Chương 795: Lão hổ phát huy (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Tôn Tiểu Vĩ đã học được kế kích tướng. hắn hét lên: “Trương Dương, nếu là đàn ông thì đứng ra đây, đừng có làm thằng hèn trốn sau lưng đàn bà nữa.”
Trương đại quan nhân cười ha ha, lúc này hắn đang rất bình tĩnh, sẽ không mắc lừa Tôn Tiểu Vĩ, tranh giành trí khí để làm gì? Vừa nãy hắn vì lo lắng cho sự an nguy của Sở Yên Nhiên mới tinh thần bất ổn, bây giờ đã thấy Sở Yên Nhiên bình an vô sự, nên đã nhẹ nhõm hẳn.
Trương Dương nói: “Mày có biết vợ chồng tình thâm là gì không? Vì Yên Nhiên tao nguyện làm người đàn ông đứng sau cô ấy.” Lời này nói nghe rợn cả người, Sở Yên Nhiên nổi cả da gà, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một sự ấm áp, cô ấy biết Trương Dương đang mượn cơ hội để bày tỏ với cô ấy.
Tôn Tiểu Vĩ nháy mắt, mấy chiếc xe máy lại tụ lại, bao vây lấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên ở giữa.
Sở Yên Nhiên nhấn mạnh ga, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tôn Tiểu Vĩ, cô thấp giọng nói: “Ngồi vững.”
Trương Dương nhìn ra ý đồ của cô ấy, liền ôm chặt lấy eo Sở Yên Nhiên, cơ thể áp sát vào cơ thể cô ấy, lâu rồi không gần như thế này, cảm giác cơ thể Sở Yên Nhiên càng ngày càng hấp dẫn.
Sở Yên Nhiên đột nhiên khởi động xe, lao thẳng về phía trước, cô ấy nhắm chuẩn vào giữa hai chiếc xe phía trước, len vào giữa xông qua.
Từ một chiếc xe có một tên trọc đầu lao ra, vung chiếc thiết côn về phía Trương Dương, đây chính là Nhị Bảo lúc nãy bị mất thăng bằng ngã xuống, không đợi thiết côn của gã lao tới, Trương Dương đã ném chiếc mũ sắt về phía hắn, trúng vào mũi Nhị Bảo. Tuy Trương Dương đang ở trong thế yếu, nhưng trọng lượng vốn có của chiếc mũ sắt đã đập thẳng làm Nhị Bảo mặt mũi đầy máu, gã kêu thảm một tiếng ròi ngã khuỵu xuống đất, chiếc thiết côn trong tay cũng rơi xuống, lại rơi trúng chân hắn, Nhị Bảo đau đớn nhảy lên.
Trương Dương cười lớn.
Tôn Tiểu Vĩ vốn đứng chặn trước đường, gã không ngờ Sở Yên Nhiên lại đưa Trương Dương xông ra khỏi vòng vây rồi lại thấy Sở Yên Nhiên lao xe máy về phía mình, khi sắp đến trước mặt gã, Sở Yên Nhiên liền bốc đầu xe lên, chỉ rê bánh sau hướng về phía Tôn Tiểu Vĩ.
Tôn Tiểu Vĩ bị dọa sợ lùi ra sau, bọn chúng lùi ra để hở một khe, Sở Yên Nhiên không giảm tốc, bánh trước lại tiếp đất phi về phía trước.
Tôn Tiểu Vĩ thần hồn thất kinh xoa mồ hồi, hét lớn: “Đuổi theo.”
Mười mấy chiếc xe máy dồn hết sức đuổi them.
Trên con đường mới xây này Sở Yên Nhiên lại không ngừng tăng tốc, Trương Dương ôm chặt lấy cô ấy, tiếng gió kêu vù vù bên tai. Lúc này tốc độ của họ đã đạt đến 150km/h. Nhưng phía sau đám người Tôn Tiểu Vĩ cũng không ngừng tăng tốc đuổi theo, không ngừng rút ngắn khoảng cách. Nhưng con đường đang phong tỏa này cũng sắp hết. Tuy nội lực của Trương Dương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng nhãn lực vẫn là nhất đẳng cao nhân, hắn nhìn thấy chỗ khuyết ở phía trước, liền nhắc nhở Sở Yên Nhiên giảm tốc.
Sở Yên Nhiên giảm tốc lại, từ từ tiến vào con đường khác, con đường quả thật lắc lư, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đám người phía sau đang tiếp cận gần.
Trương Dương tức giận nói: “Can.” Từ đây đi tới can lộ còn khoảng 3 km nữa, con đường này vì thường ngày có xe tải đi qua nên trở thành lồi lõm nhiều hố, tốc độ của bọn họ cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hai chiếc xe đằng sau đã vượt lên ép trước đầu xe họ, làm cho bọn họ phải giảm tốc và mấy chiếc xe khác phía sau cũng đuổi lên.
Tôn Tiểu Vĩ cười lớn nói: “Chạy à? Tao xem mày có thể chạy đến đâu?”
Sở Yên Nhiên nhìn thấy không còn đường đi tiếp, chỉ có thể dừng xe lại, bỏ mũ ra, một mái tóc đen tuyền xõa ra như suối, khuôn mặt cô ấy vì tức giận mà đỏ cả lên, nhìn Tôn Tiểu Vĩ nói: “Tôn Tiểu Vĩ, đừng có làm bậy.”
Tôn Tiểu Vĩ nói: “Việc này không liên quan gì đến cô, tôi đến tìm hắn.” gã đưa tay chỉ Trương Dương.
Trương Dương muốn lên phía trước, cái đồ khốn kiếp, ông mày cho dù không được khỏe nhưng đối phó với loại mèo con như mày cũng chỉ cần một phút là xong. Nhưng Sở Yên Nhiên vẫn chắn trước mặt hắn. tức giận nói: “Tao xem đứa nào dám động đến một ngón tay cái của anh ấy.”
Tôn Tiểu Vĩ cười lớn.
Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vai Sở Yên Nhiên: “Nha đầu này, sao lại không tin anh như vậy? đối với loại tép này anh nhiều nhất cũng chỉ cấn đến một ngón út thôi.”
Sở Yên Nhiên biết trước đây khi Trương Dương trị thương cho ông ngoại đã dốc hết toàn sức, hai ngày này chính là lúc cơ thể hắn yếu nhất, cô không muốn Trương Dương mạo hiểm, đưa tay ra nắm lấy cánh tay hắn.
Trương Dương cười, thấp giọng nói: “Em vẫn quan tâm anh, anh rất vui.” Khi nói ra lời này hắn cảm thấy mũi mình có chút cay cay.
Sở Yên Nhiên nói: “Em không thể để anh mạo hiểm, anh nhỡ có chuyện gì thì em biết làm sao?”
Hai người đã đính hôn trước mặt Sở Trấn Nam, nhưng không có nghĩa là khúc mắc trong lòng họ đã hoàn toàn được trừ bỏ, thậm chí có thể nói, về mặt tình cảm họ tương đối cẩn trọng, Trương Dương sợ mình sẽ làm hại đến Sở Yên Nhiên, còn Sở Yên Nhiên cũng sợ mình bị tình yêu làm tổn thương. Đính hôn lại nhưng trong lòng họ vẫn chưa có sự tin tưởng lại, nhưng sự xuất hiện của Tôn Tiểu Vĩ lại làm cho tình cảm tận sâu trong đáy lòng dành cho đối phương bộc phát hết ra. Sở Yên Nhiên vẫn là Sở Yên Nhiên của năm đó, vì Trương Dương cô có thể bất chấp tất cả. Trương Dương nhìn vào khuôn mặt của Sở Yên Nhiên, trong đầu hắn lại lóe lênh cảnh tượng bị bao vây khi ở lãnh sự quán Trung Quốc tại New York, Sở Yên Nhiên đã bất chấp tất cả để xông vào lãnh sự quán, rồi lái xe đánh lạc hướng của FBI, để cho mình có thể thoát khỏi đó.
Lời này của Sở Yên Nhiên cũng làm cho Trương đại quan nhân có được dũng khí vô hạn, tất cả những kiêng dè đều không còn, hào khí ngút trời, không sợ gì cả. Thứ tình yêu này có rất nhiều lúc có thể phát huy được tác dụng lớn như thế này. Nếu không tại sao người ta lại nói sống vì yêu, chết vì yêu chứ? Sức mạnh của tình yêu có thể làm cho người ta hưng phấn lên tột độ.
Khi Trương Dương đang định ra tay, cho dù kinh mạch đang bị tổn thương, cũng phải cho bọn vô sỉ này một trận, thì xung quanh bắt đầu có động tĩnh, sáu chiếc xe Jeep quân dụng từ phía xa tiến tới, rồi bao vây lấy cả đám người vào giữa, từ trên xe nhảy xuống hai mươi mấy quân nhân súng vác vai đạn đã lên nòng sẵn, người đi đầu chính là tư lệnh viên phân khu Tĩnh An Quân Hồng Trường Vũ.
Đám người Tôn Tiểu Vĩ vừa nhìn thấy trận thế trước mắt lập tức hoảng sợ, nhiều quân nhân vác súng như vậy, uy lực vô cùng lớn. Có mấy tên liền nổ máy muốn chạy, nhưng lập tức có tiếng súng dứt khoát vang lên, Hồng Trường Vũ một phát súng đã làm cho chiếc lốp nổ banh, tên tiểu tử muốn chạy đó ngã xuống đất theo quán tính.
Những tên khác đều bị tiếng súng làm sợ hãi, mẹ nó, đám quân nhân này thật sự dám nổ súng sao.
Hồng Trường Vũ một thân giáp bị, trước ngực đep hoa trắng, gã vẫn đang để tang cho Sở tư lệnh, bên này xương cốt Sở tư lệnh vẫn chưa lạnh mà đã có người dám ức hiếp cháu ngoại của ông ấy, đúng là không thể nhịn nổi. Sở Trấn Nam khi còn sống đều rất quan tâm đến bọn họ, nên đám thủ hạ này cũng coi ông ấy như một người cha, bây giờ tuy Sở lão gia đi rồi nhưng tình cảm vẫn còn, chỉ cần bọn họ còn sống sẽ không thể đứng nhìn người khác ức hiếp Sở Yên Nhiên.
Tôn Tiểu Vĩ không phải không biết Hồng Trường Vũ, Hồng Trường Vũ là tư lệnh phân khu Tĩnh An Quân, cũng là thường ủy thành phố Tĩnh An, cha của Tôn Tiểu Vĩ Tôn Quốc Chính là phó thị trưởng thường vụ thành phố Tĩnh An, Hồng Trường Vũ tuy không thể nói là bạn tương giao với Tôn Quốc Chính nhưng dù sao cũng có thể coi là bạn bình thường, nhưng mối quan bạn bè cũng phải có giới hạn, Hồng Trường Vũ nhìn thấy cảnh tượng này hai mắt như muốn phun ra lửa, hai ngày nay vì sự ra đi của Sở lão gia mà trong lòng y rất đau buồn, luôn muốn tìm một con đường nào đó để giải tỏa, bây giờ có thể coi là đã tìm ra.
Tôn Tiểu Vĩ cười bồi, gã gọi một tiếng chú Hồng, rồi nói: “Chú Hồng, cháu và Sở Yên Nhiên đang lái xe đi chơi thôi, không có gì, không có gì.” Gã nghĩ rằng dù thế nào Hồng Trường Vũ cũng sẽ nể mặt cha gã một chút.
Hồng Trường Vũ nhìn dò xét Tôn Tiểu Vĩ: “Chơi thôi sao?”
Tôn Tiểu Vĩ gật đầu lia lịa nói: “Đúng thế, đúng thế.”
Hồng Trường Vũ nhíu hai hàng lông mày lại, đột nhiên vung tay ra tát thẳng vào mặt Tôn Tiểu Vĩ hai cái: “Bà nội mày chứ, tưởng tao mù sao?”
Tôn Tiểu Vĩ bị y đánh bất ngờ, liền ôm mặt nói: “Sao chú lại có thể đánh người chứ?”
Hồng Trường Vũ nói: “Ai ức hiếp Yên Nhiên thì chính là đánh vào mặt Hồng Trường Vũ tao. Để tao xem cái đám có mẹ sinh ra mà cha không dạy chúng mày có bản lĩnh thế nào, đưa tất cả về cho tao, để tao xem cám đám rác rưởi bọn mày thích chơi như thế nào?”
Trương Dương mừng thầm trong lòng, vốn đã định ra tay rồi, may mà Hồng Trường Vũ mang người đến, vị Hồng tư lệnh này không hổ là thủ hạ thân thiết của Sở tư lệnh, nhiều năm đi theo Sở tư lệnh cũng đã học được khí thế của ông ấy. Chớ nhìn Hồng Trường Vũ bình thường trước mặt Sở tư lệnh luôn cúi đầu răm rắp làm theo, thực ra ở bên ngoài cũng là một con mãnh hổ.
Hồng tư lệnh vừa hạ lệnh thì đoàn binh sĩ liền xông lên phía trước, còng một loạt đám người Tôn Tiểu Vĩ lại, chỉ trong một lát đã khống chế hết. Đám tiểu tử này sớm đã bị khí thế của Hồng Trường Vũ làm cho sợ hãi, muốn chạy cũng không có gan.
Trương đại quan nhân cười ha ha, lúc này hắn đang rất bình tĩnh, sẽ không mắc lừa Tôn Tiểu Vĩ, tranh giành trí khí để làm gì? Vừa nãy hắn vì lo lắng cho sự an nguy của Sở Yên Nhiên mới tinh thần bất ổn, bây giờ đã thấy Sở Yên Nhiên bình an vô sự, nên đã nhẹ nhõm hẳn.
Trương Dương nói: “Mày có biết vợ chồng tình thâm là gì không? Vì Yên Nhiên tao nguyện làm người đàn ông đứng sau cô ấy.” Lời này nói nghe rợn cả người, Sở Yên Nhiên nổi cả da gà, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một sự ấm áp, cô ấy biết Trương Dương đang mượn cơ hội để bày tỏ với cô ấy.
Tôn Tiểu Vĩ nháy mắt, mấy chiếc xe máy lại tụ lại, bao vây lấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên ở giữa.
Sở Yên Nhiên nhấn mạnh ga, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tôn Tiểu Vĩ, cô thấp giọng nói: “Ngồi vững.”
Trương Dương nhìn ra ý đồ của cô ấy, liền ôm chặt lấy eo Sở Yên Nhiên, cơ thể áp sát vào cơ thể cô ấy, lâu rồi không gần như thế này, cảm giác cơ thể Sở Yên Nhiên càng ngày càng hấp dẫn.
Sở Yên Nhiên đột nhiên khởi động xe, lao thẳng về phía trước, cô ấy nhắm chuẩn vào giữa hai chiếc xe phía trước, len vào giữa xông qua.
Từ một chiếc xe có một tên trọc đầu lao ra, vung chiếc thiết côn về phía Trương Dương, đây chính là Nhị Bảo lúc nãy bị mất thăng bằng ngã xuống, không đợi thiết côn của gã lao tới, Trương Dương đã ném chiếc mũ sắt về phía hắn, trúng vào mũi Nhị Bảo. Tuy Trương Dương đang ở trong thế yếu, nhưng trọng lượng vốn có của chiếc mũ sắt đã đập thẳng làm Nhị Bảo mặt mũi đầy máu, gã kêu thảm một tiếng ròi ngã khuỵu xuống đất, chiếc thiết côn trong tay cũng rơi xuống, lại rơi trúng chân hắn, Nhị Bảo đau đớn nhảy lên.
Trương Dương cười lớn.
Tôn Tiểu Vĩ vốn đứng chặn trước đường, gã không ngờ Sở Yên Nhiên lại đưa Trương Dương xông ra khỏi vòng vây rồi lại thấy Sở Yên Nhiên lao xe máy về phía mình, khi sắp đến trước mặt gã, Sở Yên Nhiên liền bốc đầu xe lên, chỉ rê bánh sau hướng về phía Tôn Tiểu Vĩ.
Tôn Tiểu Vĩ bị dọa sợ lùi ra sau, bọn chúng lùi ra để hở một khe, Sở Yên Nhiên không giảm tốc, bánh trước lại tiếp đất phi về phía trước.
Tôn Tiểu Vĩ thần hồn thất kinh xoa mồ hồi, hét lớn: “Đuổi theo.”
Mười mấy chiếc xe máy dồn hết sức đuổi them.
Trên con đường mới xây này Sở Yên Nhiên lại không ngừng tăng tốc, Trương Dương ôm chặt lấy cô ấy, tiếng gió kêu vù vù bên tai. Lúc này tốc độ của họ đã đạt đến 150km/h. Nhưng phía sau đám người Tôn Tiểu Vĩ cũng không ngừng tăng tốc đuổi theo, không ngừng rút ngắn khoảng cách. Nhưng con đường đang phong tỏa này cũng sắp hết. Tuy nội lực của Trương Dương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng nhãn lực vẫn là nhất đẳng cao nhân, hắn nhìn thấy chỗ khuyết ở phía trước, liền nhắc nhở Sở Yên Nhiên giảm tốc.
Sở Yên Nhiên giảm tốc lại, từ từ tiến vào con đường khác, con đường quả thật lắc lư, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đám người phía sau đang tiếp cận gần.
