Chương 1917: Kiếp này không yêu ai nữa (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương có chút cảm động mấp máy môi, tình cảm chân chính không phải mỗi thời mỗi khắc đều ở gần nhau, tình cảm của Đồng Tú Tú đối với Ngũ Đắc Chí đã sớm thăng hoa, Trương Dương tiếp lấy hồng trà mà nhân viên phục vụ đưa tới, uống một ngụm rồi nói: Trước đó tôi đã tôi từng cho bác sĩ Vu Tử Lương tìm giúp một chuyên gia chỉnh hình nước Mỹ, nhưng Đắc Chí lần đó thả chim bồ câu tôi.
Đồng Tú Tú nói: Tôi cũng không quan tâm tới hình dáng của hắn, bất kể hắn biến thành bộ dáng gì nữa thì tôi cũng vẫ thương hắn, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Khi nói những lời này, sóng mắt của Đồng Tú Tú cực kỳ ôn nhu, cô ta ngẩng đầu nhìn Trương Dương rồi nói: Vị bác sĩ Nam Triều Tiên này là chuyên gia chỉnh hình cấp cao nhất thế giới, tôi đã đọc rất nhiều tư liệu về hắn, biết hắn có năng lực làm dịu vết thương của Đắc Chí.
Trương Dương nói: Chỗ mà Đắc Chí thực sự bị thương là chỗ này. Hắn chỉ vào ngực mình, nói khẽ: Hắn muốn giữ lại tôn nghiêm, muốn cô hạnh phúc.
Đồng Tú Tú lớn tiếng nói: Hạnh phúc của cô ta chính là hắn, không ai có thể an bài cuộc sống của tôi, cho dù là hắn cũng không thể.
Trương Dương gật đầu: Cô muốn thông qua khôi phục dung mạo của hắn để chữa khỏi vết thương trong lòng hắn ư?
Đồng Tú Tú nói: Tôi không dám kết luận là có thể làm được hay không, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, tôi cũng sẽ thử. Cô ta lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Trương Dương rồi nói: Trong đây là tích tụ nhiều năm của tôi, phí phẫu thuật của bác sĩ Xa rất đắt, tôi cũng chỉ có thể lấy ra được từng này.
Trương Dương đẩy trả tấm thẻ cho Đồng Tú Tú: Phí phẫu thuật để tôi giải quyết.
Đồng Tú Tú lắc đầu nói: Phải để tôi, tôi chỉ muốn anh đáp ứng một việc, đừng nói với hắn chuyện này có liên quan tới tôi.
Trương Dương nói khẽ: Vì sao không nói với hắn tất cả, vì sao không nói với hắn, cô vì sao lại nói tất cả những điều này? Rõ ràng là hai người yêu nhau, vì sao lại phải chia ly? Vì sao phải tra tấn nhau?
Đồng Tú Tú rưng rưng nói: Tôi kiếp này sẽ không yêu nữa...
Khi Hai người đang nói chuyện thì Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí an vị ở trong ô tô đối diện quán cà phê, hai người từ máy nghe trộm nghe được rành mạch cuộc đối thoại trong quán Triệu Thiên Tài Triệu Thiên Tài nói: Tôi đã nói rồi, Trương Dương khẳng định có quỷ, quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi... Hắn quay sang Triệu Thiên Tài, lại phát hiện dưới kính râm của Triệu Thiên Tài chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Triệu Thiên Tài vỗ vỗ vai Ngũ Đắc Chí, Ngũ Đắc Chí quay đi, lặng lẽ lau nước mắt trên mặt, nói khẽ: Thiên Tài, tôi hiểu hết rồi.
Ngũ Đắc Chí minh bạch, tất cả những gì trước mắt đều là Trương Dương và Triệu Thiên Tài bắt tay thiết kế, bọn họ cố ý muốn cho mình thấy một cảnh như vậy, nghe thấy tất cả, người duy nhất chẳng hay biết gì là Đồng Tú Tú, Trương Dương có thể lừa được Đồng Tú Tú, nhưng không lừa được mình.
