Y Đạo Quan Đồ

Chương 1209: Mong con trưởng thành(1)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Tạ Hiểu Quân nói: “Sư phụ! Con mời sư phụ một ly!” rồi cầm cốc bia đi đến.

Trương Dương nói: “Đừng thế, tôi chưa từng nhận cậu làm đồ đệ, hơn nữa, tôi chỉ lớn hơn cậu mấy tuổi, cậu không sợ làm thế tôi già đi à?”

Tạ Hiểu Quân nói: “Mặc dù sư phụ chưa từng chính thức nhận con làm đồ đệ, nhưng trước đó đã từng dạy con một ít quyền pháp, cũng có nghĩa là, mặc dù hai người chúng ta không có cái danh là sư đồ, nhưng thực sự là sư đồ, sư phụ có thể không coi con là đồ đệ, nhưng đời này kiếp này con coi sư phụ là sư phụ của con, có một câu nói thế nào ấy nhỉ, nhất tự vi sư bán tự vi sư, trong lòng con, địa vị của sư phụ cũng như cha con vậy.”

Trương đại quan không thể ngờ rằng miệng lưỡi của Tạ Hiểu Quân lại lanh lợi vậy, liền cười nói: “Đừng nói như vậy, tôi chịu không nổi đâu, cậu gọi Yên Nhiên là chị, thì gọi tôi một tiếng anh là được rồi.”

Tạ Hiểu Quân đưa một con cá đã nướng xong cho Trương Dương, Trương Dương cắn một miếng, mùi vị khá ngon: “Hiểu Quân à, được lắm, nướng cá rất ngon!”

Tạ Hiểu Quân nói: “Gần đây đa số thời gian con đều phải tập luyện, bình thường ngoài việc đá bóng là ăn uống, con thích ăn nên chẳng còn cách nào khác.”

Trương Dương nói: “Nghe nói cậu đã vào đội tuyển tỉnh Bắc Nguyên rồi?”

Tạ Hiểu Quân gật gật đầu rồi nói: “Nói thì là tiền vệ, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là chủ lực, cơ hội được lên sân đá không nhiều. Huấn luyện viên cũng không thích những người như con, cho rằng tố chất cơ thể của con hơi kém.”

Trương Dương uống một ngụm rượu, nhìn Tạ Hiểu Quân, tiểu tử này trông cao lớn, xem ra tố chất cơ thể được mà.

Tạ Hiểu Quân dường như biết được suy nghĩ của Trương Dương, cậu ta thở dài nói: “Sư phụ, sức con không bền, hai hiệp đấu công lại là một tiếng rưỡi, lắm khi nếu đá thêm còn phải kéo dài hơn nữa, con đấu cự ly ngắn còn được, nhưng nếu đá xa, thì không thể nào có thể lực sung mãn, giờ đây trong đội hầu như đều không đánh giá cao con, cả ngày cha con đều nói đứng đá nữa, muốn gọi con về học đại học.”

Trương Dương giơ tay sờ vào mạch của Tạ Hiểu Quân, phát hiện ra rằng cơ thể của tiểu tử này không có gì cả, Trương Dương nói: “Sức bền không được là do cậu không biết phân phối thể lực, cùng là một thế lực như vậy, người biết phân phối thể lực sẽ có thể làm được đến độ cả trận đấu đều đầy sức lực, có người thì lại tiêu hao gần hết thể lực từ ngay lúc đầu, gây ra nửa trận đấu sau sẽ mất sức.”

Tạ Hiểu Quân nói: “Con cũng biết nhược điểm của con, huấn luyện viên cũng đã nói với con về nhược điểm này và tiến hành huấn luyện, nhưng không được mấy kết quả.”

Trương Dương thầm nói, đám huấn luyện viên đó thì hiểu cái gì? Muốn giải quyết dứt điểm vấn đề này, thì phải học cách hô hấp, làm thế nào để giảm bớt mệt mỏi, phục hồi thể lực trong khi vận động, đây là thế mạnh của hắn. Từ khi Trương Dương tu luyện đại thừa quyết, Trương Dương đã bỏ qua tất cả những cách hô hấp khác. Tạ Hiểu Quân đã gọi hắn là sư phụ ngọt ngào như vậy, thì Trương đại quan cũng chẳng mặt mũi nào để cậu ta phải gọi không, dạy cho cậu ta một cách hô hấp đơn giản thực dụng vậy, khả năng nhận thức của Tạ Hiểu Quân quả thức hơi kém, một cách hô hấp đơn giản như vậy, Trương Dương phải dạy cậu ta đến tận hai tiếng đồng hồ, một chai Ngũ Lương Dịch xuống ruột, rồi lại uống sáu chai bia nữa, tiểu tử này mới nắm được, nếu không phải vì nể mặt tiểu tử này tôn kính hắn như vậy, Trương đại quan đã sớm bắt đầu mắng rồi.

Trương đại quan phát hiện ra rằng hắn dạy nữ đệ tử giỏi hơn, dạy đến đệ tử nam, thật sự chẳng có cách nào, Trương đại quan rất ít khi tìm nguyên nhân trên bản thân mình, hắn cho rằng, là do Tạ Hiểu Quân quá ngốc, tiểu tử này chẳng có năng khiếp về võ công chút nào hết. May mà hắn chưa nhận cậu ta làm đồ đệ, nếu không, ngộ tính tên này kém như vậy, nếu trở thành đồ đệ của hắn thật, thì mất hết cả mặt hắn mất.

Đến cuối cùng, chính Tạ Hiểu Quân đã cảm thấy ngại, học lâu như vậy mà vẫn chưa thể nắm vững cách hô hấp mà Trương Dương truyền cho, cậu ta ngại ngần nói: “Sư phụ, hay là sư phụ về nghỉ trước đi, rồi tự con nghiên cứu.”

Trương Dương nói: “Đừng gọi tôi là sư phụ chứ, tôi sợ nhất là người khác gọi tôi như vậy đó, để cho cha mẹ cậu nghe thấy cũng không hay, người ta còn tưởng tôi dạy học cái gì vớ vẩn. Tự cậu luyện nhé, tôi đi ngủ đây!” Trương đại quan nói xong liền đi mất.

Mặc dù ngộ tính của Tạ Hiểu Quân rất kém, nhưng tiểu tử này rất chăm chí, nửa đêm khi Trương đại quan tỉnh dậy, từ cửa sổ nhìn xuống, thì thấy Tạ Hiểu Quân vẫn đứng ở chỗ cũ, khổ luyện theo những động tác mà hắn dạy, trong lòng hắn chợt cảm thấy thích tiểu tử này, ngốc một chút đấy, nhưng rất chăm chỉ, chỉ cần chăm chỉ là có ngày mài sắt nên kim, nếu như có thể giữ vững thái độ chăm chỉ này, thì có lẽ sẽ hoàn thành được công phu hô hấp mà hắn dạy cho.

Sáng ngày hôm sau, khi tất cả mọi người đi sân bay đón Sở Yên Nhiên, thì lại không nhìn thấy Tạ Hiểu Quân đâu cả, tiểu tử này đã khổ sở thức trắng một đêm để luyện tập, đáng tiếc tiến triển không lớ, tinh thần không chịu được nữa, giờ đây đang nằm ở trong phòng để ngủ bù.

Tạ Quốc Trung chịu không nổi lại mắng mấy câu, vốn chuẩn bị đến phòng tóm cổ con trai dậy, nhưng bị Magaret chặn lại.



Trương đại quan cũng không ngờ, cùng với việc Sở Yên Nhiên ngày càng đến gần, lòng hắn lại ngày càng căng thẳng hơn, nhìn bà cụ Magaret đầu tóc bạc phơ ở bên cạnh, nghĩ đến những lời tối qua mọi người nói với hắn, Trương Dương ý thức được mình đã đến lúc phải suy nghĩ về chuyện hôn nhân rồi.

Đầu óc Trương Dương rối tung cào cào, hắn hiểu nên làm thế nào, nhưng hắn suy nghĩ quá nhiều vấn đề, rất nhiều mặt hắn phải suy tính đến, tận khi đến sân bay, tư duy của hắn vẫn còn hỗn loạn, đến sân bay, tổng tư lệnh phân khu Tịnh An Hồng Trường Vũ đã đến trước họ rồi, đang chuẩn bị đón Sở Yên Nhiên về.

