Chương 1456: Tâm sự trùng trùng(1)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Vì Trương Dương đi nhờ xe của Kiều Chấn Lương đến, nên khi đi hắn cùng đi cùng xe nhà Thời Duy, Thời Duy và Trương Dương nói chuyện mấy câu, rồi lại nói đến chuyện của Kiều Mộng Viện, Thời Duy nói: “Có liên lạc với chị họ tôi không?”
Trương đại quan thật thà gật đầu: “Có!”
Thời Duy nói: “Xem ra quan hệ giữa anh và chị họ tôi vẫn thân thiết hơn tôi, tôi ở kinh thành suốt, mà sao không thấy anh liên lạc với tôi?”
Trương đại quan vốn tưởng rằng thời gian trôi đi, nha đầu này sẽ thay tính đổi nết, nhưng không ngờ cô ta vẫn như vậy, cha mẹ cô ấy ở đằng sau mà cũng nói được những lời này, Trương Dương thật là khó xử, hắn ho một tiếng rồi nói: “Gì ấy nhỉ… Liên lạc với ai mà chẳng giống nhau, trước kia, hai chị em cô như hình với bóng còn gì.”
Thời Duy nói: “Đó là trước kia, nhưng lần này chị tôi đi cũng chẳng nói với tôi một tiếng, tôi thấy chị ấy còn chẳng cần đứa em là tôi nữa rồi.”
Kiều Chấn Hồng nói ở đằng sau: “Con bé này, sao mà nói nhiều thế? Mộng Viện có việc của Mộng Viện, hai chị em con cũng không thể cứ suốt ngày dính lấy nhau được, sơm muộn gì cũng phải lấy chồng, ai sống cuộc sống của người nấy chứ.”
Thời Duy nói: “Con không lấy chồng đâu, ở nhà tốt hơn bao nhiêu!”
Thời Quý Xướng nói: “Con muốn cha mẹ nuôi con cả đời à!”
Thời Duy nói: “Ai bảo bố mẹ nuôi con cả đời chứ? Con có chân có tay đàng hoàng, con vẫn đi làm, và con cũng có iền lương.”
Trương Dương nói: “Cô và Quách Chí Giang chẳng phải rất tốt sao?”
Thời Duy nói: “Tôi đang nói chuyện với người nhà, anh xen miệng vào làm gì chứ?”
Thời Quý Xướng nói: “Tiểu Duy, con không được ăn nói bất lịch sự thế!”
Trương Dương cười nói: “Chú Thời, bình thường chúng cháu đùa nhau quen rồi, ý, dừng xe, cháu đến nơi rồi!”
Thời Duy đạp phanh xe, nhìn Trương Dương hơi có lỗi, mặc dù bình thường quen nói thế này, nhưng hôm nay là trước mặt cha mẹ, cô thật sự hơi quá đáng. Trương Dương không tức, hắn chào tạm biệt hai vợ chồng Thời Quý Xướng một cách lịch sự, cuối cùng vẫy vẫy tay với Thời Duy: “Thời Duy, lái xe cẩn thận nhé.”
Thời Duy gật đầu, sau khi lái xe rời đi, Thời Quý Xướng không chịu nổi lại nói: “Con đúng là càng lớn càng bất lịch sự, dù sao thì Trương Dương cũng là khách.”
Thời Duy nói: “Được rồi, con sai rồi, con là một người xấu, cha mẹ đã thích anh ta thế, thì đi nhận anh ta làm con nuôi đi, dù sao thì anh ta cũng chẳng ngại có thêm hai cha mẹ nuôi chăm sóc đâu!”
Kiều Chấn Lương đi đến vườn, ngồi xuống bên cạnh cha, rồi nhẹ nhàng nói: “Cha, muộn thế này rồi cha còn không đi ngủ sao?”
Kiều lão nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, nói đầy ẩn ý: “Không biết Mộng Viện giờ thế nào rồi?”
“Cha nhớ nó rồi sao?”
Kiều lão gật đầu, ông nói nhỏ: “Thật ra Mộng Viện rất giống con, việc gì cũng chỉ thích giấu trong lòng.”
Câu này của cha làm cho Kiều Chấn Lương đau lòng quá đỗi, y không nói được gì, thật ra Mộng Viện không phải con đẻ của y, sự tồn tại của cô ấy là một sự sỉ nhục lớn với y, nhưng y lại chỉ có thể thầm gặm nhấm nỗi đau khổ này, tự chịu đựng sự sỉ nhục và đau khổ.
Kiều lão nói: “Có một việc cha luôn không hỏi con, giữa con và Truyền Mỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó lại kiên quyết đi tu, không thèm để tâm đến tình cảm vợ chồng hai đứa nữa, và cũng không để ý đến con cái nữa, thậm chí không để ý đến danh dự của Kiều gia nữa?”
Kiều Chấn Lương nói: “Cha, con đã từng nỗ lực, nhưng không thể nào níu kéo được, cô ấy một lòng hướng về cửa phật.”
Kiều lão nói: “Đó chỉ là lý do mà thôi, sự thay đổi mấy năm gần đây của nó, cha đều thấy cả, cha không muốn can thiệp vào cuộc sống của hai con, cha đã già, mấy năm nữa, con cũng sẽ già thôi, giữa hai con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không muốn nói, cha cũng sẽ không hỏi nữa. Cha chỉ muốn còn làm tròn trách nhiệm của một người cha, chăm sóc tốt cho con cái của con.”
Kiều Chấn Lương nói: “Cha, con sẽ nhớ.”
Kiều lão nói: “Việc Trương Dương tìm con hôm nay con định làm thế nào?”
Kiều Chấn Lương nói: “Con đang định thỉnh giáo cha.”
Kiều lão nói: “Con nói suy nghĩ của con đi.”
Kiều Chấn Lương nói: “Suy nghĩ muốn trả đất cho dân của Trương Dương rất tốt, rất phù hợp với những vấn đề chúng con đang thảo luận, giờ đây các hạng mục khai phá ùn ùn xuất hiện, theo con, đã xuất hiện tình hình khai phá một cach mù quáng, khai phá quá mức, chưng dụng quá nhiều đất thổ canh, nhất định sẽ tạo nên đất thổ canh giảm sút, có lẽ có thể thấy được hiệu ích trong một thời gian ngắn, nhưng từ sự phát triển lâu bền của quốc gia thì đây không phải là điều tốt.”
Kiều lão gật đầu ưng ý: “Con nói rất đúng, bất cứ việc gì cũng không thể nào quá mức độ, tốt quá hóa dở, đạo lý này luôn đúng.”
Kiều Chấn Lương nói: “Có điều Trương Dương muốn phế trừ khu khai phá của Tân Hải, trả đất cho dân có lẽ còn vì một mục đích nữa.”
Lông mày Kiều lão hơi động đậy.
“Cậu ta muốn tìm sự ủng hộ về mặt chính sách từ bộ nông nghiệp, lợi dụng việc này để đánh cho tầng lớp lãnh đạo Bắc Cảng một cái tát thật mạnh.”
Kiều lão cười hà hà nói: “Tiểu tử này vẫn hiếu chiến như vậy.”
Kiều Chấn Lương nói: “Bí thư thị ủy Bắc Cảng là Hạng Thành, năng lực chấp chính của người này rất bình thường, trong nền kinh tế của Bình Hải, Bắc Cảng thuộc vào hàng gần cuối, điều này có liên quan khá lớn đến năng lực của anh ta, khi con còn ở Bình Hải, con đã từng có suy nghĩ động đến anh ta, việc này con còn từng nói với cha nữa.”
Kiều lão quay mặt nhìn con trai, ông thấp giọng nói: “Con đang nói đến ân nhân cứu mạng của Lão Tiết!”
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: “Vì vậy việc này mới khó xử.”
Kiều lão điềm đạm nói: “Có gì mà khó xử?”
Kiều Chấn Lương nói: “Bác Tiết rất trọng tình cảm.”
Kiều lão điềm đạm nói: “Lúc đó khác, lúc này khác, giờ đây chúng ta đều già cả rồi, không thể vì tình cảm mà bỏ đi nguyên tắc, con làm quan nhiều năm như vậy, việc đơn giản vậy mà cũng không hiểu sao? Con nói ông ấy trọng tình cảm, nhưng không có nghĩa là ông ấy thiếu lý trí, khi con gặp phiền phức, sao không thấy ông ấy đứng ra nói đỡ giùm con một câu?”
Kiều Chấn Lương nói: “Cha, ý của cha là…”
Kiều lão nói: “Cha chẳng có ý gì cả, nên làm thế nào con tự quyết định, con là bộ trưởng bộ nông nghiệp, gìn giữ lợi ích của nông dân là bổn phận của con.”
