Y Đạo Quan Đồ

Chương 842: Nếu như không gặp (3)

Thạch Chương Ngư

31/10/2016

Đỗ Thiên Dã hơi ngẩn ra, gã không hề biết rằng Lý Tín Nghĩa có quan hệ với An Chí Viễn, có chút kinh ngạc nói: An lão là đại ca của Lý đạo trưởng à?

Trương Dương gật đầu, nói: Đúng vậy, ông ta và An lão là anh em cùng cha khác mẹ! Nói xong mới ý thức được mình lắm miệng, cười nói: Chuyện này ông ta không muốn người khác biết, anh giữ bí mật giúp tôi nhé!

Đỗ Thiên Dã cười nói: Tôi giống loại người lắm mồm ư?

Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy được trong bụi cỏ hình như có động tĩnh, lạnh lùng nói: Ai đó, ra đây! Tuy rằng công lực của hắn suy giảm mạnh, nhưng tai mắt so với người thường thì vẫn tinh hơn nhiều, hắn sải bước về phía trước, liền nhìn thấy một con thỏ hoang đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra, giống như một tia chớp chạy sâu vào trong rừng trúc, nếu là trước đây, Trương đại quan nhân nhất định phải đuổi theo tóm bằng được con thỏ này làm thức ăn cho bữa tối, nhưng hiện tại hắn có chút lực bất tòng tâm.

Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Trương Dương đuổi theo được thì dừng chân, cười nói: Cậu không phải là cao thủ võ lâm ư? Sao không bắt lấy con thỏ đó?

Trương đại quan nhân thở dài nói: Tôi có lòng, nhưng không đủ sức! Hai người ở trước mộ phần của An lão cúng mộ một lúc, sau đó thì rời khỏi, Trương Dương không hề phát hiện ra, ở sâu trong biển trúc, một đôi mắt sáng đang buồn bã nhìn chằm chằm vào hắn, có mấy phần nhu tình, mấy phần nhớ thương, chủ nhân của ánh mắt đó chính là An Ngữ Thần.

Sự trùng hợp ở trên đời vốn có rất nhiều, An Ngữ Thần cũng không ngờ lại ở chỗ này gặp Trương Dương, cô ta vốn muốn thanh minh mới tới đây tảo mộ, nhưng gần đây tình trạng sức khỏe ngày một kém, An Ngữ Thần biết ngày tháng của mình không còn nhiều, cô ta sợ mình không đợi được tới thanh minh cho nên quyết định đến núi Thanh Đài trước, tới trước mộ phần của ông nội thì gặp hắn, An Ngữ Thần rất muốn gặp Trương Dương, nhưng cô ta sợ mình lại làm liên lụy hắn, lần trước Trương Dương vì chữa thương cho cô ta mà bị thương, cô ta lúc này vẫn còn nhớ như in, cô ta thật sự không đành lòng để Trương Dương lại mạo hiểm như vậy nữa.

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đi rồi, An Ngữ Thần tới trước mộ phần của ông nội rồi quỳ xuống, nhìn di ảnh của ông nội, nước mắt giống như hạt châu đứt khỏi dây không ngừng rơi xuống: Ông nội, con rất nhớ ông, con sống một mình ở trên đời này thực sự là cô đơn lắm...

Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có gió núi là lắng nghe sự thổ lộ của An Ngữ Thần, cô ta ôm bia mộ, giống như ôm lấy thân hình của ông nội: Ông nội, ông từng nói, phải cố gắng hết sức để cháu được sống vui vẻ, cháu rất vui vẻ rồi.. .cháu đã sống rồi, cũng đã yêu rồi, đối với cháu mà nói thì đã không còn gì phải tiếc nuối nữa... Nói tới đây cô ta lại khóc nức nở: Chỉ là cháu không biết anh ta có yêu cháu hay không... Cháu biết mình không có tư cách để nghĩ vậy, anh ta đã trả giá rất nhiều vì cháu, cháu có phải là rất tham lam không... Nhưng... Cô ta ho kịch liệt, một lúc sau mới bình phục lại: Ông nội, thật ra ông trời đã quá tốt với cháu rồi, trước khi cháu phải đi, còn cho cháu một cơ hội được gặp anh ấy... Nhưng, cháu không muốn làm liên lụy tới anh ấy nữa, cháu không muốn làm liên lụy vì bất kỳ ai, trở thành gánh nặng của bất kỳ ai... An Ngữ Thần thầm thì nói với bia mộ, hoàn toàn không biết trời đã tối, màn đêm bao phủ cả núi Thanh Đài, cô ta ngồi trước tấm bia đá mơ mơ màng màng thiếp đi, gần đây thường xuyên phát sinh tình trạng như vậy, cô ta đặc biệt rất dễ mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, ngồi ở đó nói xong một lúc liền ngủ thiếp đi.

Khi An Ngữ Thần tỉnh lại, nhìn thấy trên người khoác đạo bào, nhìn thấy lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa đang ngồi cạnh cô ta.

An Ngữ Thần nhìn Lý Tín Nghĩa rồi mỉm cười, cô ta lúc này mới phát hiện, mắt của Lý Tín Nghĩa và mắt của ông nội cô ta rất giống nhau, tuy rằng ông ta để râu, nhưng vẫn không che được đường nét quen thuộc, An Ngữ Thần nói khẽ: Ông nội!

Khóe môi Lý Tín Nghĩa bỗng dưng giật giật, khiến cho râu ông ta rung rung, sau đó mắt Lý Tín Nghĩa đỏ lựng lên: Ài, thân thiết quá, ấm áp quá.



An Ngữ Thần nhào vào lòng ông ta, nước mắt không ngừng rơi: Ông nội! Giống như ông nội đã thật sự quay về bên cạnh cô ta.

Lý Tín Nghĩa không khỏi động dung: Ngoan! Tiểu yêu ngoan, cháu gái ngoan! Có chuyện gì thì cứ nói với ông, có ông đây rồi, đừng sợ, đừng sợ!

An Ngữ Thần gật đầu, rời khỏi lòng Lý Tín Nghĩa, lau đi nước mắt trong suốt trên mặt, chỉ còn lại nụ cười cực kỳ xán lạn: Cháu rất vui, cháu lại có ông nội rồi!

Lý Tín Nghĩa nói: Ta cũng rất vui, ta lại có cháu gái rồi!

Lý Tín Nghĩa không hề biết chuyện An Ngữ Thần nhìn thấy Trương Dương, dẫn cô ta trở về đạo quan, Lý Tín Nghĩa nói: Buổi chiều Trương Dương có tới, ta còn nhắc tới cháu, không ngờ hai đứa lại không gặp được nhau!

An Ngữ Thần nói: Không sao, cháu ngày mai sẽ đi tìm anh ta!

Lý Tín Nghĩa nói: Hắn rất quan tâm tới sức khỏe của cháu, gần đây cháu sao rồi?

An Ngữ Thần nói: Vẫn ổn!

Lý Tín Nghĩa không tin, ông ta vươn tay ra, An Ngữ Thần ngoan ngoan đưa cổ tay cho ông ta, Lý Tín Nghĩa bắt mạch, hai hàng lâu mày nhíu chặt lại, mạch tượng của An Ngữ Thần so với lần trước gặp cô ta thì càng hỗn loạn hơn, y thuật của Lý Tín Nghĩa đương nhiên không thể bằng Trương Dương, nhưng ông ta vẫn có thể tra xét ra, đây là một loại kinh mạch đối diện với điềm báo sắp đứt, mạch tượng của nha đầu này vốn đã khác người thường, cho nên Lý Tín Nghĩa cũng không dám tùy tiện có kết luận. Người mà ông ta có thể nghĩ đến vẫn là Trương Dương: Để xem Trương Dương có biện pháp nào không.

An Ngữ Thần thản nhiên cười nói: Thật ra cháu gần đây cảm thấy vẫn rất khỏe.

Lý Tín Nghĩa nửa tin nửa ngờ, lão đạo sĩ chỉ là cảm thấy An Ngữ Thần lần này tới rất đột nhiên, nhớ rõ lần trước cô ta có nói là thanh minh mới tới đây, sao đột nhiên lại tới vào lúc này.

Lão đạo sĩ dẫn An Ngữ Thần trở lại Tử Hà quan, làm một bát mì cho cô ta, An Ngữ Thần lại không đói lắm.



Lý Tín Nghĩa nhìn thấy bộ dạng của cô ta, trong lòng càng cảm thấy lo lắng, nói khẽ: Tiểu yêu, cháu ít nhiều gì cũng ăn một ít đi, đừng để ta phải lo.

An Ngữ Thần nói: Ông thật là giống ông nội của cháu!

Lý Tín Nghĩa nghe thấy vậy, trong lòng rất đau xót, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi, khi con trẻ ông ta đã xuất gia, một chút ấn tượng về An gia tất cả đều dừng lại ở khi còn niên thiếu, về sau gặp lại đại ca An Chí Viễn, mới khơi ra được một chút tình thân trong lòng, ông ta vốn cho rằng mình đã sớm cắt đứt quan hệ với An gia rồi, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của An Ngữ Thần, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói lên lời, Lý Tín Nghĩa cuối cùng cũng tin rằng huyết mạch chí thân không thể nào dứt bỏ được.

Lý Tín Nghĩa gượng cười, nói: Cháu không phải gọi ta là ông nội ư? Cháu nếu bằng lòng thì sau này cứ gọi ta là ông nội!

An Ngữ Thần ở bên trong rừng trúc nghe thấy cuộc đối thoại của Trương Dương và Đỗ Thiên Dã, biết thân phận của Lý Tín Nghĩa, cô ta cười yếu ớt, nói: Thật ra ông chính là ông nội của cháu, cháu biết, cháu biết tất cả rồi!

Lý Tín Nghĩa không biết cô ta vì sao lại biết chuyện này, ngẫm lại thấy An Ngữ Thần không biết còn có thể sống được bao nhiêu ngày nữa, ông ta đương nhiên không đành lòng tiếp tục phủ nhận, nói khẽ: Tiểu Yêu, cháu chính là cháu gái ngoan của ông!

An Ngữ Thần ngồi cạnh Lý Tín Nghĩa, kể lại những chuyện thú vị khi năm đó mình đến núi Thanh Đài, trong đầu quanh đi quẩn lại vẫn là hình dáng của Trương Dương, nếu lúc trước mình không tới nơi này, có lẽ sẽ không gặp Trương Dương, có lẽ mình đã chết trước cả ông nội rồi, vậy thì mình cũng không có nhiều phiền não và vướng bận như vậy, trong lòng cô ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, mình vì sao muốn tới núi Thanh Đài? Không chỉ là để bái tế ông nội, mà còn muốn ôn lại đoạn thời gian mới quen Trương Dương ngày trước. Nếu không muốn thì đừng yêu nhau. Khóe môi An Ngữ Thần lộ ra một nụ cười đau khổ, cho tới nay mình chỉ là yêu đơn phương.

Nếu Trương Dương biết khi hắn tảo mộ, An Ngữ Thần lén lút nhìn hắn ở ngay trong rừng trúc, hắn tuyệt sẽ không đi, rời khỏi núi Thanh Đài, sau khi di động có sóng, hắn lập tức gọi điện thoại cho An Ngữ Thần, đáng tiếc trong điện thoại chỉ vang lên tiếng nói di động hiện đang không kết nối được.

Triệu Tĩnh dẫn Đinh Triệu Dũng về nhà, được người trong nhà hoan nghênh nhiệt liệt, Triệu Thiết Sinh đặc biệt gọi tất cả con trai và con dâu của mình về, Từ Lập Hoa lúc ban đầu còn có chút không yên tâm, nhưng sau khi nhìn thấy Đinh Triệu Dũng, phát hiện người trẻ tuổi này tuy rằng là anh em một nhà với Đinh Bân, nhưng trên người Đinh Triệu Dũng không hề có bất kỳ chút ngạo khí của đám con cháu quan to, tính tình khiêm tốn phúc hậu, Từ Lập Hoa rất thích.

Đinh Triệu Dũng bởi vì là lần đầu tiên đăng môn, ra tay cũng khá hào phóng, tặng cho mỗi người một món quà.

Vợ Du Mĩ Liên của Triệu Lập Quân cầm ví da mà Triệu Tĩnh mua tặng, cao hứng cười khúc khích, miệng không khép lại được, kỳ thật cô ta nghe nói Trương Dương hôm nay cũng về, lần trước bị Trương Dương tát cho một cái đến giờ vẫn nhớ như in, là Triệu Lập Quân khuyên can mãi mới dụ được cô ta tới đây.

Du Mĩ Liên nói rất nhiều, cô ta cười khúc khích nói: Tiểu Tĩnh đúng là tinh mắt, anh nhìn ông em rể của chúng ta xem, trông đẹp trai thật, đúng là anh tuấn tiêu sái, ba anh em nhà anh cộng lại cũng không bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Đạo Quan Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook