Chương 1243: Lâu Thất Minh (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương nói: Bí thư Kiều đối đãi với tôi không tồi, tôi và hai anh em Kiều Bằng Cử đều là bạn tốt, hiện tại người ta xảy ra chuyện, làm bạn tốt tôi đi tới ân cần thăm hỏi một chút có cái gì sai? Chuyện người vừa đi trà liền lạnh đó tôi không làm được, tôi rất buồn bực, lúc này bí thư Kiều mới vừa nghỉ bệnh, thì đã có nhiều người nhiều vội vã nhảy ra phân rõ giới hạn như vậy.
Lưu Diễm Hồng ngày hôm nay gọi Trương Dương tới là có ý tốt, nhưng không nghĩ tới tên tiểu tử này lại phản ứng kịch liệt như thế, không khỏi cũng có chút phát hỏa: Trương Dương, cậu ở trước mặt tôi phát hỏa cái gì? Bây giờ là có người đem vấn đề đó phản ánh tới tôi đó, trên quan trường mọi việc không thể đều dùng tính tình của mình, rất nhiều chuyện so với trong tưởng tượng của cậu còn phức tạp hơn nhiều lắm, nhất cử nhất động của cậu, không chỉ có quan hệ đến mỗi mình cậu đâu.
Nghe được Lưu Diễm Hồng nói như vậy, Trương Dương dần dần bình tĩnh xuống, Lưu Diễm Hồng hiển nhiên là không có bất luận cái ác ý gì đối với mình, chuyện này tới chỗ nàng liền bị nàng đè ép xuống tới, nếu như ở trong tay người khác còn không biết sẽ sản sinh ra ảnh hưởng như thế nào, quả thật bây giờ nước đã đục, tuy rằng hắn không sợ chuyện, thế nhưng thân phận của hắn là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, hôm nay Tống Hoài Minh đã kế nhiệm làm bí thư Tỉnh ủy tỉnh Bình Hải, nhất cử nhất động của mình tất sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với ông ấy, nghĩ qua một tầng như vậy, Trương Dương trầm mặc xuống.
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu ngồi xuống cho tôi!
Trương đại quan nhân biết mình có tức giận cũng không được hướng về phía Lưu Diễm Hồng phát ra, hắn cũng biết, Lưu Diễm Hồng vẫn rất chiếu cố đối với hắn, bằng không cũng sẽ không gọi hắn đến nhà thảo luận chuyện này. Trương Dương ngồi xuống nói: Chị Lưu, chị đừng giận, tôi không nên phát hỏa với chị.
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu dám phát hỏa vói tôi, cậu tin tôi hiện tại liền song quy cậu hay không?
Trương đại quan nhân ha hả cười nói: Tôi tin! Tôi một trăm lần tin tưởng, hiện tại đồng học ngài đều đảm đương bí thư Tỉnh ủy, song quy một cán bộ cấp huyện tôi cũng chỉ là một câu nói.
Lưu Diễm Hồng đưa tay muốn đánh lên cái ót của hắn một cái: Muốn ăn đánh hay không? Nàng đương nhiên cũng sẽ không thực sự hạ thủ, tay cao giơ lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó thở dài nói: Trương Dương, tại trong mắt người khác, cậu là con rể của chủ tịch tỉnh Tống, nhất cử nhất động của cậu, đã bị rất nhiều người có ý đồ quan tâm tới, hiện tại chính là lúc chuyển giao quyền lực, cậu hiểu rõ ý của tôi chứ?
Trương Dương nói: Tôi hiểu được, chị là quan tâm tới chú Tống của tôi.
Lưu Diễm Hồng bị hắn nói đến mặt phát nóng, bực bội nói: Tiểu tử thối, tôi đang nói chính sự với cậu, cậu nói với tôi bậy bạ gì đó?
Trương Dương nói: Chị Lưu, người này thực sự là có lòng dạ hiểm ác đáng sợ, ai nói cho chị là tôi tặng tranh cho bí thư Kiều thế?
Lưu Diễm Hồng nói: Người có tâm nhiều lắm, Trương Dương, nếu cậu không muốn chọc vào phiền phức, hãy rời xa cái vòng tròn thị phi này.
Trương Dương nói: Chị Lưu, tôi hiểu được.
Trương Dương ngoài miệng đáp ứng rất nhu thuận, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, chuyện hắn đưa cho Kiều Chấn Lương bức tranh Lâu Thất Minh kia cũng không có bao nhiêu người biết, hơn nữa Kiều Chấn Lương bình thường đem bức tranh đó cất dấu tại trong thư phòng, người ngoài rất khó tùy tiện đi vào, kẻ đem chuyện này nói ra khẳng định có quan hệ không bình thường với Kiều gia.
Lúc rời khỏi nhà Lưu Diễm Hồng, Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện cũng đã biết tin cha mình cáo bệnh từ chức Bí thư Tỉnh Ủy Bình Hải, bất quá biểu hiện của nàng đối với việc này tương đối bình tĩnh, nghe Trương Dương hỏi về chuyện bức tranh chữ kia, Kiều Mộng Viện đặc biệt đi tới thư phòng nhìn một chút, bức tranh chữ kia vẫn đang êm đẹp treo ở nơi đó, Kiều Mộng Viện nói: Xảy ra chuyện gì?
Trương Dương đem nguyên nhân gây ra chuyện này từ đầu chí cuối nói một lần với nàng, Trương Dương nói: Chuyện anh đưa cho ba em bức tranh này trừ người nhà em ra còn có ai biết?
Kiều Mộng Viện cẩn thận suy nghĩ một chút: Thư phòng của ba em rất ít cho phép người ngoài đi vào, anh tính là một người, còn có. . .
Còn có ai?
Kiều Mộng Viện nói: Chú Diêm, ông ấy bình thường thường cùng ba em đàm luận thư pháp. . . Nói xong, nàng lập tức lại phủ quyết nói: Không có khả năng là ông ấy, Trương Dương, nếu bức tranh này đã khiến cho anh gặp phiền phức, em nên đem thu lại.
Trương Dương nói: Không vội, em chờ anh đi qua đó rồi nói tiếp. Trong lòng hắn trái lại đem cái tên Diêm Quốc Đào nhớ kỹ.
Trương Dương vẫn không nghe lời khuyên từ Lưu Diễm Hồng, lần thứ hai hắn đi tới nhà của Kiều Chấn Lương, phát hiện Kiều Mộng Viện đã thu thập các thứ, Trương Dương vô cùng kinh ngạc nói: Em làm cái gì vậy?
Kiều Mộng Viện nói: Ở đây đã không có chỗ nào đáng giá để lưu luyến. Nàng mang theo Trương Dương đi tới thư phòng Kiều Chấn Lương, Trương đại quan nhân thấy bức tranh Lâu Thất Minh vẫn đang êm đẹp treo ở trên tường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bức chữ này không có rơi vào trong tay Ủy ban Kỷ luật là tốt rồi.
Kiều Mộng Viện nói: Anh đem bức tranh này đi đi.
Trương Dương đi qua ghé vào trên bức tranh nhìn một chút, bỗng nhiên ngạc nhiên nói: Không đúng, đây là đồ dỏm!
Kiều Mộng Viện nghe vậy cũng là ngẩn ra, tạo nghệ của nàng tại trên mặt thư pháp xa xa không bằng Trương Dương, đương nhiên không có khả năng nhận ra bức tranh này đến tột cùng có phải đồ thật hay không, nhỏ giọng nói: Từ lúc anh đưa bức tranh này qua, vẫn treo ở chỗ này, không có ai động qua.
Trương Dương gở bức tranh kia xuống, ghé vào dưới ngọn đèn lại cẩn thận nhìn một lần, không khỏi nở nụ cười: Đồ dỏm, bức chữ này là bút phong của bí thư Kiều, ha ha, không nghĩ ra ông ấy lại có thể đem tác phẩm của mình treo ở đây. Trương Dương đã thấy qua nét bút của Kiều Chấn Lương, lấy trình độ thư pháp của hắn, đương nhiên nhìn ra được sai khác trong đó, kỳ thực Kiều Chấn Lương cũng rất cham chú nghiên cứu thư pháp, bản lĩnh cũng không phải hời hợt, hơn nữa bản thân ông ta đặc biệt thích đối với thư pháp của Hoàng Nhàn Vân, thường ngày vẫn tập theo chữ của Hoàng Nhàn Vân, một tay viết ra chữ cũng có bảy phần tương tự, thế nhưng thư pháp của Hoàng Nhàn Vân linh hoạt kỳ ảo phiêu hốt, người khác cho dù là mô phỏng theo giống hệt đi nữa, thì cố hết sức miêu tả phong thái nhưng vẫn có thể bị cao thủ nhìn ra, về phần đề tên ở cuối, Trương Dương càng là liếc mắt đã nhìn ra.
Trương Dương đem bức tranh kia một lần nữa treo ở trên tường, cười nói: Thảo nào bí thư Kiều lại đem bức tranh này treo ở trên tường.
Kiều Mộng Viện nói: Nếu này bức tranh này đã mang đến phiền phức, vì sao không phá huỷ nó đi?
Trương Dương lắc đầu nói: Nếu là đồ dỏm, sẽ không sẽ mang đến bất luận cái phiền phức gì, nếu thật sự là có người muốn cầm bức tranh này gây chuyện, khẳng định sẽ tự rước lấy nhục.
Tuy rằng Trương Dương nói khá dễ dàng, thế nhưng Kiều Mộng Viện vẫn không dám chậm trễ, nàng lúc này liền gọi điện thoại cho cha.
Phản ứng của Kiều Chấn Lương lúc nghe chuyện này rất bình thản, chỉ là nói cho con gái là Trương Dương tới thì đưa cho hắn bức tranh kia. Nghe nói Trương Dương đang ở trong nhà mình, Kiều Chấn Lương bảo Kiều Mộng Viện đem điện thoại giao cho Trương Dương.
Thanh âm của Kiều Chấn Lương tại trong điện thoại cũng không có bất luận cái dị dạng gì, thậm chí còn có thể nghe ra được tâm trạng của hắn còn rất không tồi: Trương Dương, cậu đang ở nhà của tôi à? Thế nào? Nhanh như vậy đã vội vã tìm tôi thảo muốn bức tranh kia à? Người vừa đi trà liền lạnh, tiểu tử, tôi không nghĩ tới cậu cũng là người như thế.
Kiều Chấn Lương chỉ là cùng Trương Dương nói giỡn, bất quá Trương Dương cũng rất xấu hổ: Bí thư Kiều, ngài ngàn lần đừng hiểu lầm, là có người đem chuyện tôi tặng cho ngài bức tranh này báo cho Ủy ban Kỷ luật, cho nên tôi mới đến xem.
Kiều Chấn Lương nói: Cậu sợ gặp phiền phức sao?
Trương Dương nói: Tôi sợ cái gì? Tôi chỉ là sợ mang tới cho ngài phiền phức không cần thiết.
Kiều Chấn Lương cười được rất thoải mái: Trương Dương, hiện tại dám đi tới nhà của tôi, có thể chỉ có cậu.
Trương Dương nói: Tôi và Bằng Cử, Mộng Viện đều là bạn tốt, có cái gì không dám tới chứ.
Kiều Chấn Lương nói: Về bức tranh kia tôi sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho cậu, Trương Dương, tôi đã sớm nói qua, không thể tùy tiện tặng đồ cho lãnh đạo, vô luận cậu xuất phát từ mục đích như thế nào, một ngày hướng gió thay đổi, người khác sẽ nắm tất cả cơ hội để chụp mũ lên đầu cậu. Kiều Chấn Lương cũng không bởi vì chuyện này mà tức giận.
Trương Dương nói: Bí thư Kiều, thân thể ngài có khỏe không?
Kiều Chấn Lương nói: Nếu tốt, vì sao tôi muốn xin nghỉ dài hạn? Có thời gian thì qua kinh đô giúp tôi bắt mạch, tôi tin tưởng bản lĩnh của cậu.
Trương Dương cười nói: Nhất định!
Trước khi Kiều Chấn Lương ngắt điện thoại, thấp giọng nói: Trương Dương, Mộng Viện một mình ở tại Bình Hải, tôi rất lo lắng, các cậu là bạn tốt, giúp tôi hỗ trợ chiếu cố một chút.
Trương đại quan nhân liên tục đáp ứng.
Lưu Diễm Hồng ngày hôm nay gọi Trương Dương tới là có ý tốt, nhưng không nghĩ tới tên tiểu tử này lại phản ứng kịch liệt như thế, không khỏi cũng có chút phát hỏa: Trương Dương, cậu ở trước mặt tôi phát hỏa cái gì? Bây giờ là có người đem vấn đề đó phản ánh tới tôi đó, trên quan trường mọi việc không thể đều dùng tính tình của mình, rất nhiều chuyện so với trong tưởng tượng của cậu còn phức tạp hơn nhiều lắm, nhất cử nhất động của cậu, không chỉ có quan hệ đến mỗi mình cậu đâu.
Nghe được Lưu Diễm Hồng nói như vậy, Trương Dương dần dần bình tĩnh xuống, Lưu Diễm Hồng hiển nhiên là không có bất luận cái ác ý gì đối với mình, chuyện này tới chỗ nàng liền bị nàng đè ép xuống tới, nếu như ở trong tay người khác còn không biết sẽ sản sinh ra ảnh hưởng như thế nào, quả thật bây giờ nước đã đục, tuy rằng hắn không sợ chuyện, thế nhưng thân phận của hắn là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, hôm nay Tống Hoài Minh đã kế nhiệm làm bí thư Tỉnh ủy tỉnh Bình Hải, nhất cử nhất động của mình tất sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với ông ấy, nghĩ qua một tầng như vậy, Trương Dương trầm mặc xuống.
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu ngồi xuống cho tôi!
Trương đại quan nhân biết mình có tức giận cũng không được hướng về phía Lưu Diễm Hồng phát ra, hắn cũng biết, Lưu Diễm Hồng vẫn rất chiếu cố đối với hắn, bằng không cũng sẽ không gọi hắn đến nhà thảo luận chuyện này. Trương Dương ngồi xuống nói: Chị Lưu, chị đừng giận, tôi không nên phát hỏa với chị.
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu dám phát hỏa vói tôi, cậu tin tôi hiện tại liền song quy cậu hay không?
Trương đại quan nhân ha hả cười nói: Tôi tin! Tôi một trăm lần tin tưởng, hiện tại đồng học ngài đều đảm đương bí thư Tỉnh ủy, song quy một cán bộ cấp huyện tôi cũng chỉ là một câu nói.
Lưu Diễm Hồng đưa tay muốn đánh lên cái ót của hắn một cái: Muốn ăn đánh hay không? Nàng đương nhiên cũng sẽ không thực sự hạ thủ, tay cao giơ lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó thở dài nói: Trương Dương, tại trong mắt người khác, cậu là con rể của chủ tịch tỉnh Tống, nhất cử nhất động của cậu, đã bị rất nhiều người có ý đồ quan tâm tới, hiện tại chính là lúc chuyển giao quyền lực, cậu hiểu rõ ý của tôi chứ?
Trương Dương nói: Tôi hiểu được, chị là quan tâm tới chú Tống của tôi.
Lưu Diễm Hồng bị hắn nói đến mặt phát nóng, bực bội nói: Tiểu tử thối, tôi đang nói chính sự với cậu, cậu nói với tôi bậy bạ gì đó?
Trương Dương nói: Chị Lưu, người này thực sự là có lòng dạ hiểm ác đáng sợ, ai nói cho chị là tôi tặng tranh cho bí thư Kiều thế?
Lưu Diễm Hồng nói: Người có tâm nhiều lắm, Trương Dương, nếu cậu không muốn chọc vào phiền phức, hãy rời xa cái vòng tròn thị phi này.
Trương Dương nói: Chị Lưu, tôi hiểu được.
