Chương 1038: Sư gia giá lâm (5)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Đêm đó bữa tiệc tẩy trần cho Thường Lăng Phong được tổ chức tại Nam Quốc Sơn Trang, Nam Quốc Sơn Trang này là Tổng giám đốc Nhâm Văn Bân đề nghị, từ khi Trương Dương đi tới Đông Giang, hắn đã có suy nghĩ mở tiệc tẩy trần cho Trương Dương, nhưng công việc của Trương Dương trước sau bận rộn, không có cho hắn cơ hội này, tới ngày hôm nay nguyện vọng này mới có thể thực hiện được, có điều Nhâm Văn Bân là anh hùng phía sau màn, hắn đi chuẩn bị tiệc rượu, chủ đề là chào mừng Thường Lăng Phong, có điều là Nhâm Văn Bân không để ý, hắn muốn chính là sự cảm kích của Trương Dương.
Theo ý của Tần Thanh, Trương Dương mời cả Đường Tự Lập cùng La An Định tới, cũng gọi tới chỗ Lưu Bảo Toàn, hắn vốn tưởng rằng Lưu Bảo Toàn không tới được, lại nghĩ không ra Lưu Bảo Toàn rất sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn sớm đi tới Nam Quốc Sơn Trang.
Mấy ngày không gặp, vết thương trên mặt của Lưu Bảo Toàn đỡ hơn rất nhiều rồi, có điều là nhìn kỹ, trên mặt còn có không ít vết đỏ nhạt, Lưu Bảo Toàn cùng La An Định, Đường Tự Lập cùng đi một xe đến, Trương Dương thấy bọn họ liền vui tươi hớn hở đi lên nghênh đón, chủ động hô: Chủ nhiệm Lưu, vết thương của ngài đã đỡ rồi?
Trong lòng Lưu Bảo Toàn thầm mắng, mồm thằng nhãi này thực sự là bình không mở không được, từ lỗ mũi y ừ một tiếng.
Trương Dương cố ý theo dõi nhìn khuôn mặt của y: Đã tốt rồi, không nhìn kỹ thật không nhìn ra đó.
Lưu Bảo Toàn dừng lại vẻ tươi cười, y cảm giác được trong lời nói của Trương Dương tràn ngập hàm nghĩa hả hê, mà ở trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện cùng hắn giở mặt, thấp giọng nói: Bí thư Tần còn chưa tới sao?
Trương Dương nói: Cô ấy đi tới chỗ bí thư Lương báo cáo công tác, đi, chúng ta đi vào trước, mọi người trên cơ bản đều đã tới.
Tất cả đám Thường Lăng Phong, Thường Hải Tâm, Cao Liêm Minh đều tới, có điều là Chương Duệ Dung không tới, mặc dù Trương Dương đã mời nàng, nhưng chẳng biết nàng có nguyên nhân gì, ngày hôm nay nàng lựa chọn lảng tránh, có thể là sợ người khác nhìn ra tình cảm giữa nàng cùng Thường Lăng Phong.
Nhâm Văn Bân đã ở hiện trường, Trương Dương dẫn kiến cho hắn với các vị lãnh đạo của khu Tân Thành, Nhâm Văn Bân rất lễ phép chào hỏi cùng mỗi người, lại cung kính đem danh thiếp của mình đưa lên. Năng lực nắm bắt cơ hội của thương nhân luôn luôn mạnh hơn so với người bình thường một chút, Nhâm Văn Bân sau khi biết được Đông Giang xây dựng khu Tân Thành, lập tức liền cảm thấy được cơ hội ở đó, trên thế giới này không có binh sĩ nào không muốn làm nguyên soái, Nhâm Văn Bân cũng là như thế này, tuy rằng hắn đảm nhiệm Tổng giám đốc của Nam Quốc Sơn Trang, nhưng có thể nói cũng chỉ là một người làm thuê cao cấp, hắn cũng muốn một mình đảm đương một phương, chính mình có cơ nghiệp của mình, mấy năm nay hắn yên lặng tích lũy tài phú đồng thời cũng đã ở tích lũy nhân mạch, chỉ là đợi một cơ hội thích hợp, bây giờ cơ hội liền đã tới trước mắt.
Tuy rằng bọn Lưu Bảo Toàn đối với việc Trương Dương dùng người không khách quan rất có phê bình kín đáo, nhưng mà bọn họ cũng không tiện nói ra, kỳ thực là không dám nói, nhìn nhóm người Trương Dương dùng này, chủ tiệc ngày hôm nay mở tiệc chiêu đãi là Thường Lăng Phong, anh cả Thường Lăng Không của hắn là thị trưởng thành phố Lam Sơn, cha của Thường Hải Tâm là bí thư Thành Ủy thành phố Lam Sơn, Cao Liêm Minh lại càng khó lường, cha hắn là Thường Ủy Thành Ủy tỉnh Bình Hải, Giám đốc Sở Công An tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa, những người này không có một người nào là Lưu Bảo Toàn có thể đắc tội được, cho nên ngày đó Lưu Bảo Toàn hướng về phía Chu Sơn Hổ phát hỏa, mà không phải lựa chọn những người khác cũng rất bình thường.
Cao Liêm Minh cũng là một tiểu tử lắm mồm, đại khái làm luật sư đều có bệnh nghề nghiệp này, sau khi Lưu Bảo Toàn vào phòng, lời hắn nói hầu như cùng Trương Dương giống nhau như đúc: Chủ nhiệm Lưu tới rồi, vết thương của ngài đã đỡ rồi? Đã tốt rồi, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra trên mặt ngài từng bị thương, chủ nhiệm Lưu, năng lực chữa trị của da mặt ngài thật đúng là mạnh mẽ.
Vẻ tươi cười trên mặt Lưu Bảo Toàn chợt cứng lại, trong lòng nói ngươi không phải quanh co lòng vòng mắng chửi người sao?
Đám người này cùng Trương Dương đều là một lòng, Trương Dương nhìn y không vừa mắt, đương nhiên những người này cũng cùng Trương Dương chung mối thù.
Cao Liêm Minh cũng chưa nói hết, ngay sau đó lại nói một câu nữa: Đổi thành tôi thì đã không được, tôi chỉ cần hơi xước da là thành một tên mặt sẹo, từ nhỏ đã như vậy, thực sự là ước ao được như chủ nhiệm Lưu!
Lưu Bảo Toàn thực sự là dở khóc dở cười, biết rõ tiểu tử này đang trào phúng mình, lại không biết nên phản bác như nào.
Thường Lăng Phong cùng Lưu Bảo Toàn ngồi cùng một chỗ, thái độ làm người của hắn khiêm tốn, mỉm cười nói: Chủ nhiệm Lưu, tôi là Thường Lăng Phong, sau này còn mong muốn chủ nhiệm Lưu tại trong công tác chiếu cố nhiều hơn nữa.
Lưu Bảo Toàn thở dài nói: Bây giờ đều là thế giới của người tuổi trẻ các cậu, tôi già rồi, ánh mắt không được, tinh lực cũng không được a. Sau khi nói ra những lời này, trong lòng cảm thấy một chút chua sót, lúc này mới vài ngày mà thế lực của Tần Thanh cùng Trương Dương đã trải rọng ra toàn bộ Ban Chỉ Huy, mình muốn lật lại thế cờ, đó là hữu tâm vô lực.
Tần Thanh chậm hai mươi phút mới đến, nàng tiến đến liền hướng mọi người xin lỗi nói: Ngại quá, tôi bị kẹt xe! Đã để cho các vị đợi lâu!
Lưu Bảo Toàn cười nói: Thời gian này hầu như mỗi ngày đều kẹt xe. Lại nhìn đến Chu Sơn Hổ đi theo phía sau Tần Thanh đi vào, toàn bộ dáng tươi cười lập tức thu liễm lại, trước khi y nghỉ ngơi đã nói qua phải kiên quyết đem Chu Sơn Hổ loại bỏ đi ra ngoài, từ tình huống hiện tại mà xem, Tần Thanh căn bản không có đem lời y nói trở thành một chuyện gì. Trước khi Lưu Bảo Toàn tới đã biết chuyện này, Chu Sơn Hổ chỉ là bị một cái thông báo phê bình, coi như là cho y mặt mũi có một cái công đạo, nhưng ngày hôm nay Tần Thanh lại để cho hắn theo vào tới, này không phải làm cho mình xấu mặt sao? Lưu Bảo Toàn có chút hối hận đêm nay đã tới dự tiệc tối này.
Tần Thanh đi tới vị trí chủ tịch ngồi xuống, nàng cười nói: Đêm nay không có người ngoài, thứ nhất là tẩy trần cho đồng chí Lăng Phong, thứ hai là mọi người cùng nhau tụ tập một hồi. Nàng hướng Chu Sơn Hổ nói: Sơn Hổ, chút nữa anh phụ trách đem mọi người đưa về nhà.
Chu Sơn Hổ gật đầu, thành thật đứng ở một bên, đợi khi mọi người cùng nâng ba chén rượu, Chu Sơn Hổ đi tới rót rượu cho Lưu Bảo Toàn.
Lưu Bảo Toàn ngại mặt mũi nên cũng không thể cự tuyệt, Chu Sơn Hổ bưng chén rượu lên mời y.
Tần Thanh nói: Chủ nhiệm Lưu, lần này ngại bị thương, nguyên nhân lớn là Chu Sơn Hổ không khống chế được tâm tình, tạo thành mâu thuẫn hóa. Để Sơn Hổ kính ngài hai chén rượu, ngài đừng không chấp nhặt với thằng nhóc này.
Tần Thanh đã nói đến thế này, Bảo Toàn cũng không thể tiếp tục giơ khuôn mặt thối ra đối với Chu Sơn Hổ nữa, y tiếp nhận chén rượu của Chu Sơn Hổ truyền tới, nhấp một ngụm nói: Kỳ thực tôi cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy Sơn Hổ không khống chế được tính tình, làm cho công tác của chúng ta rất bị động.
Chu Sơn Hổ cũng là một tiểu tư nhanh trí, rất thành khẩn nói: Chủ nhiệm Lưu, là tôi sai rồi, sau này ngài nói cái gì tôi làm đó, nhất định học tập ngài nhiều hơn, khi gặp phải chuyện không hiểu được nhất định sẽ thỉnh giáo súng lúc.Lời này bằng là cho Lưu Bảo Toàn trọn vẹn mặt mũi. Hắn lại rót chút rượu, bưng lên cho Lưu Bảo Toàn, lần này trong lòng Lưu Bảo Toàn thoải mái hơn, uống sạch chén rượu này, vỗ vỗ vai của Chu Sơn Hổ, giả ra một bộ dạng khoan hồng độ lượng: Làm việc cho tốt đi, tôi không có khả năng giận cậu, cậu không lớn hơn con trai tôi mấy tuổi, tôi làm sao giận cậu chứ!
Theo ý của Tần Thanh, Trương Dương mời cả Đường Tự Lập cùng La An Định tới, cũng gọi tới chỗ Lưu Bảo Toàn, hắn vốn tưởng rằng Lưu Bảo Toàn không tới được, lại nghĩ không ra Lưu Bảo Toàn rất sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn sớm đi tới Nam Quốc Sơn Trang.
Mấy ngày không gặp, vết thương trên mặt của Lưu Bảo Toàn đỡ hơn rất nhiều rồi, có điều là nhìn kỹ, trên mặt còn có không ít vết đỏ nhạt, Lưu Bảo Toàn cùng La An Định, Đường Tự Lập cùng đi một xe đến, Trương Dương thấy bọn họ liền vui tươi hớn hở đi lên nghênh đón, chủ động hô: Chủ nhiệm Lưu, vết thương của ngài đã đỡ rồi?
Trong lòng Lưu Bảo Toàn thầm mắng, mồm thằng nhãi này thực sự là bình không mở không được, từ lỗ mũi y ừ một tiếng.
Trương Dương cố ý theo dõi nhìn khuôn mặt của y: Đã tốt rồi, không nhìn kỹ thật không nhìn ra đó.
Lưu Bảo Toàn dừng lại vẻ tươi cười, y cảm giác được trong lời nói của Trương Dương tràn ngập hàm nghĩa hả hê, mà ở trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện cùng hắn giở mặt, thấp giọng nói: Bí thư Tần còn chưa tới sao?
Trương Dương nói: Cô ấy đi tới chỗ bí thư Lương báo cáo công tác, đi, chúng ta đi vào trước, mọi người trên cơ bản đều đã tới.
Tất cả đám Thường Lăng Phong, Thường Hải Tâm, Cao Liêm Minh đều tới, có điều là Chương Duệ Dung không tới, mặc dù Trương Dương đã mời nàng, nhưng chẳng biết nàng có nguyên nhân gì, ngày hôm nay nàng lựa chọn lảng tránh, có thể là sợ người khác nhìn ra tình cảm giữa nàng cùng Thường Lăng Phong.
Nhâm Văn Bân đã ở hiện trường, Trương Dương dẫn kiến cho hắn với các vị lãnh đạo của khu Tân Thành, Nhâm Văn Bân rất lễ phép chào hỏi cùng mỗi người, lại cung kính đem danh thiếp của mình đưa lên. Năng lực nắm bắt cơ hội của thương nhân luôn luôn mạnh hơn so với người bình thường một chút, Nhâm Văn Bân sau khi biết được Đông Giang xây dựng khu Tân Thành, lập tức liền cảm thấy được cơ hội ở đó, trên thế giới này không có binh sĩ nào không muốn làm nguyên soái, Nhâm Văn Bân cũng là như thế này, tuy rằng hắn đảm nhiệm Tổng giám đốc của Nam Quốc Sơn Trang, nhưng có thể nói cũng chỉ là một người làm thuê cao cấp, hắn cũng muốn một mình đảm đương một phương, chính mình có cơ nghiệp của mình, mấy năm nay hắn yên lặng tích lũy tài phú đồng thời cũng đã ở tích lũy nhân mạch, chỉ là đợi một cơ hội thích hợp, bây giờ cơ hội liền đã tới trước mắt.
Tuy rằng bọn Lưu Bảo Toàn đối với việc Trương Dương dùng người không khách quan rất có phê bình kín đáo, nhưng mà bọn họ cũng không tiện nói ra, kỳ thực là không dám nói, nhìn nhóm người Trương Dương dùng này, chủ tiệc ngày hôm nay mở tiệc chiêu đãi là Thường Lăng Phong, anh cả Thường Lăng Không của hắn là thị trưởng thành phố Lam Sơn, cha của Thường Hải Tâm là bí thư Thành Ủy thành phố Lam Sơn, Cao Liêm Minh lại càng khó lường, cha hắn là Thường Ủy Thành Ủy tỉnh Bình Hải, Giám đốc Sở Công An tỉnh Bình Hải Cao Trọng Hòa, những người này không có một người nào là Lưu Bảo Toàn có thể đắc tội được, cho nên ngày đó Lưu Bảo Toàn hướng về phía Chu Sơn Hổ phát hỏa, mà không phải lựa chọn những người khác cũng rất bình thường.
Cao Liêm Minh cũng là một tiểu tử lắm mồm, đại khái làm luật sư đều có bệnh nghề nghiệp này, sau khi Lưu Bảo Toàn vào phòng, lời hắn nói hầu như cùng Trương Dương giống nhau như đúc: Chủ nhiệm Lưu tới rồi, vết thương của ngài đã đỡ rồi? Đã tốt rồi, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra trên mặt ngài từng bị thương, chủ nhiệm Lưu, năng lực chữa trị của da mặt ngài thật đúng là mạnh mẽ.
Vẻ tươi cười trên mặt Lưu Bảo Toàn chợt cứng lại, trong lòng nói ngươi không phải quanh co lòng vòng mắng chửi người sao?
Đám người này cùng Trương Dương đều là một lòng, Trương Dương nhìn y không vừa mắt, đương nhiên những người này cũng cùng Trương Dương chung mối thù.
Cao Liêm Minh cũng chưa nói hết, ngay sau đó lại nói một câu nữa: Đổi thành tôi thì đã không được, tôi chỉ cần hơi xước da là thành một tên mặt sẹo, từ nhỏ đã như vậy, thực sự là ước ao được như chủ nhiệm Lưu!
Lưu Bảo Toàn thực sự là dở khóc dở cười, biết rõ tiểu tử này đang trào phúng mình, lại không biết nên phản bác như nào.
Thường Lăng Phong cùng Lưu Bảo Toàn ngồi cùng một chỗ, thái độ làm người của hắn khiêm tốn, mỉm cười nói: Chủ nhiệm Lưu, tôi là Thường Lăng Phong, sau này còn mong muốn chủ nhiệm Lưu tại trong công tác chiếu cố nhiều hơn nữa.
Lưu Bảo Toàn thở dài nói: Bây giờ đều là thế giới của người tuổi trẻ các cậu, tôi già rồi, ánh mắt không được, tinh lực cũng không được a. Sau khi nói ra những lời này, trong lòng cảm thấy một chút chua sót, lúc này mới vài ngày mà thế lực của Tần Thanh cùng Trương Dương đã trải rọng ra toàn bộ Ban Chỉ Huy, mình muốn lật lại thế cờ, đó là hữu tâm vô lực.
Tần Thanh chậm hai mươi phút mới đến, nàng tiến đến liền hướng mọi người xin lỗi nói: Ngại quá, tôi bị kẹt xe! Đã để cho các vị đợi lâu!
Lưu Bảo Toàn cười nói: Thời gian này hầu như mỗi ngày đều kẹt xe. Lại nhìn đến Chu Sơn Hổ đi theo phía sau Tần Thanh đi vào, toàn bộ dáng tươi cười lập tức thu liễm lại, trước khi y nghỉ ngơi đã nói qua phải kiên quyết đem Chu Sơn Hổ loại bỏ đi ra ngoài, từ tình huống hiện tại mà xem, Tần Thanh căn bản không có đem lời y nói trở thành một chuyện gì. Trước khi Lưu Bảo Toàn tới đã biết chuyện này, Chu Sơn Hổ chỉ là bị một cái thông báo phê bình, coi như là cho y mặt mũi có một cái công đạo, nhưng ngày hôm nay Tần Thanh lại để cho hắn theo vào tới, này không phải làm cho mình xấu mặt sao? Lưu Bảo Toàn có chút hối hận đêm nay đã tới dự tiệc tối này.
Tần Thanh đi tới vị trí chủ tịch ngồi xuống, nàng cười nói: Đêm nay không có người ngoài, thứ nhất là tẩy trần cho đồng chí Lăng Phong, thứ hai là mọi người cùng nhau tụ tập một hồi. Nàng hướng Chu Sơn Hổ nói: Sơn Hổ, chút nữa anh phụ trách đem mọi người đưa về nhà.
Chu Sơn Hổ gật đầu, thành thật đứng ở một bên, đợi khi mọi người cùng nâng ba chén rượu, Chu Sơn Hổ đi tới rót rượu cho Lưu Bảo Toàn.
Lưu Bảo Toàn ngại mặt mũi nên cũng không thể cự tuyệt, Chu Sơn Hổ bưng chén rượu lên mời y.
Tần Thanh nói: Chủ nhiệm Lưu, lần này ngại bị thương, nguyên nhân lớn là Chu Sơn Hổ không khống chế được tâm tình, tạo thành mâu thuẫn hóa. Để Sơn Hổ kính ngài hai chén rượu, ngài đừng không chấp nhặt với thằng nhóc này.
Tần Thanh đã nói đến thế này, Bảo Toàn cũng không thể tiếp tục giơ khuôn mặt thối ra đối với Chu Sơn Hổ nữa, y tiếp nhận chén rượu của Chu Sơn Hổ truyền tới, nhấp một ngụm nói: Kỳ thực tôi cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy Sơn Hổ không khống chế được tính tình, làm cho công tác của chúng ta rất bị động.
Chu Sơn Hổ cũng là một tiểu tư nhanh trí, rất thành khẩn nói: Chủ nhiệm Lưu, là tôi sai rồi, sau này ngài nói cái gì tôi làm đó, nhất định học tập ngài nhiều hơn, khi gặp phải chuyện không hiểu được nhất định sẽ thỉnh giáo súng lúc.Lời này bằng là cho Lưu Bảo Toàn trọn vẹn mặt mũi. Hắn lại rót chút rượu, bưng lên cho Lưu Bảo Toàn, lần này trong lòng Lưu Bảo Toàn thoải mái hơn, uống sạch chén rượu này, vỗ vỗ vai của Chu Sơn Hổ, giả ra một bộ dạng khoan hồng độ lượng: Làm việc cho tốt đi, tôi không có khả năng giận cậu, cậu không lớn hơn con trai tôi mấy tuổi, tôi làm sao giận cậu chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.