Chương 887: Không dễ làm (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương cười nói: Thị trưởng Cung, anh đừng rào trước đón sau với toi nữa, tôi không phải là dầu Vạn Kim, không thể chỗ nào có việc thì nhét tôi vào được.
Cung Kì Vĩ cười ha ha, nói: Lòng cảnh giác của cậu nặng quá đó, tôi không định bảo cậu làm cải cách xí nghiệp đâu, với tính tình của cậu, cũng không thích hợp.
Trương Dương cợt nhả nói: Tôi không cảnh giác gì cả, chuyện của thị trưởng Cung anh cũng là chuyện của tôi, lãnh đạo chỉ chỗ nào thì tôi khẳng định sẽ đánh chỗ đó. Có điều tính tình của của tôi quả thực không được tốt lắm, anh nếu giao việc quan trọng như vậy cho tôi, nói không chừng tôi sẽ làm hỏng đó.
Cung Kì Vĩ nói: Chuyện trên đầu cậu hiện tại nhiều như vậy, tôi đương nhiên sẽ không đè thêm trọng trách cho cậu nữa. Tôi là muốn cậu giúp tôi đưa ra chủ ý, người trẻ tuổi các cậu đầu óc linh hoạt, giúp tôi nghĩ biện pháp đi, xem xem có thể thuận lợi thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ không.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, anh cũng không phải là không biết tôi mà, tôi không có bản sự lớn như vậy đâu, chuyện làm bản kế hoạch, anh đừng có tìm tôi làm gì.
Cung Kì Vĩ cười nói: cậu vừa rồi không phải nói nghe hay lắm à?
Tôi chỉ nói bừa thôi!
Cung Kì Vĩ nói: Cải cách xí nghiệp có tương quan với vui buồn lợi ích của Nam Tích, đã có liên quan tới lợi ích của Nam Tích thì cũng là liên quan với mỗi người chúng ta, đề nghị của cậu hôm nay rất tốt, nên chuyển ý tưởng của cậu thành hiện thực.
Trương đại quan nhân mắng thầm mình lắm miệng, đây chẳng phải là xui xẻo bị đẩy vào ư? Tự dưng lại đi tìm chuyện mà làm, hiện tại Cung Kì Vĩ đã để ý mình rồi.
Cung Kì Vĩ nói: Nam Tích là nơi thí điểm của Bình Hải, nhưng bên trong Nam Tích chúng ta cũng phải làm nơi thí điểm, tôi suy nghĩ rất kỹ rồi, quyết định thí điểm từ nhà máy công cụ Nam Tích.
Trương Dương nói: Được! Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới tôi?
Cung Kì Vĩ nói: Thật ra tôi lần này trước khi tới Đông Giang đã lên kế hoạch rồi, dựa theo dự tính của tôi, nhà máy công cụ Nam Tích lần này cắt giảm công nhân tới 40%, nói cách khác là chỉ còn lại gần năm trăm người, trừ gần trăm người đã sắp phải về hưu, còn khoảng bốn trăm người nữa phải an bài công ăn việc làm mới, chuyện này cậu thử nghĩ biện pháp đi.
Trương Dương cười khổ nói: Thị trưởng Cung, ngài không phải đã nói là không giao thêm trọng trách cho tôi ư?
Cung Kì Vĩ nói: Cái này không phải là giao thêm trọng trách, đây là nhờ cậu hỗ trợ, giữa cậu và xí nghiệp dễ dàng câu thông hơn một chút, làm tốt an bài công tác cho hơn bốn trăm công nhân này, làm một khởi đầu cải cách xí nghiệp thật tốt của Nam Tích, chỉ cần có tiền lệ thành công, tiếp sau cũng sẽ dễ làm hơn.
Trương Dương nói Chỉ an bài công tác cho hơn bốn trăm người, thị trưởng Cung ngài chỉ cần một câu là giải quyết được, cần gì phải cần tôi xuất mã?
Cung Kì Vĩ cười nói: Lúc ban đầu, tôi không muốn phóng đại ảnh hưởng, hơn nữa hành vi của của tôi đại biểu cho chính phủ, nếu tôi ra mặt giải quyết vấn đề cho những người này, đến vấn đề tiếp sau, bọn họ đều sẽ cho rằng tôi đương nhiên phải giải quyết, nếu mỗi người đều mang tư tưởng ỷ lại như vậy thì cái này có khác gì lúc trước khi cải cách!
Trương Dương nói: Anh là bảo tôi làm tên đầu thối!
Cung Kì Vĩ nói: Nói bậy bạ gì đó, tôi là đã nghĩ cả một đêm rồi, cậu cố gắng tiến hành việc này im ắng một chút, hiểu chưa?
Trương Dương cười nói: Ý của anh là, chính phủ sẽ không mặc kệ những công nhân này, nhưng lại không muốn các công nhân biết các anh cụ thể làm những gì? Sợ bọn họ sản sinh tâm lý ỷ lại ư?
Cung Kì Vĩ nói: Cũng có ý như vậy, việc này đối với cậu cũng không phải là một việc xấu.
Trương Dương nói: Tôi vẫn thực sự không nhìn ra.
Cung Kì Vĩ nói: Cậu không thể làm cả đời ở Ủy ban thể dục thể thao được, tôi tiết lộ cho cậu một chuyện nhẹ, chờ vận hội tỉnh xong xuôi rồi, xây dựng khu cao tân của chúng ta cũng phải khai triển toàn diện, bí thư Lý có ý cho cậu độc đáng một mặt đó.”
Trương đại quan nhân miệng há hốc ra, nhưng vẻ mặt lại lộ ra một chữ vui.
Thăng quan phát tài cưới vợ, được gọi là đại hỉ sự trong quan trường, Trương đại quan nhân không công nhận hai cái sau, nhưng thăng quan đối với hắn mà nói là một đại hỉ sự thật sự. Người ta gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, khi Trương Dương tới Ủy ban thể dục thể thao tỉnh vẫn còn sướng, nói đến cũng khéo, vừa vào liền gặp phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Tạ Vân Phi, Tạ Vân Phi vừa thấy thằng ôn này tới, cổ rụt cả lại, đầu cúi thật thấp, vội vàng tránh sang một bên. Tạ Vân Phi là sợ thật, nhớ tới lúc trước ở Nam Võ hắn y nịnh bợ phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia Lưu Thành Bình, hô to một câu lãnh đạo đi trước, bị Trương Dương mượn đề tài để nói chuyện của mình tát cho một cái, sau cú đánh đó hai người kết thù, Tạ Vân Phi nuốt không troi cục tức này, từng thời từng khắc suy nghĩ muốn trả thù Trương Dương, vốn định vào lúc kiểm tra trung tâm thể thao trên nước để làm khó dễ hắn, nhưng không ngờ bị thằng ôn này đẩy từ trên đài cao xuống, suýt nữa thì chết đuối. Sau này Tạ Vân Phi cứ nghe thấy tên của Trương Dương là chân bị chuột rút. Lúc trước nhật báo Đông Nam lấy chuyện tài trợ của xí nghiệp ra chọc ngoáy, Tạ Vân Phi trong lòng có chút sung sướng, nhưng chuyện này cũng chỉ sấm to nhưng mưa thì nhỏ, căn bản không tạo thành thương tổn quá lớn đối với Trương Dương, hiện tại Trương Dương vẫn không chút tổn hao làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, lại thành rể hiền của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, Tạ Vân Phi trong lòng biết hiểu rõ, mình không thể trêu vào hắn được, trước đây đã không thể trêu vào, hiện tại càng không thể trêu vào. Cho nên Tạ Vân Phi mới làm ra hành động như vậy, chỉ coi như không thấy thằng ôn này.
Nhưng Trương đại quan nhân tâm tình đang tốt, Cung Kì Vĩ đã chỉ ra hướng đi tương lai của hắn, chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân Nam Tích, đây chính là một chức quan đủ phân lượng, không nói cái khác, về sau hắn có thể cùng ngồi cùng ăn với các khu trưởng các khu, một điểm còn quan trọng hơn là cơ hội ở khu cao tân rất nhiều, chỉ cần nắm chắc cơ hội làm ra thành tích, bước thêm một bước tiến vào ban lãnh đạo cũng rất có khả năng. Trương đại quan nhân cân nhắc, mình năm nay mới hai mươi tư tuổi, có điều tuổi ghi trên hổ khẩu được sửa tăng thêm ba tuổi, chiếu theo tốc độ phát triển hiện tại, hoàn toàn có thể trước khi bước vào thế kỷ hai mươi mốt làm chức thị trưởng.
