Chương 863: Kiếp phỉ đui mù (3)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Cẩn thận đi qua địa phương hẹp nhất ở phía trước, mưa đột nhiên nhỏ dần, Trương Dương ra hiệu tỏ ý bảo bọn họ dừng xe, đường phía trước bị ngắt đoạn, một cây đại thụ to bằng người thành niên đổ ngang ở đó, Triệu Thiên Tài mở cửa xe bước xuống, hắn đi tới trước cây đại thụ nhìn nhìn rồi cười nói: Cây thông! Trương Dương, tôi thấy chúng ta lợi dụng cây thông này để làm ấm, nghỉ ngơi một chút rồi lại đi tiếp.
Trương Dương gật đầu, trải qua một phen lao động, hắn cũng cảm thấy mình có chút mệt mỏi.
Triệu Thiên Tài từ bên trong xe lấy ra cái cưa, một lát sau liền cưa được một đống gỗ thông, đi tới nơi ít gió đốt lửa, sau đó ba người hợp lực chuyển cây thông ra ven đường, Chu Sơn Hổ lái ô tô qua đoạn đường này, đỗ ở nơi an toàn, dùng quần áo ướt vắt lên cây để hong khô, cây thong tuy rằng dễ cháy, nhưng trong không khí đâu đâu cũng là mùi khét, có điều vì để chống lạnh, chút phiền phức này không tính là gì.
Trương Dương cười nói: Ngại quá đi mất, mấy anh em ta làm ô nhiễm hoàn cảnh rồi!
Triệu Thiên Tài nói: Loại ô nhiễm này so sánh với ô nhiễm công nghiệp căn bản chỉ là mưa bụi, có điều kể ra, hiện tại nơi trong lành như thế này ở trong nước cũng không nhiều lắm đâu.
Chu Sơn Hổ nói: Các anh nói xem, đám kiếp phỉ đó liệu có đuổi theo chúng ta không?
Triệu Thiên Tài nói: Sao mà đuổi theo được, thời tiết quỷ quái như thế này, trừ ba thằng ngốc chúng ta ra, ai còn muốn khuya như vậy rồi còn lên đường?
Trương Dương cười nói: Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mấy tên hại dân hại nước này không tính là gì, nhưng tôi thực sự không muốn láng phí thời gian vì chúng.
Chu Sơn Hổ nói: Trị an của Vùng Tạng sao kém như vậy nhỉ.
Trương Dương đương nhiên: Diện tích lãnh thổ rộng lớn, đất rộng người ít, dương nhiên trên quản lý không thể nào chu mật bằng nội địa được rồi.
Triệu Thiên Tài nói: Anh khai thật ra đi, tối nay anh đi đâu?
Khi Trương Dương đi chỉ nói là đi dạo trong thôn, không nói với bọn họ là tới sông băng Mễ Đôi, Trương Dương cười cười không nói gì.
Chu Sơn Hổ nói: Trương đại ca, anh có phải tới sông băng Mễ Đôi hay không?
Trương Dương gật đầu.
Chu Sơn Hổ cười nói: Tôi đã bảo rồi mà! Hắn vươn tay về phía Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài bất đắc dĩ móc ra một trăm đồng đưa cho hắn, thì ra hai người cá nhau. Từ kết quả cho thấy, hiển nhiên là Chu Sơn Hổ đã thắng.
Triệu Thiên Tài lầm bầm nói: Tới sông băng mà không gọi tôi.
Chu Sơn Hổ nói: Tôi cũng rất muốn đi, Trương đại ca, chờ chúng ta tìm được An tiểu thư rồi, khi trở về, nhất định phải du lãm một phen.
Trương Dương cười cười gật đầu: Nhất định rồi!
Một tiếng ưng hót thê lương xé rách màn đêm yên tĩnh, ba người bọn họ đồng thời dừng nói chuyện, Trương Dương giỏng tai lắng nghe, thính lực của hắn so với trước đây đã kém đi một chút, một lúc sau, mới nghe thấy tiếng xe mô tô ầm ầm từ xa lại gần.
