Chương 1498: Không có thời gian (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trần Cương nói: Người trẻ tuổi hiện tại rất không chú ý tới ảnh hưởng, cô nam quả nữ ra vào với nhau, không sợ người ta đàm tiếu à?
Hạng Thành nói gì, chỉ cười cười, thầm nghĩ anh là không ăn được nho thì nói là nho còn xanh.
Trần Cương nói với Hoắc Vân Châu: Tiểu Hắc, cậu không phải đã an bài tiểu Hồng làm người dẫn đường cho tôi ư?
Hoắc Vân Châu cười nói: Bí thư Trần, ngài đã quên rồi à, tối hôm qua cô ta dã nói với ngài là đã đáp ứng bí thư Trương rồi, gái không thể nào hứa gả cho hai nhà mà.
Trần Cương bị những lời này của Hoắc Vân Châu khiến cho uất nghẹn, cả nửa ngày không phun ra được chữ nào.
Trương Dương lái xe khỏi ban trú kinh, rồi dừng lại ở ngã rẽ phía trước, nói với Hồng Thi Kiều: giờ thì cô không còn phải lo gì nữa nhé!
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, chưa gì đã vội đuổi tôi xuống xe rồi à!
Trương Dương cười nói: Không phải vội đuổi cô xuống xe, là tôi vội tới trường đảng.
Hồng Thi Kiều nói: Vậy ngài đưa tới tới cửa hàng bách hóa Đại Dương đi, tôi đi dạo.
Trương Dương gật đầu, lại giậm chân ga, nói: Bỏ bê công việc!
Hồng Thi Kiều cười nói: Ngài trăm ngàn lần đừng có nói với chủ nhiệm Hoắc đấy, cứ nói là tôi cùng ngài đi dạo một vòng kinh thành cả buổi chiều, bận túi bụi.
Cô thế này không phải là bức tôi phải nói dối ư?
Hồng Thi Kiều chớp chớp mắt, nói: Bí thư Trương, van cầu ngài mà, ngài là đại đại anh hùng trong lòng tôi, xin hãy cứu lấy cô gái đáng thương này.
Trương Dương bật cười, trong lòng đối với Hồng Thi Kiều lại sinh ra cảnh giác, từ tình huống vừa rồi cho thấy, Trần Cương hoặc là uống say rồi quên chuyện tối qua, hoặc là Hồng Thi Kiều cố ý lợi dụng mình để đẩy Trần Cương, nếu là cái sau thì cô gái này cũng có chút bụng dạ đấy, biết lợi dụng người khác.
Trên đường Hồng Thi Kiều tuy rằng chủ động bắt chuyện với Trương Dương, nhưng phản ứng của Trương Dương đều là không mặn không nhạt, Hồng Thi Kiều vốn có lòng tin đối với dung mạo của mình, nhưng nhìn thấy phản ứng này của Trương Dương, ngay cả bản thân cô ta cũng trở nên mất lòng tin. Trương Dương đưa cô ta tới bách hóa Đại Dương, chẳng nói câu nào lái xe đi luôn.
Trương đại quan nhân cũng không tới trường đảng, chương trình học gần đây không có nội dung có tính thực chất gì cả, nghe mà buồn ngủ. Trương đại quan nhân không hơi đâu đi tự ngược, hắn định buổi chiều tới Kiều gia một chuyến, tâm sự với Kiều lão, thuận tiện nói chuyện khu khai phá với Kiều Chấn Lương.
Kiều Bằng Cử sau khi được phép rời khỏi kinh thành, Kiều gia lại biến thành vắng lặng, đa số thời gian Kiều lão đều ở trong sân chơi với đống đá, khi Trương Dương tới Kiều gia, Kiều lão đang rửa một khối đá lửa. Nhìn thấy Trương Dương tới, Kiều lão dừng tay, rửa tay rồi nói: Hôm nay không cần đi học à? Không ngờ có thời gian tới đây thăm tôi!
Trương Dương nói: Lại trốn học!
Kiều lão cười nói: Trốn thì trốn, dẫu sao thì chương trình học cũng chẳng có chất lượng gì.
Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Kiều lão, dù sao những lời này được nói ra từ miệng của một đại gia thời trước thì cũng lộ ra vẻ không tầm thường.
Kiều lão cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn, mỉm cười nói: Rất nhiều thứ trên lý luận là rất tốt, nhưng cứ truyền xuống mãi lại biến mùi, có một số người dạy học dạy người, nhưng đạo lý mà họ nói thì ngay cả họ cũng chả hiểu.
Trương Dương nói: Ngài nói không sai, rất nhiều chương trình học quả thực vô cùng trống rỗng, đều là đạo lý lớn, khiến cho người ta rất khó liên hệ với thực tế.
Kiều lão nói: Đó chính là người dạy học không có cảm ngộ, cho nên chúng tôi mới nói thực tiễn mới cho được nhận thức chính xác, bất kỳ chân lý nào cũng đều cần mang vào thực tiện để kiểm nghiệm, cũng tự do như vậy thì mới có thể có sức thuyết phục.
Trương Dương nói: Kiều lão, ngài có mệt hay không, hay là về phòng nằm một lát đi, tôi xoa bóp cho ngài.
Kiều lão gật đầu, đứng dậy trở về phòng, Trương đại quan nhân giúp Kiều lão mát xa lưng một chút.
Kiều lão nằm lên giường, bỗng nhiên cảm thán nói: Con cháu tôi tuy rằng nhiều, nhưng trong họ lại không có ai có thể chăm sóc tôi được như cậu.
Trương Dương cười nói: Ngài không nhìn ra tôi là đang nịnh bợ ngài à, bọn họ ai bận chuyện này, có ai rảnh rỗi như tôi đâu.
Kiều lão thở dài, lúc này tâm tình lại có chút mất mát, nói khẽ: Mộng Viện đã đi lâu như vậy rồi, ngay cả điện thoại cũng rất ít khi gọi về, trước đây bất kể nó đi đâu cũng sẽ luôn gọi về hỏi thăm tôi, lần này tôi đã nửa tháng rồi không nhận được điện thoại của nó.
Trương Dương nói: Ngài đừng nghĩ nhiều, thật ra Mộng Viện là người hiếu thuận với ngài nhất đấy.
Kiều lão nói: Chính vì nó hiếu thuận cho nên tôi mới lo lắng cho nó, gần đây nó trở nên trầm muộn hơn nhiều, cũng xa lánh cái nhà này hơn nhiều.
Trương Dương nói: Có thể là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô ta trong nhất thời không thể khôi phục lại được.
Kiều lão nói: Mộng Viện là đứa nhỏ kiên cường, tôi chưa bao giờ thấy nó như vậy, Trương Dương, cậu và nó thân như vậy, có biết hiện tại là cái gì đã khiến nó biến thành như vậy không?
Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: Tôi không biết, cô ta không nói với ngài thì sao lại đi nói với một người ngoài như tôi.
Kiều lão ý vị thâm trường nói: Nó chưa từng coi cậu là người ngoài!
Trương Dương vì những lời này của Kiều lão, động tác trên tay bất giác khựng lại, Kiều lão nói: Hai đứa là bạn tốt có một số lời, tôi nói nó không nghe, nhưng cậu so với tôi thì lại hữu dụng hơn, tìm cơ hội khai thông cho nó đi.
Trương Dương dạ một tiếng, luôn cảm thấy trong lời nói của Kiều lão tràn ngập ẩn ý, chẳng lẽ Kiều lão đã nhìn ra tình cảm ám muội giữa hắn và Kiều Mộng Viện ư?
Kiều lão nói: Già rồi, người ta tuổi tác càng lớn thì càng hy vọng người nhà có thể được đoàn viên, vài ngày nữa là Bằng Phi cũng về rồi, nhưng Bằng Cử thì lại đi.
Trương Dương an ủi ông ta: Mộng Viện không phải cũng sắp về rồi ư!
Kiều lão bảo hắn thôi mát xa, từ trên giường ngồi dậy: Tối hôm qua tôi trong mộng bỗng nhiên mơ thấy, tôi chết rồi, con cháu tôi toàn bộ đều không ở bên cạnh tôi, chỉ có một mình tôi với đống đá, cả đời tôi chưa từng sợ cái gì, nhưng tối hôm qua tôi thực sự cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Trương Dương vỗ vỗ bàn tay Kiều lão để an ủi, thật ra hắn biết Kiều lão không cần an ủi, một lão nhân như vậy, ông ta kiên cường hơn sự tưởng tượng của mình nhiều, cái Kiều lão sợ là sự cô độc.