Trương Dương tức giận nói: “Can.” Từ đây đi tới can lộ còn khoảng 3 km nữa, con đường này vì thường ngày có xe tải đi qua nên trở thành lồi lõm nhiều hố, tốc độ của bọn họ cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hai chiếc xe đằng sau đã vượt lên ép trước đầu xe họ, làm cho bọn họ phải giảm tốc và mấy chiếc xe khác phía sau cũng đuổi lên.
Tôn Tiểu Vĩ cười lớn nói: “Chạy à? Tao xem mày có thể chạy đến đâu?”
Sở Yên Nhiên nhìn thấy không còn đường đi tiếp, chỉ có thể dừng xe lại, bỏ mũ ra, một mái tóc đen tuyền xõa ra như suối, khuôn mặt cô ấy vì tức giận mà đỏ cả lên, nhìn Tôn Tiểu Vĩ nói: “Tôn Tiểu Vĩ, đừng có làm bậy.”
Tôn Tiểu Vĩ nói: “Việc này không liên quan gì đến cô, tôi đến tìm hắn.” gã đưa tay chỉ Trương Dương.
Trương Dương muốn lên phía trước, cái đồ khốn kiếp, ông mày cho dù không được khỏe nhưng đối phó với loại mèo con như mày cũng chỉ cần một phút là xong. Nhưng Sở Yên Nhiên vẫn chắn trước mặt hắn. tức giận nói: “Tao xem đứa nào dám động đến một ngón tay cái của anh ấy.”
Tôn Tiểu Vĩ cười lớn.
Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vai Sở Yên Nhiên: “Nha đầu này, sao lại không tin anh như vậy? đối với loại tép này anh nhiều nhất cũng chỉ cấn đến một ngón út thôi.”
Sở Yên Nhiên biết trước đây khi Trương Dương trị thương cho ông ngoại đã dốc hết toàn sức, hai ngày này chính là lúc cơ thể hắn yếu nhất, cô không muốn Trương Dương mạo hiểm, đưa tay ra nắm lấy cánh tay hắn.
Trương Dương cười, thấp giọng nói: “Em vẫn quan tâm anh, anh rất vui.” Khi nói ra lời này hắn cảm thấy mũi mình có chút cay cay.
Sở Yên Nhiên nói: “Em không thể để anh mạo hiểm, anh nhỡ có chuyện gì thì em biết làm sao?”
Hai người đã đính hôn trước mặt Sở Trấn Nam, nhưng không có nghĩa là khúc mắc trong lòng họ đã hoàn toàn được trừ bỏ, thậm chí có thể nói, về mặt tình cảm họ tương đối cẩn trọng, Trương Dương sợ mình sẽ làm hại đến Sở Yên Nhiên, còn Sở Yên Nhiên cũng sợ mình bị tình yêu làm tổn thương. Đính hôn lại nhưng trong lòng họ vẫn chưa có sự tin tưởng lại, nhưng sự xuất hiện của Tôn Tiểu Vĩ lại làm cho tình cảm tận sâu trong đáy lòng dành cho đối phương bộc phát hết ra. Sở Yên Nhiên vẫn là Sở Yên Nhiên của năm đó, vì Trương Dương cô có thể bất chấp tất cả. Trương Dương nhìn vào khuôn mặt của Sở Yên Nhiên, trong đầu hắn lại lóe lênh cảnh tượng bị bao vây khi ở lãnh sự quán Trung Quốc tại New York, Sở Yên Nhiên đã bất chấp tất cả để xông vào lãnh sự quán, rồi lái xe đánh lạc hướng của FBI, để cho mình có thể thoát khỏi đó.
Lời này của Sở Yên Nhiên cũng làm cho Trương đại quan nhân có được dũng khí vô hạn, tất cả những kiêng dè đều không còn, hào khí ngút trời, không sợ gì cả. Thứ tình yêu này có rất nhiều lúc có thể phát huy được tác dụng lớn như thế này. Nếu không tại sao người ta lại nói sống vì yêu, chết vì yêu chứ? Sức mạnh của tình yêu có thể làm cho người ta hưng phấn lên tột độ.
Khi Trương Dương đang định ra tay, cho dù kinh mạch đang bị tổn thương, cũng phải cho bọn vô sỉ này một trận, thì xung quanh bắt đầu có động tĩnh, sáu chiếc xe Jeep quân dụng từ phía xa tiến tới, rồi bao vây lấy cả đám người vào giữa, từ trên xe nhảy xuống hai mươi mấy quân nhân súng vác vai đạn đã lên nòng sẵn, người đi đầu chính là tư lệnh viên phân khu Tĩnh An Quân Hồng Trường Vũ.
Đám người Tôn Tiểu Vĩ vừa nhìn thấy trận thế trước mắt lập tức hoảng sợ, nhiều quân nhân vác súng như vậy, uy lực vô cùng lớn. Có mấy tên liền nổ máy muốn chạy, nhưng lập tức có tiếng súng dứt khoát vang lên, Hồng Trường Vũ một phát súng đã làm cho chiếc lốp nổ banh, tên tiểu tử muốn chạy đó ngã xuống đất theo quán tính.
Những tên khác đều bị tiếng súng làm sợ hãi, mẹ nó, đám quân nhân này thật sự dám nổ súng sao.
Hồng Trường Vũ một thân giáp bị, trước ngực đep hoa trắng, gã vẫn đang để tang cho Sở tư lệnh, bên này xương cốt Sở tư lệnh vẫn chưa lạnh mà đã có người dám ức hiếp cháu ngoại của ông ấy, đúng là không thể nhịn nổi. Sở Trấn Nam khi còn sống đều rất quan tâm đến bọn họ, nên đám thủ hạ này cũng coi ông ấy như một người cha, bây giờ tuy Sở lão gia đi rồi nhưng tình cảm vẫn còn, chỉ cần bọn họ còn sống sẽ không thể đứng nhìn người khác ức hiếp Sở Yên Nhiên.
Tôn Tiểu Vĩ không phải không biết Hồng Trường Vũ, Hồng Trường Vũ là tư lệnh phân khu Tĩnh An Quân, cũng là thường ủy thành phố Tĩnh An, cha của Tôn Tiểu Vĩ Tôn Quốc Chính là phó thị trưởng thường vụ thành phố Tĩnh An, Hồng Trường Vũ tuy không thể nói là bạn tương giao với Tôn Quốc Chính nhưng dù sao cũng có thể coi là bạn bình thường, nhưng mối quan bạn bè cũng phải có giới hạn, Hồng Trường Vũ nhìn thấy cảnh tượng này hai mắt như muốn phun ra lửa, hai ngày nay vì sự ra đi của Sở lão gia mà trong lòng y rất đau buồn, luôn muốn tìm một con đường nào đó để giải tỏa, bây giờ có thể coi là đã tìm ra.
Tôn Tiểu Vĩ cười bồi, gã gọi một tiếng chú Hồng, rồi nói: “Chú Hồng, cháu và Sở Yên Nhiên đang lái xe đi chơi thôi, không có gì, không có gì.” Gã nghĩ rằng dù thế nào Hồng Trường Vũ cũng sẽ nể mặt cha gã một chút.
Hồng Trường Vũ nhìn dò xét Tôn Tiểu Vĩ: “Chơi thôi sao?”
Tôn Tiểu Vĩ gật đầu lia lịa nói: “Đúng thế, đúng thế.”
Hồng Trường Vũ nhíu hai hàng lông mày lại, đột nhiên vung tay ra tát thẳng vào mặt Tôn Tiểu Vĩ hai cái: “Bà nội mày chứ, tưởng tao mù sao?”
Tôn Tiểu Vĩ bị y đánh bất ngờ, liền ôm mặt nói: “Sao chú lại có thể đánh người chứ?”
Hồng Trường Vũ nói: “Ai ức hiếp Yên Nhiên thì chính là đánh vào mặt Hồng Trường Vũ tao. Để tao xem cái đám có mẹ sinh ra mà cha không dạy chúng mày có bản lĩnh thế nào, đưa tất cả về cho tao, để tao xem cám đám rác rưởi bọn mày thích chơi như thế nào?”
Trương Dương mừng thầm trong lòng, vốn đã định ra tay rồi, may mà Hồng Trường Vũ mang người đến, vị Hồng tư lệnh này không hổ là thủ hạ thân thiết của Sở tư lệnh, nhiều năm đi theo Sở tư lệnh cũng đã học được khí thế của ông ấy. Chớ nhìn Hồng Trường Vũ bình thường trước mặt Sở tư lệnh luôn cúi đầu răm rắp làm theo, thực ra ở bên ngoài cũng là một con mãnh hổ.
Hồng tư lệnh vừa hạ lệnh thì đoàn binh sĩ liền xông lên phía trước, còng một loạt đám người Tôn Tiểu Vĩ lại, chỉ trong một lát đã khống chế hết. Đám tiểu tử này sớm đã bị khí thế của Hồng Trường Vũ làm cho sợ hãi, muốn chạy cũng không có gan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.