Chương 1856: Quần hầu bái thọ! (2)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Viên Tân Quân nói: Tài chính trắc trở, cho nên tôi hiện tại mới rõ ràng vẫn là làm đến nơi đến chốn tốt hơn, tôi chuẩn bị xây dựng một nhà máy chế phẩm gia công, trước kiếm tiền, có tiền mới có thể làm tốt bảo hộ động vật, nếu không tất cả đều là lời nói suông.
Trương Dương nở nụ cười ha ha, Viên Tân Quân tên nhóc này làm gì đều là ba phút nhiệt độ.
Viên Tân Quân nói: Anh không lên đài hả? Nhanh chóng đi vẽ mặt hóa trang đi!
Lúc này Liễu Đan Thần đã hóa trang xong đi tới, một đôi mắt đẹp nhìn thẳng Trương Dương, nhộn nhạo xuân ba, ôn nhu nói: Trương bí thư, tôi hóa trang giúp anh nha!
Viên Tân Quân thấy sóng mắt của Liễu Đan Thần nhất thời cả người ngứa lên, hắn đi qua nói: Cũng giúp tôi hóa trang với, tôi cảm giác không hài lòng.
Liễu Đan Thần nói: Anh đứng cầm cờ, không người chú ý anh.
Ặc. . .
Trương đại quan nhân thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, đi theo Liễu Đan Thần tới trước bàn hoá trang ngồi xuống, Liễu Đan Thần trợ giúp hắn vẽ bề ngoài mặt, gần gũi quan sát Liễu Đan Thần càng phát hiện cô ấy quả nhiên là quyến rũ đến tận xương, nhất cử nhất động đều tràn ngập mê hoặc nữ tính.
Trương đại quan nhân nói: Vậy. . .
Liễu Đan Thần ý bảo hắn đừng nói, ôn nhu nói: Anh chờ một chút rồi nói, tôi vẽ rất nhanh. Thủ pháp của Liễu Đan Thần vẽ mặt vô cùng thạo, không bao lâu, Trương đại quan nhân đã biến thành một mặt khỉ. Cuối cùng trợ giúp hắn đem mí mắt thành màu vàng, Trương đại quan nhân hóa trang còn muốn phức tạp hơn những người khác rất nhiều, gần với Tiết Vĩ Đồng.
Viên Tân Quân đến đây nhìn chằm chằm Liễu Đan Thần, tuy rằng Liễu Đan Thần hóa trang rất dày, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được quyến rũ phong tình của cô ấy, Viên Tân Quân nói: Liễu tiểu thư, mặt tôi không cẩn thận làm hư, cô giúp tôi vẽ lại một chút. Thằng nhãi này là cố ý.
Liễu Đan Thần nói: Bên kia hoá trang sư đều nhàn rỗi kìa, tôi còn có việc. Cô ấy đứng dậy đi.
Trương Dương nhìn mình một chút trong gương, không khỏi u lên. Viên Tân Quân nói: Trương ca, cái này ngài để cho tôi đi, ngài bên kia đều ngập lụt, không thể khiến cho anh em chết hạn.
Trương Dương nói: Chuyện này có liên quan tới tôi sao?
Tiết Vĩ Đồng bên kia cũng vẽ mặt xong, mặc đồ vào, đi tới: Tam ca!
Trương đại quan nhân thấy Tiết Vĩ Đồng không khỏi vui vẻ: Em đừng gọi anh là tam ca, hôm nay em mới là đại sư huynh.
Đuôi lông trên đỉnh đầu của Tiết Vĩ Đồng lúc lắc, hai mắt nháy ánh kim lóng lánh: Có thật không!
Trương Dương nói: Đêm nay, anh là lá xanh, em là hoa hồng, anh phụ trách phụ trợ.
Tiết Vĩ Đồng tiếp nhận kim cô bổng Tiền Xuân Lâu đưa qua, lúc này tâm tình rõ ràng tốt hơn rất nhiều, cô ấy quát: Các hài nhi, đứng lên, ra mừng thọ cho ông nội!
