Chương 1212: Làm ấm giường(1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Triệu Lập Vũ nghe em trai về, cũng vội vàng về nhà, gần đây gã đã tự mở một khách sạn, việc làm ăn cũng không tồi, còn dùng được cả điện thoại di động nữa, người cùng về với gã là một cô gái son phấn sặc sỡ, là bạn gái mới của gã, Thiệu vĩnh Hồng.
Trương Dương càng nhìn càng thấy cô gái này phong trần, Từ Lập Hoa nhìn thấy Triệu Lập Vũ lại dẫ Thiệu Vĩnh Hồng đến, trong lòng cảm thấy không vui, nhưng hôm nay Sở Yên Nhiên đến, bà cũng không tiện nói gì.
Triệu gia khó có cơ hội tụ tập đầy đủ như vậy, tối nay chỉ có Triệu Tĩnh là không đế, cả nhà ngồi vào phòng khách, Từ Lập Vũ giới thiệu Thiện Vĩnh Hồng cho Trương Dương và Sở Yên Nhiên.
Triệu Thiết Sinh đều không hài lòng lắm về chuyện tình cảm của hai người con ruột, sau khi mọi người ngồi vào bàn, y vẫn tỏ ra phong thái của người đứng đầu, cầm cốc rượu lên rồi nói: “Hôm nay con trai ba đã dẫn Yên Nhiên về đây, đầu tiên chúng ta biểu thị sự hoan nghênh đối với Yên Nhiên, đến đây rồi thì đây chính là nhà của cháu, cháu đừng khách sáo!”
Sở Yên Nhiên cười gật đầu, Du Mỹ Liên phụ họa theo: “Nào, chúng ta cùng cạn ly, hoan nghênh thành viên mới của Triệu gia chúng ta!”
Trương Dương cười nói: “Chị dâu à, chị đúng là biết dùng từ!”
Du Mỹ Liên đắc ý cười nói: “Còn gì nữa, tôi làm công việc tuyên truyền ở đơn vị kia mà!”
Trương Dương cũng uống hết cốc rượu, rồi thuận miệng hỏi một câu: “Đơn vị nào thế?”
Du Mỹ Liên nói: “Xưởng bình bảo ôn, em ba, tôi còn đang muốn nói với cậu kìa, cậu xem, có thể giúp tôi nói với huyện một chút không, để điều tôi đến bộ tuyên truyền huyện ủy có được không?”
Trương đại quan thầm nói, chị đúng là không biết trời cao đất dày gì, tố chất của chị mà cũng muốn làm quan sao? Trương dương chưa kịp trả lời, Triệu Thiết Sinh đã giành nói trước: “Con ba vừa mới về, sao cô đã lắm chuyện vậy nhỉ? Cô tưởng rằng làm cán bộ dễ như vậy à? Đừng để cho con trai ba phạm lỗi lầm!”
Du Mỹ Liên khá phản cảm với ông bố chồng này, liền trợn mắt: “Xì! Con chẳng qua chỉ là thuận miệng thì hỏi thế thôi, ai mà không biết em ba làm quan to trên tỉnh, còn cha của Yên Nhiên lại là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải chúng ta…”
Từ Lập Hoa nói: “Thì có liên quan gì đến con chứ?”
Bình thường bà rất ít khi nói, nên vừa nói câu này đã làm cho Du Mỹ Liên ngậm tăm.
Trương đại quan hơi ngần ngại nhìn sang Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên mỉm cười nhìn hắn, bàn tay dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Dương, an ủi hắn đừng lo, Sở Yên Nhiên không cảm thấy mấy phản cảm với sự hám của của Du Mỹ Liên, từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh ông ngoại, mặc dù ông ngoại làm rất tốt, nhưng vẫn chưa từng sống trong không khí gia đình thế này, thấy một gia đình cãi nhau thế này cô cảm thấy rất thân thiết.
Triệu Lập Vũ và Thiệu Vĩnh Hồng cầm cốc rượu lên kính Trương Dương và Sở Yên Nhiên.