Trương Dương ở kinh thành, nhưng không có nghĩa là hắn không thể tiếp tục gây phiền phức, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành nhìn tờ thông báo mà bộ nông nghiệp phát xuống, thái độ trên mặt vô cùng đau khổ.
Thị trưởng Cung Hoàn Sơn còn tìm đến văn phòng làm việc của y về chuyện này, y cũng đã nhận được tờ thông báo đó, rồi tức giận nói: “Cái tên Trương Dương này, thật là chỉ biết gây chuyện, không ngờ dám nói chuyện khu khai phá cho bộ nông nghiệp.”
Hạng Thành nói: “Bên bộ nông nghiệp nói rằng người dân ở khu khai phá hợp sức lại để báo cáo lên trên, nói khu khai phá của chúng ta chiếm dụng đất canh tác, làm họ không còn đất thổ canh.”
Cung Hoàn Sơn nói: “Không cần phải hỏi cũng biết nhất định chuyện này là do Trương Dương gây ra.” Y nhận định như vậy.
Hạng Thành nói: “Dù là ai gây ra chuyện này, nhưng giờ đây chuyện này đã xảy ra rồi, bộ nông nghiệp đã hỏi đến đầu tôi rồi, giờ đây cấp trên đang dồn lực giải quyết việc khai phá quá mức, chiếm dụng phi pháp đất của dân, chúng ta đã bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió rồi.”
Cung Hoàn Sơn nói: “Tên Trương Dương này, chẳng có chút đại cục quan nào hết, dù là khu khai phá của Tân Hải không thành công, dù là còn tồn tại một vài vấn đề, nhưng những việc đó đều nên giải quyết trong nội bộ, không thể nói cho cấp trên được.” Cung Hoàn Sơn vẫn ôm tâm lý chuyện nhà nhà tự giải quyết.
Hạng Thành nói: “Bộ trưởng bộ nông nghiệp chính là bí thư Kiều của chúng ta, Trương Dương và ông ấy rất thân với nhau.”
Cung Hoàn Sơn nói: “Xem ra không nên đẩy cậu ta đến trường đảng trung ương, hơn một tháng, tiểu tử này không biết còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa.”
Hạng Thành nói: “Cũng chỉ còn chuyện nâng cấp lên thành phố thôi mà, nếu cậu ta có cái bản lĩnh đó thì cứ thử làm xem, nếu thật sự làm được chuyện này, thì cũng không phải là chuyện xấu cho Bắc Cảng.”
Cung Hoàn Sơn nói: “Tôi luôn cảm thấy rằng sẽ xảy ra chuyện nữa.”
Hạng Thành điềm đạm nói: “Việc sẽ đến thì cuối cùng vẫn đến thôi, kệ cậu ta!”
Trương Dương đã đón trợ lý chủ tịch tập đoàn Lam Tinh Kim Mẫn Nhi ở kinh thành, Kim Mẫn Nhi đến kinh thành là để thay bác Kim Thượng Nguyên ký một bản hợp đồng chiến lược, cô ấy ngồi máy bay riêng của Kim Thượng Nguyên đến, ngày hôm đó đã ký xong hợp đồng rồi, sau khi làm xong việc, cô liền gọi điện cho Trương Dương.
Trương đại quan mấy ngày nay thể hiện ra vẻ rất an phận thủ thường, dù sao thì hắn đến đây là để học tập, việc gì cũng không được làm quá đáng, La Quốc Thịnh mặc dù gây khó dễ cho hắn, nhưng hắn cũng vẫn phải nể mặt người ta, để cho người ta có tiếng nói, hơn nữa, mấy vieecjc ủa hắn hầu như cũng đã làm xong, nên không cần phải ra ngoài nhiều nữa.
Khi Kim Mẫn Nhi gọi điện thoại đến, Trương Dương đang ở trên lớp, hắn cúi đầu xuống dưới gầm bàn nghe điện thoại.
Kim Mẫn Nhi nghe thấy tiếng nói thì thào của hắn liền cười nói: “Trương Dương, anh đang ở đâu thế? Sao nghe anh nói chuyện kỳ vậy?”
Trương Dương nói: “Tôi đang trên lớp!”
