là làm kinh thương, người dẫn đầu là Thường Hải Thiên, là con lớn nhất của bí thư thị ủy Thường Tụng Lam Sơn, còn có một người nắm chất lượng công trình tên là Quy Điền Hạo Nhị, là người Nhật Bản, tôi đã điều tra rồi, những người này trước đây đều là quan hệ bằng hữu với hắn, Quy Điền Hạo Nhị đó từng nhiều lần hợp tác với Trương Dương.
Tảm Thế Kiệt lạnh lùng nói: Còn không phải là dùng người không khách quan ư?
Hứa Song Kì nói: Thị trường giao dịch ô tô sau khi bị hắn chỉnh đốn thì hiện tại thị trường tiêu điều đi rất nhiều, rất nhiều thương gia đã đóng cửa, hiện tại thị trường phía Lâm mông rất tấp nập, trước đây căn bản không có cách nào so được với chúng ta, thị trường đang tốt thì bị hắn phá rối.
Tảm Thế Kiệt nói: Hắn có động tác khác hay không?
Hứa Song Kì lắc đầu: Tinh lực chủ yếu của hắn vẫn là ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, đối với những chuyện khác không có quá nhiều hứng thú.
Tảm Thế Kiệt nói: Có khu bảo lưu thuế nhập khẩu hút tinh lực của hắn là tốt, loại người như hắn nhất định là muốn tiến lên trên, anh cứ nhìn xem, không tới mấy năm nữa hắn sẽ được điều đi, Tân Hải chỉ là một cái bàn đạp của hắn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu là vốn chính trị lớn nhất của hắn ở Tân Hải, chỉ cần hắn kiếm đủ vốn thì cũng là lúc hắn bước lên trên.
Hứa Song Kì nói: Tôi thấy hắn là mượn chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu để nhân cơ hội khuếch trương thế lực của mình, xa lánh những người chúng tôi.
Tảm Thế Kiệt nói: Ai lên đài cũng sẽ phát triển thế lực của mình, Song Kỳ, bí thư Hạng đối với chuyện Tân Hải cũng chẳng quan tâm, chúng ta có năng lực làm gì chứ? Cứ tĩnh quan kỳ biến là được rồi. Nói xong y lại bổ sung: Giữ chắc ngư dường của mình, những chuyện khác cứ mặc hắn đi.
Công tác tiến cử nhân tài của Trương Dương gần đây tiến hành vô cùng thuận lợi, nhân mạch của hắn cũng mang tới tác dụng tương đối lớn, Thường Lăng Phong , Thường Hải Thiên, Hồ Nhân Như đều tích cực giúp hắn chiêu binh mãi mã, trong một tháng ngắn ngủn ban quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải đã bước đầu được dựng lên, đồng thời cũng đưa nhóm nhân viên quản lý trẻ tuổi được chiêu mộ đầu tiên tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tùng Dương của thành phố Hỗ Hải học tập. Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, trước tiên phải quản lý dàn giáo tốt thì mới có thể chính thức bắt đầu xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Thông qua sự tích cực và cố gắng của Trương đại quan nhân, tỉnh lý cũng đại lực ủng hộ và phối hợp, chỉ khoản tài chính của quốc gia đã tranh thủ được tới hai tỷ, tỉnh Bình Hải sau khi thông qua thảo luận đã quyết định, chi năm tỷ cho xây dựng kỳ một của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, khoảnn tài chính của chính phủ cho tổng ngạch đạt tới bảy tỷ là con số lớn nhất trong lịch sử của Bình Hải, sau khi tin tức này được chứng thực, toàn bộ Tân Hải đều sôi trào, chuyện này chuyện này cũng khiến không ít thành thị ghen ghét.
Bắc Cảng là thành thị chủ quản của Tân Hải, là lão đại ca của Tân Hải, cũng có cảm giác tất cả vinh quang bị đoạt hết.
Bí thư thị ủy Hạng Thành tâm tình không được tốt, trên cuộc họp thường ủy y truyền đạt bản văn kiện này cho mọi người, hiện trường rất yên tĩnh, đa số người đều trầm tư, sau khi Hạng Thành đọc xong văn kiện thì y cười nói: Ngân sách bảy tỷ của chính phủ là có một không hai trong lịch sử Bình Hải, bởi vậy có thể thấy được, lãnh đạo thượng cấp rất coi trọng khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, chính bởi vì vậy, chúng ta cần phải hoàn thành xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu thật tốt, phải giao cho quốc gia, cho lãnh đạo, cho toàn thể ngời dân một đáp án hài lòng.
Thị trưởng Cung Hoàn Sơn thầm than trong lòng, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải làm tốt đến mấy cũng chẳng liên quan chó gì tới tôi? Mặt mũi là của Trương Dương, chính tích là của Trương Dương, tỉnh lý lần này chi mạnh tay như vậy còn không phải bởi vì Trương Dương là con rể của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh ư? Có ngân sách bảy tỷ, một thị trấn nhỏ kiểu chó gì chả phát triển được, Tân Hải có thể nói là nhất thời phong quang vô nhị, nhưng Bắc Cảng thân là thành thị thượng cấp thì trở nên ảm đạm. Cung Hoàn Sơn không phải thiếu cái nhìn đại cục, hắn là cảm thấy chuyện này ngay từ đầu đã thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, sau khi Trương Dương tới Tân Hải, Tân Hải dưới sự thao túng của hắn dần dần trở thành một vương quốc độc lập, càng chạy càng xa khỏi Bắc Cảng, hắn thậm chí cho rằng mục đích cuối cùng của Trương Dương là tách Tân Hải ra khỏi Bắc Cảng.
Hạng Thành nói: Quốc gia và tỉnh lý đều ủng hộ đối với xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu như vậy, chúng ta đương nhiên không thể thờ ơ, tuy rằng tài chính của Bắc Cảng rất khẩn trương, nhưng chúng ta cũng phải ủng hộ xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong khả năng. Hạng Thành khi nói ra những lời này trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, trong chuyện này y phải bỏ tiền, quốc gia đã bỏ tiền rồi, tỉnh lý đã bỏ tiền rồi, anh thân là thành thị thượng cấp anh không bỏ chút tiền thì biết ăn nói thế nào? Người khác sẽ không nghĩ là phương diện tài chính của anh khó khăn, chỉ biết lòng dạ của anh hẹp hói. Y nói xong những lời này, ánh mắt dừng ở trên người Cung Hoàn Sơn: Hoàn Sơn à, anh nói đi, với tình huống tài chính trước mắt của Bắc Cảng thì cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu bao nhiêu tiền là thích hợp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.