Từ Lập Vũ nói: “Yên Nhiên, lần này đến Xuân Dương rồi thì ở lại chơi thêm mấy ngày đi, chị Vĩnh Hồng của em mở một trung tâm thẩm mỹ, muốn làm tóc hay bất cứ cái gì, cứ đến mà hỏi chị ấy.”
Trương đại quan thầm cười trong bụng, có đánh chết Sở Yên Nhiên, cô ấy cũng sẽ không đến đó để làm đẹp.
Sở Yên Nhiên lại cười rất ôn hòa: “Được thôi, có điều, ngày mai chúng em còn phải về Đông Giang ngay, em đã bảo với cha rồi.”
Cả gia đình nói chuyện rất rôm rả, Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa rõ ràng là rất yêu quý Sở Yên Nhiên, sau khi ăn cơm tối xong, Từ Lập Hoa đã đưa một hồng bao cho Sở Yên Nhiên, mắt của Du Mỹ Liên khá tinh, nhìn từ độ dày của hồng bao đã đoán được, bên trong có lẽ phải có 10000 tệ.
Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa chẳng có bao nhiêu tiền, số tiền này cũng đều là bình thường Trương Dương gửi cho họ, mà hai người họ không nỡ tiêu, thầm tích cóp lại, Sở Yên Nhiên lần đầu tiên đến chơi, mặc dù Sở Yên Nhiên có tiền, nhưng là cha mẹ của Trương Dương, họ không thể nào kiệt sỉ, càng không thể nào để gia đình thông gia coi thường.
Sở Yên Nhiên nói: “Dì ơi, không cần đâu, cháu thật sự không cần mà!”
Từ Lập Hoa kiên quyết nói: “Yên Nhiên, cháu phải cầm lấy, đây là quà gặp mặt!” Du Mỹ Liên cũng xông đến, vội vàng giúi hồng bao cho Sở Yên Nhiên, thật ra là Du Mỹ Liên đến để nắm vào hồng bao, để chắc chắn xem bên trong có phải là 10000 tệ thật hay không. Du Mỹ Liên nói: “Yên Nhiên à, mẹ quý em như vậy, em nhất định phải nhận lấy, đây là quà gặp mặt mà!”
Trong lòng cô ta đương nhiên chẳng vui vẻ gì, cô ta nghĩ đến lần đầu mình tới Triệu gia, quà gặp mặt cho cô ta mới 1000 tệ, nhưng khi đến lượt Trương Dương, giá trị đã tăng gấp 10 lần, cô ta nghĩ, đều là con dâu Triệu gia, mà sao đối xử lại khác biệt đến vậy.
Thật ra, nếu nói tủi thân, thì Thiệu Vĩnh Hồng càng tủi thân hơn mới phải, đây cũng là lần đầu tiên cô ta đến đây chơi, Sở Yên Nhiên đã có được một hồng bao dày, nhưng nhìn bản thân cô ta xem, hai vợ chồng Triệu Thiết Sinh còn chẳng thèm nhìn thẳng vào mặt cô ta nữa, đây không phải là vì Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa xu nịnh, nguyên nhân đều là do cô ta cả, cô ta cũng là con cháu trong xưởng máy nông nghiệp, bình thường thanh danh không tốt lắm, khi còn trẻ đã xông pha xã hội, trong mắt nhiều người, cô ta không phải là một cô gái tử tế.
Có điều, thái độ khó chịu của Du Mỹ Liên và Từ Lập Hoa rất nhanh đã bay biến mất, vì Sở Yên Nhiên lấy quà ra tặng cho mọi người, gần như mỗi người đều có phần cả, có đồng hồ, túi hàng hiệu, đồ mỹ phẩm, mỗi người đều có phần hết.
Thiệu Vĩnh Hồng cũng đã có một bộ đồ mỹ phẩm hàng hiệu.
Du Mỹ Liên và Thiệu Vĩnh Hồng thấy Sở Yên Nhiên hào phóng vây, chút ghen tị vừa rồi ngay lập tức biến đi đâu mất, họ thật sự không thể nào so sánh được với Sở Yên Nhiên, người ta xinh xắn, gia thế lại tốt, bản thân còn có nhiều tiền như vậy, người con dâu thế này, ai mà không thích chứ?
Hôm nay Du Mỹ Liên thu hoạch được rất lớn, không những có được 2000 Đô La, còn có được một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, một chiếc túi xách hàng hiệu, vì vậy thái độ của cô ta với Sở Yên Nhiên cũng rất thân thiết, vội vàng chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho Sở Yên Nhiên và Trương Dương.
Mặc dù Trương Dương không ở nhà, nhưng phòng của hắn vẫn ở đó, Triệu Tĩnh thì không được may mắn như vậy, sau khi Du Mỹ Liên và Từ Lập Quân chuyển đến, đã trưng dụng phòng của cô ấy rồi, Du Mỹ Liên khá kị Trương Dương, không những vì chức quan của Trương Dương, mà còn vì trước kia, Trương Dương đã thẳng tay tát vào mặt cô ta một nhát.
Khi Từ Lập Hoa đi chuẩn bị phòng nghỉ, bà hơi do dự, liền nói với Du Mỹ Liên: “Mỹ Liên, con thu dọn như vậy, buổi tối, con ba và Yên Nhiên cùng ngủ với nhau sao? Chúng nó còn chưa chính thức kết hôn kia mà!”
Du Mỹ Liên nói: “Mẹ ơi, sao mẹ lại phong kiến thế? Giờ đã là thời đại nào rồi? Họ chẳng phải đã đính hôn rồi sao? Lâu lắm với về nhà, mẹ còn chuẩn bị để họ ngủ ở hai phòng riêng à!”
Từ Lập Hoa nói: “Nhưng…”
Du Mỹ Liên nói: “Không có gì mà nhưng nhị cả đâu mẹ, thanh niên bây giờ phóng khoáng lắm.”
Từ Lập Hoa thầm nói, con nghĩ ai cũng như con sao, nhưng câu này bà không dám nói ra, sợ đắc tội với cô con dâu khó tính của mình.
Du Mỹ Liên nói: “Hơn nữa, nhà ta cũng chẳng còn phòng thừa rồi, mẹ không để cho hai đứa ngủ với nhau, thì chỉ có thể ra ngoài ngủ khách sạn thôi, vậy chẳng phải là càng không lịch sự hơn hay sao?” Từ Lập Hoa nghĩ một lát, đúng là chỉ có thể như vậy thật.
Có điều việc này chẳng ai nhắc đến, đến khi buổi tối đi nghỉ ngơi, Sở Yên Nhiên mới biết rằng, cô và Trương Dương tối nay ngủ cùng một phòng với nhau, nếu như là ở ngoài, cô nhất định không cảm thấy gì, nhưng đây là ở nhà Trương Dương, Sở Yên Nhiên đương nhiên cảm thấy khó xử, cô nói nhỏ với Trương Dương: “Này! Thế này không hay lắm nhỉ, chúng ta vẫn chưa kết hôn mà.”
Trương đại quan cười nói: “Có gì mà không hay chứ, nhà anh cũng chẳng còn phòng nào nữa rồi, trời lạnh thế này, em bảo anh đi đâu mà ngủ một mình bây giờ?”
Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: “Chúng ta ngủ cùng với nhau, mọi người liệu có cảm thấy tự do quá không?”
Trương Dương nói: “Làm gì mà phải nghĩ nhiều đến thế chứ, nha đầu, bốn năm trước chúng ta đã ngủ cùng nhau rồi mà.”
Sở Yên Nhiên ngại ngùng nói: “Anh chỉ biết nói vớ vẩn thôi!”
Trương đại quan nói: “Không thừa nhận rồi sao, lúc đầu ai ngủ cùng với anh cả đêm ở trong chuồng ngựa thế?” Nghĩ đến chuyện đã qua, Sở Yên Nhiên liền cười khúc khích, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Hai người nói chuyện một lúc trong phòng khác, thấy những phòng khác đều đã tắt đèn, Trương Dương nói: “Nếu như em thật sự cảm thấy không tiện, thì để anh ngủ ở phòng khách một đêm.”
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi nói: “Ngủ cùng với nhau thì được, nhưng anh không được ức hiếp em!”
