Chương 1538: Nhìn thoáng qua (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Tỉnh Thượng Tĩnh cười nói: Gần đây nước tôi có không ít chuyên gia tới, nói tổ tiên của dân tộc Đại Hòa chúng tôi chính là từ Trung Quốc vượt biển tới Đông Doanh, nếu thật sự là vậy, tôi chính là đồng tông đồng nguyên.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm tôi không muốn đồng tông đồng nguyên với đám Nhật Bản các anh đâu, nhớ tới lúc còn ở Đại Tùy, đám người Nhật Bản các anh muốn vỗ mông ngựa triều Đại Tùy cũng không tìm thấy cửa, không ngờ mười năm Hà Đông chuyển Hà Tây, các anh hiện tại không ngờ cũng phát đạt rồi.
Trương đại quan nhân trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì lại không thể biểu đạt ra, chúng ta là lễ nghi chi bang, phải biểu hiện ra sự rộng lượng, Trương Dương cười ha ha bắt tay Tỉnh Thượng Tĩnh, không thể không thừa nhận, công phu mặt ngoài trên lễ nghi của tiểu Nhật Bản rất đúng chỗ.
Tiến vào Cư Tửu ốc, Trương đại quan nhân cởi giày, nhập gia tùy tục, vào nhà người ta không thể nào đi giày mà dẫm lên sàn gỗ được, Mỹ Hạc Tử kéo cửa, lại thấy trong phòng là Nguyên Hòa Hạnh Tử, vẫn là một thân kimônô màu đen, phía sau cô ta là hai vị nam tử, chắc là vệ sĩ của cô ta.
Sau khi Trương Dương đi vào phòng, Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu với hắn, nói khẽ: Trương tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt!
Cuối cùng cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Nguyên Hòa Hạnh Tử, tuy rằng trong lòng hắn luôn nói với mình rằng Nguyên Hòa Hạnh Tử trước mắt không phải là Cố Giai Đồng, nhưng khi nhìn thấy dung nhan của cô ta, nội tâm vẫn không khỏi rung động, trên đời này sao có hai người giống nhau đến vậy?
Da Nguyên Hòa Hạnh Tử trắng như tuyết, môi thì đỏ hồng, sự tương phản khiến khuôn mặt của cô ta lộ ra một loại vừa yêu diễm vừa lãnh khốc, đẹp cứ như là rượu cay vậy.
Trương Dương khoanh chân ngồi xuống đối diện cô ta, mỉm cười nói: Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không gặp tôi!
Tỉnh Thượng Tĩnh cũng ngồi xuống ở bên cạnh, giới thiệu: Bí thư Trương vị này là vị này là Nguyên Hòa phu nhân, cũng là lão bằng hữu của vợ chồng chúng tôi.
Mỹ Hạc Tử tự mình bưng đồ ăn lên, cầm một bình rượu rót đầy cho họ.
Ánh mắt của Trương Dương thủy chung chiếu lên mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử, muốn nhìn rõ mỗi một chi tiết trên mặt cô ta, cố gắng tìm ra sự bất đồng giữa cô ta và Cố Giai Đồng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không hề lảng tránh ánh mắt của Trương Dương, bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt của cô ta rất thản nhiên, không vì Trương Dương mà sinh ra bất kỳ biến hóa nào.
Trương Dương nói khẽ: Tỉnh thượng quân, có phát hiện vị Nguyên Hòa phu nhân này rất giống một vị bạn cũ của chúng ta hay không?
Tỉnh Thượng Tĩnh thở dài, ánh mắt nhìn sáng Mỹ Hạc Tử, vợ y.
Mỹ Hạc Tử nói: Trương tiên sinh, tôi trước khi quen Giai Đồng đã biết Hạnh Tử rồi, khi ở Nhật Bản, chúng tôi từng là bạn tốt, về sau tôi theo chồng tôi Trung Quốc, nhìn thấy Giai Đồng, tôi lúc đó cũng cảm thấy kinh hãi, tôi không ngờ trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy, tôi nói chuyện này với Giai Đồng, lúc ấy còn lấy ảnh mà tôi chụp với Hạnh Tử ra cho cô ấy xem, Giai Đồng cũng cảm thấy tò mò, cô ấy còn bảo tôi có cơ hội thì giới thiệu Hạnh Tử cho cô ấy, nhưng không ngờ về sau cô ấy lại gặp chuyện, cô ấy và Hạnh Tử cuối cùng không có cơ hội gặp mặt. Trong giọng nói lộ ra vẻ thổn thức.