Chiêng trống nổi lên hấp dẫn ánh mắt của mọi người đến sân khấu kịch, tuồng mở màn ngày hôm nay là 《quần hầu bái thọ 》, nghĩ tới tên này là biết Tiết Vĩ Đồng quyết định, thế nhưng khi tên này báo ra, nội tâm của mọi người đều sinh ra một ít suy nghĩ đặc biệt, quần hầu bái thọ, hàm nghĩa chân chính là quần hầu bái thọ sao!
Phó Hiến Lương ngồi ở bên cạnh Tiết lão, cười hỏi Tiết Thế Luân: Thế Luân, tuồng này gọi là gì?
Tiết Thế Luân cũng là nhìn danh sách tiết mục mới biết được, tiết mục an bài của con gái cũng khí phách mười phần, quần hầu bái thọ, tên như vậy mà nhiều người có thể không biết sao? Tiết Thế Luân nói: Quần hầu bái thọ!
Màn che mở ra, đám người Lương Khang, Viên Tân Quân sắm vai hầu tử cầm cờ chạy lên sân khấu, biểu diễn của bọn họ rất đơn giản, cũng là cầm cờ lớn xông lên sân khấu, đứng ở đàng kia hành động bố cảnh.
Quần hầu bái thọ! Suy nghĩ bất chợt của Tiết Vĩ Đồng, nhưng thật không ngờ tại trong lòng khách lại gây ra phản ứng như thế, hầu này hầu họ, cũng không phải ám chỉ đều là khỉ hết sao, Tiết Thế Luân không biết con gái có phải là lo lắng tới điểm này hay không, ngày hôm nay thọ yến của ba, chỉ có Phó Hiến Lương một nhân vật quan trọng xuất hiện, ba sẽ không bởi vì tuồng kịch này mà sản sinh suy nghĩ kỳ quái chứ. Tiết Thế Luân lặng lẽ nhìn lại hướng ba, thấy biểu tình của ba như thường, ông lúc này mới yên lòng.
Tiết lão trong lòng âm thầm cảm thán, quần hầu bái thọ, lẽ nào minh minh chi trung tự có thiên ý? ( Trong ngu muội tự có ý trời)
Chiêng trống chút càng ngày càng vang, hai gã võ sư từ sân khấu nhào lộn ra giữa, người thường xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn môn đạo, thật ra người trong nghề ở đây cũng không mấy ai, muốn nhấc lên bầu không khí, vẫn là phương thức này tốt nhất, hứng thú của mọi người bắt đầu bị đặc sắc động tác hấp dẫn lên.
Đến phiên Trương đại quan nhân lên sân khấu, thằng nhãi này lộn nhào rồi bay lên cao, lúc hắn bay qua, Từ Kiến Cơ đã tiến đến bên tai Tiết lão nói: Đây là Trương Dương mừng thọ cho ba.
Tiết lão cười ha ha, dẫn đầu vỗ tay, mọi người thấy Tiết lão vỗ tay cũng bắt đầu theo.
Tràng diện càng trở nên nhiệt liệt, Trương đại quan nhân nhào lộn đến đầu sân khấu thì nhào lộn trở về, trở lại giữa sân khấu, lại tự nhào lộn tại chổ.
Tiết Thế Luân cũng biết hầu tử này là Trương Dương, cười nói: Thật sự là không tồi! Tiêu Quốc Thành ở bên cạnh của cũng liều mạng vỗ tay.
Cố Dưỡng Dưỡng lúc này cũng xuất hiện tại hiện trường, hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, hai tay để lên trước môi, lớn tiếng nói: Trương Dương ca, cố lên!
Trương đại quan nhân bay lên không lộn hai vòng rồi vững vàng đáp xuống đất, thu được tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, hắn làm ra động tác mời, mỹ hầu vương chính thức xuất hiện.
Tiết Vĩ Đồng khoan thai đi lên sân khấu, ý bảo Viên Tân Quân chạy tới, Viên Tân Quân đem cờ ném cho một gã võ sư. Sau đó hai tay chống lại nằm úp xuống. Tiết Vĩ Đồng nhấc chân đạp lên lưng của Viên Tân Quân, Viên Tân Quân tựa như không chuẩn bị trước, bị cô ấy đạp một cước quỳ xuống đất. Cái này là bọn họ trước đó tập qua. Hiện trường lập tức vang lên một trận tiếng cười.
Tiết Vĩ Đồng liền giơ ra một tấm thọ liên ... Phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.
Tiếng vỗ tay tại hiện trường vang lên ầm ĩ, ai cũng biết đây là Tiết Vĩ Đồng sắm vai.
Tiết lão cũng đứng lên, chuyển hướng Phó Hiến Lương nói: Cháu gái tôi đấy, cháu gái tôi đấy! Lúc này thần tình vui vẻ giống như một đứa nhỏ.
Tiết Vĩ Đồng đem thọ liên ném cho Lương Khang, sau đó võ sư một bên ném cho cô ấy một kim cô bổng, tuy rằng lúc đầu biểu diễn đã không tầm thường, nhưng Tiết Vĩ Đồng cũng múa kim cô bổng rất có bài, cô ấy biểu diễn còn đang tiếp tục, then chốt là nhân khí rất đủ, tiếng vỗ tay còn hơn vừa rồi lúc Trương Dương nhào lộn.
Tiết Vĩ Đồng múa một hồi, đem kim cô bổng vứt cho Trương Dương. Lớn tiếng nói: Các hài nhi, đứng lên!
Trương đại quan nhân trong lòng nói được, hôm nay bị cô ấy chiếm hai lần tiện nghi. =))
Trương đại quan nhân đứng ở góc sân khấu múa kim cô bổng rất uy vũ. Võ công của thằng nhãi này hoàn toàn khác biệt với võ sư đoàn kịch. Không chỉ có đẹp hơn nữa còn thực dụng. Trương đại quan nhân đang múa hưng khởi, nhịp trống đột nhiên biến đổi. Bên tai đột nhiên truyền tới bài ca sinh nhật, quả nhiên là Trung Tây kết hợp.
Trương Dương nở nụ cười ha ha, Viên Tân Quân tên nhóc này làm gì đều là ba phút nhiệt độ.
Viên Tân Quân nói: Anh không lên đài hả? Nhanh chóng đi vẽ mặt hóa trang đi!
Lúc này Liễu Đan Thần đã hóa trang xong đi tới, một đôi mắt đẹp nhìn thẳng Trương Dương, nhộn nhạo xuân ba, ôn nhu nói: Trương bí thư, tôi hóa trang giúp anh nha!
Viên Tân Quân thấy sóng mắt của Liễu Đan Thần nhất thời cả người ngứa lên, hắn đi qua nói: Cũng giúp tôi hóa trang với, tôi cảm giác không hài lòng.
Liễu Đan Thần nói: Anh đứng cầm cờ, không người chú ý anh.
Ặc. . .
Trương đại quan nhân thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, đi theo Liễu Đan Thần tới trước bàn hoá trang ngồi xuống, Liễu Đan Thần trợ giúp hắn vẽ bề ngoài mặt, gần gũi quan sát Liễu Đan Thần càng phát hiện cô ấy quả nhiên là quyến rũ đến tận xương, nhất cử nhất động đều tràn ngập mê hoặc nữ tính.
Trương đại quan nhân nói: Vậy. . .
Liễu Đan Thần ý bảo hắn đừng nói, ôn nhu nói: Anh chờ một chút rồi nói, tôi vẽ rất nhanh. Thủ pháp của Liễu Đan Thần vẽ mặt vô cùng thạo, không bao lâu, Trương đại quan nhân đã biến thành một mặt khỉ. Cuối cùng trợ giúp hắn đem mí mắt thành màu vàng, Trương đại quan nhân hóa trang còn muốn phức tạp hơn những người khác rất nhiều, gần với Tiết Vĩ Đồng.
Viên Tân Quân đến đây nhìn chằm chằm Liễu Đan Thần, tuy rằng Liễu Đan Thần hóa trang rất dày, thế nhưng vẫn có thể cảm giác được quyến rũ phong tình của cô ấy, Viên Tân Quân nói: Liễu tiểu thư, mặt tôi không cẩn thận làm hư, cô giúp tôi vẽ lại một chút. Thằng nhãi này là cố ý.
Liễu Đan Thần nói: Bên kia hoá trang sư đều nhàn rỗi kìa, tôi còn có việc. Cô ấy đứng dậy đi.
Trương Dương nhìn mình một chút trong gương, không khỏi u lên. Viên Tân Quân nói: Trương ca, cái này ngài để cho tôi đi, ngài bên kia đều ngập lụt, không thể khiến cho anh em chết hạn.
Trương Dương nói: Chuyện này có liên quan tới tôi sao?
Tiết Vĩ Đồng bên kia cũng vẽ mặt xong, mặc đồ vào, đi tới: Tam ca!
Trương đại quan nhân thấy Tiết Vĩ Đồng không khỏi vui vẻ: Em đừng gọi anh là tam ca, hôm nay em mới là đại sư huynh.
Đuôi lông trên đỉnh đầu của Tiết Vĩ Đồng lúc lắc, hai mắt nháy ánh kim lóng lánh: Có thật không!
Trương Dương nói: Đêm nay, anh là lá xanh, em là hoa hồng, anh phụ trách phụ trợ.
Tiết Vĩ Đồng tiếp nhận kim cô bổng Tiền Xuân Lâu đưa qua, lúc này tâm tình rõ ràng tốt hơn rất nhiều, cô ấy quát: Các hài nhi, đứng lên, ra mừng thọ cho ông nội!
Chiêng trống nổi lên hấp dẫn ánh mắt của mọi người đến sân khấu kịch, tuồng mở màn ngày hôm nay là 《quần hầu bái thọ 》, nghĩ tới tên này là biết Tiết Vĩ Đồng quyết định, thế nhưng khi tên này báo ra, nội tâm của mọi người đều sinh ra một ít suy nghĩ đặc biệt, quần hầu bái thọ, hàm nghĩa chân chính là quần hầu bái thọ sao!
Phó Hiến Lương ngồi ở bên cạnh Tiết lão, cười hỏi Tiết Thế Luân: Thế Luân, tuồng này gọi là gì?
Tiết Thế Luân cũng là nhìn danh sách tiết mục mới biết được, tiết mục an bài của con gái cũng khí phách mười phần, quần hầu bái thọ, tên như vậy mà nhiều người có thể không biết sao? Tiết Thế Luân nói: Quần hầu bái thọ!
Màn che mở ra, đám người Lương Khang, Viên Tân Quân sắm vai hầu tử cầm cờ chạy lên sân khấu, biểu diễn của bọn họ rất đơn giản, cũng là cầm cờ lớn xông lên sân khấu, đứng ở đàng kia hành động bố cảnh.
Quần hầu bái thọ! Suy nghĩ bất chợt của Tiết Vĩ Đồng, nhưng thật không ngờ tại trong lòng khách lại gây ra phản ứng như thế, hầu này hầu họ, cũng không phải ám chỉ đều là khỉ hết sao, Tiết Thế Luân không biết con gái có phải là lo lắng tới điểm này hay không, ngày hôm nay thọ yến của ba, chỉ có Phó Hiến Lương một nhân vật quan trọng xuất hiện, ba sẽ không bởi vì tuồng kịch này mà sản sinh suy nghĩ kỳ quái chứ. Tiết Thế Luân lặng lẽ nhìn lại hướng ba, thấy biểu tình của ba như thường, ông lúc này mới yên lòng.
Tiết lão trong lòng âm thầm cảm thán, quần hầu bái thọ, lẽ nào minh minh chi trung tự có thiên ý? ( Trong ngu muội tự có ý trời)
Chiêng trống chút càng ngày càng vang, hai gã võ sư từ sân khấu nhào lộn ra giữa, người thường xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn môn đạo, thật ra người trong nghề ở đây cũng không mấy ai, muốn nhấc lên bầu không khí, vẫn là phương thức này tốt nhất, hứng thú của mọi người bắt đầu bị đặc sắc động tác hấp dẫn lên.
Đến phiên Trương đại quan nhân lên sân khấu, thằng nhãi này lộn nhào rồi bay lên cao, lúc hắn bay qua, Từ Kiến Cơ đã tiến đến bên tai Tiết lão nói: Đây là Trương Dương mừng thọ cho ba.
Tiết lão cười ha ha, dẫn đầu vỗ tay, mọi người thấy Tiết lão vỗ tay cũng bắt đầu theo.
Tràng diện càng trở nên nhiệt liệt, Trương đại quan nhân nhào lộn đến đầu sân khấu thì nhào lộn trở về, trở lại giữa sân khấu, lại tự nhào lộn tại chổ.
Tiết Thế Luân cũng biết hầu tử này là Trương Dương, cười nói: Thật sự là không tồi! Tiêu Quốc Thành ở bên cạnh của cũng liều mạng vỗ tay.
Cố Dưỡng Dưỡng lúc này cũng xuất hiện tại hiện trường, hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, hai tay để lên trước môi, lớn tiếng nói: Trương Dương ca, cố lên!
Trương đại quan nhân bay lên không lộn hai vòng rồi vững vàng đáp xuống đất, thu được tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, hắn làm ra động tác mời, mỹ hầu vương chính thức xuất hiện.
Tiết Vĩ Đồng khoan thai đi lên sân khấu, ý bảo Viên Tân Quân chạy tới, Viên Tân Quân đem cờ ném cho một gã võ sư. Sau đó hai tay chống lại nằm úp xuống. Tiết Vĩ Đồng nhấc chân đạp lên lưng của Viên Tân Quân, Viên Tân Quân tựa như không chuẩn bị trước, bị cô ấy đạp một cước quỳ xuống đất. Cái này là bọn họ trước đó tập qua. Hiện trường lập tức vang lên một trận tiếng cười.
Tiết Vĩ Đồng liền giơ ra một tấm thọ liên ... Phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.
Tiếng vỗ tay tại hiện trường vang lên ầm ĩ, ai cũng biết đây là Tiết Vĩ Đồng sắm vai.
Tiết lão cũng đứng lên, chuyển hướng Phó Hiến Lương nói: Cháu gái tôi đấy, cháu gái tôi đấy! Lúc này thần tình vui vẻ giống như một đứa nhỏ.
Tiết Vĩ Đồng đem thọ liên ném cho Lương Khang, sau đó võ sư một bên ném cho cô ấy một kim cô bổng, tuy rằng lúc đầu biểu diễn đã không tầm thường, nhưng Tiết Vĩ Đồng cũng múa kim cô bổng rất có bài, cô ấy biểu diễn còn đang tiếp tục, then chốt là nhân khí rất đủ, tiếng vỗ tay còn hơn vừa rồi lúc Trương Dương nhào lộn.
Tiết Vĩ Đồng múa một hồi, đem kim cô bổng vứt cho Trương Dương. Lớn tiếng nói: Các hài nhi, đứng lên!
Trương đại quan nhân trong lòng nói được, hôm nay bị cô ấy chiếm hai lần tiện nghi. =))
Trương đại quan nhân đứng ở góc sân khấu múa kim cô bổng rất uy vũ. Võ công của thằng nhãi này hoàn toàn khác biệt với võ sư đoàn kịch. Không chỉ có đẹp hơn nữa còn thực dụng. Trương đại quan nhân đang múa hưng khởi, nhịp trống đột nhiên biến đổi. Bên tai đột nhiên truyền tới bài ca sinh nhật, quả nhiên là Trung Tây kết hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.