Chương 1875: Miệng rộng (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương biết được chuyện này vội vã chạy tới Bảo Ngưu Hiệp của Viên Tân Dân ở kinh thành, gần đây thằng nhãi này đem Bảo Ngưu Hiệp dọn đến nông trường Hồng Kỳ.
Thì Duy cho tới bây giờ đều là một người không sợ trời không sợ đất, Quách Chí Giang tính tình vẫn đều tốt, thế nhưng hắn đối với Thì Duy nói nói gì nghe nấy, Thì Duy bảo hắn hỗ trợ hết giận, hắn tự nhiên bụng làm dạ chịu, thân thủ của Quách Chí Giang tuy rằng không có biện pháp so sánh với Trương Dương, thế nhưng đối phó Viên Tân Dân vẫn là dư dả.
Hai người buổi sáng đi tới Bảo Ngưu Hiệp, Viên Tân Dân lúc trước cũng cũng nhận thức với Thì Duy, vui vẻ nghênh đón, Thì Duy không nói hai lời trước cho hắn một cái tát, Viên Tân Dân tự nhiên chịu không nổi cái tức này, xông lên đi muốn liều mạng cùng Thì Duy, Quách Chí Giang đương nhiên không thể để cho bạn gái có chuyện, ba quyền hai cước đánh ngã Viên Tân Dân.
Bảo Ngưu Hiệp tuy rằng không nhiều người, nhưng con cháu của đám cán bộ cao cấp bên trong nông trường Hồng Kỳ cũng không ít, đám nhóc do Từ Kiến Quốc dẫn đầu đều là bạn thân của Viên Tân Dân, vừa nghe nói Viên Tân Dân bị đánh tại địa bàn của mình, tất cả mọi người nổi máu lên, tuy rằng tất cả mọi người nhận thức, nhưng dù sao cũng không thân, Thì Duy là một nữ lưu, bọn họ có thể không quan tâm, thế nhưng không tha cho Quách Chí Giang. Cho nên hai bên hỗn chiến tại chỗ, Quách Chí Giang song quyền khó địch bốn tay cũng bị thương.
Cái đoàn người của Từ Kiến Quốc tuy rằng nhiều, thế nhưng sức chiến đấu cũng không được, tổn thương so với Quách Chí Giang nghiêm trọng hơn nhiều.
Lúc Trương Dương chạy tới, chiến đấu đã tiến hành xong, Từ Kiến Quốc, Viên Tân Dân đều là mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất, Quách Chí Giang cũng không tốt hơn, bất quá hắn vẫn đang đứng, Thì Duy đầu tóc rối loạn đứng chung một chỗ với hắn, rất có tư thế cùng tiến cùng lui.
Từ Kiến Cơ và Kiều Bằng Phi cũng chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt, Từ Kiến Cơ thật sự là dở khóc dở cười, hắn chỉ vào Từ Kiến Quốc mắng: Kiến Quốc, đầu óc em có phải là có bệnh không, đều là người một nhà, các người ầm ĩ cái gì?
Từ Kiến Quốc ôm nửa bên mặt bị đánh sưng lên, cả giận nói: Ai con mẹ nó là người một nhà với bọn họ, anh hỏi bọn họ đi, đang yên đang lành, đến đây đánh người? Viên Tân Dân chọc bọn họ? Mới đầu đã tát miệng của người ta, Thì Duy, nếu không phải nể mặt ông ngoại cô, hôm nay không đánh cô là không thể.
Thì Duy mắt phượng trợn tròn: Tới đi! Có gan đến đây thử xem!
Kiều Bằng Phi nói: Kiến Quốc, Thì Duy đến đây đánh người là sai, nhưng em thật ra nên hỗ trợ khuyên can, tất cả mọi người là bạn bè, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, em không hỗ trợ khuyên can, sao còn xong lên đánh nhau? Trong lời nói của Kiều Bằng Phi toát ra bất mãn.
Từ Kiến Cơ đương nhiên rõ ràng chuyện gì xảy ra, hắn trừng Từ Kiến Quốc nói: Nhanh chóng xin lỗi Thì Duy bọn họ.
Từ Kiến Quốc nói: Dựa vào cái gì hả? Cô ấy tới cửa tìm việc, é dựa vào cái gì xin lỗi cô ấy? Muốn xin lỗi thì cũng là bọn họ xin lỗi Tân Dân mới đúng.
