Y Đạo Quan Đồ

Chương 1811: Lão gia (2)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Trương đại quan nhân cũng nhận được thông tri của thị lý, bảo hắn tối hôm đó tới thị lý tham gia yến hội hoan nghênh này, Trương đại quan nhân không thích loại mở tiệc chiêu đãi có tính công vụ này, cho dù đối tượng được mở tiệc chiêu đãi là Cung Kì Vĩ, hắn cũng không muốn đi, liền từ chối bảo mình tối hôm đó còn phải tiếp đãi một nhà đầu tư quan trọng.

Phó Trường Chinh gõ cửa bước vào, vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ kỳ quái hướng nói với Trương Dương: Bí thư Trương, có người tìm ngài.

Trương Dương nói: Ai thế?

Phó Trường Chinh nói: Hắn nói là chú ruột của ngài.

Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng, lập tức nghĩ tới thôn Tiểu Thạch Oa, kể ra xưng là chú ruột của mình thì cũng chỉ có mấy vị này, có điều cho dù là bọn họ thì cũng chỉ là chú họ, không phải là chú ruột. Trương Dương nói: Hắn tên là gì?

Phó Trường Chinh nói: Trương Chiến Bị! Trương đại quan nhân gật đầu nói: Mời hắn vào! Trương Chiến Bị là con trai của lão gia tử Trương Sĩ Hồng, Trương Dương nên gọi hắn là chú tám.

Không bao lâu sau Phó Trường Chinh dẫn Trương Chiến Bị bước vào, Trương Chiến Bị khi ở thôn Tiểu Thạch Oa biết đứa cháu này làm quan ở Tân Hải, nhưng hắn không biết Trương Dương không ngờ lại là quan lớn như vậy, khi đi vào văn phòng của bí thư thị ủy thì bắp chân cũng run run, Trương Chiến Bị trên người mặc quân phục, hạ thân mặc quần lam, chân đi giày giải phóng dính đầy bùn. Bình thường ăn mặc kiểu này thì không thể nào nghênh ngang đi vào văn phòng của bí thư thị ủy được, tới cửa văn phòng, Trương Chiến Bị ngừng lại, cởi giày ra.

Trương Dương đã ra cửa đón, vừa hay nhìn thấy cảnh hắn cởi giày, không khỏi cười nói: Chú tám, chú làm cái gì vậy?

Trương Chiến Bị vẻ mặt đỏ bừng, tràn ngập quẫn bách nói: Giày bẩn, à... Bí thư Trương...

Trương Dương nói: Chú tám, chú muốn cháu tổn thọ à? Gọi cháu là Trương Dương thôi, cháu là cháu chú, chú khách sáo với cháu như vậy làm gì? Đi giày vào đi, bẩn thì cháu sai người cọ.

Trương Chiến Bị ừ dạ một tiếng, lúc này mới dè dặt đi lại giày giải phóng vào, cọ cọ vài cái ở thềm cửa mới đi vào văn phòng của Trương Dương

Trương Dương mời Trương Chiến Bị ngồi xuống, bảo Phó Trường Chinh đi pha trà.

Trương Chiến Bị ngồi trên sô pha trông rất là co quắp, một lát sau mới nhớ tới gì đó, từ trong túi lấy ra một hộp Thạch Lâm, đây là thuốc mà hắn cho rằng là đủ ngon để lấy ra rồi, run run rẩy rẩy muốn đưa cho Trương Dương.

Trương Dương cười nói: Chú Tám, cháu không hút thuốc lá. Hắn tới cầm một hộp Trung Hoa được cho Trương Chiến Bị.

Trương Chiến Bị chân tay luống cuống nói: Trương... Trương Dương... Tôi sao có thể nhận thuốc của cậu...

Trương Dương cười nói: Khách khí làm gì.” Hắn nhìn ra Trương Chiến Bị đang khẩn trương, rút ra một điếu thuốc rồi châm cho Trương Chiến Bị, hút thuốc tuy rằng có hại đối với sức khỏe, nhưng để làm dịu tình tự đang căng thẳng thì vẫn có tác dụng nhất định.

Trương Chiến Bị cầm thuốc, quả nhiên trấn định hơn rất nhiều, hắn cười nói: Trương Dương, tôi thật không nghĩ tới, thật không nghĩ tới cậu không ngờ là quan lớn như vậy, văn phòng lớn như vậy, lợi hại, lợi hại, lão Trương gia chúng ta cuối cùng cũng có một quan lớn, đúng là tổ tiên phù hộ.

Trương Dương cười nói: Chú Tám, cháu thì có tính là quan lớn gì đâu, chỉ là cán bộ cấp ban huyện thôi.

Trương Chiến Bị nói: Đương nhiên là quan lớn rồi, bí thư huyện ủy huyện Tây Sơn còn không lớn bằng cậu, hắn là bí thư huyện ủy, cậu là bí thư thị ủy, tôi đã gặp một lần rồi, hắn đến Lô Gia Lương thị sát trông uy phong lắm, các trưởng xã của chúng ta đi theo sau cười bồi, nói năng khép năng như cháu hắn vậy, nhưng khi bí thư chi bộ thôn của chúng ta nhìn thấy trưởng xã, cũng lại giống như cháu chắt, đừng nhìn bí thư chi bộ ở trước mặt trưởng xã thì như cháu chắt, nhưng ở trước mặt chúng ta thì lúc nào cũng thẳng lưng ưỡn bụng, bộ dạng khệnh khạng đấy.

Trương Dương bật cười ha ha, Trương Chiến Bị nói năng rất thoải mái.



Trương Chiến Bị có chút xấu hổ cười nói: Trương Dương. cậu đừng cười, chú cậu là người trong núi ra, không có văn hóa gì cả, nói chuyện không biết nặng nhẹ.

Trương Dương nói: Rất tốt mà, người trong nhà, nói chuyện việc gì phải để ý, cứ nghĩ sao nói vậy là được rồi.

Lúc này Thường Hải Thiên gọi điện thoại tới, nhắc tới chuyện đấu thầu công khai ngày mai, Trương Dương nói: Các anh cứ xem mà làm. Nếu đã giao cho các anh thì tôi sẽ tín nhiệm các anh.

Trương Chiến Bị ở bên cạnh nhìn bộ dạng chỉ huy của Trương Dương, trong lòng lại bội phục đứa cháu này thêm vài phần. Chờ Trương Dương buông điện thoại, Trương Chiến Bị nói: Trương Dương, tôi thấy cậu hình như rất bận, thôi tôi đi trước đây.

Trương Dương nói: Chú tám, chú từ xa tới Tân Hải, ngay cả cơm cũng không ăn mà đã đi rồi ư. Hắn nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ tan tầm rồi, bảo Trương Chiến Bị chờ một chút rồi bảo Phó Trường Chinh đi tìm Chu Sơn Hổ đến.

Trương Dương nói với Trương Chiến Bị: Chút tám, chúng ta tối nay ăn ở nhà khách thị ủy nhé, buổi tối cháu sẽ an bài chú ở đó.

Trương Chiến Bị nói: Thôi, cậu bận rộn như vậy tôi sao không biết xấu hổ mà làm phiền cậu. hắn là người rất thật thà.

Trương Dương nói: Không được phép nói không, nếu để người trong nhà biết chú tới chỗ cháu mà ngay cả một ngụm rượu cũng không uống đã đi rồi thì ai còn coi cháu là người nhà nữa, đi, chúng ta đi ăn cơm, vừa uống rượu vừa nói chuyện.

Trương Chiến Bị khá kích động. Hắn có chút thụ sủng nhược kinh, hơn hai mươi năm trước hắn cũng không biết một đứa cháu như vậy, không ngờ nam đinh duy nhất của Trương gia duy nhất lại có tiền đồ như vậy.

Khi Chu Sơn Hổ chạy đến nhà khách thị ủy thì Trương Dương và Trương Chiến Bị đều đã đến, Trương Chiến Bị nhìn thấy Chu Sơn Hổ thì vui vẻ nói: Hổ tử!

Chu Sơn Hổ cười ha ha cầm tay Trương Chiến Bị: Chú Chiến Bị, chú sao lại đến đây? Chu Sơn Hổ không biết Trương Dương đã nhận tổ quy tông. Hắn có chút kinh ngạc nói: Chú cũng biết bí thư Trương à?

Trương Dương nói: Hắn là chú tám của tôi, cậu nói xem chúng tôi có quen nhau không?

Chu Sơn Hổ nói: Bí thư Trương, ngài và tôi là đồng hương ư, sao tôi không biết nhỉ?

Trương Dương cười nói: Chuyện mà cậu không biết còn nhiều lắm, buổi tối có việc gì không?

Chu Sơn Hổ nói: Vốn có hẹn với Hi Đình đi xem phim, nhưng chú Chiến Bị tới rồi, tôi không đi nữa, tiếp chú ấy uống rượu.

Trương Dương nói: Nói một tiếng với Hi Đình, cô ta nếu nguyện ý thì cùng nhau đi ăn cơm đi.

Chu Sơn Hổ vâng dạ rồi đi gọi điện thoại.

Phó Trường Chinh đã an bài xong rượu và thức ăn, hắn nhỏ giọng nói một câu vào tai Trương Dương, là phó chủ nhiệm ban chiêu thương Kiều Mộng Viện đang ăn cơm ở bên ngoài.

Trương Dương đi ra ngoài, tới đại sảnh quả nhiên nhìn thấy Kiều Mộng Viện đang ngồi ở phía trước cửa sổ ăn cơm. Trong khoảng thời gian này Kiều Mộng Viện vẫn luôn ở nhà khách thị ủy, bình thường đều ăn cơm ở ngay nhà ăn tại đây.

Nhìn thấy Trương Dương, Kiều Mộng Viện cười: Có nghiệp vụ à?



Trương Dương nói: Sao ăn cơm một mình mà không gọi tôi?

Kiều Mộng Viện nói: Tôi quen ăn một mình rồi!

Trương Dương nói: Đi, phòng một.

Kiều Mộng Viện lắc đầu: Thôi, tôi cơm nước xong còn phải về xét duyệt thư đấu thầu, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu rồi.

Trương Dương nói: Đi đi, không có người ngoài đâu, là thân thích của nhà tôi, có phải là muốn tôi kéo cô đi không hả?

Kiều Mộng Viện không lay chuyển được hắn, thở dài nói khẽ: Tôi ngồi một lát thôi.

Trương Dương gật đầu, dẫn Kiều Mộng Viện tới phòng, Kiều Mộng Viện nhận ra Trương Chiến Bị, lần trước giúp đưa di thể của mẹ ra khỏi thôn Tiểu Thạch Oa chính là Trương Chiến Bị chèo thuyền đưa bọn họ đi.

Trương Chiến Bị cũng nhớ rõ Kiều Mộng Viện, người trong núi chưa bao giờ gặp nữ hài tử xinh đẹp như vậy nên ấn tượng rất sâu, Trương Chiến Bị cho rằng Kiều Mộng Viện là bạn gái của Trương Dương, hắn cười ha ha, trong nhất thời không biết nói gì.

Trương Dương nói: Hai người đã gặp nhau rồi nhỉ, Mộng Viện, đây là chú tám của tôi.

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: Chào chú Trương!

Trương Chiến Bị nói: Đều là người trong nhà mà, ha ha, đúng là trai tài gái sắc, lần trước tôi đã nhìn ra hai người quả nhiên là một đôi.

Kiều Mộng Viện bị Trương Chiến Bị nói cho mặt đỏ bừng, đang muốn giải thích thì lại nghe Trương Dương nói: Chú tám anh chú thấy hai chúng cháu xứng đôi không?

Trương Chiến Bị nói: Xứng, xứng, là một đôi thiên tạo địa thiết.

Kiều Mộng Viện biết Trương Chiến Bị hiểu lầm, nhưng nghe vào vẫn thấy rất vui sướng, cô ta nói khẽ: Chú Trương, chúng cháu là bằng hữu bình thường thôi.

Trương Chiến Bị cười nói: Tôi biết, tôi biết!

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Trương Chiến Bị, Kiều Mộng Viện mặt càng đỏ hơn, Chu Sơn Hổ lúc này đã trở lại, đồ ăn cũng được bưng lên, Chu Sơn Hổ rót rượu cho mấy người, Trương Dương rất quan tâm bảo Chu Sơn Hổ đừng rót rượu cho Kiều Mộng Viện, cầm chén rượu lên nói: Chú tám, hoan nghênh chú tới Tân Hải.

Bọn họ chạm cốc, Trương Chiến Bị uống một hơi cạn sạch, hắn cảm khái nói: Trương Dương, trước khi chú tám tới đây thật sự không biết cậu là quan lớn như vậy, trước khi tôi đến văn phòng cậu cũng không dám vào

Vì sao?

Tôi sợ làm mất mặt cậu, tôi chỉ là một nông dân, sợ không với tới bí thư thị ủy như cậu.

Trương Dương cười nói: Sao lại nói vậy, chú tám, con người ta không phân cao thấp sang hèn, giữa chúng ta là huyết mạch tình thân, đó là sự thực, chú không muốn nhận đứa cháu này ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook