Chương 911: Thạch khắc chi mê. (4)
Thạch Chương Ngư
31/10/2016
Trương Dương làm một thế chớ có lên tiếng tay, hắn đẩy cửa đi ra ngoài nhìn một chút, vững tin bên ngoài không người, lúc này mới một lần nữa trở lại trong phòng sách.
Trần Tuyết cũng có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói: Anh lo lắng cô ta vẫn chưa đi?
Trương Dương gật đầu nói: Hẳn là đi rồi, cô ấy cho tôi thời gian ba ngày, để cho tôi giao bản dập ra!
Trần Tuyết nói: Anh dự định cho cô ta?
Trương Dương nói: Đồ chúng tôi giữ cũng vô dụng, cho cô ta, tôi muốn nhìn xem cô ta bắt bản dập có thể làm gì?
Trần Tuyết nghỉ ngơi một hồi, cảm giác thân thể khôi phục bình thường, lúc này mới đi thư loạt giá sách ở góc đông bắc trong phòng lấy ra một quyển sách rất dày, mở ra, quyển sách rỗng ruột, bên trong là khối bản dập.
Trương Dương tiếp nhận bản dập, thấy kinh mạch đồ nhân thể vẽ trên bản dập, lúc trước hắn vẫn cũng không có tỉ mỉ nghiên cứu qua, bất quá hiện tại thấy rất nhiều kinh mạch huyệt đạo trên đánh dấu cái khối bản dập này đều là sai.
Trần Tuyết nói: Văn tự trên cái khối bản dập này tất cả tôi đều sao chép qua, cái kinh mạch đồ này tôi cũng vẽ lại một lần dựa theo nguyên bản không sai chút nào, chỉ là tôi đối chiếu với kinh mạch đồ bình thường, rất nhiều chổ đều không đúng.
Trương Dương nói: Hẳn không phải là nội công tâm pháp, cảm giác cái phần này là râu ông nọ cắm cằm bà kia, nếu như dựa theo nội dung này tu luyện, không chết cũng tẩu hỏa nhập ma.
Trần Tuyết nói: Thế nhưng nếu như Văn Linh khẩn trương vì cái khối bản dập này như thế, chứng minh nó hẳn là có giá trị nhất định.
Trương Dương nói: Bất kể cô ta vì cái gì, tôi hiện tại không muốn dây dưa cùng cô ta, cô ta muốn thì cho cô ta, dù sao chúng ta giữ lại cũng không có bất luận tác dụng gì.
Trần Tuyết gật đầu nói: Cho cô ấy cũng tốt, nếu không cô ấy khẳng định sẽ dây dưa không ngớt với anh.
Trương Dương đem khối bản dập đặt lên bàn, nhìn Trần Tuyết đẹp không chạm khói lửa nhân gian trước mắt, một ý nghĩ thương xót bỗng nhiên sinh ra, hắn nhẹ giọng nói: Vết thương còn đau không?
Trần Tuyết nói: Cô ấy đánh tôi một chưởng hẳn là không đem hết toàn lực. Cô ấy bỗng nhiên rõ ràng, Trương Dương sở dĩ thống khoái chuẩn bị đem bản dập giao ra như thế, một nguyên nhân quan trọng bên trong là bởi vì mình, Trương Dương không muốn Văn Linh gây nguy hiểm đến an toàn của mình. Cô ấy tránh ánh mắt của Trương Dương, thấp giọng nói: Đúng rồi, vì sao anh đột nhiên đi tới kinh thành?
Trương Dương nói: Tới xem bệnh.
Trần Tuyết nói: Viêm phổi loại R?
Trương Dương gật đầu nói: Bất quá hiện nay còn không có tìm được phương pháp trị hết hoàn toàn, nghe nói cơ cấu nghiên cứu khoa học của quốc gia đã nghiên cứu chế tạo ra kháng thể, giải quyết tình hình bệnh dịch này hẳn là sẽ không lâu lắm.
Trần Tuyết nói: Trường học của tôi cũng xuất hiện ca bệnh bị nhiễm, bởi vì tôi hiện tại đang thực tập, trường học cho chúng tôi được nghỉ, kêu chúng tôi đều tự trở về ôn tập, chuẩn bị thi tốt nghiệp. Cho nên tôi đi tới ở đây, trong khoảng thời gian này dự định ở chỗ này ôn tập, không ngờ rằng Văn Linh tìm đến cửa.
Trương Dương nở nụ cười: Yên tâm đi, tôi đem bản dập giao cho cô ta, cô ta hẳn là sẽ không tìm phiền toái cho em nữa.