Mỹ Hạc Tử đưa bức ảnh đó cho Trương Dương, đó là ảnh cô ta chụp chung với Nguyên Hòa Hạnh Tử, từ trên bức ảnh có thể thấy được, Mỹ Hạc Tử khi đó vẫn rất ngây ngô, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng vậy, bối cảnh của ảnh là núi Phú Sĩ, nhìn thấy bức ảnh này, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Trương Dương đã tan biến, trời cao cho trêu đùa hắn, cho hắn hy vọng rồi lại rất nhanh đập tan hy vọng đó, thậm chí ngay cả ảo tưởng trước đây cũng Trương Dương cũng tan vỡ theo.
Tỉnh Thượng Tĩnh bưng ly rượu lên, nói: Vì Cố tiểu thư đã rời khỏi chúng ta, tin rằng một cô gái xinh đẹp lương thiện như vậy ở trên thiên quốc sẽ được hạnh phúc...
Trương Dương cầm chén rượu lên, lặng lẽ uống cạn, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn khuôn mặt bi thương của Trương Dương, nói khẽ: Anh rất yêu cô ta?
Trương Dương gật đầu, hắn lại cầm ly rượu đã được rót đầy lên, nói khẽ: Nguyên Hòa phu nhân, tôi dùng rượu này đã biểu đạt sự xin lỗi của tôi, đã thất thố khi lần đầu gặp cô.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng cầm chén rượu lên, cô ta chỉ khẽ nhấp môi, hai mắt nhìn Trương Dương, nói: Tôi cũng vừa mới biết, trương tiên sinh là bí thư huyện ủy Tân Hải.
Lời nói của cô ta khiến Trương Dương từ sự tưởng niệm đối với Cố Giai Đồng cũng trở về thực tại, Nguyên Hòa Hạnh Tử hôm nay sở dĩ tới gặp mình tuyệt đối không phải là để giải thích thân phận của cô ta, lại càng không phải là để thông qua phương thức này cùng Trương Dương nhớ lại Cố Giai Đồng, cô ta có mục đích của mình.
Trương Dương gật đầu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Trương tiên sinh, tôi lần này đến Trung Quốc là để khảo sát thị trường bên này, trước khi tới Đông Giang, tôi đã đi qua không ít nơi.
Trương Dương nói: Nguyên Hòa phu nhân là làm sinh ý gì?
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: Tôi quên giới thiệu mình rồi, ở Nhật Bản chúng tôi làm cảng nghiệp và vận chuyển viễn dương.
Tỉnh Thượng Tĩnh Ở bên cạnh nói: Phu nhân trước giờ đều là người đứng đầu trong ngành này ở Nhật Bản, bí thư Trương, cô ấy cảm thấy rất hứng thú với cảng Phước Long Tân Hải, muốn bàn khả năng được hợp tác với anh.
Trương Dương nói: Phu nhân đã từng tới Tân Hải?
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói: Tân Hải là trạm thứ nhất của tôi lần này.
Trương Dương bỗng nhiên nói: Phu nhân Năm nay đã tới Hán Thành lần nào chưa?
Nguyên Hòa Hạnh Tử hơi ngẩn ra, cô ta có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương: Anh sao biết vậy? Tháng hai năm nay tôi có tới Hán Thành làm việc, có điều cũng chỉ ở hai ngày, trong ấn tượng của tôi hình như chưa hề gặp mặt anh mà.
Trương Dương nói: Tôi đã gặp phu nhân rồi, ở trước cung Cảnh Phúc Hán Thành!
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Nói như vậy, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt.
Vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh đã lặng lẽ lui ra, hai vệ sĩ của Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng rời đi, để lại không gian cho hai người bọn họ nói chuyện riêng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử rót đầy chén rượu trước mạt Trương Dương, nói khẽ: Tôi và cô ta thực sự giống nhau như vậy ư?
Trương Dương gật đầu, hắn móc ví ra, rút ảnh hắn và Cố Giai Đồng chụp chung với nhau ở núi Thanh Đài, Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm lấy bức ảnh đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào ảnh, thấy Cố Giai Đồng đang cười rực rỡ như hoa mùa xuân, cô ta nói khẽ: Cô ta nhất định rất hạnh phúc! Cô ta trả lại ảnh cho Trương Dương: Tôi chưa bao giờ được cười vui vẻ như cô ta! Chúng tôi không giống nhau!
Trương Dương cầm lại ảnh, nhìn vào hai mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói khẽ: Quả thực không giống, Giai Đồng nhìn thấy tôi tuyệt đối sẽ không coi tôi như người xa lạ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có thể nhìn ra được tình cảm sâu đậm của anh đối với cô ấy, trên đời này rất ít có tình cảm hoàn mỹ, theo tôi thấy, tình cảm chân chính cơ hồ đều sẽ kết thúc trong bi kịch.
Trương Dương nói: Thôi, chuyện quá khứ tôi cũng không muốn nhắc lại, phu nhân có cái nhìn gì về Tân Hải? Hắn không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, đối mặt với một nữ nhân cơ hồ giống hệt Cố Giai Đồng, rồi đàm luận chuyện cũ, đối với hắn mà nói tựa như xát muối vào vết thương, cảm thấy rất đau đớn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Công ty của tôi ở các nơi trên Châu Á có bốn bến tàu lớn, nhưng bến tầu này trở thành nơi để thương phẩm Nhật Bản tập hợp và phân tán, tôi ở Nhật Bản có công ty hậu cần lớn nhất, công ty nhất lưu trong nước Nhật Bản cơ hồ đều có quan hệ hợp tác với tôi, thông qua loại quan hệ này, tôi có thể vận chuyển thương phẩm Nhật Bản trong thời gian ngắn nhất tới mỗi một địa phương trên Châu Á một cách an toàn, đồng dạng cũng có thể vận chuyển thương phẩm của địa phương khác về Nhật Bản.
Trương Dương gật đầu, từ chỗ Vinh Bằng Phi hắn cũng đã tìm hiểu được bộ phận tư liệu về Nguyên Hòa Hạnh Tử, biết lời nói của cô ta không hề khoa trương.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Bốn bến tầu mà tôi đã nói chỉ là một bộ phận của công ty ở châu Á, sự đánh giá của công ty trước đây về thị trường nội địa Trung Quốc là không đủ, cho nên sự phát triển trên phương diện này lạc hậu nghiêm trọng, bị các công ty khác của Nhật Bản thừa cơ nhảy vào, sau khi tôi chưởng quản công ty, đã tiến hành điều chỉnh quan trọng ở phương diện này, tôi cũng không giấu Trương tiên sinh, trọng điểm chiến lược của công ty trong tương lai chính là nội địa Trung Quốc, tôi sẽ ở Trung Quốc tạo ra một bình đài tập hợp và phân tán thương phẩm lớn nhất châu Á, thậm chí là thế giới.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Nghe rất hấp dẫn, chỉ là tôi không hiểu, thành thị có thực lực trong nước rất nhiều, điều kiện phần cứng so với thành thị của chúng tôi cũng tốt hơn nhiều, vì sao phu nhân chỉ coi trọng một thành phố cấp huyện như Tân Hải của chúng tôi?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Dựng nhà ở bãi đất trống, so với dỡ một căn nhà rồi xây lại ở chỗ cũ thì dễ hơn nhiều, lý do này của tôi đã khiến Trương tiên sinh hài lòng chưa?
Trương Dương lắc đầu, câu trả lời này của Nguyên Hòa Hạnh Tử hiển nhiên không thể làm hắn hài lòng. Một nhân vật lĩnh quân trong nghề thuỷ vận của Nhật Bản lại nhìn trúng một huyện thành nhỏ như Tân Hải, chuyện này quả thực có chút bất khả tư nghị, Trương đại quan nhân tin chắc rằng Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn trúng Tân Hải nhất định là có nguyên nhân khác. Có điều hắn cũng không quan tâm, người ta nguyện ý đầu tư đã là chuyện tốt rồi.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm tôi không muốn đồng tông đồng nguyên với đám Nhật Bản các anh đâu, nhớ tới lúc còn ở Đại Tùy, đám người Nhật Bản các anh muốn vỗ mông ngựa triều Đại Tùy cũng không tìm thấy cửa, không ngờ mười năm Hà Đông chuyển Hà Tây, các anh hiện tại không ngờ cũng phát đạt rồi.
Trương đại quan nhân trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng thì lại không thể biểu đạt ra, chúng ta là lễ nghi chi bang, phải biểu hiện ra sự rộng lượng, Trương Dương cười ha ha bắt tay Tỉnh Thượng Tĩnh, không thể không thừa nhận, công phu mặt ngoài trên lễ nghi của tiểu Nhật Bản rất đúng chỗ.
Tiến vào Cư Tửu ốc, Trương đại quan nhân cởi giày, nhập gia tùy tục, vào nhà người ta không thể nào đi giày mà dẫm lên sàn gỗ được, Mỹ Hạc Tử kéo cửa, lại thấy trong phòng là Nguyên Hòa Hạnh Tử, vẫn là một thân kimônô màu đen, phía sau cô ta là hai vị nam tử, chắc là vệ sĩ của cô ta.
Sau khi Trương Dương đi vào phòng, Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu với hắn, nói khẽ: Trương tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt!
Cuối cùng cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Nguyên Hòa Hạnh Tử, tuy rằng trong lòng hắn luôn nói với mình rằng Nguyên Hòa Hạnh Tử trước mắt không phải là Cố Giai Đồng, nhưng khi nhìn thấy dung nhan của cô ta, nội tâm vẫn không khỏi rung động, trên đời này sao có hai người giống nhau đến vậy?
Da Nguyên Hòa Hạnh Tử trắng như tuyết, môi thì đỏ hồng, sự tương phản khiến khuôn mặt của cô ta lộ ra một loại vừa yêu diễm vừa lãnh khốc, đẹp cứ như là rượu cay vậy.
Trương Dương khoanh chân ngồi xuống đối diện cô ta, mỉm cười nói: Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không gặp tôi!
Tỉnh Thượng Tĩnh cũng ngồi xuống ở bên cạnh, giới thiệu: Bí thư Trương vị này là vị này là Nguyên Hòa phu nhân, cũng là lão bằng hữu của vợ chồng chúng tôi.
Mỹ Hạc Tử tự mình bưng đồ ăn lên, cầm một bình rượu rót đầy cho họ.
Ánh mắt của Trương Dương thủy chung chiếu lên mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử, muốn nhìn rõ mỗi một chi tiết trên mặt cô ta, cố gắng tìm ra sự bất đồng giữa cô ta và Cố Giai Đồng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không hề lảng tránh ánh mắt của Trương Dương, bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt của cô ta rất thản nhiên, không vì Trương Dương mà sinh ra bất kỳ biến hóa nào.
Trương Dương nói khẽ: Tỉnh thượng quân, có phát hiện vị Nguyên Hòa phu nhân này rất giống một vị bạn cũ của chúng ta hay không?
Tỉnh Thượng Tĩnh thở dài, ánh mắt nhìn sáng Mỹ Hạc Tử, vợ y.
Mỹ Hạc Tử nói: Trương tiên sinh, tôi trước khi quen Giai Đồng đã biết Hạnh Tử rồi, khi ở Nhật Bản, chúng tôi từng là bạn tốt, về sau tôi theo chồng tôi Trung Quốc, nhìn thấy Giai Đồng, tôi lúc đó cũng cảm thấy kinh hãi, tôi không ngờ trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy, tôi nói chuyện này với Giai Đồng, lúc ấy còn lấy ảnh mà tôi chụp với Hạnh Tử ra cho cô ấy xem, Giai Đồng cũng cảm thấy tò mò, cô ấy còn bảo tôi có cơ hội thì giới thiệu Hạnh Tử cho cô ấy, nhưng không ngờ về sau cô ấy lại gặp chuyện, cô ấy và Hạnh Tử cuối cùng không có cơ hội gặp mặt. Trong giọng nói lộ ra vẻ thổn thức.
Mỹ Hạc Tử đưa bức ảnh đó cho Trương Dương, đó là ảnh cô ta chụp chung với Nguyên Hòa Hạnh Tử, từ trên bức ảnh có thể thấy được, Mỹ Hạc Tử khi đó vẫn rất ngây ngô, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng vậy, bối cảnh của ảnh là núi Phú Sĩ, nhìn thấy bức ảnh này, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Trương Dương đã tan biến, trời cao cho trêu đùa hắn, cho hắn hy vọng rồi lại rất nhanh đập tan hy vọng đó, thậm chí ngay cả ảo tưởng trước đây cũng Trương Dương cũng tan vỡ theo.
Tỉnh Thượng Tĩnh bưng ly rượu lên, nói: Vì Cố tiểu thư đã rời khỏi chúng ta, tin rằng một cô gái xinh đẹp lương thiện như vậy ở trên thiên quốc sẽ được hạnh phúc...
Trương Dương cầm chén rượu lên, lặng lẽ uống cạn, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn khuôn mặt bi thương của Trương Dương, nói khẽ: Anh rất yêu cô ta?
Trương Dương gật đầu, hắn lại cầm ly rượu đã được rót đầy lên, nói khẽ: Nguyên Hòa phu nhân, tôi dùng rượu này đã biểu đạt sự xin lỗi của tôi, đã thất thố khi lần đầu gặp cô.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng cầm chén rượu lên, cô ta chỉ khẽ nhấp môi, hai mắt nhìn Trương Dương, nói: Tôi cũng vừa mới biết, trương tiên sinh là bí thư huyện ủy Tân Hải.
Lời nói của cô ta khiến Trương Dương từ sự tưởng niệm đối với Cố Giai Đồng cũng trở về thực tại, Nguyên Hòa Hạnh Tử hôm nay sở dĩ tới gặp mình tuyệt đối không phải là để giải thích thân phận của cô ta, lại càng không phải là để thông qua phương thức này cùng Trương Dương nhớ lại Cố Giai Đồng, cô ta có mục đích của mình.
Trương Dương gật đầu.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Trương tiên sinh, tôi lần này đến Trung Quốc là để khảo sát thị trường bên này, trước khi tới Đông Giang, tôi đã đi qua không ít nơi.
Trương Dương nói: Nguyên Hòa phu nhân là làm sinh ý gì?
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: Tôi quên giới thiệu mình rồi, ở Nhật Bản chúng tôi làm cảng nghiệp và vận chuyển viễn dương.
Tỉnh Thượng Tĩnh Ở bên cạnh nói: Phu nhân trước giờ đều là người đứng đầu trong ngành này ở Nhật Bản, bí thư Trương, cô ấy cảm thấy rất hứng thú với cảng Phước Long Tân Hải, muốn bàn khả năng được hợp tác với anh.
Trương Dương nói: Phu nhân đã từng tới Tân Hải?
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói: Tân Hải là trạm thứ nhất của tôi lần này.
Trương Dương bỗng nhiên nói: Phu nhân Năm nay đã tới Hán Thành lần nào chưa?
Nguyên Hòa Hạnh Tử hơi ngẩn ra, cô ta có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương: Anh sao biết vậy? Tháng hai năm nay tôi có tới Hán Thành làm việc, có điều cũng chỉ ở hai ngày, trong ấn tượng của tôi hình như chưa hề gặp mặt anh mà.
Trương Dương nói: Tôi đã gặp phu nhân rồi, ở trước cung Cảnh Phúc Hán Thành!
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Nói như vậy, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt.
Vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh đã lặng lẽ lui ra, hai vệ sĩ của Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng rời đi, để lại không gian cho hai người bọn họ nói chuyện riêng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử rót đầy chén rượu trước mạt Trương Dương, nói khẽ: Tôi và cô ta thực sự giống nhau như vậy ư?
Trương Dương gật đầu, hắn móc ví ra, rút ảnh hắn và Cố Giai Đồng chụp chung với nhau ở núi Thanh Đài, Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm lấy bức ảnh đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào ảnh, thấy Cố Giai Đồng đang cười rực rỡ như hoa mùa xuân, cô ta nói khẽ: Cô ta nhất định rất hạnh phúc! Cô ta trả lại ảnh cho Trương Dương: Tôi chưa bao giờ được cười vui vẻ như cô ta! Chúng tôi không giống nhau!
Trương Dương cầm lại ảnh, nhìn vào hai mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói khẽ: Quả thực không giống, Giai Đồng nhìn thấy tôi tuyệt đối sẽ không coi tôi như người xa lạ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có thể nhìn ra được tình cảm sâu đậm của anh đối với cô ấy, trên đời này rất ít có tình cảm hoàn mỹ, theo tôi thấy, tình cảm chân chính cơ hồ đều sẽ kết thúc trong bi kịch.
Trương Dương nói: Thôi, chuyện quá khứ tôi cũng không muốn nhắc lại, phu nhân có cái nhìn gì về Tân Hải? Hắn không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, đối mặt với một nữ nhân cơ hồ giống hệt Cố Giai Đồng, rồi đàm luận chuyện cũ, đối với hắn mà nói tựa như xát muối vào vết thương, cảm thấy rất đau đớn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Công ty của tôi ở các nơi trên Châu Á có bốn bến tàu lớn, nhưng bến tầu này trở thành nơi để thương phẩm Nhật Bản tập hợp và phân tán, tôi ở Nhật Bản có công ty hậu cần lớn nhất, công ty nhất lưu trong nước Nhật Bản cơ hồ đều có quan hệ hợp tác với tôi, thông qua loại quan hệ này, tôi có thể vận chuyển thương phẩm Nhật Bản trong thời gian ngắn nhất tới mỗi một địa phương trên Châu Á một cách an toàn, đồng dạng cũng có thể vận chuyển thương phẩm của địa phương khác về Nhật Bản.
Trương Dương gật đầu, từ chỗ Vinh Bằng Phi hắn cũng đã tìm hiểu được bộ phận tư liệu về Nguyên Hòa Hạnh Tử, biết lời nói của cô ta không hề khoa trương.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Bốn bến tầu mà tôi đã nói chỉ là một bộ phận của công ty ở châu Á, sự đánh giá của công ty trước đây về thị trường nội địa Trung Quốc là không đủ, cho nên sự phát triển trên phương diện này lạc hậu nghiêm trọng, bị các công ty khác của Nhật Bản thừa cơ nhảy vào, sau khi tôi chưởng quản công ty, đã tiến hành điều chỉnh quan trọng ở phương diện này, tôi cũng không giấu Trương tiên sinh, trọng điểm chiến lược của công ty trong tương lai chính là nội địa Trung Quốc, tôi sẽ ở Trung Quốc tạo ra một bình đài tập hợp và phân tán thương phẩm lớn nhất châu Á, thậm chí là thế giới.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Nghe rất hấp dẫn, chỉ là tôi không hiểu, thành thị có thực lực trong nước rất nhiều, điều kiện phần cứng so với thành thị của chúng tôi cũng tốt hơn nhiều, vì sao phu nhân chỉ coi trọng một thành phố cấp huyện như Tân Hải của chúng tôi?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Dựng nhà ở bãi đất trống, so với dỡ một căn nhà rồi xây lại ở chỗ cũ thì dễ hơn nhiều, lý do này của tôi đã khiến Trương tiên sinh hài lòng chưa?
Trương Dương lắc đầu, câu trả lời này của Nguyên Hòa Hạnh Tử hiển nhiên không thể làm hắn hài lòng. Một nhân vật lĩnh quân trong nghề thuỷ vận của Nhật Bản lại nhìn trúng một huyện thành nhỏ như Tân Hải, chuyện này quả thực có chút bất khả tư nghị, Trương đại quan nhân tin chắc rằng Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn trúng Tân Hải nhất định là có nguyên nhân khác. Có điều hắn cũng không quan tâm, người ta nguyện ý đầu tư đã là chuyện tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.