Kim Mẫn Nhi nói: “Tôi đang ở kinh thành, anh đi học ở đâu thế?” Cô biết rằng Trương Dương đang học ở kinh thành, nhưng không biết địa chỉ cụ thể của hắn.
Trương đại quan thật thà gật đầu: “Có!”
Thời Duy nói: “Xem ra quan hệ giữa anh và chị họ tôi vẫn thân thiết hơn tôi, tôi ở kinh thành suốt, mà sao không thấy anh liên lạc với tôi?”
Trương đại quan vốn tưởng rằng thời gian trôi đi, nha đầu này sẽ thay tính đổi nết, nhưng không ngờ cô ta vẫn như vậy, cha mẹ cô ấy ở đằng sau mà cũng nói được những lời này, Trương Dương thật là khó xử, hắn ho một tiếng rồi nói: “Gì ấy nhỉ… Liên lạc với ai mà chẳng giống nhau, trước kia, hai chị em cô như hình với bóng còn gì.”
Thời Duy nói: “Đó là trước kia, nhưng lần này chị tôi đi cũng chẳng nói với tôi một tiếng, tôi thấy chị ấy còn chẳng cần đứa em là tôi nữa rồi.”
Kiều Chấn Hồng nói ở đằng sau: “Con bé này, sao mà nói nhiều thế? Mộng Viện có việc của Mộng Viện, hai chị em con cũng không thể cứ suốt ngày dính lấy nhau được, sơm muộn gì cũng phải lấy chồng, ai sống cuộc sống của người nấy chứ.”
Thời Duy nói: “Con không lấy chồng đâu, ở nhà tốt hơn bao nhiêu!”
Thời Quý Xướng nói: “Con muốn cha mẹ nuôi con cả đời à!”
Thời Duy nói: “Ai bảo bố mẹ nuôi con cả đời chứ? Con có chân có tay đàng hoàng, con vẫn đi làm, và con cũng có iền lương.”
Trương Dương nói: “Cô và Quách Chí Giang chẳng phải rất tốt sao?”
Thời Duy nói: “Tôi đang nói chuyện với người nhà, anh xen miệng vào làm gì chứ?”
Thời Quý Xướng nói: “Tiểu Duy, con không được ăn nói bất lịch sự thế!”
Trương Dương cười nói: “Chú Thời, bình thường chúng cháu đùa nhau quen rồi, ý, dừng xe, cháu đến nơi rồi!”
Thời Duy đạp phanh xe, nhìn Trương Dương hơi có lỗi, mặc dù bình thường quen nói thế này, nhưng hôm nay là trước mặt cha mẹ, cô thật sự hơi quá đáng. Trương Dương không tức, hắn chào tạm biệt hai vợ chồng Thời Quý Xướng một cách lịch sự, cuối cùng vẫy vẫy tay với Thời Duy: “Thời Duy, lái xe cẩn thận nhé.”
Thời Duy gật đầu, sau khi lái xe rời đi, Thời Quý Xướng không chịu nổi lại nói: “Con đúng là càng lớn càng bất lịch sự, dù sao thì Trương Dương cũng là khách.”
Thời Duy nói: “Được rồi, con sai rồi, con là một người xấu, cha mẹ đã thích anh ta thế, thì đi nhận anh ta làm con nuôi đi, dù sao thì anh ta cũng chẳng ngại có thêm hai cha mẹ nuôi chăm sóc đâu!”
Kiều Chấn Lương đi đến vườn, ngồi xuống bên cạnh cha, rồi nhẹ nhàng nói: “Cha, muộn thế này rồi cha còn không đi ngủ sao?”
Kiều lão nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, nói đầy ẩn ý: “Không biết Mộng Viện giờ thế nào rồi?”
“Cha nhớ nó rồi sao?”
Kiều lão gật đầu, ông nói nhỏ: “Thật ra Mộng Viện rất giống con, việc gì cũng chỉ thích giấu trong lòng.”
Câu này của cha làm cho Kiều Chấn Lương đau lòng quá đỗi, y không nói được gì, thật ra Mộng Viện không phải con đẻ của y, sự tồn tại của cô ấy là một sự sỉ nhục lớn với y, nhưng y lại chỉ có thể thầm gặm nhấm nỗi đau khổ này, tự chịu đựng sự sỉ nhục và đau khổ.
Kiều lão nói: “Có một việc cha luôn không hỏi con, giữa con và Truyền Mỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó lại kiên quyết đi tu, không thèm để tâm đến tình cảm vợ chồng hai đứa nữa, và cũng không để ý đến con cái nữa, thậm chí không để ý đến danh dự của Kiều gia nữa?”
Kiều Chấn Lương nói: “Cha, con đã từng nỗ lực, nhưng không thể nào níu kéo được, cô ấy một lòng hướng về cửa phật.”
Kiều lão nói: “Đó chỉ là lý do mà thôi, sự thay đổi mấy năm gần đây của nó, cha đều thấy cả, cha không muốn can thiệp vào cuộc sống của hai con, cha đã già, mấy năm nữa, con cũng sẽ già thôi, giữa hai con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không muốn nói, cha cũng sẽ không hỏi nữa. Cha chỉ muốn còn làm tròn trách nhiệm của một người cha, chăm sóc tốt cho con cái của con.”
Kiều Chấn Lương nói: “Cha, con sẽ nhớ.”
Kiều lão nói: “Việc Trương Dương tìm con hôm nay con định làm thế nào?”
Kiều Chấn Lương nói: “Con đang định thỉnh giáo cha.”
Kiều lão nói: “Con nói suy nghĩ của con đi.”
Kiều Chấn Lương nói: “Suy nghĩ muốn trả đất cho dân của Trương Dương rất tốt, rất phù hợp với những vấn đề chúng con đang thảo luận, giờ đây các hạng mục khai phá ùn ùn xuất hiện, theo con, đã xuất hiện tình hình khai phá một cach mù quáng, khai phá quá mức, chưng dụng quá nhiều đất thổ canh, nhất định sẽ tạo nên đất thổ canh giảm sút, có lẽ có thể thấy được hiệu ích trong một thời gian ngắn, nhưng từ sự phát triển lâu bền của quốc gia thì đây không phải là điều tốt.”
Kiều lão gật đầu ưng ý: “Con nói rất đúng, bất cứ việc gì cũng không thể nào quá mức độ, tốt quá hóa dở, đạo lý này luôn đúng.”
Kiều Chấn Lương nói: “Có điều Trương Dương muốn phế trừ khu khai phá của Tân Hải, trả đất cho dân có lẽ còn vì một mục đích nữa.”
Lông mày Kiều lão hơi động đậy.
“Cậu ta muốn tìm sự ủng hộ về mặt chính sách từ bộ nông nghiệp, lợi dụng việc này để đánh cho tầng lớp lãnh đạo Bắc Cảng một cái tát thật mạnh.”
Kiều lão cười hà hà nói: “Tiểu tử này vẫn hiếu chiến như vậy.”
Kiều Chấn Lương nói: “Bí thư thị ủy Bắc Cảng là Hạng Thành, năng lực chấp chính của người này rất bình thường, trong nền kinh tế của Bình Hải, Bắc Cảng thuộc vào hàng gần cuối, điều này có liên quan khá lớn đến năng lực của anh ta, khi con còn ở Bình Hải, con đã từng có suy nghĩ động đến anh ta, việc này con còn từng nói với cha nữa.”
Kiều lão quay mặt nhìn con trai, ông thấp giọng nói: “Con đang nói đến ân nhân cứu mạng của Lão Tiết!”
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: “Vì vậy việc này mới khó xử.”
Kiều lão điềm đạm nói: “Có gì mà khó xử?”
Kiều Chấn Lương nói: “Bác Tiết rất trọng tình cảm.”
Kiều lão điềm đạm nói: “Lúc đó khác, lúc này khác, giờ đây chúng ta đều già cả rồi, không thể vì tình cảm mà bỏ đi nguyên tắc, con làm quan nhiều năm như vậy, việc đơn giản vậy mà cũng không hiểu sao? Con nói ông ấy trọng tình cảm, nhưng không có nghĩa là ông ấy thiếu lý trí, khi con gặp phiền phức, sao không thấy ông ấy đứng ra nói đỡ giùm con một câu?”
Kiều Chấn Lương nói: “Cha, ý của cha là…”
Kiều lão nói: “Cha chẳng có ý gì cả, nên làm thế nào con tự quyết định, con là bộ trưởng bộ nông nghiệp, gìn giữ lợi ích của nông dân là bổn phận của con.”
Trương Dương ở kinh thành, nhưng không có nghĩa là hắn không thể tiếp tục gây phiền phức, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành nhìn tờ thông báo mà bộ nông nghiệp phát xuống, thái độ trên mặt vô cùng đau khổ.
Thị trưởng Cung Hoàn Sơn còn tìm đến văn phòng làm việc của y về chuyện này, y cũng đã nhận được tờ thông báo đó, rồi tức giận nói: “Cái tên Trương Dương này, thật là chỉ biết gây chuyện, không ngờ dám nói chuyện khu khai phá cho bộ nông nghiệp.”
Hạng Thành nói: “Bên bộ nông nghiệp nói rằng người dân ở khu khai phá hợp sức lại để báo cáo lên trên, nói khu khai phá của chúng ta chiếm dụng đất canh tác, làm họ không còn đất thổ canh.”
Cung Hoàn Sơn nói: “Không cần phải hỏi cũng biết nhất định chuyện này là do Trương Dương gây ra.” Y nhận định như vậy.
Hạng Thành nói: “Dù là ai gây ra chuyện này, nhưng giờ đây chuyện này đã xảy ra rồi, bộ nông nghiệp đã hỏi đến đầu tôi rồi, giờ đây cấp trên đang dồn lực giải quyết việc khai phá quá mức, chiếm dụng phi pháp đất của dân, chúng ta đã bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió rồi.”
Cung Hoàn Sơn nói: “Tên Trương Dương này, chẳng có chút đại cục quan nào hết, dù là khu khai phá của Tân Hải không thành công, dù là còn tồn tại một vài vấn đề, nhưng những việc đó đều nên giải quyết trong nội bộ, không thể nói cho cấp trên được.” Cung Hoàn Sơn vẫn ôm tâm lý chuyện nhà nhà tự giải quyết.
Hạng Thành nói: “Bộ trưởng bộ nông nghiệp chính là bí thư Kiều của chúng ta, Trương Dương và ông ấy rất thân với nhau.”
Cung Hoàn Sơn nói: “Xem ra không nên đẩy cậu ta đến trường đảng trung ương, hơn một tháng, tiểu tử này không biết còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa.”
Hạng Thành nói: “Cũng chỉ còn chuyện nâng cấp lên thành phố thôi mà, nếu cậu ta có cái bản lĩnh đó thì cứ thử làm xem, nếu thật sự làm được chuyện này, thì cũng không phải là chuyện xấu cho Bắc Cảng.”
Cung Hoàn Sơn nói: “Tôi luôn cảm thấy rằng sẽ xảy ra chuyện nữa.”
Hạng Thành điềm đạm nói: “Việc sẽ đến thì cuối cùng vẫn đến thôi, kệ cậu ta!”
Trương Dương đã đón trợ lý chủ tịch tập đoàn Lam Tinh Kim Mẫn Nhi ở kinh thành, Kim Mẫn Nhi đến kinh thành là để thay bác Kim Thượng Nguyên ký một bản hợp đồng chiến lược, cô ấy ngồi máy bay riêng của Kim Thượng Nguyên đến, ngày hôm đó đã ký xong hợp đồng rồi, sau khi làm xong việc, cô liền gọi điện cho Trương Dương.
Trương đại quan mấy ngày nay thể hiện ra vẻ rất an phận thủ thường, dù sao thì hắn đến đây là để học tập, việc gì cũng không được làm quá đáng, La Quốc Thịnh mặc dù gây khó dễ cho hắn, nhưng hắn cũng vẫn phải nể mặt người ta, để cho người ta có tiếng nói, hơn nữa, mấy vieecjc ủa hắn hầu như cũng đã làm xong, nên không cần phải ra ngoài nhiều nữa.
Khi Kim Mẫn Nhi gọi điện thoại đến, Trương Dương đang ở trên lớp, hắn cúi đầu xuống dưới gầm bàn nghe điện thoại.
Kim Mẫn Nhi nghe thấy tiếng nói thì thào của hắn liền cười nói: “Trương Dương, anh đang ở đâu thế? Sao nghe anh nói chuyện kỳ vậy?”
Trương Dương nói: “Tôi đang trên lớp!”
Kim Mẫn Nhi nói: “Tôi đang ở kinh thành, anh đi học ở đâu thế?” Cô biết rằng Trương Dương đang học ở kinh thành, nhưng không biết địa chỉ cụ thể của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.