Trương đại quan hùng hồn thề: “Anh yêu em còn không kịp nữa là, làm sao nỡ ức hiếp em chứ.” Sở Yên Nhiên cuối cùng đã khắc phục được trở ngại tâm lý, cùng Trương Dương vào phòng của hắn, cuối tháng mười hai, Xuân Dương đã rất lạnh, điều hòa trong phòng đã bật, nhiệt độ trong phòng cũng tàm tạm, hai người tắm rửa xong, ngồi lên mạn giường, em nhìn anh, anh nhìn em, đột nhiên cùng cười lên.
Sở Yên Nhiên ngước đầu nhìn Trương Dương rồi nói: “Anh ấy à, bao nhiêu năm nay rồi mà hình như anh chẳng thay đổi gì cả.”
Trương Dương nói: “Em thay đổi rồi, em đã ngày càng nữ tính hơn, và cũng dịu dàng hơn rồi.”
Sở Yên Nhiên nói: “Còn miệng anh thì ngày càng ngọt hơn, ngày càng biết dỗ dành người khác hơn rồi, em coi như là đã bị anh lừa thê thảm.”
Trương Dương nói: “Chúng ta lên giường nói chuyện nhé?”
Sở Yên Nhiên gật đầu, rồi nói: “Anh đi tắt đèn đi!”
Trương Dương đứng dậy đi tắt đèn, cùng lúc đó, Sở Yên Nhiên đã chui tọt vào chăn rồi.
Trương đại quan cởi quần áo, chỉ còn lại một bộ áo may ô, rồi chui vào trong, thì phát hiện ra Sở Yên Nhiên vẫn ăn mặc đàng hoàng, Trương Dương liền cười.
Sở Yên Nhiên nói: “Anh cười cái gì?’
Trương Dương nói: “Em mặc nhiều quần áo thế này làm gì?”
Sở Yên Nhiên nói: “Đề phòng thôi, với anh em càng phải đề phòng.”
“Anh là chồng chưa cưới của em, em đề phòng anh làm gì chứ? Nha đầu, những việc anh đã hứa với em nhất định sẽ không hối hận đâu. Trời lạnh thế này, em nói xem, chúng ta có nên làm ấm cho nhau một chút bằng nhiệt độ cơ thể của mình không?” Trương đại quan dần xích lại gần cơ thể cô ấy.
Sở Yên Nhiên trốn vào trong, cuộn người vào trong chăn, rồi nói nhỏ: “Anh tránh xa em ra nhé, đừng tưởng em không biết anh định làm gì!”
“Nha đầu à, em rốt cuộc coi anh là chồng chưa cưới, hay coi anh là một tên lưu manh vậy?”
Sở Yên Nhiên chịu không nổi liền cười, cô nhẹ nhàng nói: “Cả hai đều đúng cả, anh vừa là một người chồng chưa cưới, vừa là một tên đại lưu manh.”
Trương đại quan nói: “Làm gì có ai như em chứ, ít nhất thì anh cũng là một cán bộ quốc gia, em đang vu oan giá họa, đang hạ thấp giá trị bản thân anh!” Trong bóng đêm nghe thấy tiếng thì thầm, Sở Yên Nhiên đã cởi áo ngoài, và vẫn cuộn mình ở đó.
Tay Trương Dương thử đặt lên vai cô ấy, cảm thấy cơ thể cô ấy rất nóng.
Trương Dương nói: “Đến mùa đông mới phát hiện ra, có người giúp anh làm ấp giường thật là hạnh phúc quá!”
Sở Yên Nhiên nằm lên tay Trương Dương, cô cảm thấy lòng mình ấm áp thanh thản lạ kỳ, cô nói nhỏ: “Đừng nghịch nữa, anh ngủ ngoan đi!”
Trương đại quan gật gật đầu, rồi dựa về đằng trước, cơ thể hai người càng sát lại gần nhau hơn, hắn hôn lên tai của Sở Yên Nhiên: “Cái đó…Hai chúng ta….có nên…”
“Người như anh lúc nào cũng muốn được voi đòi tiên!” Khi Sở Yên Nhiên nói câu này, cô đã cảm nhận được một chỗ nào đó trên cơ thể Trương Dương đã đang gây áp lực ngày càng lớn lên người cô, cô hơi căng thẳng cuộn cơ thể thành một đám, Trương Dương nói nhỏ: “Nha đầu, cái đó…”
Trương Dương càng nhìn càng thấy cô gái này phong trần, Từ Lập Hoa nhìn thấy Triệu Lập Vũ lại dẫ Thiệu Vĩnh Hồng đến, trong lòng cảm thấy không vui, nhưng hôm nay Sở Yên Nhiên đến, bà cũng không tiện nói gì.
Triệu gia khó có cơ hội tụ tập đầy đủ như vậy, tối nay chỉ có Triệu Tĩnh là không đế, cả nhà ngồi vào phòng khách, Từ Lập Vũ giới thiệu Thiện Vĩnh Hồng cho Trương Dương và Sở Yên Nhiên.
Triệu Thiết Sinh đều không hài lòng lắm về chuyện tình cảm của hai người con ruột, sau khi mọi người ngồi vào bàn, y vẫn tỏ ra phong thái của người đứng đầu, cầm cốc rượu lên rồi nói: “Hôm nay con trai ba đã dẫn Yên Nhiên về đây, đầu tiên chúng ta biểu thị sự hoan nghênh đối với Yên Nhiên, đến đây rồi thì đây chính là nhà của cháu, cháu đừng khách sáo!”
Sở Yên Nhiên cười gật đầu, Du Mỹ Liên phụ họa theo: “Nào, chúng ta cùng cạn ly, hoan nghênh thành viên mới của Triệu gia chúng ta!”
Trương Dương cười nói: “Chị dâu à, chị đúng là biết dùng từ!”
Du Mỹ Liên đắc ý cười nói: “Còn gì nữa, tôi làm công việc tuyên truyền ở đơn vị kia mà!”
Trương Dương cũng uống hết cốc rượu, rồi thuận miệng hỏi một câu: “Đơn vị nào thế?”
Du Mỹ Liên nói: “Xưởng bình bảo ôn, em ba, tôi còn đang muốn nói với cậu kìa, cậu xem, có thể giúp tôi nói với huyện một chút không, để điều tôi đến bộ tuyên truyền huyện ủy có được không?”
Trương đại quan thầm nói, chị đúng là không biết trời cao đất dày gì, tố chất của chị mà cũng muốn làm quan sao? Trương dương chưa kịp trả lời, Triệu Thiết Sinh đã giành nói trước: “Con ba vừa mới về, sao cô đã lắm chuyện vậy nhỉ? Cô tưởng rằng làm cán bộ dễ như vậy à? Đừng để cho con trai ba phạm lỗi lầm!”
Du Mỹ Liên khá phản cảm với ông bố chồng này, liền trợn mắt: “Xì! Con chẳng qua chỉ là thuận miệng thì hỏi thế thôi, ai mà không biết em ba làm quan to trên tỉnh, còn cha của Yên Nhiên lại là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải chúng ta…”
Từ Lập Hoa nói: “Thì có liên quan gì đến con chứ?”
Bình thường bà rất ít khi nói, nên vừa nói câu này đã làm cho Du Mỹ Liên ngậm tăm.
Trương đại quan hơi ngần ngại nhìn sang Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên mỉm cười nhìn hắn, bàn tay dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Dương, an ủi hắn đừng lo, Sở Yên Nhiên không cảm thấy mấy phản cảm với sự hám của của Du Mỹ Liên, từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh ông ngoại, mặc dù ông ngoại làm rất tốt, nhưng vẫn chưa từng sống trong không khí gia đình thế này, thấy một gia đình cãi nhau thế này cô cảm thấy rất thân thiết.
Triệu Lập Vũ và Thiệu Vĩnh Hồng cầm cốc rượu lên kính Trương Dương và Sở Yên Nhiên.
Từ Lập Vũ nói: “Yên Nhiên, lần này đến Xuân Dương rồi thì ở lại chơi thêm mấy ngày đi, chị Vĩnh Hồng của em mở một trung tâm thẩm mỹ, muốn làm tóc hay bất cứ cái gì, cứ đến mà hỏi chị ấy.”
Trương đại quan thầm cười trong bụng, có đánh chết Sở Yên Nhiên, cô ấy cũng sẽ không đến đó để làm đẹp.
Sở Yên Nhiên lại cười rất ôn hòa: “Được thôi, có điều, ngày mai chúng em còn phải về Đông Giang ngay, em đã bảo với cha rồi.”
Cả gia đình nói chuyện rất rôm rả, Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa rõ ràng là rất yêu quý Sở Yên Nhiên, sau khi ăn cơm tối xong, Từ Lập Hoa đã đưa một hồng bao cho Sở Yên Nhiên, mắt của Du Mỹ Liên khá tinh, nhìn từ độ dày của hồng bao đã đoán được, bên trong có lẽ phải có 10000 tệ.
Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa chẳng có bao nhiêu tiền, số tiền này cũng đều là bình thường Trương Dương gửi cho họ, mà hai người họ không nỡ tiêu, thầm tích cóp lại, Sở Yên Nhiên lần đầu tiên đến chơi, mặc dù Sở Yên Nhiên có tiền, nhưng là cha mẹ của Trương Dương, họ không thể nào kiệt sỉ, càng không thể nào để gia đình thông gia coi thường.
Sở Yên Nhiên nói: “Dì ơi, không cần đâu, cháu thật sự không cần mà!”
Từ Lập Hoa kiên quyết nói: “Yên Nhiên, cháu phải cầm lấy, đây là quà gặp mặt!” Du Mỹ Liên cũng xông đến, vội vàng giúi hồng bao cho Sở Yên Nhiên, thật ra là Du Mỹ Liên đến để nắm vào hồng bao, để chắc chắn xem bên trong có phải là 10000 tệ thật hay không. Du Mỹ Liên nói: “Yên Nhiên à, mẹ quý em như vậy, em nhất định phải nhận lấy, đây là quà gặp mặt mà!”
Trong lòng cô ta đương nhiên chẳng vui vẻ gì, cô ta nghĩ đến lần đầu mình tới Triệu gia, quà gặp mặt cho cô ta mới 1000 tệ, nhưng khi đến lượt Trương Dương, giá trị đã tăng gấp 10 lần, cô ta nghĩ, đều là con dâu Triệu gia, mà sao đối xử lại khác biệt đến vậy.
Thật ra, nếu nói tủi thân, thì Thiệu Vĩnh Hồng càng tủi thân hơn mới phải, đây cũng là lần đầu tiên cô ta đến đây chơi, Sở Yên Nhiên đã có được một hồng bao dày, nhưng nhìn bản thân cô ta xem, hai vợ chồng Triệu Thiết Sinh còn chẳng thèm nhìn thẳng vào mặt cô ta nữa, đây không phải là vì Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa xu nịnh, nguyên nhân đều là do cô ta cả, cô ta cũng là con cháu trong xưởng máy nông nghiệp, bình thường thanh danh không tốt lắm, khi còn trẻ đã xông pha xã hội, trong mắt nhiều người, cô ta không phải là một cô gái tử tế.
Có điều, thái độ khó chịu của Du Mỹ Liên và Từ Lập Hoa rất nhanh đã bay biến mất, vì Sở Yên Nhiên lấy quà ra tặng cho mọi người, gần như mỗi người đều có phần cả, có đồng hồ, túi hàng hiệu, đồ mỹ phẩm, mỗi người đều có phần hết.
Thiệu Vĩnh Hồng cũng đã có một bộ đồ mỹ phẩm hàng hiệu.
Du Mỹ Liên và Thiệu Vĩnh Hồng thấy Sở Yên Nhiên hào phóng vây, chút ghen tị vừa rồi ngay lập tức biến đi đâu mất, họ thật sự không thể nào so sánh được với Sở Yên Nhiên, người ta xinh xắn, gia thế lại tốt, bản thân còn có nhiều tiền như vậy, người con dâu thế này, ai mà không thích chứ?
Hôm nay Du Mỹ Liên thu hoạch được rất lớn, không những có được 2000 Đô La, còn có được một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ, một chiếc túi xách hàng hiệu, vì vậy thái độ của cô ta với Sở Yên Nhiên cũng rất thân thiết, vội vàng chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho Sở Yên Nhiên và Trương Dương.
Mặc dù Trương Dương không ở nhà, nhưng phòng của hắn vẫn ở đó, Triệu Tĩnh thì không được may mắn như vậy, sau khi Du Mỹ Liên và Từ Lập Quân chuyển đến, đã trưng dụng phòng của cô ấy rồi, Du Mỹ Liên khá kị Trương Dương, không những vì chức quan của Trương Dương, mà còn vì trước kia, Trương Dương đã thẳng tay tát vào mặt cô ta một nhát.
Khi Từ Lập Hoa đi chuẩn bị phòng nghỉ, bà hơi do dự, liền nói với Du Mỹ Liên: “Mỹ Liên, con thu dọn như vậy, buổi tối, con ba và Yên Nhiên cùng ngủ với nhau sao? Chúng nó còn chưa chính thức kết hôn kia mà!”
Du Mỹ Liên nói: “Mẹ ơi, sao mẹ lại phong kiến thế? Giờ đã là thời đại nào rồi? Họ chẳng phải đã đính hôn rồi sao? Lâu lắm với về nhà, mẹ còn chuẩn bị để họ ngủ ở hai phòng riêng à!”
Từ Lập Hoa nói: “Nhưng…”
Du Mỹ Liên nói: “Không có gì mà nhưng nhị cả đâu mẹ, thanh niên bây giờ phóng khoáng lắm.”
Từ Lập Hoa thầm nói, con nghĩ ai cũng như con sao, nhưng câu này bà không dám nói ra, sợ đắc tội với cô con dâu khó tính của mình.
Du Mỹ Liên nói: “Hơn nữa, nhà ta cũng chẳng còn phòng thừa rồi, mẹ không để cho hai đứa ngủ với nhau, thì chỉ có thể ra ngoài ngủ khách sạn thôi, vậy chẳng phải là càng không lịch sự hơn hay sao?” Từ Lập Hoa nghĩ một lát, đúng là chỉ có thể như vậy thật.
Có điều việc này chẳng ai nhắc đến, đến khi buổi tối đi nghỉ ngơi, Sở Yên Nhiên mới biết rằng, cô và Trương Dương tối nay ngủ cùng một phòng với nhau, nếu như là ở ngoài, cô nhất định không cảm thấy gì, nhưng đây là ở nhà Trương Dương, Sở Yên Nhiên đương nhiên cảm thấy khó xử, cô nói nhỏ với Trương Dương: “Này! Thế này không hay lắm nhỉ, chúng ta vẫn chưa kết hôn mà.”
Trương đại quan cười nói: “Có gì mà không hay chứ, nhà anh cũng chẳng còn phòng nào nữa rồi, trời lạnh thế này, em bảo anh đi đâu mà ngủ một mình bây giờ?”
Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: “Chúng ta ngủ cùng với nhau, mọi người liệu có cảm thấy tự do quá không?”
Trương Dương nói: “Làm gì mà phải nghĩ nhiều đến thế chứ, nha đầu, bốn năm trước chúng ta đã ngủ cùng nhau rồi mà.”
Sở Yên Nhiên ngại ngùng nói: “Anh chỉ biết nói vớ vẩn thôi!”
Trương đại quan nói: “Không thừa nhận rồi sao, lúc đầu ai ngủ cùng với anh cả đêm ở trong chuồng ngựa thế?” Nghĩ đến chuyện đã qua, Sở Yên Nhiên liền cười khúc khích, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Hai người nói chuyện một lúc trong phòng khác, thấy những phòng khác đều đã tắt đèn, Trương Dương nói: “Nếu như em thật sự cảm thấy không tiện, thì để anh ngủ ở phòng khách một đêm.”
Sở Yên Nhiên cắn cắn môi nói: “Ngủ cùng với nhau thì được, nhưng anh không được ức hiếp em!”
Trương đại quan hùng hồn thề: “Anh yêu em còn không kịp nữa là, làm sao nỡ ức hiếp em chứ.” Sở Yên Nhiên cuối cùng đã khắc phục được trở ngại tâm lý, cùng Trương Dương vào phòng của hắn, cuối tháng mười hai, Xuân Dương đã rất lạnh, điều hòa trong phòng đã bật, nhiệt độ trong phòng cũng tàm tạm, hai người tắm rửa xong, ngồi lên mạn giường, em nhìn anh, anh nhìn em, đột nhiên cùng cười lên.
Sở Yên Nhiên ngước đầu nhìn Trương Dương rồi nói: “Anh ấy à, bao nhiêu năm nay rồi mà hình như anh chẳng thay đổi gì cả.”
Trương Dương nói: “Em thay đổi rồi, em đã ngày càng nữ tính hơn, và cũng dịu dàng hơn rồi.”
Sở Yên Nhiên nói: “Còn miệng anh thì ngày càng ngọt hơn, ngày càng biết dỗ dành người khác hơn rồi, em coi như là đã bị anh lừa thê thảm.”
Trương Dương nói: “Chúng ta lên giường nói chuyện nhé?”
Sở Yên Nhiên gật đầu, rồi nói: “Anh đi tắt đèn đi!”
Trương Dương đứng dậy đi tắt đèn, cùng lúc đó, Sở Yên Nhiên đã chui tọt vào chăn rồi.
Trương đại quan cởi quần áo, chỉ còn lại một bộ áo may ô, rồi chui vào trong, thì phát hiện ra Sở Yên Nhiên vẫn ăn mặc đàng hoàng, Trương Dương liền cười.
Sở Yên Nhiên nói: “Anh cười cái gì?’
Trương Dương nói: “Em mặc nhiều quần áo thế này làm gì?”
Sở Yên Nhiên nói: “Đề phòng thôi, với anh em càng phải đề phòng.”
“Anh là chồng chưa cưới của em, em đề phòng anh làm gì chứ? Nha đầu, những việc anh đã hứa với em nhất định sẽ không hối hận đâu. Trời lạnh thế này, em nói xem, chúng ta có nên làm ấm cho nhau một chút bằng nhiệt độ cơ thể của mình không?” Trương đại quan dần xích lại gần cơ thể cô ấy.
Sở Yên Nhiên trốn vào trong, cuộn người vào trong chăn, rồi nói nhỏ: “Anh tránh xa em ra nhé, đừng tưởng em không biết anh định làm gì!”
“Nha đầu à, em rốt cuộc coi anh là chồng chưa cưới, hay coi anh là một tên lưu manh vậy?”
Sở Yên Nhiên chịu không nổi liền cười, cô nhẹ nhàng nói: “Cả hai đều đúng cả, anh vừa là một người chồng chưa cưới, vừa là một tên đại lưu manh.”
Trương đại quan nói: “Làm gì có ai như em chứ, ít nhất thì anh cũng là một cán bộ quốc gia, em đang vu oan giá họa, đang hạ thấp giá trị bản thân anh!” Trong bóng đêm nghe thấy tiếng thì thầm, Sở Yên Nhiên đã cởi áo ngoài, và vẫn cuộn mình ở đó.
Tay Trương Dương thử đặt lên vai cô ấy, cảm thấy cơ thể cô ấy rất nóng.
Trương Dương nói: “Đến mùa đông mới phát hiện ra, có người giúp anh làm ấp giường thật là hạnh phúc quá!”
Sở Yên Nhiên nằm lên tay Trương Dương, cô cảm thấy lòng mình ấm áp thanh thản lạ kỳ, cô nói nhỏ: “Đừng nghịch nữa, anh ngủ ngoan đi!”
Trương đại quan gật gật đầu, rồi dựa về đằng trước, cơ thể hai người càng sát lại gần nhau hơn, hắn hôn lên tai của Sở Yên Nhiên: “Cái đó…Hai chúng ta….có nên…”
“Người như anh lúc nào cũng muốn được voi đòi tiên!” Khi Sở Yên Nhiên nói câu này, cô đã cảm nhận được một chỗ nào đó trên cơ thể Trương Dương đã đang gây áp lực ngày càng lớn lên người cô, cô hơi căng thẳng cuộn cơ thể thành một đám, Trương Dương nói nhỏ: “Nha đầu, cái đó…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.