Chương 792: Hôn lễ (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Sở Trấn Nam đáp: đứng dậy đi, ta sẽ không nhắc đếu chuyện này nữa, nếu anh thực lòng quan tâm tới Tĩnh Chi thì hãy chăm sóc Yên Nhiên cho tốt, đừng để con bé chịu tổn thương.
Con xin đảm bảo với cha!
Trương Dương cùng đi tới phòng khách giúp sắp xếp, trong phòng có treo một trùm đèn lồng đỏ, trên tường còn có cả một chuỗi ớt đỏ dài, rồi trùm ngọc mễ vàng. Margaret bày khung cảnh đúng như lễ cưới ngày xưa trong trí nhớ của mình, bà ngồi trên ghế sofa, đang cắt giấy chữ hỉ.
Trần Sùng Sơn đi theo Tạ Chí Quốc vào trong nhà, nhìn thấy khung cảnh như vậy y rất lấy làm ngạc nhiên, dưới sự giúp đỡ của mọi người, nơi đây dường như đã trở thành căn cứ Cách Long Mệnh thời xưa. Margaret bỏ kéo xuống, cười đón Trần Sùng Sơn: Ông Trần, hoan nghênh ông tới dự lễ thành hôn của chúng tôi!
Trần Sùng Sơn gật đầu, Tạ Chí Quốc đã kể hết với ông mọi việc trên đường đến đây.
Hồng TrườngVũ ôm một đống quần áo đi vào, đây là quân phục Bát lộ quân y mượn được của đoàn văn công, Hồng Trường Vũ nói với Sở Yên Nhiên: Yên Nhiên, đem chỗ quần áo này phân cho mọi người.
Sở Yên Nhiên nhận lấy, đem quần áo chia cho từng người, họ đều mặc bộ quân phục lên người, Sở Yên Nhiên tết tóc hai bên, Trần Sùng Sơn ra hiệu dạy mọi người làm thế nào để buộc băng một bên chân lại.
Sở Trấn Nam thay xong quần áo đi ra khỏi phòng, trông tinh thần rất phấn khởi, ông bước đến trước mặt Trần Sùng Sơn, vui vẻ nắm lấy hai tay Trần Sùng Sơn nói: Lão mọt sách, cuối cùng ông cũng đến!
Trần Sùng Sơn cười: Hôn nhân đại sự, sao tôi lại không đến chứ? Tân nương đâu?
Sở Yên Nhiên cười đáp: Tân nương đi thay đồ rồi ạ!
Sở Trấn Nam nhìn xung quanh nhà, lẩm bẩm: Hình như thiếu cái gì đó?
Trần Sùng Sơn đáp: Thiếu bức tượng!
Sở Trấn Nam nói: Trường Vũ, mau đi lấy! Còn nữa, đảng kỳ! Cả đảng kỳ nữa!
Trương Dương treo xong đèn lồng, hắn xuống khỏi thang, tuy mấy việc này không nặng nhọc gì nhưng trán hắn vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, để cứu chữa cho Sở Trấn Nam, hắn đã tiêu hao quá nhiều công lực. Muốn hồi phục ít nhất cũng cần một thời gian dài.
Sở Yên Nhiên thấy hắn mồ hôi đầm đìa như vậy, trong lòng có chút thương hắn, cô đi tới, lấy khăn lông giúp hắn lau mồ hôi.
Trương Dương lau xong mồ hôi rồi lại đội quân mũ lên đầu.
Sở Trấn Nam đi tới, ông cũng giúp Trương Dương cài phong hệ vào áo, chỉnh lại mũ cho hắn, giọng ôn đồn nói: Quân đội thì phải cho ra dáng quân đội!
Trương Dương bộp một cái, người đứng thẳng lại, nghiêm chỉnh nói với Sở Trấn Nam: Tuân lệnh! Thủ trưởng!
Sở Trấn Nam cười ầm lên, ông vỗ vai Trương Dương: Tốt! Như thế mới giống cháu rể của ta!
Tống Hoài Minh cũng mặc quân phục bước ra, Sở Trấn Nam lại thấy không ưng ý với bộ trang phục này, ông bước đến trước mặt Tống Hoài Minh, giúp chỉnh lại y phục: Không có chút khí chất quân nhân gì cả! Kỳ thực đó cũng là lí do trước đây mà Sở Trấn Nam không hài lòng với đứa con rể Tống Hoài Minh này, ông vốn định gả con gái cho một quân nhân chân chính.
Trần Sùng Sơn gọi Tống Hoài Minh lại, dạy cách buộc băng.
Quân phục màu xám với tất trắng, giày vải tròn, thêm vào đó là đảng kỳ đỏ tươi, xung quanh trang trí những trùm ớt đỏ, ngọc mễ vàng óng, khung cảnh trong chốc lát như xuyên qua thời gian, trở về cái thời chiến tranh bom đạn.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Margaret bước ra cùng với cháu gái, bà mặc một chiếc áo hồng, váy mao ni xanh lam, tết tóc hai bên giống như Sở Yên Nhiên, cũng đội cùng một chiếc quân mũ màu xám, trên mũ còn gắn một sao đỏ năm cánh, họ đang hướng về phía Sở Trấn Nam.
Sở Trấn Nam nhìn theo Margaret, ánh mắt tràn đầy tình cảm, trước mắt ông dường như là một nữ phóng viên trẻ trung xinh tươi ngày nào, năm tháng tàn khốc đã lấy đi dung mạo tươi trẻ của họ, nhưng lại không thể thay đổi tình cảm mà họ giành cho nhau.
Hai người đứng cạnh nhau, họ đứng trước bức tượng, dưới cờ đảng đỏ rực.
Trần Sùng Sơn xúc động nói: Tôi tuyên bố, hôn lễ của đồng chí Sở Trấn Nam và chị Margaret chính thức bắt đầu!
Lúc này tiếng vỗ tay, tiếng pháo và tiếng nói cười vang lên không ngừng, không khí trở nên lãng mạn ấm áp tình người.
Trần Sùng Sơn nói: Đồng chí Sở Trấn Nam, đồng chí có bằng lòng lấy Margaret làm vợ không? Thề sẽ yêu cô ấy, trung thủy mãi mãi, cho dù có nghèo khổ, ốm đau hay tàn tật, bên nhau cho đến lúc chết chứ?
Sở Trấn Nam đáp: Tôi đồng ý! Đồng ý
Trần Sùng Sơn nói với Margaret: Margaret, cô có đồng ý lấy Sở Trấn Nam làm chồng không? Thề sẽ yêu cô ấy, trung thủy mãi mãi, cho dù có nghèo khổ, ốm đau hay tàn tật, bên nhau cho đến lúc chết chứ?
Margaret cười nói: Tôi đồng ý! Tôi đã dùng cả đời mình để yêu ông ấy, ông sẽ mãi chung thủy, bất kể ông ấy giàu hay nghèo, ông ấy vui lòng hay không không, ông ấy sống hay chết, trên đời này sẽ chẳng còn thứ gì có thể ngăn cách được chúng tôi... Nói đến đâu, Margaret lại rơi lệ.
Sở Trấn Nam nắm lấy tay bà, Margaret dịu dàng nói: Em có đẹp không?
Sở Trấn Nam xúc động nói: Em là tân nương đẹp nhất trên đời này!
Margaret nói: Đồ ngốc, còn chờ gì nữa? Sao còn không hôn tân nương đi?
Sở Trấn Nam đột nhiên ôm lấy Margaret vào lòng. Mọi người đều đang cảm động rơi nước mặt, nhìn hai người một đôi gặp đầy trắc trở cuối cùng cũng ở bên nhau, họ đang say đắm trong tình cảm hồi ức của mình. Sở Yên Nhiên không ngừng khóc, Trương Dương bên cạnh ôm lấy vai cô, ôm vào lòng mình mà an ủi vỗ về.
Lâm Tú cũng đang lau nước mắt, đang định đưa mắt tìm Tạ Chí Quốc thì y cũng đã kịp thời đưa tay ra an ủi vợ.
Tống Hoài Minh mắt cũng ngấn lệ, ông đang nghĩ tới Sở Tĩnh Chi, nghĩ đến cái thời khắc đau xót vạn phần ấy, hình ảnh người vợ đã mãi tan biến trước mắt ông.
Sở Trấn Nam hôn lên mội Margaret, tuy làn môi đã khô dát, dung mạo cũng tàn phai theo thời gian nhưng trong lòng Sở Trấn Nam, bà vẫn là một cô gái ngoại quốc đẹp đẽ xinh xắn với đôi bín tóc, tình yêu của ông với bà đã vượt qua cả chiến tranh, bom đạn, qua bao phong ba bão táp. Khi hai người về già rốt cuộc cũng lần nữa bên nhan. Sở Trấn Nam nói vào một bên tai của bà một câu mà cả đời bà muốn nghe ông nói, một câu mà ông luôn cho là ấu trĩ: Tôi yêu...
Đây cũng là câu nói cuối cùng trong cuộc đời này của Sở Trấn Nam, trước khi sinh mạng ông kết thúc, ông cũng nói được câu này ra cho vợ mình, Sở Trấn Nam ra đi một cách yên bình, ông ngủ thiếp đi, cứ thế mà yên nghỉ.
Mọi người nhìn thấy Sở Trấn Nam đột nhiên lặng đi, cánh tay buông thõng xuống, định chạy đến.
Đừng qua đây! Margaret nói
Mọi người đều dừng bước, nhìn tấm thân gầy yếu của bà đang đỡ lấy thân người lớn hơn hẳn của Sở Trấn Nam, bà dần rời đến chỗ ghế sofa, bước đi khó khăn nhưng bà vẫn tươi cười, mãi mới có thể đặt thân thể Sở Trấn Nam lên trên ghế. Margaret lau mồ hôi trên trán mà ngồi xuống ghế, bà đặt đầu của ông lên đùi mình nhỏ nhẹ nói: Mọi người đi ra hết đi, ông ấy mệt rồi, muốn ngủ một chút, để ông ấy ngủ...
Sở Yên Nhiên lấy tay bịt chặt miệng đau khổ, cô quay lại áp sát vào lòng Trương Dương, Trương Dương ôm lấy cô, hắn như cảm nhận được cả người Sở Yên Nhiên đang run rẩy vì quá mức đau thương.
Trần Sùng Sơn phất tay ra hiệu, mọi người đều lặng lẽ đi ra, sau khi đi ra ngoài, Sở Yên Nhiên mới phát khóc ra tiếng trong vòng tay của Trương Dương, cô vật vã cắn vào ngực hắn, Trương Dương chịu đựng mà không hề nhúc nhích, cứ thế ôm lấy Sở Yên Nhiên.
Lúc này trời lại mưa rả rích, hai người vốn cứng rắn như Hồng Trường Vũ và Tạ Chí Quốc cũng không khỏi rơi nước mắt.
Trần Sùng Sơn không hề khóc, giọng ông trầm lặng: Trái tin không bao giờ già theo năm tháng, chết cũng là một người hùng! Trấn Nam! Ông ra đi mạnh giỏi nhé!
Vì cái chết của Sở Trấn Nam mà Tống Hoài Minh đã trì hoãn thời gian trở về, Sở Trấn Nam sinh thời niên cao đức thiệu, sau khi ông qua đời, các chiếu hữu, cấp dưới của ông khắp nơi lần lượt đến chia buồn và kính viếng. Margaret không cho ai nhìn mặt Sở Trấn Nam theo như đúng lời di ngôn của ông lúc còn sống. Sáng ngày thứ hai sau đó đem xác của ông đi hỏa táng, cũng không sắp đặt linh đường gi hết, chỉ để cho những chiến hữu cũ và cấp dưới của Sở Trấn Nam hoài niệm lại trong trí nhớ.
Margaret và người nhà đem tro của Sở Trấn Nam chôn trên đảo, không có bia mộ chỉ trồng trên đó một cây bạch quả.
Tống Hoài Minh ném một nắm đất quanh cây, ông nói với Margaret: Mẹ à, bạn hữu của cha rất nhiều, sao không tổ chức một buổi truy điệu cho cha?
Margaret đáp: Lúc còn sống ông ấy thích náo nhiệt, có nhiều người, nhưng tổ chức truy điệu, nhiều người nhưng bầu không khí ảm đảm, rồi khóc lóc xót thương, ta chỉ sợ ông già này nghe thấy lại phiền não, cứ để ông ấy yên tâm mà ra đi.
Tống Hoài Minh gật đầu
Trần Sùng Sơn nói: Trấn Nam ra đi rất yên lòng, tôi nghĩ ông ấy có linh thiêng cũng muốn chúng ta tiễn ông ấy đi một cách vui vẻ.
Margaret cười nhạt: Ông Trần nói đúng đó, Trấn Nam không chết, ông ấy chỉ là đang sống theo một cách khác ở trong lòng chúng ta mà thôi.
Bà nhìn về phía Sở Yên Nhiên, đôi mắt cô cháu gái sưng đỏ lên vì khóc, bà nói: Yên Nhiên, khi nào ta chết đi, nhớ chôn ta bên cạnh ông ấy nhé, cũng trồng một cây bạch quản lên đó, xem cây của ai lớn cao hơn.
Sở Yên Nhiên rưng rưng gật đầu.
Sau khi Sở Trấn Nam qua đời, Margaret lại thể hiện mình rất kiên cường, bà là người cuối cùng bốc một nắm đất bỏ lên gốc cây, tưới xong nước quay sang nói với mọi người: Bận cả ngày rồi, mọi người quay về ăn cơm đi, tôi muốn ở lại đây với ông ấy một lúc.
Trương Dương dắt tay Sở Yên Nhiên, họ cùng nhau rời đi, Sở Yên Nhiên không an tâm về bà mình lắm, đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy cảnh bà đang đứng trước cây bạch quả, mắt nhìn chăm chú vào nó, trong lòng bà dường như Sở Trấn Nam đã hóa thân thành cây bạch quả, sinh mệnh của ông đang tiếp tục kéo dài bằng nó...
Tống Hoài Minh đi đến bên cạnh Sở Yên Nhiên, nhỏ giọng: Yên Nhiên, đi ăn chút gì đi, từ tối qua đến giờ con chưa ăn gì rồi. Người cha đang thực sự qua tâm tới con mình.
Sở Yên Nhiên gật: Con biết rồi... Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: Cha cũng về nghỉ ngơi đi ạ! Để cha con hai người hòa hợp là tâm nguyện của ông ngoại, Sở Yên Nhiên gọi Tống Hoài Minh một tiếng cha âu cũng là để cho Sở Trấn Nam nghe thấy.
Tống Hoài Minh cảm động gật đầu, lại quay sang Trương Dương: Trương Dương, chăm sóc Yên Nhiên cho tốt! Ông cũng đã đòi lại bức thư hôm trước đưa cho Trương Dương, Sở Yên Nhiên cũng không cần phải xem bức thư đó nữa.
Lâm Tú đã chuẩn bị đồ ăn đầy đủ, chỉ đợi mọi người dùng, Sở Yên Nhiên không ăn cơm, cô trở về phòng mình, Trương Dương cũng không yên tâm để cô một mình, hắn mang bát mì mang lên phòng cô.
Sở Yên Nhiên lặng lẽ sắp đồ trong tủ quần áo.
Trương Dương nói: Ăn chút đi, em cứ không chịu ăn gì thế, sẽ không trụ nổi đâu.
Sở Yên Nhiên dừng lại, cô định nói gì đó, đi về phía Trương Dương, tháo chiếc nhẫn đồng trên tay đưa cho hắn.
Trương Dương hỏi: Làm gì vậy?
Ánh mắt Sở Yên Nhiên vẫn đầy bi thương, nhưng bây giờ cô rất lý trí: Cảm ơn anh đã cầu hôn em, có thể ai ủi được ông trước khi ông ngoại nhắm mắt.
Trương Dương lắc đầu: Anh không phải vì an ủi ông mà làm vậy, anh thực lòng muốn cầu hôn em.
Sở Yên Nhiên nói: Cảm ơn tất cả những gì anh làm vì em, em không muốn ép buộc anh.
Trương Dương đáp: Yên Nhiên, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, anh không muốn chúng ta rời xa nữa, anh yêu em! Anh muốn cưới em! Hắn nắm chặt lấy tay Sở Yên Nhiên, gồng lên ôm lấy cô vào lòng.
Sở Yên Nhiên nói: Em tin, nhưng em biết, anh vẫn còn chưa sẵn sàng!
Cơ bắp của Trương Dương lúc này không thể tự chủ được cứ cuộn chặt lên.
Lúc này điện thoại của Sở Yên Nhiên đổ chuông, cô nhẹ nhàng nói: Để em đi nghe điện.
Trương Dương buông cô ra, Sở Yên Nhiên nhấc máy nói: Alo!
Giọng một người đàn ông lạ vang lên: Yên Nhiên, đau thương rồi cũng sẽ qua đi, chú thực sự thấy thương tiếc với sự ra đi của Sở tư lệnh.
Sở Yên Nhiên tuy biết đối phương là ai nhưng vẫn lễ phép đáp một câu cảm ơn.
Đối phương ngay sau đó mới nói ra thân phận mình: Yên Nhiên, chắc còn nhớ chú chứ, lúc trước vẫn hay đưa cháu đi chơi, tôi là chú Lý đây! Đối phương nói xong lại thêm lời: Vẫn nhớ chứ, có năm chú đã đạp xe đưa cháu đi mua kẹo, vì đường trơn quá mà cả hai ngã lăn ra đường, đầu bị đập xuống, kết quả là bị ông cháu đánh cho một trận
Sở Yên Nhiên lục lại kí ức trong đầu, cô nhanh chóng nhớ ra chú Lý này, chính là Lú Đồng Dục, ông đối với cô rất tốt, thời gian sau khi mẹ cô qua đời ông luôn đến thăm cô, sau đó thì biến mất luôn. Đã gần mười năm không có tin tức gì của ông cả, Sở Yên Nhiên nhỏ nhẹ: Chú Lý, cháu nhớ ra rồi.
Trương Dương nghe Sở Yên Nhiên nói chuyện, bất giác tim đập mạnh, ngay lúc đầu hắn dường như đã nghĩ ngay đến Lý Đồng Dục, lẽ nào là Lý Đồng Dục đang gọi tới?
Lý Đồng Dục nói: Yên Nhiên, chú đang ở Tĩnh An, chú có vài việc liên quan đến mẹ cháu muốn nói cho cháu biết.
Sở Yên Nhiên nói: Xin lỗi, chú Lý, tâm trạng cháu giờ đang rối bời, để hôm khác vậy?
Lý Đồng Dục nói tiếp: Có một số chân tướng sự việc bị che đậy lại, như thế là bất kính với người đã chết, trong trận động đất mười bốn năm trước, đã chôn vùi rất nhiều thứ, vì sao mà mẽ cháu lại quyết định ở lại đến cùng chứ? Vì cái gì mà bà ấy lại quên mất cô con gái đang còn ở trong nhà, tập chung chú ý vào công việc? Cháu có biết không, cả một đám người được cứu sống nhưng lại không có tên của mẹ cháu, có biết trước cái đêm động đất ấy, vì cớ gì mà mẹ cháu đã cãi nhau với cha của cháu không?
Đôi môi của Sở Yên Nhiên run rẩy: Cháu không hiểu?
Lý Đồng Dục nói: Lúc mẹ cháu bị trần nhà đổ xuống đè lên người, cha cháu đạng chỉ huy một đội cứu viện hành động, trận tai nạn ấy cứu được cả học sinh, cũng có một nữ giáo viên trẻ, tên là Liễu Ngọc Doanh!
Sở Yên Nhiên cắm môi: Ông đang lừa tôi!
Lý Đồng Dục nói: Chú đang có một tài liệu, là tài liệu chi tiết liên quan đến trận động đất đó, không chỉ thế, chú còn có thể chứng minh được, là cha cháu, Tống Hoài Minh! Ông ta đã quen với Liễu Ngọc Doanh trước khi cứu cô ta, chú có đủ bằng chứng, ông ta cho người cứu viện nhưng lại là lấy việc công làm việc tư, mà lại giả công tư lợi. Bởi vì người mà ông ta lo lắng nhất lại là Liễu Ngọc Doanh, còn với mẹ của cháu lúc trước lại xảy ra mâu thuẫn.
Sở Yên Nhiên tức giận: Nói dối!
Lý Đồng Dục nói: Chú đang ở bến tàu hồ Mộng Tiên, tang chứng vật chứng cũng đang ở trong tay!
Sở Yên Nhiên buông điện thoại xuống, không nói gì mà chạy vụt ra ngoài, Trương Dương nắm lấy cánh tay cô: Yên Nhiên, có phải là Lý Đồng Dục gọi đến không? Hắn ta là kẻ xấu.
Sở Yên Nhiên nói: Anh từng gặp rồi sao?
Con xin đảm bảo với cha!
Trương Dương cùng đi tới phòng khách giúp sắp xếp, trong phòng có treo một trùm đèn lồng đỏ, trên tường còn có cả một chuỗi ớt đỏ dài, rồi trùm ngọc mễ vàng. Margaret bày khung cảnh đúng như lễ cưới ngày xưa trong trí nhớ của mình, bà ngồi trên ghế sofa, đang cắt giấy chữ hỉ.
Trần Sùng Sơn đi theo Tạ Chí Quốc vào trong nhà, nhìn thấy khung cảnh như vậy y rất lấy làm ngạc nhiên, dưới sự giúp đỡ của mọi người, nơi đây dường như đã trở thành căn cứ Cách Long Mệnh thời xưa. Margaret bỏ kéo xuống, cười đón Trần Sùng Sơn: Ông Trần, hoan nghênh ông tới dự lễ thành hôn của chúng tôi!
Trần Sùng Sơn gật đầu, Tạ Chí Quốc đã kể hết với ông mọi việc trên đường đến đây.
Hồng TrườngVũ ôm một đống quần áo đi vào, đây là quân phục Bát lộ quân y mượn được của đoàn văn công, Hồng Trường Vũ nói với Sở Yên Nhiên: Yên Nhiên, đem chỗ quần áo này phân cho mọi người.
Sở Yên Nhiên nhận lấy, đem quần áo chia cho từng người, họ đều mặc bộ quân phục lên người, Sở Yên Nhiên tết tóc hai bên, Trần Sùng Sơn ra hiệu dạy mọi người làm thế nào để buộc băng một bên chân lại.
Sở Trấn Nam thay xong quần áo đi ra khỏi phòng, trông tinh thần rất phấn khởi, ông bước đến trước mặt Trần Sùng Sơn, vui vẻ nắm lấy hai tay Trần Sùng Sơn nói: Lão mọt sách, cuối cùng ông cũng đến!
Trần Sùng Sơn cười: Hôn nhân đại sự, sao tôi lại không đến chứ? Tân nương đâu?
Sở Yên Nhiên cười đáp: Tân nương đi thay đồ rồi ạ!
Sở Trấn Nam nhìn xung quanh nhà, lẩm bẩm: Hình như thiếu cái gì đó?
Trần Sùng Sơn đáp: Thiếu bức tượng!
Sở Trấn Nam nói: Trường Vũ, mau đi lấy! Còn nữa, đảng kỳ! Cả đảng kỳ nữa!
Trương Dương treo xong đèn lồng, hắn xuống khỏi thang, tuy mấy việc này không nặng nhọc gì nhưng trán hắn vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, để cứu chữa cho Sở Trấn Nam, hắn đã tiêu hao quá nhiều công lực. Muốn hồi phục ít nhất cũng cần một thời gian dài.
Sở Yên Nhiên thấy hắn mồ hôi đầm đìa như vậy, trong lòng có chút thương hắn, cô đi tới, lấy khăn lông giúp hắn lau mồ hôi.
Trương Dương lau xong mồ hôi rồi lại đội quân mũ lên đầu.
Sở Trấn Nam đi tới, ông cũng giúp Trương Dương cài phong hệ vào áo, chỉnh lại mũ cho hắn, giọng ôn đồn nói: Quân đội thì phải cho ra dáng quân đội!
Trương Dương bộp một cái, người đứng thẳng lại, nghiêm chỉnh nói với Sở Trấn Nam: Tuân lệnh! Thủ trưởng!
Sở Trấn Nam cười ầm lên, ông vỗ vai Trương Dương: Tốt! Như thế mới giống cháu rể của ta!
Tống Hoài Minh cũng mặc quân phục bước ra, Sở Trấn Nam lại thấy không ưng ý với bộ trang phục này, ông bước đến trước mặt Tống Hoài Minh, giúp chỉnh lại y phục: Không có chút khí chất quân nhân gì cả! Kỳ thực đó cũng là lí do trước đây mà Sở Trấn Nam không hài lòng với đứa con rể Tống Hoài Minh này, ông vốn định gả con gái cho một quân nhân chân chính.
Trần Sùng Sơn gọi Tống Hoài Minh lại, dạy cách buộc băng.
Quân phục màu xám với tất trắng, giày vải tròn, thêm vào đó là đảng kỳ đỏ tươi, xung quanh trang trí những trùm ớt đỏ, ngọc mễ vàng óng, khung cảnh trong chốc lát như xuyên qua thời gian, trở về cái thời chiến tranh bom đạn.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Margaret bước ra cùng với cháu gái, bà mặc một chiếc áo hồng, váy mao ni xanh lam, tết tóc hai bên giống như Sở Yên Nhiên, cũng đội cùng một chiếc quân mũ màu xám, trên mũ còn gắn một sao đỏ năm cánh, họ đang hướng về phía Sở Trấn Nam.
Sở Trấn Nam nhìn theo Margaret, ánh mắt tràn đầy tình cảm, trước mắt ông dường như là một nữ phóng viên trẻ trung xinh tươi ngày nào, năm tháng tàn khốc đã lấy đi dung mạo tươi trẻ của họ, nhưng lại không thể thay đổi tình cảm mà họ giành cho nhau.
Hai người đứng cạnh nhau, họ đứng trước bức tượng, dưới cờ đảng đỏ rực.
Trần Sùng Sơn xúc động nói: Tôi tuyên bố, hôn lễ của đồng chí Sở Trấn Nam và chị Margaret chính thức bắt đầu!
Lúc này tiếng vỗ tay, tiếng pháo và tiếng nói cười vang lên không ngừng, không khí trở nên lãng mạn ấm áp tình người.
Trần Sùng Sơn nói: Đồng chí Sở Trấn Nam, đồng chí có bằng lòng lấy Margaret làm vợ không? Thề sẽ yêu cô ấy, trung thủy mãi mãi, cho dù có nghèo khổ, ốm đau hay tàn tật, bên nhau cho đến lúc chết chứ?
Sở Trấn Nam đáp: Tôi đồng ý! Đồng ý
Trần Sùng Sơn nói với Margaret: Margaret, cô có đồng ý lấy Sở Trấn Nam làm chồng không? Thề sẽ yêu cô ấy, trung thủy mãi mãi, cho dù có nghèo khổ, ốm đau hay tàn tật, bên nhau cho đến lúc chết chứ?
Margaret cười nói: Tôi đồng ý! Tôi đã dùng cả đời mình để yêu ông ấy, ông sẽ mãi chung thủy, bất kể ông ấy giàu hay nghèo, ông ấy vui lòng hay không không, ông ấy sống hay chết, trên đời này sẽ chẳng còn thứ gì có thể ngăn cách được chúng tôi... Nói đến đâu, Margaret lại rơi lệ.
Sở Trấn Nam nắm lấy tay bà, Margaret dịu dàng nói: Em có đẹp không?
Sở Trấn Nam xúc động nói: Em là tân nương đẹp nhất trên đời này!
Margaret nói: Đồ ngốc, còn chờ gì nữa? Sao còn không hôn tân nương đi?
Sở Trấn Nam đột nhiên ôm lấy Margaret vào lòng. Mọi người đều đang cảm động rơi nước mặt, nhìn hai người một đôi gặp đầy trắc trở cuối cùng cũng ở bên nhau, họ đang say đắm trong tình cảm hồi ức của mình. Sở Yên Nhiên không ngừng khóc, Trương Dương bên cạnh ôm lấy vai cô, ôm vào lòng mình mà an ủi vỗ về.
Lâm Tú cũng đang lau nước mắt, đang định đưa mắt tìm Tạ Chí Quốc thì y cũng đã kịp thời đưa tay ra an ủi vợ.
Tống Hoài Minh mắt cũng ngấn lệ, ông đang nghĩ tới Sở Tĩnh Chi, nghĩ đến cái thời khắc đau xót vạn phần ấy, hình ảnh người vợ đã mãi tan biến trước mắt ông.
Sở Trấn Nam hôn lên mội Margaret, tuy làn môi đã khô dát, dung mạo cũng tàn phai theo thời gian nhưng trong lòng Sở Trấn Nam, bà vẫn là một cô gái ngoại quốc đẹp đẽ xinh xắn với đôi bín tóc, tình yêu của ông với bà đã vượt qua cả chiến tranh, bom đạn, qua bao phong ba bão táp. Khi hai người về già rốt cuộc cũng lần nữa bên nhan. Sở Trấn Nam nói vào một bên tai của bà một câu mà cả đời bà muốn nghe ông nói, một câu mà ông luôn cho là ấu trĩ: Tôi yêu...
Đây cũng là câu nói cuối cùng trong cuộc đời này của Sở Trấn Nam, trước khi sinh mạng ông kết thúc, ông cũng nói được câu này ra cho vợ mình, Sở Trấn Nam ra đi một cách yên bình, ông ngủ thiếp đi, cứ thế mà yên nghỉ.
Mọi người nhìn thấy Sở Trấn Nam đột nhiên lặng đi, cánh tay buông thõng xuống, định chạy đến.
Đừng qua đây! Margaret nói
Mọi người đều dừng bước, nhìn tấm thân gầy yếu của bà đang đỡ lấy thân người lớn hơn hẳn của Sở Trấn Nam, bà dần rời đến chỗ ghế sofa, bước đi khó khăn nhưng bà vẫn tươi cười, mãi mới có thể đặt thân thể Sở Trấn Nam lên trên ghế. Margaret lau mồ hôi trên trán mà ngồi xuống ghế, bà đặt đầu của ông lên đùi mình nhỏ nhẹ nói: Mọi người đi ra hết đi, ông ấy mệt rồi, muốn ngủ một chút, để ông ấy ngủ...
Sở Yên Nhiên lấy tay bịt chặt miệng đau khổ, cô quay lại áp sát vào lòng Trương Dương, Trương Dương ôm lấy cô, hắn như cảm nhận được cả người Sở Yên Nhiên đang run rẩy vì quá mức đau thương.
Trần Sùng Sơn phất tay ra hiệu, mọi người đều lặng lẽ đi ra, sau khi đi ra ngoài, Sở Yên Nhiên mới phát khóc ra tiếng trong vòng tay của Trương Dương, cô vật vã cắn vào ngực hắn, Trương Dương chịu đựng mà không hề nhúc nhích, cứ thế ôm lấy Sở Yên Nhiên.
Lúc này trời lại mưa rả rích, hai người vốn cứng rắn như Hồng Trường Vũ và Tạ Chí Quốc cũng không khỏi rơi nước mắt.
Trần Sùng Sơn không hề khóc, giọng ông trầm lặng: Trái tin không bao giờ già theo năm tháng, chết cũng là một người hùng! Trấn Nam! Ông ra đi mạnh giỏi nhé!
Vì cái chết của Sở Trấn Nam mà Tống Hoài Minh đã trì hoãn thời gian trở về, Sở Trấn Nam sinh thời niên cao đức thiệu, sau khi ông qua đời, các chiếu hữu, cấp dưới của ông khắp nơi lần lượt đến chia buồn và kính viếng. Margaret không cho ai nhìn mặt Sở Trấn Nam theo như đúng lời di ngôn của ông lúc còn sống. Sáng ngày thứ hai sau đó đem xác của ông đi hỏa táng, cũng không sắp đặt linh đường gi hết, chỉ để cho những chiến hữu cũ và cấp dưới của Sở Trấn Nam hoài niệm lại trong trí nhớ.
Margaret và người nhà đem tro của Sở Trấn Nam chôn trên đảo, không có bia mộ chỉ trồng trên đó một cây bạch quả.
Tống Hoài Minh ném một nắm đất quanh cây, ông nói với Margaret: Mẹ à, bạn hữu của cha rất nhiều, sao không tổ chức một buổi truy điệu cho cha?
Margaret đáp: Lúc còn sống ông ấy thích náo nhiệt, có nhiều người, nhưng tổ chức truy điệu, nhiều người nhưng bầu không khí ảm đảm, rồi khóc lóc xót thương, ta chỉ sợ ông già này nghe thấy lại phiền não, cứ để ông ấy yên tâm mà ra đi.
Tống Hoài Minh gật đầu
Trần Sùng Sơn nói: Trấn Nam ra đi rất yên lòng, tôi nghĩ ông ấy có linh thiêng cũng muốn chúng ta tiễn ông ấy đi một cách vui vẻ.
Margaret cười nhạt: Ông Trần nói đúng đó, Trấn Nam không chết, ông ấy chỉ là đang sống theo một cách khác ở trong lòng chúng ta mà thôi.
Bà nhìn về phía Sở Yên Nhiên, đôi mắt cô cháu gái sưng đỏ lên vì khóc, bà nói: Yên Nhiên, khi nào ta chết đi, nhớ chôn ta bên cạnh ông ấy nhé, cũng trồng một cây bạch quản lên đó, xem cây của ai lớn cao hơn.
Sở Yên Nhiên rưng rưng gật đầu.
Sau khi Sở Trấn Nam qua đời, Margaret lại thể hiện mình rất kiên cường, bà là người cuối cùng bốc một nắm đất bỏ lên gốc cây, tưới xong nước quay sang nói với mọi người: Bận cả ngày rồi, mọi người quay về ăn cơm đi, tôi muốn ở lại đây với ông ấy một lúc.
Trương Dương dắt tay Sở Yên Nhiên, họ cùng nhau rời đi, Sở Yên Nhiên không an tâm về bà mình lắm, đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy cảnh bà đang đứng trước cây bạch quả, mắt nhìn chăm chú vào nó, trong lòng bà dường như Sở Trấn Nam đã hóa thân thành cây bạch quả, sinh mệnh của ông đang tiếp tục kéo dài bằng nó...
Tống Hoài Minh đi đến bên cạnh Sở Yên Nhiên, nhỏ giọng: Yên Nhiên, đi ăn chút gì đi, từ tối qua đến giờ con chưa ăn gì rồi. Người cha đang thực sự qua tâm tới con mình.
Sở Yên Nhiên gật: Con biết rồi... Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: Cha cũng về nghỉ ngơi đi ạ! Để cha con hai người hòa hợp là tâm nguyện của ông ngoại, Sở Yên Nhiên gọi Tống Hoài Minh một tiếng cha âu cũng là để cho Sở Trấn Nam nghe thấy.
Tống Hoài Minh cảm động gật đầu, lại quay sang Trương Dương: Trương Dương, chăm sóc Yên Nhiên cho tốt! Ông cũng đã đòi lại bức thư hôm trước đưa cho Trương Dương, Sở Yên Nhiên cũng không cần phải xem bức thư đó nữa.
Lâm Tú đã chuẩn bị đồ ăn đầy đủ, chỉ đợi mọi người dùng, Sở Yên Nhiên không ăn cơm, cô trở về phòng mình, Trương Dương cũng không yên tâm để cô một mình, hắn mang bát mì mang lên phòng cô.
Sở Yên Nhiên lặng lẽ sắp đồ trong tủ quần áo.
Trương Dương nói: Ăn chút đi, em cứ không chịu ăn gì thế, sẽ không trụ nổi đâu.
Sở Yên Nhiên dừng lại, cô định nói gì đó, đi về phía Trương Dương, tháo chiếc nhẫn đồng trên tay đưa cho hắn.
Trương Dương hỏi: Làm gì vậy?
Ánh mắt Sở Yên Nhiên vẫn đầy bi thương, nhưng bây giờ cô rất lý trí: Cảm ơn anh đã cầu hôn em, có thể ai ủi được ông trước khi ông ngoại nhắm mắt.
Trương Dương lắc đầu: Anh không phải vì an ủi ông mà làm vậy, anh thực lòng muốn cầu hôn em.
Sở Yên Nhiên nói: Cảm ơn tất cả những gì anh làm vì em, em không muốn ép buộc anh.
Trương Dương đáp: Yên Nhiên, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, anh không muốn chúng ta rời xa nữa, anh yêu em! Anh muốn cưới em! Hắn nắm chặt lấy tay Sở Yên Nhiên, gồng lên ôm lấy cô vào lòng.
Sở Yên Nhiên nói: Em tin, nhưng em biết, anh vẫn còn chưa sẵn sàng!
Cơ bắp của Trương Dương lúc này không thể tự chủ được cứ cuộn chặt lên.
Lúc này điện thoại của Sở Yên Nhiên đổ chuông, cô nhẹ nhàng nói: Để em đi nghe điện.
Trương Dương buông cô ra, Sở Yên Nhiên nhấc máy nói: Alo!
Giọng một người đàn ông lạ vang lên: Yên Nhiên, đau thương rồi cũng sẽ qua đi, chú thực sự thấy thương tiếc với sự ra đi của Sở tư lệnh.
Sở Yên Nhiên tuy biết đối phương là ai nhưng vẫn lễ phép đáp một câu cảm ơn.
Đối phương ngay sau đó mới nói ra thân phận mình: Yên Nhiên, chắc còn nhớ chú chứ, lúc trước vẫn hay đưa cháu đi chơi, tôi là chú Lý đây! Đối phương nói xong lại thêm lời: Vẫn nhớ chứ, có năm chú đã đạp xe đưa cháu đi mua kẹo, vì đường trơn quá mà cả hai ngã lăn ra đường, đầu bị đập xuống, kết quả là bị ông cháu đánh cho một trận
Sở Yên Nhiên lục lại kí ức trong đầu, cô nhanh chóng nhớ ra chú Lý này, chính là Lú Đồng Dục, ông đối với cô rất tốt, thời gian sau khi mẹ cô qua đời ông luôn đến thăm cô, sau đó thì biến mất luôn. Đã gần mười năm không có tin tức gì của ông cả, Sở Yên Nhiên nhỏ nhẹ: Chú Lý, cháu nhớ ra rồi.
Trương Dương nghe Sở Yên Nhiên nói chuyện, bất giác tim đập mạnh, ngay lúc đầu hắn dường như đã nghĩ ngay đến Lý Đồng Dục, lẽ nào là Lý Đồng Dục đang gọi tới?
Lý Đồng Dục nói: Yên Nhiên, chú đang ở Tĩnh An, chú có vài việc liên quan đến mẹ cháu muốn nói cho cháu biết.
Sở Yên Nhiên nói: Xin lỗi, chú Lý, tâm trạng cháu giờ đang rối bời, để hôm khác vậy?
Lý Đồng Dục nói tiếp: Có một số chân tướng sự việc bị che đậy lại, như thế là bất kính với người đã chết, trong trận động đất mười bốn năm trước, đã chôn vùi rất nhiều thứ, vì sao mà mẽ cháu lại quyết định ở lại đến cùng chứ? Vì cái gì mà bà ấy lại quên mất cô con gái đang còn ở trong nhà, tập chung chú ý vào công việc? Cháu có biết không, cả một đám người được cứu sống nhưng lại không có tên của mẹ cháu, có biết trước cái đêm động đất ấy, vì cớ gì mà mẹ cháu đã cãi nhau với cha của cháu không?
Đôi môi của Sở Yên Nhiên run rẩy: Cháu không hiểu?
Lý Đồng Dục nói: Lúc mẹ cháu bị trần nhà đổ xuống đè lên người, cha cháu đạng chỉ huy một đội cứu viện hành động, trận tai nạn ấy cứu được cả học sinh, cũng có một nữ giáo viên trẻ, tên là Liễu Ngọc Doanh!
Sở Yên Nhiên cắm môi: Ông đang lừa tôi!
Lý Đồng Dục nói: Chú đang có một tài liệu, là tài liệu chi tiết liên quan đến trận động đất đó, không chỉ thế, chú còn có thể chứng minh được, là cha cháu, Tống Hoài Minh! Ông ta đã quen với Liễu Ngọc Doanh trước khi cứu cô ta, chú có đủ bằng chứng, ông ta cho người cứu viện nhưng lại là lấy việc công làm việc tư, mà lại giả công tư lợi. Bởi vì người mà ông ta lo lắng nhất lại là Liễu Ngọc Doanh, còn với mẹ của cháu lúc trước lại xảy ra mâu thuẫn.
Sở Yên Nhiên tức giận: Nói dối!
Lý Đồng Dục nói: Chú đang ở bến tàu hồ Mộng Tiên, tang chứng vật chứng cũng đang ở trong tay!
Sở Yên Nhiên buông điện thoại xuống, không nói gì mà chạy vụt ra ngoài, Trương Dương nắm lấy cánh tay cô: Yên Nhiên, có phải là Lý Đồng Dục gọi đến không? Hắn ta là kẻ xấu.
Sở Yên Nhiên nói: Anh từng gặp rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.