Mười một giờ sáng, chuyến bay trên đó có Sở Yên Nhiên đã đến sân bay Bắc Nguyên, khi Sở Yên Nhiên đẩy hành lý rời khỏi sân bay, Magaret ngay lập tức như được trẻ lại, bà gọi tên của Yên Nhiên, giơ hai tay ra nghênh đón, Sở Yên Nhiên gọi một câu bà ngoại, rồi chạy đến ôm chặt Magaret vào lòng. Hai bà cháu đã lâu không gặp, Magaret nắm chặt tay Sở Yên Nhiên một lúc lâu không rời, Sở Yên Nhiên lại chào Lâm Tú, Tạ Quốc Trung, Hồng Trường Vũ, khi tìm đến Trương Dương, phát hiện ra tên này đã cầm hành lý đứng đằng sau cô rồi.

Sở Yên Nhiên nói: “Anh làm gì vậy? Anh trốn ở đằng sau em làm gì?”

Trương đại quan nói rất hùng hồn: “Anh đã chuẩn bị kỹ càng rồi, làm người đàn ông đằng sau em.”

Một câu nói làm cho mọi người đều cười rộ lên.

Sở Yên Nhiên hơi đỏ mặt, mặc dù trong lòng cô rất nhớ Trương Dương, nhưng trước mặt nhiều người như thế này, nên cũng không thể nào thể hiện ra, Trương Dương cũng như vậy, có nhớ lắm cũng phải chịu đựng.

Magaret giơ tay đập vào tay Trương Dương: “Này! Tiểu tử kia, vợ chưa cưới của cậu đến rồi, mà cậu hoan nghênh cô ấy vậy sao? Chẳng thể hiện chút nào cả!”

Trương đại quan đặt hành lí xuống: “Bà ngoại ơi! Có cái đánh này của bà làm điểm tựa, cháu đã đủ dũng khí rồi!” Tên này xông lên như hổ đói, trước mặt nhiều người như vậy mà ôm Sở Yên Nhiên lên, quay một vòng ba trăm sáu mươi độ. Sở Yên Nhiên vừa cười vừa đập đập vào vai hắn, mọi người đều lớn tiếng hoan hô, trên sân bay không thiếu những cảnh thế này, nhưng một đôi tình nhân thế này vẫn hấp dẫn ánh nhìn của nhiều người.

Trương đại quan để Sở Yên Nhiên xuống, rồi lấy hết can đảm, hôn lên môi cô.

Lâm Tú thấy cảnh này cảm thấy mặt hơi đỏ, thầm quay sang liếc chồng.

Magaret vừa cười vừa vỗ tay.

Sở Yên Nhiên ôm lấy cổ Trương Dương, trán hai người chạm vào nhau, Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: “Anh vẫn thích biểu diễn vậy nhỉ!”

Trương đại quan nói: “Vốn dĩ không muốn biểu diễn đâu, nhưng tại vì bà cứ cổ vũ mãi.”

Magaret cười nói: “Tiểu tử thối, đã được lợi từ Sở Yên Nhiên, còn đẩy trách nhiệm lên đầu ta nữa à, được rồi, mau về nhà đi!”

Trương Dương nắm lấy tay Sở Yên Nhiên rồi nói: “Về nhà thôi!”

Buổi trưa ngày hôm đó, mọi người đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ mừng Sở Yên Nhiên trở lại, Magaret vô cùng vui vẻ, khi âm nhạc vang lên, bà đã nhảy một điệu cùng với Trương Dương, nhìn thấy điệu bộ thanh xuân phơi phới của bà cụ, Sở Yên Nhiên nắm lấy tay Lâm Tú, cười đến độ nước mắt trào cả ra, Lâm Tú nói: “Yên Nhiên, cháu chính là linh đơn thần dược của bà ngoại đấy, cháu vừa về, mà bà đã trẻ ra đến hai mươi tuổi.”

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: “Lần này quay về, cháu sẽ chăm sóc bà cẩn thận!”

Tạ Hiểu Quân ngủ một mạch đến giờ mới tỉnh dậy, đến nơi tìm đồ ăn, bị Tạ Quốc Trung nhìn thấy, liền véo lấy tai rồi nói: “Tiểu tử khốn, con đi đâu rồi hả?”