Ngũ Đắc Chí không hề cảm thấy bị lừa gạt mà phẫn nộ, ngược lại, hắn lại bởi vậy mà cảm động, không chỉ Đồng Tú Tú chân tình vĩnh cửu không thay đổi của Đồng Tú Tú đối với mình, cũng bởi vì hai bằng hữu của hắn.
Chuyến đi lần này của Cung Kì Vĩ tới Đông Giang không hề đạt được kết quả của hắn muốn, quả thực mà nói thì không hoàn thành được nhiệm vụ mà bí thư thị ủy Hạng Thành giao cho hắn, thật ra Cung Kì Vĩ lúc mới tới Đông Giang cũng đã minh bạch Hạng Thành đã cho mình một nan đề, ném cho mình một củ khoai lang nóng phỏng tay. Lãnh đạo tỉnh không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra nhanh như vậy, khi Cung Kì Vĩ chuẩn bị vô công mà về thì hắn lại nhận được điện thoại của thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh, bảo hắn tới văn phòng bí thư tỉnh ủy một chuyến.
Khiến Cung Kì Vĩ bất ngờ là đề tài của Tống Hoài Minh lại bắt đầu từ Trương Dương.
Tống Hoài Minh nói: Đồng chí Kì Vĩ, tôi muốn hỏi anh một chuyện, đề danh Trương Dương trở thành thường ủy thị ủy Bắc Cảng anh có tham dự không?
Cung Kì Vĩ có chút bối rối lắc đầu, hắn không thích nói dối, chuyện Trương Dương được đề danh trở thành thường ủy Bắc Cảng hắn căn bản không biết.
Tống Hoài Minh nói: Thì ra là ý tứ của Hạng Thành.
Cung Kì Vĩ nói: Thật ra với chính tích của Trương Dương sau khi tới Tân Hải, trở thành thường ủy Bắc Cảng cũng là rất bình thường.
Tống Hoài Minh lắc đầu nói: Tôi không đồng ý!
Cung Kì Vĩ lập tức trầm mặc. Tống Hoài Minh nói không đồng ý thì có nghĩa là đã định luận chuyện này, hắn phát biểu ý kiến cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tống Hoài Minh nói: Hắn quá trẻ tuổi, tư lịch của hắn vẫn chưa đủ.
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Tống. Có lẽ nên cho người trẻ tuổi nhiều cơ hội hơn.
Tống Hoài Minh gật đầu nói: Kì Vĩ, hắn cần tôi luyện chứ không phải cổ vũ. Y tạm dừng một chút rồi nói: Tôi nghe nói anh không đồng ý với ý kiến tỉnh lý phái tổ công tác xuống.
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Tống, tôi lần này tới là đại biểu cho ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng...
Tống Hoài Minh ngắt lời hắn: Tôi không muốn nghe anh đại biểu ai. Tôi muốn biết suy nghĩ của bản thân anh.
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Tống, cá nhân tôi cũng không đồng ý với cách làm can thiệp quá nhiều vào chính vụ địa phương của tổ công tác, cho dù có thể mang đến tác dụng cảnh tỉnh nhất thời, nhưng không thể giải quyết vấn đề từ căn bản.
Tống Hoài Minh nói: Anh từ phương pháp giải quyết vấn đề từ căn bản ư?
Cung Kì Vĩ nói: Tôi đang tìm hiểu Bắc Cảng, muốn tìm được phương pháp giải quyết vấn đề từ căn bản thì đầu tiên phải tìm hiểu tòa thành thị này.
Anh cần thời gian bao lâu?
Cung Kì Vĩ nghĩ nghĩ: Chậm thì nửa năm lâu thì một năm!
Tống Hoài Minh nói: Tôi cho anh thời gian nửa năm, nếu anh vẫn không thể tìm hiểu được tòa thành thị Bắc Cảng này thì tôi sẽ một lần nữa tìm hiểu lại anh.
Cung Kì Vĩ nhìn Tống Hoài Minh, từ trong ánh mắt của Tống Hoài Minh nhìn thấy được sự kiên định và quả quyết, hắn ý thức được Tống Hoài Minh đã không thể nhịn được vấn đề của Bắc Cảng nữa rồi. Đã không còn nhẫn nại, nửa năm là kỳ hạn mà Tống Hoài Minh cho mình. trong mắt hắn, nửa năm thời gian này đã đủ để khảo sát Cung Kì Vĩ có thể đảm nhiệm công tác ở Bắc Cảng hay không rồi.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi sẽ cố hết sức!
Tống Hoài Minh nói: Tôi không thích nghe những lời này, tôi chỉ muốn thấy hiệu quả, nhìn thấy thành tích.
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Tống. Bắc Cảng có lẽ sẽ tác động tới một nhóm người lợi ích rất lớn.
Tống Hoài Minh nói: Anh nhớ kỹ, anh là chịu trách nhiệm trước tôi, anh chỉ cần báo cáo với tôi là được rồi.
Dương Ninh phát hiện tâm sự của chồng, từ sau khi Cung Kì Vĩ từ tỉnh ủy trở lại khách sạn, trong thời gian dài lâm vào trầm tư, Dương Ninh tới bên cạnh hắn, ôm vai hắn nói khẽ: Kì Vĩ, buổi tối cùng con gái đi xem phim đi.
Cung Kì Vĩ có chút tâm thần không yên gật đầu, sau khi gật đầu mới như ở trong mộng mới tỉnh nói: Em nói gì cơ?
Dương Ninh thở dài: Anh đó, lúc trước ở Nam Tích thì cả ngày bận công tác của cảng Nước Sâu, hiện tại đến Bắc Cảng, em vốn cho rằng anh sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng không ngờ, chuyện của anh còn nhiều hơn, hay là thế này đi, chờ đến nghỉ hè, em xin nghỉ vài ngày, cùng Nhã Hinh tới Bắc Cảng với anh vài ngày. Một mình anh công tác ở bên đó, em thực sự có chút không yên tâm.
Cung Kì Vĩ cười nói: Có gì mà không yên tâm? Em lo lắng anh ở bên ngoài tìm tình nhân à?
Dương Ninh sẳng giọng: Anh dám ư! Nói xong cô ta lại ôm cổ chồng, hôn lên má hắn.
Cung Kì Vĩ cười nói: Vợ chồng già rồi,còn con gái nữa.
Dương Ninh nói: Nó đi tắm rồi.
Lúc này trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Cung Nhã Hinh, Dương Ninh hôn một cái lên mặt chồng rồi đứng dậy đi lấy quần áo cho con gái thay.
Cung Kì Vĩ nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Trương Dương, hắn là hỏi Trương Dương có muốn sáng mai cùng về với hắn không.
Trương Dương nói: Bí thư Cung, tôi còn có chút việc, có thể sẽ về muộn một ngày.
Cung Kì Vĩ nói: Anh tới chỗ tôi một chuyến, tôi có việc muốn bàn với anh.
Trương Dương tới chỗ ở của Cung Kì Vĩ, sau khi bấm chuông cửa, người mở cửa là con gái của Cung Kì Vĩ Cung Nhã Hinh, con gái tới mười tám thì thay đổi, Trương đại quan nhân suýt nữa không nhận ra cô ta, cho đến lúc Cung Nhã Hinh gọi một tiếng chú Trương, Trương đại quan nhân mới nhận ra nữ học sinh thanh thuần đáng yêu trước mắt này không ngờ là Cung Nhã Hinh, hắn cười nói: Thì ra là Nhã HInh, đã thành đại cô nương, tôi suýt nữa thì không nhận ra.
Cung Nhã Hinh có chút ngượng ngùng cười cười, chú Trương này vẫn như trước kia, ấn tượng của Cung Nhã Hinh đối với hắn rất sâu sắc, bởi vì Trương Dương đã cứu tính mạng của cô ta.
Vợ chồng Cung Kì Vĩ từ bên trong đi ra, Dương Ninh nói: Nữ hài tử mỗi ngày mỗi khác, đừng nói là anh, ngay cả cha nó còn suýt không nhận ra nó.
Cung Kì Vĩ cười nói: Nghe những lời này hình như đang chỉ trách anh không quan tâm tới gia đình.
Trương Dương cười nói: Chị à, bí thư Cung chính là nam nhân tốt của Cố gia, ở trước mặt tôi không ngừng nhắc tới chị đó.
Dương Ninh nói: Miệng cậu khéo lắm,tôi và Nhã Hinh ra ngoài đi dạo đây, tới Đông Giang vừa hay mua chút quần áo, hai người các anh nói chuyện đi, có điều buổi tối phải giành thời gian cho chúng tôi đấy, nhà tôi còn cùng nhau đi xem phim.
Trương Dương gật đầu sảng khoái: Chị yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới gia đình chị đâu.
Đồng Tú Tú nói: Tôi cũng không quan tâm tới hình dáng của hắn, bất kể hắn biến thành bộ dáng gì nữa thì tôi cũng vẫ thương hắn, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Khi nói những lời này, sóng mắt của Đồng Tú Tú cực kỳ ôn nhu, cô ta ngẩng đầu nhìn Trương Dương rồi nói: Vị bác sĩ Nam Triều Tiên này là chuyên gia chỉnh hình cấp cao nhất thế giới, tôi đã đọc rất nhiều tư liệu về hắn, biết hắn có năng lực làm dịu vết thương của Đắc Chí.
Trương Dương nói: Chỗ mà Đắc Chí thực sự bị thương là chỗ này. Hắn chỉ vào ngực mình, nói khẽ: Hắn muốn giữ lại tôn nghiêm, muốn cô hạnh phúc.
Đồng Tú Tú lớn tiếng nói: Hạnh phúc của cô ta chính là hắn, không ai có thể an bài cuộc sống của tôi, cho dù là hắn cũng không thể.
Trương Dương gật đầu: Cô muốn thông qua khôi phục dung mạo của hắn để chữa khỏi vết thương trong lòng hắn ư?
Đồng Tú Tú nói: Tôi không dám kết luận là có thể làm được hay không, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, tôi cũng sẽ thử. Cô ta lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Trương Dương rồi nói: Trong đây là tích tụ nhiều năm của tôi, phí phẫu thuật của bác sĩ Xa rất đắt, tôi cũng chỉ có thể lấy ra được từng này.
Trương Dương đẩy trả tấm thẻ cho Đồng Tú Tú: Phí phẫu thuật để tôi giải quyết.
Đồng Tú Tú lắc đầu nói: Phải để tôi, tôi chỉ muốn anh đáp ứng một việc, đừng nói với hắn chuyện này có liên quan tới tôi.
Trương Dương nói khẽ: Vì sao không nói với hắn tất cả, vì sao không nói với hắn, cô vì sao lại nói tất cả những điều này? Rõ ràng là hai người yêu nhau, vì sao lại phải chia ly? Vì sao phải tra tấn nhau?
Đồng Tú Tú rưng rưng nói: Tôi kiếp này sẽ không yêu nữa...
Khi Hai người đang nói chuyện thì Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí an vị ở trong ô tô đối diện quán cà phê, hai người từ máy nghe trộm nghe được rành mạch cuộc đối thoại trong quán Triệu Thiên Tài Triệu Thiên Tài nói: Tôi đã nói rồi, Trương Dương khẳng định có quỷ, quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi... Hắn quay sang Triệu Thiên Tài, lại phát hiện dưới kính râm của Triệu Thiên Tài chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Triệu Thiên Tài vỗ vỗ vai Ngũ Đắc Chí, Ngũ Đắc Chí quay đi, lặng lẽ lau nước mắt trên mặt, nói khẽ: Thiên Tài, tôi hiểu hết rồi.
Ngũ Đắc Chí minh bạch, tất cả những gì trước mắt đều là Trương Dương và Triệu Thiên Tài bắt tay thiết kế, bọn họ cố ý muốn cho mình thấy một cảnh như vậy, nghe thấy tất cả, người duy nhất chẳng hay biết gì là Đồng Tú Tú, Trương Dương có thể lừa được Đồng Tú Tú, nhưng không lừa được mình.
Ngũ Đắc Chí không hề cảm thấy bị lừa gạt mà phẫn nộ, ngược lại, hắn lại bởi vậy mà cảm động, không chỉ Đồng Tú Tú chân tình vĩnh cửu không thay đổi của Đồng Tú Tú đối với mình, cũng bởi vì hai bằng hữu của hắn.
Chuyến đi lần này của Cung Kì Vĩ tới Đông Giang không hề đạt được kết quả của hắn muốn, quả thực mà nói thì không hoàn thành được nhiệm vụ mà bí thư thị ủy Hạng Thành giao cho hắn, thật ra Cung Kì Vĩ lúc mới tới Đông Giang cũng đã minh bạch Hạng Thành đã cho mình một nan đề, ném cho mình một củ khoai lang nóng phỏng tay. Lãnh đạo tỉnh không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra nhanh như vậy, khi Cung Kì Vĩ chuẩn bị vô công mà về thì hắn lại nhận được điện thoại của thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh, bảo hắn tới văn phòng bí thư tỉnh ủy một chuyến.
Khiến Cung Kì Vĩ bất ngờ là đề tài của Tống Hoài Minh lại bắt đầu từ Trương Dương.
Tống Hoài Minh nói: Đồng chí Kì Vĩ, tôi muốn hỏi anh một chuyện, đề danh Trương Dương trở thành thường ủy thị ủy Bắc Cảng anh có tham dự không?
Cung Kì Vĩ có chút bối rối lắc đầu, hắn không thích nói dối, chuyện Trương Dương được đề danh trở thành thường ủy Bắc Cảng hắn căn bản không biết.
Tống Hoài Minh nói: Thì ra là ý tứ của Hạng Thành.
Cung Kì Vĩ nói: Thật ra với chính tích của Trương Dương sau khi tới Tân Hải, trở thành thường ủy Bắc Cảng cũng là rất bình thường.
Tống Hoài Minh lắc đầu nói: Tôi không đồng ý!
Cung Kì Vĩ lập tức trầm mặc. Tống Hoài Minh nói không đồng ý thì có nghĩa là đã định luận chuyện này, hắn phát biểu ý kiến cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tống Hoài Minh nói: Hắn quá trẻ tuổi, tư lịch của hắn vẫn chưa đủ.
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Tống. Có lẽ nên cho người trẻ tuổi nhiều cơ hội hơn.
Tống Hoài Minh gật đầu nói: Kì Vĩ, hắn cần tôi luyện chứ không phải cổ vũ. Y tạm dừng một chút rồi nói: Tôi nghe nói anh không đồng ý với ý kiến tỉnh lý phái tổ công tác xuống.
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Tống, tôi lần này tới là đại biểu cho ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng...
Tống Hoài Minh ngắt lời hắn: Tôi không muốn nghe anh đại biểu ai. Tôi muốn biết suy nghĩ của bản thân anh.
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Tống, cá nhân tôi cũng không đồng ý với cách làm can thiệp quá nhiều vào chính vụ địa phương của tổ công tác, cho dù có thể mang đến tác dụng cảnh tỉnh nhất thời, nhưng không thể giải quyết vấn đề từ căn bản.
Tống Hoài Minh nói: Anh từ phương pháp giải quyết vấn đề từ căn bản ư?
Cung Kì Vĩ nói: Tôi đang tìm hiểu Bắc Cảng, muốn tìm được phương pháp giải quyết vấn đề từ căn bản thì đầu tiên phải tìm hiểu tòa thành thị này.
Anh cần thời gian bao lâu?
Cung Kì Vĩ nghĩ nghĩ: Chậm thì nửa năm lâu thì một năm!
Tống Hoài Minh nói: Tôi cho anh thời gian nửa năm, nếu anh vẫn không thể tìm hiểu được tòa thành thị Bắc Cảng này thì tôi sẽ một lần nữa tìm hiểu lại anh.
Cung Kì Vĩ nhìn Tống Hoài Minh, từ trong ánh mắt của Tống Hoài Minh nhìn thấy được sự kiên định và quả quyết, hắn ý thức được Tống Hoài Minh đã không thể nhịn được vấn đề của Bắc Cảng nữa rồi. Đã không còn nhẫn nại, nửa năm là kỳ hạn mà Tống Hoài Minh cho mình. trong mắt hắn, nửa năm thời gian này đã đủ để khảo sát Cung Kì Vĩ có thể đảm nhiệm công tác ở Bắc Cảng hay không rồi.
Cung Kì Vĩ nói: Tôi sẽ cố hết sức!
Tống Hoài Minh nói: Tôi không thích nghe những lời này, tôi chỉ muốn thấy hiệu quả, nhìn thấy thành tích.
Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Tống. Bắc Cảng có lẽ sẽ tác động tới một nhóm người lợi ích rất lớn.
Tống Hoài Minh nói: Anh nhớ kỹ, anh là chịu trách nhiệm trước tôi, anh chỉ cần báo cáo với tôi là được rồi.
Dương Ninh phát hiện tâm sự của chồng, từ sau khi Cung Kì Vĩ từ tỉnh ủy trở lại khách sạn, trong thời gian dài lâm vào trầm tư, Dương Ninh tới bên cạnh hắn, ôm vai hắn nói khẽ: Kì Vĩ, buổi tối cùng con gái đi xem phim đi.
Cung Kì Vĩ có chút tâm thần không yên gật đầu, sau khi gật đầu mới như ở trong mộng mới tỉnh nói: Em nói gì cơ?
Dương Ninh thở dài: Anh đó, lúc trước ở Nam Tích thì cả ngày bận công tác của cảng Nước Sâu, hiện tại đến Bắc Cảng, em vốn cho rằng anh sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng không ngờ, chuyện của anh còn nhiều hơn, hay là thế này đi, chờ đến nghỉ hè, em xin nghỉ vài ngày, cùng Nhã Hinh tới Bắc Cảng với anh vài ngày. Một mình anh công tác ở bên đó, em thực sự có chút không yên tâm.
Cung Kì Vĩ cười nói: Có gì mà không yên tâm? Em lo lắng anh ở bên ngoài tìm tình nhân à?
Dương Ninh sẳng giọng: Anh dám ư! Nói xong cô ta lại ôm cổ chồng, hôn lên má hắn.
Cung Kì Vĩ cười nói: Vợ chồng già rồi,còn con gái nữa.
Dương Ninh nói: Nó đi tắm rồi.
Lúc này trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Cung Nhã Hinh, Dương Ninh hôn một cái lên mặt chồng rồi đứng dậy đi lấy quần áo cho con gái thay.
Cung Kì Vĩ nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Trương Dương, hắn là hỏi Trương Dương có muốn sáng mai cùng về với hắn không.
Trương Dương nói: Bí thư Cung, tôi còn có chút việc, có thể sẽ về muộn một ngày.
Cung Kì Vĩ nói: Anh tới chỗ tôi một chuyến, tôi có việc muốn bàn với anh.
Trương Dương tới chỗ ở của Cung Kì Vĩ, sau khi bấm chuông cửa, người mở cửa là con gái của Cung Kì Vĩ Cung Nhã Hinh, con gái tới mười tám thì thay đổi, Trương đại quan nhân suýt nữa không nhận ra cô ta, cho đến lúc Cung Nhã Hinh gọi một tiếng chú Trương, Trương đại quan nhân mới nhận ra nữ học sinh thanh thuần đáng yêu trước mắt này không ngờ là Cung Nhã Hinh, hắn cười nói: Thì ra là Nhã HInh, đã thành đại cô nương, tôi suýt nữa thì không nhận ra.
Cung Nhã Hinh có chút ngượng ngùng cười cười, chú Trương này vẫn như trước kia, ấn tượng của Cung Nhã Hinh đối với hắn rất sâu sắc, bởi vì Trương Dương đã cứu tính mạng của cô ta.
Vợ chồng Cung Kì Vĩ từ bên trong đi ra, Dương Ninh nói: Nữ hài tử mỗi ngày mỗi khác, đừng nói là anh, ngay cả cha nó còn suýt không nhận ra nó.
Cung Kì Vĩ cười nói: Nghe những lời này hình như đang chỉ trách anh không quan tâm tới gia đình.
Trương Dương cười nói: Chị à, bí thư Cung chính là nam nhân tốt của Cố gia, ở trước mặt tôi không ngừng nhắc tới chị đó.
Dương Ninh nói: Miệng cậu khéo lắm,tôi và Nhã Hinh ra ngoài đi dạo đây, tới Đông Giang vừa hay mua chút quần áo, hai người các anh nói chuyện đi, có điều buổi tối phải giành thời gian cho chúng tôi đấy, nhà tôi còn cùng nhau đi xem phim.
Trương Dương gật đầu sảng khoái: Chị yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới gia đình chị đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.