Trương Dương ngoài miệng đáp ứng rất nhu thuận, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, chuyện hắn đưa cho Kiều Chấn Lương bức tranh Lâu Thất Minh kia cũng không có bao nhiêu người biết, hơn nữa Kiều Chấn Lương bình thường đem bức tranh đó cất dấu tại trong thư phòng, người ngoài rất khó tùy tiện đi vào, kẻ đem chuyện này nói ra khẳng định có quan hệ không bình thường với Kiều gia.
Lúc rời khỏi nhà Lưu Diễm Hồng, Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện cũng đã biết tin cha mình cáo bệnh từ chức Bí thư Tỉnh Ủy Bình Hải, bất quá biểu hiện của nàng đối với việc này tương đối bình tĩnh, nghe Trương Dương hỏi về chuyện bức tranh chữ kia, Kiều Mộng Viện đặc biệt đi tới thư phòng nhìn một chút, bức tranh chữ kia vẫn đang êm đẹp treo ở nơi đó, Kiều Mộng Viện nói: Xảy ra chuyện gì?
Trương Dương đem nguyên nhân gây ra chuyện này từ đầu chí cuối nói một lần với nàng, Trương Dương nói: Chuyện anh đưa cho ba em bức tranh này trừ người nhà em ra còn có ai biết?
Kiều Mộng Viện cẩn thận suy nghĩ một chút: Thư phòng của ba em rất ít cho phép người ngoài đi vào, anh tính là một người, còn có. . .
Còn có ai?
Kiều Mộng Viện nói: Chú Diêm, ông ấy bình thường thường cùng ba em đàm luận thư pháp. . . Nói xong, nàng lập tức lại phủ quyết nói: Không có khả năng là ông ấy, Trương Dương, nếu bức tranh này đã khiến cho anh gặp phiền phức, em nên đem thu lại.
Trương Dương nói: Không vội, em chờ anh đi qua đó rồi nói tiếp. Trong lòng hắn trái lại đem cái tên Diêm Quốc Đào nhớ kỹ.
Trương Dương vẫn không nghe lời khuyên từ Lưu Diễm Hồng, lần thứ hai hắn đi tới nhà của Kiều Chấn Lương, phát hiện Kiều Mộng Viện đã thu thập các thứ, Trương Dương vô cùng kinh ngạc nói: Em làm cái gì vậy?
Kiều Mộng Viện nói: Ở đây đã không có chỗ nào đáng giá để lưu luyến. Nàng mang theo Trương Dương đi tới thư phòng Kiều Chấn Lương, Trương đại quan nhân thấy bức tranh Lâu Thất Minh vẫn đang êm đẹp treo ở trên tường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bức chữ này không có rơi vào trong tay Ủy ban Kỷ luật là tốt rồi.
Kiều Mộng Viện nói: Anh đem bức tranh này đi đi.
Trương Dương đi qua ghé vào trên bức tranh nhìn một chút, bỗng nhiên ngạc nhiên nói: Không đúng, đây là đồ dỏm!
Kiều Mộng Viện nghe vậy cũng là ngẩn ra, tạo nghệ của nàng tại trên mặt thư pháp xa xa không bằng Trương Dương, đương nhiên không có khả năng nhận ra bức tranh này đến tột cùng có phải đồ thật hay không, nhỏ giọng nói: Từ lúc anh đưa bức tranh này qua, vẫn treo ở chỗ này, không có ai động qua.
Trương Dương gở bức tranh kia xuống, ghé vào dưới ngọn đèn lại cẩn thận nhìn một lần, không khỏi nở nụ cười: Đồ dỏm, bức chữ này là bút phong của bí thư Kiều, ha ha, không nghĩ ra ông ấy lại có thể đem tác phẩm của mình treo ở đây. Trương Dương đã thấy qua nét bút của Kiều Chấn Lương, lấy trình độ thư pháp của hắn, đương nhiên nhìn ra được sai khác trong đó, kỳ thực Kiều Chấn Lương cũng rất cham chú nghiên cứu thư pháp, bản lĩnh cũng không phải hời hợt, hơn nữa bản thân ông ta đặc biệt thích đối với thư pháp của Hoàng Nhàn Vân, thường ngày vẫn tập theo chữ của Hoàng Nhàn Vân, một tay viết ra chữ cũng có bảy phần tương tự, thế nhưng thư pháp của Hoàng Nhàn Vân linh hoạt kỳ ảo phiêu hốt, người khác cho dù là mô phỏng theo giống hệt đi nữa, thì cố hết sức miêu tả phong thái nhưng vẫn có thể bị cao thủ nhìn ra, về phần đề tên ở cuối, Trương Dương càng là liếc mắt đã nhìn ra.
Trương Dương đem bức tranh kia một lần nữa treo ở trên tường, cười nói: Thảo nào bí thư Kiều lại đem bức tranh này treo ở trên tường.
Kiều Mộng Viện nói: Nếu này bức tranh này đã mang đến phiền phức, vì sao không phá huỷ nó đi?
Trương Dương lắc đầu nói: Nếu là đồ dỏm, sẽ không sẽ mang đến bất luận cái phiền phức gì, nếu thật sự là có người muốn cầm bức tranh này gây chuyện, khẳng định sẽ tự rước lấy nhục.
Tuy rằng Trương Dương nói khá dễ dàng, thế nhưng Kiều Mộng Viện vẫn không dám chậm trễ, nàng lúc này liền gọi điện thoại cho cha.
Phản ứng của Kiều Chấn Lương lúc nghe chuyện này rất bình thản, chỉ là nói cho con gái là Trương Dương tới thì đưa cho hắn bức tranh kia. Nghe nói Trương Dương đang ở trong nhà mình, Kiều Chấn Lương bảo Kiều Mộng Viện đem điện thoại giao cho Trương Dương.
Thanh âm của Kiều Chấn Lương tại trong điện thoại cũng không có bất luận cái dị dạng gì, thậm chí còn có thể nghe ra được tâm trạng của hắn còn rất không tồi: Trương Dương, cậu đang ở nhà của tôi à? Thế nào? Nhanh như vậy đã vội vã tìm tôi thảo muốn bức tranh kia à? Người vừa đi trà liền lạnh, tiểu tử, tôi không nghĩ tới cậu cũng là người như thế.
Kiều Chấn Lương chỉ là cùng Trương Dương nói giỡn, bất quá Trương Dương cũng rất xấu hổ: Bí thư Kiều, ngài ngàn lần đừng hiểu lầm, là có người đem chuyện tôi tặng cho ngài bức tranh này báo cho Ủy ban Kỷ luật, cho nên tôi mới đến xem.
Kiều Chấn Lương nói: Cậu sợ gặp phiền phức sao?
Trương Dương nói: Tôi sợ cái gì? Tôi chỉ là sợ mang tới cho ngài phiền phức không cần thiết.
Kiều Chấn Lương cười được rất thoải mái: Trương Dương, hiện tại dám đi tới nhà của tôi, có thể chỉ có cậu.
Trương Dương nói: Tôi và Bằng Cử, Mộng Viện đều là bạn tốt, có cái gì không dám tới chứ.
Kiều Chấn Lương nói: Về bức tranh kia tôi sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho cậu, Trương Dương, tôi đã sớm nói qua, không thể tùy tiện tặng đồ cho lãnh đạo, vô luận cậu xuất phát từ mục đích như thế nào, một ngày hướng gió thay đổi, người khác sẽ nắm tất cả cơ hội để chụp mũ lên đầu cậu. Kiều Chấn Lương cũng không bởi vì chuyện này mà tức giận.
Trương Dương nói: Bí thư Kiều, thân thể ngài có khỏe không?
Kiều Chấn Lương nói: Nếu tốt, vì sao tôi muốn xin nghỉ dài hạn? Có thời gian thì qua kinh đô giúp tôi bắt mạch, tôi tin tưởng bản lĩnh của cậu.
Trương Dương cười nói: Nhất định!
Trước khi Kiều Chấn Lương ngắt điện thoại, thấp giọng nói: Trương Dương, Mộng Viện một mình ở tại Bình Hải, tôi rất lo lắng, các cậu là bạn tốt, giúp tôi hỗ trợ chiếu cố một chút.
Trương đại quan nhân liên tục đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.