Kiều lão nói: Trung thu năm nay tôi muốn gọi tất cả về, cùng tôi ăn tết, đối với tôi mà nói, ngày tháng như vậy có thể là không còn nhiều nữa.
Trương Dương nói: Kiều lão, ngài đừng nghĩ nhiều, với tình trạng sức khỏe của ngài sống tới một trăm tuổi cũng không sao đâu.
Kiều lão cười cười lắc đầu: Không thể, không ai sống được đến trăm tuổi cả. Nói tới đây, ông ta nhớ tới một chuyện: Tôi nghe nói cậu gần đây thường xuyên tới nhà Tiết gia dạy lão viết chữ à.
Trương Dương gật đầu.
Kiều lão nói: Hứng thú đối với viết chữ của ông ta còn lâu mới bằng nhiếp ảnh, Trương Dương, cậu quen ông ta lâu chưa.
Trương Dương nói: Thông qua Tiết Vĩ Đồng.
Kiều lão gật đầu nói: ông ta có khỏe không?
Nội tâm Trương Dương chấn động, hắn bỗng nhiên nhớ tới người mà mình đang đối mặt là, Kiều lão đang nói bóng nói gió hỏi tình huống của Tiết lão, trên tình cảm thì Trương Dương tất nhiên là thân với Trương Dương hơn, nhưng hắn đã đáp ứng Tiết lão, không tiết lộ bệnh tình thật của ông ta với trước bất kỳ ai, quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không làm ra chuyện vi phạm lời hứa, mà nếu nói rất tốt thì lại có chút trái lương tâm, Kiều lão tựa hồ từ trong chuyện này đã nhìn ra một số manh mối, Trương Dương nói: Sức khỏe của ông ta không bằng ngài, tôi đã dạy cho ông ta một số phương pháp điều tức dưỡng sinh, có điều Tiết lão không nghe lời khuyên của tôi, vẫn cứ thích uống rượu.
Kiều lão cười nói: Lão gia hỏa này vẫn không sửa được cái tật xấu rượu.
Hạng Thành nói gì, chỉ cười cười, thầm nghĩ anh là không ăn được nho thì nói là nho còn xanh.
Trần Cương nói với Hoắc Vân Châu: Tiểu Hắc, cậu không phải đã an bài tiểu Hồng làm người dẫn đường cho tôi ư?
Hoắc Vân Châu cười nói: Bí thư Trần, ngài đã quên rồi à, tối hôm qua cô ta dã nói với ngài là đã đáp ứng bí thư Trương rồi, gái không thể nào hứa gả cho hai nhà mà.
Trần Cương bị những lời này của Hoắc Vân Châu khiến cho uất nghẹn, cả nửa ngày không phun ra được chữ nào.
Trương Dương lái xe khỏi ban trú kinh, rồi dừng lại ở ngã rẽ phía trước, nói với Hồng Thi Kiều: giờ thì cô không còn phải lo gì nữa nhé!
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, chưa gì đã vội đuổi tôi xuống xe rồi à!
Trương Dương cười nói: Không phải vội đuổi cô xuống xe, là tôi vội tới trường đảng.
Hồng Thi Kiều nói: Vậy ngài đưa tới tới cửa hàng bách hóa Đại Dương đi, tôi đi dạo.
Trương Dương gật đầu, lại giậm chân ga, nói: Bỏ bê công việc!
Hồng Thi Kiều cười nói: Ngài trăm ngàn lần đừng có nói với chủ nhiệm Hoắc đấy, cứ nói là tôi cùng ngài đi dạo một vòng kinh thành cả buổi chiều, bận túi bụi.
Cô thế này không phải là bức tôi phải nói dối ư?
Hồng Thi Kiều chớp chớp mắt, nói: Bí thư Trương, van cầu ngài mà, ngài là đại đại anh hùng trong lòng tôi, xin hãy cứu lấy cô gái đáng thương này.