Trần Tuyết nói: Anh hình như rất lý giải Văn Linh.
Trương Dương nói: Tôi vì sao lý giải cô ta? Trên thân thể của cô ta có nhiều thứ kỳ quái lắm.
Trần Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này dường như khiến cho băng tuyết tan rã.
Trương đại quan nhân nhìn không khỏi ngẩn ngơ, nói: Cười cái gì?
Trần Tuyết nói: Thật ra trên người anh cũng có nhiều thứ kỳ quái lắm.
Tôi kì quái chổ nào? Tôi vẫn đều rất bình thường.
Trần Tuyết nói: Ngươi sao sẽ mình có một thân xuất thần nhập hóa võ công của? Ngươi từ nơi này học được của lợi hại như vậy của y thuật?
Trương đại quan nhân nhất thời nghẹn lời, Trần Tuyết đã hỏi tới chỗ then chốt không thể nghi ngờ, nhưng cái này còn là bí mật hắn chôn dấu tại ở sâu trong nội tâm, hắn chưa bao giờ nói cho bất luận kẻ nào, nếu như nói ra quá khứ của hắn, người khác không đem hắn trở thành người bệnh tâm thần cũng sẽ đem hắn trở thành một quái thai, Trương Dương cười nói: Em lẽ nào không nghe nói qua trên đời này có thiên tài sao?
Trần Tuyết nói: Anh đã có thể là thiên tài, Văn Linh cũng có thể, có lẽ cô ấy cũng là một thiên tài võ học.
Trương Dương tối đó ở lại biệt viện.
Văn Linh sau khi rời đi thì quay trở về trại an dưỡng Hương Hà, La Tuệ Trữ bởi vì chuyện của con gái mà lo lắng một đêm, thấy con gái trở về, liền thân thiết nghênh đón: Tiểu Linh, con đi chổ nào vậy, làm hại mẹ lo lắng gần chết.
Văn Linh thản nhiên cười nói: Mẹ, con không sao, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một sự tình, cho nên tôi lái xe đi xem!
La Tuệ Trữ nói: Con đi chổ nào? Văn Linh không có trả lời câu hỏi của bà: Mẹ, con mệt mỏi, muốn tắm rửa đi nghỉ ngơi.
Ánh mắt của La Tuệ Trữ có vẻ có chút mất mác.
Văn Linh nói: Mẹ, xin lỗi, khiến cho mẹ lo lắng, tình huống của ba thế nào?
La Tuệ Trữ nói: Coi như ổn định.
Văn Linh nói: Đừng nghĩ nhiều, chờ ngày mai có cơ hội, con sẽ kể lại với mẹ con đi chổ nào.
La Tuệ Trữ gật đầu, nhìn bóng lưng của con gái rời đi, tâm tình của bà từ đầu đến cuối đều vui vẻ không nổi, Văn Linh lần này sau khi tỉnh dậy quả thật chuyển biến rất nhiều, thế nhưng La Tuệ Trữ vẫn đang cảm giác được giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách tương đối lớn, nhìn ra được Văn Linh đang cố gắng thân thiện với bà, thế nhưng giữa hai người từ đầu đến cuối đều có một ngăn cách không nhìn thấy cản trở. La Tuệ Trữ không biết trên người của con gái rốt cục xảy ra cái gì, hiện tại Văn Linh rốt cục đang suy nghĩ cái gì? Con bé lại muốn làm cái gì?
Đối với Văn Linh cảm thấy làm phức tạp không chỉ có là La Tuệ Trữ, Trương Dương cũng như vậy, sáng sớm hôm sau hắn về tới trại an dưỡng Hương Hà, Văn Linh đang ở trong hoa viên chăm sóc hoa, đem một bó hoa cắt xuống để trong bình hoa. Khác với đêm mưa hôm qua, ánh mặt trời của sáng sớm chiếu trên thân thể của cô, khiến cho cô ấy hiển lộ ra vài phần đầy đặn, cái này ít nhiều gì cũng giảm bớt mùi vị cao ngạo trên người, khiến cho cô thoạt nhìn chân thật hơn một ít.
Văn Linh cảm giác được Trương Dương đến gần mình, nhưng không có ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: Bệnh của ba tôi khá hơn rồi, ông nói muốn đi ra một chút, thế nhưng bác sĩ không cho, tôi cắt vài đóa hoa mang tới, để cho ông cảm thụ được màu sắc bên ngoài một chút.
Trương Dương mê man nhìn Văn Linh, Văn Linh lúc này biểu hiện rất ôn nhu nhàn thục, giống một chị gái hàng xóm, cái này lại khiến cho Trương Dương không cách nào liên hệ được với vẻ lãnh khốc tối hôm qua của cô ấy, Trương Dương nói: Chị muốn bản dập rốt cục có lợi ích gì?
Văn Linh không nói chuyện, lại cắt tiếp một đóa hoa, để vào trong bình hoa.
Trương Dương nói: Chị thiếu chút nữa thương tổn một người con gái vô tội.
Văn Linh dừng động tác lại, xoay người nhìn Trương Dương, nhìn một hồi lâu, cô ấy mới nở nụ cười, cười rất đơn thuần, thoạt nhìn không hề xảo trá, thế nhưng nói ra lời nói lại cực kỳ tàn nhẫn: Đừng quên tôi đã nói gì với cậu, nếu như cậu không thể tìm bản dập giao về cho tôi trong thời gian quy định, tôi sẽ giết chết cô ấy!
Trương Dương nói: Chị không thay đổi, chị vẫn là Văn Linh kia!
Văn Linh nói: Tôi là ai không liên quan đến cậu, tôi không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, thế nhưng tiền đề là các ngươi không nên trở ngại đường của tôi.
Trương Dương nói: Chị muốn làm gì? Chị muốn cái gì?
Văn Linh nói: Cậu sẽ không hiểu, bất luận kẻ nào cũng không sẽ hiểu!
Trương Dương gật đầu, lấy ra một cái túi giao cho Văn Linh, bên trong là bản dập của nghịch chuyển Càn Khôn, Văn Linh tiếp nhận cái túi, từ đó lấy ra khối bản dập, ánh mắt của cô ấy rơi vào bản dập, biểu tình nhất thời trở nên cuồng nhiệt mà kích động.
Trương Dương lặng lẽ quan sát biểu tình của cô ấy, thấp giọng nói: Một khối bản dập mà thôi, thật sự có quan trọng như vậy?
Văn Linh cất bản dập lại, biểu tình lại một lần nữa trở nên lạnh lùng, nhìn Trương Dương nói: Đừng quên, cậu đáp ứng tôi, chuyện của tôi, ngươi không nhắc tới trước bất kỳ ai?
Chuyện của chị tôi không có hứng thú, thế nhưng tôi cũng phải nhắc nhở chị, không nên thương tổn bất luận người nào bên cạnh tôi, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chị.
Văn Linh gật đầu nói: Mọi người bình an vô sự là tốt nhất!
Trần Tuyết cũng có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói: Anh lo lắng cô ta vẫn chưa đi?
Trương Dương gật đầu nói: Hẳn là đi rồi, cô ấy cho tôi thời gian ba ngày, để cho tôi giao bản dập ra!
Trần Tuyết nói: Anh dự định cho cô ta?
Trương Dương nói: Đồ chúng tôi giữ cũng vô dụng, cho cô ta, tôi muốn nhìn xem cô ta bắt bản dập có thể làm gì?
Trần Tuyết nghỉ ngơi một hồi, cảm giác thân thể khôi phục bình thường, lúc này mới đi thư loạt giá sách ở góc đông bắc trong phòng lấy ra một quyển sách rất dày, mở ra, quyển sách rỗng ruột, bên trong là khối bản dập.
Trương Dương tiếp nhận bản dập, thấy kinh mạch đồ nhân thể vẽ trên bản dập, lúc trước hắn vẫn cũng không có tỉ mỉ nghiên cứu qua, bất quá hiện tại thấy rất nhiều kinh mạch huyệt đạo trên đánh dấu cái khối bản dập này đều là sai.
Trần Tuyết nói: Văn tự trên cái khối bản dập này tất cả tôi đều sao chép qua, cái kinh mạch đồ này tôi cũng vẽ lại một lần dựa theo nguyên bản không sai chút nào, chỉ là tôi đối chiếu với kinh mạch đồ bình thường, rất nhiều chổ đều không đúng.
Trương Dương nói: Hẳn không phải là nội công tâm pháp, cảm giác cái phần này là râu ông nọ cắm cằm bà kia, nếu như dựa theo nội dung này tu luyện, không chết cũng tẩu hỏa nhập ma.
Trần Tuyết nói: Thế nhưng nếu như Văn Linh khẩn trương vì cái khối bản dập này như thế, chứng minh nó hẳn là có giá trị nhất định.
Trương Dương nói: Bất kể cô ta vì cái gì, tôi hiện tại không muốn dây dưa cùng cô ta, cô ta muốn thì cho cô ta, dù sao chúng ta giữ lại cũng không có bất luận tác dụng gì.
Trần Tuyết gật đầu nói: Cho cô ấy cũng tốt, nếu không cô ấy khẳng định sẽ dây dưa không ngớt với anh.
Trương Dương đem khối bản dập đặt lên bàn, nhìn Trần Tuyết đẹp không chạm khói lửa nhân gian trước mắt, một ý nghĩ thương xót bỗng nhiên sinh ra, hắn nhẹ giọng nói: Vết thương còn đau không?
Trần Tuyết nói: Cô ấy đánh tôi một chưởng hẳn là không đem hết toàn lực. Cô ấy bỗng nhiên rõ ràng, Trương Dương sở dĩ thống khoái chuẩn bị đem bản dập giao ra như thế, một nguyên nhân quan trọng bên trong là bởi vì mình, Trương Dương không muốn Văn Linh gây nguy hiểm đến an toàn của mình. Cô ấy tránh ánh mắt của Trương Dương, thấp giọng nói: Đúng rồi, vì sao anh đột nhiên đi tới kinh thành?
Trương Dương nói: Tới xem bệnh.
Trần Tuyết nói: Viêm phổi loại R?
Trương Dương gật đầu nói: Bất quá hiện nay còn không có tìm được phương pháp trị hết hoàn toàn, nghe nói cơ cấu nghiên cứu khoa học của quốc gia đã nghiên cứu chế tạo ra kháng thể, giải quyết tình hình bệnh dịch này hẳn là sẽ không lâu lắm.
Trần Tuyết nói: Trường học của tôi cũng xuất hiện ca bệnh bị nhiễm, bởi vì tôi hiện tại đang thực tập, trường học cho chúng tôi được nghỉ, kêu chúng tôi đều tự trở về ôn tập, chuẩn bị thi tốt nghiệp. Cho nên tôi đi tới ở đây, trong khoảng thời gian này dự định ở chỗ này ôn tập, không ngờ rằng Văn Linh tìm đến cửa.
Trương Dương nở nụ cười: Yên tâm đi, tôi đem bản dập giao cho cô ta, cô ta hẳn là sẽ không tìm phiền toái cho em nữa.
Trần Tuyết nói: Anh hình như rất lý giải Văn Linh.
Trương Dương nói: Tôi vì sao lý giải cô ta? Trên thân thể của cô ta có nhiều thứ kỳ quái lắm.
Trần Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này dường như khiến cho băng tuyết tan rã.
Trương đại quan nhân nhìn không khỏi ngẩn ngơ, nói: Cười cái gì?
Trần Tuyết nói: Thật ra trên người anh cũng có nhiều thứ kỳ quái lắm.
Tôi kì quái chổ nào? Tôi vẫn đều rất bình thường.
Trần Tuyết nói: Ngươi sao sẽ mình có một thân xuất thần nhập hóa võ công của? Ngươi từ nơi này học được của lợi hại như vậy của y thuật?
Trương đại quan nhân nhất thời nghẹn lời, Trần Tuyết đã hỏi tới chỗ then chốt không thể nghi ngờ, nhưng cái này còn là bí mật hắn chôn dấu tại ở sâu trong nội tâm, hắn chưa bao giờ nói cho bất luận kẻ nào, nếu như nói ra quá khứ của hắn, người khác không đem hắn trở thành người bệnh tâm thần cũng sẽ đem hắn trở thành một quái thai, Trương Dương cười nói: Em lẽ nào không nghe nói qua trên đời này có thiên tài sao?
Trần Tuyết nói: Anh đã có thể là thiên tài, Văn Linh cũng có thể, có lẽ cô ấy cũng là một thiên tài võ học.
Trương Dương tối đó ở lại biệt viện.
Văn Linh sau khi rời đi thì quay trở về trại an dưỡng Hương Hà, La Tuệ Trữ bởi vì chuyện của con gái mà lo lắng một đêm, thấy con gái trở về, liền thân thiết nghênh đón: Tiểu Linh, con đi chổ nào vậy, làm hại mẹ lo lắng gần chết.
Văn Linh thản nhiên cười nói: Mẹ, con không sao, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một sự tình, cho nên tôi lái xe đi xem!
La Tuệ Trữ nói: Con đi chổ nào? Văn Linh không có trả lời câu hỏi của bà: Mẹ, con mệt mỏi, muốn tắm rửa đi nghỉ ngơi.
Ánh mắt của La Tuệ Trữ có vẻ có chút mất mác.
Văn Linh nói: Mẹ, xin lỗi, khiến cho mẹ lo lắng, tình huống của ba thế nào?
La Tuệ Trữ nói: Coi như ổn định.
Văn Linh nói: Đừng nghĩ nhiều, chờ ngày mai có cơ hội, con sẽ kể lại với mẹ con đi chổ nào.
La Tuệ Trữ gật đầu, nhìn bóng lưng của con gái rời đi, tâm tình của bà từ đầu đến cuối đều vui vẻ không nổi, Văn Linh lần này sau khi tỉnh dậy quả thật chuyển biến rất nhiều, thế nhưng La Tuệ Trữ vẫn đang cảm giác được giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách tương đối lớn, nhìn ra được Văn Linh đang cố gắng thân thiện với bà, thế nhưng giữa hai người từ đầu đến cuối đều có một ngăn cách không nhìn thấy cản trở. La Tuệ Trữ không biết trên người của con gái rốt cục xảy ra cái gì, hiện tại Văn Linh rốt cục đang suy nghĩ cái gì? Con bé lại muốn làm cái gì?
Đối với Văn Linh cảm thấy làm phức tạp không chỉ có là La Tuệ Trữ, Trương Dương cũng như vậy, sáng sớm hôm sau hắn về tới trại an dưỡng Hương Hà, Văn Linh đang ở trong hoa viên chăm sóc hoa, đem một bó hoa cắt xuống để trong bình hoa. Khác với đêm mưa hôm qua, ánh mặt trời của sáng sớm chiếu trên thân thể của cô, khiến cho cô ấy hiển lộ ra vài phần đầy đặn, cái này ít nhiều gì cũng giảm bớt mùi vị cao ngạo trên người, khiến cho cô thoạt nhìn chân thật hơn một ít.
Văn Linh cảm giác được Trương Dương đến gần mình, nhưng không có ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: Bệnh của ba tôi khá hơn rồi, ông nói muốn đi ra một chút, thế nhưng bác sĩ không cho, tôi cắt vài đóa hoa mang tới, để cho ông cảm thụ được màu sắc bên ngoài một chút.
Trương Dương mê man nhìn Văn Linh, Văn Linh lúc này biểu hiện rất ôn nhu nhàn thục, giống một chị gái hàng xóm, cái này lại khiến cho Trương Dương không cách nào liên hệ được với vẻ lãnh khốc tối hôm qua của cô ấy, Trương Dương nói: Chị muốn bản dập rốt cục có lợi ích gì?
Văn Linh không nói chuyện, lại cắt tiếp một đóa hoa, để vào trong bình hoa.
Trương Dương nói: Chị thiếu chút nữa thương tổn một người con gái vô tội.
Văn Linh dừng động tác lại, xoay người nhìn Trương Dương, nhìn một hồi lâu, cô ấy mới nở nụ cười, cười rất đơn thuần, thoạt nhìn không hề xảo trá, thế nhưng nói ra lời nói lại cực kỳ tàn nhẫn: Đừng quên tôi đã nói gì với cậu, nếu như cậu không thể tìm bản dập giao về cho tôi trong thời gian quy định, tôi sẽ giết chết cô ấy!
Trương Dương nói: Chị không thay đổi, chị vẫn là Văn Linh kia!
Văn Linh nói: Tôi là ai không liên quan đến cậu, tôi không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, thế nhưng tiền đề là các ngươi không nên trở ngại đường của tôi.
Trương Dương nói: Chị muốn làm gì? Chị muốn cái gì?
Văn Linh nói: Cậu sẽ không hiểu, bất luận kẻ nào cũng không sẽ hiểu!
Trương Dương gật đầu, lấy ra một cái túi giao cho Văn Linh, bên trong là bản dập của nghịch chuyển Càn Khôn, Văn Linh tiếp nhận cái túi, từ đó lấy ra khối bản dập, ánh mắt của cô ấy rơi vào bản dập, biểu tình nhất thời trở nên cuồng nhiệt mà kích động.
Trương Dương lặng lẽ quan sát biểu tình của cô ấy, thấp giọng nói: Một khối bản dập mà thôi, thật sự có quan trọng như vậy?
Văn Linh cất bản dập lại, biểu tình lại một lần nữa trở nên lạnh lùng, nhìn Trương Dương nói: Đừng quên, cậu đáp ứng tôi, chuyện của tôi, ngươi không nhắc tới trước bất kỳ ai?
Chuyện của chị tôi không có hứng thú, thế nhưng tôi cũng phải nhắc nhở chị, không nên thương tổn bất luận người nào bên cạnh tôi, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chị.
Văn Linh gật đầu nói: Mọi người bình an vô sự là tốt nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.