Chương 904: Niết bàn trọng sinh. (1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Khi Văn Quốc Quyền hạ nhiệt độ, Trương Dương lấy phương thuốc, giao cho tổ chữa bệnh đi lấy thuố.
Hắn đi tới phòng khử độc, bỏ lớp quần áo bên ngoài ra, một lần nữa đi tới bên cạnh của La Tuệ Trữ. La Tuệ Trữ đã biết nhiệt độ cơ thể của Văn Quốc Quyền rốt cục giảm xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm thật sâu, bà ấy nói với Trương Dương: Cảm ơn!
Trương Dương trong lòng hơi ngẩn ra, La Tuệ Trữ đã rất lâu không nói với hắn hai chữ này.
Trương Dương không nói chuyện, cầm lấy nước khoáng trên bàn uống một ngụm: Mẹ nuôi, mẹ không sao chứ? La Tuệ Trữ lắc đầu: Vẫn tốt, mẹ vẫn đều giám sát nhiệt độ cơ thể, cũng rất chú ý phòng hộ.
Trương Dương nói: Nghe nói quốc gia đang khẩn trương nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh.
La Tuệ Trữ nói: Không có nhanh như vậy, Trương Dương, tình huống của cha nuôi con thế nào? Trương Dương nói: Cha phát bệnh không lâu, hiện tại bệnh tình vẫn chưa ổn định, vừa rồi tuy rằng con giúp ông ấy đem nhiệt độ cơ thể hạ xuống, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm của con mà xem, sốt cao còn có thể trở lại nhiều lần.
La Tuệ Trữ thở ra một hơi: Đương nhiên, không có biện pháp hoàn toàn trị tận gốc. Trương Dương ăn ngay nói thật: Hiện nay còn chưa có tìm được. Hắn đem phương thuốc dùng để dự phòng viêm phổi loại R của mình viết ra đưa cho La Tuệ Trữ nói: Mẹ nuôi, mẹ làm phương thuốc này, hẳn là có thể có một ít tác dụng dự phòng.
La Tuệ Trữ gật đầu, tiếp nhận phương thuốc.
Trương Dương lấy điện thoại di động ra, trước đó tiến vào trại an dưỡng Hương Hà bị yêu cầu tắt điện thoại, hiện tại bận xong chuyện của Văn Quốc Quyền, hắn chuẩn bị gọi điện thoại cho Từ Quang Thắng, hỏi một chút tình huống của Kiều Mộng Viện.
Một bên một gã quân nhân thấy Trương Dương lấy điện thoại ra, lập tức chặn lại nói: Xin lỗi tiên sinh, ở đây cấm liên lạc với bên ngoài.
Trương Dương nhìn thoáng qua hướng La Tuệ Trữ, La Tuệ Trữ nói: Không có việc gì, để cho hắn gọi đi!
Lúc này quân nhân mới lui trở lại.
Từ Quang Thắng trong điện thoại nói cho Trương Dương biết, tình huống của Kiều Mộng Viện rất ổn định, từ khi Trương Dương rời Nam Tích, nhiệt độ cơ thể của cô ấy từ đầu đến cuối vẫn giữ bình thường, tình huống của vài người bệnh khác cũng ổn định, Trương Dương yên lòng, khép điện thoại lại, nhìn thời gian một chút đã là hừng đông năm giờ sáng.
La Tuệ Trữ nói: Mẹ kêu bọn họ chuẩn bị phòng nghỉ cho con, con đi nghỉ ngơi trước đi.
Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi, mẹ đi đi, tôi ở chỗ này chờ một lát.
La Tuệ Trữ còn muốn nói cái gì, Trương Dương nói: Mẹ yên tâm đi, có con ở bên cạnh cha nuôi, hẳn là không có việc gì!
La Tuệ Trữ đã không chợp mắt cả một đêm, ở độ tuổi này, tinh lực đương nhiên không thể so sánh với người trẻ tuổi, trước đó Trương Dương không tới, bà ấy lo lắng bệnh tình của chồng, căn bản không cách nào an tâm đi ngủ, hiện tại Trương Dương tới, La Tuệ Trữ tâm tình cũng yên lại một chút, dù sao bà ấy cũng có lòng tin tương đối mạnh đối với y thuật của Trương Dương. Dưới lời khuyên của Trương Dương, La Tuệ Trữ rốt cục đáp ứng đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm mùa xuân mưa lặng yên đến, Trương Dương ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn mưa bụi um tùm ngoài cửa sổ, sắc trời âm trầm, cảnh vật mông lung, đột nhiên xảy ra trận bệnh dịch, khiến cho thế giới trước mắt trở nên xám xịt, Lý Vĩ bưng một phần bữa sáng đi tới bên cạnh của Trương Dương, đem khay đặt ở trên bàn trà.
Trương Dương nhìn Lý Vĩ cười cười: Cùng nhau ăn!
Lý Vĩ ngồi xuống đối diện hắn: Tôi ăn rồi!
Trương Dương nâng ly sữa lên uống một ngụm, theo ánh mắt của Lý Vĩ nhìn lại, thấy Văn Quốc Quyền trong phòng bệnh đã ngồi dậy, tình trạng tinh thần có chuyển biến tốt đẹp.
Lý Vĩ nói: Lúc đầu nghĩ ngày hôm qua cậu có thể tới.
Trương Dương nói: Bên Nam Tích xảy ra một chút tình trạng, cho nên đến muộn một ít.
Lý Vĩ gật đầu không nói.
Trương Dương ăn xong bữa sáng, lần thứ hai đi tới bên giường của Văn Quốc Quyền, bởi vì đã hạ sốt, tinh thần của Văn Quốc Quyền tốt hơn rất nhiều, ông cũng vừa ăn xong bữa sáng, mỉm cười gật đầu với Trương Dương nói: Trương Dương, cả đêm không ngủ phải không? Khổ cực cho con.
Trương Dương nói: Con trẻ tuổi chịu được mà được.
Văn Quốc Quyền nói: Cảm ơn con đã từ Nam Tích tới.
Trương Dương phát hiện lần này đến đây, vô luận Văn Quốc Quyền hay là La Tuệ Trữ thì trong lúc tiếp xúc với hắn đều biểu hiện ra khách sáo rất nhiều, điều này làm cho trong lòng Trương Dương cảm thấy rất khó chịu, đồng thời lại khiến cho hắn nhận ra, vô luận hắn thừa nhận hay phủ nhận, quan hệ của hắn và Văn gia trong bất tri bất giác đã trở nên xa cách rất nhiều.
Văn Quốc Quyền nói: Gần đây viêm phổi hình R ầm ĩ khiến nhân tâm hoảng sợ, tạo thành tổn thất thật lớn cho kinh tế quốc gia và yên ổn xã hội.
Trương Dương nói: Cha nuôi, chuyện tình đã xảy ra, cũng đừng lo lắng nhiều như vậy, chuyện công tác, sau này hãy nghĩ.
Văn Quốc Quyền gật đầu, lúc này điện thoại đầu giường vang lên, cho dù trong lúc nằm viện, Văn Quốc Quyền cũng không có chân chính đình chỉ công tác, Trương Dương lưu ý lần này nhìn thấy ông, thái dương của ông đã gia tăng không ít tóc bạc, quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, áp lực của Văn Quốc Quyền chịu đựng trong lòng, cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Văn Quốc Quyền chậm rãi buông điện thoại, vẻ mặt của ông có vẻ vô cùng ngưng trọng, Trương Dương tuy rằng có quan hệ cha con nuôi với Văn Quốc Quyền, nhưng lúc trước bọn họ thành lập loại quan hệ này, chủ yếu là bởi vì Văn Quốc Quyền cần trên chính trị, không có nghĩa là tình cảm giữa bọn họ được tới loại tình trạng này, Trương Dương thời gian ở chung với Văn Quốc Quyền rất ít, cho dù ở chung, Trương Dương cũng rất ít chủ động nói chuyện.
Văn Quốc Quyền nói: Chuyện tình đã tra ra một ít, lần này viêm phổi loại R, rất có thể không phải một ngoài ý muốn.
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn có chút kinh ngạc nhìn Văn Quốc Quyền, lẽ nào loại bệnh này là người gây ra?
Văn Quốc Quyền thấp giọng nói: Năm nay là một thời buổi rối loạn. Chợt lại tràn ngập chờ mong nhìn Trương Dương nói: Trương Dương, con phải nghĩ biện pháp, nhìn xem có thể giải quyết chuyện này hay không.
Trương Dương nói: Con đang suy nghĩ, bất quá đến bây giờ còn chưa có tìm được biện pháp giải quyết tốt nhất.
Văn Quốc Quyền lại ho khan, ông quay mặt qua một bên, che miệng ho khan kịch liệt, qua một hồi lâu mới hồi phục lại, nói với Trương Dương: Con tốt nhất nên cách xa cha một ít, ngàn vạn lần không nên bị cha truyền nhiễm.
Trương Dương nói: Con đại khái thật sự có lực miễn dịch, loại bệnh độc này không làm gì được con.
Bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa, Là La Tuệ Trữ gõ gõ cửa sổ, biểu tình của bà ấy có vẻ có chút lo lắng.
Trương Dương chào Văn Quốc Quyền đi ra, La Tuệ Trữ thấy Trương Dương thì lo lắng vạn phần nói: Trương Dương, Văn Linh có thể sinh bệnh.
Trương Dương kinh ngạc tới cực điểm, Văn Linh vẫn nằm trong trạng thái người thực vật, cô ấy từ đầu đến cuối đều ở trong phòng, tiếp xúc với bên ngoài hẳn là không nhiều lắm, La Tuệ Trữ nói: Tình huống của con bé rất giống bị nhiễm viêm phổi loại R!
Trương Dương nói: Con đi xem thử.
La Tuệ Trữ nói: Để cho Lý Vĩ đi cùng con!
Hắn đi tới phòng khử độc, bỏ lớp quần áo bên ngoài ra, một lần nữa đi tới bên cạnh của La Tuệ Trữ. La Tuệ Trữ đã biết nhiệt độ cơ thể của Văn Quốc Quyền rốt cục giảm xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm thật sâu, bà ấy nói với Trương Dương: Cảm ơn!
Trương Dương trong lòng hơi ngẩn ra, La Tuệ Trữ đã rất lâu không nói với hắn hai chữ này.
Trương Dương không nói chuyện, cầm lấy nước khoáng trên bàn uống một ngụm: Mẹ nuôi, mẹ không sao chứ? La Tuệ Trữ lắc đầu: Vẫn tốt, mẹ vẫn đều giám sát nhiệt độ cơ thể, cũng rất chú ý phòng hộ.
Trương Dương nói: Nghe nói quốc gia đang khẩn trương nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh.
La Tuệ Trữ nói: Không có nhanh như vậy, Trương Dương, tình huống của cha nuôi con thế nào? Trương Dương nói: Cha phát bệnh không lâu, hiện tại bệnh tình vẫn chưa ổn định, vừa rồi tuy rằng con giúp ông ấy đem nhiệt độ cơ thể hạ xuống, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm của con mà xem, sốt cao còn có thể trở lại nhiều lần.
La Tuệ Trữ thở ra một hơi: Đương nhiên, không có biện pháp hoàn toàn trị tận gốc. Trương Dương ăn ngay nói thật: Hiện nay còn chưa có tìm được. Hắn đem phương thuốc dùng để dự phòng viêm phổi loại R của mình viết ra đưa cho La Tuệ Trữ nói: Mẹ nuôi, mẹ làm phương thuốc này, hẳn là có thể có một ít tác dụng dự phòng.
La Tuệ Trữ gật đầu, tiếp nhận phương thuốc.