Trương Dương bật cười, trong lòng đối với Hồng Thi Kiều lại sinh ra cảnh giác, từ tình huống vừa rồi cho thấy, Trần Cương hoặc là uống say rồi quên chuyện tối qua, hoặc là Hồng Thi Kiều cố ý lợi dụng mình để đẩy Trần Cương, nếu là cái sau thì cô gái này cũng có chút bụng dạ đấy, biết lợi dụng người khác.
Trên đường Hồng Thi Kiều tuy rằng chủ động bắt chuyện với Trương Dương, nhưng phản ứng của Trương Dương đều là không mặn không nhạt, Hồng Thi Kiều vốn có lòng tin đối với dung mạo của mình, nhưng nhìn thấy phản ứng này của Trương Dương, ngay cả bản thân cô ta cũng trở nên mất lòng tin. Trương Dương đưa cô ta tới bách hóa Đại Dương, chẳng nói câu nào lái xe đi luôn.
Trương đại quan nhân cũng không tới trường đảng, chương trình học gần đây không có nội dung có tính thực chất gì cả, nghe mà buồn ngủ. Trương đại quan nhân không hơi đâu đi tự ngược, hắn định buổi chiều tới Kiều gia một chuyến, tâm sự với Kiều lão, thuận tiện nói chuyện khu khai phá với Kiều Chấn Lương.
Kiều Bằng Cử sau khi được phép rời khỏi kinh thành, Kiều gia lại biến thành vắng lặng, đa số thời gian Kiều lão đều ở trong sân chơi với đống đá, khi Trương Dương tới Kiều gia, Kiều lão đang rửa một khối đá lửa. Nhìn thấy Trương Dương tới, Kiều lão dừng tay, rửa tay rồi nói: Hôm nay không cần đi học à? Không ngờ có thời gian tới đây thăm tôi!
Trương Dương nói: Lại trốn học!
Kiều lão cười nói: Trốn thì trốn, dẫu sao thì chương trình học cũng chẳng có chất lượng gì.
Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Kiều lão, dù sao những lời này được nói ra từ miệng của một đại gia thời trước thì cũng lộ ra vẻ không tầm thường.
Kiều lão cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn, mỉm cười nói: Rất nhiều thứ trên lý luận là rất tốt, nhưng cứ truyền xuống mãi lại biến mùi, có một số người dạy học dạy người, nhưng đạo lý mà họ nói thì ngay cả họ cũng chả hiểu.
Trương Dương nói: Ngài nói không sai, rất nhiều chương trình học quả thực vô cùng trống rỗng, đều là đạo lý lớn, khiến cho người ta rất khó liên hệ với thực tế.
Kiều lão nói: Đó chính là người dạy học không có cảm ngộ, cho nên chúng tôi mới nói thực tiễn mới cho được nhận thức chính xác, bất kỳ chân lý nào cũng đều cần mang vào thực tiện để kiểm nghiệm, cũng tự do như vậy thì mới có thể có sức thuyết phục.
Trương Dương nói: Kiều lão, ngài có mệt hay không, hay là về phòng nằm một lát đi, tôi xoa bóp cho ngài.
Kiều lão gật đầu, đứng dậy trở về phòng, Trương đại quan nhân giúp Kiều lão mát xa lưng một chút.
Kiều lão nằm lên giường, bỗng nhiên cảm thán nói: Con cháu tôi tuy rằng nhiều, nhưng trong họ lại không có ai có thể chăm sóc tôi được như cậu.
Trương Dương cười nói: Ngài không nhìn ra tôi là đang nịnh bợ ngài à, bọn họ ai bận chuyện này, có ai rảnh rỗi như tôi đâu.
Kiều lão thở dài, lúc này tâm tình lại có chút mất mát, nói khẽ: Mộng Viện đã đi lâu như vậy rồi, ngay cả điện thoại cũng rất ít khi gọi về, trước đây bất kể nó đi đâu cũng sẽ luôn gọi về hỏi thăm tôi, lần này tôi đã nửa tháng rồi không nhận được điện thoại của nó.
Trương Dương nói: Ngài đừng nghĩ nhiều, thật ra Mộng Viện là người hiếu thuận với ngài nhất đấy.
Kiều lão nói: Chính vì nó hiếu thuận cho nên tôi mới lo lắng cho nó, gần đây nó trở nên trầm muộn hơn nhiều, cũng xa lánh cái nhà này hơn nhiều.
Trương Dương nói: Có thể là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô ta trong nhất thời không thể khôi phục lại được.
Kiều lão nói: Mộng Viện là đứa nhỏ kiên cường, tôi chưa bao giờ thấy nó như vậy, Trương Dương, cậu và nó thân như vậy, có biết hiện tại là cái gì đã khiến nó biến thành như vậy không?
Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: Tôi không biết, cô ta không nói với ngài thì sao lại đi nói với một người ngoài như tôi.
Kiều lão ý vị thâm trường nói: Nó chưa từng coi cậu là người ngoài!
Trương Dương vì những lời này của Kiều lão, động tác trên tay bất giác khựng lại, Kiều lão nói: Hai đứa là bạn tốt có một số lời, tôi nói nó không nghe, nhưng cậu so với tôi thì lại hữu dụng hơn, tìm cơ hội khai thông cho nó đi.
Trương Dương dạ một tiếng, luôn cảm thấy trong lời nói của Kiều lão tràn ngập ẩn ý, chẳng lẽ Kiều lão đã nhìn ra tình cảm ám muội giữa hắn và Kiều Mộng Viện ư?
Kiều lão nói: Già rồi, người ta tuổi tác càng lớn thì càng hy vọng người nhà có thể được đoàn viên, vài ngày nữa là Bằng Phi cũng về rồi, nhưng Bằng Cử thì lại đi.
Trương Dương an ủi ông ta: Mộng Viện không phải cũng sắp về rồi ư!
Kiều lão bảo hắn thôi mát xa, từ trên giường ngồi dậy: Tối hôm qua tôi trong mộng bỗng nhiên mơ thấy, tôi chết rồi, con cháu tôi toàn bộ đều không ở bên cạnh tôi, chỉ có một mình tôi với đống đá, cả đời tôi chưa từng sợ cái gì, nhưng tối hôm qua tôi thực sự cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Trương Dương vỗ vỗ bàn tay Kiều lão để an ủi, thật ra hắn biết Kiều lão không cần an ủi, một lão nhân như vậy, ông ta kiên cường hơn sự tưởng tượng của mình nhiều, cái Kiều lão sợ là sự cô độc.
Kiều lão nói: Trung thu năm nay tôi muốn gọi tất cả về, cùng tôi ăn tết, đối với tôi mà nói, ngày tháng như vậy có thể là không còn nhiều nữa.
Trương Dương nói: Kiều lão, ngài đừng nghĩ nhiều, với tình trạng sức khỏe của ngài sống tới một trăm tuổi cũng không sao đâu.
Kiều lão cười cười lắc đầu: Không thể, không ai sống được đến trăm tuổi cả. Nói tới đây, ông ta nhớ tới một chuyện: Tôi nghe nói cậu gần đây thường xuyên tới nhà Tiết gia dạy lão viết chữ à.
Trương Dương gật đầu.
Kiều lão nói: Hứng thú đối với viết chữ của ông ta còn lâu mới bằng nhiếp ảnh, Trương Dương, cậu quen ông ta lâu chưa.
Trương Dương nói: Thông qua Tiết Vĩ Đồng.
Kiều lão gật đầu nói: ông ta có khỏe không?
Nội tâm Trương Dương chấn động, hắn bỗng nhiên nhớ tới người mà mình đang đối mặt là, Kiều lão đang nói bóng nói gió hỏi tình huống của Tiết lão, trên tình cảm thì Trương Dương tất nhiên là thân với Trương Dương hơn, nhưng hắn đã đáp ứng Tiết lão, không tiết lộ bệnh tình thật của ông ta với trước bất kỳ ai, quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không làm ra chuyện vi phạm lời hứa, mà nếu nói rất tốt thì lại có chút trái lương tâm, Kiều lão tựa hồ từ trong chuyện này đã nhìn ra một số manh mối, Trương Dương nói: Sức khỏe của ông ta không bằng ngài, tôi đã dạy cho ông ta một số phương pháp điều tức dưỡng sinh, có điều Tiết lão không nghe lời khuyên của tôi, vẫn cứ thích uống rượu.
Kiều lão cười nói: Lão gia hỏa này vẫn không sửa được cái tật xấu rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.