Hai người Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ không hề nghe thấy gì, có điều từ vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng của Trương Dương, hai người đều ý thức được gì đó. Triệu Thiên Tài nói khẽ: Địch nhân đến à?
Trương Dương gật đầu nói: Đám kiếp phỉ này thật đúng là âm hồn bất tán!
Chu Sơn Hổ nói: Chỉ sợ mục đích của bọn chúng cũng không phải chỉ là đánh cướp đơn thuần!
Trương Dương nói: bọn chúng muốn trả thù! Trương Dương đứng dậy vỗ vỗ vai Chu Sơn Hổ, nói: Chiếu cố cậu và Thiên Tài, những chuyện khác để tôi ứng phó cho.
Trên sơn đạo hẹp, hơn mười chiếc xe máy nối đuôi nhau mà đi, người lái toàn bộ là hán tử Tạng thân cao vạm vỡ, người cầm đầu là một tên tóc dài màu đen, da đen sẫm, mũi cao mắt sâu, chính là đầu lĩnh Ác Lang Mạt Gia của đám người này, hắn là dân Tạng thổ sinh thổ trưởng, tụ tập một đám phần tử tội phạm Tạng, chạy khắp tuyến Xuyên Tạng, lấy việc cướp bóc khách thương và du khách qua đường mà sống, ác danh đồn xa, bởi vì bọn chúng đông người, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa rất quen thuộc với địa hình xung quanh, sau khi gây án thường thường đều an toàn rút lui, tuy hệ thống võ cảnh địa phương đã nhiều lần có hành động nhằm vào chúng, cũng bắt được mấy phần tử tội phạm, có điều đều là hạng lâu la, cũng không tạo thành đả kích trí mạng.
Ác Lang Mạt Gia là kẻ cầm đầu của đám người này, thủ hạ của hắn đầu tiên là ở núi An Lâu Lạp liên tiếp gặp thất bại. lần gặp Trương Dương, mấy tên kiếp phỉ xui xẻo, tất cả đều bị bắt tại chỗ, Ác Lang Mạt Gia nghe tin liền vô cùng tức giận, hắn phái thủ hạ đi thám thính lai lịch của ba người Trương Dương, tối nay dùng nỏ tiễn bắn Trương Dương chính là em trai ruột Nỗ Ngõa của Ác Lang Mạt Gia, không ngờ Nỗ Ngõa cũng bại trong tay Trương Dương. Ác Lang Mạt Gia trong những năm gần đây chưa bao giờ gặp thát bại nhiều như vậy, cho nên hắn dẫn theo bộ hạ tinh nhuệ, tới đây trả thù.
Đoàn xe hơn mười người vòng qua ngã rẽ phía trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người đứng ở giữa đường, tay cầm một cành cây to miệng bát, người đó hô to: Mạt Gia!
Ác Lang Mạt Gia hơi ngẩn ra, liền thấy cánh tay của người nọ rung lên, cành cây to bằng miệng bát đó bị ném mạnh về phía họ, Ác Lang Mạt Gia cúi đầu tránh, đỉnh đầu có tiếng gió vùn vụt, cành cây đó bay sượt qua đầu hắn, hắn tuy rằng né được, nhưng bộ hạ ở phía sau hắn thì lại không được may mắn như vậy, một người bị thân cây va trúng ngực, từ trên xe máy kêu thảm ngã xuống, xe máy trượt trên mặt đất đã đóng băng, liên tiếp đâm vào xe máy của hai đồng bạn, người trên sơn đạo ngã rạp một mảng, đội ngũ lập tức biến thành có chút thảm hại.
Ác Lang Mạt Gia nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên xe nhảy xuống, lật tay rút một thanh Khai sơn đao ở sau lưng ra bóng đêm trong bóng đêm, Khai sơn đao giống như một dòng nước thu, lóe ra hàn quang lành lạnh.
Trương Dương mỉm cười đứng ở giữa đường, trong mắt đầy vẻ kinh thường và khiêu khích: Mày chính là Ác Cẩu Mạt Gia à? Trương Dương là cố ý chọc giận đối phương, khi nói chuyện hắn lưu ý tới đối phương có mười hai người, trong đó ít nhất có năm người mang hàng nóng, đây là một đám thổ phỉ hung hãn.
Ác Lang Mạt Gia câm Khai sơn đao trong tay, nghiến răng nghiến lợi bước về phía Trương Dương.
Trương Dương nói: Một đấu một, mày không phải là đối thủ của tao, tất cả lên đi! Trương Dương cố ý nói vậy, tuy hắn hắn là kẻ tài cao gan lớn, nhưng cũng không muốn rơi vào trong tình cảnh bị vây công, huống chi đối phương còn có súng, mà hắn thì lại không ở trong trạng thái tốt nhất. Ấn tượng mà Ác Lang Mạt Gia mang tới cho hắn là người này chẳng những hung tàn, hơn nữa khá tự phụ, ở trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, hắn muốn lập uy, chỉ cần là đơn đả độc đấu đánh bại mình, địa vị lãnh đạo của hắn sẽ càng không thể lung lay.
Ác Lang Mạt Gia bước về phía trước một bước, mặt đất phát ra một tiếng rầm trầm muộn, Trương Dương hơi nhíu mày, hắn cũng không ngờ đối phương có thực lực không kém, tốc độ của Ác Lang Mạt Gia rất nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Trương Dương, giơ Khai sơn đao trong tay lên, vù một cái chém vào đầu Trương Dương.
Tay của Trương Dương cũng giơ lên, ống tuýp giấyuở sau người lộ ra, ống tuýp và Khai sơn đao chạm nhau, keng một tiếng, Khai sơn đao giống như cắt đậu hủ chặt đôi ống tuýp.
Trương đại quan nhân không khỏi lè lươi, thân hình vội lui ra sau, tránh được một đao này của Ác Lang Mạt Gia, không ngờ Khai sơn đao của thằng ôn này lại sắc bén như vậy.
Ác Lang Mạt Gia nhe răng cười, keng một tiếng, đao của hắn lại chặt đứt ống tuýp của đối phương này điều này đã làm cho lòng tin của hắn thêm lớn hơn, Ác Lang Mạt Gia gầm nhẹ: Tao phải chặt đầu mày làm bô. Những lời này của hắn khiến đám người Tạng ở phía sau cười ồ lên.
Trương Dương cười nói: Nếu muốn làm bô thì đầu mày thích hợp hơn đấy, đến đây nào!
Ác Lang Mạt Gia tiến về phía trước, chém lia liạ, Trương Dương thầm khen, hắn thật sự là không ngờ đao pháp của Ác Lang Mạt Gia lại tinh diệu như vậy, bất kể là tốc độ ra đao hay là góc độ ra đao, đều xứng là nhất lưu, Trương Dương kiêng kị Khai sơn đao phong trong tay hắn sắc bén vô cùng, cho nên không lấy cứng đối cứng với hắn nữa, chỉ bằng vào thân pháp linh hoạt của mình qua lại trong ánh đao, cố ý làm tiêu hao thể lực của Ác Lang Mạt Gia.
Ác Lang Mạt Gia sử xong một lộ đao pháp, nhưng ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm vào được, lúc này hắn bắt đầu ý thức được mình đã gặp phải một cao thủ rồi.
Hô hấp của hắn rõ ràng trở nên dồn dập, một lộ đao pháp này đã tiêu hao không ít thể lực của hắn. Ác Lang Mạt Gia nói: Có ngon thì đừng chạy!
Trương đại quan nhân cười nói: Đối với mày tao có cần phải chạy không ? Khi hắn lên tiếng, bộ pháp đã khởi động.
Ác Lang Mạt Gia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy Trương Dương đột nhiên lao tới trước mặt mình, trong lúc kinh hoàng vội vàng vung đao chém ra, nhưng lại chém vào không khí. Nửa thanh ống tuýp trong tay Trương Dương đã kề lên yết hầu hắn, ống tuýp này vừa mới bị một đao của Ác Lang Mạt Gia vót đứt, hiện tại phần đầu sắc như mũi mâu, chỉ cần Trương Dương hơi dùng sức một chút là ống tuýp sẽ đâm qua da hắn, khiến cổ hắn có thêm một cái lỗ. Ác Lang Mạt Gia cả người lập tức như hóa đá.
Trương Dương gật đầu, trải qua một phen lao động, hắn cũng cảm thấy mình có chút mệt mỏi.
Triệu Thiên Tài từ bên trong xe lấy ra cái cưa, một lát sau liền cưa được một đống gỗ thông, đi tới nơi ít gió đốt lửa, sau đó ba người hợp lực chuyển cây thông ra ven đường, Chu Sơn Hổ lái ô tô qua đoạn đường này, đỗ ở nơi an toàn, dùng quần áo ướt vắt lên cây để hong khô, cây thong tuy rằng dễ cháy, nhưng trong không khí đâu đâu cũng là mùi khét, có điều vì để chống lạnh, chút phiền phức này không tính là gì.
Trương Dương cười nói: Ngại quá đi mất, mấy anh em ta làm ô nhiễm hoàn cảnh rồi!
Triệu Thiên Tài nói: Loại ô nhiễm này so sánh với ô nhiễm công nghiệp căn bản chỉ là mưa bụi, có điều kể ra, hiện tại nơi trong lành như thế này ở trong nước cũng không nhiều lắm đâu.
Chu Sơn Hổ nói: Các anh nói xem, đám kiếp phỉ đó liệu có đuổi theo chúng ta không?
Triệu Thiên Tài nói: Sao mà đuổi theo được, thời tiết quỷ quái như thế này, trừ ba thằng ngốc chúng ta ra, ai còn muốn khuya như vậy rồi còn lên đường?
Trương Dương cười nói: Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mấy tên hại dân hại nước này không tính là gì, nhưng tôi thực sự không muốn láng phí thời gian vì chúng.
Chu Sơn Hổ nói: Trị an của Vùng Tạng sao kém như vậy nhỉ.
Trương Dương đương nhiên: Diện tích lãnh thổ rộng lớn, đất rộng người ít, dương nhiên trên quản lý không thể nào chu mật bằng nội địa được rồi.
Triệu Thiên Tài nói: Anh khai thật ra đi, tối nay anh đi đâu?
Khi Trương Dương đi chỉ nói là đi dạo trong thôn, không nói với bọn họ là tới sông băng Mễ Đôi, Trương Dương cười cười không nói gì.
Chu Sơn Hổ nói: Trương đại ca, anh có phải tới sông băng Mễ Đôi hay không?
Trương Dương gật đầu.
Chu Sơn Hổ cười nói: Tôi đã bảo rồi mà! Hắn vươn tay về phía Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài bất đắc dĩ móc ra một trăm đồng đưa cho hắn, thì ra hai người cá nhau. Từ kết quả cho thấy, hiển nhiên là Chu Sơn Hổ đã thắng.
Triệu Thiên Tài lầm bầm nói: Tới sông băng mà không gọi tôi.
Chu Sơn Hổ nói: Tôi cũng rất muốn đi, Trương đại ca, chờ chúng ta tìm được An tiểu thư rồi, khi trở về, nhất định phải du lãm một phen.
Trương Dương cười cười gật đầu: Nhất định rồi!
Một tiếng ưng hót thê lương xé rách màn đêm yên tĩnh, ba người bọn họ đồng thời dừng nói chuyện, Trương Dương giỏng tai lắng nghe, thính lực của hắn so với trước đây đã kém đi một chút, một lúc sau, mới nghe thấy tiếng xe mô tô ầm ầm từ xa lại gần.
Hai người Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ không hề nghe thấy gì, có điều từ vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng của Trương Dương, hai người đều ý thức được gì đó. Triệu Thiên Tài nói khẽ: Địch nhân đến à?
Trương Dương gật đầu nói: Đám kiếp phỉ này thật đúng là âm hồn bất tán!
Chu Sơn Hổ nói: Chỉ sợ mục đích của bọn chúng cũng không phải chỉ là đánh cướp đơn thuần!
Trương Dương nói: bọn chúng muốn trả thù! Trương Dương đứng dậy vỗ vỗ vai Chu Sơn Hổ, nói: Chiếu cố cậu và Thiên Tài, những chuyện khác để tôi ứng phó cho.
Trên sơn đạo hẹp, hơn mười chiếc xe máy nối đuôi nhau mà đi, người lái toàn bộ là hán tử Tạng thân cao vạm vỡ, người cầm đầu là một tên tóc dài màu đen, da đen sẫm, mũi cao mắt sâu, chính là đầu lĩnh Ác Lang Mạt Gia của đám người này, hắn là dân Tạng thổ sinh thổ trưởng, tụ tập một đám phần tử tội phạm Tạng, chạy khắp tuyến Xuyên Tạng, lấy việc cướp bóc khách thương và du khách qua đường mà sống, ác danh đồn xa, bởi vì bọn chúng đông người, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa rất quen thuộc với địa hình xung quanh, sau khi gây án thường thường đều an toàn rút lui, tuy hệ thống võ cảnh địa phương đã nhiều lần có hành động nhằm vào chúng, cũng bắt được mấy phần tử tội phạm, có điều đều là hạng lâu la, cũng không tạo thành đả kích trí mạng.
Ác Lang Mạt Gia là kẻ cầm đầu của đám người này, thủ hạ của hắn đầu tiên là ở núi An Lâu Lạp liên tiếp gặp thất bại. lần gặp Trương Dương, mấy tên kiếp phỉ xui xẻo, tất cả đều bị bắt tại chỗ, Ác Lang Mạt Gia nghe tin liền vô cùng tức giận, hắn phái thủ hạ đi thám thính lai lịch của ba người Trương Dương, tối nay dùng nỏ tiễn bắn Trương Dương chính là em trai ruột Nỗ Ngõa của Ác Lang Mạt Gia, không ngờ Nỗ Ngõa cũng bại trong tay Trương Dương. Ác Lang Mạt Gia trong những năm gần đây chưa bao giờ gặp thát bại nhiều như vậy, cho nên hắn dẫn theo bộ hạ tinh nhuệ, tới đây trả thù.
Đoàn xe hơn mười người vòng qua ngã rẽ phía trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người đứng ở giữa đường, tay cầm một cành cây to miệng bát, người đó hô to: Mạt Gia!
Ác Lang Mạt Gia hơi ngẩn ra, liền thấy cánh tay của người nọ rung lên, cành cây to bằng miệng bát đó bị ném mạnh về phía họ, Ác Lang Mạt Gia cúi đầu tránh, đỉnh đầu có tiếng gió vùn vụt, cành cây đó bay sượt qua đầu hắn, hắn tuy rằng né được, nhưng bộ hạ ở phía sau hắn thì lại không được may mắn như vậy, một người bị thân cây va trúng ngực, từ trên xe máy kêu thảm ngã xuống, xe máy trượt trên mặt đất đã đóng băng, liên tiếp đâm vào xe máy của hai đồng bạn, người trên sơn đạo ngã rạp một mảng, đội ngũ lập tức biến thành có chút thảm hại.
Ác Lang Mạt Gia nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên xe nhảy xuống, lật tay rút một thanh Khai sơn đao ở sau lưng ra bóng đêm trong bóng đêm, Khai sơn đao giống như một dòng nước thu, lóe ra hàn quang lành lạnh.
Trương Dương mỉm cười đứng ở giữa đường, trong mắt đầy vẻ kinh thường và khiêu khích: Mày chính là Ác Cẩu Mạt Gia à? Trương Dương là cố ý chọc giận đối phương, khi nói chuyện hắn lưu ý tới đối phương có mười hai người, trong đó ít nhất có năm người mang hàng nóng, đây là một đám thổ phỉ hung hãn.
Ác Lang Mạt Gia câm Khai sơn đao trong tay, nghiến răng nghiến lợi bước về phía Trương Dương.
Trương Dương nói: Một đấu một, mày không phải là đối thủ của tao, tất cả lên đi! Trương Dương cố ý nói vậy, tuy hắn hắn là kẻ tài cao gan lớn, nhưng cũng không muốn rơi vào trong tình cảnh bị vây công, huống chi đối phương còn có súng, mà hắn thì lại không ở trong trạng thái tốt nhất. Ấn tượng mà Ác Lang Mạt Gia mang tới cho hắn là người này chẳng những hung tàn, hơn nữa khá tự phụ, ở trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, hắn muốn lập uy, chỉ cần là đơn đả độc đấu đánh bại mình, địa vị lãnh đạo của hắn sẽ càng không thể lung lay.
Ác Lang Mạt Gia bước về phía trước một bước, mặt đất phát ra một tiếng rầm trầm muộn, Trương Dương hơi nhíu mày, hắn cũng không ngờ đối phương có thực lực không kém, tốc độ của Ác Lang Mạt Gia rất nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Trương Dương, giơ Khai sơn đao trong tay lên, vù một cái chém vào đầu Trương Dương.
Tay của Trương Dương cũng giơ lên, ống tuýp giấyuở sau người lộ ra, ống tuýp và Khai sơn đao chạm nhau, keng một tiếng, Khai sơn đao giống như cắt đậu hủ chặt đôi ống tuýp.
Trương đại quan nhân không khỏi lè lươi, thân hình vội lui ra sau, tránh được một đao này của Ác Lang Mạt Gia, không ngờ Khai sơn đao của thằng ôn này lại sắc bén như vậy.
Ác Lang Mạt Gia nhe răng cười, keng một tiếng, đao của hắn lại chặt đứt ống tuýp của đối phương này điều này đã làm cho lòng tin của hắn thêm lớn hơn, Ác Lang Mạt Gia gầm nhẹ: Tao phải chặt đầu mày làm bô. Những lời này của hắn khiến đám người Tạng ở phía sau cười ồ lên.
Trương Dương cười nói: Nếu muốn làm bô thì đầu mày thích hợp hơn đấy, đến đây nào!
Ác Lang Mạt Gia tiến về phía trước, chém lia liạ, Trương Dương thầm khen, hắn thật sự là không ngờ đao pháp của Ác Lang Mạt Gia lại tinh diệu như vậy, bất kể là tốc độ ra đao hay là góc độ ra đao, đều xứng là nhất lưu, Trương Dương kiêng kị Khai sơn đao phong trong tay hắn sắc bén vô cùng, cho nên không lấy cứng đối cứng với hắn nữa, chỉ bằng vào thân pháp linh hoạt của mình qua lại trong ánh đao, cố ý làm tiêu hao thể lực của Ác Lang Mạt Gia.
Ác Lang Mạt Gia sử xong một lộ đao pháp, nhưng ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm vào được, lúc này hắn bắt đầu ý thức được mình đã gặp phải một cao thủ rồi.
Hô hấp của hắn rõ ràng trở nên dồn dập, một lộ đao pháp này đã tiêu hao không ít thể lực của hắn. Ác Lang Mạt Gia nói: Có ngon thì đừng chạy!
Trương đại quan nhân cười nói: Đối với mày tao có cần phải chạy không ? Khi hắn lên tiếng, bộ pháp đã khởi động.
Ác Lang Mạt Gia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy Trương Dương đột nhiên lao tới trước mặt mình, trong lúc kinh hoàng vội vàng vung đao chém ra, nhưng lại chém vào không khí. Nửa thanh ống tuýp trong tay Trương Dương đã kề lên yết hầu hắn, ống tuýp này vừa mới bị một đao của Ác Lang Mạt Gia vót đứt, hiện tại phần đầu sắc như mũi mâu, chỉ cần Trương Dương hơi dùng sức một chút là ống tuýp sẽ đâm qua da hắn, khiến cổ hắn có thêm một cái lỗ. Ác Lang Mạt Gia cả người lập tức như hóa đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.