Tạ HIểu Quân vừa xin lỗi vừa bỏ miếng bánh ga tô vào miệng, không cẩn thận bị nghẹn, giơ tay ra lấy đồ uống.



Sở Yên Nhiên cười bước đến: “Hiểu Quân, em đã cao thế này rồi!”

Tạ Hiểu Quân đỏ mặt nói: “Chị Yên Nhiên!”

Tạ Quốc Trung giờ mới buông tay ra, tức đến độ mắng thêm một câu: “Tiểu tử thối, dám ngủ đến tận giờ.”

Hồng Trường Vũ cười hà hà bước đến trước mặt họ: “Quốc Trung, anh đừng khắt khe với Hiểu Quân quá, giờ đây Hiểu Quân đã là minh tinh của đội bóng Bắc Nguyên chúng ta rồi.”

Tạ Quốc Trung không hề nể mặt con trai: “Cái gì mà minh tinh? Minh tinh dự bị à?”

Tạ Hiểu Quân đỏ mặt đến cực độ, Sở Yên Nhiên giúp cậu ta giải vây: “Chú Tạ à, Hiểu Quân mới 19 tuổi, chú cũng mong con thành tài quá, cứ tập luyện hai năm nữa, nhất định sẽ trở thành minh tinh thật sự của đội bóng Bắc Nguyên chúng ta!”

“Tôi thấy trở thành cầu thủ đứng đầu trong nước cũng có khả năng đấy!” Trương Dương nhảy xong với Magaret cũng bước đến.

Tạ Hiểu Quân nhìn Trương Dương cười.

Trương Dương vỗ vỗ vai của Tạ Hiểu Quân: “Có một điều tôi chưa tuyên bố với mọi người, tôi đã chính thức nhận Hiểu Quân làm học trò của mình rồi.”

Trương đại quan là do chịu không nổi thái độ của Tạ Quốc Trung, làm gì có loại mạt sát con mình đến vậy chứ.

Tạ Hiểu Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, Tạ Quốc Trung thì không hiểu tại sao, con trai mình bái hắn làm sư phụ, học cái gì cơ chứ? Học chữa bệnh hay là học tán gái?

Trương Dương làm một động tác mời với Sở Yên Nhiên, rồi nắm tay cô bước vào trong bãi cỏ, cùng điệu nhạc du dương vang lên, bốn mắt nhìn nhau, cả ai bên đều biết rằng lòng đối phương ngập tràn tình cảm.

Sở Yên Nhiên nói: “Lại thu một đồ đệ rồi!”

Trương Dương nói: “Vốn anh không muốn thu đâu, nhưng anh không thể chịu nổi Tạ cục đối xử với con mình vậy, Hiểu Quân cũng đâu có ngốc đến thế!”

Sở Yên Nhiên cười nói: “Chú Tạ nghĩ rằng phải nghiêm khắc mới thành tài, ai làm cha mẹ mà chẳng mong con mình thành đạt chứ?”

Trương Dương nói: “Đến sau này khi chúng ta có con, anh nhất định không tạo áp lực lớn cho nó như vậy, để thuận theo tự nhiên.”

Sở Yên Nhiên đỏ mặt, cùng với động tác quay vòng của Trương Dương, đầu cô nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, rồi nói nhỏ: “Trương Dương, em nhớ anh!”

Vốn dĩ đã quyết định Magaret sẽ cùng Sở Yên Nhiên về Đông Giang, nhưng bà cụ đột nhiên thay đổi chủ ý, bà dự định mấy ngày nữa đến sơn trang suối nước nóng Xuân Hi Cốc ở Thanh Đài Sơn trị liệu một thời gian, bà không muốn đến những nơi quá xa.

Sở Yên Nhiên cũng vì vậy mà thay đổi kế hoạch của mình, ở lại thêm mấy ngày ở Tịnh An, để ở cùng với bà ngoại, thế này, kế hoạch của Trương Dương cũng theo đó mà thay đổi, buổi chiều chủ nhật, vừa vặn có trận đấu giữa Bắc Nguyên Long Dương và Vân An Thái Hồng, Tạ Hiểu Quân được đưa vào đội ngũ dự bị, cậu ta đã lấy vé, mời mọi người đến xem, Magaret chẳng mấy hứng thú với những trận đấu bóng đá thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook