Chương 1530: Khó tránh khỏi cô độc (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Thân là bí thư tỉnh ủy, thời gian của Tống Hoài Minh là cực kỳ quý giá, Trương Dương cũng không dám ngồi lại lâu, ngồi được hơn nửa tiếng đồng hồ thì đứng dậy cáo từ.
Sau khi Trương Dương rời khỏi văn phòng của Tống Hoài Minh thì trực tiếp đi thính công an tỉnh, hắn lần này tới là để tặng chút đồ cho Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh nghe nói hắn đến Đông Giang, đặc biệt mua chút đặc sản cho Cao Trọng Hòa, cha hắn.
Ngàn dặm tặng lông ngỗng, quà nhẹ nhưng tình ý nặng, Cao Trọng Hòa cầm hải sâm mà Trương Dương mang tới, trong lòng không khỏi có chút kích động, hắn cảm khái: Thằng ôn con này, trước đây bất kể là đi bao xa cũng chẳng bao giờ nhớ tới mua quà cho tôi, sao tới Tân Hải không ngờ lại đổi tính.
Trương Dương cười nói: Con người ta ai rồi cũng sẽ thay đổi, Liêm Minh rồi cũng phải lớn mà.
Cao Trọng Hòa gật đầu, mỉm cười nói: Trương Dương, biểu hiện của nó ở bên đó thế nào, có mang tới phiền phức cho cậu không?
Trương Dương lắc đầu nói: Biểu hiện của hắn rất tốt, nếu nói tới tật xấu thì cũng chỉ có một.
Cao Trọng Hòa nghiêng tai lắng nghe.
Trương Dương nói: Nhìn thấy nữ hài tử xinh đẹp là thần hồn điên đảo, sau khi đến đó cũng không chịu thôi, lúc nào cũng thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Cao Trọng Hòa bật cười ha ha, y đương nhiên hiểu rõ con trai bởi vì gặp thất bại trong tình cảm mà bỏ tới Hongkong, nếu thực sự đúng như Trương Dương nói thì chứng tỏ nó đã thoát khỏi ám ảnh tình cảm.
Trương Dương nói: Chú Cao yên tâm đi, Liêm Minh hiện tại đã kiên định hơn xưa nhiều.
Cao Trọng Hòa tràn đầy cảm xúc nói: Đứa nhỏ này trước giờ đều chỉ thông minh vặt, chưa bao giờ gặp trắc trở, tôi bảo nó ở lại Tân Hải là muốn ma luyện nó.
Trương Dương nói: Chú Cao, tôi và Diễm Đông đã thương lượng rồi, Liêu Minh cứ ở trong hệ thống công an thì thủy chung không thể dùng được những gì đã học, ý tứ lúc ban đầu của tôi là để hắn rèn luyện ở cơ sở, chờ một đoạn thời gian thì tôi định cho hắn tới viện kiểm sát công tác.
Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương, cậu làm việc thì tôi tin tưởng, thăng ôn Liêm Minh này nghe lời cậu hơn, tôi cũng không muốn những gì mà nó học ở nước Mỹ bị hoang phế, nếu có thể dùng được kiến thức đã học thì đương nhiên là tốt nhất, chuyện trên thủ tục thì cậu không cần phải làm, cứ để tôi giải quyết.
Trương Dương gật đầu, hắn uống ngụm trà rồi nói: Chú Cao, tình huống trị an của Tân Hải rất kém cỏi, tôi và Diễm Đông định làm ra một số chỉnh đốn nhằm vào chuyện này.
Cao Trọng Hòa nói: Cứ phóng tay mà làm, tôi sẽ ủng hộ toàn lực các cậu.
Trương Dương nói ra băn khoăn trong lòng: Chú Cao, Tân Hải bởi vì có hoàn cảnh địa lý đặc thù, cho nên rất nhiều quyền lực không phân rõ được giới hạn, ví dụ như mảng buôn lậu, hải quan cũng quản, hệ thống công an cũng quản, về sau chỉ sợ sẽ có chỗ va chạm với nhau.
Cao Trọng Hòa minh bạch ý tứ của hắn, lạnh lùng cười nói: Nguyên tắc làm việc của tôi là đen chính là đen, trắng chính là trắng, không có dư địa để thỏa hiệp gì cả, xảy ra chuyện thì anh không quản, hắn không quản, chỉ có thể khiến tội ác hoành hành, về phần chúng ta ra tay trừng ác dương thiện, xúc phạm tới lợi ích của người khác, người khác sẽ nói này nói nọ, cứ coi như hắn đang đánh rắm đi, vẫn là câu dó, chỉ cần các cậu giữ vững nguyên tắc, xảy ra bất kỳ chuyện gì tôi cũng sẽ gánh cho các cậu, có chuyện gì thì tôi sẽ giúp các cậu giải quyết, thay tôi nói với Diễm Đông, cứ yên tâm lớn gan mà làm, vấn đề phía Bắc Cảng tôi sớm đã muốn giải quyết rồi, nếu năm nay hiệu suất phạm tội của Tân Hải vẫn cứ cao không xuống thì cậu nói với Trình Diễm Đông, bảo hắn tự động từ chức đi.
Lời nói của Cao Trọng Hòa không nghi ngờ gì nữa đã tặng cho Trương Dương một viên thuốc an thần, Trương đại quan nhân lần này tới một là để thử thái độ của y, hai là để xin hắn ủng hộ, Tân Hải bên trên còn có Bắc Cảng, hắn và Trình Diễm Đông không thể lấy thúng úp voi. Hai người đang tích cực cố gắng sửa trị Tân Hải, nhưng trước khi bọn họ triển khai động tác lớn đầu tiên phải tìm được sự ủng hộ của cao tầng.
Khi Trương Dương rời khỏi thính công an tỉnh, ở đại sảnh dưới lầu gặp được cục trưởng công an Loan Thắng Văn của khu Bạch Sa, Loan Thắng Văn vẻ mặt tươi cười đi tới: Trương lão đệ!
Trương Dương cười nói: Loan cục Loan cục, nhân sinh hà xử bất tương phùng!
Loan Thắng Văn nói: Tôi đến đây là chuyện rất bình thường, cậu từ Tân Hải tới đây thì không dễ dàng gì.
Trương Dương cười nói: Tới đây đưa đồ cho Cao thính.
Loan Thắng Văn nói: Tôi vừa rồi có nghe nói tới chuyện của cậu.
Trương đại quan nhân ra vẻ hồ đồ nói: Gì cơ?
Loan Thắng Văn nói: Cậu lại đánh người ở bên ngoài bệnh viện nhân dân tỉnh đúng không?
Trương Dương nói: Loan cục à, làm gì có chuyện đó.
Loan Thắng Văn cười cười, nghĩ thầm cậu lần nào tới Đông Giang cũng gây ra phiền phức cho tôi là sao!
Trương đại quan nhân đoán rằng khẳng định có người báo cáo những việc mà mình làm với Loan Thắng Văn.
Loan Thắng Văn nói: Lão đệ à, có phải gặp phiền toái hay không? Có cần tôi hỗ trợ không?
Trương Dương lắc đầu nói: Không có phiền toái gì cả, tự tôi có thể xử lý được.
Loan Thắng Văn còn có việc phải làm, nói vài câu khách khí với Trương Dươngrồi vội vàng cáo từ.
Trương Dương rời khỏi thính công an không lâu thì Kì Sơn liền gọi điện thoại tới, hỏi địa điểm của Trương Dương, bảo hắn chờ ở đó, không bao lâu sau liền nhìn thấy xe Phaeton của Kì Sơn xuất hiện ở trước mặt. Trương Dương cúi đầu nhìn nhìn vào trong xe, phát hiện Vũ Ý và hai nữ hài tử đó không ở bên trong, có chút tò mò nói: Bọn Vũ Ý đâu?
Kì Sơn chờ Trương Dương ngồi vào rồi mới nói: Tôi đã an bài chỗ ở cho họ rồi, người nhà của Tô Điềm buổi tối mới có thể tới đây, hai cô bé đều sợ lắm, Vũ Ý phải ở cùng họ.
Trương Dương không khỏi bật cười, hắn kể lại từ đầu đến cuối cho Kì Sơn.
Kì Sơn cười nói: Vũ Ý này thật đúng là nhiệt tình quá.
Trương Dương nói: Chuyện này lỗi là ở cha của Tô Điềm, hắn say rượu lái xe, hơn nữa gây tai nạn rồi còn bỏ chạy.
Kì Sơn nói: Chuyện này tôi đã tìm hiểu rõ rồi, Tô Quảng Thành đó làm sinh ý ban sỉ quần áo ở Đông Giang, tối hôm qua bởi vì nghiệp vụ mà uống quá chén, sáng sớm lại dậy đi đón con gái, cho nên chưa tỉnh rượu đã lái xe tới nhà ga, kết quả trên đường đâm phải một ông già, hắn lúc đó sợ quá nên bỏ chạy, nhưng từ tình huống hiện tại tìm hiểu lại thì cũng không bị tính là bỏ chạy, hắn gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng gọi xe cứu thương, chỉ chẳng qua là hắn sợ bị tra ra là hắn uống rượu lái xe, cho nên chạy khỏi hiện trường.
Trương Dương nói: Vậy sao lại bị bắt?
Sau đó hắn tự mình ra đầu thú.
Trương Dương nói: Coi như hắn có chút lương tâm.
Kì Sơn nói: Hai cô bé đó cũng rất đáng thương, ngày mai còn tham gia phỏng vấn của học viện nghệ thuật, hôm nay lại gặp phải loại chuyện này.
Trương Dương nói: Anh giúp người ta đi, cơ hội học Lôi Phong làm việc tốt lần này nhường cho anh đấy.
Kì Sơn nói: Ông già bị thương tên là Vương Bỉnh Trăn, cũng là cán bộ cấp ban đã về hưu, tên béo bị anh đánh hôm nay là cháu nội của ông ta, Vương Bằng, đám người đó đều là bạn của hắn, cả đám đều là hạng lông bông ngoài xã hội. Vốn là loại chuyện này trách nhiệm đều rất rõ ràng, phía gây chuyện chịu tránh nhiệm chữ bệnh cho người bị hại, tính toán tất cả thì chỉ khoảng mười vạn, nhưng Vương Bằng muốn nhân cơ hội vòi tiền, hắn đòi năm mươi vạn.
Trương Dương cười nói: Thằng ôn này cũng tham quá!
Kì Sơn nói: Chuyện này chúng ta đều là người ngoài, bồi thường cụ thể thì người nhà hai bên bàn với nhau. Nếu không phải vì Vũ Ý thì chúng ta cũng không dính vào chuyện này.
Trương Dương bật cười: Tôi đúng là phục Vũ Ý, đúng là làm phóng viên, cái gì cũng là chuyện của cô ta.
Kì Sơn nói: Còn không phải vậy ư, cô ta biết tôi và ban nhạc tỉnh quen nhau, bảo tôi giúp hai cô bé đó chuyện phóng vấn.
Trương Dương nói: Ban nhạc và có liên quan tới phỏng vấn của học viện nghệ thuật ư?
Kì Sơn nói: Anh không biết đấy tôi, ban nhạc có mấy vị lão sư của học viện nghệ thuật, Tuyết Quyên chính là một trong những giám khảo phỏng vấn đàn violon.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm lần này Tô Điềm và Tiếu Y có thể nói là nhân họa đắc phúc rồi, hắn ngửa người ra sau, nói: Kì Sơn, chuyện này anh phí tâm rồi, tôi lần này tới Đông Giang có nhiều việc lắm.
Kì Sơn cười nói: Tôi biết, đúng rồi, anh đi đâu đây?
Trương Dương nói: Tôi muốn tới thăm bí thư Cố.
Kì Sơn nói: Tôi vừa hay cũng phải tới chùa Thu Hà.
Trương Dương rời khỏi Đông Giang đã được một đoạn thời gian khá dài, hắn và Kì Sơn cùng tới chùa Thu Hà, công trường chùa Thu Hà vẫn đang được xây dựng hừng hực khí thế, từ tình trạng của công trường đã có thể thấy được quy mô sau khi xây xong.
Trương Dương ở trước công trường xây dựng tượng phật đồng tìm thấy hòa thượng Tam Bảo, Tam Bảo đang cầm một cái điện thoại di động, ưỡn bụng đứng ở chỗ cao của công trường lớn tiếng nói gì đó. Thần thái giống như là một doanh nhân thành đạt, Trương đại quan nhân bực lắm, một người tu phật mà khí chất của con buôn trên người càng ngày càng nặng.
Hòa thượng Tam Bảo một tay cầm điện thoại một tay chống nạnh, đi qua đi lại, nói cả nửa ngày mới xong, y cúi đầu nhìn thấy Trương Dương và Kì Phong phía dưới, thằng cha này mắt sáng lên, mắt lập tức híp lại thành đường chỉ, vui vẻ chạy đến trước mặt hai người, cung kính nói: Bí thư Trương, ngài đến thăm tôi à!
Sau khi Trương Dương rời khỏi văn phòng của Tống Hoài Minh thì trực tiếp đi thính công an tỉnh, hắn lần này tới là để tặng chút đồ cho Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh nghe nói hắn đến Đông Giang, đặc biệt mua chút đặc sản cho Cao Trọng Hòa, cha hắn.
Ngàn dặm tặng lông ngỗng, quà nhẹ nhưng tình ý nặng, Cao Trọng Hòa cầm hải sâm mà Trương Dương mang tới, trong lòng không khỏi có chút kích động, hắn cảm khái: Thằng ôn con này, trước đây bất kể là đi bao xa cũng chẳng bao giờ nhớ tới mua quà cho tôi, sao tới Tân Hải không ngờ lại đổi tính.
Trương Dương cười nói: Con người ta ai rồi cũng sẽ thay đổi, Liêm Minh rồi cũng phải lớn mà.
Cao Trọng Hòa gật đầu, mỉm cười nói: Trương Dương, biểu hiện của nó ở bên đó thế nào, có mang tới phiền phức cho cậu không?
Trương Dương lắc đầu nói: Biểu hiện của hắn rất tốt, nếu nói tới tật xấu thì cũng chỉ có một.
Cao Trọng Hòa nghiêng tai lắng nghe.
Trương Dương nói: Nhìn thấy nữ hài tử xinh đẹp là thần hồn điên đảo, sau khi đến đó cũng không chịu thôi, lúc nào cũng thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Cao Trọng Hòa bật cười ha ha, y đương nhiên hiểu rõ con trai bởi vì gặp thất bại trong tình cảm mà bỏ tới Hongkong, nếu thực sự đúng như Trương Dương nói thì chứng tỏ nó đã thoát khỏi ám ảnh tình cảm.
Trương Dương nói: Chú Cao yên tâm đi, Liêm Minh hiện tại đã kiên định hơn xưa nhiều.
Cao Trọng Hòa tràn đầy cảm xúc nói: Đứa nhỏ này trước giờ đều chỉ thông minh vặt, chưa bao giờ gặp trắc trở, tôi bảo nó ở lại Tân Hải là muốn ma luyện nó.
Trương Dương nói: Chú Cao, tôi và Diễm Đông đã thương lượng rồi, Liêu Minh cứ ở trong hệ thống công an thì thủy chung không thể dùng được những gì đã học, ý tứ lúc ban đầu của tôi là để hắn rèn luyện ở cơ sở, chờ một đoạn thời gian thì tôi định cho hắn tới viện kiểm sát công tác.
Cao Trọng Hòa nói: Trương Dương, cậu làm việc thì tôi tin tưởng, thăng ôn Liêm Minh này nghe lời cậu hơn, tôi cũng không muốn những gì mà nó học ở nước Mỹ bị hoang phế, nếu có thể dùng được kiến thức đã học thì đương nhiên là tốt nhất, chuyện trên thủ tục thì cậu không cần phải làm, cứ để tôi giải quyết.
Trương Dương gật đầu, hắn uống ngụm trà rồi nói: Chú Cao, tình huống trị an của Tân Hải rất kém cỏi, tôi và Diễm Đông định làm ra một số chỉnh đốn nhằm vào chuyện này.
Cao Trọng Hòa nói: Cứ phóng tay mà làm, tôi sẽ ủng hộ toàn lực các cậu.
Trương Dương nói ra băn khoăn trong lòng: Chú Cao, Tân Hải bởi vì có hoàn cảnh địa lý đặc thù, cho nên rất nhiều quyền lực không phân rõ được giới hạn, ví dụ như mảng buôn lậu, hải quan cũng quản, hệ thống công an cũng quản, về sau chỉ sợ sẽ có chỗ va chạm với nhau.
Cao Trọng Hòa minh bạch ý tứ của hắn, lạnh lùng cười nói: Nguyên tắc làm việc của tôi là đen chính là đen, trắng chính là trắng, không có dư địa để thỏa hiệp gì cả, xảy ra chuyện thì anh không quản, hắn không quản, chỉ có thể khiến tội ác hoành hành, về phần chúng ta ra tay trừng ác dương thiện, xúc phạm tới lợi ích của người khác, người khác sẽ nói này nói nọ, cứ coi như hắn đang đánh rắm đi, vẫn là câu dó, chỉ cần các cậu giữ vững nguyên tắc, xảy ra bất kỳ chuyện gì tôi cũng sẽ gánh cho các cậu, có chuyện gì thì tôi sẽ giúp các cậu giải quyết, thay tôi nói với Diễm Đông, cứ yên tâm lớn gan mà làm, vấn đề phía Bắc Cảng tôi sớm đã muốn giải quyết rồi, nếu năm nay hiệu suất phạm tội của Tân Hải vẫn cứ cao không xuống thì cậu nói với Trình Diễm Đông, bảo hắn tự động từ chức đi.
Lời nói của Cao Trọng Hòa không nghi ngờ gì nữa đã tặng cho Trương Dương một viên thuốc an thần, Trương đại quan nhân lần này tới một là để thử thái độ của y, hai là để xin hắn ủng hộ, Tân Hải bên trên còn có Bắc Cảng, hắn và Trình Diễm Đông không thể lấy thúng úp voi. Hai người đang tích cực cố gắng sửa trị Tân Hải, nhưng trước khi bọn họ triển khai động tác lớn đầu tiên phải tìm được sự ủng hộ của cao tầng.
Khi Trương Dương rời khỏi thính công an tỉnh, ở đại sảnh dưới lầu gặp được cục trưởng công an Loan Thắng Văn của khu Bạch Sa, Loan Thắng Văn vẻ mặt tươi cười đi tới: Trương lão đệ!
Trương Dương cười nói: Loan cục Loan cục, nhân sinh hà xử bất tương phùng!
Loan Thắng Văn nói: Tôi đến đây là chuyện rất bình thường, cậu từ Tân Hải tới đây thì không dễ dàng gì.
Trương Dương cười nói: Tới đây đưa đồ cho Cao thính.
Loan Thắng Văn nói: Tôi vừa rồi có nghe nói tới chuyện của cậu.
Trương đại quan nhân ra vẻ hồ đồ nói: Gì cơ?
Loan Thắng Văn nói: Cậu lại đánh người ở bên ngoài bệnh viện nhân dân tỉnh đúng không?
Trương Dương nói: Loan cục à, làm gì có chuyện đó.
Loan Thắng Văn cười cười, nghĩ thầm cậu lần nào tới Đông Giang cũng gây ra phiền phức cho tôi là sao!
Trương đại quan nhân đoán rằng khẳng định có người báo cáo những việc mà mình làm với Loan Thắng Văn.
Loan Thắng Văn nói: Lão đệ à, có phải gặp phiền toái hay không? Có cần tôi hỗ trợ không?
Trương Dương lắc đầu nói: Không có phiền toái gì cả, tự tôi có thể xử lý được.
Loan Thắng Văn còn có việc phải làm, nói vài câu khách khí với Trương Dươngrồi vội vàng cáo từ.
Trương Dương rời khỏi thính công an không lâu thì Kì Sơn liền gọi điện thoại tới, hỏi địa điểm của Trương Dương, bảo hắn chờ ở đó, không bao lâu sau liền nhìn thấy xe Phaeton của Kì Sơn xuất hiện ở trước mặt. Trương Dương cúi đầu nhìn nhìn vào trong xe, phát hiện Vũ Ý và hai nữ hài tử đó không ở bên trong, có chút tò mò nói: Bọn Vũ Ý đâu?
Kì Sơn chờ Trương Dương ngồi vào rồi mới nói: Tôi đã an bài chỗ ở cho họ rồi, người nhà của Tô Điềm buổi tối mới có thể tới đây, hai cô bé đều sợ lắm, Vũ Ý phải ở cùng họ.
Trương Dương không khỏi bật cười, hắn kể lại từ đầu đến cuối cho Kì Sơn.
Kì Sơn cười nói: Vũ Ý này thật đúng là nhiệt tình quá.
Trương Dương nói: Chuyện này lỗi là ở cha của Tô Điềm, hắn say rượu lái xe, hơn nữa gây tai nạn rồi còn bỏ chạy.
Kì Sơn nói: Chuyện này tôi đã tìm hiểu rõ rồi, Tô Quảng Thành đó làm sinh ý ban sỉ quần áo ở Đông Giang, tối hôm qua bởi vì nghiệp vụ mà uống quá chén, sáng sớm lại dậy đi đón con gái, cho nên chưa tỉnh rượu đã lái xe tới nhà ga, kết quả trên đường đâm phải một ông già, hắn lúc đó sợ quá nên bỏ chạy, nhưng từ tình huống hiện tại tìm hiểu lại thì cũng không bị tính là bỏ chạy, hắn gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng gọi xe cứu thương, chỉ chẳng qua là hắn sợ bị tra ra là hắn uống rượu lái xe, cho nên chạy khỏi hiện trường.
Trương Dương nói: Vậy sao lại bị bắt?
Sau đó hắn tự mình ra đầu thú.
Trương Dương nói: Coi như hắn có chút lương tâm.
Kì Sơn nói: Hai cô bé đó cũng rất đáng thương, ngày mai còn tham gia phỏng vấn của học viện nghệ thuật, hôm nay lại gặp phải loại chuyện này.
Trương Dương nói: Anh giúp người ta đi, cơ hội học Lôi Phong làm việc tốt lần này nhường cho anh đấy.
Kì Sơn nói: Ông già bị thương tên là Vương Bỉnh Trăn, cũng là cán bộ cấp ban đã về hưu, tên béo bị anh đánh hôm nay là cháu nội của ông ta, Vương Bằng, đám người đó đều là bạn của hắn, cả đám đều là hạng lông bông ngoài xã hội. Vốn là loại chuyện này trách nhiệm đều rất rõ ràng, phía gây chuyện chịu tránh nhiệm chữ bệnh cho người bị hại, tính toán tất cả thì chỉ khoảng mười vạn, nhưng Vương Bằng muốn nhân cơ hội vòi tiền, hắn đòi năm mươi vạn.
Trương Dương cười nói: Thằng ôn này cũng tham quá!
Kì Sơn nói: Chuyện này chúng ta đều là người ngoài, bồi thường cụ thể thì người nhà hai bên bàn với nhau. Nếu không phải vì Vũ Ý thì chúng ta cũng không dính vào chuyện này.
Trương Dương bật cười: Tôi đúng là phục Vũ Ý, đúng là làm phóng viên, cái gì cũng là chuyện của cô ta.
Kì Sơn nói: Còn không phải vậy ư, cô ta biết tôi và ban nhạc tỉnh quen nhau, bảo tôi giúp hai cô bé đó chuyện phóng vấn.
Trương Dương nói: Ban nhạc và có liên quan tới phỏng vấn của học viện nghệ thuật ư?
Kì Sơn nói: Anh không biết đấy tôi, ban nhạc có mấy vị lão sư của học viện nghệ thuật, Tuyết Quyên chính là một trong những giám khảo phỏng vấn đàn violon.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm lần này Tô Điềm và Tiếu Y có thể nói là nhân họa đắc phúc rồi, hắn ngửa người ra sau, nói: Kì Sơn, chuyện này anh phí tâm rồi, tôi lần này tới Đông Giang có nhiều việc lắm.
Kì Sơn cười nói: Tôi biết, đúng rồi, anh đi đâu đây?
Trương Dương nói: Tôi muốn tới thăm bí thư Cố.
Kì Sơn nói: Tôi vừa hay cũng phải tới chùa Thu Hà.
Trương Dương rời khỏi Đông Giang đã được một đoạn thời gian khá dài, hắn và Kì Sơn cùng tới chùa Thu Hà, công trường chùa Thu Hà vẫn đang được xây dựng hừng hực khí thế, từ tình trạng của công trường đã có thể thấy được quy mô sau khi xây xong.
Trương Dương ở trước công trường xây dựng tượng phật đồng tìm thấy hòa thượng Tam Bảo, Tam Bảo đang cầm một cái điện thoại di động, ưỡn bụng đứng ở chỗ cao của công trường lớn tiếng nói gì đó. Thần thái giống như là một doanh nhân thành đạt, Trương đại quan nhân bực lắm, một người tu phật mà khí chất của con buôn trên người càng ngày càng nặng.
Hòa thượng Tam Bảo một tay cầm điện thoại một tay chống nạnh, đi qua đi lại, nói cả nửa ngày mới xong, y cúi đầu nhìn thấy Trương Dương và Kì Phong phía dưới, thằng cha này mắt sáng lên, mắt lập tức híp lại thành đường chỉ, vui vẻ chạy đến trước mặt hai người, cung kính nói: Bí thư Trương, ngài đến thăm tôi à!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.