Viên Tân Dân che miệng, vẻ mặt ủy khuất, năm ngón tay trên mặt sưng đỏ lên.
Thì Duy nói: Xin lỗi hắn? Tôi không vả vỡ miệng đã là tiện nghi cho hắn, cậu nói bậy bạ gì đó? Cậu dám nói lại một câu?
Viên Tân Dân đối mặt Thì Duy bưu hãn cũng không nhịn được có chút chột dạ, Từ Kiến Quốc cũng không sợ cô ấy, cả giận nói: Thì Duy, tôi nói Kiều gia các người sao như vậy hả? Nhà của mình xảy ra chuyện mất mặt, còn dám tìm người khác, Tân Dân nói thì làm sao? Cũng không phải một mình hắn nói, trong thành ai không biết nói. . . Nói còn chưa xong đâu, hắn đã trúng một cước.
Một cước này là Từ Kiến Cơ đá, đá Từ Kiến Quốc đặt mông ngã ngồi xuống đất, Từ Kiến Quốc ngơ ngác, sao anh mình lại bênh vực người ngoài!
Nhìn khuôn mặt đã tức giận đến hắng giọng của Kiều Bằng Phi, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Từ Kiến Quốc, nếu như không phải ngại mặt mũi của mọi người, Kiều Bằng Phi đã sớm xông lên vung tay tát vỡ mồm hai thằng nhãi con này.
Phương pháp xử lý của Từ Kiến Cơ vô cùng đúng lúc, cũng vô cùng thỏa đáng, tuy rằng chuyện của Kiều gia mọi người đều biết, thế nhưng loại sự tình này không thể nói ngay mặt, em trai mình là một đứa gây sự, thằng nhãi con này, chuyện gì đều nói ra bên ngoài, đắc tội Kiều Bằng Phi là chuyện nhỏ, thế nhưng đắc tội Kiều gia lại là chuyện lớn, nói nữa mọi người bình thường quan hệ cũng không tồi, không thể bởi vì sự kiện này tổn thương hòa khí.
Trương Dương nói: Tân Dân, cái mồm của cậu đúng là rất thúi, hôm qua tôi dạy cậu thế nào? Không nên nói bậy, ngàn vạn lần không thể nói lung tung, chuyện tình lúc đầu không phải cậu nói, nhưng cậu đi đến đâu nói đến đó cũng không đúng, Thì Duy nói không sai, tát cậu còn nhẹ, hôm qua tôi nên đánh cậu, nếu không cậu không có trí nhớ.
Từ Kiến Quốc nói: Nhưng chuyện này cũng không phải chúng tôi nói!
Từ Kiến Cơ tức giận lại đạp hắn một cước: Còn dám nói bậy.
Trương Dương nói: Kiến Quốc, tôi, Bằng Phi và đại ca cậu đều là tình cảm như huynh đệ, tôi vẫn coi cậu là em mình, nhưng tôi phát hiện đám nhóc các người không coi chúng tôi thành anh.
Từ Kiến Quốc nói: Trương ca, anh có ý gì, tôi vẫn đều rất tôn kính các người mà.
Trương Dương nói: Gần đây quả thật bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi nhảm nhí, nếu như những lời đồn đãi này là nhằm Từ gia các người, nhằm vào Kiến Quốc, nếu như tôi nghe được ai đồn, tôi tuyệt đối đi qua tát hắn, không vì cái gì khác, tôn nghiêm của bạn bè tôi không thể bị khinh nhờn, tôi nghe được, thì có trách nhiệm đi giữ gìn mặt mũi của bạn bè. Ánh mắt hắn chuyển hướng Viên Tân Dân, Viên Tân Dân nhìn thấy run lên, ánh mắt của thằng nhãi này thật sự là đằng đằng sát khí.
Trương Dương nói: Tân Dân, cậu có phải là ở bên ngoài nói bậy?
Viên Tân Dân cắn cắn môi, đầu cúi xuống phía dưới.
Trương Dương nói: Thì Duy tát cậu, một chút cũng không oan uổng, đổi thành là tôi, răng trong miệng cậu đều không giữ được.
Viên Tân Dân không dám nói lời nào, đầu cúi thấp.
Trương Dương lại hướng Từ Kiến Quốc nói: Cậu có năng lực lắm. Mặc kệ chuyện gì đều xuất đầu ra mặt. Gần đây tôi nghe nói cái gì mà kinh thành Tam công tử đều quá hạn, luận đến các người cứ như đương gia, Kiến Quốc. Cậu cảm thấy mình rất đúng quy cách sao? Cậu có năng lực hơn anh cậu sao? Hay là hạnh kiểm tốt hơn anh cậu?
Từ Kiến Quốc nhất thời nghẹn lời: Tôi. . .
Trương Dương nói: Trẻ tuổi không lo học giỏi, học người ta kết bè kết phái, làm nông trường Hồng Kỳ cái gì. Đồ hư hỏng! Nếu cậu là em tôi, tôi đánh cậu tới ngay cả cha mẹ đều không nhận ra. Trương Dương mắng rất nặng, thật ra là trút giận cho Kiều Bằng Phi, ngày hôm nay xảy ra cái cục diện này, nếu như xử lý không tốt, Kiều Bằng Phi và Từ Kiến Quốc chỉ sợ cũng chính thức chấm dứt.
Từ Kiến Cơ nói: Trương ca mắng rất đúng, anh nói cho em biết, từ hôm nay, cái nông trường Hồng Kỳ này nhanh chóng đóng cửa cho anh. Tiền một cắc anh cũng không cho.
Từ Kiến Quốc nói: Nhưng. . .
Kiều Bằng Phi nói: Quên đi, tất cả mọi người không phải người ngoài, việc này ngày hôm nay đến đây coi như hết đi. Sau này ai cũng không nhắc lại. Tân Dân nói lung tung nói sai, nhưng Thì Duy và Chí Giang cũng không nên đến đây đánh người. Các người cũng không nghĩ lại, nếu như Kiến Quốc bọn họ thật tình đối phó các người, hai người đánh được một đám người bọn họ sao? Kiều Bằng Phi những lời này rõ ràng là chỉ trích Từ Kiến Quốc một bên nhiều người khi dễ ít người.
Từ Kiến Cơ nói: KIếN quốc, nhanh chóng xin lỗi Bằng Phi ca.
Kiều Bằng Phi khoát tay áo nói: Quên đi, chuyện này nói không rõ ai đúng ai sai, mọi người không nên bởi vì chuyện nhàm chán tổn thương hòa khí. Hắn nói xong, mang theo Thì Duy và Quách Chí Giang rời đi.
Thì Duy cho tới bây giờ đều là một người không sợ trời không sợ đất, Quách Chí Giang tính tình vẫn đều tốt, thế nhưng hắn đối với Thì Duy nói nói gì nghe nấy, Thì Duy bảo hắn hỗ trợ hết giận, hắn tự nhiên bụng làm dạ chịu, thân thủ của Quách Chí Giang tuy rằng không có biện pháp so sánh với Trương Dương, thế nhưng đối phó Viên Tân Dân vẫn là dư dả.
Hai người buổi sáng đi tới Bảo Ngưu Hiệp, Viên Tân Dân lúc trước cũng cũng nhận thức với Thì Duy, vui vẻ nghênh đón, Thì Duy không nói hai lời trước cho hắn một cái tát, Viên Tân Dân tự nhiên chịu không nổi cái tức này, xông lên đi muốn liều mạng cùng Thì Duy, Quách Chí Giang đương nhiên không thể để cho bạn gái có chuyện, ba quyền hai cước đánh ngã Viên Tân Dân.
Bảo Ngưu Hiệp tuy rằng không nhiều người, nhưng con cháu của đám cán bộ cao cấp bên trong nông trường Hồng Kỳ cũng không ít, đám nhóc do Từ Kiến Quốc dẫn đầu đều là bạn thân của Viên Tân Dân, vừa nghe nói Viên Tân Dân bị đánh tại địa bàn của mình, tất cả mọi người nổi máu lên, tuy rằng tất cả mọi người nhận thức, nhưng dù sao cũng không thân, Thì Duy là một nữ lưu, bọn họ có thể không quan tâm, thế nhưng không tha cho Quách Chí Giang. Cho nên hai bên hỗn chiến tại chỗ, Quách Chí Giang song quyền khó địch bốn tay cũng bị thương.
Cái đoàn người của Từ Kiến Quốc tuy rằng nhiều, thế nhưng sức chiến đấu cũng không được, tổn thương so với Quách Chí Giang nghiêm trọng hơn nhiều.
Lúc Trương Dương chạy tới, chiến đấu đã tiến hành xong, Từ Kiến Quốc, Viên Tân Dân đều là mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất, Quách Chí Giang cũng không tốt hơn, bất quá hắn vẫn đang đứng, Thì Duy đầu tóc rối loạn đứng chung một chỗ với hắn, rất có tư thế cùng tiến cùng lui.
Từ Kiến Cơ và Kiều Bằng Phi cũng chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt, Từ Kiến Cơ thật sự là dở khóc dở cười, hắn chỉ vào Từ Kiến Quốc mắng: Kiến Quốc, đầu óc em có phải là có bệnh không, đều là người một nhà, các người ầm ĩ cái gì?
Từ Kiến Quốc ôm nửa bên mặt bị đánh sưng lên, cả giận nói: Ai con mẹ nó là người một nhà với bọn họ, anh hỏi bọn họ đi, đang yên đang lành, đến đây đánh người? Viên Tân Dân chọc bọn họ? Mới đầu đã tát miệng của người ta, Thì Duy, nếu không phải nể mặt ông ngoại cô, hôm nay không đánh cô là không thể.
Thì Duy mắt phượng trợn tròn: Tới đi! Có gan đến đây thử xem!
Kiều Bằng Phi nói: Kiến Quốc, Thì Duy đến đây đánh người là sai, nhưng em thật ra nên hỗ trợ khuyên can, tất cả mọi người là bạn bè, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, em không hỗ trợ khuyên can, sao còn xong lên đánh nhau? Trong lời nói của Kiều Bằng Phi toát ra bất mãn.
Từ Kiến Cơ đương nhiên rõ ràng chuyện gì xảy ra, hắn trừng Từ Kiến Quốc nói: Nhanh chóng xin lỗi Thì Duy bọn họ.
Từ Kiến Quốc nói: Dựa vào cái gì hả? Cô ấy tới cửa tìm việc, é dựa vào cái gì xin lỗi cô ấy? Muốn xin lỗi thì cũng là bọn họ xin lỗi Tân Dân mới đúng.
Viên Tân Dân che miệng, vẻ mặt ủy khuất, năm ngón tay trên mặt sưng đỏ lên.
Thì Duy nói: Xin lỗi hắn? Tôi không vả vỡ miệng đã là tiện nghi cho hắn, cậu nói bậy bạ gì đó? Cậu dám nói lại một câu?
Viên Tân Dân đối mặt Thì Duy bưu hãn cũng không nhịn được có chút chột dạ, Từ Kiến Quốc cũng không sợ cô ấy, cả giận nói: Thì Duy, tôi nói Kiều gia các người sao như vậy hả? Nhà của mình xảy ra chuyện mất mặt, còn dám tìm người khác, Tân Dân nói thì làm sao? Cũng không phải một mình hắn nói, trong thành ai không biết nói. . . Nói còn chưa xong đâu, hắn đã trúng một cước.
Một cước này là Từ Kiến Cơ đá, đá Từ Kiến Quốc đặt mông ngã ngồi xuống đất, Từ Kiến Quốc ngơ ngác, sao anh mình lại bênh vực người ngoài!
Nhìn khuôn mặt đã tức giận đến hắng giọng của Kiều Bằng Phi, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Từ Kiến Quốc, nếu như không phải ngại mặt mũi của mọi người, Kiều Bằng Phi đã sớm xông lên vung tay tát vỡ mồm hai thằng nhãi con này.
Phương pháp xử lý của Từ Kiến Cơ vô cùng đúng lúc, cũng vô cùng thỏa đáng, tuy rằng chuyện của Kiều gia mọi người đều biết, thế nhưng loại sự tình này không thể nói ngay mặt, em trai mình là một đứa gây sự, thằng nhãi con này, chuyện gì đều nói ra bên ngoài, đắc tội Kiều Bằng Phi là chuyện nhỏ, thế nhưng đắc tội Kiều gia lại là chuyện lớn, nói nữa mọi người bình thường quan hệ cũng không tồi, không thể bởi vì sự kiện này tổn thương hòa khí.
Trương Dương nói: Tân Dân, cái mồm của cậu đúng là rất thúi, hôm qua tôi dạy cậu thế nào? Không nên nói bậy, ngàn vạn lần không thể nói lung tung, chuyện tình lúc đầu không phải cậu nói, nhưng cậu đi đến đâu nói đến đó cũng không đúng, Thì Duy nói không sai, tát cậu còn nhẹ, hôm qua tôi nên đánh cậu, nếu không cậu không có trí nhớ.