Trương Dương lấy điện thoại di động ra, trước đó tiến vào trại an dưỡng Hương Hà bị yêu cầu tắt điện thoại, hiện tại bận xong chuyện của Văn Quốc Quyền, hắn chuẩn bị gọi điện thoại cho Từ Quang Thắng, hỏi một chút tình huống của Kiều Mộng Viện.
Một bên một gã quân nhân thấy Trương Dương lấy điện thoại ra, lập tức chặn lại nói: Xin lỗi tiên sinh, ở đây cấm liên lạc với bên ngoài.
Trương Dương nhìn thoáng qua hướng La Tuệ Trữ, La Tuệ Trữ nói: Không có việc gì, để cho hắn gọi đi!
Lúc này quân nhân mới lui trở lại.
Từ Quang Thắng trong điện thoại nói cho Trương Dương biết, tình huống của Kiều Mộng Viện rất ổn định, từ khi Trương Dương rời Nam Tích, nhiệt độ cơ thể của cô ấy từ đầu đến cuối vẫn giữ bình thường, tình huống của vài người bệnh khác cũng ổn định, Trương Dương yên lòng, khép điện thoại lại, nhìn thời gian một chút đã là hừng đông năm giờ sáng.
La Tuệ Trữ nói: Mẹ kêu bọn họ chuẩn bị phòng nghỉ cho con, con đi nghỉ ngơi trước đi.
Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi, mẹ đi đi, tôi ở chỗ này chờ một lát.
La Tuệ Trữ còn muốn nói cái gì, Trương Dương nói: Mẹ yên tâm đi, có con ở bên cạnh cha nuôi, hẳn là không có việc gì!
La Tuệ Trữ đã không chợp mắt cả một đêm, ở độ tuổi này, tinh lực đương nhiên không thể so sánh với người trẻ tuổi, trước đó Trương Dương không tới, bà ấy lo lắng bệnh tình của chồng, căn bản không cách nào an tâm đi ngủ, hiện tại Trương Dương tới, La Tuệ Trữ tâm tình cũng yên lại một chút, dù sao bà ấy cũng có lòng tin tương đối mạnh đối với y thuật của Trương Dương. Dưới lời khuyên của Trương Dương, La Tuệ Trữ rốt cục đáp ứng đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm mùa xuân mưa lặng yên đến, Trương Dương ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn mưa bụi um tùm ngoài cửa sổ, sắc trời âm trầm, cảnh vật mông lung, đột nhiên xảy ra trận bệnh dịch, khiến cho thế giới trước mắt trở nên xám xịt, Lý Vĩ bưng một phần bữa sáng đi tới bên cạnh của Trương Dương, đem khay đặt ở trên bàn trà.
Trương Dương nhìn Lý Vĩ cười cười: Cùng nhau ăn!
Lý Vĩ ngồi xuống đối diện hắn: Tôi ăn rồi!
Trương Dương nâng ly sữa lên uống một ngụm, theo ánh mắt của Lý Vĩ nhìn lại, thấy Văn Quốc Quyền trong phòng bệnh đã ngồi dậy, tình trạng tinh thần có chuyển biến tốt đẹp.
Lý Vĩ nói: Lúc đầu nghĩ ngày hôm qua cậu có thể tới.
Trương Dương nói: Bên Nam Tích xảy ra một chút tình trạng, cho nên đến muộn một ít.
Lý Vĩ gật đầu không nói.
Trương Dương ăn xong bữa sáng, lần thứ hai đi tới bên giường của Văn Quốc Quyền, bởi vì đã hạ sốt, tinh thần của Văn Quốc Quyền tốt hơn rất nhiều, ông cũng vừa ăn xong bữa sáng, mỉm cười gật đầu với Trương Dương nói: Trương Dương, cả đêm không ngủ phải không? Khổ cực cho con.
Trương Dương nói: Con trẻ tuổi chịu được mà được.
Văn Quốc Quyền nói: Cảm ơn con đã từ Nam Tích tới.
Trương Dương phát hiện lần này đến đây, vô luận Văn Quốc Quyền hay là La Tuệ Trữ thì trong lúc tiếp xúc với hắn đều biểu hiện ra khách sáo rất nhiều, điều này làm cho trong lòng Trương Dương cảm thấy rất khó chịu, đồng thời lại khiến cho hắn nhận ra, vô luận hắn thừa nhận hay phủ nhận, quan hệ của hắn và Văn gia trong bất tri bất giác đã trở nên xa cách rất nhiều.
Văn Quốc Quyền nói: Gần đây viêm phổi hình R ầm ĩ khiến nhân tâm hoảng sợ, tạo thành tổn thất thật lớn cho kinh tế quốc gia và yên ổn xã hội.
Trương Dương nói: Cha nuôi, chuyện tình đã xảy ra, cũng đừng lo lắng nhiều như vậy, chuyện công tác, sau này hãy nghĩ.
Văn Quốc Quyền gật đầu, lúc này điện thoại đầu giường vang lên, cho dù trong lúc nằm viện, Văn Quốc Quyền cũng không có chân chính đình chỉ công tác, Trương Dương lưu ý lần này nhìn thấy ông, thái dương của ông đã gia tăng không ít tóc bạc, quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, áp lực của Văn Quốc Quyền chịu đựng trong lòng, cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Văn Quốc Quyền chậm rãi buông điện thoại, vẻ mặt của ông có vẻ vô cùng ngưng trọng, Trương Dương tuy rằng có quan hệ cha con nuôi với Văn Quốc Quyền, nhưng lúc trước bọn họ thành lập loại quan hệ này, chủ yếu là bởi vì Văn Quốc Quyền cần trên chính trị, không có nghĩa là tình cảm giữa bọn họ được tới loại tình trạng này, Trương Dương thời gian ở chung với Văn Quốc Quyền rất ít, cho dù ở chung, Trương Dương cũng rất ít chủ động nói chuyện.
Văn Quốc Quyền nói: Chuyện tình đã tra ra một ít, lần này viêm phổi loại R, rất có thể không phải một ngoài ý muốn.
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn có chút kinh ngạc nhìn Văn Quốc Quyền, lẽ nào loại bệnh này là người gây ra?
Văn Quốc Quyền thấp giọng nói: Năm nay là một thời buổi rối loạn. Chợt lại tràn ngập chờ mong nhìn Trương Dương nói: Trương Dương, con phải nghĩ biện pháp, nhìn xem có thể giải quyết chuyện này hay không.
Trương Dương nói: Con đang suy nghĩ, bất quá đến bây giờ còn chưa có tìm được biện pháp giải quyết tốt nhất.
Văn Quốc Quyền lại ho khan, ông quay mặt qua một bên, che miệng ho khan kịch liệt, qua một hồi lâu mới hồi phục lại, nói với Trương Dương: Con tốt nhất nên cách xa cha một ít, ngàn vạn lần không nên bị cha truyền nhiễm.
Trương Dương nói: Con đại khái thật sự có lực miễn dịch, loại bệnh độc này không làm gì được con.
Bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa, Là La Tuệ Trữ gõ gõ cửa sổ, biểu tình của bà ấy có vẻ có chút lo lắng.
Trương Dương chào Văn Quốc Quyền đi ra, La Tuệ Trữ thấy Trương Dương thì lo lắng vạn phần nói: Trương Dương, Văn Linh có thể sinh bệnh.
Trương Dương kinh ngạc tới cực điểm, Văn Linh vẫn nằm trong trạng thái người thực vật, cô ấy từ đầu đến cuối đều ở trong phòng, tiếp xúc với bên ngoài hẳn là không nhiều lắm, La Tuệ Trữ nói: Tình huống của con bé rất giống bị nhiễm viêm phổi loại R!
Trương Dương nói: Con đi xem thử.
La Tuệ Trữ nói: Để cho Lý Vĩ đi cùng con!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.