Chương 851: Kiếm tẩu thiên phong (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Tiền Huệ Mẫn bị y nhìn mà trong lòng không khỏi run lẩy bẩy.
Từ Lập Hoa cũng đứng dậy: Lão Triệu, chúng ta về tôi! Mắt bà ta đã ươn ướt.
Môi Trương Dương mím chặt lại, từ lúc hắn biết Triệu Thiết Sinh tới nay, đối với người cha dượng này không có chút ấn tượng tốt nào, nhưng những lời này của Triệu Thiết Sinh hôm nay đã phủ định tất cả ấn tượng xấu về y trước đây, Triệu Thiết Sinh cũng là một người cha tốt, khi thấy con gái phải chịu ủy khuất, y có thể bộc phát ra dũng khí vô cùng, y cũng không tiếc tất cả để bảo vệ lợi ích của con gái mình.
Đinh Nguy Phong cười bồi, nói: Lão Triệu, đừng nóng giận mà, chúng ta không nói những chuyện không vui này nữa, ăn cơm, ăn cơm!
Triệu Thiết Sinh nói: Con trai anh mời chúng tôi tới đây là để bàn hôn sự, tôi chưa ăn à? Đã không vui vẻ, hôn sự lại không bàn nữa thì còn gì nữa mà nói?” Lúc này Đinh Nguy Phong trong mắt Triệu Thiết Sinh chẳng còn chút ánh sáng nào cả, cái gì mà bí thư Ủy ban chính pháp, chó má, anh vì con trai anh, tôi vì khuê nữ của tôi, đều là người làm cha, ai sợ ai chứ?
Trương Dương vẫn không nói gì, đứng dậy chuẩn bị đi về, hắn dùng hành động thực tế để biểu đạt sự ủng hộ đối với Triệu Thiết Sinh.
Triệu Tĩnh vừa thấy người nhà muốn đi, có chút quýnh lên, Đinh Triệu Dũng cũng hoảng rồi, vội vàng đứng dậy giữ lại.
Triệu Tĩnh biết tính cha rất cương, đã giận lên rồi thì không ai khuyên được, cô ta nắm lấy tay mẹ: Mẹ!
Từ Lập Hoa nói: Đi!
Đinh Triệu Dũng nói: Chú Triệu, dì Từ, đừng tức giận mà, chúng ta ngồi xuống từ từ nói có được không? Gã là thật lòng muốn giữ.
Triệu Tĩnh nói: Mẹ, cha, đừng nóng giận mà, hai người hiểu lầm rồi. Cô ta lại quay sang Đinh Nguy Phong và Tiền Huệ Mẫn: Chú Đinh, dì Tiền, cha cháu thẳng tính, bình thường nói chuyện đều như vậy đó, hai người ngàn vạn lần đừng chấp... Cô ta còn chưa nói xong thì Từ Lập Hoa bỗng nhiên giơ tay lên tát cho cô ta một cái, cái tát này không những đánh cho Triệu Tĩnh ngây ra, mà tất cả mọi người đều giật mình.
Triệu Tĩnh ôm mặt nước mắt ủy khuất không nén được mà chảy xuống: Mẹ... mẹ...
Từ Lập Hoa đau lòng nhìn con gái, bà ta gằn từng chữ: Mẹ từ nhỏ đã dạy con, chúng ta tuy rằng là bình bá tánh, nhưng chúng ta phải đường đường chính chính làm người, người khác coi thường, chúng ta không sợ, nhưng bất kể là lúc nào cũng không được coi thường chính mình, đánh con, là bởi vì con là con gái mẹ, đánh con là để con nhớ, con người ta sống trên đời thì phải có tôn nghiêm!
Sắc mặt của vợ chồng Đinh Nguy Phong rất khó coi, một cái tát này của Từ Lập Hoa nhìn thì là đánh vào mặt Triệu Tĩnh, nhưng bọn họ lại cảm thấy mặt mình nóng lên, Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa đi ra ngoài, Trương Dương kéo tay em gái ra ngoài theo.
Đinh Triệu Dũng cũng muốn chạy ra theo, Tiền Huệ Mẫn tức giận nói: Triệu Dũng, con đứng lại đó cho mẹ!
Đinh Triệu Dũng nói: Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Gã chuẩn bị đuổi theo Triệu gia để giải thích thì lại nghe thấy anh cả hô lên: Mẹ, mẹ sao thế?
Đinh Triệu Dũng xoay người lại, nhìn thấy sắc mặt của mẹ mình vàng như nến, tay ôm ngực, đờ đẫn ngồi ở ghế, may mà Đinh Triệu Vĩ kịp thời đỡ lấy bà ta, nếu không khẳng định là bà ta đã ngã ra đất rồi. Tiền Huệ Mẫn yếu ớt vô lực nói: Mày đi đi, mày đi đi, cho dù tao chết, mày cũng không cần phải quan tâm tới tao...
Đinh Triệu Dũng nhìn thấy mẹ như vậy, thật sự là tiến thoái lưỡng nan, cắn cắn môi, cuối cùng quay lại bên mẹ: Mẹ...
Triệu Thiết Sinh giận dữ bỏ đi, bởi vì đi quá vội, suýt nữa đụng vào mấy người đang đi ở hành lang, có người cản y lại, Triệu Thiết Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám người mặc tây trang, y đang máu nóng xộc lên đầu, tức giận quát: Cản tôi làm gì? Tôi phạm pháp à?
Trương Dương theo sau chạy tới, hắn nhận ra, mấy người đang đi tới chính là tỉnh trưởng Tống Hoài Minh và mấy nhân viên tùy hành của y.
Người cản Triệu Thiết Sinh và thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh, hắn sợ Triệu Thiết Sinh có va chạm với Tống Hoài Minh.
Trương Dương vội vàng đi tới, hô một tiếng: Tỉnh trưởng Tống, đây là cha tôi!
Triệu Thiết Sinh nghe nói đối phương là tỉnh trưởng, một chút ngạnh khí vừa rồi lập tức biến sạch, trong lòng lão bách tính bình thường bọn họ, quan lớn nhất của tỉnh lý chính là bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng, còn Ủy ban chính pháp tỉnh, trong lòng họ so với hai người kia khẳng định là không cùng một đẳng cấp, Triệu Thiết Sinh sợ đến nỗi chân nhũn cả ra.
Tống Hoài Minh vừa mới tiếp đãi khách xong, y cũng không ngờ lại ở cùng một hành lang gặp người nhà của Trương Dương, Tống Hoài Minh cười nói: Trương Dương, người nhà cậu tới mà sao không nói với tôi một tiếng, thật đúng là! Y bước lên một bước, Chung Bồi Nguyên thức thời lui sang một bên, Tống Hoài Minh cầm tay Triệu Thiết Sinh, nói: Lão ca, tôi luôn muốn tới bái phỏng anh chị, nhưng gần đây công tác bận rộn quá, mãi không dứt ra được, nếu không phải là hôm nay gặp nhau ở đây, tôi cũng không biết được là anh chị tới Đông Giang. Y lại không nhịn được mà trách cứ Trương Dương: Trương Dương, đây là lỗi của cậu, vì sao không mời cha mẹ cậu tới nhà tôi làm khách?
Triệu Thiết Sinh không ngờ đối phương là tỉnh trưởng, càng không ngờ vị tỉnh trưởng Tống này đối với y lại nhiệt tình như vậy, biểu hiện ra vẻ bình dị gần gũi như vậy, y chỉ là một người dân bình thường, người ta thì là một tỉnh trưởng. Triệu Thiết Sinh lắp bắp nói: Tống... Tỉnh trưởng Tống... chào ngài...
Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: Lão ca, anh khách khí với tôi như vậy làm gì? Hai đứa nhỏ nhà chúng ta đã đính hôn rồi, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng sớm muộn gì cũng là sui gia mà.
Triệu Thiết Sinh bởi vì những lời này của Tống Hoài Minh mà mặt mày rạng ngời, tỉnh trưởng đại nhân ở trước mặt nhiều người như vậy nhận y là thông gia, đây là sự vinh quang cỡ nào chứ.
Từ Lập Hoa lúc này mới biết Tống Hoài Minh là cha Sở Yên Nhiên, Trương Dương cười cười giới thiệu mẹ với Tống Hoài Minh: Tỉnh trưởng Tống, đây là mẹ tôi!
Tống Hoài Minh cười nói: Chị, tôi là cha của Yên Nhiên, anh chị đã ăn cơm chưa?
Từ Lập Hoa nói khẽ: Ăn rồi, ăn rồi!
Tống Hoài Minh nói: Đừng khách khí với tôi mà, vừa rồi tôi tiếp đãi khách nên chưa được ăn no, tiểu Chung, đi an bài một chút đi, tôi và anh chị sui ăn một chút, thuận tiện nói chuyện của bọn trẻ.
Triệu Thiết Sinh vội vàng nói: Tỉnh trưởng Tống, chúng tôi thực sự đã ăn rồi mà!
Tống Hoài Minh nhìn sang Triệu Tĩnh: Trương Dương, đây là Triệu Tĩnh, em gái cậu đúng không, trước đây ở đại viện tôi đã gặp rồi!
Triệu Tĩnh mắt vẫn còn hơi đỏ, có chút ngượng ngùng cười nói: Chào chú Tống!
Tống Hoài Minh hài lòng gật đầu, y chủ động mời: Nếu đã ăn rồi thì vào trong ngồi đi, Trương Dương, dì Liễu của cậu cũng mong được gặp cha mẹ cậu lắm đó.
Trương Dương nói: Để ngày khác đi, hôm nay gấp gáp quá!
Tống Hoài Minh nói: Cũng được, vậy để tối mai nhé, đến nhà tôi ăn cơm, đều là người một nhà, việc gì phải ra ngoài, ở trong nhà náo nhiệt hơn, nói chuyện cũng tiện hơn. Trước khi đi, y bắt tay với Triệu Thiết Sinh: Lão ca, ngày mai tôi còn phải đi làm, không có thời gian đi cùng anh chị, để Trương Dương đi chơi cùng anh chị nhé, buổi tối tôi nhất định sẽ về nhà sớm, ở nhà chờ đại giá của anh chị!
Triệu Thiết Sinh kích động liên tục gật đầu hắn trong lòng y thầm nghĩ, cũng là quan lớn, cũng là thông gia, nhưng sao lại khác nhau thế?
Tống Hoài Minh lại lịch sự chào gia đình Trương Dương rồi mới đi.
Tối hôm đó Trương Dương không an bài cho người nhà ở lại nhà khách chính phủ, mà dẫn bọn hắn tới Nam Quốc Sơn Trang, Triệu Thiết Sinh có rất nhiều cảm xúc đối với tất cả tao ngộ tối nay, sau khi tới phòng, Triệu Tĩnh thút thít khóc không ngừng.
Triệu Thiết Sinh nói: Khóc cái gì, con học anh con đi, làm người không thể không có cốt khí! Cửa Đinh gia cao lắm, chúng ta trèo không tới đâu!
Trương Dương biết Triệu Tĩnh rất coi trọng cuộc hôn nhân này, hắn vỗ vai em gái, nói: Tiểu Tĩnh, chúng ta ra ngoài một chút!
Triệu Tĩnh rưng rưng gật đầu, cùng Trương Dương đi ra ngoài, tối hôm đó trăng rất sáng, giống như thủy ngân rải xuống đất, cảnh vật trước mặt giống như là được phủ lên một tầng sương.
Trương Dương có chút thương xót nhìn em gái, nói khẽ: Có đau không?
Triệu Tĩnh lắc đầu, mắt lại đỏ lên.
Trương Dương thở dài: Anh biết tối nay em rất khó xử, nhưng cha ẹm làm như vậy cũng là vì em!
Triệu Tĩnh nói khẽ: Em biết!
Trương Dương nói: Thật ra mẹ cậu ta có câu nói không sai, em vẫn chưa tốt nghiệp, đừng vội vàng kết hôn.
Triệu Tĩnh không nói gì, mắt rủ xuống, nhìn mũi chân.
Trương Dương nói: Anh biết em thích Triệu Dũng, Triệu Dũng cũng thật lòng thích em, nhưng hai người có từng nghĩ tới nếu không được cha mẹ đồng ý mà kết hôn, cuộc hôn nhân của hai người từ lúc ban đầu đã tồn tại vấn đề rồi không?
Triệu Tĩnh nói: Em luôn cho rằng, hôn nhân chỉ là chuyện của hai đứa em!
Trương Dương bật cười vì sự ngây thơ của em gái: Nếu em thật sự cho rằng như vậy, vì sao còn muốn an bài cho hai nhà gặp mặt? Hai người không thông tri cho ai cả, cứ tự kết hôn là được, hà tất phải bận tâm người khác nghĩ gì?
Triệu Tĩnh cắn môi.
Trương Dương nói: Không có ai là không muốn được tổ chức hôn lễ một cách long trọng, không có ai là không muốn có được sự chúc phúc của cha mẹ. Tiểu Tĩnh, em đã có lòng tin với tình cảm của bọn em như vậy, vì sao nhất định phải dùng hôn nhân để chứng minh?
Từ Lập Hoa cũng đứng dậy: Lão Triệu, chúng ta về tôi! Mắt bà ta đã ươn ướt.
Môi Trương Dương mím chặt lại, từ lúc hắn biết Triệu Thiết Sinh tới nay, đối với người cha dượng này không có chút ấn tượng tốt nào, nhưng những lời này của Triệu Thiết Sinh hôm nay đã phủ định tất cả ấn tượng xấu về y trước đây, Triệu Thiết Sinh cũng là một người cha tốt, khi thấy con gái phải chịu ủy khuất, y có thể bộc phát ra dũng khí vô cùng, y cũng không tiếc tất cả để bảo vệ lợi ích của con gái mình.
Đinh Nguy Phong cười bồi, nói: Lão Triệu, đừng nóng giận mà, chúng ta không nói những chuyện không vui này nữa, ăn cơm, ăn cơm!
Triệu Thiết Sinh nói: Con trai anh mời chúng tôi tới đây là để bàn hôn sự, tôi chưa ăn à? Đã không vui vẻ, hôn sự lại không bàn nữa thì còn gì nữa mà nói?” Lúc này Đinh Nguy Phong trong mắt Triệu Thiết Sinh chẳng còn chút ánh sáng nào cả, cái gì mà bí thư Ủy ban chính pháp, chó má, anh vì con trai anh, tôi vì khuê nữ của tôi, đều là người làm cha, ai sợ ai chứ?
Trương Dương vẫn không nói gì, đứng dậy chuẩn bị đi về, hắn dùng hành động thực tế để biểu đạt sự ủng hộ đối với Triệu Thiết Sinh.
Triệu Tĩnh vừa thấy người nhà muốn đi, có chút quýnh lên, Đinh Triệu Dũng cũng hoảng rồi, vội vàng đứng dậy giữ lại.
Triệu Tĩnh biết tính cha rất cương, đã giận lên rồi thì không ai khuyên được, cô ta nắm lấy tay mẹ: Mẹ!
Từ Lập Hoa nói: Đi!
Đinh Triệu Dũng nói: Chú Triệu, dì Từ, đừng tức giận mà, chúng ta ngồi xuống từ từ nói có được không? Gã là thật lòng muốn giữ.
Triệu Tĩnh nói: Mẹ, cha, đừng nóng giận mà, hai người hiểu lầm rồi. Cô ta lại quay sang Đinh Nguy Phong và Tiền Huệ Mẫn: Chú Đinh, dì Tiền, cha cháu thẳng tính, bình thường nói chuyện đều như vậy đó, hai người ngàn vạn lần đừng chấp... Cô ta còn chưa nói xong thì Từ Lập Hoa bỗng nhiên giơ tay lên tát cho cô ta một cái, cái tát này không những đánh cho Triệu Tĩnh ngây ra, mà tất cả mọi người đều giật mình.
Triệu Tĩnh ôm mặt nước mắt ủy khuất không nén được mà chảy xuống: Mẹ... mẹ...
Từ Lập Hoa đau lòng nhìn con gái, bà ta gằn từng chữ: Mẹ từ nhỏ đã dạy con, chúng ta tuy rằng là bình bá tánh, nhưng chúng ta phải đường đường chính chính làm người, người khác coi thường, chúng ta không sợ, nhưng bất kể là lúc nào cũng không được coi thường chính mình, đánh con, là bởi vì con là con gái mẹ, đánh con là để con nhớ, con người ta sống trên đời thì phải có tôn nghiêm!
Sắc mặt của vợ chồng Đinh Nguy Phong rất khó coi, một cái tát này của Từ Lập Hoa nhìn thì là đánh vào mặt Triệu Tĩnh, nhưng bọn họ lại cảm thấy mặt mình nóng lên, Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa đi ra ngoài, Trương Dương kéo tay em gái ra ngoài theo.
Đinh Triệu Dũng cũng muốn chạy ra theo, Tiền Huệ Mẫn tức giận nói: Triệu Dũng, con đứng lại đó cho mẹ!
Đinh Triệu Dũng nói: Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Gã chuẩn bị đuổi theo Triệu gia để giải thích thì lại nghe thấy anh cả hô lên: Mẹ, mẹ sao thế?
Đinh Triệu Dũng xoay người lại, nhìn thấy sắc mặt của mẹ mình vàng như nến, tay ôm ngực, đờ đẫn ngồi ở ghế, may mà Đinh Triệu Vĩ kịp thời đỡ lấy bà ta, nếu không khẳng định là bà ta đã ngã ra đất rồi. Tiền Huệ Mẫn yếu ớt vô lực nói: Mày đi đi, mày đi đi, cho dù tao chết, mày cũng không cần phải quan tâm tới tao...
Đinh Triệu Dũng nhìn thấy mẹ như vậy, thật sự là tiến thoái lưỡng nan, cắn cắn môi, cuối cùng quay lại bên mẹ: Mẹ...
Triệu Thiết Sinh giận dữ bỏ đi, bởi vì đi quá vội, suýt nữa đụng vào mấy người đang đi ở hành lang, có người cản y lại, Triệu Thiết Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đám người mặc tây trang, y đang máu nóng xộc lên đầu, tức giận quát: Cản tôi làm gì? Tôi phạm pháp à?
Trương Dương theo sau chạy tới, hắn nhận ra, mấy người đang đi tới chính là tỉnh trưởng Tống Hoài Minh và mấy nhân viên tùy hành của y.
Người cản Triệu Thiết Sinh và thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh, hắn sợ Triệu Thiết Sinh có va chạm với Tống Hoài Minh.
Trương Dương vội vàng đi tới, hô một tiếng: Tỉnh trưởng Tống, đây là cha tôi!
Triệu Thiết Sinh nghe nói đối phương là tỉnh trưởng, một chút ngạnh khí vừa rồi lập tức biến sạch, trong lòng lão bách tính bình thường bọn họ, quan lớn nhất của tỉnh lý chính là bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng, còn Ủy ban chính pháp tỉnh, trong lòng họ so với hai người kia khẳng định là không cùng một đẳng cấp, Triệu Thiết Sinh sợ đến nỗi chân nhũn cả ra.
Tống Hoài Minh vừa mới tiếp đãi khách xong, y cũng không ngờ lại ở cùng một hành lang gặp người nhà của Trương Dương, Tống Hoài Minh cười nói: Trương Dương, người nhà cậu tới mà sao không nói với tôi một tiếng, thật đúng là! Y bước lên một bước, Chung Bồi Nguyên thức thời lui sang một bên, Tống Hoài Minh cầm tay Triệu Thiết Sinh, nói: Lão ca, tôi luôn muốn tới bái phỏng anh chị, nhưng gần đây công tác bận rộn quá, mãi không dứt ra được, nếu không phải là hôm nay gặp nhau ở đây, tôi cũng không biết được là anh chị tới Đông Giang. Y lại không nhịn được mà trách cứ Trương Dương: Trương Dương, đây là lỗi của cậu, vì sao không mời cha mẹ cậu tới nhà tôi làm khách?
Triệu Thiết Sinh không ngờ đối phương là tỉnh trưởng, càng không ngờ vị tỉnh trưởng Tống này đối với y lại nhiệt tình như vậy, biểu hiện ra vẻ bình dị gần gũi như vậy, y chỉ là một người dân bình thường, người ta thì là một tỉnh trưởng. Triệu Thiết Sinh lắp bắp nói: Tống... Tỉnh trưởng Tống... chào ngài...
Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: Lão ca, anh khách khí với tôi như vậy làm gì? Hai đứa nhỏ nhà chúng ta đã đính hôn rồi, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng sớm muộn gì cũng là sui gia mà.
Triệu Thiết Sinh bởi vì những lời này của Tống Hoài Minh mà mặt mày rạng ngời, tỉnh trưởng đại nhân ở trước mặt nhiều người như vậy nhận y là thông gia, đây là sự vinh quang cỡ nào chứ.
Từ Lập Hoa lúc này mới biết Tống Hoài Minh là cha Sở Yên Nhiên, Trương Dương cười cười giới thiệu mẹ với Tống Hoài Minh: Tỉnh trưởng Tống, đây là mẹ tôi!
Tống Hoài Minh cười nói: Chị, tôi là cha của Yên Nhiên, anh chị đã ăn cơm chưa?
Từ Lập Hoa nói khẽ: Ăn rồi, ăn rồi!
Tống Hoài Minh nói: Đừng khách khí với tôi mà, vừa rồi tôi tiếp đãi khách nên chưa được ăn no, tiểu Chung, đi an bài một chút đi, tôi và anh chị sui ăn một chút, thuận tiện nói chuyện của bọn trẻ.
Triệu Thiết Sinh vội vàng nói: Tỉnh trưởng Tống, chúng tôi thực sự đã ăn rồi mà!
Tống Hoài Minh nhìn sang Triệu Tĩnh: Trương Dương, đây là Triệu Tĩnh, em gái cậu đúng không, trước đây ở đại viện tôi đã gặp rồi!
Triệu Tĩnh mắt vẫn còn hơi đỏ, có chút ngượng ngùng cười nói: Chào chú Tống!
Tống Hoài Minh hài lòng gật đầu, y chủ động mời: Nếu đã ăn rồi thì vào trong ngồi đi, Trương Dương, dì Liễu của cậu cũng mong được gặp cha mẹ cậu lắm đó.
Trương Dương nói: Để ngày khác đi, hôm nay gấp gáp quá!
Tống Hoài Minh nói: Cũng được, vậy để tối mai nhé, đến nhà tôi ăn cơm, đều là người một nhà, việc gì phải ra ngoài, ở trong nhà náo nhiệt hơn, nói chuyện cũng tiện hơn. Trước khi đi, y bắt tay với Triệu Thiết Sinh: Lão ca, ngày mai tôi còn phải đi làm, không có thời gian đi cùng anh chị, để Trương Dương đi chơi cùng anh chị nhé, buổi tối tôi nhất định sẽ về nhà sớm, ở nhà chờ đại giá của anh chị!
Triệu Thiết Sinh kích động liên tục gật đầu hắn trong lòng y thầm nghĩ, cũng là quan lớn, cũng là thông gia, nhưng sao lại khác nhau thế?
Tống Hoài Minh lại lịch sự chào gia đình Trương Dương rồi mới đi.
Tối hôm đó Trương Dương không an bài cho người nhà ở lại nhà khách chính phủ, mà dẫn bọn hắn tới Nam Quốc Sơn Trang, Triệu Thiết Sinh có rất nhiều cảm xúc đối với tất cả tao ngộ tối nay, sau khi tới phòng, Triệu Tĩnh thút thít khóc không ngừng.
Triệu Thiết Sinh nói: Khóc cái gì, con học anh con đi, làm người không thể không có cốt khí! Cửa Đinh gia cao lắm, chúng ta trèo không tới đâu!
Trương Dương biết Triệu Tĩnh rất coi trọng cuộc hôn nhân này, hắn vỗ vai em gái, nói: Tiểu Tĩnh, chúng ta ra ngoài một chút!
Triệu Tĩnh rưng rưng gật đầu, cùng Trương Dương đi ra ngoài, tối hôm đó trăng rất sáng, giống như thủy ngân rải xuống đất, cảnh vật trước mặt giống như là được phủ lên một tầng sương.
Trương Dương có chút thương xót nhìn em gái, nói khẽ: Có đau không?
Triệu Tĩnh lắc đầu, mắt lại đỏ lên.
Trương Dương thở dài: Anh biết tối nay em rất khó xử, nhưng cha ẹm làm như vậy cũng là vì em!
Triệu Tĩnh nói khẽ: Em biết!
Trương Dương nói: Thật ra mẹ cậu ta có câu nói không sai, em vẫn chưa tốt nghiệp, đừng vội vàng kết hôn.
Triệu Tĩnh không nói gì, mắt rủ xuống, nhìn mũi chân.
Trương Dương nói: Anh biết em thích Triệu Dũng, Triệu Dũng cũng thật lòng thích em, nhưng hai người có từng nghĩ tới nếu không được cha mẹ đồng ý mà kết hôn, cuộc hôn nhân của hai người từ lúc ban đầu đã tồn tại vấn đề rồi không?
Triệu Tĩnh nói: Em luôn cho rằng, hôn nhân chỉ là chuyện của hai đứa em!
Trương Dương bật cười vì sự ngây thơ của em gái: Nếu em thật sự cho rằng như vậy, vì sao còn muốn an bài cho hai nhà gặp mặt? Hai người không thông tri cho ai cả, cứ tự kết hôn là được, hà tất phải bận tâm người khác nghĩ gì?
Triệu Tĩnh cắn môi.
Trương Dương nói: Không có ai là không muốn được tổ chức hôn lễ một cách long trọng, không có ai là không muốn có được sự chúc phúc của cha mẹ. Tiểu Tĩnh, em đã có lòng tin với tình cảm của bọn em như vậy, vì sao nhất định phải dùng hôn nhân để chứng minh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.