Từ Kiến Quốc nói: Nhưng chuyện này cũng không phải chúng tôi nói!
Từ Kiến Cơ tức giận lại đạp hắn một cước: Còn dám nói bậy.
Trương Dương nói: Kiến Quốc, tôi, Bằng Phi và đại ca cậu đều là tình cảm như huynh đệ, tôi vẫn coi cậu là em mình, nhưng tôi phát hiện đám nhóc các người không coi chúng tôi thành anh.
Từ Kiến Quốc nói: Trương ca, anh có ý gì, tôi vẫn đều rất tôn kính các người mà.
Trương Dương nói: Gần đây quả thật bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi nhảm nhí, nếu như những lời đồn đãi này là nhằm Từ gia các người, nhằm vào Kiến Quốc, nếu như tôi nghe được ai đồn, tôi tuyệt đối đi qua tát hắn, không vì cái gì khác, tôn nghiêm của bạn bè tôi không thể bị khinh nhờn, tôi nghe được, thì có trách nhiệm đi giữ gìn mặt mũi của bạn bè. Ánh mắt hắn chuyển hướng Viên Tân Dân, Viên Tân Dân nhìn thấy run lên, ánh mắt của thằng nhãi này thật sự là đằng đằng sát khí.
Trương Dương nói: Tân Dân, cậu có phải là ở bên ngoài nói bậy?
Viên Tân Dân cắn cắn môi, đầu cúi xuống phía dưới.
Trương Dương nói: Thì Duy tát cậu, một chút cũng không oan uổng, đổi thành là tôi, răng trong miệng cậu đều không giữ được.
Viên Tân Dân không dám nói lời nào, đầu cúi thấp.
Trương Dương lại hướng Từ Kiến Quốc nói: Cậu có năng lực lắm. Mặc kệ chuyện gì đều xuất đầu ra mặt. Gần đây tôi nghe nói cái gì mà kinh thành Tam công tử đều quá hạn, luận đến các người cứ như đương gia, Kiến Quốc. Cậu cảm thấy mình rất đúng quy cách sao? Cậu có năng lực hơn anh cậu sao? Hay là hạnh kiểm tốt hơn anh cậu?
Từ Kiến Quốc nhất thời nghẹn lời: Tôi. . .
Trương Dương nói: Trẻ tuổi không lo học giỏi, học người ta kết bè kết phái, làm nông trường Hồng Kỳ cái gì. Đồ hư hỏng! Nếu cậu là em tôi, tôi đánh cậu tới ngay cả cha mẹ đều không nhận ra. Trương Dương mắng rất nặng, thật ra là trút giận cho Kiều Bằng Phi, ngày hôm nay xảy ra cái cục diện này, nếu như xử lý không tốt, Kiều Bằng Phi và Từ Kiến Quốc chỉ sợ cũng chính thức chấm dứt.
Từ Kiến Cơ nói: Trương ca mắng rất đúng, anh nói cho em biết, từ hôm nay, cái nông trường Hồng Kỳ này nhanh chóng đóng cửa cho anh. Tiền một cắc anh cũng không cho.
Từ Kiến Quốc nói: Nhưng. . .
Kiều Bằng Phi nói: Quên đi, tất cả mọi người không phải người ngoài, việc này ngày hôm nay đến đây coi như hết đi. Sau này ai cũng không nhắc lại. Tân Dân nói lung tung nói sai, nhưng Thì Duy và Chí Giang cũng không nên đến đây đánh người. Các người cũng không nghĩ lại, nếu như Kiến Quốc bọn họ thật tình đối phó các người, hai người đánh được một đám người bọn họ sao? Kiều Bằng Phi những lời này rõ ràng là chỉ trích Từ Kiến Quốc một bên nhiều người khi dễ ít người.
Từ Kiến Cơ nói: KIếN quốc, nhanh chóng xin lỗi Bằng Phi ca.
Kiều Bằng Phi khoát tay áo nói: Quên đi, chuyện này nói không rõ ai đúng ai sai, mọi người không nên bởi vì chuyện nhàm chán tổn thương hòa khí. Hắn nói xong, mang theo Thì Duy và Quách Chí Giang rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.