Trương đại quan nhân cho rằng mình cứ nghĩ như vậy thì bảo thủ quá, chiếu theo tốc độ phát triển trước mắt có lẽ mình còn tiến xa hơn.
Khi hắn đang vẽ ra một tiền cảnh tươi sáng trong đầu thì nhìn thấy Tạ Vân Phi đang lén lút đi qua, Trương Dương cười nói: Ô kìa, đây không phải là phó chủ nhiệm Tạ ư?
Tạ Vân Phi bất đắc dĩ chỉ có thể dừng chân, cố ép mình nở ra một nụ cười: Tiểu Trương tới đấy à!
Trương Dương gật đầu: Tìm chủ nhiệm Cừ có chút việc, ông ta có ở đây không?
Tạ Vân Phi nói: Có, đang đánh bóng bàn ở trên phòng thể dục lầu ba. Nói xong y vội vàng bỏ đi, y thật sự không muốn đứng lâu cạnh thằng ôn này.
Trương Dương nhìn bóng lưng của Tạ Vân Phi, đắc ý cười cười, dựa theo chỉ dẫn của Tạ Vân Phi tới phòng thể thao cho công nhân viên chức, nhìn thấy chủ nhiệm Cừ Thánh Minh của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh đang đánh bóng bàn với với một cô gái trẻ tuổi, trận đấu đang rất căng thẳng, Trương Dương tiến vào, ngồi lên ghế, phát hiện mình là khán giả duy nhất.
Cô gái đó đánh một cú tuyệt đẹp khiến cho Cừ Thánh Minh không thể đỡ được, y cười ha ha đặt vợt lên bàn: Không được, không phục cũng không được! Y bước về phía Trương Dương, Trương Dương đưa khăn mặt đang vắt trên ghế cho y, Cừ Thánh Minh lau mồ hôi trên mặt rồi cầm cốc nước đặt ở cửa sổ, uống mấy ngụm rồi thở hắt ra, nói: Một đoạn thời gian không vận động, chỉ hơi vận động một chút là thấy cả người đau nhức, quên mất không giới thiệu với cậu! Y vẫn tay với cô gái đó, cô gái đó đi tới, khuôn mặt tròn tròn, dáng vẻ khỏe mạnh đáng yêu, màu da ngăm đen, mũi có mấy nốt tàn nhang, cười rất ngọt ngào, Cừ Thánh Minh nói: Cháu gái tôi, Cừ Lượng Lượng, thành viên của đội bóng bàn quốc gia!
Lại nói với Cừ Lượng Lượng: Đây là tiểu Trương!
Cừ Lượng Lượng cười cười với Trương Dương: Đã nghe nói rồi!
Cừ Thánh Minh nói: Biết đánh bóng bàn không? Làm vài ván với Lượng Lượng đi.
Trương Dương cười nói: Tôi tự biết lấy mình, không chơi đâu!
Cừ Thánh Minh nói: Lời này của cậu có phải là đang châm chọc tôi hay không ?
Cừ Lượng Lượng cười theo, tiếng cười rất vang.
Trương Dương cười khổ nói: Những người làm lãnh đạo các ông sao đa nghi vậy nhỉ?
Cừ Thánh Minh nói: Cậu rõ ràng đang nói tôi không biết lượng sức đó thôi!
Trương Dương nói: Ông không nên đánh bóng bàn với Cừ Lượng Lượng, ông nên đọ tán đả với cô ta, đó là sở trường của ông.
Cừ Thánh Minh bật cười ha ha.
Cừ Lượng Lượng thu thập đồ đánh bóng bàn rồi cáo từ bọn họ đi tắm rửa.
Cừ Thánh Minh không đi vội, y nhìn Trương Dương một cái rồi nói: Vừa đi nghỉ mát ở đâu về à? Trông cứ như dân chạy nạn của châu Phi ấy?
Tôi đi Tây Tạng!
Cừ Thánh Minh nói: Tây Tạng Làm gì đi Làm gì?
Cung Kì Vĩ cười ha ha, nói: Lòng cảnh giác của cậu nặng quá đó, tôi không định bảo cậu làm cải cách xí nghiệp đâu, với tính tình của cậu, cũng không thích hợp.
Trương Dương cợt nhả nói: Tôi không cảnh giác gì cả, chuyện của thị trưởng Cung anh cũng là chuyện của tôi, lãnh đạo chỉ chỗ nào thì tôi khẳng định sẽ đánh chỗ đó. Có điều tính tình của của tôi quả thực không được tốt lắm, anh nếu giao việc quan trọng như vậy cho tôi, nói không chừng tôi sẽ làm hỏng đó.
Cung Kì Vĩ nói: Chuyện trên đầu cậu hiện tại nhiều như vậy, tôi đương nhiên sẽ không đè thêm trọng trách cho cậu nữa. Tôi là muốn cậu giúp tôi đưa ra chủ ý, người trẻ tuổi các cậu đầu óc linh hoạt, giúp tôi nghĩ biện pháp đi, xem xem có thể thuận lợi thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ không.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, anh cũng không phải là không biết tôi mà, tôi không có bản sự lớn như vậy đâu, chuyện làm bản kế hoạch, anh đừng có tìm tôi làm gì.
Cung Kì Vĩ cười nói: cậu vừa rồi không phải nói nghe hay lắm à?
Tôi chỉ nói bừa thôi!
Cung Kì Vĩ nói: Cải cách xí nghiệp có tương quan với vui buồn lợi ích của Nam Tích, đã có liên quan tới lợi ích của Nam Tích thì cũng là liên quan với mỗi người chúng ta, đề nghị của cậu hôm nay rất tốt, nên chuyển ý tưởng của cậu thành hiện thực.
Trương đại quan nhân mắng thầm mình lắm miệng, đây chẳng phải là xui xẻo bị đẩy vào ư? Tự dưng lại đi tìm chuyện mà làm, hiện tại Cung Kì Vĩ đã để ý mình rồi.
Cung Kì Vĩ nói: Nam Tích là nơi thí điểm của Bình Hải, nhưng bên trong Nam Tích chúng ta cũng phải làm nơi thí điểm, tôi suy nghĩ rất kỹ rồi, quyết định thí điểm từ nhà máy công cụ Nam Tích.
Trương Dương nói: Được! Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới tôi?
Cung Kì Vĩ nói: Thật ra tôi lần này trước khi tới Đông Giang đã lên kế hoạch rồi, dựa theo dự tính của tôi, nhà máy công cụ Nam Tích lần này cắt giảm công nhân tới 40%, nói cách khác là chỉ còn lại gần năm trăm người, trừ gần trăm người đã sắp phải về hưu, còn khoảng bốn trăm người nữa phải an bài công ăn việc làm mới, chuyện này cậu thử nghĩ biện pháp đi.
Trương Dương cười khổ nói: Thị trưởng Cung, ngài không phải đã nói là không giao thêm trọng trách cho tôi ư?
Cung Kì Vĩ nói: Cái này không phải là giao thêm trọng trách, đây là nhờ cậu hỗ trợ, giữa cậu và xí nghiệp dễ dàng câu thông hơn một chút, làm tốt an bài công tác cho hơn bốn trăm công nhân này, làm một khởi đầu cải cách xí nghiệp thật tốt của Nam Tích, chỉ cần có tiền lệ thành công, tiếp sau cũng sẽ dễ làm hơn.
Trương Dương nói Chỉ an bài công tác cho hơn bốn trăm người, thị trưởng Cung ngài chỉ cần một câu là giải quyết được, cần gì phải cần tôi xuất mã?
Cung Kì Vĩ cười nói: Lúc ban đầu, tôi không muốn phóng đại ảnh hưởng, hơn nữa hành vi của của tôi đại biểu cho chính phủ, nếu tôi ra mặt giải quyết vấn đề cho những người này, đến vấn đề tiếp sau, bọn họ đều sẽ cho rằng tôi đương nhiên phải giải quyết, nếu mỗi người đều mang tư tưởng ỷ lại như vậy thì cái này có khác gì lúc trước khi cải cách!
Trương Dương nói: Anh là bảo tôi làm tên đầu thối!
Cung Kì Vĩ nói: Nói bậy bạ gì đó, tôi là đã nghĩ cả một đêm rồi, cậu cố gắng tiến hành việc này im ắng một chút, hiểu chưa?
Trương Dương cười nói: Ý của anh là, chính phủ sẽ không mặc kệ những công nhân này, nhưng lại không muốn các công nhân biết các anh cụ thể làm những gì? Sợ bọn họ sản sinh tâm lý ỷ lại ư?
Cung Kì Vĩ nói: Cũng có ý như vậy, việc này đối với cậu cũng không phải là một việc xấu.
Trương Dương nói: Tôi vẫn thực sự không nhìn ra.
Cung Kì Vĩ nói: Cậu không thể làm cả đời ở Ủy ban thể dục thể thao được, tôi tiết lộ cho cậu một chuyện nhẹ, chờ vận hội tỉnh xong xuôi rồi, xây dựng khu cao tân của chúng ta cũng phải khai triển toàn diện, bí thư Lý có ý cho cậu độc đáng một mặt đó.”
Trương đại quan nhân miệng há hốc ra, nhưng vẻ mặt lại lộ ra một chữ vui.
Thăng quan phát tài cưới vợ, được gọi là đại hỉ sự trong quan trường, Trương đại quan nhân không công nhận hai cái sau, nhưng thăng quan đối với hắn mà nói là một đại hỉ sự thật sự. Người ta gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, khi Trương Dương tới Ủy ban thể dục thể thao tỉnh vẫn còn sướng, nói đến cũng khéo, vừa vào liền gặp phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Tạ Vân Phi, Tạ Vân Phi vừa thấy thằng ôn này tới, cổ rụt cả lại, đầu cúi thật thấp, vội vàng tránh sang một bên. Tạ Vân Phi là sợ thật, nhớ tới lúc trước ở Nam Võ hắn y nịnh bợ phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia Lưu Thành Bình, hô to một câu lãnh đạo đi trước, bị Trương Dương mượn đề tài để nói chuyện của mình tát cho một cái, sau cú đánh đó hai người kết thù, Tạ Vân Phi nuốt không troi cục tức này, từng thời từng khắc suy nghĩ muốn trả thù Trương Dương, vốn định vào lúc kiểm tra trung tâm thể thao trên nước để làm khó dễ hắn, nhưng không ngờ bị thằng ôn này đẩy từ trên đài cao xuống, suýt nữa thì chết đuối. Sau này Tạ Vân Phi cứ nghe thấy tên của Trương Dương là chân bị chuột rút. Lúc trước nhật báo Đông Nam lấy chuyện tài trợ của xí nghiệp ra chọc ngoáy, Tạ Vân Phi trong lòng có chút sung sướng, nhưng chuyện này cũng chỉ sấm to nhưng mưa thì nhỏ, căn bản không tạo thành thương tổn quá lớn đối với Trương Dương, hiện tại Trương Dương vẫn không chút tổn hao làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, lại thành rể hiền của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, Tạ Vân Phi trong lòng biết hiểu rõ, mình không thể trêu vào hắn được, trước đây đã không thể trêu vào, hiện tại càng không thể trêu vào. Cho nên Tạ Vân Phi mới làm ra hành động như vậy, chỉ coi như không thấy thằng ôn này.
Nhưng Trương đại quan nhân tâm tình đang tốt, Cung Kì Vĩ đã chỉ ra hướng đi tương lai của hắn, chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân Nam Tích, đây chính là một chức quan đủ phân lượng, không nói cái khác, về sau hắn có thể cùng ngồi cùng ăn với các khu trưởng các khu, một điểm còn quan trọng hơn là cơ hội ở khu cao tân rất nhiều, chỉ cần nắm chắc cơ hội làm ra thành tích, bước thêm một bước tiến vào ban lãnh đạo cũng rất có khả năng. Trương đại quan nhân cân nhắc, mình năm nay mới hai mươi tư tuổi, có điều tuổi ghi trên hổ khẩu được sửa tăng thêm ba tuổi, chiếu theo tốc độ phát triển hiện tại, hoàn toàn có thể trước khi bước vào thế kỷ hai mươi mốt làm chức thị trưởng.
Trương đại quan nhân cho rằng mình cứ nghĩ như vậy thì bảo thủ quá, chiếu theo tốc độ phát triển trước mắt có lẽ mình còn tiến xa hơn.
Khi hắn đang vẽ ra một tiền cảnh tươi sáng trong đầu thì nhìn thấy Tạ Vân Phi đang lén lút đi qua, Trương Dương cười nói: Ô kìa, đây không phải là phó chủ nhiệm Tạ ư?
Tạ Vân Phi bất đắc dĩ chỉ có thể dừng chân, cố ép mình nở ra một nụ cười: Tiểu Trương tới đấy à!
Trương Dương gật đầu: Tìm chủ nhiệm Cừ có chút việc, ông ta có ở đây không?
Tạ Vân Phi nói: Có, đang đánh bóng bàn ở trên phòng thể dục lầu ba. Nói xong y vội vàng bỏ đi, y thật sự không muốn đứng lâu cạnh thằng ôn này.
Trương Dương nhìn bóng lưng của Tạ Vân Phi, đắc ý cười cười, dựa theo chỉ dẫn của Tạ Vân Phi tới phòng thể thao cho công nhân viên chức, nhìn thấy chủ nhiệm Cừ Thánh Minh của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh đang đánh bóng bàn với với một cô gái trẻ tuổi, trận đấu đang rất căng thẳng, Trương Dương tiến vào, ngồi lên ghế, phát hiện mình là khán giả duy nhất.
Cô gái đó đánh một cú tuyệt đẹp khiến cho Cừ Thánh Minh không thể đỡ được, y cười ha ha đặt vợt lên bàn: Không được, không phục cũng không được! Y bước về phía Trương Dương, Trương Dương đưa khăn mặt đang vắt trên ghế cho y, Cừ Thánh Minh lau mồ hôi trên mặt rồi cầm cốc nước đặt ở cửa sổ, uống mấy ngụm rồi thở hắt ra, nói: Một đoạn thời gian không vận động, chỉ hơi vận động một chút là thấy cả người đau nhức, quên mất không giới thiệu với cậu! Y vẫn tay với cô gái đó, cô gái đó đi tới, khuôn mặt tròn tròn, dáng vẻ khỏe mạnh đáng yêu, màu da ngăm đen, mũi có mấy nốt tàn nhang, cười rất ngọt ngào, Cừ Thánh Minh nói: Cháu gái tôi, Cừ Lượng Lượng, thành viên của đội bóng bàn quốc gia!
Lại nói với Cừ Lượng Lượng: Đây là tiểu Trương!
Cừ Lượng Lượng cười cười với Trương Dương: Đã nghe nói rồi!
Cừ Thánh Minh nói: Biết đánh bóng bàn không? Làm vài ván với Lượng Lượng đi.
Trương Dương cười nói: Tôi tự biết lấy mình, không chơi đâu!
Cừ Thánh Minh nói: Lời này của cậu có phải là đang châm chọc tôi hay không ?
Cừ Lượng Lượng cười theo, tiếng cười rất vang.
Trương Dương cười khổ nói: Những người làm lãnh đạo các ông sao đa nghi vậy nhỉ?
Cừ Thánh Minh nói: Cậu rõ ràng đang nói tôi không biết lượng sức đó thôi!
Trương Dương nói: Ông không nên đánh bóng bàn với Cừ Lượng Lượng, ông nên đọ tán đả với cô ta, đó là sở trường của ông.
Cừ Thánh Minh bật cười ha ha.
Cừ Lượng Lượng thu thập đồ đánh bóng bàn rồi cáo từ bọn họ đi tắm rửa.
Cừ Thánh Minh không đi vội, y nhìn Trương Dương một cái rồi nói: Vừa đi nghỉ mát ở đâu về à? Trông cứ như dân chạy nạn của châu Phi ấy?
Tôi đi Tây Tạng!
Cừ Thánh Minh nói: Tây Tạng Làm gì đi Làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.