Chương 943: Giận không thể nói. (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Bọn họ đi tới núi Thanh Thai, mới biết được, đường lên đỉnh núi đang sửa, xe không cách nào qua lại, Trương Dương đề nghị đi ôn tuyền của làng du lịch Xuân Hi Cốc, Cố Doãn Tri lần này đến đây mục đích chủ yếu là vì giải sầu, thư giản tâm tình phiền muộn của mấy ngày nay một chút, đi nơi nào không quan trọng.
Đi tới ôn tuyền làng du lịch Xuân Hi Cốc, Lâm Tú và Margaret đều ở chỗ này, Lâm Tú biết được Trương Dương đến đây, đi ra nghênh tiếp hắn, Lâm Tú đối với Cố Doãn Tri cũng là nghe tiếng đã lâu, cô ấy mỉm cười nói: Cố bí thư có thể đến nơi đây, thật sự là khiến cho làng du lịch của chúng tôi lấy làm vinh hạnh.
Cố Doãn Tri cười nói: Cho các người thêm phiền phức mới đúng!
Lâm Tú nói: Cố bí thư khách khí.
Bởi vì viêm phổi khẩu hình ảnh hưởng, khách du lịch Giang thành cũng đã bị trùng kích tương đối lớn, khách của làng du lịch rất ít, khi Lâm Tú an bài, Trương Dương và Cố Doãn Tri cùng đi vào trong, trước đó, Lâm Tú lặng lẽ nói cho Trương Dương biết Margaret cũng ở chỗ này.
Trương Dương nói: Tôi cùng Cố bí thư đi tắm rửa trước, quay đầu lại thỉnh an lão nhân gia sau.
Lâm Tú cười nói: Bà ấy lúc này đang tập luyện , buổi trưa tôi chuẩn bị một chút, đón gió tẩy trần cho Cố bí thư.”
Trương Dương gật đầu.
Lâm Tú nói: Đồ ăn chay thế nào?
Trương Dương nói: Được, thay đổi khẩu vị cũng tốt.
Có thể là hai người bọn họ tới quá sớm, khu tắm suối nước nóng chỉ có hai người bọn họ, Cố Doãn Tri rất thư thích nằm trong hồ nước nóng, nhắm mắt lại, thư giản thần kinh của mình.
Nước của suối nước nóng rất được, tắm vào cũng vô cùng thoải mái, nhiệt khí từ trong lỗ chân lông quanh thân thấm vào ngũ tạng lục phủ của bọn họ, Trương Dương nhìn Cố Doãn Tri, từ sau khi ông nghỉ hưu, tóc bạc lại tăng lên rất nhiều, thật ra Cố Doãn Tri già yếu không chỉ có là nguyên nhân rời công tác cương vị, con gái mất đi cũng là đả kích rất lớn đối với ông, con trai không hiểu chuyện lại cho Cố Doãn Tri tăng thêm nhiều tâm sự.
Cố Doãn Tri mở mắt, thấy được ánh mắt thân thiết của Trương Dương, không khỏi cười nói: Vì sao nhìn ba như vậy?
Trương Dương nói: Ba, ba gần đây có nhiều tóc bạc hơn.
Cố Doãn Tri nói: Con người luôn có lúc già! Ông lần thứ hai nhắm mắt lại, thấp giọng nói: Ba có chút hối hận!
Hối hận cái gì?
Cố Doãn Tri nói: Ba phóng túng quá mức đối với Minh Kiện, chuyện này, chỉ sợ nó vẫn không chiếm được giáo huấn.
Trương Dương nói: Lần này cách làm của chúng ta cũng không phải vì giúp hắn, mà là vì trợ giúp nhà máy thuốc.
Cố Doãn Tri nói: Cả đời ba làm việc có thể không thẹn với tâm, không ngờ rằng lúc già lại . . . Ông thở dài một hơi, trong lòng thất vọng đối với con trai không cần phải nói, hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, đối với con trai, hắn là giận không thể nói, không biết làm sao thay đổi được con trai.
Trương Dương đi tới bên cạnh Cố Doãn Tri, thấp giọng nói: Ba, thật ra người không giống nhau, đối với truy cầu nhân sinh cũng sẽ không giống, từ vài chuyện này cho thấy, Minh Kiện không thích hợp kinh thương, Giai Đồng đi rồi, hắn cũng muốn gánh vác trách nhiệm gia đình, hắn cũng muốn làm ra một phen sự nghiệp, cho nên mới sẽ trở nên cấp tiến như vậy.
Cố Doãn Tri nói: Nó có cái bản lĩnh kia sao?
Cố Dưỡng Dưỡng cùng ngày buổi trưa tìm được anh trai Cố Minh Kiện, anh em hai người gặp mặt tại quán cà phê gần Nam Lâm Tự, biểu tình của Cố Minh Kiện có chút tiều tụy, mấy ngày này tâm của hắn cũng không được khá giả, nâng ly cà phê uống một ngụm nói: Tìm anh có chuyện gì?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh, em nghĩ anh có phải là tìm ba nói chuyện không?
Nói chuyện gì? Ở trong lòng hắn tôi là một phá sản tử một người vô dụng của phế vật, ta đi tìm hắn, không phải chủ động tìm mắng sao?
Cố Dưỡng Dưỡng nhẹ giọng thở dài nói: Ca, ba chửi cũng là cho ngươi được, nhà máy thuốc bị ngươi làm thành cái này phó hình dạng, hắn lại có thể nào không tức giận?
Cố Minh Kiện nói: Khẩu khí của em hình như là, tất cả trách nhiệm đều là do anh, em có thấy hay không, từ khi anh đi tới nhà máy thuốc, những người này đều đối nghịch anh, đầu tiên là Thường Hải Thiên từ chức, sau đó đám nhân viên quản lý từ chức tập thể, là tôi đối với bọn họ không tốt? Cố Minh Kiện lắc đầu nói: Không phải! Là bọn họ đều có dị tâm.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh, anh quá cực đoan, nhiều người như vậy trước sau rời nhà máy thuốc đi, vì sao anh không lo lắng đến nguyên nhân bản thân? Vì sao luôn luôn đem trách nhiệm đổ lên trên người của người khác?
Cố Minh Kiện nói: Anh có cái gì sai? Thường Hải Thiên rời nhà máy thuốc đi đi làm nhà máy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, em biết hắn lôi đi bao nhiêu khách hàng cố định của chúng ta? Trước khi hắn đi, còn lãnh mấy triệu trong sổ sách, số tiền này hắn dựa vào cái gì mà lấy?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh ấy có lôi khách hàng của chúng ta đi hay không em không biết, thế nhưng số tiền kia là chị lưu lại cho anh rể, là anh ấy nên có. .
Anh rể? Hắn là anh rể của ai? Cho tới nay hắn đều lừa dối tình cảm của chị, biểu hiện ra bộ mặt tình thánh, nhưng này vừa hài cốt của chị còn chưa kịp lạnh, hắn không phải lại đi đính hôn? Em còn coi hắn là người tốt? Hắn căn bản là một ngụy quân tử, hắn lừa dối tình cảm cả nhà chúng ta.
Cố Dưỡng Dưỡng cả giận nói: Anh không được vũ nhục anh ấy!
Cố Minh Kiện nói: Em và ba đều hồ đồ như nhau, đều bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa bịp, nhà máy thuốc là sự nghiệp của chị lưu lại, anh cực cực khổ khổ làm vì cái gì? Còn không phải là vì không cho nhà máy thuốc sụp đổi? Cũng không phải muốn sự nghiệp của chị tiếp tục? Các người nói anh bán thuốc giả, nhưng này việc này trước đó anh cũng không biết, chuyện tình nếu đã xảy ra, anh chỉ có thể tự mình cố gắng lớn nhất đem ảnh hưởng khống chế, lẽ nào tôi muốn đem chuyện tình đổ vỡ ra? Phương pháp xử lý của các người hiện tại không phải như nhau sao? Muốn đem chuyện tình khống chế lại, chuyện này chỉ cần lộ ra ngoài, nhà máy thuốc liền tiêu đời, dựa vào cái gì các người có thể làm như vậy? Mà anh lại không thể?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh, anh luôn miệng nói mình không sai, thế nhưng vậy tiền đâu? Anh lợi dụng thuốc giả kiếm được sáu bảy triệu đâu? Hiện tại chính là lúc nhà máy cần dùng tiền nhất, ba lớn tuổi như vậy, còn muốn đứng ra đi cầu người cho vay, sao anh có thể ngồi yên mặc kệ? Anh, nếu như anh thật sự còn muốn về cái nhà này, thì đem tiền trả về, trợ giúp nhà máy thuốc vượt qua nguy cơ, chúng ta là người một nhà, ba tuy rằng tức giận, thế nhưng em tin tưởng ba sẽ không thật sự hận anh.
Biểu tình của Cố Minh Kiện có chút buồn bã, thấp giọng nói: Anh đem tiền đầu tư địa ốc, hiện tại đối phương đem tiền đặt cọc trốn đi, anh cũng tìm không được người. . .,
Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi anh đào nói: Anh, em và anh cùng đi tìm ba, anh đem tất cả nói rõ ràng với ba đi.
Cố Minh Kiện lắc đầu nói: Không cần, ba vĩnh viễn sẽ không hiểu anh!
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh, chị đi rồi, trong nhà chỉ còn lại ba chúng ta, ba hi vọng cả nhà chúng ta hòa thuận, lẽ nào anh không thể thông cảm tâm của ba một chút sao?
Cố Minh Kiện cắn môi, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười nói: Dưỡng Dưỡng, trong mắt ba, anh vĩnh viễn đều là một thằng con trai bất tài, quyền quản lý của nhà máy thuốc anh đã giao ra, hy vọng em có thể đem nhà máy thuốc kinh doanh tốt lên, giúp anh nói với ba một tiếng xin lỗi! Cố Minh Kiện nói xong thì đứng lên đi ra ngoài quán cà phê.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Ca. . ., vô luận cô ấy thế nào hô hoán, Cố Minh Kiện cũng không có quay đầu lại.
Cố Minh Kiện đi ra ngoài quán cà phê, đang chuẩn bị lên xe, nhưng thấy một chiếc xe jeep dừng lại đối diện đường cái, trên xe bước xuống vài người, một người bên trong là Liễu Nghiễm Dương, từ sau khi Cố Minh Kiện bị đoạt quyền quản lý, thằng nhãi này cũng mất tích, Cố Minh Kiện gọi cho hắn liên tiếp mấy cú điện thoại, hắn cũng không tiếp, khối đất Cố Minh Kiện đầu tư vào chính là hắn giới thiệu, Cố Minh Kiện đi nhanh qua, túm lấy Liễu Nghiễm Dương.
Liễu Nghiễm Dương sửng sốt một chút, xoay người, thấy là Cố Minh Kiện, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười: Minh Kiện à, tôi còn tưởng là ai? Dọa tôi hết hồn. .
Cố Minh Kiện nói: Anh theo tôi đến đây, tôi có lời hỏi anh.
Liễu Nghiễm Dương vẫn là vẻ mặt nụ cười nói: Có chuyện thì ở chỗ này nói, những người này đều là bạn bè tôi, không có người ngoài! Ba gã đàn ông bên cạnh tất cả đều là thân cao thể tráng, từ cách ăn mặc của bọn họ mà xem cũng không phải là người đứng đắn gì.
Cố Minh Kiện gật đầu nói: Được, Quách Sinh Nguyên đi đâu? Sao tôi không liên hệ được hắn.
Liễu Nghiễm Dương nói: Minh Kiện, cậu không liên hệ được hắn, tôi làm sao có thể liên hệ?
Cố Minh Kiện cả giận nói: Là anh giới thiệu hắn cho tôi nhận thức, lúc trước hắn cho tôi tài liệu của khối đất này, tất cả đều là giả tạo, hắn là một tên lừa đảo!
Liễu Nghiễm Dương giả vờ giật mình nói: Hắn là một tên lừa đảo? Minh Kiện, thật vậy chăng? Vậy phiền phức rồi, tôi thật sự không biết! .
Cố Minh Kiện phẫn nộ hét lớn: Anh không biết? Anh đem hắn giới thiệu cho tôi, là anh nói hắn đáng tin không có việc gì, nếu không sao tôi đem mười triệu ra đầu tư khối đất kia? Tiền của tôi đâu? Hắn nắm áo của Liễu Nghiễm Dương túm lại.
Liễu Nghiễm Dương nói: Cậu buông tay, buông tay, Quách Sinh Nguyên lừa tiền của cậu, liên quan gì đến tôi?
Các người đều là một đám lừa đảo, các người tất cả đều là lừa đảo! Cố Minh Kiện đỏ mắt.
Liễu Nghiễm Dương cố sức hất tay hắn ra, ba gã xung quanh cũng vây đến đây, vài người hợp lực đem Cố Minh Kiện buông ramột người bên trong đấm một cái vào bụng của Cố Minh Kiện, đánh cho Cố Minh Kiện cong người lại, thống khổ ho khan.
Liễu Nghiễm Dương nói: Làm gì! Đừng động thủ, đừng động thủ, đều là người một nhà! Minh Kiện, cậu có phải là hồ đồ không, lại nói tiếp, là cậu thiếu tiền của tôi mới đúng, tiền lương tháng này cậu còn chưa có trả cho tôi, còn nữa, lúc trước cậu đáp ứng cho tôi năm phần trăm cổ phần của nhà máy thuốc, hiện tại cũng không thấy đâu, cậu lại có thể nói ngang, cậu có lương tâm hay không vậy.
Cố Minh Kiện căm tức nhìn Liễu Nghiễm Dương, ánh mắt của hắn khiến cho Liễu Nghiễm Dương cực sợ, Liễu Nghiễm Dương chuẩn bị rời đi, không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa, Cố Minh Kiện rống giận vọt tới, một gã to con muốn ngăn cản hắn, bị hắn đấm một quyền trên mặt, đánh cho tên kia hộc máu mũi ra, như vậy hành vi của Cố Minh Kiện đã hoàn toàn khơi dậy phẫn nộ của đám người này, bọn họ cùng lao lên, vây bắt Cố Minh Kiện quyền đấm cước đá, đem Cố Minh Kiện đánh ngã xuống đất.
Một giọng nữ phẫn nộ vang lên: Không được đánh anh của tôi!
Đi tới ôn tuyền làng du lịch Xuân Hi Cốc, Lâm Tú và Margaret đều ở chỗ này, Lâm Tú biết được Trương Dương đến đây, đi ra nghênh tiếp hắn, Lâm Tú đối với Cố Doãn Tri cũng là nghe tiếng đã lâu, cô ấy mỉm cười nói: Cố bí thư có thể đến nơi đây, thật sự là khiến cho làng du lịch của chúng tôi lấy làm vinh hạnh.
Cố Doãn Tri cười nói: Cho các người thêm phiền phức mới đúng!
Lâm Tú nói: Cố bí thư khách khí.
Bởi vì viêm phổi khẩu hình ảnh hưởng, khách du lịch Giang thành cũng đã bị trùng kích tương đối lớn, khách của làng du lịch rất ít, khi Lâm Tú an bài, Trương Dương và Cố Doãn Tri cùng đi vào trong, trước đó, Lâm Tú lặng lẽ nói cho Trương Dương biết Margaret cũng ở chỗ này.
Trương Dương nói: Tôi cùng Cố bí thư đi tắm rửa trước, quay đầu lại thỉnh an lão nhân gia sau.
Lâm Tú cười nói: Bà ấy lúc này đang tập luyện , buổi trưa tôi chuẩn bị một chút, đón gió tẩy trần cho Cố bí thư.”
Trương Dương gật đầu.
Lâm Tú nói: Đồ ăn chay thế nào?
Trương Dương nói: Được, thay đổi khẩu vị cũng tốt.
Có thể là hai người bọn họ tới quá sớm, khu tắm suối nước nóng chỉ có hai người bọn họ, Cố Doãn Tri rất thư thích nằm trong hồ nước nóng, nhắm mắt lại, thư giản thần kinh của mình.
Nước của suối nước nóng rất được, tắm vào cũng vô cùng thoải mái, nhiệt khí từ trong lỗ chân lông quanh thân thấm vào ngũ tạng lục phủ của bọn họ, Trương Dương nhìn Cố Doãn Tri, từ sau khi ông nghỉ hưu, tóc bạc lại tăng lên rất nhiều, thật ra Cố Doãn Tri già yếu không chỉ có là nguyên nhân rời công tác cương vị, con gái mất đi cũng là đả kích rất lớn đối với ông, con trai không hiểu chuyện lại cho Cố Doãn Tri tăng thêm nhiều tâm sự.
Cố Doãn Tri mở mắt, thấy được ánh mắt thân thiết của Trương Dương, không khỏi cười nói: Vì sao nhìn ba như vậy?
Trương Dương nói: Ba, ba gần đây có nhiều tóc bạc hơn.
Cố Doãn Tri nói: Con người luôn có lúc già! Ông lần thứ hai nhắm mắt lại, thấp giọng nói: Ba có chút hối hận!
Hối hận cái gì?
Cố Doãn Tri nói: Ba phóng túng quá mức đối với Minh Kiện, chuyện này, chỉ sợ nó vẫn không chiếm được giáo huấn.
Trương Dương nói: Lần này cách làm của chúng ta cũng không phải vì giúp hắn, mà là vì trợ giúp nhà máy thuốc.
Cố Doãn Tri nói: Cả đời ba làm việc có thể không thẹn với tâm, không ngờ rằng lúc già lại . . . Ông thở dài một hơi, trong lòng thất vọng đối với con trai không cần phải nói, hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, đối với con trai, hắn là giận không thể nói, không biết làm sao thay đổi được con trai.
Trương Dương đi tới bên cạnh Cố Doãn Tri, thấp giọng nói: Ba, thật ra người không giống nhau, đối với truy cầu nhân sinh cũng sẽ không giống, từ vài chuyện này cho thấy, Minh Kiện không thích hợp kinh thương, Giai Đồng đi rồi, hắn cũng muốn gánh vác trách nhiệm gia đình, hắn cũng muốn làm ra một phen sự nghiệp, cho nên mới sẽ trở nên cấp tiến như vậy.
Cố Doãn Tri nói: Nó có cái bản lĩnh kia sao?
Cố Dưỡng Dưỡng cùng ngày buổi trưa tìm được anh trai Cố Minh Kiện, anh em hai người gặp mặt tại quán cà phê gần Nam Lâm Tự, biểu tình của Cố Minh Kiện có chút tiều tụy, mấy ngày này tâm của hắn cũng không được khá giả, nâng ly cà phê uống một ngụm nói: Tìm anh có chuyện gì?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh, em nghĩ anh có phải là tìm ba nói chuyện không?
Nói chuyện gì? Ở trong lòng hắn tôi là một phá sản tử một người vô dụng của phế vật, ta đi tìm hắn, không phải chủ động tìm mắng sao?
Cố Dưỡng Dưỡng nhẹ giọng thở dài nói: Ca, ba chửi cũng là cho ngươi được, nhà máy thuốc bị ngươi làm thành cái này phó hình dạng, hắn lại có thể nào không tức giận?
Cố Minh Kiện nói: Khẩu khí của em hình như là, tất cả trách nhiệm đều là do anh, em có thấy hay không, từ khi anh đi tới nhà máy thuốc, những người này đều đối nghịch anh, đầu tiên là Thường Hải Thiên từ chức, sau đó đám nhân viên quản lý từ chức tập thể, là tôi đối với bọn họ không tốt? Cố Minh Kiện lắc đầu nói: Không phải! Là bọn họ đều có dị tâm.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh, anh quá cực đoan, nhiều người như vậy trước sau rời nhà máy thuốc đi, vì sao anh không lo lắng đến nguyên nhân bản thân? Vì sao luôn luôn đem trách nhiệm đổ lên trên người của người khác?
Cố Minh Kiện nói: Anh có cái gì sai? Thường Hải Thiên rời nhà máy thuốc đi đi làm nhà máy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, em biết hắn lôi đi bao nhiêu khách hàng cố định của chúng ta? Trước khi hắn đi, còn lãnh mấy triệu trong sổ sách, số tiền này hắn dựa vào cái gì mà lấy?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh ấy có lôi khách hàng của chúng ta đi hay không em không biết, thế nhưng số tiền kia là chị lưu lại cho anh rể, là anh ấy nên có. .
Anh rể? Hắn là anh rể của ai? Cho tới nay hắn đều lừa dối tình cảm của chị, biểu hiện ra bộ mặt tình thánh, nhưng này vừa hài cốt của chị còn chưa kịp lạnh, hắn không phải lại đi đính hôn? Em còn coi hắn là người tốt? Hắn căn bản là một ngụy quân tử, hắn lừa dối tình cảm cả nhà chúng ta.
Cố Dưỡng Dưỡng cả giận nói: Anh không được vũ nhục anh ấy!
Cố Minh Kiện nói: Em và ba đều hồ đồ như nhau, đều bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa bịp, nhà máy thuốc là sự nghiệp của chị lưu lại, anh cực cực khổ khổ làm vì cái gì? Còn không phải là vì không cho nhà máy thuốc sụp đổi? Cũng không phải muốn sự nghiệp của chị tiếp tục? Các người nói anh bán thuốc giả, nhưng này việc này trước đó anh cũng không biết, chuyện tình nếu đã xảy ra, anh chỉ có thể tự mình cố gắng lớn nhất đem ảnh hưởng khống chế, lẽ nào tôi muốn đem chuyện tình đổ vỡ ra? Phương pháp xử lý của các người hiện tại không phải như nhau sao? Muốn đem chuyện tình khống chế lại, chuyện này chỉ cần lộ ra ngoài, nhà máy thuốc liền tiêu đời, dựa vào cái gì các người có thể làm như vậy? Mà anh lại không thể?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh, anh luôn miệng nói mình không sai, thế nhưng vậy tiền đâu? Anh lợi dụng thuốc giả kiếm được sáu bảy triệu đâu? Hiện tại chính là lúc nhà máy cần dùng tiền nhất, ba lớn tuổi như vậy, còn muốn đứng ra đi cầu người cho vay, sao anh có thể ngồi yên mặc kệ? Anh, nếu như anh thật sự còn muốn về cái nhà này, thì đem tiền trả về, trợ giúp nhà máy thuốc vượt qua nguy cơ, chúng ta là người một nhà, ba tuy rằng tức giận, thế nhưng em tin tưởng ba sẽ không thật sự hận anh.
Biểu tình của Cố Minh Kiện có chút buồn bã, thấp giọng nói: Anh đem tiền đầu tư địa ốc, hiện tại đối phương đem tiền đặt cọc trốn đi, anh cũng tìm không được người. . .,
Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi anh đào nói: Anh, em và anh cùng đi tìm ba, anh đem tất cả nói rõ ràng với ba đi.
Cố Minh Kiện lắc đầu nói: Không cần, ba vĩnh viễn sẽ không hiểu anh!
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh, chị đi rồi, trong nhà chỉ còn lại ba chúng ta, ba hi vọng cả nhà chúng ta hòa thuận, lẽ nào anh không thể thông cảm tâm của ba một chút sao?
Cố Minh Kiện cắn môi, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười nói: Dưỡng Dưỡng, trong mắt ba, anh vĩnh viễn đều là một thằng con trai bất tài, quyền quản lý của nhà máy thuốc anh đã giao ra, hy vọng em có thể đem nhà máy thuốc kinh doanh tốt lên, giúp anh nói với ba một tiếng xin lỗi! Cố Minh Kiện nói xong thì đứng lên đi ra ngoài quán cà phê.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Ca. . ., vô luận cô ấy thế nào hô hoán, Cố Minh Kiện cũng không có quay đầu lại.
Cố Minh Kiện đi ra ngoài quán cà phê, đang chuẩn bị lên xe, nhưng thấy một chiếc xe jeep dừng lại đối diện đường cái, trên xe bước xuống vài người, một người bên trong là Liễu Nghiễm Dương, từ sau khi Cố Minh Kiện bị đoạt quyền quản lý, thằng nhãi này cũng mất tích, Cố Minh Kiện gọi cho hắn liên tiếp mấy cú điện thoại, hắn cũng không tiếp, khối đất Cố Minh Kiện đầu tư vào chính là hắn giới thiệu, Cố Minh Kiện đi nhanh qua, túm lấy Liễu Nghiễm Dương.
Liễu Nghiễm Dương sửng sốt một chút, xoay người, thấy là Cố Minh Kiện, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười: Minh Kiện à, tôi còn tưởng là ai? Dọa tôi hết hồn. .
Cố Minh Kiện nói: Anh theo tôi đến đây, tôi có lời hỏi anh.
Liễu Nghiễm Dương vẫn là vẻ mặt nụ cười nói: Có chuyện thì ở chỗ này nói, những người này đều là bạn bè tôi, không có người ngoài! Ba gã đàn ông bên cạnh tất cả đều là thân cao thể tráng, từ cách ăn mặc của bọn họ mà xem cũng không phải là người đứng đắn gì.
Cố Minh Kiện gật đầu nói: Được, Quách Sinh Nguyên đi đâu? Sao tôi không liên hệ được hắn.
Liễu Nghiễm Dương nói: Minh Kiện, cậu không liên hệ được hắn, tôi làm sao có thể liên hệ?
Cố Minh Kiện cả giận nói: Là anh giới thiệu hắn cho tôi nhận thức, lúc trước hắn cho tôi tài liệu của khối đất này, tất cả đều là giả tạo, hắn là một tên lừa đảo!
Liễu Nghiễm Dương giả vờ giật mình nói: Hắn là một tên lừa đảo? Minh Kiện, thật vậy chăng? Vậy phiền phức rồi, tôi thật sự không biết! .
Cố Minh Kiện phẫn nộ hét lớn: Anh không biết? Anh đem hắn giới thiệu cho tôi, là anh nói hắn đáng tin không có việc gì, nếu không sao tôi đem mười triệu ra đầu tư khối đất kia? Tiền của tôi đâu? Hắn nắm áo của Liễu Nghiễm Dương túm lại.
Liễu Nghiễm Dương nói: Cậu buông tay, buông tay, Quách Sinh Nguyên lừa tiền của cậu, liên quan gì đến tôi?
Các người đều là một đám lừa đảo, các người tất cả đều là lừa đảo! Cố Minh Kiện đỏ mắt.
Liễu Nghiễm Dương cố sức hất tay hắn ra, ba gã xung quanh cũng vây đến đây, vài người hợp lực đem Cố Minh Kiện buông ramột người bên trong đấm một cái vào bụng của Cố Minh Kiện, đánh cho Cố Minh Kiện cong người lại, thống khổ ho khan.
Liễu Nghiễm Dương nói: Làm gì! Đừng động thủ, đừng động thủ, đều là người một nhà! Minh Kiện, cậu có phải là hồ đồ không, lại nói tiếp, là cậu thiếu tiền của tôi mới đúng, tiền lương tháng này cậu còn chưa có trả cho tôi, còn nữa, lúc trước cậu đáp ứng cho tôi năm phần trăm cổ phần của nhà máy thuốc, hiện tại cũng không thấy đâu, cậu lại có thể nói ngang, cậu có lương tâm hay không vậy.
Cố Minh Kiện căm tức nhìn Liễu Nghiễm Dương, ánh mắt của hắn khiến cho Liễu Nghiễm Dương cực sợ, Liễu Nghiễm Dương chuẩn bị rời đi, không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa, Cố Minh Kiện rống giận vọt tới, một gã to con muốn ngăn cản hắn, bị hắn đấm một quyền trên mặt, đánh cho tên kia hộc máu mũi ra, như vậy hành vi của Cố Minh Kiện đã hoàn toàn khơi dậy phẫn nộ của đám người này, bọn họ cùng lao lên, vây bắt Cố Minh Kiện quyền đấm cước đá, đem Cố Minh Kiện đánh ngã xuống đất.
Một giọng nữ phẫn nộ vang lên: Không được đánh anh của tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.